Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy
Chương 52
Ngoài cửa là mảnh trăng sáng. Màn đêm buông xuống, hôm nay trời đêm cũng có rất nhiều sao. Chỉ liếc mắt một cái là có thể làm người vui vẻ.
Chỉ tiếc đối với hai người đứng ở cửa này, cảnh đẹp như vậy cũng không thưởng thức được.
Tần Qua mỉm cười, "Sao cậu lại ở đây?"
Vưu Hạo Vũ nhướng mày, "Tại sao tôi không thể ở đây?"
Ánh mắt Tần Qua trầm xuống, sóng nước trong mắt chuyển động.
Vưu Hạo Vũ nhíu mày, cảm giác có một hơi thở nguy hiểm đang đến gần. Năm ngón tay đỡ cửa nắm chặt, nhưng cậu vẫn đứng yên tại chỗ, nửa bước không đi. Hai người không nói chuyện, nhìn nhau bằng ánh mắt căm thù, như có tia lửa tóe ra.
Lúc này, Đỗ Hữu nhô đầu ra: "Sao cậu lại đến đây?"
Thấy mặt Đỗ Hữu, bầu không khí giương cung bạt kiếm lập tức biến mất. Hai người đồng thời nhìn anh.
Vẻ mặt Tần Qua nhu hòa hơn chút, "Anh không đi làm, em nghĩ anh bệnh."
Đỗ Hữu: "Ngủ quên thôi mà."
Tần Qua biết, câu vừa rồi chỉ là lấy cái cớ. Cậu vẫn luôn canh cánh chuyện tối qua trong lòng, hưng không nghĩ thằng chết giẫm kia lại ở đây.
Tần Qua giơ tay chỉ thanh niên đang đứng một bên, "Anh, sao người này lại ở đây?"
Đột nhiên bị chỉ vào một cách bất lịch sự, Vưu Hạo Vũ bất giác nhíu mày.
Đỗ Hữu trả lời: "Nhà cậu ta bị phá, đến đây ở vài ngày thôi."
"Ở khách sạn là được mà." Tần Qua tươi cười, "Không có tiền thì nói, em có thể cho cậu ta mượn."
Đỗ Hữu sực tỉnh.
Thấy thế, Vưu Hạo Vũ bước lên ngăn tầm nhìn của hai người, đặc biệt là Tần Qua.
"Đừng xen vào việc người khác." Cậu đẩy cái tay đang chỉ mình ra, giọng điệu rất tệ, "Tôi ở chỗ nào liên quan gì cậu."
Tần Qua: "……"
Tần Qua rũ mắt nhìn tay mình, cười cười, "…… Cậu ở đâu tôi không quan tâm."
Ngẩng đầu lên lần nữa, sợi tóc nâu hơi xoăn rơi xuống, hơi che mắt, làm người ta không thấy được vẻ mặt của cậu.
"Cậu không nên quấn anh ấy, hiểu chứ?"
Bình thường là người luôn cười, một khi mặt không cảm xúc sẽ làm người khác sợ hãi. Nhưng Vưu Hạo Vũ không dao động, cậu nhìn thẳng, "Đây cũng là lời tôi muốn nói."
"Tôi không biết cậu là bạn từ nhỏ hay gì đó với Đỗ Hữu. Nhưng đã lớn rồi, cũng đừng dùng chiêu hồi nhỏ lôi kéo người ta."
Trong mắt Tần Qua hiện lên sự lạnh lẽo, không nói một lời.
Hệ thống: 【 ký chủ, anh mau khuyên can đi! 】
Đỗ Hữu hoàn hồn.
Anh cảm thấy bầu không khí có chút không đúng thật, nhưng đây lần đầu tiên gặp loại tình huống này, nên không biết phản ứng như thế nào cả. Cho đến khi hệ thống lên tiếng, anh mới nắm lấy Vưu Hạo Vũ.
"Từ từ, không nên cãi nhau."
Vưu Hạo Vũ ngẩn ra, bây giờ cậu mới ý thức được mình vừa nói cái gì. Tuy rằng người này đáng ghét quá đi, nhưng cũng không nên tranh chấp trước mặt Đỗ Hữu.
Hơn nữa lời vừa nãy cũng quá mức thật. Từ trước đến nay cậu luôn như vậy, nói năng không chịu suy nghĩ, dễ gây thù hằn. Còn tưởng rời giải trí Hoàng Quan đã cải thiện rồi, ai ngờ chỉ là chưa gặp đúng người mình ghét thôi.
Cậu tặc lưỡi, đang muốn xin lỗi, thì nghe Tần Qua nói: "Không cãi nhau đâu anh."
Đối phương nhìn qua, gợi khóe miệng lên: "Chỉ là bị thứ đồ dơ chạm vào khiến em chịu không nổi thôi."
Vưu Hạo Vũ: "……"
Vưu Hạo Vũ giận đến mức cười luôn: "Ha?"
Đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng kính vỡ vụn, cắt ngang bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
Ba người đồng thời theo tiếng nhìn lại.
Âm hanh từ phòng trong truyền đến. Nhưng mọi người đang đứng ở cửa, theo lý thì đâu có ai. Kính vỡ, chẳng lẽ là ăn trộm?
Không đúng.
Đỗ Hữu nghĩ đến cái gì, chạy vào phòng khách.
Vưu Hạo Vũ chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua tai, người nọ liền biến mất. . Truyện Xuyên Không
Đỗ Hữu rất mau đã chạy đến nơi —— căn phòng thứ hai dành cho khách.
Anh nhanh như chớp mở cửa. Trong phòng rất tối, mà người sói bị mang về đây đang ngồi trên bậc cửa, chuẩn bị chạy trốn.
Một phút trước Ryan đã dậy rồi. Khi tỉnh lại phát hiện mình ở một nơi xa lạ, nhưng hắn chỉ ngây người 30 giây. Qua 30 giây, sau khi xem xét kỹ xung quanh hắn đã ra quyết định.
—— Phá cửa, chạy!
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng ảm đạm. Trên mặt thảm toàn mảnh kính vỡ. Tóc người sói như tỏa ra ánh sáng, đôi mắt lập lòe sắc xanh trong đêm. Nghe thấy tiếng động, lỗ tai khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn qua.
Phía sau người là màn đêm vô tận, một vầng trăng sáng đậu phía chân trời. Dáng vẻ của người sói lúc này, làm người ta vừa thấy thần bí vừa sợ hãi.
Giây tiếp theo Đỗ Hữu mở cửa, màu mắt anh liền biến thành trắng nhạt.
"Ngồi xuống!"
Dứt lời, thân thể Ryan dừng lại. Đột nhiên té từ cửa sổ xuống, ngã ở trong phòng. Mảnh vỡ thủy tinh ghim vào da thịt.
Thân dưới giống như bị dính dưới đất, không thể động đậy. Ryan miễn cưỡng nâng thân trên lên, lấy tư thế ngồi xổm. Móng tay bấu xuống thảm, toàn thân căng thẳng, trong yết hầu phát ra tiếng gầm nhẹ cho thấy sự uy hiếp.
Mảnh kính vẫn giắt ở trên người nhưng y vẫn hồn nhiên chưa biết. Máu tươi dọc theo đường cong cơ bắp nhỏ giọt, nhiễm một mảng đỏ trên thảm nhung.
"Hết hy vọng đi." Lúc nói lời này, mắt Đỗ Hữu đã bình thường lại, bước một bước qua.
"Cậu đã bị tôi cắn. Từ nay về sau, chỉ có thể nghe lệnh tôi."
Người sói như cảm nhận được áp bách, khí thế rất lớn đè nặng thân mình. Y không tự chủ được lui về phía sau, cho đến khi sống lưng trần trụi chạm vào vách tường lạnh băng, mới ngừng lại.
Lui không được.
Cuối cùng, Đỗ Hữu đi tới trước mặt Ryan, anh nửa ngồi xổm xuống.
"Tôi sẽ không làm gì cậu. Chỉ cần giải quyết xong Tiêu Điền Điền rồi thôi, cậu cứ ngoan ngoãn đợi, đừng đi ra ngoài đánh người."
Anh nhìn chăm chú vào gương mặt người sói, bình tĩnh nói: "Không muốn bị đánh nữa thì ngừng đi."
Hai người không nói gì nhìn nhau.
Không lâu sau, đồng tử Ryan dần dần tối lại, thành một đôi mắt màu xanh đậm bình thường. Tròng mắt kia cực kỳ xinh đẹp, như mã não lại như ngọc lục bảo. Màu sắc thuần tịnh, giống như cả ngàn vạn màu xanh khác nhau hợp lại, rực rỡ lung linh. Cho dù ở trong bóng tối, cũng không che đi được vẻ đẹp ấy.
Đỗ Hữu thấy y chịu ngồi im, cho rằng là nghe lọt tai lời mình nói rồi, anh liền đứng lên.
Mà lúc này, đèn bỗng nhiên sáng lên.
Hai người kia cũng chạy lại đây. Thấy cả căn phòng bị người sói làm loạn, họ không hẹn mà cùng nhíu mày.
Cửa sổ bị đập thành cái động lớn, những đường nứt từ cái khe như mạng nhện, mảnh kính nhỏ vẫn còn đang rớt xuống.
Gió lạnh thổi vào.
Vưu Hạo Vũ lúc này mới thấy rõ bộ dạng của cái người truy đuổi mình. Diện mạo cũng không đáng sợ, mà ngược lại mới đúng, cho dù cậu ở trong giới nhiều năm cũng không thể không thừa nhận đối phương lớn lên phù hợp với thẩm mỹ của đại chúng.
Không giống phong cách của nam minh tinh quốc nội, người này càng thiên về tướng mạo của đàn ông Bắc Âu hơn. Ngũ quan tuấn lãng, mũi cao thẳng, hốc mắt sâu.
Tuy cặp tai và đuôi sói kia đã khá lỗi thời. Nhưng cho dù đối phương lớn lên đẹp thế nào, cũng khiến Vưu Hạo Vũ cảm thấy phản cảm. Không chỉ hành động lúc trước của y. Mà bởi vì ánh mắt y nhìn Đỗ Hữu rất…… Kỳ quái.
Giờ Đỗ Hữu đang xoay người nhìn bọn họ, cho nên không chú ý tới —— tầm mắt của sói trắng vẫn dính chặt trên người anh.
Tần Qua tất nhiên cũng chú ý đến ánh mắt quỷ dị đó của người sói. Nhưng cậu chỉ nhìn lướt qua, sau đó nhìn về phía Đỗ Hữu, "Không bị gì chứ?"
"Không sao." Đỗ Hữu dừng một chút, "Cửa sổ hỏng rồi, phải gọi thợ."
Con sói này không biết đánh sập bao nhiêu cái cửa sổ rồi nữa. Đại khái là thế giới người thú còn lạc hậu. Cửa sổ ở đó chỉ là một cái khung trụi lủi, mùa đông thì dùng thảm dày che lại, cho nên hoàn toàn không có tí ý thức gì gọi là "mở cửa sổ".
Nói xong lời này, Đỗ Hữu lại nhìn về phía Ryan. Tuy không biết người sói có hiểu không, nhưng chuyện phải làm thì vẫn làm.
Đỗ Hữu nói: "Không biết Tiêu Điền Điền nói với cậu cái gì, nhưng tôi không có ý muốn giành người với cậu. Hơn nữa tôi yêu cầu một điều, đó là không được lại gần Tiêu Điền Điền."
Trước lạ sau quen. Đỗ Hữu cực nhanh giảng lý luận "Thế giới song song" cho người sói nghe, cũng báo cho cậu ta về tương lai "Hợp thành một thể". Nhưng tình huống người sói này còn khá đặc thù —— có sức mạnh, nhưng không rành chuyện thường, hơi ngu.
Tên này nếu gây hại, sẽ so với các tiểu công khác nguy hiểm hơn. Cho nên bất luận người sói nghe hiểu hay không, Đỗ Hữu không hề có ý thả cho chạy.
Trong lúc nói chuyện, đối phương giống như nghe rất nghiêm túc, mắt cũng không chớp mà nhìn anh. Nhưng cho đến khi anh nói xong câu cuối cùng, người sói cũng không phản ứng lại.
Đỗ Hữu đang đợi Ryan trả lời. Nhưng đối phương trông rất mờ mịt, chỉ cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ.
Đỗ Hữu im lặng trong chốc lát.
【 hệ thống. 】
Hệ thống: 【 đây. 】
Đỗ Hữu: 【 người thú này, suy nghĩ càng thiên về thú hoang phải không? 】
Nói cách khác chính là nghe không hiểu tiếng người.
【 chắc là …… Không thể nào đâu. 】 hệ thống chần chờ.
Lúc tìm được thông tin thì chỉ có bản tóm tắt về cốt truyện và nhân vật, không đề cập đến chỉ số thông minh của vai chính. Chẳng lẽ Tiêu Điền Điền chay mặn gì cũng không kiêng, không đến mức yêu đương với tên trong thú ngoài người chứ —— Cứ cho là đối phương có hình người, còn thêm một khuôn mặt đẹp đi.
Không lẽ thế?
Đỗ Hữu nhìn xuống người thú. Đối phương ngẩng đầu nhìn anh, hơi nghiêng đầu. Lúc không có ý thù địch, dáng vẻ người này trông rất ngoan.
Đỗ Hữu im lặng suy nghĩ.
Nếu chỉ số thông minh của đối phương giống thú hoang, vậy thì càng tốt cho việc dạy bảo.
Thôi, cứ vậy đi.
Chuyện không cần thiết thì không giải quyết. Đỗ Hữu chuẩn bị xoay người, mà lúc này ống quần anh bị người kéo lại. Ryan lúc nãy còn ngoan ngoãn đột nhiên nhào tới. Bởi vì động tác này không mang sát ý nên Đỗ Hữu không cảm nhận được. Xương cùng của anh đụng thảm, bị người sói áp trên đất.
Đối phương ở trên người anh, cánh tay chắc khỏe chống hai bên sườn, tóc dài màu bạc rũ xuống. Nhưng đó chỉ là một chốc ngây người, Đỗ Hữu lập tức phản ứng lại, vừa muốn phát lệnh liền nghe người sói tưởng là không hiểu tiếng người kia mở miệng.
Mắt Ryan rất sáng, "Nếu ta nghe em nói, em có thể làm vợ ta được không?"
Cái đuôi y đung đưa không ngừng.
Đỗ Hữu: "Gì cơ?"
Không hiểu lắm, là ý kia sao?
Nhớ lại cốt truyện chút nào. Ở thế giới《 Dụ dỗ vợ nhỏ về nhà sinh con 》, thứ khiến Ryan yêu Tiêu Điền Điền là gì?
Là "Tóc đen mắt đen".
Cho nên khi thấy Đỗ Hữu cũng tóc đen mắt đen giống vậy. Ryan lập tức không biết xấu hổ mà có mới nới cũ, thay bồ như thay áo, yêu luôn từ cái nhìn đầu tiên. Huống chi, người thú nào có có áp lực gì về bạn đời đâu, chủng tộc này khá thoáng.
Trong đầu Ryan vang lên từng đợt chuông, y lập tức làm ra hành động dành cho bạn đời tương lai —— áp đảo đối phương, sau đó cầu hôn!
Đỗ Hữu bị cầu hôn bất thình lình làm ngu người, gần như đã quên phản kháng.
Mắt nhìn đầu Ryan càng ngày càng gần, hệ thống che mắt kêu to: 【 ký chủ, ký chủ! Anh đang bị xâm phạm kìa! 】
Chính lúc này, một bóng đen đánh tới. Ryan lập tức cảm thấy nguy hiểm, đùi căng thẳng, lập tức nhảy ra sau, nhe răng trợn mắt trừng người trước mặt.
Tần Qua rút chân, "Làm gì đó?"
Tuy rằng trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, nhưng khiến người ta cảm thấy sát khí.
Nháy mắt thấy anh bị đè, gần như Tần Qua muốn sử dụng năng lực. Nhưng nghĩ đến khả năng sẽ liên lụy đến Đỗ Hữu, cho nên lập tức ngừng. Mà như vậy lại khiến cho con chó dơ kia chiếm lợi.
Vưu Hạo Vũ duỗi cánh tay chắn trước người Đỗ Hữu, cảnh giác nhìn người sói.
Cậu rốt cuộc cũng hiểu ánh mắt người sói kia có ý nghĩa gì rồi —— là ánh mắt theo đuổi bạn đời.
Ryan nhận ra bọn họ, "Các ngươi không phải bạn đời của Tiêu Điền Điền sao, tại sao muốn ngăn cản ta?"
"Ai là bạn đời của cậu ta!" Vưu Hạo Vũ cả giận nói.
Tần Qua nắm thật chặt bao tay, mỉm cười: "Mày cút, đi tìm bạn đời của mày đi."
Ryan lắc đầu: "Tiêu Điền Điền thì ta từ bỏ. Đỗ Hữu lớn lên rất đẹp, ta muốn người đó thành bạn đời ta."
Nói xong lại nhìn về phía người đang bị chắn đằng sau, ánh mắt cực nóng, "Em cũng đừng theo Tiêu Điền Điền nữa, ở bên ta đi!"
Nghe vậy, gân xanh trên trán Vưu Hạo Vũ nổi lên, nụ cười của Tần Qua càng khiến người sợ hãi.
Đỗ Hữu nghẹn lời rất lâu.
Đỗ Hữu: "Cậu nghe tôi nói không vậy?"
Cứ cảm giác kênh hai bên không khớp. Đối phương hình như còn hiểu lầm bọn họ muốn tranh giành Tiêu Điền Điền.
"Nghe mà!" Ryan kêu ngao ngao, "Giọng rất đẹp. A, không đúng, mặt rất êm tai!"
Rõ là không nghe.
Đỗ Hữu nhìn trời.
Vừa rồi nói rất nhiều, bây giờ bụng rất đói.
"Vợ ơi……" Ryan muốn lại gần, bả vai lại bị người dùng một chân dẫm lên.
Tần Qua trên cao nhìn xuống, đôi mắt nâu nhạt hiện sự tức giận, "Đây không phải câu mày nên gọi, chó ngu."
Đối mặt người này, Ryan không khách khí. Y hé miệng, lộ ra răng nanh sắc nhọn, trực tiếp cắn về phía cẳng chân người nọ. Tần Qua nhấc chân tránh. Trong mắt lập lòe kí hiệu X.
Mắt thấy sắp đánh nhau. Mà ở lúc nghìn cân treo sợi tóc này, ngoài cửa truyền đến tiếng người.
"Ế? Cửa này ai mở vậy?"
Dì mua đồ ăn về rồi.
Nghe thấy giọng nói, Đỗ Hữu xoay người nhảy lên, chạy nhanh ra cửa. Tốc độ cực nhanh, ba người kia cũng chưa phản ứng kịp.
Dì đứng ở cửa mang theo nào bao lớn bao nhỏ và thêm một đống đồ ăn, thấy Đỗ Hữu thì cười nói: "Cậu Đỗ dậy rồi à. Canh đã hầm xong rồi, đồ ăn xong nhanh thôi."
Dì một bên nói, một bên đưa qua một túi trái cây, "Sợ cậu dậy sớm, tôi còn mua chút trái cây. Ăn trước đã."
Đỗ Hữu cầm bịch trái cây, rồi đẩy dì vào phòng bếp. Dù sao cũng đã hai ngày không ăn, dì cũng biết sức ăn cậu chủ mình không bình thường. Phỏng chừng hiện tại đói đến nóng nảy rồi, vén tay áo lên, "Tôi biết rồi, nhanh thôi, nửa tiếng nha."
Nghe thấy tiếng động ngoài phòng, ba người đều đi ra. Vưu Hạo Vũ đứng ở hành lang, Tần Qua đứng ở cửa. Ryan nửa ngồi xổm, chỉ ló ra một cái đầu, lỗ tai giật giật.
Mùi thơm từ phòng bếp bay ra ngoài. Người sói hít sâu một hơi, "Thơm quá."
Lúc ở bộ lạc, bọn họ trước nay đều ăn thịt cá, gia vị duy nhất chỉ có muối ăn. Bởi vì người thú phải ra ngoài săn thường xuyên, ngày có thể hơn ba bữa. Thường ăn rất nhiều, sau đó có thể no rất lâu. Cho nên lúc xuyên tới thế giới này, y còn chưa ăn cơm xong.
Đỗ Hữu đi ra phòng bếp, thấy ba người mắt trông mong mà nhìn anh. Hiểu ra, "Mấy người cũng đói bụng?"
Tần Qua: "……"
Đâu có.
Vưu Hạo Vũ: "……"
Không hề.
Ryan hưng phấn mà ngao một tiếng: "Đói bụng!"
"Dì ấy nói nửa tiếng là xong."
Đỗ Hữu nhìn về phía Ryan, "Nhưng mà, cậu tắm rửa trước đã."
Kết cấu thân thể của người thú không giống con người, dù dơ chết khiếp nhưng tắm một cái là xong. Nhưng Ryan ở bên ngoài bôn ba hồi lâu, lại ở công trường một trận, giờ đã mặt xám mày tro. Huống chi trên người còn dính mảnh kính vỡ, vết thương còn chảy máu. Năng lực tự lành của bọn họ rất mạnh, chỉ cần kịp thời rửa sạch sẽ, miệng vết thương rất mau sẽ khép lại.
Cửa phòng bếp đóng lại, chỉ cần xong trước khi nấu cơm thì dì sẽ không phát hiện. Đỗ Hữu mang Ryan đến trước phòng tắm: "Đi thôi."
Ryan đứng lên, thân cao ước chừng 1m8, lùn hơn Đỗ Hữu một chút. Nhưng điều này cũng không gây trở ngại hắn kêu Đỗ Hữu là vợ mình.
Y bắt lấy tay Đỗ Hữu: "Tắm chung đi!"
"Không." Đỗ Hữu từ chối, "Tôi tắm rồi."
Ryan nhìn thoáng qua phòng tắm, lại quay đầu, "Nhưng ta không biết dùng như thế nào."
Thế giới cũ toàn dùng thùng gỗ, đâu có nhiều thứ mới lạ đâu. Đỗ Hữu im lặng trong chốc lát: "Tiêu Điền Điền không dạy cậu sao?"
Ryan lắc đầu, "Lúc trước cậu ấy giúp ta tắm."
Hệ thống hít hà một hơi,【 Phòng, phòng tắm PLAY!? 】
Như là sợ Đỗ Hữu hiểu lầm, Ryan bổ sung: "Nhưng mà ta biến trở về hình thú." Y cào phía dưới, "Bởi vì chúng ta còn chưa kết hôn. Theo quy củ của bộ lạc thì em trai nhỏ chỉ có thể cho vợ xem."
Nói tới đây, Ryan nhìn về phía Đỗ Hữu: "Cho nên, trừ phi em về bộ lạc với ta. Nếu không ta cũng không thể cho em xem, đừng giận nha."
Đỗ Hữu: "……" Ai giận?
Anh có muốn xem đâu?!
Tiếp tục đứng ngốc ở đây cũng không phải cách, Đỗ Hữu đi vào phòng tắm, toan mở vòi nước.
"Lại đây, tôi dạy cho cậu dùng."
Ryan hưng phấn theo sau.
"Bên này là nước lạnh." Vừa nói, Đỗ Hữu chuyển vòi nước sang hướng khác, "Đây là nước ấm."
Sau đó, cầm lấy vòi phun: "Nước chảy từ đây ra."
"A a!" Mắt Ryan tỏa sáng.
Đỗ Hữu nhìn dáng vẻ của hắn, không khỏi nhớ lài lúc mình xuyên từ tận thế đến. Tận thế rất thiếu thốn tài nguyên. Nước chỉ có thể mỗi ngày ấn theo đầu người nhận 500ml, cực kỳ trân quý. Tuy anh không cần uống nước, nhưng cũng biết tài nguyên này rất quý giá với con người. Chỉ là không nghĩ khi đi vào thế giới này, hết thảy đều dễ như trở bàn tay.
Đỗ Hữu để phòng tắm lại cho Ryan, mình thì đi ra. Khói trắng bốc ra từ kẻ cửa, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng kinh hô của Ryan.
Tắm rửa thôi mà, cần kích động vậy không?
Hệ thống gạt lệ: 【 ký chủ, tui nhớ trước kia. Lúc vừa mang anh từ tận thế đến đây, anh cũng giống như vậy, tò mò với tất cả mọi thứ. 】
Nghe vậy, Đỗ Hữu như chịu đả kích: 【 tôi giống vậy hả? 】
Hệ thống: 【 chứ gì nữa. 】
Đỗ Hữu bất giác lặng người.
Cách đó không xa, Vưu Hạo Vũ đứng ở chỗ cũ nhìn Đỗ Hữu mang Ryan đi vào phòng tắm. Giờ phút này cảnh tượng này, nó giống như tháng trước.
Một đêm mưa to kia, mình không có chỗ để đi. Đỗ Hữu không biết bằng cách nào tìm được cậu, mang cậu về nhà. Ký ức ngày đó đối cậu mà nói không giống bình thường, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không quên được. Nhưng đối với người nọ thì cũng như bao buổi tối bình thường khác.
Thậm chí còn ăn năm mươi túi mì ăn liền cơ mà.
Vưu Hạo Vũ bất giác nắm chặt tay, cúi đầu. Cậu không muốn nhìn nữa, đang định đi vào phòng khách, lại nghe người bên cạnh nói.
"Anh ấy là người rất ôn nhu." Người nọ nhìn chăm chú phía trước, "Tôi gần như chưa thấy anh giận bao giờ. Cho dù là thương tổn anh, anh cũng đối xử bình thường."
Vưu Hạo Vũ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Qua. Đối phương cũng vừa lúc nhìn lại đây, khóe miệng ngậm ý cười, mang theo một chút lạnh lẽo.
"Cho nên, cho dù anh đối xử cậu tốt thế nào, hy vọng cậu không nên hiểu lầm. Cậu cũng không có cái gì đặc biệt, đối với anh ấy mà nói, này chỉ là việc bình thường thôi."
"……"
Vưu Hạo Vũ không trả lời. Bỗng chốc quay đầu, đi đến phòng khách. Nhìn người nọ, ý cười trên mặt Tần Qua dần dần đạm đi.
Có lẽ, cậu cũng vậy.
Cậu coi đối phương như anh trai duy nhất của mình. Nhưng đối với Đỗ Hữu mà nói, có lẽ chỉ vì một câu của thầy mà xem cậu là em trai.
Cậu cũng không đặc biệt.
Anh rất ôn nhu. Nhưng loại ôn nhu này cũng chia cho nhiều người, có lúc sẽ làm người khác cảm thấy máu lạnh.
Nửa tiếng sau thì cơm đã làm xong. Ryan tắm rửa sạch sẽ từ trong phòng tắm bước ra. Y vẫn để trần nửa người trên, dưới thân chỉ mặc một cái quần Đỗ Hữu đưa cho. Ăn mặc lỏng lẻo, mơ hồ lộ ra xương hông gợi cảm.
Tóc lau được một nửa, nước vẫn còn nhỏ tí tách xuống. Thấy Đỗ Hữu ngồi ở phòng khách ăn trái cây, y giống như tranh công vọt đến, "Ta tắm xong rồi!"
Trên người đối phương có hương sữa tắm. Đỗ Hữu duỗi tay ngăn đối phương tới gần, "Mặc quần áo vào."
Ryan: "Đang mặc này." Y chỉ vào quần của mình.
Đỗ Hữu: "Áo nữa."
Ryan lắc đầu: "Ta chưa bao giờ mặc."
Nửa người dưới chỉ có thể cho bạn đời xem, nhưng nửa người trên thì không sao cả.
Dù sao cũng là ở nhà, Đỗ Hữu không ép. Chẳng qua dì cũng ở, nên kêu Ryan thu tai và đuôi lại.
Ryan không muốn: "Tại sao không thể cho người thấy?"
Đỗ Hữu: "Sẽ dọa người ta."
Ryan dựa sát vào, "Tại sao?" Y giật lỗ tai, "Cho dì ấy sờ lỗ tai ta, dì sẽ thích."
"Không phải chuyện này."
"Vậy thì chuyện gì?"
Đỗ Hữu cảm nhận được sức mạnh và nỗi sợ của "một vạn câu hỏi tại sao".
Hệ thống ngửa mặt lên trời cười to: 【 ha ha ha ký chủ, anh cũng có ngày hôm nay. Anh rốt cuộc cũng hiểu cảm nhận của tui rồi. 】
Đỗ Hữu chịu đả kích một lần nữa.
Chẳng lẽ…… Anh giống Ryan sao?
Sao có thể?!
Ryan tiếp tục dựa sát vào, một lần nữa lướt qua khoảng cách thoải mái giữa người với người, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt Đỗ Hữu, "Em muốn sờ không? Em cũng sẽ thích đó."
Nói xong, lỗ tai lại rung một chút.
Chỉ tiếc đối với hai người đứng ở cửa này, cảnh đẹp như vậy cũng không thưởng thức được.
Tần Qua mỉm cười, "Sao cậu lại ở đây?"
Vưu Hạo Vũ nhướng mày, "Tại sao tôi không thể ở đây?"
Ánh mắt Tần Qua trầm xuống, sóng nước trong mắt chuyển động.
Vưu Hạo Vũ nhíu mày, cảm giác có một hơi thở nguy hiểm đang đến gần. Năm ngón tay đỡ cửa nắm chặt, nhưng cậu vẫn đứng yên tại chỗ, nửa bước không đi. Hai người không nói chuyện, nhìn nhau bằng ánh mắt căm thù, như có tia lửa tóe ra.
Lúc này, Đỗ Hữu nhô đầu ra: "Sao cậu lại đến đây?"
Thấy mặt Đỗ Hữu, bầu không khí giương cung bạt kiếm lập tức biến mất. Hai người đồng thời nhìn anh.
Vẻ mặt Tần Qua nhu hòa hơn chút, "Anh không đi làm, em nghĩ anh bệnh."
Đỗ Hữu: "Ngủ quên thôi mà."
Tần Qua biết, câu vừa rồi chỉ là lấy cái cớ. Cậu vẫn luôn canh cánh chuyện tối qua trong lòng, hưng không nghĩ thằng chết giẫm kia lại ở đây.
Tần Qua giơ tay chỉ thanh niên đang đứng một bên, "Anh, sao người này lại ở đây?"
Đột nhiên bị chỉ vào một cách bất lịch sự, Vưu Hạo Vũ bất giác nhíu mày.
Đỗ Hữu trả lời: "Nhà cậu ta bị phá, đến đây ở vài ngày thôi."
"Ở khách sạn là được mà." Tần Qua tươi cười, "Không có tiền thì nói, em có thể cho cậu ta mượn."
Đỗ Hữu sực tỉnh.
Thấy thế, Vưu Hạo Vũ bước lên ngăn tầm nhìn của hai người, đặc biệt là Tần Qua.
"Đừng xen vào việc người khác." Cậu đẩy cái tay đang chỉ mình ra, giọng điệu rất tệ, "Tôi ở chỗ nào liên quan gì cậu."
Tần Qua: "……"
Tần Qua rũ mắt nhìn tay mình, cười cười, "…… Cậu ở đâu tôi không quan tâm."
Ngẩng đầu lên lần nữa, sợi tóc nâu hơi xoăn rơi xuống, hơi che mắt, làm người ta không thấy được vẻ mặt của cậu.
"Cậu không nên quấn anh ấy, hiểu chứ?"
Bình thường là người luôn cười, một khi mặt không cảm xúc sẽ làm người khác sợ hãi. Nhưng Vưu Hạo Vũ không dao động, cậu nhìn thẳng, "Đây cũng là lời tôi muốn nói."
"Tôi không biết cậu là bạn từ nhỏ hay gì đó với Đỗ Hữu. Nhưng đã lớn rồi, cũng đừng dùng chiêu hồi nhỏ lôi kéo người ta."
Trong mắt Tần Qua hiện lên sự lạnh lẽo, không nói một lời.
Hệ thống: 【 ký chủ, anh mau khuyên can đi! 】
Đỗ Hữu hoàn hồn.
Anh cảm thấy bầu không khí có chút không đúng thật, nhưng đây lần đầu tiên gặp loại tình huống này, nên không biết phản ứng như thế nào cả. Cho đến khi hệ thống lên tiếng, anh mới nắm lấy Vưu Hạo Vũ.
"Từ từ, không nên cãi nhau."
Vưu Hạo Vũ ngẩn ra, bây giờ cậu mới ý thức được mình vừa nói cái gì. Tuy rằng người này đáng ghét quá đi, nhưng cũng không nên tranh chấp trước mặt Đỗ Hữu.
Hơn nữa lời vừa nãy cũng quá mức thật. Từ trước đến nay cậu luôn như vậy, nói năng không chịu suy nghĩ, dễ gây thù hằn. Còn tưởng rời giải trí Hoàng Quan đã cải thiện rồi, ai ngờ chỉ là chưa gặp đúng người mình ghét thôi.
Cậu tặc lưỡi, đang muốn xin lỗi, thì nghe Tần Qua nói: "Không cãi nhau đâu anh."
Đối phương nhìn qua, gợi khóe miệng lên: "Chỉ là bị thứ đồ dơ chạm vào khiến em chịu không nổi thôi."
Vưu Hạo Vũ: "……"
Vưu Hạo Vũ giận đến mức cười luôn: "Ha?"
Đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng kính vỡ vụn, cắt ngang bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
Ba người đồng thời theo tiếng nhìn lại.
Âm hanh từ phòng trong truyền đến. Nhưng mọi người đang đứng ở cửa, theo lý thì đâu có ai. Kính vỡ, chẳng lẽ là ăn trộm?
Không đúng.
Đỗ Hữu nghĩ đến cái gì, chạy vào phòng khách.
Vưu Hạo Vũ chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua tai, người nọ liền biến mất. . Truyện Xuyên Không
Đỗ Hữu rất mau đã chạy đến nơi —— căn phòng thứ hai dành cho khách.
Anh nhanh như chớp mở cửa. Trong phòng rất tối, mà người sói bị mang về đây đang ngồi trên bậc cửa, chuẩn bị chạy trốn.
Một phút trước Ryan đã dậy rồi. Khi tỉnh lại phát hiện mình ở một nơi xa lạ, nhưng hắn chỉ ngây người 30 giây. Qua 30 giây, sau khi xem xét kỹ xung quanh hắn đã ra quyết định.
—— Phá cửa, chạy!
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng ảm đạm. Trên mặt thảm toàn mảnh kính vỡ. Tóc người sói như tỏa ra ánh sáng, đôi mắt lập lòe sắc xanh trong đêm. Nghe thấy tiếng động, lỗ tai khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn qua.
Phía sau người là màn đêm vô tận, một vầng trăng sáng đậu phía chân trời. Dáng vẻ của người sói lúc này, làm người ta vừa thấy thần bí vừa sợ hãi.
Giây tiếp theo Đỗ Hữu mở cửa, màu mắt anh liền biến thành trắng nhạt.
"Ngồi xuống!"
Dứt lời, thân thể Ryan dừng lại. Đột nhiên té từ cửa sổ xuống, ngã ở trong phòng. Mảnh vỡ thủy tinh ghim vào da thịt.
Thân dưới giống như bị dính dưới đất, không thể động đậy. Ryan miễn cưỡng nâng thân trên lên, lấy tư thế ngồi xổm. Móng tay bấu xuống thảm, toàn thân căng thẳng, trong yết hầu phát ra tiếng gầm nhẹ cho thấy sự uy hiếp.
Mảnh kính vẫn giắt ở trên người nhưng y vẫn hồn nhiên chưa biết. Máu tươi dọc theo đường cong cơ bắp nhỏ giọt, nhiễm một mảng đỏ trên thảm nhung.
"Hết hy vọng đi." Lúc nói lời này, mắt Đỗ Hữu đã bình thường lại, bước một bước qua.
"Cậu đã bị tôi cắn. Từ nay về sau, chỉ có thể nghe lệnh tôi."
Người sói như cảm nhận được áp bách, khí thế rất lớn đè nặng thân mình. Y không tự chủ được lui về phía sau, cho đến khi sống lưng trần trụi chạm vào vách tường lạnh băng, mới ngừng lại.
Lui không được.
Cuối cùng, Đỗ Hữu đi tới trước mặt Ryan, anh nửa ngồi xổm xuống.
"Tôi sẽ không làm gì cậu. Chỉ cần giải quyết xong Tiêu Điền Điền rồi thôi, cậu cứ ngoan ngoãn đợi, đừng đi ra ngoài đánh người."
Anh nhìn chăm chú vào gương mặt người sói, bình tĩnh nói: "Không muốn bị đánh nữa thì ngừng đi."
Hai người không nói gì nhìn nhau.
Không lâu sau, đồng tử Ryan dần dần tối lại, thành một đôi mắt màu xanh đậm bình thường. Tròng mắt kia cực kỳ xinh đẹp, như mã não lại như ngọc lục bảo. Màu sắc thuần tịnh, giống như cả ngàn vạn màu xanh khác nhau hợp lại, rực rỡ lung linh. Cho dù ở trong bóng tối, cũng không che đi được vẻ đẹp ấy.
Đỗ Hữu thấy y chịu ngồi im, cho rằng là nghe lọt tai lời mình nói rồi, anh liền đứng lên.
Mà lúc này, đèn bỗng nhiên sáng lên.
Hai người kia cũng chạy lại đây. Thấy cả căn phòng bị người sói làm loạn, họ không hẹn mà cùng nhíu mày.
Cửa sổ bị đập thành cái động lớn, những đường nứt từ cái khe như mạng nhện, mảnh kính nhỏ vẫn còn đang rớt xuống.
Gió lạnh thổi vào.
Vưu Hạo Vũ lúc này mới thấy rõ bộ dạng của cái người truy đuổi mình. Diện mạo cũng không đáng sợ, mà ngược lại mới đúng, cho dù cậu ở trong giới nhiều năm cũng không thể không thừa nhận đối phương lớn lên phù hợp với thẩm mỹ của đại chúng.
Không giống phong cách của nam minh tinh quốc nội, người này càng thiên về tướng mạo của đàn ông Bắc Âu hơn. Ngũ quan tuấn lãng, mũi cao thẳng, hốc mắt sâu.
Tuy cặp tai và đuôi sói kia đã khá lỗi thời. Nhưng cho dù đối phương lớn lên đẹp thế nào, cũng khiến Vưu Hạo Vũ cảm thấy phản cảm. Không chỉ hành động lúc trước của y. Mà bởi vì ánh mắt y nhìn Đỗ Hữu rất…… Kỳ quái.
Giờ Đỗ Hữu đang xoay người nhìn bọn họ, cho nên không chú ý tới —— tầm mắt của sói trắng vẫn dính chặt trên người anh.
Tần Qua tất nhiên cũng chú ý đến ánh mắt quỷ dị đó của người sói. Nhưng cậu chỉ nhìn lướt qua, sau đó nhìn về phía Đỗ Hữu, "Không bị gì chứ?"
"Không sao." Đỗ Hữu dừng một chút, "Cửa sổ hỏng rồi, phải gọi thợ."
Con sói này không biết đánh sập bao nhiêu cái cửa sổ rồi nữa. Đại khái là thế giới người thú còn lạc hậu. Cửa sổ ở đó chỉ là một cái khung trụi lủi, mùa đông thì dùng thảm dày che lại, cho nên hoàn toàn không có tí ý thức gì gọi là "mở cửa sổ".
Nói xong lời này, Đỗ Hữu lại nhìn về phía Ryan. Tuy không biết người sói có hiểu không, nhưng chuyện phải làm thì vẫn làm.
Đỗ Hữu nói: "Không biết Tiêu Điền Điền nói với cậu cái gì, nhưng tôi không có ý muốn giành người với cậu. Hơn nữa tôi yêu cầu một điều, đó là không được lại gần Tiêu Điền Điền."
Trước lạ sau quen. Đỗ Hữu cực nhanh giảng lý luận "Thế giới song song" cho người sói nghe, cũng báo cho cậu ta về tương lai "Hợp thành một thể". Nhưng tình huống người sói này còn khá đặc thù —— có sức mạnh, nhưng không rành chuyện thường, hơi ngu.
Tên này nếu gây hại, sẽ so với các tiểu công khác nguy hiểm hơn. Cho nên bất luận người sói nghe hiểu hay không, Đỗ Hữu không hề có ý thả cho chạy.
Trong lúc nói chuyện, đối phương giống như nghe rất nghiêm túc, mắt cũng không chớp mà nhìn anh. Nhưng cho đến khi anh nói xong câu cuối cùng, người sói cũng không phản ứng lại.
Đỗ Hữu đang đợi Ryan trả lời. Nhưng đối phương trông rất mờ mịt, chỉ cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ.
Đỗ Hữu im lặng trong chốc lát.
【 hệ thống. 】
Hệ thống: 【 đây. 】
Đỗ Hữu: 【 người thú này, suy nghĩ càng thiên về thú hoang phải không? 】
Nói cách khác chính là nghe không hiểu tiếng người.
【 chắc là …… Không thể nào đâu. 】 hệ thống chần chờ.
Lúc tìm được thông tin thì chỉ có bản tóm tắt về cốt truyện và nhân vật, không đề cập đến chỉ số thông minh của vai chính. Chẳng lẽ Tiêu Điền Điền chay mặn gì cũng không kiêng, không đến mức yêu đương với tên trong thú ngoài người chứ —— Cứ cho là đối phương có hình người, còn thêm một khuôn mặt đẹp đi.
Không lẽ thế?
Đỗ Hữu nhìn xuống người thú. Đối phương ngẩng đầu nhìn anh, hơi nghiêng đầu. Lúc không có ý thù địch, dáng vẻ người này trông rất ngoan.
Đỗ Hữu im lặng suy nghĩ.
Nếu chỉ số thông minh của đối phương giống thú hoang, vậy thì càng tốt cho việc dạy bảo.
Thôi, cứ vậy đi.
Chuyện không cần thiết thì không giải quyết. Đỗ Hữu chuẩn bị xoay người, mà lúc này ống quần anh bị người kéo lại. Ryan lúc nãy còn ngoan ngoãn đột nhiên nhào tới. Bởi vì động tác này không mang sát ý nên Đỗ Hữu không cảm nhận được. Xương cùng của anh đụng thảm, bị người sói áp trên đất.
Đối phương ở trên người anh, cánh tay chắc khỏe chống hai bên sườn, tóc dài màu bạc rũ xuống. Nhưng đó chỉ là một chốc ngây người, Đỗ Hữu lập tức phản ứng lại, vừa muốn phát lệnh liền nghe người sói tưởng là không hiểu tiếng người kia mở miệng.
Mắt Ryan rất sáng, "Nếu ta nghe em nói, em có thể làm vợ ta được không?"
Cái đuôi y đung đưa không ngừng.
Đỗ Hữu: "Gì cơ?"
Không hiểu lắm, là ý kia sao?
Nhớ lại cốt truyện chút nào. Ở thế giới《 Dụ dỗ vợ nhỏ về nhà sinh con 》, thứ khiến Ryan yêu Tiêu Điền Điền là gì?
Là "Tóc đen mắt đen".
Cho nên khi thấy Đỗ Hữu cũng tóc đen mắt đen giống vậy. Ryan lập tức không biết xấu hổ mà có mới nới cũ, thay bồ như thay áo, yêu luôn từ cái nhìn đầu tiên. Huống chi, người thú nào có có áp lực gì về bạn đời đâu, chủng tộc này khá thoáng.
Trong đầu Ryan vang lên từng đợt chuông, y lập tức làm ra hành động dành cho bạn đời tương lai —— áp đảo đối phương, sau đó cầu hôn!
Đỗ Hữu bị cầu hôn bất thình lình làm ngu người, gần như đã quên phản kháng.
Mắt nhìn đầu Ryan càng ngày càng gần, hệ thống che mắt kêu to: 【 ký chủ, ký chủ! Anh đang bị xâm phạm kìa! 】
Chính lúc này, một bóng đen đánh tới. Ryan lập tức cảm thấy nguy hiểm, đùi căng thẳng, lập tức nhảy ra sau, nhe răng trợn mắt trừng người trước mặt.
Tần Qua rút chân, "Làm gì đó?"
Tuy rằng trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, nhưng khiến người ta cảm thấy sát khí.
Nháy mắt thấy anh bị đè, gần như Tần Qua muốn sử dụng năng lực. Nhưng nghĩ đến khả năng sẽ liên lụy đến Đỗ Hữu, cho nên lập tức ngừng. Mà như vậy lại khiến cho con chó dơ kia chiếm lợi.
Vưu Hạo Vũ duỗi cánh tay chắn trước người Đỗ Hữu, cảnh giác nhìn người sói.
Cậu rốt cuộc cũng hiểu ánh mắt người sói kia có ý nghĩa gì rồi —— là ánh mắt theo đuổi bạn đời.
Ryan nhận ra bọn họ, "Các ngươi không phải bạn đời của Tiêu Điền Điền sao, tại sao muốn ngăn cản ta?"
"Ai là bạn đời của cậu ta!" Vưu Hạo Vũ cả giận nói.
Tần Qua nắm thật chặt bao tay, mỉm cười: "Mày cút, đi tìm bạn đời của mày đi."
Ryan lắc đầu: "Tiêu Điền Điền thì ta từ bỏ. Đỗ Hữu lớn lên rất đẹp, ta muốn người đó thành bạn đời ta."
Nói xong lại nhìn về phía người đang bị chắn đằng sau, ánh mắt cực nóng, "Em cũng đừng theo Tiêu Điền Điền nữa, ở bên ta đi!"
Nghe vậy, gân xanh trên trán Vưu Hạo Vũ nổi lên, nụ cười của Tần Qua càng khiến người sợ hãi.
Đỗ Hữu nghẹn lời rất lâu.
Đỗ Hữu: "Cậu nghe tôi nói không vậy?"
Cứ cảm giác kênh hai bên không khớp. Đối phương hình như còn hiểu lầm bọn họ muốn tranh giành Tiêu Điền Điền.
"Nghe mà!" Ryan kêu ngao ngao, "Giọng rất đẹp. A, không đúng, mặt rất êm tai!"
Rõ là không nghe.
Đỗ Hữu nhìn trời.
Vừa rồi nói rất nhiều, bây giờ bụng rất đói.
"Vợ ơi……" Ryan muốn lại gần, bả vai lại bị người dùng một chân dẫm lên.
Tần Qua trên cao nhìn xuống, đôi mắt nâu nhạt hiện sự tức giận, "Đây không phải câu mày nên gọi, chó ngu."
Đối mặt người này, Ryan không khách khí. Y hé miệng, lộ ra răng nanh sắc nhọn, trực tiếp cắn về phía cẳng chân người nọ. Tần Qua nhấc chân tránh. Trong mắt lập lòe kí hiệu X.
Mắt thấy sắp đánh nhau. Mà ở lúc nghìn cân treo sợi tóc này, ngoài cửa truyền đến tiếng người.
"Ế? Cửa này ai mở vậy?"
Dì mua đồ ăn về rồi.
Nghe thấy giọng nói, Đỗ Hữu xoay người nhảy lên, chạy nhanh ra cửa. Tốc độ cực nhanh, ba người kia cũng chưa phản ứng kịp.
Dì đứng ở cửa mang theo nào bao lớn bao nhỏ và thêm một đống đồ ăn, thấy Đỗ Hữu thì cười nói: "Cậu Đỗ dậy rồi à. Canh đã hầm xong rồi, đồ ăn xong nhanh thôi."
Dì một bên nói, một bên đưa qua một túi trái cây, "Sợ cậu dậy sớm, tôi còn mua chút trái cây. Ăn trước đã."
Đỗ Hữu cầm bịch trái cây, rồi đẩy dì vào phòng bếp. Dù sao cũng đã hai ngày không ăn, dì cũng biết sức ăn cậu chủ mình không bình thường. Phỏng chừng hiện tại đói đến nóng nảy rồi, vén tay áo lên, "Tôi biết rồi, nhanh thôi, nửa tiếng nha."
Nghe thấy tiếng động ngoài phòng, ba người đều đi ra. Vưu Hạo Vũ đứng ở hành lang, Tần Qua đứng ở cửa. Ryan nửa ngồi xổm, chỉ ló ra một cái đầu, lỗ tai giật giật.
Mùi thơm từ phòng bếp bay ra ngoài. Người sói hít sâu một hơi, "Thơm quá."
Lúc ở bộ lạc, bọn họ trước nay đều ăn thịt cá, gia vị duy nhất chỉ có muối ăn. Bởi vì người thú phải ra ngoài săn thường xuyên, ngày có thể hơn ba bữa. Thường ăn rất nhiều, sau đó có thể no rất lâu. Cho nên lúc xuyên tới thế giới này, y còn chưa ăn cơm xong.
Đỗ Hữu đi ra phòng bếp, thấy ba người mắt trông mong mà nhìn anh. Hiểu ra, "Mấy người cũng đói bụng?"
Tần Qua: "……"
Đâu có.
Vưu Hạo Vũ: "……"
Không hề.
Ryan hưng phấn mà ngao một tiếng: "Đói bụng!"
"Dì ấy nói nửa tiếng là xong."
Đỗ Hữu nhìn về phía Ryan, "Nhưng mà, cậu tắm rửa trước đã."
Kết cấu thân thể của người thú không giống con người, dù dơ chết khiếp nhưng tắm một cái là xong. Nhưng Ryan ở bên ngoài bôn ba hồi lâu, lại ở công trường một trận, giờ đã mặt xám mày tro. Huống chi trên người còn dính mảnh kính vỡ, vết thương còn chảy máu. Năng lực tự lành của bọn họ rất mạnh, chỉ cần kịp thời rửa sạch sẽ, miệng vết thương rất mau sẽ khép lại.
Cửa phòng bếp đóng lại, chỉ cần xong trước khi nấu cơm thì dì sẽ không phát hiện. Đỗ Hữu mang Ryan đến trước phòng tắm: "Đi thôi."
Ryan đứng lên, thân cao ước chừng 1m8, lùn hơn Đỗ Hữu một chút. Nhưng điều này cũng không gây trở ngại hắn kêu Đỗ Hữu là vợ mình.
Y bắt lấy tay Đỗ Hữu: "Tắm chung đi!"
"Không." Đỗ Hữu từ chối, "Tôi tắm rồi."
Ryan nhìn thoáng qua phòng tắm, lại quay đầu, "Nhưng ta không biết dùng như thế nào."
Thế giới cũ toàn dùng thùng gỗ, đâu có nhiều thứ mới lạ đâu. Đỗ Hữu im lặng trong chốc lát: "Tiêu Điền Điền không dạy cậu sao?"
Ryan lắc đầu, "Lúc trước cậu ấy giúp ta tắm."
Hệ thống hít hà một hơi,【 Phòng, phòng tắm PLAY!? 】
Như là sợ Đỗ Hữu hiểu lầm, Ryan bổ sung: "Nhưng mà ta biến trở về hình thú." Y cào phía dưới, "Bởi vì chúng ta còn chưa kết hôn. Theo quy củ của bộ lạc thì em trai nhỏ chỉ có thể cho vợ xem."
Nói tới đây, Ryan nhìn về phía Đỗ Hữu: "Cho nên, trừ phi em về bộ lạc với ta. Nếu không ta cũng không thể cho em xem, đừng giận nha."
Đỗ Hữu: "……" Ai giận?
Anh có muốn xem đâu?!
Tiếp tục đứng ngốc ở đây cũng không phải cách, Đỗ Hữu đi vào phòng tắm, toan mở vòi nước.
"Lại đây, tôi dạy cho cậu dùng."
Ryan hưng phấn theo sau.
"Bên này là nước lạnh." Vừa nói, Đỗ Hữu chuyển vòi nước sang hướng khác, "Đây là nước ấm."
Sau đó, cầm lấy vòi phun: "Nước chảy từ đây ra."
"A a!" Mắt Ryan tỏa sáng.
Đỗ Hữu nhìn dáng vẻ của hắn, không khỏi nhớ lài lúc mình xuyên từ tận thế đến. Tận thế rất thiếu thốn tài nguyên. Nước chỉ có thể mỗi ngày ấn theo đầu người nhận 500ml, cực kỳ trân quý. Tuy anh không cần uống nước, nhưng cũng biết tài nguyên này rất quý giá với con người. Chỉ là không nghĩ khi đi vào thế giới này, hết thảy đều dễ như trở bàn tay.
Đỗ Hữu để phòng tắm lại cho Ryan, mình thì đi ra. Khói trắng bốc ra từ kẻ cửa, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng kinh hô của Ryan.
Tắm rửa thôi mà, cần kích động vậy không?
Hệ thống gạt lệ: 【 ký chủ, tui nhớ trước kia. Lúc vừa mang anh từ tận thế đến đây, anh cũng giống như vậy, tò mò với tất cả mọi thứ. 】
Nghe vậy, Đỗ Hữu như chịu đả kích: 【 tôi giống vậy hả? 】
Hệ thống: 【 chứ gì nữa. 】
Đỗ Hữu bất giác lặng người.
Cách đó không xa, Vưu Hạo Vũ đứng ở chỗ cũ nhìn Đỗ Hữu mang Ryan đi vào phòng tắm. Giờ phút này cảnh tượng này, nó giống như tháng trước.
Một đêm mưa to kia, mình không có chỗ để đi. Đỗ Hữu không biết bằng cách nào tìm được cậu, mang cậu về nhà. Ký ức ngày đó đối cậu mà nói không giống bình thường, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không quên được. Nhưng đối với người nọ thì cũng như bao buổi tối bình thường khác.
Thậm chí còn ăn năm mươi túi mì ăn liền cơ mà.
Vưu Hạo Vũ bất giác nắm chặt tay, cúi đầu. Cậu không muốn nhìn nữa, đang định đi vào phòng khách, lại nghe người bên cạnh nói.
"Anh ấy là người rất ôn nhu." Người nọ nhìn chăm chú phía trước, "Tôi gần như chưa thấy anh giận bao giờ. Cho dù là thương tổn anh, anh cũng đối xử bình thường."
Vưu Hạo Vũ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Qua. Đối phương cũng vừa lúc nhìn lại đây, khóe miệng ngậm ý cười, mang theo một chút lạnh lẽo.
"Cho nên, cho dù anh đối xử cậu tốt thế nào, hy vọng cậu không nên hiểu lầm. Cậu cũng không có cái gì đặc biệt, đối với anh ấy mà nói, này chỉ là việc bình thường thôi."
"……"
Vưu Hạo Vũ không trả lời. Bỗng chốc quay đầu, đi đến phòng khách. Nhìn người nọ, ý cười trên mặt Tần Qua dần dần đạm đi.
Có lẽ, cậu cũng vậy.
Cậu coi đối phương như anh trai duy nhất của mình. Nhưng đối với Đỗ Hữu mà nói, có lẽ chỉ vì một câu của thầy mà xem cậu là em trai.
Cậu cũng không đặc biệt.
Anh rất ôn nhu. Nhưng loại ôn nhu này cũng chia cho nhiều người, có lúc sẽ làm người khác cảm thấy máu lạnh.
Nửa tiếng sau thì cơm đã làm xong. Ryan tắm rửa sạch sẽ từ trong phòng tắm bước ra. Y vẫn để trần nửa người trên, dưới thân chỉ mặc một cái quần Đỗ Hữu đưa cho. Ăn mặc lỏng lẻo, mơ hồ lộ ra xương hông gợi cảm.
Tóc lau được một nửa, nước vẫn còn nhỏ tí tách xuống. Thấy Đỗ Hữu ngồi ở phòng khách ăn trái cây, y giống như tranh công vọt đến, "Ta tắm xong rồi!"
Trên người đối phương có hương sữa tắm. Đỗ Hữu duỗi tay ngăn đối phương tới gần, "Mặc quần áo vào."
Ryan: "Đang mặc này." Y chỉ vào quần của mình.
Đỗ Hữu: "Áo nữa."
Ryan lắc đầu: "Ta chưa bao giờ mặc."
Nửa người dưới chỉ có thể cho bạn đời xem, nhưng nửa người trên thì không sao cả.
Dù sao cũng là ở nhà, Đỗ Hữu không ép. Chẳng qua dì cũng ở, nên kêu Ryan thu tai và đuôi lại.
Ryan không muốn: "Tại sao không thể cho người thấy?"
Đỗ Hữu: "Sẽ dọa người ta."
Ryan dựa sát vào, "Tại sao?" Y giật lỗ tai, "Cho dì ấy sờ lỗ tai ta, dì sẽ thích."
"Không phải chuyện này."
"Vậy thì chuyện gì?"
Đỗ Hữu cảm nhận được sức mạnh và nỗi sợ của "một vạn câu hỏi tại sao".
Hệ thống ngửa mặt lên trời cười to: 【 ha ha ha ký chủ, anh cũng có ngày hôm nay. Anh rốt cuộc cũng hiểu cảm nhận của tui rồi. 】
Đỗ Hữu chịu đả kích một lần nữa.
Chẳng lẽ…… Anh giống Ryan sao?
Sao có thể?!
Ryan tiếp tục dựa sát vào, một lần nữa lướt qua khoảng cách thoải mái giữa người với người, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt Đỗ Hữu, "Em muốn sờ không? Em cũng sẽ thích đó."
Nói xong, lỗ tai lại rung một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất