Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 36: Một cái tát

Trước Sau
Tạ Tuy dán vào lỗ tai cậu thì thầm, mang chút giọng mũi, hơi thở ấm nóng.

Khiến cho phần da của Tống Dụ không hiểu tại sao trở nên mẫn cảm. Cậu không được tự nhiên nghiêng đầu qua một bên, nhưng tầm mắt vẫn lo âu quan sát sắc mặt của Tạ Tuy, nhỏ giọng hỏi: “Nếu như thật sự rất đau thì dựa vào người tớ này, tớ đỡ cậu đi.”

Tạ Tuy nhìn khuôn mặt của cậu, yết hầu nóng rực, cười nhẹ, giọng khàn khàn: “Được.”

Dễ mắc lừa như vậy, sao lại có đủ can đảm đến bên cạnh hắn chứ.

Phòng y tế, buổi chiều thứ sáu không có người nào.

Tạ Tuy căn bản không bị thương tích gì.

Bác sĩ kiểm tra nửa ngày cũng chỉ nhìn thấy một vết bầm nhỏ trên cánh tay hắn, lúc bôi thuốc còn hỏi nhỏ: “Làm sao lại bị bầm vậy? Hẳn là do đánh nhau phải không. Các em cái tuổi này, cái tốt không học, chỉ học cái xấu.”

Tống Dụ ở bên cạnh theo dõi, tích cực đề nghị: “Thầy, thầy có muốn khám lại lần nữa cho cậu ấy không. Em cảm thấy nhất định không chỉ mỗi vết thương đó.” Tạ Tuy là một người có thể nhẫn nhịn như vậy mà cũng đau đến mức phải dựa vào người cậu, nào có chuyện thương tích đơn giản như vậy.

Bác sĩ trợn mắt trừng cậu một cái, không để ý tới cậu nữa.

Tạ Tuy nín cười, nói với Tống Dụ: “Đợi lát nữa muốn tôi đưa cậu về nhà không?”

Tống Dụ sững sờ. Đưa cậu về nhà? Kỳ thực không cần, cậu gọi điện thoại sẽ có người tới đón, hơn nữa cậu đã đáp ứng hệ thống sẽ không bại lộ thân phận của bản thân – tuy rằng cái hệ thống vô dụng này vừa biến mất đã biệt vô tung tích luôn mấy tháng, cũng không biết khi nó trở về sẽ đem tin tức gì đến cho cậu.

Nói mới nhớ, Tạ Tuy hình như từ trước tới giờ chưa từng hỏi về bối cảnh gia đình của cậu.

Cậu không nói hắn liền không hỏi, thật sự quá chu đáo.

Tống Dụ bảo: “Không, vẫn là để tớ đưa cậu về nhà đi, cậu còn đang bị thương.”

Trong lúc bác sĩ bôi thuốc, Tống Dụ ngồi trên ghế, gửi tin nhắn cho bà ngoại, nói mình ở trường học có chút việc, có thể sẽ về trễ một chút.

Bà ngoại Mạnh rất lo lắng, trực tiếp gọi điện thoại tới.

Tống Dụ chỉ có thể cầm điện thoại di động, đi ra ngoài hành lang nhỏ giọng nói chuyện.

Đầu bên kia điện thoại, bà lão dùng lời nhỏ nhẹ oán giận: “Làm sao lại bị trì hoãn vậy. Tối nay anh họ, còn có bác trai và bác gái của cháu đều tới. Khó được lúc hội họp đông đủ, bà còn muốn người một nhà cùng nhau dùng bữa tối.”

Tống Dụ có chút áy náy: “Xin lỗi bà ạ.”

Bà ngoại Mạnh trong lòng thương cậu, không đành lòng trách cứ, chỉ nói: “Không sao, Dụ Dụ, chuyện bên cháu khi nào xử lý xong, bà gọi người tới đón cháu.”

Tống Dụ xem thời gian: “Nửa tiếng ạ, đến lúc đó cháu có thể không ở trường, sẽ gửi địa chỉ cho bà.”

Bà ngoại Mạnh hài lòng, cười rộ lên: “Tốt, tốt, tốt.”

Tống Dụ tắt cuộc gọi, nhìn thấy tin nhắn từ Mã Tiểu Đinh.

[Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca, em bị cha lãnh về rồi, em có lẽ không sống nổi qua tối nay. *khóc* *khóc* *phất tay*]

[Sadako không quên người đào giếng: Có điều anh yên tâm, có em ở đây, không ai dám khai anh ra!]

Tống Dụ giật môi dưới, cảm thấy mình không nên nhận ước hẹn tòa Thư Sơn này. Nếu như không nhận, nói không chừng cậu đã có thể cùng Tạ Tuy đi đối phó Vương Từ, như vậy hắn hẳn sẽ không thụ thương.

Cầm điện thoại di động, cậu đứng ở cửa ra vào, nhìn Tạ Tuy trong phòng y tế.

Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, thiếu niên hơi nhíu mày, môi mân thành một đường thẳng tắp, đôi mắt nửa khép, thần sắc lãnh đạm, nhưng Tống Dụ lại không hiểu sao nhìn thấu một phần yếu ớt trong đó.

Bôi thuốc xong, bác sĩ phân phó một ít điều cần chú ý.

Tống Dụ cùng hắn đi ra ngoài, suy nghĩ hồi lâu, vẫn có chút bất mãn mà nói: “Cậu đi tìm Vương Từ, tại sao không nói cho tớ?”

Tạ Tuy nghiêng đầu, tròng mắt đen nhánh nhìn cậu, cười bảo: “Cậu đã đủ căng thẳng, sợ cậu nghĩ nhiều.”

Tống Dụ ngờ vực: “Tớ căng thẳng cái gì.”

Tạ Tuy nhíu mày: “Tối hôm qua ai nói với tôi, ngủ không được, sợ đánh không lại.”

À, thì ra là cái này.

Tống Dụ giải thích: “Đó là do tớ muốn kiếm chuyện cùng cậu tán gẫu, tùy tiện bịa ra thôi. Ai sợ nó chứ.”

Nói xong, Tống Dụ liền: “…”

Cậu vừa nói cái gì vậy?!

Tạ Tuy cười ra tiếng, ý tứ sâu xa: “Muốn cùng tôi tán gẫu à?”

Tống Dụ một lần nữa giải thích: “Nhàm chán quá muốn tìm người nói chuyện phiếm ấy mà, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”

Tạ Tuy nín cười: “Lần sau có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”

Tống Dụ: “… Không phải là do tớ sợ quấy rầy cậu học tập à.”

Tạ Tuy cũng lười vạch trần cậu, ánh mắt rơi xuống trên mặt cậu, tựa như cười mà không cười: “Trên diễn đàn có bài post, cậu có xem chưa?”

“Cậu mà cũng lên diễn đàn sao.”

Tống Dụ nghe đến diễn đàn liền sửng sốt. Ở trong lòng cậu, loại học sinh làm học thần đứng ở đỉnh kim tự tháp như Tạ Tuy sẽ không bao giờ dính khói bụi trần gian.

Âm thanh của Tạ Tuy mang ý cười: “Vốn không lên, nhưng lần trước có người cưỡng bức gửi cho tôi một đường link, muốn tôi đi nhìn xem cậu ta có bao nhiêu fangirl, tôi thuận tay tải luôn trang diễn đàn về.”

Tống Dụ: “… Ồ.”

Tạ Tuy hạ thấp giọng, dùng giọng điệu rất hời hợt nói: “Bài post có tên rất thú vị, ‘Tiền đồ tựa hải, Tuy Dụ Nhi An.’”

???

Bước chân Tống Dụ khựng lại.

Cả người cứng ngắc tại chỗ.

Ôi đệt mợ!

—— Là cái post cp cậu hận không thể ẩn đi, mỗi lần đều vội vàng lướt qua?

Tạ Tuy bấm vào coi rồi?! Hắn có biết chữ ‘Tuy’ trong ‘Tuy Dụ’ là chỉ hắn hay không!

Tạ Tuy đứng dưới ánh đèn đường, cặp mắt đào hoa trời sinh bạc tình, nhưng ánh mắt lại khiến người ta có cảm giác thâm tình ôn nhu. Hắn cong môi lên: “Kỳ thực mấy bạn ấy phân tích không sai, câu ‘lai nhật phương trường’ kia là tôi lâm thời thêm vào, muốn nói với cậu.”

Tống Dụ một chữ cũng không nói ra được.

Tạ Tuy khẽ cười.

“Trong bài post thảo luận chúng ta là một đôi trời sinh. Kết hợp với những điều lần trước cậu nói, người không có lý do mà đến tiếp cận cùng lấy lòng đều là bụng dạ khó lường. Hiện tại, cậu ba lần bốn lượt giúp đỡ tôi, lại tận lực tìm kiếm chủ đề để tán gẫu.”

Hắn nhẹ giọng hỏi: “Tống Dụ, tôi cũng sắp cho rằng, là cậu thích tôi rồi?”

Tống Dụ: “…”

Lỗ tai cậu nhanh chóng ửng hồng, không phải thẹn thùng, mà là phẫn nộ!

Thích cái đinh!

“Không phải! Cậu đừng cứ mãi nhìn mấy thứ kỳ kỳ quái quái kia có được không — Trên đời này không có tình bạn nào không cần hồi báo, anh em giúp nhau không tiếc mạng sống à?”

“Tớ đã nói nguyên nhân bao nhiêu lần rồi, cậu tại sao lại không tin, chính là do tớ thiện lương!”

Tạ Tuy cũng không ngoài ý muốn.



Lời nói hững hờ khách sáo vừa nãy, vốn là có ý riêng.

Hắn trước đây không tốn sức nghĩ về mục đích Tống Dụ tiếp cận hắn là bởi vì trong lòng cảm thấy không cần thiết. Hiện tại, hắn bắt đầu ý thức được sự đặc biệt của nhóc con này đối với mình, cho nên trở nên nghiêm túc hơn nhiều.

Từ phản ứng của Tống Dụ, hắn đại khái biết được đáp án mình muốn.

— Là có mục đích.

— Chỉ là, mục đích này lại đơn thuần tới bất ngờ.

Tống Dụ buồn bực túm tóc, trong lòng đột nhiên cảm thấy oan ức.

Vậy tức là Tạ Tuy kỳ thật vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu?

Cảm thấy cậu tiếp cận hắn là do có mục đích khác?

Thậm chí coi mình là cùng một giuộc với đám tra công kia, chỉ ham muốn vẻ ngoài của hắn?

Có một loại cảm giác không tên, như thể bản thân bị hiểu lầm, bị phản bội.

Tống Dụ càng nghĩ càng giận. ĐM nó!

“Được được được, làm cái gì cũng là bụng dạ khó lường! Từ đây về sau tớ mặc kệ chuyện của cậu, được chưa!”

Nói xong, Tống Dụ quay đầu rời đi, chân dài nhanh chóng sải về phía trước, rõ ràng đang đè nén lửa giận.

Tạ Tuy: “…”

Đùa hơi quá đà rồi.

Nhìn bóng lưng Tống Dụ nổi giận đùng đùng, Tạ Tuy hiếm thấy mà có chút bất đắc dĩ, cất bước đuổi theo, đi tới bắt lấy tay Tống Dụ, dùng sức kéo lại. Âm thanh hắn hạ thấp, dưới tầng thanh lãnh là sự dịu dàng, lưu luyến: “Xin lỗi.”

Tống Dụ ha ha.

Kỳ thực, đây ngược lại là Tống Dụ hiểu lầm Tạ Tuy.

Nếu như Tạ Tuy bắt đầu hoài nghi mục đích cậu tiếp cận hắn, đó không phải bởi vì không tín nhiệm, mà trái lại là do hắn bắt đầu để tâm.

Kiếp trước sống tới một bước kia, trọng sinh về năm mười lăm tuổi, Tạ Tuy cũng không cảm thấy có người có thể đến bên cạnh để mưu hại hắn. Hắn đã quen nghe lời đoán ý, giấu tài, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu được rất nhiều người. Vậy nên, nghi kỵ, hoài nghi, phòng bị gì đều có vẻ dư thừa.

Chỉ là, đối với Tống Dụ, đương nhiên không thể nói ra những điều này.

Tạ Tuy nhớ lại thiết lập nhân cách của bản thân trong mắt Tống Dụ, sững người lại một lát.

Lông mi hắn khẽ run, da dẻ dưới ánh trăng càng lộ vẻ tái nhợt, thần sắc có mấy phần luống cuống, ngượng ngùng nở nụ cười.

“Xin lỗi, lần đầu tiên có người đối tốt với tôi như vậy, vẫn chưa quá quen.”

Tống Dụ vốn đang nổi nóng, nhưng nhớ tới việc hắn còn đang bị thương, liền nghẹn xuống.

Lại nghe những lời này, sửng sốt một chút.

Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, Tạ Tuy gặp phải tình cảnh nan giải, cùng với lúc trước khi Tạ Tuy tiếp nhận thuốc từ tay cậu, trong mắt là vẻ khó tin cùng hoảng loạn.

… Hoảng loạn đối với thiện ý.

Mấy ngày qua, bọn họ ở chung ngày càng tự nhiên.

Khiến cho cậu mém chút nữa đã quên mất sự tự ti cùng yếu đuối Tạ Tuy ở tuổi này giấu tận trong xương.

Tống Dụ cúi đầu, nhìn thấy bàn tay Tạ Tuy đang nắm lấy cổ tay của mình.

Hắn dùng sức rất lớn, siết chặt tới mức cậu có chút đau.

Đồng phục học sinh được xắn lên, lộ ra cánh tay, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt.

Tạ Tuy khẽ nói: “Xin lỗi, đừng tức giận. Sau này tôi sẽ không hỏi lại những vấn đề này.”

Âm lượng hạ thấp, như đang làm nũng, làm tê dại bên lỗ tai cậu.

Tống Dụ: “…”

Được rồi.

Hết giận rồi.

Nhưng Tống Dụ vẫn cảm thấy mình cần phải thanh minh một chút: “Giải thích với cậu một lần cuối cùng.”

“Cậu là người bạn cùng lứa tuổi đầu tiên tớ gặp được ở thành phố C, tớ cảm thấy chúng ta đặc biệt có duyên, hơn nữa tớ đặc biệt thương cảm cậu, muốn đối xử tốt với cậu, chỉ đơn giản như vậy. Cậu có thể coi tớ như một người lương thiện truyền bá tình yêu cùng chính nghĩa. Không phải hôm qua vừa nhắc đến Peter Pan à?”

“… À, là sách giáo dục dành cho thiếu nhi trong mắt cậu đấy. Cậu có thể xem tớ như kiểu Peter Pan, chính nghĩa, thiện lương, mục đích là mang đến niềm vui cho cậu. Hiểu chưa?”

… Giải thích tầm bậy tầm bạ gì vậy.

Nhưng Tạ Tuy lại nở nụ cười, âm thanh lẫn vào gió đêm, trầm thấp ôn nhu.

“Được, nhớ kỹ rồi.”

Peter Pan của tôi.

Tống Dụ cảm thấy thái độ biết nhận sai của hắn rất tốt, còn muốn tiếp tục, kết quả điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, đánh gãy suy tư của cậu.

Vừa nhìn xuống tên người gọi lại thấy Âu Y Liên.

Quyết đoán tắt máy.

Nhưng Âu Y Liên tựa như rất quyết tâm, một mực gọi tới.

Tống Dụ chỉ cần đoán liền biết rõ là chuyện gì.

Khẳng định liên quan đến Vương Từ.

Cậu cũng không tắt nữa, cuộc gọi thông.

“Có chuyện gì sao?”

Bên kia điện thoại là âm thanh bao hàm phẫn nộ của Âu Y Liên: “Tạ Tuy có ở bên cạnh trò hay không?”

Tống Dụ: “Cô đoán xem.”

Tâm tình Âu Y Liên cực kỳ bực bội, giọng điệu có thể xem như đã đóng băng: “Tôi gọi điện thoại về nhà, bà nội cậu ta bảo vẫn chưa về, gọi điện thoại cho cậu ta lại tắt máy, chỉ còn trò, trò có thể tìm cậu ta được không, nếu tìm được, bảo cậu ta lập tức tới văn phòng của tôi! Chậm một chút, thứ hai cậu ta cũng không cần đi học nữa.”

Tống Dụ tức tới bật cười, đến lúc nào rồi mà Âu Y Liên còn muốn ra lệnh cho cậu? Bất quá, cô ta chết đến nơi còn không biết, sắp sửa bị đuổi rồi, Tống Dụ quyết định cho cô ta một bài học cuối cùng.

Cậu cười với người bên kia điện thoại: “Có, tới ngay, mua một tặng một, em cũng tới.”

Cậu cúp điện thoại, nói với Tạ Tuy: “Đi, tớ đi báo thù cho cậu.”

Bên ngoài văn phòng.

Âu Y Liên cúp điện thoại, trên mặt một lần nữa chồng chất đủ loại hoảng sợ cùng kinh hoảng, ở bên ngoài kéo dài một hồi lâu mới giẫm giày cao gót, một lần nữa vào phòng.

Bên trong văn phòng ngồi một người phụ nữ.

Trang điểm tinh xảo, một thân quần dài, cầm trong tay một cái giỏ, ngồi trên ghế, sắc mặt lạnh lùng như băng.

Mẹ của Vương Từ.



Âu Y Liên lộ ra nụ cười lấy lòng: “Vương phu nhân, tôi đã gọi điện thoại kêu người học sinh kia tới đây. Đến lúc đó, bà muốn hỏi cái gì cứ trực tiếp hỏi nó.”

Mẹ Vương Từ tức giận: “Con trai của tôi bây giờ còn đang nằm viện! Nếu như không phải tài xế không thấy nó ở cổng trường, tiến vào tìm, phải chăng nó sẽ bị khóa trong phòng học kia cả một buổi tối!”

“Hỏi cái gì? Tôi còn cái gì để hỏi? Tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như vậy! Tôi thấy nó nên vào tù ngồi mấy năm!”

Đối mặt với lửa giận của mẹ Vương Từ, Âu Y Liên chỉ có thể nịnh bợ cười. Cô ta không dám đắc tội với Vương gia, phụ họa: “Vâng vâng vâng, ngài nói rất đúng.”

Thầy giám thị ngồi bên cạnh một mặt thối hoắc, rất bất mãn. Ông biết Tạ Tuy, học sinh xuất sắc nhất toàn khối, không hiểu tại sao lại xuất hiện ở chỗ kia, vừa nhìn vào liền thấy kỳ lạ.

Nhưng người suýt chút nữa khóa cửa nhốt người chính là ông, hơn nữa Vương gia tại thành phố C đúng là thứ một giáo viên bình thường không trêu chọc nổi. Ông cúi đầu, không nói lời nào.

Mẹ Vương Từ mấy ngày nay tâm tình vẫn luôn tồi tệ, móng tay sắp sửa đâm thủng túi da, nổi giận: “Người nhà nó chỉ có một bà nội? Cái thứ không cha không mẹ, quả nhiên cũng không có giáo dục, cô gọi bà nội nó tới cho tôi, cho bà ta nhìn xem mình dạy dỗ ra mặt hàng gì.”

Tống Dụ đi tới cửa liền nghe lời nói như thế.

Cậu đẩy cửa bước vào.

“Bà không bằng trước tiên xem một chút coi con trai mình là mặt hàng gì.”

Âm thanh thiếu niên lạnh lẽo, mang theo sự trào phúng.

Nhìn thấy người đến là Tống Dụ, sắc mặt Âu Y Liên liền trầm xuống, các loại ý nghĩ ác độc trong lòng cũng nảy lên. Tống Dụ đụng tới Vương gia, phỏng chừng gai góc gì cũng sẽ bị nhổ sạch sành sanh. Xã hội chung quy sẽ dạy cậu ta làm người.

Mẹ Vương Từ bật dậy, gắt gao nhìn Tống Dụ: “Chính là cậu?!”

Tống Dụ mở điện thoại, bật tin nhắn của Vương Từ lên, đứng lại, đưa màn hình điện thoại lên trước mắt Vương Từ, “Biết chữ không? Số điện thoại này là của con trai cô phải không. Cô xem kỹ chút xem cậu ta là mặt hàng gì.”

Cho dù không nhìn kỹ, từ mấy từ ‘gái điếm’, ‘phá hủy’, ‘địa ngục’ trong tin nhắn cũng có thể cảm nhận được ác ý.

Nhưng mẹ Vương Từ chỉ liếc mắt nhìn qua dãy số một cái, xác định là của con trai mình xong cũng chả thèm nghĩ gì thêm, vẻ giận dữ không giảm, vung tay một cái định tát rơi điện thoại: “Con trai của tôi dạng gì cũng không đến lượt cậu dạy tôi!”

Tầm mắt bà ta lạnh lẽo đến cực điểm: “Cậu cho rằng tuổi cậu còn nhỏ sẽ không sao ư? Tôi sẽ liên hệ luật sự của tôi, việc này không để yên được, chúng ta lên tòa nói chuyện!”

Tống Dụ nhanh tay lẹ mắt lấy lại điện thoại di động, mặt không hề cảm xúc: “Ồ, dùng pháp luật? Không thể tốt hơn.”

Âu Y Liên trong lòng thoải mái đến không chịu được. Cô ta sợ mẹ Vương Từ giận chó đánh mèo, ước gì có người đến chịu đựng lửa giận của bà ta. Tống Dụ tự đẩy mình đến trước họng súng là tốt nhất.

Lên tòa nói chuyện. Một thằng con trai của gia đình bình thường, lấy cái gì để lên tòa nói chuyện cùng Vương gia, chỉ nói đến tiền mời luật sư sợ đã là gánh nặng rồi.

Cô ta vui vẻ cong khóe môi, tiến lên trước: “Vương phu nhân, cậu ta không phải Tạ Tuy, là bạn cùng bàn.”

Mẹ Vương Từ đã bị Tống Dụ chọc cho tức giận cực kỳ, tầm mắt nhìn sang, vẻ mặt là loại lạnh lùng ác cảm của các quý bà giới xã hội thượng lưu, chê cười: “Quả nhiên là cùng một giuộc.”

Tạ Tuy vừa lúc này tiến lên trước một bước, mở trong điện thoại di động cái video lúc trước gửi qua từ máy Tương Hưu, nhàn nhạt nói: “Cô, tại sao trước hết cô không hỏi em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Âu Y Liên sững sờ: “Cái gì?”

Mẹ Vương Từ cười lạnh một tiếng.

Trong văn phòng, tầm mắt của tất cả mọi người đều tụ về chỗ hắn.

Video trong điện thoại được bật lên.

Là âm thanh của Vương Từ.

Dính nị, lại buồn nôn.

“Tôi biết ngay tấm hình kia sẽ khiến cậu tới. Tôi mấy ngày nay chẳng muốn đến trường, ở nhà tẻ nhạt, nên điều tra thân thế của cậu một chút.”

“Nghe nói mẹ cậu là gái điếm? Chẳng trách cậu lớn lên câu nhân như vậy, tràn đầy sức sống.”

“Cậu phải biết, bà cậu đã lớn tuổi rồi, tùy tiện một chút sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, coi chừng mạng cũng chẳng còn.”

“Muốn để bạn cùng bàn và bà nội cậu an toàn cũng được, cậu để cho tôi chơi một tháng.”

“…”

Một hồi im lặng như đóng băng.

Ý tứ trong lời nói quá rõ ràng, huỵch toẹt mà tràn đầy ác ý. Lần này vẻ mặt của mẹ Vương Từ không giả bộ nổi nữa, biểu tình xuất hiện một vết rách.

Âu Y Liên cũng thế, lúc trước Vương Từ tìm cô yêu cầu đổi chỗ ngồi, cô ta đại khái đã đoán được một phần. Lúc ấy ám muội không rõ, hiện tại coi như đã rõ ràng.

Tạ Tuy tắt điện thoại, lạnh nhạt nói: “Cậu ta lấy bà nội em ra uy hiếp, muốn em tới chỗ đó, sau lưng còn mang theo một đám người, toan tính sỉ nhục em. Em phản kích để tự vệ, trốn ra được. Lúc cô gọi điện thoại cho Tống Dụ, bọn em đang ở trong phòng y tế. Sự tình đơn giản chỉ có vậy.”

Trong văn phòng yên tĩnh tới xấu hổ.

Âu Y Liên há miệng, tổ hợp lại ngôn ngữ, “Chuyện này… bạn Vương Từ cũng chỉ là lời nói đùa trên đầu môi. Lời đùa giỡn giữa bạn học với nhau, trò còn tưởng là thật, còn phản ứng quá khích…”

Mẹ Vương Từ so với cô ta bình tĩnh hơn nhiều. Lấy thân phận của bà ta, làm sao lại có thể để hai thằng học sinh cấp ba không quyền không thế vào trong mắt. Bà ta ngoài cười nhưng trong không cười, tầm mắt vẫn mang vẻ trào phúng khinh bỉ, tựa hồ nhìn thấu tất cả: “Con trai của tôi có loại nữ nhân nào mà chưa gặp, còn coi trọng cậu á? Đã ác độc như vậy, còn là một thằng đồng tính luyến ái buồn nôn. Nó gọi cậu, cậu liền đi? Sao tôi lại cảm thấy chính cậu tự mình đưa tới cửa, theo đuôi nịnh bợ, kết quả con trai của tôi nhìn không lọt mắt, cho nên thẹn quá hóa giận vậy.”

Bà ta chậm rãi cười, bờ môi đỏ tươi đầy trào phúng.

“Dù sao, một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, tôi thấy cậu chính là —”

“Chát!”

Một tiếng thanh thúy, vang vọng khắp văn phòng.

Một cái tát vừa tiêu sái vừa quyết đoán.

Khiến Âu Y Liên đang định phụ họa thêm sợ hết hồn.

“Cậu —!!”

Mẹ Vương Từ khó tin nổi ngẩng đầu, che một bên mặt bị tát đỏ ửng, biểu tình vỡ tan, trợn mắt nhìn.

Tống Dụ đứng thẳng người, ý cười trên khóe môi lạnh lẽo lại thâm trầm, trong đôi mắt tràn đầy giận dữ, hỏi bà ta: “Một bàn tay, vỗ vang không?”

Một bàn tay, vỗ vang không?

Câu nói này rơi vào tai Âu Y Liên, cũng vang lên ong ong.

Mẹ Vương Từ giận điên lên: “Gọi phụ huynh nó lên đây cho tôi! Nhìn xem con trai quý báu bọn họ làm thế nào kéo đổ cả gia đình! Thành phố C này, bọn họ đừng có mơ sống nổi!”

Tống Dụ cười lạnh một tiếng, tự mình bấm điện thoại, “Không cần cô gọi, tự em gọi.”

Cậu gọi vào điện thoại Mạnh Quang.

Không nghĩ tới người tiếp điện thoại là một giọng nữ.

Âm thanh nhẹ nhàng lại ôn nhu.

“Alo, Dụ Dụ? Sắp về rồi sao?”

Tống Dụ sửng sốt, “Bác… bác gái?”

Mẹ Mạnh bên kia cười rộ lên, hình như đang rửa trái cây, “Là bác đây. Bà ngoại cháu hôm nay dự định tự mình xuống bếp, Mạnh Quang bị bác tịch thu điện thoại di động, đuổi đi siêu thị giúp chọn thức ăn rồi. Sao thế? Là muốn bác kêu người đi đón cháu à?”

Tống Dụ: “Không, không có gì ạ.”

Được rồi… Đối phó người đàn bà trước mắt này, nhờ bác gái của cậu càng tốt hơn.

Cậu cụp mắt.

“Bác gái, bác có thể đến trường Nhất Trung một chuyến không ạ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau