Chương 7
Đột nhiên bị đẩy ra, Mâu Thần An vô ý đụng vào người trước mặt, may mắn Đỗ Tĩnh Nhu ở phía sau liền kéo cậu lại, nếu không ánh mắt của nam nhân trung niên kia hẳn sẽ càng thêm doạ người.
Đem đứa con che lại ở sau lưng, Đỗ Tĩnh Nhu vội vàng nói xin lỗi:
“Thật xin lỗi, thật thất lễ quá, con tôi không phải cố ý.” Từ lúc vừa bắt đầu, nàng đã hiểu rõ ánh mắt của người tổng quản kia nhìn về phía bọn họ giống như bọn họ ở trước mắt hắn căn bản không hề tồn tại, người như thế khinh thị làm cho Đỗ Tĩnh Nhu cắn chặt môi dưới.
Trên đường đi, nàng cũng đã nghĩ đến những kẻ có tiền kia gặp họ rất có khả năng sẽ khinh bỉ cùng cười nhạo, nhưng thật không người sẽ bị người thế này từ trên cao nhìn xuống. Cùng là người, nhưng chỉ vì bọn họ không có tiền mà phải chịu đựng thế này. Nhân tình thế thái, làm cho Đỗ Tĩnh Nhu thấu hiểu rõ ràng, dựa vào một cổ ngạo khí cùng tự tôn, dù có bị cự tuyệt thì nàng cũng muốn đường đường chính chính bước ra ngoài.
Nghe mẫu thân nói xin lỗi, Mâu Thần An vội ngẩng đầu lên, nhưng vừa tiếp xúc ánh mắt sắc bén của người trước mặt thì lại sợ tới mức lập tức cúi đầu.
“Vâng, thật xin lỗi, con… con không phải cố ý.” Nắm chặt góc áo của mẫu thân, Mâu Thần An đem hết dũng khí ra nói.
Người nữ nhân trước mặt mặc quần áo thô kệch nhng ánh mắt lại không có kiêu ngạo cùng siểm nịnh, cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt hắn vẫn không mất đi vẻ nghiêm khắc, thậm chí càng thêm sắc bén.
“Ngươi nói là nó đến nhận việc?” Không để ý lời xin lỗi của hai người, nam nhân trung niên xem xét kỹ lưỡng Mâu Thần An, không vì hắn chỉ là tiểu hài tử mà trong mắt giảm bớt đi một tia hà khắc.
“Đúng vậy.” Đem Mâu Thần An kéo ra phía trước, ánh mắt ôn nhu nhìn đứa con, lại lập tức quay đầu nhìn về phía nam nhân phía trước, Đỗ Tĩnh Nhu bình tĩnh đáp.
Được ánh mắt của mẫu thân cổ vũ, Mâu Thần An âm thầm nắm tay tự động viên chính mình, hít sâu một hơi, cậu dũng cảm ngẩng đầu nhìn trung niên nam nhân trước mặt. Lần này cậu không bị ánh mắt lợi hại của hắn hắn dọa đến mức co rúm lại nữa. Cậu không thể sợ hãi, cậu đã 12 tuổi, phải dũng cảm đối mặt mọi thứ.
Mâu Thần An thái độ trước sau khác xa nhau, làm cho nam nhân trung niên trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, nhanh đến mức người ta không kịp phát giác. So sánh bọn họ với người nam nhân co đầu rụt cổ phía trước cùng những người đến nhận việc trước đây, hai người họ hiển nhiên có cốt khí hơn nhiều, dù cho cái cốt khí này chỉ là để giữ gìn chút tôn nghiêm còn sót lại.
“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Nhìn cậu vừa đen vừa gầy lại nhỏ con, nghĩ chắc không quá 10 tuổi.
Trách không được nam nhân trung niên lại nghĩ vậy, từ nhỏ đã thiếu dinh dưỡng nên thân thể Mâu Thần An quả thật không cao lắm, lại bởi vì trường kỳ hứng gió biển, giúp phụ thân rời bến đánh cá làm cho Mâu Thần An trở nên vừa đen vừa gầy. Hơn nữa gương mặt cậu lại rất bình thường, lẫn trong đám đông thì chính là loại người quay đi đã quên luôn khuôn mặt.
“Con 12 tuổi.” Dù không rõ hắn vì sao lại hỏi như vậy, Mâu Thần An vẫn thành thật trả lời.
Vừa nghe Mâu Thần An trả lời, dù nam nhân trung niên đã quen để gương mặt nghiêm túc cũng khỏi tránh khỏi sững sờ, nó mà 12 tuổi!? Bất quá hắn rất nhanh chóng phản ứng, liếc mắt nhìn nữ nhân đang cắn chặt môi liền cảm thấy có chỗ minh bạch. Nếu không phải vì cuộc sống quá khó khăn, chắc hẳn cũng không đem nó đi làm người hầu.
Nhìn chằm chằm Mâu Thần An hồi lâu, nam nhân lãnh khốc nói:
“Chúng ta không chịu được tội thu nhận lao động trẻ em.” Ý tứ rõ ràng là bảo bọn họ tự giác quay về đi.
“……”
Vẻ cự tuyệt của nam nhân làm Đỗ Tĩnh Nhu sửng sốt, rồi lại thở dài một hơi. Nói thật, nàng vẫn không muốn để con đi làm người hầu. Sau khi nhìn thấy thái độ của tổng quản gia đình kẻ có tiền, càng làm cho nàng thêm kiên định. Thử nghĩ xem, tổng quản đã có thế lực như vậy, vậy gia chủ làm sao là người tốt được? Nếu để Mâu Thần An lưu lại, đối với nó mà nói chưa chắc là một chuyện tốt.
Không hiểu những băn khoăn trong lòng mẫu thân, Mâu Thần An chỉ biết nếu cậu không thể lưu lại đây làm việc, trong nhà sẽ càng thêm khó khăn. Nước mắt của mẫu thân cùng cái thở dài của phụ thân cứ quanh quẩn trong đầu, không, hắn không muốn lại nhìn thấy mẫu thân rơi nước mắt. Không biết lấy đâu ra dũng khí, Mâu Thần An chụp lấy ống tay áo người trước mắt, vội vàng nói:
“Con nhất định sẽ cố gắng làm việc thật tốt, ông lưu lại con đi, tuyệt đối không sợ chịu cực chịu khổ, xin ông lưu lại con đi mà!” Cầu xin khẩn thiết đến mức chỉ còn thiếu điều quỳ xuống mà thôi.
Mâu Thần An đột nhiên cử động làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, tất cả người hầu đang quét dọn trong phòng cũng dừng động tác trong tay mà nhìn về phía tiểu nam hài trong phòng khách. Sự nghiêm khắc của tổng quản bọn họ đã được chứng kiến, làm sao có thể tha cho tiểu nam hài dám chụp lấy ống tay áo của hắn? Chỉ sợ đến lúc đó tiểu nam hài này cùng mẹ nó sẽ càng thêm khốn khổ.
Mọi người đều đồng loạt hướng sự thương cảm về phía hai người, nhưng không có một ai tiến lên ngăn cản. Bọn họ đều là người hầu của nhà này, sự thật tàn khốc đó khiến họ chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Bị Mâu Thần nắm chặt ống tay áo không buông, sắc mặt nam nhân trung niên thoáng chốc trầm xuống, cố gắng áp chế không cho mình ngay tại đây phát hỏa, nhưng ánh mắt thì đã không vui đến cực điểm. Dùng sức hất cánh tay kia ra, làm Mâu Thần An té xuống đất. Phủi phủi ống tay áo bị nắm nhăn nhúm, hắn miễn cưỡng đè xuống lửa giận trong lòng.
“A –”
Tiếng kinh hô của đứa con đánh thức Đỗ Tĩnh Nhu, nàng vội vàng đỡ con trên mặt đất dậy, thấy nó không có té bị thương mới yên tâm. Lập tức phẫn nộ nhìn về phía nam nhân trung niên, lửa giận trong mắt làm nàng trợn tròn hai con ngươi.
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của nữ nhân ngồi trên mặt đất, nam nhân trung niên cũng không để vào mắt, vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ nhìn về phía bọn họ.
“Mẹ, con không sao.” Xoa xoa cái mông bị ngã đau, Mâu Thần An cười an ủi.
Nhìn kỹ đứa con hồi lâu, Đỗ Tĩnh Nhu trên mặt giãn ra, không nói hai lời liền dắt hắn hướng ra cửa trước.
“Mẹ?” Không hiểu mẫu thân sao lại bỏ đi, Mâu Thần An dừng bước, cậu còn phải làm người hầu mà?
Nhìn thấy nét khó hiểu trong mắt con, Đỗ Tĩnh Nhu nở nụ cười ôn nhu, sờ lên mặt cậu giải thích:
“Tiểu An, chúng ta về nhà đi.” Nàng sẽ không để nó lưu lại đây làm người hầu, dù sao đi nữa hắn cũng đã nói ở đây không tuyển lao động trẻ em, cái này vừa vặn cũng đúng ý nàng.
“Nhưng mà…” Nếu cậu cứ như vậy trở về, trong nhà làm sao bây giờ? Tuy mẫu thân đã nói như vậy, Mâu Thần An vẫn chần chờ không chịu đi. Cậu quay đầu lại nhìn nam nhân trong phòng khách, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng cùng nghiêm khắc thì đành hạ mắt xuống. Cậu thật sự không thể lưu lại?
Im lặng nhìn mẫu thân, ôn nhu trong mắt nàng làm Mâu Thần An đỏ mắt, lập tức cúi đầu. Nước mắt theo gương mặt chảy xuống, nhỏ lên gạch men sứ thượng hạng màu tuyết trắng. Thật đáng tiếc, cậu không thể lưu lại…
Nắm chặt tay con, Đỗ Tĩnh Nhu hít sâu một hơi, thẳng lưng tiếp tục hướng phía trước bước đi, giây tiếp theo lại bỗng dưng dừng bước. Không hiểu vì sao mẫu thân không đi nữa, Mâu Thần An nghi hoặc ngẩng đầu lên, theo ánh mắt mẫu thân nhìn về phía trước, lập tức cùng với nàng ngây ngẩn cả người.
Ở cửa ra vào là một nam hài toàn thân mặt quần áo màu tuyết trắng đang đứng, sau lưng nam hài đeo một bọc hành lý màu đen, hòa cùng trang phục tuyết trắng trên người thật sự rất đặc biệt. Nam hài có gương mặt rất xinh đẹp, lông mì dày cùng đôi mắt phượng dài nhỏ có vẻ đơn độc, mũi cao thẳng, đôi môi phấn nộn, mái tóc dài mềm mại đen nhánh sáng bóng rối tung sau ót.
Bắt gặp ánh mắt nam hài, Đỗ Tĩnh Nhu không khỏi run rẩy. Ánh mắt lạnh như băng làm cho người ta liên tưởng đến khối hàn băng vạn năm không tan chảy, ánh mắt lạnh lẽo đến mức tưởng như giây tiếp theo sẽ xuyên thấu linh hồn người đối diện. Ánh mắt đó phối hợp cùng cái cằm nhọn, càng có vẻ lãnh khốc vô tình.
Y, thật sự chỉ là một nam hài!?
Đem đứa con che lại ở sau lưng, Đỗ Tĩnh Nhu vội vàng nói xin lỗi:
“Thật xin lỗi, thật thất lễ quá, con tôi không phải cố ý.” Từ lúc vừa bắt đầu, nàng đã hiểu rõ ánh mắt của người tổng quản kia nhìn về phía bọn họ giống như bọn họ ở trước mắt hắn căn bản không hề tồn tại, người như thế khinh thị làm cho Đỗ Tĩnh Nhu cắn chặt môi dưới.
Trên đường đi, nàng cũng đã nghĩ đến những kẻ có tiền kia gặp họ rất có khả năng sẽ khinh bỉ cùng cười nhạo, nhưng thật không người sẽ bị người thế này từ trên cao nhìn xuống. Cùng là người, nhưng chỉ vì bọn họ không có tiền mà phải chịu đựng thế này. Nhân tình thế thái, làm cho Đỗ Tĩnh Nhu thấu hiểu rõ ràng, dựa vào một cổ ngạo khí cùng tự tôn, dù có bị cự tuyệt thì nàng cũng muốn đường đường chính chính bước ra ngoài.
Nghe mẫu thân nói xin lỗi, Mâu Thần An vội ngẩng đầu lên, nhưng vừa tiếp xúc ánh mắt sắc bén của người trước mặt thì lại sợ tới mức lập tức cúi đầu.
“Vâng, thật xin lỗi, con… con không phải cố ý.” Nắm chặt góc áo của mẫu thân, Mâu Thần An đem hết dũng khí ra nói.
Người nữ nhân trước mặt mặc quần áo thô kệch nhng ánh mắt lại không có kiêu ngạo cùng siểm nịnh, cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt hắn vẫn không mất đi vẻ nghiêm khắc, thậm chí càng thêm sắc bén.
“Ngươi nói là nó đến nhận việc?” Không để ý lời xin lỗi của hai người, nam nhân trung niên xem xét kỹ lưỡng Mâu Thần An, không vì hắn chỉ là tiểu hài tử mà trong mắt giảm bớt đi một tia hà khắc.
“Đúng vậy.” Đem Mâu Thần An kéo ra phía trước, ánh mắt ôn nhu nhìn đứa con, lại lập tức quay đầu nhìn về phía nam nhân phía trước, Đỗ Tĩnh Nhu bình tĩnh đáp.
Được ánh mắt của mẫu thân cổ vũ, Mâu Thần An âm thầm nắm tay tự động viên chính mình, hít sâu một hơi, cậu dũng cảm ngẩng đầu nhìn trung niên nam nhân trước mặt. Lần này cậu không bị ánh mắt lợi hại của hắn hắn dọa đến mức co rúm lại nữa. Cậu không thể sợ hãi, cậu đã 12 tuổi, phải dũng cảm đối mặt mọi thứ.
Mâu Thần An thái độ trước sau khác xa nhau, làm cho nam nhân trung niên trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, nhanh đến mức người ta không kịp phát giác. So sánh bọn họ với người nam nhân co đầu rụt cổ phía trước cùng những người đến nhận việc trước đây, hai người họ hiển nhiên có cốt khí hơn nhiều, dù cho cái cốt khí này chỉ là để giữ gìn chút tôn nghiêm còn sót lại.
“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Nhìn cậu vừa đen vừa gầy lại nhỏ con, nghĩ chắc không quá 10 tuổi.
Trách không được nam nhân trung niên lại nghĩ vậy, từ nhỏ đã thiếu dinh dưỡng nên thân thể Mâu Thần An quả thật không cao lắm, lại bởi vì trường kỳ hứng gió biển, giúp phụ thân rời bến đánh cá làm cho Mâu Thần An trở nên vừa đen vừa gầy. Hơn nữa gương mặt cậu lại rất bình thường, lẫn trong đám đông thì chính là loại người quay đi đã quên luôn khuôn mặt.
“Con 12 tuổi.” Dù không rõ hắn vì sao lại hỏi như vậy, Mâu Thần An vẫn thành thật trả lời.
Vừa nghe Mâu Thần An trả lời, dù nam nhân trung niên đã quen để gương mặt nghiêm túc cũng khỏi tránh khỏi sững sờ, nó mà 12 tuổi!? Bất quá hắn rất nhanh chóng phản ứng, liếc mắt nhìn nữ nhân đang cắn chặt môi liền cảm thấy có chỗ minh bạch. Nếu không phải vì cuộc sống quá khó khăn, chắc hẳn cũng không đem nó đi làm người hầu.
Nhìn chằm chằm Mâu Thần An hồi lâu, nam nhân lãnh khốc nói:
“Chúng ta không chịu được tội thu nhận lao động trẻ em.” Ý tứ rõ ràng là bảo bọn họ tự giác quay về đi.
“……”
Vẻ cự tuyệt của nam nhân làm Đỗ Tĩnh Nhu sửng sốt, rồi lại thở dài một hơi. Nói thật, nàng vẫn không muốn để con đi làm người hầu. Sau khi nhìn thấy thái độ của tổng quản gia đình kẻ có tiền, càng làm cho nàng thêm kiên định. Thử nghĩ xem, tổng quản đã có thế lực như vậy, vậy gia chủ làm sao là người tốt được? Nếu để Mâu Thần An lưu lại, đối với nó mà nói chưa chắc là một chuyện tốt.
Không hiểu những băn khoăn trong lòng mẫu thân, Mâu Thần An chỉ biết nếu cậu không thể lưu lại đây làm việc, trong nhà sẽ càng thêm khó khăn. Nước mắt của mẫu thân cùng cái thở dài của phụ thân cứ quanh quẩn trong đầu, không, hắn không muốn lại nhìn thấy mẫu thân rơi nước mắt. Không biết lấy đâu ra dũng khí, Mâu Thần An chụp lấy ống tay áo người trước mắt, vội vàng nói:
“Con nhất định sẽ cố gắng làm việc thật tốt, ông lưu lại con đi, tuyệt đối không sợ chịu cực chịu khổ, xin ông lưu lại con đi mà!” Cầu xin khẩn thiết đến mức chỉ còn thiếu điều quỳ xuống mà thôi.
Mâu Thần An đột nhiên cử động làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, tất cả người hầu đang quét dọn trong phòng cũng dừng động tác trong tay mà nhìn về phía tiểu nam hài trong phòng khách. Sự nghiêm khắc của tổng quản bọn họ đã được chứng kiến, làm sao có thể tha cho tiểu nam hài dám chụp lấy ống tay áo của hắn? Chỉ sợ đến lúc đó tiểu nam hài này cùng mẹ nó sẽ càng thêm khốn khổ.
Mọi người đều đồng loạt hướng sự thương cảm về phía hai người, nhưng không có một ai tiến lên ngăn cản. Bọn họ đều là người hầu của nhà này, sự thật tàn khốc đó khiến họ chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Bị Mâu Thần nắm chặt ống tay áo không buông, sắc mặt nam nhân trung niên thoáng chốc trầm xuống, cố gắng áp chế không cho mình ngay tại đây phát hỏa, nhưng ánh mắt thì đã không vui đến cực điểm. Dùng sức hất cánh tay kia ra, làm Mâu Thần An té xuống đất. Phủi phủi ống tay áo bị nắm nhăn nhúm, hắn miễn cưỡng đè xuống lửa giận trong lòng.
“A –”
Tiếng kinh hô của đứa con đánh thức Đỗ Tĩnh Nhu, nàng vội vàng đỡ con trên mặt đất dậy, thấy nó không có té bị thương mới yên tâm. Lập tức phẫn nộ nhìn về phía nam nhân trung niên, lửa giận trong mắt làm nàng trợn tròn hai con ngươi.
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của nữ nhân ngồi trên mặt đất, nam nhân trung niên cũng không để vào mắt, vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ nhìn về phía bọn họ.
“Mẹ, con không sao.” Xoa xoa cái mông bị ngã đau, Mâu Thần An cười an ủi.
Nhìn kỹ đứa con hồi lâu, Đỗ Tĩnh Nhu trên mặt giãn ra, không nói hai lời liền dắt hắn hướng ra cửa trước.
“Mẹ?” Không hiểu mẫu thân sao lại bỏ đi, Mâu Thần An dừng bước, cậu còn phải làm người hầu mà?
Nhìn thấy nét khó hiểu trong mắt con, Đỗ Tĩnh Nhu nở nụ cười ôn nhu, sờ lên mặt cậu giải thích:
“Tiểu An, chúng ta về nhà đi.” Nàng sẽ không để nó lưu lại đây làm người hầu, dù sao đi nữa hắn cũng đã nói ở đây không tuyển lao động trẻ em, cái này vừa vặn cũng đúng ý nàng.
“Nhưng mà…” Nếu cậu cứ như vậy trở về, trong nhà làm sao bây giờ? Tuy mẫu thân đã nói như vậy, Mâu Thần An vẫn chần chờ không chịu đi. Cậu quay đầu lại nhìn nam nhân trong phòng khách, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng cùng nghiêm khắc thì đành hạ mắt xuống. Cậu thật sự không thể lưu lại?
Im lặng nhìn mẫu thân, ôn nhu trong mắt nàng làm Mâu Thần An đỏ mắt, lập tức cúi đầu. Nước mắt theo gương mặt chảy xuống, nhỏ lên gạch men sứ thượng hạng màu tuyết trắng. Thật đáng tiếc, cậu không thể lưu lại…
Nắm chặt tay con, Đỗ Tĩnh Nhu hít sâu một hơi, thẳng lưng tiếp tục hướng phía trước bước đi, giây tiếp theo lại bỗng dưng dừng bước. Không hiểu vì sao mẫu thân không đi nữa, Mâu Thần An nghi hoặc ngẩng đầu lên, theo ánh mắt mẫu thân nhìn về phía trước, lập tức cùng với nàng ngây ngẩn cả người.
Ở cửa ra vào là một nam hài toàn thân mặt quần áo màu tuyết trắng đang đứng, sau lưng nam hài đeo một bọc hành lý màu đen, hòa cùng trang phục tuyết trắng trên người thật sự rất đặc biệt. Nam hài có gương mặt rất xinh đẹp, lông mì dày cùng đôi mắt phượng dài nhỏ có vẻ đơn độc, mũi cao thẳng, đôi môi phấn nộn, mái tóc dài mềm mại đen nhánh sáng bóng rối tung sau ót.
Bắt gặp ánh mắt nam hài, Đỗ Tĩnh Nhu không khỏi run rẩy. Ánh mắt lạnh như băng làm cho người ta liên tưởng đến khối hàn băng vạn năm không tan chảy, ánh mắt lạnh lẽo đến mức tưởng như giây tiếp theo sẽ xuyên thấu linh hồn người đối diện. Ánh mắt đó phối hợp cùng cái cằm nhọn, càng có vẻ lãnh khốc vô tình.
Y, thật sự chỉ là một nam hài!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất