Chương 15
"Diệp công tử, ta có chuyện cần nói rõ với ngài"
"A, vậy sao, vậy ngươi cứ nói đi, Cố Hi", Diệp Cẩm Tường ngượng ngùng gãi đầu
"Diệp công tử, ngài là người rất tốt, ta cũng hiểu được tâm ý của ngài, nhưng mà...ta nghĩ hai chúng ta chỉ nên dừng ở mức độ bằng hữu mà thôi"
Diệp Cẩm Tường từ ngượng ngùng đến vui vẻ vì lời khen của Cố Hi, nhưng khi nghe nội dung của những câu sau đó thì đơ triệt để luôn rồi, "chỉ nên dừng ở mức độ bằng hữu" là sao?
"Cố Hi..ngươi đang nói cái gì...ta..ý ngươi là sao?"
"ý của ta, Diệp công tử chắc chắn đã hiểu, nếu không có chuyện gì nữa thì ta xin phép, mời", nói rồi Cố Hi làm động tác mời, khuôn mặt vô cảm luôn cúi xuống, sợ sẽ nhìn thấy biểu cảm không thể tin cùng đau khổ của Diệp Cẩm Tường
Diệp Cẩm Tường không biết mình đã rời khỏi phòng của Cố Hi như thế nào, cả trên đường về phủ cũng không hay, cậu cảm thấy rằng có lẽ mình chưa đủ tốt, chưa đủ hoàn hảo nên mới bị Cố Hi từ chối
Vậy nên, Diệp Cẩm Tường vừa về phủ đã trốn vào thư phòng, cậu muốn chăm chỉ học tập hơn nữa, cậu muốn đỗ đạt làm quan, cậu muốn trở thành một người đủ tốt trong mắt Cố Hi
Còn về phần Cố Hi, cậu cảm thấy có chút áy náy, nhưng việc cậu đã quyết là không thể thay đổi, chuyện này cứ như vậy kết thúc là lựa chọn tốt nhất rồi
Diệp lão gia tử biết nội tôn mình bị từ chối thì dọc đường đi cứ ấp a ấp úng muốn nói rồi lại thôi
"Diệp lão gia, ngài có chuyện muốn nói với ta thì đừng ngại"
"ha ha bị Cố đại phu phát hiện rồi, thật ra thì...cũng không phải là chuyện gì quan trọng...chỉ là...hazz, Cố đại phu từ chối tôn nhi nhà ta rồi sao?"
"quả thật là như thế, lệnh công tử là người rất tốt, chỉ là hiện tại ta chưa nghĩ tới việc kết giao"
"là vậy sao, đáng tiếc thật"
Cố Hi không nói, chỉ cười cho qua vấn đề này
Cố Hi đến nơi, đầu tiên là đi khám thai cho Diệp phu nhân, gọi là phu nhân nhưng thực chất Diệp phu nhân là một ca nhi khá xinh đẹp, tính tình dịu dàng, cái thai bây giờ đã được gần bốn tháng, qua thời gian ba tháng đầu nhạy cảm nhất nhưng vẫn cần phải đặc biệt chú ý, cậu kê vài đơn thuốc bồi bổ thân thể cho cả Diệp phu nhân lẫn Diệp lão phu nhân, sau đó cáo từ
— —
Cùng lúc đó tại nhà Cố Hi,
"vương gia", một nam nhân mặc đồ đen từ đầu tới chân, đang quỳ trên đất hành lễ với nam nhân anh tuấn soái khí đang ngồi trên ghế
"đứng dậy đi", nam nhân đó phất tay
"tạ vương gia"
"tình hình trong triều sao rồi?"
"hiện tại phe đang âm thầm chống đối chúng ta vẫn chưa lộ diện, gần đây cũng không thấy gây ra động tĩnh gì, chỉ sợ rằng...bọn chúng đang âm mưu làm chuyện gì đó"
"ừm, hoàng huynh nói thế nào?"
"thưa vương gia, hoàng thượng hiện tại vẫn chưa đưa ra chỉ thị nào với thuộc hạ"
"ừ, ngươi trước hết sai người đi điều tra chuyện này, mấy chuyện còn lại thì cứ để huynh ấy tự quyết định đi"
"rõ, vương gia..."
"còn chuyện gì? sao còn chưa đi?"
"ngài...tính ở lại nơi này bao lâu nữa? ý của thuộc hạ là nơi này không được an toàn cho lắm, nếu được..."
Nam nhân được gọi là vương gia kia ra hiệu 'ngừng'
"chuyện này ngươi không cần để tâm, có chuyện cần thiết, ta sẽ tự về"
"rõ, thưa vương gia", nói rồi thân hình hắn nhoáng cái, biến mất khỏi gian thất
Nam nhân kia lấy hầu bao đựng tiền treo bên hông đưa lên ngắm nhìn, càng ngắm càng yêu thích, ngón tay thon dài miết nhẹ lên từng họa tiết tinh xảo được thêu tỉ mỉ, hắn mỉm cười, trong mắt tràn ngập ôn nhu
"trở về sao? đợi ta đem được ngươi về cùng đã rồi tính, Cố Hi"
"A, vậy sao, vậy ngươi cứ nói đi, Cố Hi", Diệp Cẩm Tường ngượng ngùng gãi đầu
"Diệp công tử, ngài là người rất tốt, ta cũng hiểu được tâm ý của ngài, nhưng mà...ta nghĩ hai chúng ta chỉ nên dừng ở mức độ bằng hữu mà thôi"
Diệp Cẩm Tường từ ngượng ngùng đến vui vẻ vì lời khen của Cố Hi, nhưng khi nghe nội dung của những câu sau đó thì đơ triệt để luôn rồi, "chỉ nên dừng ở mức độ bằng hữu" là sao?
"Cố Hi..ngươi đang nói cái gì...ta..ý ngươi là sao?"
"ý của ta, Diệp công tử chắc chắn đã hiểu, nếu không có chuyện gì nữa thì ta xin phép, mời", nói rồi Cố Hi làm động tác mời, khuôn mặt vô cảm luôn cúi xuống, sợ sẽ nhìn thấy biểu cảm không thể tin cùng đau khổ của Diệp Cẩm Tường
Diệp Cẩm Tường không biết mình đã rời khỏi phòng của Cố Hi như thế nào, cả trên đường về phủ cũng không hay, cậu cảm thấy rằng có lẽ mình chưa đủ tốt, chưa đủ hoàn hảo nên mới bị Cố Hi từ chối
Vậy nên, Diệp Cẩm Tường vừa về phủ đã trốn vào thư phòng, cậu muốn chăm chỉ học tập hơn nữa, cậu muốn đỗ đạt làm quan, cậu muốn trở thành một người đủ tốt trong mắt Cố Hi
Còn về phần Cố Hi, cậu cảm thấy có chút áy náy, nhưng việc cậu đã quyết là không thể thay đổi, chuyện này cứ như vậy kết thúc là lựa chọn tốt nhất rồi
Diệp lão gia tử biết nội tôn mình bị từ chối thì dọc đường đi cứ ấp a ấp úng muốn nói rồi lại thôi
"Diệp lão gia, ngài có chuyện muốn nói với ta thì đừng ngại"
"ha ha bị Cố đại phu phát hiện rồi, thật ra thì...cũng không phải là chuyện gì quan trọng...chỉ là...hazz, Cố đại phu từ chối tôn nhi nhà ta rồi sao?"
"quả thật là như thế, lệnh công tử là người rất tốt, chỉ là hiện tại ta chưa nghĩ tới việc kết giao"
"là vậy sao, đáng tiếc thật"
Cố Hi không nói, chỉ cười cho qua vấn đề này
Cố Hi đến nơi, đầu tiên là đi khám thai cho Diệp phu nhân, gọi là phu nhân nhưng thực chất Diệp phu nhân là một ca nhi khá xinh đẹp, tính tình dịu dàng, cái thai bây giờ đã được gần bốn tháng, qua thời gian ba tháng đầu nhạy cảm nhất nhưng vẫn cần phải đặc biệt chú ý, cậu kê vài đơn thuốc bồi bổ thân thể cho cả Diệp phu nhân lẫn Diệp lão phu nhân, sau đó cáo từ
— —
Cùng lúc đó tại nhà Cố Hi,
"vương gia", một nam nhân mặc đồ đen từ đầu tới chân, đang quỳ trên đất hành lễ với nam nhân anh tuấn soái khí đang ngồi trên ghế
"đứng dậy đi", nam nhân đó phất tay
"tạ vương gia"
"tình hình trong triều sao rồi?"
"hiện tại phe đang âm thầm chống đối chúng ta vẫn chưa lộ diện, gần đây cũng không thấy gây ra động tĩnh gì, chỉ sợ rằng...bọn chúng đang âm mưu làm chuyện gì đó"
"ừm, hoàng huynh nói thế nào?"
"thưa vương gia, hoàng thượng hiện tại vẫn chưa đưa ra chỉ thị nào với thuộc hạ"
"ừ, ngươi trước hết sai người đi điều tra chuyện này, mấy chuyện còn lại thì cứ để huynh ấy tự quyết định đi"
"rõ, vương gia..."
"còn chuyện gì? sao còn chưa đi?"
"ngài...tính ở lại nơi này bao lâu nữa? ý của thuộc hạ là nơi này không được an toàn cho lắm, nếu được..."
Nam nhân được gọi là vương gia kia ra hiệu 'ngừng'
"chuyện này ngươi không cần để tâm, có chuyện cần thiết, ta sẽ tự về"
"rõ, thưa vương gia", nói rồi thân hình hắn nhoáng cái, biến mất khỏi gian thất
Nam nhân kia lấy hầu bao đựng tiền treo bên hông đưa lên ngắm nhìn, càng ngắm càng yêu thích, ngón tay thon dài miết nhẹ lên từng họa tiết tinh xảo được thêu tỉ mỉ, hắn mỉm cười, trong mắt tràn ngập ôn nhu
"trở về sao? đợi ta đem được ngươi về cùng đã rồi tính, Cố Hi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất