Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân
Chương 47: Biết thế nào là tịnh dưỡng không?
Cố Hách Viêm nhớ rõ ràng kiếp trước không phải như vậy, hắn trở về được một thời gian, mãi đến tháng sáu Mộ Chi Minh cùng Hiền vương Phó Tế An mới đến hỏi thăm hắn, hoàn toàn không phải hôm nay.
Nhưng giọng nói kia, chính là thứ làm cho hắn ngày đêm không yên, thao thức nhớ đến, thử hỏi Cố Hách Viêm làm sao có thể nghe lầm.
Ngoài cửa, hai người vẫn nhẹ giọng nói chuyện.
Mộ Chi Minh: "Nếu hắn còn chưa tỉnh, ta cũng không tiện quấy rầy, vậy ta cáo từ trước."
Nghe y nói đến chuyện rời đi, Cố Hách Viêm không biết vì gì mà mạnh mẽ xốc chăn đệm trên người đi, chuẩn bị xuống giường.
Mộ Chi Minh: "Ngày mai lại đến thăm hắn."
Động tác Cố Hách Viêm dừng lại, ngỡ như kẻ khờ mà yên lặng ngồi trên đệm.
Dì Lương nói: "Chờ thiếu gia tỉnh, ta kêu Thành Chung đến phủ đệ Yến Quốc Công nói cho ngài một tiếng?"
"Không cần đâu." Mộ Chi Minh cùng dì Lương vừa nói chuyện vừa đi về hướng đình viện, "Các ngươi mấy ngày nay còn bận nhiều việc, không cần quan tâm đến ta."
Càng đi càng xa, câu nói tiếp theo, xác thực Cố Hách Viêm nghe không rõ nữa, hắn ngơ ngác mà ngồi trên giường, suy tư không biết mình có đang nằm mơ không, nằm mơ một giấc mơ hắn không bao giờ dám nghĩ đến.
Nhưng khi nghe Mộ Chi Minh cùng dì Lươnh nói chuyện, ngữ khí nghe qua thật sự rất thân thiết làm người ta có cảm giác hai người có quan hệ rất tốt.
Hoá ra chuyện Mộ Chi Minh đã hứa với hắn chăm sóc một nhà dì Lương vào năm năm trước ở ngoại ô, hoàn toàn không phải nói suông.
Mộ Chi Minh cùng dì Lương đi đến đình viện, bên viện um tùm bóng cây ngô đồng xanh mát, ôm lấy ánh mắt trời chói sáng, rũ bóng xuống đất, che phủ một mặt sân.
Mộ Chi Minh nói: "Binh lính của Dung Diễm Quân theo Cố tướng quân đến kinh thành có hơn hai mươi ngươi, tất cả đều phải chiếu cố tốt, ngày mai ta gọi thêm vài tên sai vặt cùng trù nương của Mộ gia đến giúp."
Dì Lương cảm kích nói: "Đa tạ Mộ công tử, nếu không có ngài giúp đỡ, bà người chúng ta thật không biết làm sao xoay sở cho hết."
Mộ Chi Minh nói: "Là Cố tướng quân quá đơn giản, nhiều năm như vậy rồi cũng không tuyển thêm gia phó, đúng rồi, hiện tại Cố tướng quân lập được công lớn, thanh danh hiển hách, lại được Hoàng Thượng coi trọng, chắc chắn nay mai người đến tặng lễ làm thân đến không xuể, các ngươi giúp hắn bận rộn trước sau, còn cần chú ý hơn."
Dì Lương thở dài: "Chúng ta là hận không thể có thể vì thiếu gia mà giúp hắn nhiều hơn một chút, giải bớt phiền muộn chuyện phải tiếp khách, nhưng tình người trong chốn qua trường quá ác liệt, chúng ta không thể hiểu được."
Mộ Chi Minh nói: "Kỳ thật cũng không khó, nếu có người đến mở tiệc chiêu đãi hoặc muốn tới cửa bái phỏng, thì các ngươi bèn nói Cố tướng quân thương thế chưa lành, cần tĩnh dưỡng thêm nên không tiện gặp mặt. Còn nếu chỉ là đến tặng lễ vật thì cứ nhận lấy, đem người tặng ghi lại chi tiết, chờ ta đến giúp các ngươi kiểm kê lại, sau đó tặng lại một phần lễ khác cho bọn họ."
Dì Lương nói: "Ngài chớ lo lắng quá, chờ thiếu gia tỉnh lại, ta sẽ nói cho hắn biết, những chuyện trong phủ mấy ngày nay đều do ngài tương trở."
"Không, không, không." Mộ Chi Minh vội vàng xua tay, "Ngàn vạn lần đừng nói cho hắn biết, ngươi chỉ cần nói ba ngươi các ngươi làm là được rồi."
Dì Lương khó hiểu: "Vì sao vậy?"
Mộ Chi Minh cười nói: "Ta với hắn mà nói chỉ là người ngoài, tự ý nhúng tay vào chuyện trong phủ đệ nhà hắn về tình về lý đều không ổn, huống chi hai ta cũng không phải là bằng hữu thân thiết, lại hơn hai năm không gặp, có lẽ đã không quen thuộc nữa rồi, hiện tại tự ý bao biện thay hắn thu xếp trong phủ, ta sợ nếu hắn biết được sẽ khó chịu."
Dì Lương vội nói: "Công tử, thiếu gia nhà chúng ta không phải là người keo kiệt như vậy."
Mộ Chi Minh cười nói: "Ta biết, chỉ là ở chốn quan trường lòng người phức tạp, khó đoán, ngay cả Thái Tử, Hiền Vương, Túc Vương đều có dấu hiện cạnh tranh với nhau, Cố tướng quân hiện tại tay cầm binh quyền, công lớn hiển hách, là người mà các thế lực tranh phá đều muốn mượn sức giúp đỡ. Ta thân là ngoại thích cùng Hiền Vương lại có quan hệ thân thiết, ta không muốn để hắn xem ta là một tên coi trọng mưu quyền, bắt cầu làm thân. Huống chi nói tốn nhiều công sức, ta đây cũng không tốn là bao, thủ vệ của hắn bảo vệ núi sông của bá tánh nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới có thể hồi kinh tịnh dưỡng, ta có thể giúp hắn giải quyết một chút phiền muộn là chuyện may mắn."
Lương dì thở dài: "Haizz, thế sự vô thường, gút mắt hỗn loạn, người có tâm tư đơn thuần như ngài thật sự rất ít, ta đây nghe Mộ công tử, không nói chuyện này cho thiếu gia."
Mộ Chi Minh gật đầu, lại hỏi: "Đúng rồi, thương thế của hắn sao rồi? Nghiêm trọng không?"
Dì Lương buồn rầu nói: "Ta không nhìn thấy, nhưng có nghe Quyên Nương kể lại, vết thương của hắn rất ghê sợ, nàng còn không dám nhìn đến miệng vết thương của hắn!"
Trong lòng Mộ Chi Minh căng thẳng co rút một trận, không hiểu vì sao mà có chút ẩn đau.
Hai người chính diện đối diện thở ngắn than dài, đột nhiên Quyên Nương bước nhanh đi tới: "Thái y trong cung phái đến xem thương thế của thiếu gia đã tới."
Mộ Chi Minh biết rõ đây là thái y do Hoàng Thượng phái đến, trong lòng thầm nghĩ, y là người ngoài ở lại đây chắc chắn sẽ bị người có dã tâm khua môi múa mép, vì thế cáo biệt dì Lương cùng Quyên Nương rời khỏi Cố phủ.
Hôm sau, như Mộ Chi Minh dự tính, lễ vật được đưa đến Cố phủ nhiều đến phủ kín cả sân. Người nối liền thăm hỏi dài đến không thấy điểm cuối, vì thế phủ đệ ngày thường im lặng tĩnh mịch hôm nay lại náo nhiệt đến lạ.
Dì Lương theo như lời Mộ Chi Minh nói, đem lễ vật ghi lại cẩn thận, tính toán chi ly, nào ngờ Cố Hách Viêm đã có tính toán trước, người muốn tặng lễ vật đều bị tướng sĩ của Dung Diễm Quân chặn ở cửa, không được tiến vào, qua hết một ngày, tin tức Cố tướng quân cương quyết cự tuyệt lễ vật truyền khắp ngàn dặm kinh thành.
Cự tuyệt lễ vật là chính trực, thế nhưng truyền đến miệng người đời thì lại là thiết huyết Cố tướng quân lạnh nhạt vô tình.
Sáng sớm hôm nay Cố Hách Viêm tỉnh lại đã thất thần lạ thường, hễ một chút lại thấy hắn đứng ở đình viện nhìn ra cửa lớn, còn hỏi dì Lương có chuẩn bị trà cùng điểm tâm hay không. Dì Lương đột nhiên nghe thấy như vậy lại cho rằng hắn muốn ăn, nên đã đem hắn trở về phòng, vừa đến nơi hắn đã một ngụm bất động, chỗ cánh tay bị thương cũng loang lổ vết máu. Dì Lương nhìn thấy gấp gáp đem Hạ Thiên Vô tới xem, vây quanh hắn: "Tướng quân, ngài có biết cái gì là tịnh dưỡng không?"
Qua một lúc, Ôn Chung Thành đột nhiên gõ cửa phòng Cố Hách Viêm: "Thiếu gia, có vị công tử tới bái phòng ngươi, ta đưa hắn tới chính sảnh rồi."
Cố Hách Viêm nghe thấy hai mắt sáng lên, lập tức ra khỏi phòng ngủ, vội vội vàng vàng đuổi đến chính sảnh.
Nào ngờ hắn vừa bước đến nơi đã thấy một vị thiếu niên người mặc quan phục võ bào đỏ rực, chân mang giày đen, đứng ở giữa chính sảnh. Người kia đưa lưng lại, nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu nhìn lại.
Bùi Hàn Đường cười tiến lên: "Dục Dập, đã lâu không gặp! Từ biệt năm năm, hôm nay ngay cả ông trời cũng biết ta đi gặp cố nhân mà thời tiết thực tốt."
Cố Hách Viêm: "..."
Bùi Hàn Đường kinh ngạc: "... Gia hoả tốt của ta ơi, ta đâu trông mong ngươi sẽ nhiệt tình đón tiếp ta, nhưng ngươi có cần thiết để lộ biểu tình thất vọng như vậy không?!"
Nhưng giọng nói kia, chính là thứ làm cho hắn ngày đêm không yên, thao thức nhớ đến, thử hỏi Cố Hách Viêm làm sao có thể nghe lầm.
Ngoài cửa, hai người vẫn nhẹ giọng nói chuyện.
Mộ Chi Minh: "Nếu hắn còn chưa tỉnh, ta cũng không tiện quấy rầy, vậy ta cáo từ trước."
Nghe y nói đến chuyện rời đi, Cố Hách Viêm không biết vì gì mà mạnh mẽ xốc chăn đệm trên người đi, chuẩn bị xuống giường.
Mộ Chi Minh: "Ngày mai lại đến thăm hắn."
Động tác Cố Hách Viêm dừng lại, ngỡ như kẻ khờ mà yên lặng ngồi trên đệm.
Dì Lương nói: "Chờ thiếu gia tỉnh, ta kêu Thành Chung đến phủ đệ Yến Quốc Công nói cho ngài một tiếng?"
"Không cần đâu." Mộ Chi Minh cùng dì Lương vừa nói chuyện vừa đi về hướng đình viện, "Các ngươi mấy ngày nay còn bận nhiều việc, không cần quan tâm đến ta."
Càng đi càng xa, câu nói tiếp theo, xác thực Cố Hách Viêm nghe không rõ nữa, hắn ngơ ngác mà ngồi trên giường, suy tư không biết mình có đang nằm mơ không, nằm mơ một giấc mơ hắn không bao giờ dám nghĩ đến.
Nhưng khi nghe Mộ Chi Minh cùng dì Lươnh nói chuyện, ngữ khí nghe qua thật sự rất thân thiết làm người ta có cảm giác hai người có quan hệ rất tốt.
Hoá ra chuyện Mộ Chi Minh đã hứa với hắn chăm sóc một nhà dì Lương vào năm năm trước ở ngoại ô, hoàn toàn không phải nói suông.
Mộ Chi Minh cùng dì Lương đi đến đình viện, bên viện um tùm bóng cây ngô đồng xanh mát, ôm lấy ánh mắt trời chói sáng, rũ bóng xuống đất, che phủ một mặt sân.
Mộ Chi Minh nói: "Binh lính của Dung Diễm Quân theo Cố tướng quân đến kinh thành có hơn hai mươi ngươi, tất cả đều phải chiếu cố tốt, ngày mai ta gọi thêm vài tên sai vặt cùng trù nương của Mộ gia đến giúp."
Dì Lương cảm kích nói: "Đa tạ Mộ công tử, nếu không có ngài giúp đỡ, bà người chúng ta thật không biết làm sao xoay sở cho hết."
Mộ Chi Minh nói: "Là Cố tướng quân quá đơn giản, nhiều năm như vậy rồi cũng không tuyển thêm gia phó, đúng rồi, hiện tại Cố tướng quân lập được công lớn, thanh danh hiển hách, lại được Hoàng Thượng coi trọng, chắc chắn nay mai người đến tặng lễ làm thân đến không xuể, các ngươi giúp hắn bận rộn trước sau, còn cần chú ý hơn."
Dì Lương thở dài: "Chúng ta là hận không thể có thể vì thiếu gia mà giúp hắn nhiều hơn một chút, giải bớt phiền muộn chuyện phải tiếp khách, nhưng tình người trong chốn qua trường quá ác liệt, chúng ta không thể hiểu được."
Mộ Chi Minh nói: "Kỳ thật cũng không khó, nếu có người đến mở tiệc chiêu đãi hoặc muốn tới cửa bái phỏng, thì các ngươi bèn nói Cố tướng quân thương thế chưa lành, cần tĩnh dưỡng thêm nên không tiện gặp mặt. Còn nếu chỉ là đến tặng lễ vật thì cứ nhận lấy, đem người tặng ghi lại chi tiết, chờ ta đến giúp các ngươi kiểm kê lại, sau đó tặng lại một phần lễ khác cho bọn họ."
Dì Lương nói: "Ngài chớ lo lắng quá, chờ thiếu gia tỉnh lại, ta sẽ nói cho hắn biết, những chuyện trong phủ mấy ngày nay đều do ngài tương trở."
"Không, không, không." Mộ Chi Minh vội vàng xua tay, "Ngàn vạn lần đừng nói cho hắn biết, ngươi chỉ cần nói ba ngươi các ngươi làm là được rồi."
Dì Lương khó hiểu: "Vì sao vậy?"
Mộ Chi Minh cười nói: "Ta với hắn mà nói chỉ là người ngoài, tự ý nhúng tay vào chuyện trong phủ đệ nhà hắn về tình về lý đều không ổn, huống chi hai ta cũng không phải là bằng hữu thân thiết, lại hơn hai năm không gặp, có lẽ đã không quen thuộc nữa rồi, hiện tại tự ý bao biện thay hắn thu xếp trong phủ, ta sợ nếu hắn biết được sẽ khó chịu."
Dì Lương vội nói: "Công tử, thiếu gia nhà chúng ta không phải là người keo kiệt như vậy."
Mộ Chi Minh cười nói: "Ta biết, chỉ là ở chốn quan trường lòng người phức tạp, khó đoán, ngay cả Thái Tử, Hiền Vương, Túc Vương đều có dấu hiện cạnh tranh với nhau, Cố tướng quân hiện tại tay cầm binh quyền, công lớn hiển hách, là người mà các thế lực tranh phá đều muốn mượn sức giúp đỡ. Ta thân là ngoại thích cùng Hiền Vương lại có quan hệ thân thiết, ta không muốn để hắn xem ta là một tên coi trọng mưu quyền, bắt cầu làm thân. Huống chi nói tốn nhiều công sức, ta đây cũng không tốn là bao, thủ vệ của hắn bảo vệ núi sông của bá tánh nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới có thể hồi kinh tịnh dưỡng, ta có thể giúp hắn giải quyết một chút phiền muộn là chuyện may mắn."
Lương dì thở dài: "Haizz, thế sự vô thường, gút mắt hỗn loạn, người có tâm tư đơn thuần như ngài thật sự rất ít, ta đây nghe Mộ công tử, không nói chuyện này cho thiếu gia."
Mộ Chi Minh gật đầu, lại hỏi: "Đúng rồi, thương thế của hắn sao rồi? Nghiêm trọng không?"
Dì Lương buồn rầu nói: "Ta không nhìn thấy, nhưng có nghe Quyên Nương kể lại, vết thương của hắn rất ghê sợ, nàng còn không dám nhìn đến miệng vết thương của hắn!"
Trong lòng Mộ Chi Minh căng thẳng co rút một trận, không hiểu vì sao mà có chút ẩn đau.
Hai người chính diện đối diện thở ngắn than dài, đột nhiên Quyên Nương bước nhanh đi tới: "Thái y trong cung phái đến xem thương thế của thiếu gia đã tới."
Mộ Chi Minh biết rõ đây là thái y do Hoàng Thượng phái đến, trong lòng thầm nghĩ, y là người ngoài ở lại đây chắc chắn sẽ bị người có dã tâm khua môi múa mép, vì thế cáo biệt dì Lương cùng Quyên Nương rời khỏi Cố phủ.
Hôm sau, như Mộ Chi Minh dự tính, lễ vật được đưa đến Cố phủ nhiều đến phủ kín cả sân. Người nối liền thăm hỏi dài đến không thấy điểm cuối, vì thế phủ đệ ngày thường im lặng tĩnh mịch hôm nay lại náo nhiệt đến lạ.
Dì Lương theo như lời Mộ Chi Minh nói, đem lễ vật ghi lại cẩn thận, tính toán chi ly, nào ngờ Cố Hách Viêm đã có tính toán trước, người muốn tặng lễ vật đều bị tướng sĩ của Dung Diễm Quân chặn ở cửa, không được tiến vào, qua hết một ngày, tin tức Cố tướng quân cương quyết cự tuyệt lễ vật truyền khắp ngàn dặm kinh thành.
Cự tuyệt lễ vật là chính trực, thế nhưng truyền đến miệng người đời thì lại là thiết huyết Cố tướng quân lạnh nhạt vô tình.
Sáng sớm hôm nay Cố Hách Viêm tỉnh lại đã thất thần lạ thường, hễ một chút lại thấy hắn đứng ở đình viện nhìn ra cửa lớn, còn hỏi dì Lương có chuẩn bị trà cùng điểm tâm hay không. Dì Lương đột nhiên nghe thấy như vậy lại cho rằng hắn muốn ăn, nên đã đem hắn trở về phòng, vừa đến nơi hắn đã một ngụm bất động, chỗ cánh tay bị thương cũng loang lổ vết máu. Dì Lương nhìn thấy gấp gáp đem Hạ Thiên Vô tới xem, vây quanh hắn: "Tướng quân, ngài có biết cái gì là tịnh dưỡng không?"
Qua một lúc, Ôn Chung Thành đột nhiên gõ cửa phòng Cố Hách Viêm: "Thiếu gia, có vị công tử tới bái phòng ngươi, ta đưa hắn tới chính sảnh rồi."
Cố Hách Viêm nghe thấy hai mắt sáng lên, lập tức ra khỏi phòng ngủ, vội vội vàng vàng đuổi đến chính sảnh.
Nào ngờ hắn vừa bước đến nơi đã thấy một vị thiếu niên người mặc quan phục võ bào đỏ rực, chân mang giày đen, đứng ở giữa chính sảnh. Người kia đưa lưng lại, nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu nhìn lại.
Bùi Hàn Đường cười tiến lên: "Dục Dập, đã lâu không gặp! Từ biệt năm năm, hôm nay ngay cả ông trời cũng biết ta đi gặp cố nhân mà thời tiết thực tốt."
Cố Hách Viêm: "..."
Bùi Hàn Đường kinh ngạc: "... Gia hoả tốt của ta ơi, ta đâu trông mong ngươi sẽ nhiệt tình đón tiếp ta, nhưng ngươi có cần thiết để lộ biểu tình thất vọng như vậy không?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất