Chương 3
Nhận được tin nhắn của Hoắc Long Đình là khi Sầm Tư Kỳ đang cùng bạn chung phòng ăn lẩu, trên màn hình di dộng chỉ có một hàng chữ lạnh băng: “Một tiếng nữa tôi sẽ đến chỗ em, em chuẩn bị một chút.”
Sầm Tư Kỳ trong lòng cả kinh, lập tức dừng đũa, vội đứng lên lên trong ánh mắt kinh ngạc của nhóm bạn cùng phòng: “Tôi có việc gấp, đi trước, các cậu cứ từ từ ăn.”
“Chuyện gì mà gấp như vậy? Giờ nhất định phải đi? Đồ ăn còn chưa có ăn xong mà…”
“Ngại quá, tôi thật sự có việc gấp, tôi ăn không tiếp nữa.”
Sầm Tư Kỳ không giải thích nhiều, nói xong liền cầm áo khoác và ba lô vội vã rời đi.
Đuổi theo cửa tàu điện ngầm sắp khép lại trong tích tắc để vọt vào toa tàu, Sầm Tư Kỳ cong lưng thở dốc không ngừng, bởi vì chạy quá nhanh mà trái tim đập kịch liệt, chỗ bụng nhỏ vừa ăn được ít đồ cũng co rút đau, cậu lại bất chấp quan tâm, nhìn thoáng qua đồng hồ mà trong lòng sốt ruột không thôi.
Từ nơi này trở về hoa viên Cẩm Giang, ít nhất cũng mất một giờ, nếu không về trước khi Hoắc Long Đình đến, hắn khẳng định sẽ không cao hứng. Đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ khi cậu vừa mới bắt đầu cùng Hoắc Long Đình, có một lần bởi vì có việc ở trường học mà đến chậm nửa giờ, lúc ấy sắc mặt Hoắc Long Đình rất khó coi.
Vào ban đêm trời lại đổ tuyết, từ tàu điện ngầm đi ra, Sầm Tư Kỳ cơ hồ không do dự mà chạy vào bầu trời đầy bông tuyết đang rơi.
Cấp tốc chạy về nhưng vẫn như cũ chậm một bước, Hoắc Long Đình đã tới trước, đang dựa vào sô pha xem tạp chí, Sầm Tư Kỳ tay chân nhẹ nhàng mà đi vào phòng khách, đầu tóc bị gió lạnh thổi loạn mà rũ xuống trên trán, cậu cúi đầu không dám nhìn Hoắc Long Đình, ấp úng nói: “Xin lỗi Hoắc tiên sinh, tôi về trễ.”
Hoắc Long Đình nhíu mày nhìn về phía cậu, trên quần áo cậu vẫn còn bông tuyết chưa tan, chỗ ống quần tất cả đều là nước đọng, vớ đã ướt đẫm, thoạt nhìn thập phần chật vật: “Em đi đâu? Như thế nào lại về trễ như vậy?”
“Cùng bạn học ăn ra ngoài ăn cơm, xin lỗi.”
Hoắc Long Đình không hỏi lại nữa: “Đi tắm rửa trước đi.”
Sầm Tư Kỳ gật gật đầu, đi vào trong phòng tắm.
Khi nước ấm theo dòng mà xả xuống, thân thể cơ hồ đã đông cứng mới dần dần có chút ấm áp, Sầm Tư Kỳ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi bất kham.
Tắm rửa lung tung rồi đi ra, Hoắc Long Đình vẫn ngồi trên sô pha xem tạp chí, Sầm Tư Kỳ do dự mà hỏi hắn: “Hoắc tiên sinh đã ăn cơm chiều chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Tôi bây giờ sẽ đi làm.”
Hoắc Long Đình ngẫu nhiên sẽ cùng cậu ở đây dùng bữa tối, tủ lạnh có sẵn nguyên liệu nấu ăn do dì giúp việc chuẩn bị, Sầm Tư Kỳ tay nghề thực không tồi, thời điểm bảy, tám tuổi cơm trong nhà là do cậu nấu. Muốn thỏa mãn khẩu vị của Hoắc Long Đình thực dễ dàng, chỉ cần đem đồ ăn làm thanh đạm một chút, hắn cũng không kén chọn.
Vội nấu trong nửa giờ, Sầm Tư Kỳ làm bốn món mặn một canh mang ra, vừa rồi cậu cũng chỉ mới ăn được nửa cái lẩu liền chạy đi, bây giờ cũng không có khẩu vị, nhưng lại không thể không căng da đầu ngồi xuống bồi Hoắc Long Đình cùng ăn, ngẫu nhiên gấp một đũa thức ăn, im lặng mà bồi hắn ăn xong bữa tối này.
Chờ tới khi cậu dọn dẹp xong chén đũa, Hoắc Long Đình cũng đã tắm rửa xong, ngồi dựa lưng ở mép giường nhìn cậu, Sầm Tư Kỳ rất tự giác mà đi về phía trước, quỳ xuống ở trước mặt Hoắc Long Đình, cúi người ngậm lấy của hắn.
Sầm Tư Kỳ ra sức phun ra nuốt vào, nỗ lực mà lấy lòng Hoắc Long Đình, hai mắt Hoắc Long Đình hơi nheo lại, ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hơi rũ xuống của Sầm Tư Kỳ, thậm chí không thấy được rõ lắm biểu tình trên mặt cậu, thân thể thật sung sướng, nhưng trong lòng hắn lại khó hiểu có chút không thoải mái.
Hôm nay hắn vốn không tính toán sẽ tới chỗ của Sầm Tư Kỳ, chỉ bởi vì buổi chiều ở công ty nhìn thấy cậu mới bỗng nhiên nổi lên ý định, Sầm Tư Kỳ so với hắn về trễ hơn hắn vốn không tính toán sẽ nói cậu cái gì, nhưng bộ dạng Sầm Tư Kỳ vừa mệt mỏi vừa chật vật bất kham mà ứng phó làm hắn thực sự không thoải mái, giống như chính hắn khi dễ cậu vậy.
Còn có vừa rồi, hắn kỳ thật không muốn Sầm Tư Kỳ vì hắn mà làm điều này, Sầm Tư Kỳ là hiểu lầm ý tứ của hắn, một câu không nói liền giống như hiến tế mà quỳ xuống lấy lòng hắn, thế nhưng hiện tại, hắn cũng không muốn đẩy cậu ra, trong lòng ngược lại chậm rãi sinh ra một suy nghĩ bạo ngược, hắn dùng sức nắm lấy tóc Sầm Tư Kỳ, đứng lên mà đĩnh động.
(Tui khinh anh, lão Hoắc
Sầm Tư Kỳ trong lòng cả kinh, lập tức dừng đũa, vội đứng lên lên trong ánh mắt kinh ngạc của nhóm bạn cùng phòng: “Tôi có việc gấp, đi trước, các cậu cứ từ từ ăn.”
“Chuyện gì mà gấp như vậy? Giờ nhất định phải đi? Đồ ăn còn chưa có ăn xong mà…”
“Ngại quá, tôi thật sự có việc gấp, tôi ăn không tiếp nữa.”
Sầm Tư Kỳ không giải thích nhiều, nói xong liền cầm áo khoác và ba lô vội vã rời đi.
Đuổi theo cửa tàu điện ngầm sắp khép lại trong tích tắc để vọt vào toa tàu, Sầm Tư Kỳ cong lưng thở dốc không ngừng, bởi vì chạy quá nhanh mà trái tim đập kịch liệt, chỗ bụng nhỏ vừa ăn được ít đồ cũng co rút đau, cậu lại bất chấp quan tâm, nhìn thoáng qua đồng hồ mà trong lòng sốt ruột không thôi.
Từ nơi này trở về hoa viên Cẩm Giang, ít nhất cũng mất một giờ, nếu không về trước khi Hoắc Long Đình đến, hắn khẳng định sẽ không cao hứng. Đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ khi cậu vừa mới bắt đầu cùng Hoắc Long Đình, có một lần bởi vì có việc ở trường học mà đến chậm nửa giờ, lúc ấy sắc mặt Hoắc Long Đình rất khó coi.
Vào ban đêm trời lại đổ tuyết, từ tàu điện ngầm đi ra, Sầm Tư Kỳ cơ hồ không do dự mà chạy vào bầu trời đầy bông tuyết đang rơi.
Cấp tốc chạy về nhưng vẫn như cũ chậm một bước, Hoắc Long Đình đã tới trước, đang dựa vào sô pha xem tạp chí, Sầm Tư Kỳ tay chân nhẹ nhàng mà đi vào phòng khách, đầu tóc bị gió lạnh thổi loạn mà rũ xuống trên trán, cậu cúi đầu không dám nhìn Hoắc Long Đình, ấp úng nói: “Xin lỗi Hoắc tiên sinh, tôi về trễ.”
Hoắc Long Đình nhíu mày nhìn về phía cậu, trên quần áo cậu vẫn còn bông tuyết chưa tan, chỗ ống quần tất cả đều là nước đọng, vớ đã ướt đẫm, thoạt nhìn thập phần chật vật: “Em đi đâu? Như thế nào lại về trễ như vậy?”
“Cùng bạn học ăn ra ngoài ăn cơm, xin lỗi.”
Hoắc Long Đình không hỏi lại nữa: “Đi tắm rửa trước đi.”
Sầm Tư Kỳ gật gật đầu, đi vào trong phòng tắm.
Khi nước ấm theo dòng mà xả xuống, thân thể cơ hồ đã đông cứng mới dần dần có chút ấm áp, Sầm Tư Kỳ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi bất kham.
Tắm rửa lung tung rồi đi ra, Hoắc Long Đình vẫn ngồi trên sô pha xem tạp chí, Sầm Tư Kỳ do dự mà hỏi hắn: “Hoắc tiên sinh đã ăn cơm chiều chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Tôi bây giờ sẽ đi làm.”
Hoắc Long Đình ngẫu nhiên sẽ cùng cậu ở đây dùng bữa tối, tủ lạnh có sẵn nguyên liệu nấu ăn do dì giúp việc chuẩn bị, Sầm Tư Kỳ tay nghề thực không tồi, thời điểm bảy, tám tuổi cơm trong nhà là do cậu nấu. Muốn thỏa mãn khẩu vị của Hoắc Long Đình thực dễ dàng, chỉ cần đem đồ ăn làm thanh đạm một chút, hắn cũng không kén chọn.
Vội nấu trong nửa giờ, Sầm Tư Kỳ làm bốn món mặn một canh mang ra, vừa rồi cậu cũng chỉ mới ăn được nửa cái lẩu liền chạy đi, bây giờ cũng không có khẩu vị, nhưng lại không thể không căng da đầu ngồi xuống bồi Hoắc Long Đình cùng ăn, ngẫu nhiên gấp một đũa thức ăn, im lặng mà bồi hắn ăn xong bữa tối này.
Chờ tới khi cậu dọn dẹp xong chén đũa, Hoắc Long Đình cũng đã tắm rửa xong, ngồi dựa lưng ở mép giường nhìn cậu, Sầm Tư Kỳ rất tự giác mà đi về phía trước, quỳ xuống ở trước mặt Hoắc Long Đình, cúi người ngậm lấy của hắn.
Sầm Tư Kỳ ra sức phun ra nuốt vào, nỗ lực mà lấy lòng Hoắc Long Đình, hai mắt Hoắc Long Đình hơi nheo lại, ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hơi rũ xuống của Sầm Tư Kỳ, thậm chí không thấy được rõ lắm biểu tình trên mặt cậu, thân thể thật sung sướng, nhưng trong lòng hắn lại khó hiểu có chút không thoải mái.
Hôm nay hắn vốn không tính toán sẽ tới chỗ của Sầm Tư Kỳ, chỉ bởi vì buổi chiều ở công ty nhìn thấy cậu mới bỗng nhiên nổi lên ý định, Sầm Tư Kỳ so với hắn về trễ hơn hắn vốn không tính toán sẽ nói cậu cái gì, nhưng bộ dạng Sầm Tư Kỳ vừa mệt mỏi vừa chật vật bất kham mà ứng phó làm hắn thực sự không thoải mái, giống như chính hắn khi dễ cậu vậy.
Còn có vừa rồi, hắn kỳ thật không muốn Sầm Tư Kỳ vì hắn mà làm điều này, Sầm Tư Kỳ là hiểu lầm ý tứ của hắn, một câu không nói liền giống như hiến tế mà quỳ xuống lấy lòng hắn, thế nhưng hiện tại, hắn cũng không muốn đẩy cậu ra, trong lòng ngược lại chậm rãi sinh ra một suy nghĩ bạo ngược, hắn dùng sức nắm lấy tóc Sầm Tư Kỳ, đứng lên mà đĩnh động.
(Tui khinh anh, lão Hoắc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất