Chương 103
Trác Lâm Huy nghe tiếng xả nước trong phòng tắm cảm thấy mặt đỏ bừng.
Hắn cảm thấy mình che giấu quá tốt, lúc thiếu niên tính hướng mơ hồ bản thân chưa thể chắc chắn, sau này xác nhận rồi, hắn đã không còn dám cùng giường cùng gối với bạn bè. Thật ra hắn vẫn luôn mơ hồ biết Triển Hồng Vũ thích Lận Diễm Trần, thế nhưng Triển Hồng Vũ không biết hắn biết. Trong lúc Triển Hồng Vũ nhìn Lận Diễm Trần, hắn cũng đang yên lặng nhìn Triển Hồng Vũ.
Trác Lâm Huy cảm thấy lòng Triển Hồng Vũ thật rộng lượng, biết rõ ràng xu hướng tình dục của mình, còn dám lên giường của hắn.
Triển Hồng Vũ đi ra từ buồng tắm, Trác Lâm Huy nhìn thấy, lập tức ngây ngẩn cả người: "Sao cậu còn mặc quần mùa thu a?"
Vẻ mặt Triển Hồng Vũ thản nhiên: "Tại sao không thể mặc? Thời tiết lạnh mới phải mặc dày a. Tuổi lớn phải chú trọng bảo dưỡng."
Trác Lâm Huy bỗng nhiên tâm tư kiều diễm gì cũng không còn, Tiểu Vũ không hề đề phòng hắn.
Triển Hồng Vũ run lập cập chui vào chăn.
Trác Lâm Huy cười nhạo cậu: "Vừa nãy tôi quay lại cảnh ông từ buồng tắm đi ra, đăng lên internet, chắc chắn rằng ông sẽ thân bại danh liệt, fan girl đều chạy hết sạch."
Triển Hồng Vũ lườm hắn một cái: "Ông bất nhân thì tôi bất nghĩa, ông dám làm như vậy tôi lập tức chụp trộm ông nghiến răng lúc ngủ, chảy nước miếng, đái dầm, xem ông làm sao có thể tồn tại trong giới thời trang nữa? Chúng ta đồng vu quy tận."
Trác Lâm Huy cười ha ha, nhìn Triển Hồng Vũ đang nghịch điện thoại di động.
Trác Lâm Huy đến gần xem: "Ông đang làm gì?"
Triển Hồng Vũ nói: "Ầy, tôi đưa video của Thu Thu lên weibo, có đạo diễn muốn tìm bé con quay quảng cáo."
Trác Lâm Huy gật đầu: "Rất biết nhìn người, Thu Thu khả ái như vậy. A, phải thương lượng để trả giá cho sự dễ thương? Bé là cháu đích tôn của Lận gia, vừa sinh ra đã thuộc dòng dõi có gia sản ngàn tỉ, trả giá nổi không? Không cần nói với lão Lận chứ."
Triển Hồng Vũ đắn đo khó quyết định: "Không chắc lắm, mạch não của lão Lận người bình thường đoán không ra."
Hỏi ý kiến ba mẹ Thu Thu?
Sở Tấn kiên quyết từ chối, Lận Diễm Trần thì vui vẻ đồng ý.
Sở Tấn không nghĩ rằng Lận Diễm Trần sẽ đồng ý, thứ nhất nhà bọn họ không thiếu số tiền này, thứ hai Thu Thu bây giờ cũng không tính là đứa nhỏ nhà bình thường, không thích hợp xuất đầu lộ diện? Anh cảm thấy Lận Diễm Trần nhất định sẽ từ chối, kết quả tình huống lại hoàn toàn trái ngược.
Sở Tấn ngạc nhiên: "Sao anh lại đồng ý?"
Lận Diễm Trần không hiểu: "Tại sao không đồng ý?"
Sở Tấn do dự: "Giới giải trí phức tạp như thế, nhà chúng ta không cần rơi vào vũng nước đục này, hơn nữa không phải anh cũng không muốn tiến vào giới giải trí sao? Tại sao lại nguyện ý để Thu Thu vào chứ?"
Lận Diễm Trần cười cười: "Quay quảng cáo sữa bột sao có thể gọi là vào giới giải trí, anh nghĩ muốn giữ lại cho Thu Thu nhiều hồi ức tuổi ấu thơ, tương lai chờ con lớn rồi, thì đưa quảng cáo cho con xem, cho con biết khi mình còn bé đáng yêu bao nhiêu. Có người quay phim tài liệu quá trình trưởng thành cho Thu Thu, không chỉ không tốn một phân tiền, còn kiếm được tiền, tiền này sẽ để dành cho Thu Thu. Em cho rằng anh là loại ba ba xấu xa, trông chờ Thu Thu nổi tiếng, sau đó cho con đi diễn? Có thể sao? Chỉ là một quảng cáo nhỏ mà thôi."
Không thể.
Sở Tấn luôn cảm thấy Lận Diễm Trần đang ngụy biện, nhưng suy nghĩ thêm, hình như cũng có lý.
Hơn nữa hàng năm trên ti vi có rất nhiều em bé đóng quảng cáo, có rất nhiều tiểu bảo bảo đáng yêu, ai lại chú ý có phải là Thu Thu nhà bọn họ không?
Bọn họ không mong bồi dưỡng Thu Thu thành ngôi sao, chỉ mong Thu Thu trải qua cuộc sống vui vẻ, hai ba ba của Thu Thu là những đứa nhỏ không có tuổi ấu thơ, bọn họ hi vọng từ trên người Thu Thu bổ sung tiếc nuối của mình, cho đứa nhỏ nhà mình một tuổi thơ đặc sắc.
Bọn họ thông qua Triển Hồng Vũ nhận quảng cáo này, không báo tên, chỉ nói đứa nhỏ họ Sở, nhũ danh là Thu Thu, tới lúc đó ba ba bé sẽ mang bé tới.
Đến ngày quay hôm ấy, Sở Tấn và Lận Diễm Trần rất hồi hộp, so với mình nói chuyện làm ăn còn sốt sắng hơn.
Hai người bọn họ cùng với Thu Thu quay quảng cáo, thật ra một người đi là được rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cũng một là lần duy nhất Thu Thu quay quảng cáo, không có mặt sẽ tiếc nuối cả đời, xin nghỉ cũng phải đi... Chẳng qua thời gian hẹn vào thứ bảy, không làm lỡ công việc của bọn họ.
Sở Tấn nhìn Lận Diễm Trần thu xếp một rương hành lý to, không ngừng nhét quần áo mà hắn cảm thấy đẹp vào bên trong.
Sở Tấn buồn bực: "Phim trường không phải có quần áo sao? Anh mang nhiều quần áo như vậy làm gì?"
Lận Diễm Trần lo lắng: "Lỡ như quần áo của bọn họ rất xấu thì sao? Thu Thu hiếm khi mới quay quảng cáo, nhất định phải cho con cực kỳ đáng yêu!"
Sở Tấn suy nghĩ một chút, nói: "Thật ra em nghi ngờ tới lúc đó chỉ mặc một cái bỉm ra quay..."
Lận Diễm Trần mới thức tỉnh: "Đúng nha..."
Hắn cúi đầu, chọt chọt khuôn mặt nhỏ của Thu Thu đang ngồi ở trong xe nôi: "Con xong rồi nha, Thu Thu, con mới một tuổi, đã bị nhân dân cả nước nhìn thấy thân thể. Có thẹn thùng không?"
Thu Thu cười khúc khích với ba ba, vẫn không biết mình sẽ gặp phải cái gì: "A nha."
Sở Tấn: "..."
Nơi quay không xa, lái xe hai, ba tiếng, nếu như xa hơn, phải đi bằng máy bay, Lận Diễm Trần đã sớm từ chối.
Bọn họ đến trường quay lúc mười giờ rưỡi.
Trước khi quay quảng cáo đạo diễn mới trò chuyện với ba ba đứa nhỏ vài câu liên quan tới chuyện công việc, cụ thể cũng không rõ lắm ai là ba ba đứa nhỏ. Chín giờ hắn đã đến hiện trường bắt đầu sắp xếp sân khấu, bố trí đã gần xong, chỉ chờ vai chính trình diện, đang nghĩ ngợi có nên hối thúc một chút hay không, những nhân viên khác lại nói cho hắn biết đứa nhỏ đã đến.
Lúc đó hắn tùy ý đẩy cửa đi ra ngoài, liếc mắt một cái nhìn thấy người tới, hoảng sợ lùi lại nửa bước.
Hai người đàn ông sóng vai đi tới, đứa nhỏ được người đàn ông cao hơn dùng nịt bảo bảo treo trong lồng ngực, người đàn ông thấp hơn một cái đầu đẩy xe nôi, trong xe để mấy cái túi. Hai người đàn ông này đều rất dễ nhìn, người đàn ông cao hơn cực kỳ đẹp trai, anh tuấn đến chói mắt, mặc dù hắn mặc quần áo ba ba bỉm sữa như vậy, cũng không khiến người khác cảm thấy ảm đạm, hơn nữa tỉ lệ vóc người rất đẹp, từ xa nhìn lại, tỉ lệ cổ vai đẹp đẽ, còn có một đôi chân dài thẳng tắp, một mỹ nam tử khiến người không rời mắt được. Hắn đã quay cho không ít ngôi sao nhỏ tuổi, thật ra ít có cha mẹ là người đẹp, những đứa bé này khi còn bé rất đáng yêu, trong thời kỳ trưởng thành càng dài càng khiến người cảm thấy tiếc nuối, đến lúc qua rồi, đã không còn linh khí và xinh đẹp như khi còn bé.
Mà người mẫu nhí này... Không nói bé, cả ba bé cũng hoàn toàn có thể vào giới giải trí. Một mỹ nam như vậy thật hiếm thấy, không vào giới giải trí là một chuyện, tại sao tuổi còn trẻ như vậy lại cưới vợ sinh con? Còn có, sao hắn cảm thấy ba ba của đứa bé này nhìn có hơi quen mắt a? Đã từng gặp ở đâu rồi?
Đạo diễn nhìn thấy Lận Diễm Trần sau đó cũng không chú ý đến Sở Tấn, cho là Sở Tấn là trợ lý đến giúp đỡ.
Ngày hôm nay Lận Diễm Trần ăn mặc tương đối nhàn nhã, mặc áo lông cổ cao, quần bò, bên ngoài thì khoác áo nhung, bây giờ là mùa đông, từ bãi đậu xe đi tới cũng phải năm phút đồng hồ, gió lạnh vù vù thổi vào người, đặt Thu Thu ở trong xe đẩy không chắn gió kỹ sẽ khá lạnh, vì vậy quấn áo lông bên ngoài bé con, ôm Thu Thu vào trong ngực, dùng áo khoác và khăn quàng cổ bao lấy đứa nhỏ, đi tới trong phòng có lò sưởi mới thả ra, khuôn mặt nhỏ bé của Thu Thu vẫn ấm vù vù như miếng xốp thoa phấn.
Lận Diễm Trần đi lên phía trước chào hỏi: "Xin chào, ngài là đạo diễn Hà phải không? Tôi là ba ba Thu Thu, tôi họ Lận."
Đạo diễn Hà nghi ngờ, chờ đã, Triển Hồng Vũ không phải nói người mẫu nhí họ Sở sao? Hay hắn nhớ lộn?
Một người ba ba khác của Thu Thu khá là khiêm tốn, anh không tự giới thiệu mình, nên mọi người coi anh là trợ lý. Nên anh không nói anh cũng là ba ba của đứa nhỏ, đứa nhỏ này có hai ba ba, một câu hai câu cũng giải thích không rõ ràng. Quá phiền phức, chẳng bằng lúc đầu cái gì cũng không nói, để anh nói dối anh cũng không làm được.
Đạo diễn Hà cuối cùng cũng gặp được tiểu bảo bảo cực kỳ đáng yêu, trời ạ, chính mắt thấy so với trong video còn xinh đẹp hơn!
Cái gì phấn điêu ngọc mày, đáng yêu như ngọc đều nói về đứa nhỏ này? Video Triển Hồng Vũ quay thật sự hoàn toàn không có tác dụng gì a! Nhìn mập mạp trắng trẻo, khuôn mặt nhỏ bé trong trắng lộ hồng, còn không sợ người lạ, cười nhếch mép với hắn.
Thật ra lúc đó hắn liếc mắt một cái đã chọn trúng Thu Thu, không chỉ bởi vì dung mạo Thu Thu tinh xảo đẹp đẽ, còn có dáng vẻ lúc bé uống sữa, bình thường như đang ăn sơn hào hải vị, cực kỳ say sưa, đặc biệt ngon lành, khiến người nhìn cũng muốn ăn cơm.
Vô cùng thích hợp để quay cái quảng cáo sữa bột.
Đạo diễn Hà hỏi: "Há, đúng rồi, các người cho đứa nhỏ ăn cơm chưa?"
Lận Diễm Trần: "Dĩ nhiên là ăn điểm tâm rồi a, không ăn làm sao chịu đựng nổi."
Đạo diễn Hà: "Chờ lát nữa chúng ta phải quay cảnh bú sữa trước ống kính."
Mặc dù đã hơn mười giờ, nhưng không biết bảo bảo này còn có thể ăn tiếp hay không a? Nói không chừng phải quay nhiều lần đây.
Lận Diễm Trần có lẽ cũng đoán ra lo lắng của hắn: "Không sao, trên căn bản Thu Thu không kén ăn, sắp đến buổi trưa rồi, như vậy bé sẽ nguyện ý ăn."
Đạo diễn Hà không khỏi suy nghĩ, vậy nếu như không muốn thì sao?
Lận Diễm Trần cũng muốn nói, nếu Thu Thu không muốn ăn, hoặc thật sự khó ăn, thì không cần quay.
Vai chính vào đúng chỗ, buổi quay sắp bắt đầu.
Lận Diễm Trần thả bảo bảo ra, Thu Thu được đặt ở trên ghế sa lon, hắn đứng thẳng, vẻ mặt đứng đắn dạy bảo Thu Thu: "Nếu tham gia công việc, nhất định phải nghiêm túc tập trung, kiên nhẫn, hoàn thành công việc cho tốt, có biết hay không?"
Thu Thu nghe ba ba diễn thuyết, cái này bé biết, lúc trước ở phòng họp bé đã thấy nhiều rồi, bé ngây ngốc cười rộ lên, còn gật đầu, cổ động, trả lời ba ba: "Nha nha nha nha."
Lận Diễm Trần quay đầu nói với Sở Tấn: "Em xem, Thu Thu rất thông minh, con biết phải làm việc cho giỏi."
Thu Thu vỗ tay nhỏ: "A!"
Sở Tấn rất muốn che mặt trốn đi: "..."
Ở bên ngoài không cần dát vàng lên mặt có được không?
Người bên công ty sữa phái tới không biết rời khỏi lúc nào, anh ta gọi điện thoại cho cấp trên, lặng lẽ đi tới bên người đạo diễn, nhẹ giọng nói: "Tôi đã hỏi cấp trên, có thể dự toán thêm cho anh khoảng 50%, cần phải quay cho bảo bảo này thật đẹp."
Đạo diễn Hà: "???"
Hắn cảm thấy mình che giấu quá tốt, lúc thiếu niên tính hướng mơ hồ bản thân chưa thể chắc chắn, sau này xác nhận rồi, hắn đã không còn dám cùng giường cùng gối với bạn bè. Thật ra hắn vẫn luôn mơ hồ biết Triển Hồng Vũ thích Lận Diễm Trần, thế nhưng Triển Hồng Vũ không biết hắn biết. Trong lúc Triển Hồng Vũ nhìn Lận Diễm Trần, hắn cũng đang yên lặng nhìn Triển Hồng Vũ.
Trác Lâm Huy cảm thấy lòng Triển Hồng Vũ thật rộng lượng, biết rõ ràng xu hướng tình dục của mình, còn dám lên giường của hắn.
Triển Hồng Vũ đi ra từ buồng tắm, Trác Lâm Huy nhìn thấy, lập tức ngây ngẩn cả người: "Sao cậu còn mặc quần mùa thu a?"
Vẻ mặt Triển Hồng Vũ thản nhiên: "Tại sao không thể mặc? Thời tiết lạnh mới phải mặc dày a. Tuổi lớn phải chú trọng bảo dưỡng."
Trác Lâm Huy bỗng nhiên tâm tư kiều diễm gì cũng không còn, Tiểu Vũ không hề đề phòng hắn.
Triển Hồng Vũ run lập cập chui vào chăn.
Trác Lâm Huy cười nhạo cậu: "Vừa nãy tôi quay lại cảnh ông từ buồng tắm đi ra, đăng lên internet, chắc chắn rằng ông sẽ thân bại danh liệt, fan girl đều chạy hết sạch."
Triển Hồng Vũ lườm hắn một cái: "Ông bất nhân thì tôi bất nghĩa, ông dám làm như vậy tôi lập tức chụp trộm ông nghiến răng lúc ngủ, chảy nước miếng, đái dầm, xem ông làm sao có thể tồn tại trong giới thời trang nữa? Chúng ta đồng vu quy tận."
Trác Lâm Huy cười ha ha, nhìn Triển Hồng Vũ đang nghịch điện thoại di động.
Trác Lâm Huy đến gần xem: "Ông đang làm gì?"
Triển Hồng Vũ nói: "Ầy, tôi đưa video của Thu Thu lên weibo, có đạo diễn muốn tìm bé con quay quảng cáo."
Trác Lâm Huy gật đầu: "Rất biết nhìn người, Thu Thu khả ái như vậy. A, phải thương lượng để trả giá cho sự dễ thương? Bé là cháu đích tôn của Lận gia, vừa sinh ra đã thuộc dòng dõi có gia sản ngàn tỉ, trả giá nổi không? Không cần nói với lão Lận chứ."
Triển Hồng Vũ đắn đo khó quyết định: "Không chắc lắm, mạch não của lão Lận người bình thường đoán không ra."
Hỏi ý kiến ba mẹ Thu Thu?
Sở Tấn kiên quyết từ chối, Lận Diễm Trần thì vui vẻ đồng ý.
Sở Tấn không nghĩ rằng Lận Diễm Trần sẽ đồng ý, thứ nhất nhà bọn họ không thiếu số tiền này, thứ hai Thu Thu bây giờ cũng không tính là đứa nhỏ nhà bình thường, không thích hợp xuất đầu lộ diện? Anh cảm thấy Lận Diễm Trần nhất định sẽ từ chối, kết quả tình huống lại hoàn toàn trái ngược.
Sở Tấn ngạc nhiên: "Sao anh lại đồng ý?"
Lận Diễm Trần không hiểu: "Tại sao không đồng ý?"
Sở Tấn do dự: "Giới giải trí phức tạp như thế, nhà chúng ta không cần rơi vào vũng nước đục này, hơn nữa không phải anh cũng không muốn tiến vào giới giải trí sao? Tại sao lại nguyện ý để Thu Thu vào chứ?"
Lận Diễm Trần cười cười: "Quay quảng cáo sữa bột sao có thể gọi là vào giới giải trí, anh nghĩ muốn giữ lại cho Thu Thu nhiều hồi ức tuổi ấu thơ, tương lai chờ con lớn rồi, thì đưa quảng cáo cho con xem, cho con biết khi mình còn bé đáng yêu bao nhiêu. Có người quay phim tài liệu quá trình trưởng thành cho Thu Thu, không chỉ không tốn một phân tiền, còn kiếm được tiền, tiền này sẽ để dành cho Thu Thu. Em cho rằng anh là loại ba ba xấu xa, trông chờ Thu Thu nổi tiếng, sau đó cho con đi diễn? Có thể sao? Chỉ là một quảng cáo nhỏ mà thôi."
Không thể.
Sở Tấn luôn cảm thấy Lận Diễm Trần đang ngụy biện, nhưng suy nghĩ thêm, hình như cũng có lý.
Hơn nữa hàng năm trên ti vi có rất nhiều em bé đóng quảng cáo, có rất nhiều tiểu bảo bảo đáng yêu, ai lại chú ý có phải là Thu Thu nhà bọn họ không?
Bọn họ không mong bồi dưỡng Thu Thu thành ngôi sao, chỉ mong Thu Thu trải qua cuộc sống vui vẻ, hai ba ba của Thu Thu là những đứa nhỏ không có tuổi ấu thơ, bọn họ hi vọng từ trên người Thu Thu bổ sung tiếc nuối của mình, cho đứa nhỏ nhà mình một tuổi thơ đặc sắc.
Bọn họ thông qua Triển Hồng Vũ nhận quảng cáo này, không báo tên, chỉ nói đứa nhỏ họ Sở, nhũ danh là Thu Thu, tới lúc đó ba ba bé sẽ mang bé tới.
Đến ngày quay hôm ấy, Sở Tấn và Lận Diễm Trần rất hồi hộp, so với mình nói chuyện làm ăn còn sốt sắng hơn.
Hai người bọn họ cùng với Thu Thu quay quảng cáo, thật ra một người đi là được rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cũng một là lần duy nhất Thu Thu quay quảng cáo, không có mặt sẽ tiếc nuối cả đời, xin nghỉ cũng phải đi... Chẳng qua thời gian hẹn vào thứ bảy, không làm lỡ công việc của bọn họ.
Sở Tấn nhìn Lận Diễm Trần thu xếp một rương hành lý to, không ngừng nhét quần áo mà hắn cảm thấy đẹp vào bên trong.
Sở Tấn buồn bực: "Phim trường không phải có quần áo sao? Anh mang nhiều quần áo như vậy làm gì?"
Lận Diễm Trần lo lắng: "Lỡ như quần áo của bọn họ rất xấu thì sao? Thu Thu hiếm khi mới quay quảng cáo, nhất định phải cho con cực kỳ đáng yêu!"
Sở Tấn suy nghĩ một chút, nói: "Thật ra em nghi ngờ tới lúc đó chỉ mặc một cái bỉm ra quay..."
Lận Diễm Trần mới thức tỉnh: "Đúng nha..."
Hắn cúi đầu, chọt chọt khuôn mặt nhỏ của Thu Thu đang ngồi ở trong xe nôi: "Con xong rồi nha, Thu Thu, con mới một tuổi, đã bị nhân dân cả nước nhìn thấy thân thể. Có thẹn thùng không?"
Thu Thu cười khúc khích với ba ba, vẫn không biết mình sẽ gặp phải cái gì: "A nha."
Sở Tấn: "..."
Nơi quay không xa, lái xe hai, ba tiếng, nếu như xa hơn, phải đi bằng máy bay, Lận Diễm Trần đã sớm từ chối.
Bọn họ đến trường quay lúc mười giờ rưỡi.
Trước khi quay quảng cáo đạo diễn mới trò chuyện với ba ba đứa nhỏ vài câu liên quan tới chuyện công việc, cụ thể cũng không rõ lắm ai là ba ba đứa nhỏ. Chín giờ hắn đã đến hiện trường bắt đầu sắp xếp sân khấu, bố trí đã gần xong, chỉ chờ vai chính trình diện, đang nghĩ ngợi có nên hối thúc một chút hay không, những nhân viên khác lại nói cho hắn biết đứa nhỏ đã đến.
Lúc đó hắn tùy ý đẩy cửa đi ra ngoài, liếc mắt một cái nhìn thấy người tới, hoảng sợ lùi lại nửa bước.
Hai người đàn ông sóng vai đi tới, đứa nhỏ được người đàn ông cao hơn dùng nịt bảo bảo treo trong lồng ngực, người đàn ông thấp hơn một cái đầu đẩy xe nôi, trong xe để mấy cái túi. Hai người đàn ông này đều rất dễ nhìn, người đàn ông cao hơn cực kỳ đẹp trai, anh tuấn đến chói mắt, mặc dù hắn mặc quần áo ba ba bỉm sữa như vậy, cũng không khiến người khác cảm thấy ảm đạm, hơn nữa tỉ lệ vóc người rất đẹp, từ xa nhìn lại, tỉ lệ cổ vai đẹp đẽ, còn có một đôi chân dài thẳng tắp, một mỹ nam tử khiến người không rời mắt được. Hắn đã quay cho không ít ngôi sao nhỏ tuổi, thật ra ít có cha mẹ là người đẹp, những đứa bé này khi còn bé rất đáng yêu, trong thời kỳ trưởng thành càng dài càng khiến người cảm thấy tiếc nuối, đến lúc qua rồi, đã không còn linh khí và xinh đẹp như khi còn bé.
Mà người mẫu nhí này... Không nói bé, cả ba bé cũng hoàn toàn có thể vào giới giải trí. Một mỹ nam như vậy thật hiếm thấy, không vào giới giải trí là một chuyện, tại sao tuổi còn trẻ như vậy lại cưới vợ sinh con? Còn có, sao hắn cảm thấy ba ba của đứa bé này nhìn có hơi quen mắt a? Đã từng gặp ở đâu rồi?
Đạo diễn nhìn thấy Lận Diễm Trần sau đó cũng không chú ý đến Sở Tấn, cho là Sở Tấn là trợ lý đến giúp đỡ.
Ngày hôm nay Lận Diễm Trần ăn mặc tương đối nhàn nhã, mặc áo lông cổ cao, quần bò, bên ngoài thì khoác áo nhung, bây giờ là mùa đông, từ bãi đậu xe đi tới cũng phải năm phút đồng hồ, gió lạnh vù vù thổi vào người, đặt Thu Thu ở trong xe đẩy không chắn gió kỹ sẽ khá lạnh, vì vậy quấn áo lông bên ngoài bé con, ôm Thu Thu vào trong ngực, dùng áo khoác và khăn quàng cổ bao lấy đứa nhỏ, đi tới trong phòng có lò sưởi mới thả ra, khuôn mặt nhỏ bé của Thu Thu vẫn ấm vù vù như miếng xốp thoa phấn.
Lận Diễm Trần đi lên phía trước chào hỏi: "Xin chào, ngài là đạo diễn Hà phải không? Tôi là ba ba Thu Thu, tôi họ Lận."
Đạo diễn Hà nghi ngờ, chờ đã, Triển Hồng Vũ không phải nói người mẫu nhí họ Sở sao? Hay hắn nhớ lộn?
Một người ba ba khác của Thu Thu khá là khiêm tốn, anh không tự giới thiệu mình, nên mọi người coi anh là trợ lý. Nên anh không nói anh cũng là ba ba của đứa nhỏ, đứa nhỏ này có hai ba ba, một câu hai câu cũng giải thích không rõ ràng. Quá phiền phức, chẳng bằng lúc đầu cái gì cũng không nói, để anh nói dối anh cũng không làm được.
Đạo diễn Hà cuối cùng cũng gặp được tiểu bảo bảo cực kỳ đáng yêu, trời ạ, chính mắt thấy so với trong video còn xinh đẹp hơn!
Cái gì phấn điêu ngọc mày, đáng yêu như ngọc đều nói về đứa nhỏ này? Video Triển Hồng Vũ quay thật sự hoàn toàn không có tác dụng gì a! Nhìn mập mạp trắng trẻo, khuôn mặt nhỏ bé trong trắng lộ hồng, còn không sợ người lạ, cười nhếch mép với hắn.
Thật ra lúc đó hắn liếc mắt một cái đã chọn trúng Thu Thu, không chỉ bởi vì dung mạo Thu Thu tinh xảo đẹp đẽ, còn có dáng vẻ lúc bé uống sữa, bình thường như đang ăn sơn hào hải vị, cực kỳ say sưa, đặc biệt ngon lành, khiến người nhìn cũng muốn ăn cơm.
Vô cùng thích hợp để quay cái quảng cáo sữa bột.
Đạo diễn Hà hỏi: "Há, đúng rồi, các người cho đứa nhỏ ăn cơm chưa?"
Lận Diễm Trần: "Dĩ nhiên là ăn điểm tâm rồi a, không ăn làm sao chịu đựng nổi."
Đạo diễn Hà: "Chờ lát nữa chúng ta phải quay cảnh bú sữa trước ống kính."
Mặc dù đã hơn mười giờ, nhưng không biết bảo bảo này còn có thể ăn tiếp hay không a? Nói không chừng phải quay nhiều lần đây.
Lận Diễm Trần có lẽ cũng đoán ra lo lắng của hắn: "Không sao, trên căn bản Thu Thu không kén ăn, sắp đến buổi trưa rồi, như vậy bé sẽ nguyện ý ăn."
Đạo diễn Hà không khỏi suy nghĩ, vậy nếu như không muốn thì sao?
Lận Diễm Trần cũng muốn nói, nếu Thu Thu không muốn ăn, hoặc thật sự khó ăn, thì không cần quay.
Vai chính vào đúng chỗ, buổi quay sắp bắt đầu.
Lận Diễm Trần thả bảo bảo ra, Thu Thu được đặt ở trên ghế sa lon, hắn đứng thẳng, vẻ mặt đứng đắn dạy bảo Thu Thu: "Nếu tham gia công việc, nhất định phải nghiêm túc tập trung, kiên nhẫn, hoàn thành công việc cho tốt, có biết hay không?"
Thu Thu nghe ba ba diễn thuyết, cái này bé biết, lúc trước ở phòng họp bé đã thấy nhiều rồi, bé ngây ngốc cười rộ lên, còn gật đầu, cổ động, trả lời ba ba: "Nha nha nha nha."
Lận Diễm Trần quay đầu nói với Sở Tấn: "Em xem, Thu Thu rất thông minh, con biết phải làm việc cho giỏi."
Thu Thu vỗ tay nhỏ: "A!"
Sở Tấn rất muốn che mặt trốn đi: "..."
Ở bên ngoài không cần dát vàng lên mặt có được không?
Người bên công ty sữa phái tới không biết rời khỏi lúc nào, anh ta gọi điện thoại cho cấp trên, lặng lẽ đi tới bên người đạo diễn, nhẹ giọng nói: "Tôi đã hỏi cấp trên, có thể dự toán thêm cho anh khoảng 50%, cần phải quay cho bảo bảo này thật đẹp."
Đạo diễn Hà: "???"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất