Chương 20
Nhìn vào người dưới đất, bộ quần áo sáng nay y để lại cho cậu trên ghế đã bị nhuốm đỏ bởi những vết máu dài hẹp, rách tả tơi không chịu nổi. Khuôn mặt ngăm đen giờ trắng bệt, trên gò má còn sưng lên cho thấy đã bị người khác đánh, và lực đạo thì cực kỳ hung ác. Cái trán bị trầy, một mảng da bong ra, khóe miệng còn vương lại vệt máu, nước mắt ràn rụa, có thể nói là thê thảm vô cùng.
Trong một khắc, nội tâm đau đến lợi hại, nỗi phẫn nộ theo cảm giác yêu thương mà dâng lên đến cực điểm.
Vô cùng ôn nhu ôm lấy người trên mặt đất, cảm nhận được người ấy co rút một trận, hàn băng trong đôi mắt y càng thêm âm lãnh. Đặt Mâu Thần An xuống ghế salon, ngay khi bắt gặp ánh mắt sợ hãi của cậu thì đôi bàn tay to lớn ấm áp của y đã bao trùm lấy đôi bàn tay lạnh run, tựa như muốn thông qua tiếp xúc da thịt mà truyền đến cho cậu cảm giác an tâm, tiêu trừ đi nỗi sợ hãi.
Cảm nhận cảm giác nhu hoà trên mu bàn tay, mặc dù gương mặt thiếu gia vẫn âm trầm nhưng Mâu Thần An lại có thể cảm nhận được sự ôn nhu ẩn sau vẻ lạnh lùng đó, dần dần buông lỏng cơ thể đang căng cứng, nỗi sợ trong mắt cũng tan đi một phần.
Thấy Mâu Thần An không còn sợ nữa, Lãnh Linh Dạ xoay người đối mặt với người duy nhất trong phòng khách có bản lĩnh tạo ra cảnh tượng này.
“Mẫu thân, có thể hay không giải thích vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt lãnh liệt không chút che dấu đâm thẳng về phía nữ chủ nhân Lãnh uyển, âm thanh không mang chút nhiệt độ cũng không mang chút cảm tình nào, lạnh lẽo tới mức làm cho lưng nàng phát lạnh, khiến Nghê Mộ Ngọc không nhịn được toàn thân run lên, nội tâm không hiểu từ đâu xuất hiện một tia sợ hãi.
Nàng… Nàng lại đi sợ con của mình!?
Mặc dù Nghê Mộ Ngọc cảm thấy điều này đúng là quá sức vớ vẩn cùng buồn cười, nhưng lại không thể không thừa nhận là nó đang tồn tại.
Hít sâu một hơi, trấn áp nội tâm đang rung động, nàng trấn định nói:
“Thế nào, ta muốn giáo huấn hạ nhân, chẳng lẽ cũng không được?” Đúng thế, nàng là nữ chủ nhân của Lãnh uyển, sao có thể thấy sợ hãi? Chủ nhân mà đến quyền giáo huấn hạ nhân cũng không có thì còn gì là chủ nhân nữa?
Vả lại, y là con nàng, cho dù nàng đánh người, thì sao, y có thể làm gì nàng?
Càng nghĩ càng thấy có lý, Nghê Mộ Ngọc khí thế hừng hừng nhìn về phía Lãnh Linh Dạ.
“Nói vậy, là muốn đánh cậu ta đến chết sao?” Vẫn nhìn chằm chằm nàng, nhiệt độ trong mắt y lại giảm xuống.
Nếu như nàng dám nói phải, như vậy y dám khẳng định y sẽ bất chấp hậu quả khiến nàng phải hối hận, cho dù nàng có là người sinh ra y đi chăng nữa.
Nhìn khuôn mặt Lãnh Linh Dạ càng lúc càng đáng sợ, không cần nghĩ cũng biết đáp án y muốn là gì. Mà ngay cả hạ nhân đều hiểu rõ điều đó, Nghê Mộ Ngọc có thể nào lại không nhận ra?
Vuốt vuốt đóa hoa hồng tím trên mái tóc quăn, Nghê Mộ Ngọc cười nhạo, thần sắc tự nhiên không tránh khỏi đã bị đứa con làm ảnh hưởng ít nhiều:
“Chết? Ha ha, ta không có ngốc như vậy, đánh nó chết có lợi gì cho ta?” Vừa rồi quả thật nàng phi thường tức giận, có thể nói là phẫn nộ đến mất đi lý trí. Nếu Mâu Thần An thực sự bị đánh chết, trong Lãnh uyển người hầu nhiều như vậy nhất định sẽ đem chuyện này lộ ra ngoài, lúc đó chẳng phải mọi người sẽ nói rằng bọn họ là loại phú hào tàn bạo ngược đãi hạ nhân sao?
Nếu sự tình thành ra như thế, Lãnh gia còn mặt mũi gì nữa!
Người chết là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn. Đến khi ấy, đừng nói là Lãnh Diệu Huy cùng nàng không dám nhìn ai, ngay cả giới truyền thông nhất định cũng sẽ phóng đại tin tức này lên. Vậy trong giới xã giao nàng sao còn chỗ dựa, sau lưng cũng bị người khác chỉ trỏ, đây là điều Nghê Mộ Ngọc tuyệt đối không cách nào tiếp nhận.
Chờ khi tỉnh táo lại, nàng thấy cũng không còn tức giận như lúc đâu, vì một cái váy mà đi so đo với hạ nhân thật không đáng. Mấy trăm vạn, đối với Lãnh gia mà nói chẳng qua chỉ là như một hạt cát trong sa mạc, không có cái váy này thì vẫn còn cái khác. Huống chi đối phương chỉ là một tiểu hài tử, nói ra người khác còn tưởng nàng ngược đãi trẻ vị thành niên, chẳng phải là tự hạ thấp thanh danh ư? Loại chuyện phiền phức như vậy, nàng không muốn dính dáng tới nữa.
“Hừ, bị đánh mấy cái không chết được đâu, bảo người thoa ít thuốc cho nó là được rồi chứ gì, qua mười ngày nửa tháng sẽ lại khỏe mạnh lại thôi.” Liếc mắt nhìn người trên ghế salon, ngữ điệu của nàng xem chừng như chính mình bị thiệt thòi lắm: “Bị hắn làm bẩn như vậy, cái váy này không mặc được nữa rồi, ta phải đi đổi cái khác, thật là phiền toái mà.”
Nói xong, nàng xoay người bước lên lầu, lại nghe tiếng hạ nhân sau lưng:
“Phu… phu nhân, bữa sáng của bà…” Trong tay còn bưng bữa sáng, người hầu không thể không lên tiếng hỏi, không ngờ bị phu nhân liếc một cái, làm nàng sợ tới mức thiếu chút nữa đánh rơi khay thức ăn.
Trừng mắt nhìn khay thức ăn trên tay người hầu, khóe miệng nàng khẽ giật giật đầy trào phúng:
“Ngươi nói ta còn tâm tình ăn sao?” Tức đến no bụng rồi, còn ăn cái gì.
Nói xong, nàng lại hướng sang quản gia Lãnh uyển: “Lý tổng quản, ông nếu năng lực quản giáo hạ nhân cũng không có, vậy có phải hay không ta nên đổi một người khác?” Ý tứ rõ ràng, chính là nói người hầu càng ngày càng ngu xuẩn, đến nhìn sắc mặt chủ nhân mà hành xử cũng không biết thì còn giữ lại làm gì? Lãnh gia quả thật nuôi toàn một đám vô dụng.
Có phải là do mấy năm nay nàng quá dễ dãi, thân là chủ nhân lại không quản lý đến đám người hầu nên mới để bọn chúng làm càn như vậy? Hừ, nuôi một đám vô dụng như thế đúng là tốn cơm.
“Dạ, phu nhân, từ nay về sau tôi nhất định sẽ quản giáo nghiêm ngặt, xin bà yên tâm.” Khom người xuống đầy vẻ hèn mọn và cung kính, ngữ khí kinh sợ cam đoan chắc chắn.
Làm tổng quản ở Lãnh uyển nhiều năm như vậy, lão tự biết dù có cố gắng hay vất vả đến đâu cũng không thể làm cho Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc đối với lão có một phần kính trọng. Lão hiểu rõ, trong mắt hai người đó, lão mãi mãi chỉ là một hạ nhân, vĩnh viễn không có khả năng cùng họ đứng ngang hàng.
Nhưng dù là như vậy, lão cũng không muốn mất đi công việc này, chỉ cần lão làm tròn bổn phận một quản gia, vậy lão có thể sinh tồn được Lãnh uyển rồi.
“Tốt nhất là như vậy.” Nàng cũng không phải nói đùa, sự tin tưởng của nàng đặt vào Lý tổng quản là hết sức rõ ràng.
Không nói thêm gì nữa, Nghê Mộ Ngọc đi thẳng lên lầu, không quan tâm đến những người còn ở lại phòng khách nữa. Lúc này, tâm tư của đặt đã đặt hết vào chuyện phải lựa chọn một bộ lễ phục khác, chuyện phát sinh trong phòng khách sớm đã bị nàng quẳng lại sau lưng.
Trong một khắc, nội tâm đau đến lợi hại, nỗi phẫn nộ theo cảm giác yêu thương mà dâng lên đến cực điểm.
Vô cùng ôn nhu ôm lấy người trên mặt đất, cảm nhận được người ấy co rút một trận, hàn băng trong đôi mắt y càng thêm âm lãnh. Đặt Mâu Thần An xuống ghế salon, ngay khi bắt gặp ánh mắt sợ hãi của cậu thì đôi bàn tay to lớn ấm áp của y đã bao trùm lấy đôi bàn tay lạnh run, tựa như muốn thông qua tiếp xúc da thịt mà truyền đến cho cậu cảm giác an tâm, tiêu trừ đi nỗi sợ hãi.
Cảm nhận cảm giác nhu hoà trên mu bàn tay, mặc dù gương mặt thiếu gia vẫn âm trầm nhưng Mâu Thần An lại có thể cảm nhận được sự ôn nhu ẩn sau vẻ lạnh lùng đó, dần dần buông lỏng cơ thể đang căng cứng, nỗi sợ trong mắt cũng tan đi một phần.
Thấy Mâu Thần An không còn sợ nữa, Lãnh Linh Dạ xoay người đối mặt với người duy nhất trong phòng khách có bản lĩnh tạo ra cảnh tượng này.
“Mẫu thân, có thể hay không giải thích vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt lãnh liệt không chút che dấu đâm thẳng về phía nữ chủ nhân Lãnh uyển, âm thanh không mang chút nhiệt độ cũng không mang chút cảm tình nào, lạnh lẽo tới mức làm cho lưng nàng phát lạnh, khiến Nghê Mộ Ngọc không nhịn được toàn thân run lên, nội tâm không hiểu từ đâu xuất hiện một tia sợ hãi.
Nàng… Nàng lại đi sợ con của mình!?
Mặc dù Nghê Mộ Ngọc cảm thấy điều này đúng là quá sức vớ vẩn cùng buồn cười, nhưng lại không thể không thừa nhận là nó đang tồn tại.
Hít sâu một hơi, trấn áp nội tâm đang rung động, nàng trấn định nói:
“Thế nào, ta muốn giáo huấn hạ nhân, chẳng lẽ cũng không được?” Đúng thế, nàng là nữ chủ nhân của Lãnh uyển, sao có thể thấy sợ hãi? Chủ nhân mà đến quyền giáo huấn hạ nhân cũng không có thì còn gì là chủ nhân nữa?
Vả lại, y là con nàng, cho dù nàng đánh người, thì sao, y có thể làm gì nàng?
Càng nghĩ càng thấy có lý, Nghê Mộ Ngọc khí thế hừng hừng nhìn về phía Lãnh Linh Dạ.
“Nói vậy, là muốn đánh cậu ta đến chết sao?” Vẫn nhìn chằm chằm nàng, nhiệt độ trong mắt y lại giảm xuống.
Nếu như nàng dám nói phải, như vậy y dám khẳng định y sẽ bất chấp hậu quả khiến nàng phải hối hận, cho dù nàng có là người sinh ra y đi chăng nữa.
Nhìn khuôn mặt Lãnh Linh Dạ càng lúc càng đáng sợ, không cần nghĩ cũng biết đáp án y muốn là gì. Mà ngay cả hạ nhân đều hiểu rõ điều đó, Nghê Mộ Ngọc có thể nào lại không nhận ra?
Vuốt vuốt đóa hoa hồng tím trên mái tóc quăn, Nghê Mộ Ngọc cười nhạo, thần sắc tự nhiên không tránh khỏi đã bị đứa con làm ảnh hưởng ít nhiều:
“Chết? Ha ha, ta không có ngốc như vậy, đánh nó chết có lợi gì cho ta?” Vừa rồi quả thật nàng phi thường tức giận, có thể nói là phẫn nộ đến mất đi lý trí. Nếu Mâu Thần An thực sự bị đánh chết, trong Lãnh uyển người hầu nhiều như vậy nhất định sẽ đem chuyện này lộ ra ngoài, lúc đó chẳng phải mọi người sẽ nói rằng bọn họ là loại phú hào tàn bạo ngược đãi hạ nhân sao?
Nếu sự tình thành ra như thế, Lãnh gia còn mặt mũi gì nữa!
Người chết là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn. Đến khi ấy, đừng nói là Lãnh Diệu Huy cùng nàng không dám nhìn ai, ngay cả giới truyền thông nhất định cũng sẽ phóng đại tin tức này lên. Vậy trong giới xã giao nàng sao còn chỗ dựa, sau lưng cũng bị người khác chỉ trỏ, đây là điều Nghê Mộ Ngọc tuyệt đối không cách nào tiếp nhận.
Chờ khi tỉnh táo lại, nàng thấy cũng không còn tức giận như lúc đâu, vì một cái váy mà đi so đo với hạ nhân thật không đáng. Mấy trăm vạn, đối với Lãnh gia mà nói chẳng qua chỉ là như một hạt cát trong sa mạc, không có cái váy này thì vẫn còn cái khác. Huống chi đối phương chỉ là một tiểu hài tử, nói ra người khác còn tưởng nàng ngược đãi trẻ vị thành niên, chẳng phải là tự hạ thấp thanh danh ư? Loại chuyện phiền phức như vậy, nàng không muốn dính dáng tới nữa.
“Hừ, bị đánh mấy cái không chết được đâu, bảo người thoa ít thuốc cho nó là được rồi chứ gì, qua mười ngày nửa tháng sẽ lại khỏe mạnh lại thôi.” Liếc mắt nhìn người trên ghế salon, ngữ điệu của nàng xem chừng như chính mình bị thiệt thòi lắm: “Bị hắn làm bẩn như vậy, cái váy này không mặc được nữa rồi, ta phải đi đổi cái khác, thật là phiền toái mà.”
Nói xong, nàng xoay người bước lên lầu, lại nghe tiếng hạ nhân sau lưng:
“Phu… phu nhân, bữa sáng của bà…” Trong tay còn bưng bữa sáng, người hầu không thể không lên tiếng hỏi, không ngờ bị phu nhân liếc một cái, làm nàng sợ tới mức thiếu chút nữa đánh rơi khay thức ăn.
Trừng mắt nhìn khay thức ăn trên tay người hầu, khóe miệng nàng khẽ giật giật đầy trào phúng:
“Ngươi nói ta còn tâm tình ăn sao?” Tức đến no bụng rồi, còn ăn cái gì.
Nói xong, nàng lại hướng sang quản gia Lãnh uyển: “Lý tổng quản, ông nếu năng lực quản giáo hạ nhân cũng không có, vậy có phải hay không ta nên đổi một người khác?” Ý tứ rõ ràng, chính là nói người hầu càng ngày càng ngu xuẩn, đến nhìn sắc mặt chủ nhân mà hành xử cũng không biết thì còn giữ lại làm gì? Lãnh gia quả thật nuôi toàn một đám vô dụng.
Có phải là do mấy năm nay nàng quá dễ dãi, thân là chủ nhân lại không quản lý đến đám người hầu nên mới để bọn chúng làm càn như vậy? Hừ, nuôi một đám vô dụng như thế đúng là tốn cơm.
“Dạ, phu nhân, từ nay về sau tôi nhất định sẽ quản giáo nghiêm ngặt, xin bà yên tâm.” Khom người xuống đầy vẻ hèn mọn và cung kính, ngữ khí kinh sợ cam đoan chắc chắn.
Làm tổng quản ở Lãnh uyển nhiều năm như vậy, lão tự biết dù có cố gắng hay vất vả đến đâu cũng không thể làm cho Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc đối với lão có một phần kính trọng. Lão hiểu rõ, trong mắt hai người đó, lão mãi mãi chỉ là một hạ nhân, vĩnh viễn không có khả năng cùng họ đứng ngang hàng.
Nhưng dù là như vậy, lão cũng không muốn mất đi công việc này, chỉ cần lão làm tròn bổn phận một quản gia, vậy lão có thể sinh tồn được Lãnh uyển rồi.
“Tốt nhất là như vậy.” Nàng cũng không phải nói đùa, sự tin tưởng của nàng đặt vào Lý tổng quản là hết sức rõ ràng.
Không nói thêm gì nữa, Nghê Mộ Ngọc đi thẳng lên lầu, không quan tâm đến những người còn ở lại phòng khách nữa. Lúc này, tâm tư của đặt đã đặt hết vào chuyện phải lựa chọn một bộ lễ phục khác, chuyện phát sinh trong phòng khách sớm đã bị nàng quẳng lại sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất