Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm

Chương 5: Ông đây mà mang thai thì anh có chịu trách nhiệm không hả

Trước Sau
Từ chương này mình sẽ đổi đại từ xưng hô của công với thụ lại hết tại thuộc tính tra của công sang kiếp này thành thê nô cmnr nên xưng hô đổi lại thế này:

- Công hắn => anh

- Thụ anh => cậu

_______________________________________

"Tử Dương... Tử Dương..."

Âm thanh khàn khàn đầy từ tính lọt vào lỗ tai, Tô Tử Dương mở mắt ra, nhìn gương mặt quen thuộc của người nào đó nên nhất thời không kịp phản ứng.

Bản thân cậu đang trần trụi nằm trên giường lớn mềm mại ở khách sạn. Mà cái người đang đè nặng bên trên đang vận động đến mức mồ hôi tuôn ra như mưa chính là Lăng Triển Dực!

"Tỉnh rồi à? Tôi còn tưởng đã làm cậu đến ngất đi..." Lăng Triển Dực bỗng nhiên động thân, va chạm khiến Tô Tử Dương rên rỉ thành tiếng.

Mẹ nó! Đây là cái tình huống gì?!

Tô Tử Dương nắm chặt ga trải giường, chịu đựng đau đớn như bị xé rách do hạ thể bị công kích mãnh liệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lăng Triển Dực?"



"Đúng vậy, là tôi, xem ra vừa rồi cậu khá nhàn hạ nha, vậy chúng ta có thể làm thêm vài hiệp!" Lăng Triển Dực không ngừng đong đưa thắt lưng, hận không thể xuyên thủng thân thể người bên dưới!

"A... mẹ kiếp! Anh có thể chậm lại hay không!" Tô Tử Dương hét lớn: "Thắt lưng ông đây sắp gãy rồi!"

- - Chẵng lẽ vừa nãy mình ngủ say quá nên nằm mơ? Tại sao lại quỷ dị mơ thấy mình mang thai, phá thai, rồi vì mất máu quá nhiều mà chết...?

"Bớt mạnh miệng đi, cậu không phải cũng rất hưởng thụ sao?" Lăng Triển Dực tìm được điểm mẫn cảm, liều mạng mà công kích vào, làm cho Tô Tử Dương rên rỉ càng thêm tiêu hồn.

"... A... Nếu lát nữa muốn bắn... Ưmm a... Thì bắn ở bên ngoài... Ngô..." Tô Tử Dương không quên nhắc nhở.

"Vì sao? Tôi thích bắn ở bên trong". Lăng Triển Dực còn chưa dứt câu, liền phun một dòng dịch thể ấm nóng vào trong cơ thể người nọ.

"Anh --" Tô Tử Dương nhấc chân đạp Lăng Triển Dực, "Nếu ông đây có thai anh có chịu trách nhiệm không hả?!"

Lăng Triển Dực bị cậu đạp cho một cước cũng rút ra, lại nghe được lời nói ấy nhịn không được mà cười ha hả. Anh đem thân thể xụi lơ của Tô Tử Dương lật lại, ôm lấy thắt lưng cậu bắt đầu đợt công kích tiếp theo --

"Nếu cậu mà có thai, đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm!" Lăng Triển Dực vuốt ve cái bụng nhỏ bằng phảng bóng loáng của người nào đó, bờ môi dán ở trên tấm lưng trần của Tô Tử Dương mút thật mạnh, đồng thời cánh tay chậm rãi vòng qua eo cậu, đầu ngón tay ấn chặt trên hông đối phương, mượn lực kéo người lại để tiến vào sâu hơn. Tăng nhanh tốc độ luận động trong cơ thể cậu, anh nói, "Cậu liền hoài thai một đứa cho tôi xem đi!"

"Tôi không có lừa anh... A... Tôi, tôi có thể chất song tính ẩn... A... Mẹ nó... Anh chậm thôi..." Tô Tử Dương bật ra những tiếng thở hỗn hển và đứt quãng, giải thích: "Thật mà... sẽ có thai... Đừng..." . Truyện Việt Nam

Lăng Triển Dực ôm lấy Tô Tử Dương, nghiêng đầu hôn lên môi cậu, thành công khiến lời nói của cậu nuốt ngược trở về. Sau một nụ hôn sâu, Tô Tử Dương há miệng thở dốc từng ngụm, rốt cuộc không nói nên lời.



"Thế thì tôi đây càng nên cố gắng cày cuốc hơn nữa!" Lăng Triển Dực dùng sức động thân, cười nói, "Nếu cậu thật sự mang thai thì càng tốt, đến lúc đó tôi sẽ come out*, sau đó hai chúng ta sẽ kết hôn, vừa vặn đứa bé có thể ngăn chặn ý kiến này nọ của ba mẹ tôi --"

*come out: công khai tính hướng.

!!!

Tô Tử Dương quỳ gối úp sấp trên giường, bất đắc dĩ nhắm mắt xuôi tay. Tại sao sự tình lại phát triển không giống kiếp trước a! Người này sẽ không đem những lời mình nói thành chuyện đùa chứ?

"Tử Dương, cậu nhất định phải hăng hái lên nha!" Lăng Triển Dực xoa bụng Tô Tử Dương, cười nói: "Tôi chính là rất muốn có một đứa con trai nha! Tối nay chúng ta hãy vì có một đúa con mà nỗ lực nào! Nhanh, chúng ta đổi tư thế, làm thêm một lần nữa!"

!!!

Tô Tử Dương đã không còn sức để chửi thề.

Cậu bị Lăng Triển Dực lăn qua lộn lại suốt một đêm, hạ thân dính nhớp, không biết đã rơi rớt ra bao nhiêu đứa 'con trai' của Lăng Triển Dực.

Nhớ lại cái đêm triền miên ở kiếp trước, Lăng Triển Dực không hề nói nhiều như lúc này. Hai người bọn họ lăn qua lộn lại, lời nói ra được nhiều nhất chỉ là ''thoải mái không'', ''kêu lên đi'' hay ''anh chậm chút'' linh tinh này nọ thôi. Tô Tử Dương thở dài, hy vọng chuyện cậu mang thai chỉ là một giấc mơ...

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau