Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm
Chương 36: Lươn lẹo
Bạn muốn hỏi tại sao Lăng Triển Dực làm thế nào biết được người nhìn trộm là Tô Tử Dương hả, bóng đen phản chiếu trên cửa phần eo phồng lên một cục, không phải cậu thì có thể là ai?
Vốn dĩ Tô Tử Dương nằm trên giường một lúc rồi chuẩn bị đi ngủ, kết quả nghe được tiếng xắt rau củ từ nhà bếp vang lên đều đặn, cảm thấy không thể tưởng tượng được, chẳng lẽ Lăng khốn nạn thật sự biết nấu ăn?
Không thể nào...
Anh là cái loại người kiêu căng ngạo, sao có thể biết nấu ăn.
Tô Tử Dương nghĩ thế nào cũng không thể tin tưởng được, cuối cùng thật sự nhịn không được, lén lút lại đây nhìn trộm.
Lăng Triển Dực thái dao thiệt là vang, hơn nữa nghe chắc kỹ thuật xắt rau cũng không tệ, nghe một lúc, tiếng vang cũng chưa ngừng lại, cực kỳ thuần thục.
Tô Tử Dương là nhìn lén nên thấy cũng không rõ lắm, cậu xem một lát thì thấy thật vô nghĩa nên lại về ngủ tiếp.
Lăng Triển Dực vén tay áo lên lau mồ hôi, rốt cuộc vật nhỏ này cũng không nhìn nữa, thật là hồi hôp chết đi được.
Lăng Triển Dực thở phào một hơi, ném mấy miếng khoai tây vụn bị anh băm đến méo mó không được như hình sợi vào thùng rác,, rồi nhìn bắp cải bên cạnh bị anh xé thành một đống lộn xộn, cá là vừa mới lấy ra từ ngăn đông, cứng ngắc không biết phải bắt tay làm như thế nào, cà rốt cũng thành mảnh vụn như khoai tây...
Tóm lại nhà bếp hỗn độn, dường như là không có món ăn nào làm được.
Công thức hướng dẫn không đáng tin cậy lắm, toàn muốn mình tự đoán để nguyên liệu như thế nào, càng về sau, Lăng đại tổng tài ra một thân mồ hôi, cuối cùng tước vũ khí đầu hàng.
Anh thu dọn tất cả những thứ này rồi ném vào thùng rác hết, đầy một túi rác. Thu dọn sạch sẽ xong, Lăng Triển Dực lén đẩy cửa nhà bếp ra cái khe nhỏ, lắng tai nghe ngóng một lúc, lần này tới lượt anh rón ra rón rén đi ra ngoài.
Lăng Triển Dực mở phòng ngủ chính ra một khe nhỏ, thấy Tô Tử Dương đã ôm chăn ngủ rồi, mới dám xách túi đồ ăn bị anh hủy hoại ra. Anh đi xuyên qua phòng khách ra cửa, mở cửa bỏ rác ngoài cửa, sau đó mới quay về, núp trong nhà bếp bắt đầu gọi điện thoại.
"Alo? Mẹ Trương, là con, có thể phiền dì giúp con làm vài món ăn được không? Làm như ở nhà là được rồi... Nhớ bỏ vô hộp giữ ấm giùm con."
"Alo? Chú Lý, hôm nay bố mẹ cháu không có dùng xe đúng không? Vậy có thể phiền chú giúp cháu mang một ít đồ vật lại đây được không? Dạ, mẹ Trương sẽ đưa đồ cho chú..."
"Hả? Địa chỉ? À à, địa chỉ là..."
"Phiền chú Lý nhanh một chút... Được rồi, cám ơn chú Lý! Đúng rồi, nếu ba mẹ con có hỏi, chú cứ nói là đưa văn kiện cho cháu!"
......
Sau một phen chỉ huy, Lăng Triển Dực mới ngắt điện thoại, khoé miệng lộ ra nụ cười đắc ý ―― Ok!
Buồn chán đợi nửa tiếng, Lăng Triển Dực biết việc này cũng không gấp được, dù sao cũng phải nấu từng món rồi giữ ấm. Nên anh cũng lười đợi trong nhà bếp, lén vào phòng ngủ phụ nhìn vài lần, sau đó quyết định, đợi lúc ngày mai anh dọn lại đây, không ở phòng ngủ phụ, anh muốn cùng Tử Dương ở chung phòng ngủ chính!
Dù sao lúc nãy anh đã thấy, giường trong phòng ngủ chính không nhỏ, trái lại còn rất lớn, là giường đôi lớn, cho dù Tô Tử Dương mang thai chiếm nhiều không gian, vậy với anh cũng đủ rồi.
Bọn họ rốt cuộc có thể ngủ cùng nhau!
Còn phòng ngủ phụ thì... Cứ để lại cho con họ ngủ đi!
Càng nghĩ càng cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp!
..........
Vốn dĩ Tô Tử Dương nằm trên giường một lúc rồi chuẩn bị đi ngủ, kết quả nghe được tiếng xắt rau củ từ nhà bếp vang lên đều đặn, cảm thấy không thể tưởng tượng được, chẳng lẽ Lăng khốn nạn thật sự biết nấu ăn?
Không thể nào...
Anh là cái loại người kiêu căng ngạo, sao có thể biết nấu ăn.
Tô Tử Dương nghĩ thế nào cũng không thể tin tưởng được, cuối cùng thật sự nhịn không được, lén lút lại đây nhìn trộm.
Lăng Triển Dực thái dao thiệt là vang, hơn nữa nghe chắc kỹ thuật xắt rau cũng không tệ, nghe một lúc, tiếng vang cũng chưa ngừng lại, cực kỳ thuần thục.
Tô Tử Dương là nhìn lén nên thấy cũng không rõ lắm, cậu xem một lát thì thấy thật vô nghĩa nên lại về ngủ tiếp.
Lăng Triển Dực vén tay áo lên lau mồ hôi, rốt cuộc vật nhỏ này cũng không nhìn nữa, thật là hồi hôp chết đi được.
Lăng Triển Dực thở phào một hơi, ném mấy miếng khoai tây vụn bị anh băm đến méo mó không được như hình sợi vào thùng rác,, rồi nhìn bắp cải bên cạnh bị anh xé thành một đống lộn xộn, cá là vừa mới lấy ra từ ngăn đông, cứng ngắc không biết phải bắt tay làm như thế nào, cà rốt cũng thành mảnh vụn như khoai tây...
Tóm lại nhà bếp hỗn độn, dường như là không có món ăn nào làm được.
Công thức hướng dẫn không đáng tin cậy lắm, toàn muốn mình tự đoán để nguyên liệu như thế nào, càng về sau, Lăng đại tổng tài ra một thân mồ hôi, cuối cùng tước vũ khí đầu hàng.
Anh thu dọn tất cả những thứ này rồi ném vào thùng rác hết, đầy một túi rác. Thu dọn sạch sẽ xong, Lăng Triển Dực lén đẩy cửa nhà bếp ra cái khe nhỏ, lắng tai nghe ngóng một lúc, lần này tới lượt anh rón ra rón rén đi ra ngoài.
Lăng Triển Dực mở phòng ngủ chính ra một khe nhỏ, thấy Tô Tử Dương đã ôm chăn ngủ rồi, mới dám xách túi đồ ăn bị anh hủy hoại ra. Anh đi xuyên qua phòng khách ra cửa, mở cửa bỏ rác ngoài cửa, sau đó mới quay về, núp trong nhà bếp bắt đầu gọi điện thoại.
"Alo? Mẹ Trương, là con, có thể phiền dì giúp con làm vài món ăn được không? Làm như ở nhà là được rồi... Nhớ bỏ vô hộp giữ ấm giùm con."
"Alo? Chú Lý, hôm nay bố mẹ cháu không có dùng xe đúng không? Vậy có thể phiền chú giúp cháu mang một ít đồ vật lại đây được không? Dạ, mẹ Trương sẽ đưa đồ cho chú..."
"Hả? Địa chỉ? À à, địa chỉ là..."
"Phiền chú Lý nhanh một chút... Được rồi, cám ơn chú Lý! Đúng rồi, nếu ba mẹ con có hỏi, chú cứ nói là đưa văn kiện cho cháu!"
......
Sau một phen chỉ huy, Lăng Triển Dực mới ngắt điện thoại, khoé miệng lộ ra nụ cười đắc ý ―― Ok!
Buồn chán đợi nửa tiếng, Lăng Triển Dực biết việc này cũng không gấp được, dù sao cũng phải nấu từng món rồi giữ ấm. Nên anh cũng lười đợi trong nhà bếp, lén vào phòng ngủ phụ nhìn vài lần, sau đó quyết định, đợi lúc ngày mai anh dọn lại đây, không ở phòng ngủ phụ, anh muốn cùng Tử Dương ở chung phòng ngủ chính!
Dù sao lúc nãy anh đã thấy, giường trong phòng ngủ chính không nhỏ, trái lại còn rất lớn, là giường đôi lớn, cho dù Tô Tử Dương mang thai chiếm nhiều không gian, vậy với anh cũng đủ rồi.
Bọn họ rốt cuộc có thể ngủ cùng nhau!
Còn phòng ngủ phụ thì... Cứ để lại cho con họ ngủ đi!
Càng nghĩ càng cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp!
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất