Chương 47: Để em hết giận
Vì thật sự không còn cách nào nên Phong Liên Trúc mới đưa ra quyết định này.
Lúc trước, cậu không nghĩ cần phải có người giám hộ dẫn con cháu tới địa điểm thi trên mạng, thế là cậu chọn cách tự lập hai tài khoản, cậu biến thành ông chú của mình luôn. Khi đó nếu cậu để Chó 16 giấu đuôi làm anh mình, chuyện phiền toái như thế này đã không xảy ra rồi.
Cậu cần tìm một người lớn lên trông cực kỳ cực kỳ giống mình để dẫn cậu đi thi, dù là người phản tổ hay hải tặc tinh tế cũng không hợp lệ, chỉ có rồng béo từng sử dụng ngoại hình của Phong Liên Trúc trong game thôi, nói không chừng hệ thống cũng có thể giúp chút đỉnh nữa.
Lúc thấy rồng béo mặc lân giáp vàng hoe trở lại Sao Nguyên Thủy, Phong Liên Trúc đã nghĩ tới ý tưởng lớn mật này rồi.
Khi Pang Kirates chơi đùa với phi thuyền vũ trụ như thể nó là bóng cao su, Phong Liên Trúc trốn trong lân giáp vàng hoe và hỏi hệ thống xem rồng béo có mang skin của Phong Liên Trúc về hay không, đáp án là có.
Chẳng qua nếu dung skin của Phong Liên Trúc thì phải trả 100 điểm một ngày, lúc ấy Phong Liên Trúc cảm thấy họ đã xài quá nhiều điểm, bây giờ vừa biết được khoản nợ của mình và rồng béo với hệ thống, cậu lại thấy rẻ thấy ớn luôn, mới có 100 thôi mà!
Có lẽ đây là cảm giác nợ nhiều nên cơn rầu biến mất luôn, Phong Liên Trúc cảm thấy mình lại biết thêm một cảm xúc mới của con người rồi.
Trong nháy mắt khi nghe thấy lời Phong Liên Trúc, đôi mắt xanh của anh Pang Kirates đang ôm đuôi phá phách chợt ánh lên tia sáng của đồng vàng.
"Là như vầy ạ, anh có thể sử dụng skin của Phong Liên Trúc, chờ tới địa điểm thi, anh Pang không cần phải nói gì cả, anh cứ đợi tôi ngoài sân là được. Tôi khá hiểu về hệ thống giáo dục của Liên Minh, bọn họ chỉ hỏi thăm người giám hộ của con em nhằm tham khảo thôi chứ sẽ không nhận định tính nết của chúng dựa trên cách ứng xử của người lớn. Người thi môn tư tưởng đạo đức là tôi, trong khoảng thời gian này, thầy giáo rồng xanh đã giảng những gì có trong môn này ở cấp tiểu học và trung học cơ sở cho tôi nghe hết rồi, vậy nên tôi cũng biết cách để trả lời mọi thứ, chắc chắn đợt kiểm tra này sẽ không thành vấn đề đâu!" Phong Liên Trúc giải thích tỉ mỉ.
Trọng điểm của mấy lời này là trong lúc đợi cậu thi xong, xin Pang Kirates hãy ngậm miệng lại và đừng nói bất cứ câu nào hết.
Đôi cánh của nhóc rồng vàng vỗ một phát bay lên cao độ cao của Phong Liên Trúc, lượn tới lượn lui xung quanh cậu, không biết anh đang nghĩ gì nữa.
Phong Liên Trúc nói tiếp: "Sau khi kỳ thi này kết thúc, giai đoạn học tiểu học cũng xong luôn. Tôi nghe hệ thống nói phần thưởng của nhiệm vụ học tập là năng lượng Kirates cần để trưởng thành, nếu tôi tốt nghiệp một cách thuận lợi thì anh Pang sẽ có thể nhanh chóng trưởng thành rồi đó.
Tài khoản trên mạng tinh tế của tôi tên là Phong Viễn Tư, chú của tài khoản này tên là Phong Liên Trúc, cũng là người mà tôi giả ra, anh cứ giả trang thành ông chú của tôi là được rồi nhé."
"Chú hả gào?" Cuối cùng nhóc rồng vàng cũng mở miệng.
"Vâng, đúng vậy." Phong Liên Trúc không biết tại sao anh lại có hứng thú với cách xưng hô này, hồi nãy lúc nói về năng lượng để tiến hóa, rồng béo còn chẳng phản ứng lại nữa mà.
"Chú ơi." Nhóc rồng vàng hấc cằm lên và lặp lại cách gọi này một lần nữa.
Phong Liên Trúc chẳng hiểu mô tê gì cũng lặp lại theo: "Chú ơi."
"Gào~" nhóc rồng vàng bụng tròn vo hài lòng rống lên một tiếng rồi lập tức biến thành Phong húi cua cao bằng Phong Liên Trúc.
Phong Liên Trúc: "...... Không cần phải biến ra ngay bây giờ đâu, một ngày tốn 100 điểm đó!"
Ngoài chấp niệm đối với đồng vàng ra, thật sự rồng béo còn xài điểm phí hơi quá trớn luôn!
Phong Liên Trúc luôn phát sầu về chuyện tiền bạc từ lúc tới thế giới tinh tế đến giờ nhận ra mình vẫn không vượt qua nổi rào cản của sự hẹp hòi và cảm thấy tiếc nuối với mọi vật trao đổi bằng giá.
Nhưng nếu đã đổi đồ, Phong Liên Trúc nghĩ mình không thể trì hoãn chuyện này nữa. Cậu vội kêu Pang Kirates chờ một lát còn mình thì đăng nhập vào thiết bị lên mạng tinh tế để thử xem có thể hẹn trước hôm nay hay không. Chiếc áo giáp mà mẹ Pang Kirates để lại có tốc độ di chuyển trong tinh tế cực nhanh, tới địa điểm thi gần nhất chỉ cần 6 tiếng đồng hồ thôi.
Đi tới chỗ báo danh ở khuôn viên trường thi, Phong Liên Trúc lập tức tìm thấy cô giáo Jenny phụ trách cho mình, cậu nói chú mình có thời gian trong hai ngày tới và hỏi có thể sắp xếp giờ thi ngay lập tức được không.
"Gần đây cô luôn ở địa điểm thi đây," cô Jenny nói, "Nhưng hôm nay không được rồi, chỉ có thể hẹn trước 24 tiếng thôi nhé."
Vậy là vẫn phải tốn thêm 100 điểm nữa, Phong Liên Trúc thấy đầu đau khủng khiếp luôn, nhưng cũng không còn cách nào nữa, cậu hẹn giờ thi trước 24 tiếng với Jenny xong mới rời khỏi mạng tinh tế.
Sau khi tháo thiết bị xuống, Phong húi cua hồi nãy còn ngồi trên núi đồng vàng nhìn mình đã biến đâu mất tiêu.
Chẳng lẽ đã biến lại thành nhóc rồng vàng rồi hả? Phong Liên Trúc bới trong núi đồng vàng, rồng và đồng cùng một màu sắc, nếu rồng béo có ngủ trong đó thật, không nhìn kỹ sẽ không tìm ra nổi đâu.
"Anh Pang ơi?" Phong Liên Trúc tìm nửa ngày cũng không thấy nhóc rồng béo đang ngủ say sưa, thế là cậu hỏi vang trong hang.
Vẫn chẳng có ai trả lời cả.
"Hệ thống, Pang Kirates có đang ở trong hang ổ không?" Phong Liên Trúc hỏi.
[Không có, Pang Kirates đã rời khỏi hang ổ, bay tới căn cứ của người phản tổ với vận tốc 5,000 km/h, mới tới nơi một giây trước ạ.]
Phong Liên Trúc: "!!!"
Rồng béo tới căn cứ làm gì chứ!
"Hắn...... đi với dáng vẻ của rồng vàng hay là skin của tôi vậy?" Phong Liên Trúc hỏi với một tia hi vọng cuối cùng.
[Skin Phong Liên Trúc ạ.]
Phong Liên Trúc: "......"
Cậu có thể nhanh chóng leo lên chiến giáp và bay tới đó với vận tốc 2,000 km/h trong vòng 15 phút thôi, nhưng ai biết rồng béo sẽ làm ra chuyện gì trong 15 phút này cơ chứ!
Phong Liên Trúc vừa điều khiển chiến giáp vừa kêu hệ thống phát mình xem rồng béo đang làm gì lúc mình đăng nhập vào thiết bị lên mạng tinh tế. Rồng béo đang ở thế giới tinh tế và cậu cũng vậy, Phong Liên Trúc có quyền xem lại băng ghi hình trong khoảng thời gian này.
Vì đang điều khiển nên lúc này hệ thống không thể sử dụng hình ảnh thực tế ảo, nó trực tiếp phát tin trong đầu Phong Liên Trúc và cũng tua nhanh gấp 4 lần giùm luôn.
Phong húi cua thấy Phong Liên Trúc mang thiết bị lên mạng tinh tế lên, không nhịn được mà giơ đầu ngón tay chạm lên mặt cậu, động tác rất nhẹ nhàng.
Anh nhìn chằm chằm vào Phong Liên Trúc, nhìn hơn nửa ngày, không biết anh đang nghĩ gì nữa.
Nhìn được một lúc, anh chạy vào núi đồ linh tinh trong hang ổ và rút ra một chiếc gương mặt cực lớn —— cực lớn đối với loài người thôi chứ một con mắt của Kirates cũng không chiếu đủ trên gương nữa mà.
Đặt gương trước mặt hai người, hình ảnh phản chiếu của Phong húi cua và Phong Liên Trúc xuất hiện trong gương. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, vậy mà Phong Liên Trúc đồ vàng vẫn giữ vững khí chất thanh cao và cương trực của một cây trúc, trong khi đó Phong húi cua lại bày ra vẻ mặt ấu trĩ và bá đạo. Phong húi cua học lại biểu cảm của Phong Liên Trúc rồi cũng tỏ vẻ trầm ổn các kiểu, nhưng vẫn không giống chút nào hết.
Vẻ ngoài giống nhưng cốt cách thì không, tách riêng cả hai ra còn tốt chứ đặt chung lại với nhau là tốt xấu hiện ra ngay lập tức.
Ý không phải nói nhất định là Phong Liên Trúc trông thành thục và anh tuấn hơn Phong húi cua, chỉ là người ta có thể nhìn ra họ là hai người hoàn toàn khác nhau thôi.
Nhìn tiếp một lát, thấy mình trông kiểu nào cũng kém hơn Phong Liên Trúc, Phong húi cua bỏ gương xuống rồi lại xoay người nghiêng đầu nhìn Phong Liên Trúc.
Nhìn suốt nửa ngày, không biết vì đâu mà anh lại cầm một thiết bị lên mạng tinh tế khác bên cạnh Phong Liên Trúc lên rồi đeo vô đầu.
Phát băng ghi hình tới đây, Phong Liên Trúc cũng toát đầy mồ hôi lạnh rồi. Tài khoản lên mạng tinh tế kia là cái Phong Liên Trúc, người vẫn còn ở bên ngoài võ đài dưới mặt đất, hơn nữa còn mang cả vòng tay lượng tử và xem được lịch sử chiến đấu ở võ đài của cậu nữa chứ! Mặc dù võ đài dưới mặt đất đã phái người tới Sao Nguyên Thủy để giết cậu nhưng bọn họ đã bị bắt hết rồi, không có tin tức phản hồi, hiện giờ mấy tên tổng bộ của võ đài dưới mặt đất vẫn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra ở Sao Nguyên Thủy.
Trời ơi, Phong Liên Trúc cũng không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa.
Hệ thống không thể theo dõi đã có chuyện gì xảy ra trong thế giới mạng tinh tế, nhưng Phong húi cua vừa mang thiết bị trong vòng năm phút thì đã trực tiếp đập nát nó luôn rồi. Rồng béo không hề bị thương gì cả, anh trầm mặt nhìn mảnh vụn của thiết bị trên mặt đất, xoay đầu đưa mắt nhìn Phong Liên Trúc một cái rồi chạy ra khỏi hang ổ với một tốc độ mắt thường khó thấy nổi.
Băng ghi hình kết thúc, cái tay cầm cần điều khiển chiến giáp của Phong Liên Trúc đang run rẩy.
Cậu hỏi chậm rãi: "Tôi hỏi một chuyện nhé, điểm kêu gọi Pang Kirates tới thế giới tinh tế lại tăng thêm bao nhiêu rồi vậy?"
[Mỗi phút Pang Kirates ở trong trạng thái toàn lực sẽ tốn 500 điểm, mới nãy số điểm đã tăng vọt tới 1000 rồi ạ.]
Phong Liên Trúc: "......"
Rồng béo ở trong trạng thái toàn lực trong vòng 2 phút, đừng nói đến chuyện hủy diệt một tinh cầu, quật bay một thành phố đã là cái thá gì đâu.
Võ đài dưới mặt đất xong đời rồi.
Tốc độ nhanh nhất của chiến giáp chỉ có 2,000 km/h thôi, Phong Liên Trúc lo rằng lúc mình tới căn cứ, nơi đó đã biến thành một đống hoang tàn rồi. Cậu ngừng chiến giáp lại, thấy căn cứ trông vẫn ổn.
Để xanh hóa khu vực trong căn cứ, hai bên đường trồng không ít cây. Phong Liên Trúc biết bây giờ mình không thể bị người khác phát hiện nên mới thi triển "bám trúc" và di chuyển dưới sự che chở của cây cối.
Cuối cùng rồi cậu cũng tìm thấy Phong húi cua trên quảng đường ở trung tâm căn cứ.
Chỉ thấy rồng béo đeo skin của mình giẫm một chân lên người Thằn Lằn, một tay xách lấy một thằng tù binh trước đây là nhân viên phụ trách mà võ đài dưới mặt đất đã phái tới.
Dáng vẻ của Thằn Lằn trông còn thảm hơn lúc nãy nữa. Trong vòng mười lăm phút ngắn ngủi, rồng béo đã đánh ra rất nhiều chiêu nặng tay.
Mặt của Thiếu tướng Laurie sưng thành cái đầu heo, nói năng chẳng rõ, quỳ gối trước mặt Phong húi cua cầu xin anh đừng đánh chết nhân viên phụ trách, họ phải giữ người này lại vì gã có lợi cho những chuyện sau này.
Thằn Lằn phun ra một ngụm máu nhưng vẫn cười ha ha nói: "Mày cũng khỏe như vậy, thế tao sẽ có thể hận mày một cách trắng trợn rồi. Sao hồi trước không cừ như vầy đi, làm hại tao xém chút nữa đã nhịn không được mà sùng bái mày rồi đấy/"
Hắn vừa dứt lời, Phong húi cua đã giơ chân cao lên rồi dùng sức giẫm một cú lên ngực Thằn Lằn. Phong Liên Trúc nhìn thấy lực chân đó mà tim xém nhảy ra tới nơi luôn.
Cậu không thể cứ xuất hiện như vậy được, dù phải bại lộ chuyện có hai người là Phong Liên Trúc đi chăng nữa, cậu cũng phải khống chế số người trong một phạm vi nhất định chứ.
Thấy Cá Heo 66 ở bên cạnh đang gấp đến nỗi xoay lòng vòng, Phong Liên Trúc tập trung tinh thần và nghĩ thầm: "Cá Heo 66! Tôi là Phong Liên Trúc đây, anh nhanh chóng giải tán mọi người đi, không thể để nhiều người ở lại đây đâu."
Cá Heo 66 đã nghi rằng cái người xoay người đổi tính trước mặt mình không phải là Phong Liên Trúc đại nhân từ lâu rồi. Chó 16 thấy Kirates đại nhân táo bạo cắt đi tóc dài như vậy thì bày ra vẻ mặt tín ngưỡng đã vỡ tan.
Nghe thấy giọng nói của Phong Liên Trúc, Cá Heo 66 lập tức cảm thấy niềm tin đã trở lại, hắn vội nói: "Mấy người còn lại không được hóng chuyện, nên làm gì thì đi làm hết đi!"
Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, người đứng xem cũng tản đi, chì còn lại nhân viên phụ trách võ đài dưới mặt đất bị đánh ngất, Laurie đầu heo, Thằn Lằn, Cá Heo 66 và Chó 16 thôi.
Thấy mọi người rời khỏi, lúc này Phong Liên Trúc mới bước ra từ trong thân cây. Dưới tầm mắt khiếp sợ của mọi người, cậu cầm lấy tay của Phong húi cua, cố gắng hết sức nói bằng một chất giọng dịu dàng: "Được rồi, đừng đánh nữa."
Như đang sợ làm tổn thương tới Phong Liên Trúc, Phong húi cua thu lại sức mạnh ngay lập tức, ném nhân viên phụ trách nửa sống nửa chết xuống, một chân đá Thằn Lằn văng sang chỗ khác rồi giang hai tay ôm lấy Phong Liên Trúc.
Đầu anh còn ủi ủi lên vai cậu nữa.
"Sao vậy?" Phong Liên Trúc nhìn bộ dáng này của anh mà không khỏi hỏi khẽ.
"Bọn họ ăn hiếp em gào!" Trên vai truyền tới giọng nói rầu rĩ của rồng béo.
Tim của Phong Liên Trúc lập tức trở nên chua xót và mềm nhũn, không thể diễn tả đây là cảm giác gì nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Rồng béo: Các ngươi biết gì không, Kirates ta che chở người đẹp như vầy đó!
Phong Liên Trúc: Được rồi được rồi, tụi mình đừng giận nữa được không chú ơi.
Rồng béo (bụng đỏ lên): Em gọi chú ơi thêm một lần nữa nghen.
Rồng béo nhìn Phong Liên Trúc trong gương: Cũng cùng một khuôn mặt nhưng tại sao em ấy lại đẹp hơn ta vậy nhỉ?
Lúc trước, cậu không nghĩ cần phải có người giám hộ dẫn con cháu tới địa điểm thi trên mạng, thế là cậu chọn cách tự lập hai tài khoản, cậu biến thành ông chú của mình luôn. Khi đó nếu cậu để Chó 16 giấu đuôi làm anh mình, chuyện phiền toái như thế này đã không xảy ra rồi.
Cậu cần tìm một người lớn lên trông cực kỳ cực kỳ giống mình để dẫn cậu đi thi, dù là người phản tổ hay hải tặc tinh tế cũng không hợp lệ, chỉ có rồng béo từng sử dụng ngoại hình của Phong Liên Trúc trong game thôi, nói không chừng hệ thống cũng có thể giúp chút đỉnh nữa.
Lúc thấy rồng béo mặc lân giáp vàng hoe trở lại Sao Nguyên Thủy, Phong Liên Trúc đã nghĩ tới ý tưởng lớn mật này rồi.
Khi Pang Kirates chơi đùa với phi thuyền vũ trụ như thể nó là bóng cao su, Phong Liên Trúc trốn trong lân giáp vàng hoe và hỏi hệ thống xem rồng béo có mang skin của Phong Liên Trúc về hay không, đáp án là có.
Chẳng qua nếu dung skin của Phong Liên Trúc thì phải trả 100 điểm một ngày, lúc ấy Phong Liên Trúc cảm thấy họ đã xài quá nhiều điểm, bây giờ vừa biết được khoản nợ của mình và rồng béo với hệ thống, cậu lại thấy rẻ thấy ớn luôn, mới có 100 thôi mà!
Có lẽ đây là cảm giác nợ nhiều nên cơn rầu biến mất luôn, Phong Liên Trúc cảm thấy mình lại biết thêm một cảm xúc mới của con người rồi.
Trong nháy mắt khi nghe thấy lời Phong Liên Trúc, đôi mắt xanh của anh Pang Kirates đang ôm đuôi phá phách chợt ánh lên tia sáng của đồng vàng.
"Là như vầy ạ, anh có thể sử dụng skin của Phong Liên Trúc, chờ tới địa điểm thi, anh Pang không cần phải nói gì cả, anh cứ đợi tôi ngoài sân là được. Tôi khá hiểu về hệ thống giáo dục của Liên Minh, bọn họ chỉ hỏi thăm người giám hộ của con em nhằm tham khảo thôi chứ sẽ không nhận định tính nết của chúng dựa trên cách ứng xử của người lớn. Người thi môn tư tưởng đạo đức là tôi, trong khoảng thời gian này, thầy giáo rồng xanh đã giảng những gì có trong môn này ở cấp tiểu học và trung học cơ sở cho tôi nghe hết rồi, vậy nên tôi cũng biết cách để trả lời mọi thứ, chắc chắn đợt kiểm tra này sẽ không thành vấn đề đâu!" Phong Liên Trúc giải thích tỉ mỉ.
Trọng điểm của mấy lời này là trong lúc đợi cậu thi xong, xin Pang Kirates hãy ngậm miệng lại và đừng nói bất cứ câu nào hết.
Đôi cánh của nhóc rồng vàng vỗ một phát bay lên cao độ cao của Phong Liên Trúc, lượn tới lượn lui xung quanh cậu, không biết anh đang nghĩ gì nữa.
Phong Liên Trúc nói tiếp: "Sau khi kỳ thi này kết thúc, giai đoạn học tiểu học cũng xong luôn. Tôi nghe hệ thống nói phần thưởng của nhiệm vụ học tập là năng lượng Kirates cần để trưởng thành, nếu tôi tốt nghiệp một cách thuận lợi thì anh Pang sẽ có thể nhanh chóng trưởng thành rồi đó.
Tài khoản trên mạng tinh tế của tôi tên là Phong Viễn Tư, chú của tài khoản này tên là Phong Liên Trúc, cũng là người mà tôi giả ra, anh cứ giả trang thành ông chú của tôi là được rồi nhé."
"Chú hả gào?" Cuối cùng nhóc rồng vàng cũng mở miệng.
"Vâng, đúng vậy." Phong Liên Trúc không biết tại sao anh lại có hứng thú với cách xưng hô này, hồi nãy lúc nói về năng lượng để tiến hóa, rồng béo còn chẳng phản ứng lại nữa mà.
"Chú ơi." Nhóc rồng vàng hấc cằm lên và lặp lại cách gọi này một lần nữa.
Phong Liên Trúc chẳng hiểu mô tê gì cũng lặp lại theo: "Chú ơi."
"Gào~" nhóc rồng vàng bụng tròn vo hài lòng rống lên một tiếng rồi lập tức biến thành Phong húi cua cao bằng Phong Liên Trúc.
Phong Liên Trúc: "...... Không cần phải biến ra ngay bây giờ đâu, một ngày tốn 100 điểm đó!"
Ngoài chấp niệm đối với đồng vàng ra, thật sự rồng béo còn xài điểm phí hơi quá trớn luôn!
Phong Liên Trúc luôn phát sầu về chuyện tiền bạc từ lúc tới thế giới tinh tế đến giờ nhận ra mình vẫn không vượt qua nổi rào cản của sự hẹp hòi và cảm thấy tiếc nuối với mọi vật trao đổi bằng giá.
Nhưng nếu đã đổi đồ, Phong Liên Trúc nghĩ mình không thể trì hoãn chuyện này nữa. Cậu vội kêu Pang Kirates chờ một lát còn mình thì đăng nhập vào thiết bị lên mạng tinh tế để thử xem có thể hẹn trước hôm nay hay không. Chiếc áo giáp mà mẹ Pang Kirates để lại có tốc độ di chuyển trong tinh tế cực nhanh, tới địa điểm thi gần nhất chỉ cần 6 tiếng đồng hồ thôi.
Đi tới chỗ báo danh ở khuôn viên trường thi, Phong Liên Trúc lập tức tìm thấy cô giáo Jenny phụ trách cho mình, cậu nói chú mình có thời gian trong hai ngày tới và hỏi có thể sắp xếp giờ thi ngay lập tức được không.
"Gần đây cô luôn ở địa điểm thi đây," cô Jenny nói, "Nhưng hôm nay không được rồi, chỉ có thể hẹn trước 24 tiếng thôi nhé."
Vậy là vẫn phải tốn thêm 100 điểm nữa, Phong Liên Trúc thấy đầu đau khủng khiếp luôn, nhưng cũng không còn cách nào nữa, cậu hẹn giờ thi trước 24 tiếng với Jenny xong mới rời khỏi mạng tinh tế.
Sau khi tháo thiết bị xuống, Phong húi cua hồi nãy còn ngồi trên núi đồng vàng nhìn mình đã biến đâu mất tiêu.
Chẳng lẽ đã biến lại thành nhóc rồng vàng rồi hả? Phong Liên Trúc bới trong núi đồng vàng, rồng và đồng cùng một màu sắc, nếu rồng béo có ngủ trong đó thật, không nhìn kỹ sẽ không tìm ra nổi đâu.
"Anh Pang ơi?" Phong Liên Trúc tìm nửa ngày cũng không thấy nhóc rồng béo đang ngủ say sưa, thế là cậu hỏi vang trong hang.
Vẫn chẳng có ai trả lời cả.
"Hệ thống, Pang Kirates có đang ở trong hang ổ không?" Phong Liên Trúc hỏi.
[Không có, Pang Kirates đã rời khỏi hang ổ, bay tới căn cứ của người phản tổ với vận tốc 5,000 km/h, mới tới nơi một giây trước ạ.]
Phong Liên Trúc: "!!!"
Rồng béo tới căn cứ làm gì chứ!
"Hắn...... đi với dáng vẻ của rồng vàng hay là skin của tôi vậy?" Phong Liên Trúc hỏi với một tia hi vọng cuối cùng.
[Skin Phong Liên Trúc ạ.]
Phong Liên Trúc: "......"
Cậu có thể nhanh chóng leo lên chiến giáp và bay tới đó với vận tốc 2,000 km/h trong vòng 15 phút thôi, nhưng ai biết rồng béo sẽ làm ra chuyện gì trong 15 phút này cơ chứ!
Phong Liên Trúc vừa điều khiển chiến giáp vừa kêu hệ thống phát mình xem rồng béo đang làm gì lúc mình đăng nhập vào thiết bị lên mạng tinh tế. Rồng béo đang ở thế giới tinh tế và cậu cũng vậy, Phong Liên Trúc có quyền xem lại băng ghi hình trong khoảng thời gian này.
Vì đang điều khiển nên lúc này hệ thống không thể sử dụng hình ảnh thực tế ảo, nó trực tiếp phát tin trong đầu Phong Liên Trúc và cũng tua nhanh gấp 4 lần giùm luôn.
Phong húi cua thấy Phong Liên Trúc mang thiết bị lên mạng tinh tế lên, không nhịn được mà giơ đầu ngón tay chạm lên mặt cậu, động tác rất nhẹ nhàng.
Anh nhìn chằm chằm vào Phong Liên Trúc, nhìn hơn nửa ngày, không biết anh đang nghĩ gì nữa.
Nhìn được một lúc, anh chạy vào núi đồ linh tinh trong hang ổ và rút ra một chiếc gương mặt cực lớn —— cực lớn đối với loài người thôi chứ một con mắt của Kirates cũng không chiếu đủ trên gương nữa mà.
Đặt gương trước mặt hai người, hình ảnh phản chiếu của Phong húi cua và Phong Liên Trúc xuất hiện trong gương. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, vậy mà Phong Liên Trúc đồ vàng vẫn giữ vững khí chất thanh cao và cương trực của một cây trúc, trong khi đó Phong húi cua lại bày ra vẻ mặt ấu trĩ và bá đạo. Phong húi cua học lại biểu cảm của Phong Liên Trúc rồi cũng tỏ vẻ trầm ổn các kiểu, nhưng vẫn không giống chút nào hết.
Vẻ ngoài giống nhưng cốt cách thì không, tách riêng cả hai ra còn tốt chứ đặt chung lại với nhau là tốt xấu hiện ra ngay lập tức.
Ý không phải nói nhất định là Phong Liên Trúc trông thành thục và anh tuấn hơn Phong húi cua, chỉ là người ta có thể nhìn ra họ là hai người hoàn toàn khác nhau thôi.
Nhìn tiếp một lát, thấy mình trông kiểu nào cũng kém hơn Phong Liên Trúc, Phong húi cua bỏ gương xuống rồi lại xoay người nghiêng đầu nhìn Phong Liên Trúc.
Nhìn suốt nửa ngày, không biết vì đâu mà anh lại cầm một thiết bị lên mạng tinh tế khác bên cạnh Phong Liên Trúc lên rồi đeo vô đầu.
Phát băng ghi hình tới đây, Phong Liên Trúc cũng toát đầy mồ hôi lạnh rồi. Tài khoản lên mạng tinh tế kia là cái Phong Liên Trúc, người vẫn còn ở bên ngoài võ đài dưới mặt đất, hơn nữa còn mang cả vòng tay lượng tử và xem được lịch sử chiến đấu ở võ đài của cậu nữa chứ! Mặc dù võ đài dưới mặt đất đã phái người tới Sao Nguyên Thủy để giết cậu nhưng bọn họ đã bị bắt hết rồi, không có tin tức phản hồi, hiện giờ mấy tên tổng bộ của võ đài dưới mặt đất vẫn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra ở Sao Nguyên Thủy.
Trời ơi, Phong Liên Trúc cũng không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa.
Hệ thống không thể theo dõi đã có chuyện gì xảy ra trong thế giới mạng tinh tế, nhưng Phong húi cua vừa mang thiết bị trong vòng năm phút thì đã trực tiếp đập nát nó luôn rồi. Rồng béo không hề bị thương gì cả, anh trầm mặt nhìn mảnh vụn của thiết bị trên mặt đất, xoay đầu đưa mắt nhìn Phong Liên Trúc một cái rồi chạy ra khỏi hang ổ với một tốc độ mắt thường khó thấy nổi.
Băng ghi hình kết thúc, cái tay cầm cần điều khiển chiến giáp của Phong Liên Trúc đang run rẩy.
Cậu hỏi chậm rãi: "Tôi hỏi một chuyện nhé, điểm kêu gọi Pang Kirates tới thế giới tinh tế lại tăng thêm bao nhiêu rồi vậy?"
[Mỗi phút Pang Kirates ở trong trạng thái toàn lực sẽ tốn 500 điểm, mới nãy số điểm đã tăng vọt tới 1000 rồi ạ.]
Phong Liên Trúc: "......"
Rồng béo ở trong trạng thái toàn lực trong vòng 2 phút, đừng nói đến chuyện hủy diệt một tinh cầu, quật bay một thành phố đã là cái thá gì đâu.
Võ đài dưới mặt đất xong đời rồi.
Tốc độ nhanh nhất của chiến giáp chỉ có 2,000 km/h thôi, Phong Liên Trúc lo rằng lúc mình tới căn cứ, nơi đó đã biến thành một đống hoang tàn rồi. Cậu ngừng chiến giáp lại, thấy căn cứ trông vẫn ổn.
Để xanh hóa khu vực trong căn cứ, hai bên đường trồng không ít cây. Phong Liên Trúc biết bây giờ mình không thể bị người khác phát hiện nên mới thi triển "bám trúc" và di chuyển dưới sự che chở của cây cối.
Cuối cùng rồi cậu cũng tìm thấy Phong húi cua trên quảng đường ở trung tâm căn cứ.
Chỉ thấy rồng béo đeo skin của mình giẫm một chân lên người Thằn Lằn, một tay xách lấy một thằng tù binh trước đây là nhân viên phụ trách mà võ đài dưới mặt đất đã phái tới.
Dáng vẻ của Thằn Lằn trông còn thảm hơn lúc nãy nữa. Trong vòng mười lăm phút ngắn ngủi, rồng béo đã đánh ra rất nhiều chiêu nặng tay.
Mặt của Thiếu tướng Laurie sưng thành cái đầu heo, nói năng chẳng rõ, quỳ gối trước mặt Phong húi cua cầu xin anh đừng đánh chết nhân viên phụ trách, họ phải giữ người này lại vì gã có lợi cho những chuyện sau này.
Thằn Lằn phun ra một ngụm máu nhưng vẫn cười ha ha nói: "Mày cũng khỏe như vậy, thế tao sẽ có thể hận mày một cách trắng trợn rồi. Sao hồi trước không cừ như vầy đi, làm hại tao xém chút nữa đã nhịn không được mà sùng bái mày rồi đấy/"
Hắn vừa dứt lời, Phong húi cua đã giơ chân cao lên rồi dùng sức giẫm một cú lên ngực Thằn Lằn. Phong Liên Trúc nhìn thấy lực chân đó mà tim xém nhảy ra tới nơi luôn.
Cậu không thể cứ xuất hiện như vậy được, dù phải bại lộ chuyện có hai người là Phong Liên Trúc đi chăng nữa, cậu cũng phải khống chế số người trong một phạm vi nhất định chứ.
Thấy Cá Heo 66 ở bên cạnh đang gấp đến nỗi xoay lòng vòng, Phong Liên Trúc tập trung tinh thần và nghĩ thầm: "Cá Heo 66! Tôi là Phong Liên Trúc đây, anh nhanh chóng giải tán mọi người đi, không thể để nhiều người ở lại đây đâu."
Cá Heo 66 đã nghi rằng cái người xoay người đổi tính trước mặt mình không phải là Phong Liên Trúc đại nhân từ lâu rồi. Chó 16 thấy Kirates đại nhân táo bạo cắt đi tóc dài như vậy thì bày ra vẻ mặt tín ngưỡng đã vỡ tan.
Nghe thấy giọng nói của Phong Liên Trúc, Cá Heo 66 lập tức cảm thấy niềm tin đã trở lại, hắn vội nói: "Mấy người còn lại không được hóng chuyện, nên làm gì thì đi làm hết đi!"
Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, người đứng xem cũng tản đi, chì còn lại nhân viên phụ trách võ đài dưới mặt đất bị đánh ngất, Laurie đầu heo, Thằn Lằn, Cá Heo 66 và Chó 16 thôi.
Thấy mọi người rời khỏi, lúc này Phong Liên Trúc mới bước ra từ trong thân cây. Dưới tầm mắt khiếp sợ của mọi người, cậu cầm lấy tay của Phong húi cua, cố gắng hết sức nói bằng một chất giọng dịu dàng: "Được rồi, đừng đánh nữa."
Như đang sợ làm tổn thương tới Phong Liên Trúc, Phong húi cua thu lại sức mạnh ngay lập tức, ném nhân viên phụ trách nửa sống nửa chết xuống, một chân đá Thằn Lằn văng sang chỗ khác rồi giang hai tay ôm lấy Phong Liên Trúc.
Đầu anh còn ủi ủi lên vai cậu nữa.
"Sao vậy?" Phong Liên Trúc nhìn bộ dáng này của anh mà không khỏi hỏi khẽ.
"Bọn họ ăn hiếp em gào!" Trên vai truyền tới giọng nói rầu rĩ của rồng béo.
Tim của Phong Liên Trúc lập tức trở nên chua xót và mềm nhũn, không thể diễn tả đây là cảm giác gì nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Rồng béo: Các ngươi biết gì không, Kirates ta che chở người đẹp như vầy đó!
Phong Liên Trúc: Được rồi được rồi, tụi mình đừng giận nữa được không chú ơi.
Rồng béo (bụng đỏ lên): Em gọi chú ơi thêm một lần nữa nghen.
Rồng béo nhìn Phong Liên Trúc trong gương: Cũng cùng một khuôn mặt nhưng tại sao em ấy lại đẹp hơn ta vậy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất