Chương 47
Sở Tấn sáng sớm đúng sáu giờ rưỡi tỉnh lại, Thu Thu nằm ở trong giường trẻ em đã tỉnh rồi, thế nhưng không hề ồn ào, đang ăn ngón tay, lặng yên nhìn chằm chằm chuông gió treo trên đầu giường. Bọn họ trải qua gian khổ phấn đấu, cuối cùng cũng khiến Thu Thu dưỡng thành thói quen buổi tối ngủ, ban ngày tỉnh lại vui chơi, tuy rằng vẫn có chút chênh lệch về thời gian, chẳng qua tốt xấu cũng có thể tận lực ngủ một giấc yên ổn. Thu Thu cũng không phải là đứa trẻ tỉnh dậy là lập tức đòi ôm, không phải bảo bảo nhỏ nỉ non thích khóc, bé rất dễ nuôi.
Thu Thu hơi có chút nhận thức, nhìn thấy ba ba, sẽ nhếch miệng nở nụ cười, bên trong miệng nhỏ mọc hai cái răng nhỏ như hai viên gạo, giống như con thỏ nhỏ. Người xa lạ ôm bé cũng sẽ không khóc ồn ào, Sở Tấn cảm thấy bảo bảo quả nhiên là một thằng nhóc ngốc, nhưng khi bé nhìn thấy ba ba, ông nội, bà nội sẽ rất vui vẻ, lập tức cười rộ lên.
Thu Thu duỗi ra tay nhỏ trước mặt Sở Tấn, loạng choà loạng choạng vung vẩy: "Ba, ba..."
Bây giờ bé đã bảy tháng, mới vừa bắt đầu học nói, chỉ có thể phát ra một ít âm tiết đơn giản, ví dụ như "A" "Nha" mấy từ không có ý nghĩa, chữ duy nhất coi như nói được là "Ba".
Sở Tấn biết bé muốn ôm ôm, nhưng không tới ôm bé, mà là đi pha sữa bột trước, nếm thử nhiệt độ, mới trở về.
Thu Thu nhìn thấy bình sữa thì siêu cấp vui vẻ, so với nhìn thấy ba ba còn vui vẻ hơn! Bé khua tay múa chân, a a a a nói vài câu ngôn ngữ trẻ con, như là đang nói cảm ơn ba ba đã pha sữa cho bé uống.
Khi đứa nhỏ vui vẻ thật là đơn thuần, làm người vô cùng cảm động, thời điểm bé cười rộ lên càng giống Lận Diễm Trần, nụ cười long lanh có thể soi đường cho trái tim của anh, Sở Tấn cũng hơi mỉm cười, quơ quơ bình sữa ở trước mặt bé: "Con thằng nhóc ngốc này, tham ăn quá."
Thu Thu rất thích ăn, sữa bột, bột cháu, súp hoa quả, bé đều thích ăn.
Sở Tấn ôm Thu Thu vào trong ngực cho bé bú sữa, Thu Thu tự tay mình nâng bình sữa, vừa mới bắt đầu uống có hơi gấp, Sở Tấn sờ sờ lưng bé: "Mỗi lần đều như vậy, cũng không ai giành với con, còn tham ăn như thế."
Thu Thu ôm bình sữa, bú sữa bột đặc biệt vui vẻ, uống xong còn chưa đã thèm mà bập bập miệng nhỏ, Sở Tấn lau vết sữa bên miệng cho bé.
Thu Thu rất thỏa mãn, mắt cười cong cong, vỗ vỗ tay nhỏ: "Y... Y..."
Sở Tấn cảm thấy bé rất thích cười: "Con còn vỗ tay a? Uống sữa cũng vui vẻ như vậy sao?"
Anh ôm Thu Thu ra khỏi phòng ngủ, mới vừa mở cửa đi ra ngoài, Sở Tiểu Béo vốn nằm nhoài bên chân ghế sô pha ngủ vội vọt tới, ngoắt ngoắt cái đuôi với bảo bảo kêu to "Gâu gâu", giọng rất lớn. Bảo bảo nhỏ nghe chó sủa sẽ bị dọa sợ, Thu Thu thì không, bé không chỉ không bị dọa, ngược lại như là chọc vào điểm cười của bé, nghe Sở Tiểu Béo gọi, bé còn cười khanh khách, như một chuỗi chuông bạc vang lên, dễ nghe lại êm tai.
Sở Tấn thả Thu Thu ở trên ghế sô pha, bây giờ Thu Thu có thể miễn cưỡng ngồi xuống, dựa vào lưng ghế sô pha.
Sở Tiểu Béo gọi hai tiếng, bé cười, kêu hai tiếng nữa, bé vẫn cười.
Sở Tiểu Béo: "Gâu gâu gâu gâu..."
Thu Thu cười ngã nghiêng ngã ngửa.
Sở Tấn cũng không rõ ràng lắm, thằng nhóc ngốc này làm sao vừa gặp Sở Tiểu Béo mà như đã thân quen từ lâu, chơi đến vui vẻ như vậy.
Sở Tấn có lúc cảm thấy Thu Thu có hơi dốt nát.
Lúc trước Thu Thu túm loạn đồ vật, bị chiếc gối rơi xuống đập vào đầu một cái, bé ngẩn người, không khóc, mà còn cười.
Còn có một lần, bé ăn quýt, thế nhưng quýt quá chua, anh quay đầu nhìn sang bên cạnh thấy Thu Thu đang tha thiết mong chờ nhìn mình, bé không có gì ăn, không thể làm gì khác hơn là đem quả đấm nhỏ cho vào trong miệng, nhưng nhét vào không lọt, Sở Tấn đưa quýt cho bé liếm một chút, bé bị chua giật mình một cái, nhăn lại khuôn mặt nhỏ, nước mắt đều chảy cả ra. Sở Tấn hốt hoảng một hồi, thầm chửi mình khốn nạn trong lòng, cho là một giây sau Thu Thu sẽ lập tức khóc lên, kết quả tên nhóc con này ngây ngô, từ từ nở nụ cười.
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Bé chỉ là một bé nhóc ngốc đáng yêu.
Thầy Sở làm xong điểm tâm, người một nhà ngồi vây quanh nhau ăn cơm.
Bởi vì bọn họ đang dạy Thu Thu học ngồi, nên không thả bé lại giường trẻ nằm, mà là đặt ở trong ghế tựa dành cho trẻ nhỏ, để cho bé ngồi.
Ba người bọn họ ăn mì, Thu Thu có một chén nhỏ trứng gà sữa bò.
Ông nội đứa nhỏ sốt ruột mà nói: "Ngày hôm nay đến lượt tôi đút Thu Thu, không nên giành với tôi!"
Sở Tấn: "Thầy Sở, không có ai muốn giành với thầy nha."
Cầm cái muỗng gỗ nho nhỏ, múc canh trứng gà cho Thu Thu ăn, thời điểm Thu Thu ăn đồ ăn đặc biệt tích cực, căn bản không cần giục, ăn đến đặc biệt hạnh phúc, bé vừa ăn canh trứng gà, miệng nhỏ ngọ nguậy, vừa trợn trừng đôi mắt lên, tò mò thèm nhỏ dãi nhìn ba ba ăn mì.
Cái này chưa từng ăn, bé cũng rất muốn ăn nha...
Ánh mắt đuổi theo đôi đũa Sở Tấn, Sở Tấn thấy bé nhìn thì nở nụ cười, giơ tay xoa bóp khuôn mặt thịt nhỏ của bé: "Con sao cái gì cũng muốn ăn a?"
Thu Thu cười ha ha: "Ê a nha y..."
Ông nội nở nụ cười: "Cháu ngoan của ông, đây chính là ăn trong bát nhìn trong nồi nha."
Bà nội cũng bị chọc cười: "Ôi, mèo con ham ăn này."
Sở Tấn chê cười bé: "Mới mọc có hai cái răng, con đã muốn ăn mì sợi."
Nhưng anh vẫn dùng đũa bấm gãy mì sợi, gắp một đoạn ngắn dài chừng hai centimet, đút vào trong miệng Thu Thu, Thu Thu giống như là chim non, nhìn thấy ba ba đưa đũa lại đây, ngẩng cái cổ vung lên khuôn mặt tươi cười há mồm ra chờ đút, sau khi ăn được càng vui sướng đến phát rồi.
Có cục cưng nhỏ thế này, trong nhà mỗi ngày đều hòa thuận vui vẻ.
Ăn no bụng, Thu Thu bò tới bò lui trên thảm trải sàn mềm mại, một lúc nữa, bé chơi mệt rồi, lại xem Sở Tiểu Béo là gối ôm, nằm ngủ ở trên người Sở Tiểu Béo.
Sở Tiểu Béo nằm trên mặt đất, một chút cử động cũng không dám.
Đứa nhỏ ngủ mới có thể nói một chút chuyện của người lớn.
Thầy Sở hỏi: "Không phải con nói chuẩn bị đi làm sao? Bây giờ có tính toán gì?"
Trên phương diện công tác, Sở Tấn vẫn có chút kiêu ngạo, mặc dù anh từ chức đã một năm rưỡi, nhưng chỉ cần anh ra tay, tìm một phần công việc khác chắc chắn vẫn có thể... Y thành không phải thành phố trước đây anh công tác, nhưng anh cũng có người quen, liên lạc một chút, đối phương nguyện ý cung cấp một phần công việc tiền lương không ít, chẳng qua có lẽ sẽ khá là bận rộn, vậy thì không rảnh chăm đứa nhỏ.
Nếu không làm việc, sẽ không có tiền nuôi đứa nhỏ.
Anh muốn tận lực tìm một phần việc hơi thanh nhàn, lại có tiền lương xứng đáng... Thiên hạ nào có chuyện tốt như thế.
Lúc này, Sở Tấn nghe nói sư phụ của anh - cấp dưới của nhà họ Trang độc lập tách ra, tự lập công ty của mình, địa điểm lại tại Y thành, tựa hồ còn được giúp đỡ từ chính quyền địa phương.
Sở Tấn liên lạc với sư phụ của anh.
Sư phụ anh mang họ tương đối ít gặp, ông họ Lưu, tên duy nhất một chữ Sách.
Lưu tiên sinh nhận được điện thoại Sở Tấn có hơi giật mình, lập tức lo lắng giáo huấn anh: "Sao cậu không thương lượng với tôi một tiếng đã từ chức, sau khi từ chức lại biến mất khỏi thế gian, khiến cho không ai liên lạc được!"
Sở Tấn ngượng ngùng sờ mũi một chút: "Tôi có một chút... Ừm... Tình huống không tiện nói lắm."
Lưu tiên sinh hừ lạnh một tiếng, rõ ràng trong lòng nói: "Lâu như vậy không tìm tôi, bây giờ đột nhiên tìm tôi, cậu tuyệt đối là Hoàng Thử Lang đi chúc tết, không có lòng tốt. Không phải là muốn tôi cho cậu một công việc chứ?"
Sở Tấn nói: "Tôi nhìn thấy trên báo..."
Lưu tiên sinh chẳng qua là giả bộ tức giận, ông vốn đang sốt ruột nóng lòng tìm kiếm, không nghĩ tới Sở Tấn tự mình dâng tới cửa, học trò ông tự tay dạy dỗ, nhân phẩm và năng lực ông tuyệt đối yên tâm, ông nói: "Chừng nào thì cậu rảnh rỗi tới làm?"
Sở Tấn nhìn Thu Thu đang ngủ, lại nghĩ tới mớ giấy tờ khiến người đau đầu, thử thăm dò hỏi: "Ngày mai?"
Lưu tiên sinh giải quyết dứt khoát, như giải quyết việc chung mà nói: "Vậy thì ngày mai. Ăn mặc nghiêm chỉnh chút rồi đến đây, trước tiên ở bên cạnh tôi làm thư ký, tôi nhìn cậu một chút xem biến mất một hai năm, làm việc còn sắc bén hay không, đừng ỷ là học trò của tôi, tôi sẽ che chở cho cậu."
Sở Tấn bất giác nghĩ sư phụ đang nói đùa.
Ông với ai khác cũng nghiêm cẩn, thời điểm mới vừa vào công ty, những nhân viên cùng một nhóm với anh luôn oán giận giám đốc Lưu cay nghiệt, chỉ có anh cần cù chăm chỉ làm việc, sau đó sư phụ cũng chỉ quản giáo anh, không quản người khác, nhưng tình cờ cũng sẽ nghi ngờ giám đốc Lưu có phải là không vừa mắt mình. Mãi đến một ngày, sư phụ nở nụ cười với anh, khen anh làm tốt lắm.
Sở Tấn thực sự lau vệt mồ hôi: "Tôi còn tưởng rằng sẽ bị mắng."
Sư phụ cười cười nói: "Tôi coi trọng cậu, có yêu cầu cao với cậu, mới thu cậu làm học trò của tôi."
Vừa bị sư phụ nói như vậy, Sở Tấn không khỏi khẩn trương lên.
Hi vọng có thể thuận lợi trở lại công tác...
Thu Thu đang ngủ ngon, Sở Tấn nhìn thấy bé, đắn đo gì cũng biến mất, lấy ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt khuôn mặt nhỏ của bé: "Ba ba muốn đi kiềm tiền mua sữa bột cho con nha."
Thu Thu hơi có chút nhận thức, nhìn thấy ba ba, sẽ nhếch miệng nở nụ cười, bên trong miệng nhỏ mọc hai cái răng nhỏ như hai viên gạo, giống như con thỏ nhỏ. Người xa lạ ôm bé cũng sẽ không khóc ồn ào, Sở Tấn cảm thấy bảo bảo quả nhiên là một thằng nhóc ngốc, nhưng khi bé nhìn thấy ba ba, ông nội, bà nội sẽ rất vui vẻ, lập tức cười rộ lên.
Thu Thu duỗi ra tay nhỏ trước mặt Sở Tấn, loạng choà loạng choạng vung vẩy: "Ba, ba..."
Bây giờ bé đã bảy tháng, mới vừa bắt đầu học nói, chỉ có thể phát ra một ít âm tiết đơn giản, ví dụ như "A" "Nha" mấy từ không có ý nghĩa, chữ duy nhất coi như nói được là "Ba".
Sở Tấn biết bé muốn ôm ôm, nhưng không tới ôm bé, mà là đi pha sữa bột trước, nếm thử nhiệt độ, mới trở về.
Thu Thu nhìn thấy bình sữa thì siêu cấp vui vẻ, so với nhìn thấy ba ba còn vui vẻ hơn! Bé khua tay múa chân, a a a a nói vài câu ngôn ngữ trẻ con, như là đang nói cảm ơn ba ba đã pha sữa cho bé uống.
Khi đứa nhỏ vui vẻ thật là đơn thuần, làm người vô cùng cảm động, thời điểm bé cười rộ lên càng giống Lận Diễm Trần, nụ cười long lanh có thể soi đường cho trái tim của anh, Sở Tấn cũng hơi mỉm cười, quơ quơ bình sữa ở trước mặt bé: "Con thằng nhóc ngốc này, tham ăn quá."
Thu Thu rất thích ăn, sữa bột, bột cháu, súp hoa quả, bé đều thích ăn.
Sở Tấn ôm Thu Thu vào trong ngực cho bé bú sữa, Thu Thu tự tay mình nâng bình sữa, vừa mới bắt đầu uống có hơi gấp, Sở Tấn sờ sờ lưng bé: "Mỗi lần đều như vậy, cũng không ai giành với con, còn tham ăn như thế."
Thu Thu ôm bình sữa, bú sữa bột đặc biệt vui vẻ, uống xong còn chưa đã thèm mà bập bập miệng nhỏ, Sở Tấn lau vết sữa bên miệng cho bé.
Thu Thu rất thỏa mãn, mắt cười cong cong, vỗ vỗ tay nhỏ: "Y... Y..."
Sở Tấn cảm thấy bé rất thích cười: "Con còn vỗ tay a? Uống sữa cũng vui vẻ như vậy sao?"
Anh ôm Thu Thu ra khỏi phòng ngủ, mới vừa mở cửa đi ra ngoài, Sở Tiểu Béo vốn nằm nhoài bên chân ghế sô pha ngủ vội vọt tới, ngoắt ngoắt cái đuôi với bảo bảo kêu to "Gâu gâu", giọng rất lớn. Bảo bảo nhỏ nghe chó sủa sẽ bị dọa sợ, Thu Thu thì không, bé không chỉ không bị dọa, ngược lại như là chọc vào điểm cười của bé, nghe Sở Tiểu Béo gọi, bé còn cười khanh khách, như một chuỗi chuông bạc vang lên, dễ nghe lại êm tai.
Sở Tấn thả Thu Thu ở trên ghế sô pha, bây giờ Thu Thu có thể miễn cưỡng ngồi xuống, dựa vào lưng ghế sô pha.
Sở Tiểu Béo gọi hai tiếng, bé cười, kêu hai tiếng nữa, bé vẫn cười.
Sở Tiểu Béo: "Gâu gâu gâu gâu..."
Thu Thu cười ngã nghiêng ngã ngửa.
Sở Tấn cũng không rõ ràng lắm, thằng nhóc ngốc này làm sao vừa gặp Sở Tiểu Béo mà như đã thân quen từ lâu, chơi đến vui vẻ như vậy.
Sở Tấn có lúc cảm thấy Thu Thu có hơi dốt nát.
Lúc trước Thu Thu túm loạn đồ vật, bị chiếc gối rơi xuống đập vào đầu một cái, bé ngẩn người, không khóc, mà còn cười.
Còn có một lần, bé ăn quýt, thế nhưng quýt quá chua, anh quay đầu nhìn sang bên cạnh thấy Thu Thu đang tha thiết mong chờ nhìn mình, bé không có gì ăn, không thể làm gì khác hơn là đem quả đấm nhỏ cho vào trong miệng, nhưng nhét vào không lọt, Sở Tấn đưa quýt cho bé liếm một chút, bé bị chua giật mình một cái, nhăn lại khuôn mặt nhỏ, nước mắt đều chảy cả ra. Sở Tấn hốt hoảng một hồi, thầm chửi mình khốn nạn trong lòng, cho là một giây sau Thu Thu sẽ lập tức khóc lên, kết quả tên nhóc con này ngây ngô, từ từ nở nụ cười.
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Bé chỉ là một bé nhóc ngốc đáng yêu.
Thầy Sở làm xong điểm tâm, người một nhà ngồi vây quanh nhau ăn cơm.
Bởi vì bọn họ đang dạy Thu Thu học ngồi, nên không thả bé lại giường trẻ nằm, mà là đặt ở trong ghế tựa dành cho trẻ nhỏ, để cho bé ngồi.
Ba người bọn họ ăn mì, Thu Thu có một chén nhỏ trứng gà sữa bò.
Ông nội đứa nhỏ sốt ruột mà nói: "Ngày hôm nay đến lượt tôi đút Thu Thu, không nên giành với tôi!"
Sở Tấn: "Thầy Sở, không có ai muốn giành với thầy nha."
Cầm cái muỗng gỗ nho nhỏ, múc canh trứng gà cho Thu Thu ăn, thời điểm Thu Thu ăn đồ ăn đặc biệt tích cực, căn bản không cần giục, ăn đến đặc biệt hạnh phúc, bé vừa ăn canh trứng gà, miệng nhỏ ngọ nguậy, vừa trợn trừng đôi mắt lên, tò mò thèm nhỏ dãi nhìn ba ba ăn mì.
Cái này chưa từng ăn, bé cũng rất muốn ăn nha...
Ánh mắt đuổi theo đôi đũa Sở Tấn, Sở Tấn thấy bé nhìn thì nở nụ cười, giơ tay xoa bóp khuôn mặt thịt nhỏ của bé: "Con sao cái gì cũng muốn ăn a?"
Thu Thu cười ha ha: "Ê a nha y..."
Ông nội nở nụ cười: "Cháu ngoan của ông, đây chính là ăn trong bát nhìn trong nồi nha."
Bà nội cũng bị chọc cười: "Ôi, mèo con ham ăn này."
Sở Tấn chê cười bé: "Mới mọc có hai cái răng, con đã muốn ăn mì sợi."
Nhưng anh vẫn dùng đũa bấm gãy mì sợi, gắp một đoạn ngắn dài chừng hai centimet, đút vào trong miệng Thu Thu, Thu Thu giống như là chim non, nhìn thấy ba ba đưa đũa lại đây, ngẩng cái cổ vung lên khuôn mặt tươi cười há mồm ra chờ đút, sau khi ăn được càng vui sướng đến phát rồi.
Có cục cưng nhỏ thế này, trong nhà mỗi ngày đều hòa thuận vui vẻ.
Ăn no bụng, Thu Thu bò tới bò lui trên thảm trải sàn mềm mại, một lúc nữa, bé chơi mệt rồi, lại xem Sở Tiểu Béo là gối ôm, nằm ngủ ở trên người Sở Tiểu Béo.
Sở Tiểu Béo nằm trên mặt đất, một chút cử động cũng không dám.
Đứa nhỏ ngủ mới có thể nói một chút chuyện của người lớn.
Thầy Sở hỏi: "Không phải con nói chuẩn bị đi làm sao? Bây giờ có tính toán gì?"
Trên phương diện công tác, Sở Tấn vẫn có chút kiêu ngạo, mặc dù anh từ chức đã một năm rưỡi, nhưng chỉ cần anh ra tay, tìm một phần công việc khác chắc chắn vẫn có thể... Y thành không phải thành phố trước đây anh công tác, nhưng anh cũng có người quen, liên lạc một chút, đối phương nguyện ý cung cấp một phần công việc tiền lương không ít, chẳng qua có lẽ sẽ khá là bận rộn, vậy thì không rảnh chăm đứa nhỏ.
Nếu không làm việc, sẽ không có tiền nuôi đứa nhỏ.
Anh muốn tận lực tìm một phần việc hơi thanh nhàn, lại có tiền lương xứng đáng... Thiên hạ nào có chuyện tốt như thế.
Lúc này, Sở Tấn nghe nói sư phụ của anh - cấp dưới của nhà họ Trang độc lập tách ra, tự lập công ty của mình, địa điểm lại tại Y thành, tựa hồ còn được giúp đỡ từ chính quyền địa phương.
Sở Tấn liên lạc với sư phụ của anh.
Sư phụ anh mang họ tương đối ít gặp, ông họ Lưu, tên duy nhất một chữ Sách.
Lưu tiên sinh nhận được điện thoại Sở Tấn có hơi giật mình, lập tức lo lắng giáo huấn anh: "Sao cậu không thương lượng với tôi một tiếng đã từ chức, sau khi từ chức lại biến mất khỏi thế gian, khiến cho không ai liên lạc được!"
Sở Tấn ngượng ngùng sờ mũi một chút: "Tôi có một chút... Ừm... Tình huống không tiện nói lắm."
Lưu tiên sinh hừ lạnh một tiếng, rõ ràng trong lòng nói: "Lâu như vậy không tìm tôi, bây giờ đột nhiên tìm tôi, cậu tuyệt đối là Hoàng Thử Lang đi chúc tết, không có lòng tốt. Không phải là muốn tôi cho cậu một công việc chứ?"
Sở Tấn nói: "Tôi nhìn thấy trên báo..."
Lưu tiên sinh chẳng qua là giả bộ tức giận, ông vốn đang sốt ruột nóng lòng tìm kiếm, không nghĩ tới Sở Tấn tự mình dâng tới cửa, học trò ông tự tay dạy dỗ, nhân phẩm và năng lực ông tuyệt đối yên tâm, ông nói: "Chừng nào thì cậu rảnh rỗi tới làm?"
Sở Tấn nhìn Thu Thu đang ngủ, lại nghĩ tới mớ giấy tờ khiến người đau đầu, thử thăm dò hỏi: "Ngày mai?"
Lưu tiên sinh giải quyết dứt khoát, như giải quyết việc chung mà nói: "Vậy thì ngày mai. Ăn mặc nghiêm chỉnh chút rồi đến đây, trước tiên ở bên cạnh tôi làm thư ký, tôi nhìn cậu một chút xem biến mất một hai năm, làm việc còn sắc bén hay không, đừng ỷ là học trò của tôi, tôi sẽ che chở cho cậu."
Sở Tấn bất giác nghĩ sư phụ đang nói đùa.
Ông với ai khác cũng nghiêm cẩn, thời điểm mới vừa vào công ty, những nhân viên cùng một nhóm với anh luôn oán giận giám đốc Lưu cay nghiệt, chỉ có anh cần cù chăm chỉ làm việc, sau đó sư phụ cũng chỉ quản giáo anh, không quản người khác, nhưng tình cờ cũng sẽ nghi ngờ giám đốc Lưu có phải là không vừa mắt mình. Mãi đến một ngày, sư phụ nở nụ cười với anh, khen anh làm tốt lắm.
Sở Tấn thực sự lau vệt mồ hôi: "Tôi còn tưởng rằng sẽ bị mắng."
Sư phụ cười cười nói: "Tôi coi trọng cậu, có yêu cầu cao với cậu, mới thu cậu làm học trò của tôi."
Vừa bị sư phụ nói như vậy, Sở Tấn không khỏi khẩn trương lên.
Hi vọng có thể thuận lợi trở lại công tác...
Thu Thu đang ngủ ngon, Sở Tấn nhìn thấy bé, đắn đo gì cũng biến mất, lấy ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt khuôn mặt nhỏ của bé: "Ba ba muốn đi kiềm tiền mua sữa bột cho con nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất