Người Giám Hộ

Chương 32: Kết cục của Dư Tu

Trước Sau
Sau khi dàn xếp xong cho Chu Hòa, Lương Chu đi vào phòng Dư Sơ Lâm, hắn ngồi xuống bên mép giường, sờ sờ cái trán của đứa nhỏ, thấp giọng hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

Dư Sơ Lâm vươn tay từ trong chăn ra, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay hắn, do dự thật lâu, mới hỏi: “Anh à, dạo trước… anh rất bận ạ?”

Lương Chu biết điều hắn muốn hỏi là chuyện hắn trốn tránh thời gian trước đó, trong lòng rất tự trách, trầm mặc thật lâu mới gật đầu: “… Đúng.”

Tay Dư Sơ Lâm nắm thật chặt, thân thể hơi nhích ra ngoài chăn một chút, ngửa đầu nhìn hắn, thấp thỏm hỏi: “Vậy về sau … còn bận như vậy sao?”

Dư Tu xuất hiện gợi lên những ký ức u ám đời trước, thân nhân gần như là uy hiếp lớn nhất của hắn, từ đời trước đến đời này nhưng cũng chỉ là sự thiệt tình tương đối giữa người một nhà với nhau, sau khi mẹ hắn mất, Lương Chu liền trở thành ký thác chờ mong và cảm tình toàn bộ của hắn. Trong thời gian này, sự lãnh đạm khi ở chung khiến hắn không thể hiểu được, đồng thời cũng cảm thấy rất tủi thân. Hắn không rõ hắn đã làm sai cái gì, nhưng giờ vẫn thấy Lương Chu thân mật quan tâm hắn như trước, hắn không muốn nghĩ tiếp nữa.

Lương Chu bị hắn nhìn như vậy, đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn … Thôi, cứ như vậy đi. Hắn duỗi tay che đi đôi mắt của Dư Sơ Lâm, khom lưng, nhắm mắt cúi đầu hôn vào mu bàn tay mình một nụ hôn, sau đó nhanh chóng đứng dậy, rời tay đi tắt đèn bàn, ở trong bóng đêm thấp giọng trả lời: “Sẽ không … Đã xong việc bận rồi, ngủ đi.” Ngày hôm sau, Lương Chu nghỉ làm buổi sáng mà ở nhà chơi và ăn bữa sáng với Dư Sơ Lâm và Chu Hòa.

“Anh họ, năm mới vẫn phải đi làm sao.” Chu Hòa vừa cắn bánh bao vừa hàm hồ hỏi.

Lương Chu đang đẩy sữa bò tới trước mặt Dư Sơ Lâm, trả lời: “Ngày nghỉ công ty giải trí ngược lại rất bận, buổi chiều còn có việc đã sớm bàn bạc, không thể không đẩy nhanh cho xong.” Nói xong lại nhìn về phía Dư Sơ Lâm, “Uống sạch sữa bò, anh sẽ cố hết sức về sớm một chút.”

Dư Sơ Lâm cười tủm tỉm gật đầu, “Tốt ạ.”

Đôi mắt Chu Hòa mê mang kỳ quái liếc mắt nhìn hắn một cái, lại kỳ quái liếc nhìn Lương Chu một cái —— sao lại cảm giác không khí có chút quái lạ.

Lương Chu đi rồi, hai người rủ nhau tới phòng khách, Chu Hòa vừa lấy tờ báo trên bàn đọc, phát hiện trên mục Giải trí có đăng tin tức về Lương Chu, còn có cả hình, là hình ảnh ngày hôm qua Lương Chu mang theo hai người đi tới bệnh viện kiểm tra. Chỉ đơn giản một bức ảnh chụp như vậy lại đưa tin lá cải, cái gì mà tiêu tiền lái xe say rượu trong đêm với mỹ nhân, Chu Hòa đọc mà cười đến đau cả bụng.

“Ai nha, anh họ thật là thảm, đi đâu cũng phải che đầu giấu mặt, bằng không lúc nào cũng đều có mặt  đủ loại chuyện được đăng trên báo với Ti vi.

Dư Sơ Lâm cười cười, với người qua nhìn tờ báo thì thấy ảnh chụp rất mơ hồ nên yên tâm nói: “Đừng nói cái này, bài tập của cậu đâu, chúng ta học xong rồi lại chơi trò chơi.” Ngày hôm qua lúc ra khỏi Cục cảnh sát, bọn họ đã được trả lại cặp sách và đĩa chơi trò chơi, tuy nhiên đĩa trò chơi bị dẫm hỏng vài cái, cũng may Chu Hòa mua khá nhiều cho nên còn lại hơn nửa vẫn có thể chơi.

“Ngày nghỉ đầu tiên ai lại làm bài tập chứ.” Chu Hòa kêu rên, nhưng thấy dáng vẻ kiên trì của Dư Sơ Lâm, lại nghĩ tới tiếng học sinh giỏi lớp chuyên thì mình sẽ làm bài tập nhanh hơn, nên thành thành thật thật lấy sách vở ra làm bài tập.

Hai người vùi đầu làm bài tập, cơm trưa cũng giải quyết luôn tại bàn, ăn xong lại làm tiếp. Tốc độ Dư Sơ Lâm nhanh hơn một chút, trong khi chờ Chu Hòa làm bài xong thì hắn bớt chút thời gian lên tầng mở lấy di động trong ngăn kéo và bật nguồn khởi động máy.

Sau khi khởi động điện thoại liền nhận được mấy tin nhắn, phần lớn đều là tin nhắn của Dư Tu gửi, hắn nhíu mày xóa hết tất cả. Khi xóa đến tin nhắn cuối cùng thì dừng lại —— là tin nhắn của Lương Chu tin nhắn, xem lại ngày gửi là ngày Giáng Sinh hôm đó, chỉ có bốn chữ —— “Anh sẽ về nhà.”

Nhớ tới lời nói ngày hôm qua của Lương Chu, hắn cong khóe miệng cười cười, lại nghĩ đi nghĩ lại, cẩn thận soạn một tin nhắn và gửi đi.

“Em và Chu Hòa đang làm bài tập với nhau, anh đã ăn trưa chưa? Chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt nhọc nhé.”

Đợi một hồi, di động rung lên, nhưng không phải tin nhắn mà là Lương Chu gọi trực tiếp tới.

Dư Sơ Lâm đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, cả người giống như lần không tìm được đường về nhà ở thành phố W mà nhận được điện thoại của Lương Chu, có chút ngốc.

Hắn thở sâu, cẩn thận nhận điện thoại nhưng lại không có nói chuyện.

“Sơ Lâm?”



Giọng nói dễ nghe truyền đến, hắn không tự giác nở nụ cười tươi: “Anh, anh hết bận rồi à? Đang ăn cơm à?”

“Ăn rồi, em và Chu Hòa thì sao?”

“Chúng em cũng ăn rồi, Chu Hòa làm bài tập xong muốn dạy em chơi game. Cái kia… Anh, anh buổi tối sẽ về nhà ăn cơm chứ?” Dư Sơ Lâm  không thể không lớn tiếng nói to … Thật tốt, quan hệ đã khôi phục như trước kia rồi.

“Ừm, sẽ trở về.” Lương Chu dựa người vào sát cửa sổ phía trước, trong mắt tràn đầy ý cười: “Đến lúc đó sẽ cùng ăn ngon với em và Tiểu Hòa, cũng chơi với các em.”

“Tốt quá, em sẽ chờ anh trở về! Chu Hòa đang ở dưới nhà gọi em, anh … Gặp lại buổi tối”

Khóe miệng Lương Chu hơi cong: “Buổi tối gặp lại.”

Lương Chu thu hồi điện thoại, quay đầu chuẩn bị tiếp tục bàn công việc thì thấy biểu tình gặp quỷ đang trừng lớn mắt nhìn hắn của Trương Khiêm và Triệu Tri.

Quan Bác Văn thì lại thực bình tĩnh, khoan thai rót chén trà, phóng bom: “Thật ngọt ngào… Bạn trai bé nhỏ mới à?”

“Phốc ——” Trương Khiêm  phun cà phê trong miệng ra, Triệu Tri quyết đoán cách xa, biểu tình rất là xuất sắc, “ Cái gì cơ, thì ra ông chủ chúng ta thích đàn ông sao? Tốt, thật không ngờ …”

Lương Chu khôi phục mặt than, cúi đầu nhìn văn bản: “Nói hươu nói vượn, mới vừa rồi là em trai tôi. Tốt, tiếp tục bàn công việc, lần này tổ chức tiệc mừng năm mới, Bác Văn không cần tham dự, đến lúc đó tôi cũng không đi, toàn bộ buổi tiệc do Triệu Tri anh chủ trì, nhìn xem có hạt giống tốt nào không.”

“Không thành vấn đề.” Triệu Tri nháy mắt tiến vào tác phong công việc, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Trương Khiêm vẫn bị bát quái quanh quẩn trong đầu, cười hề hề nhìn qua, hỏi: “Lương Chu, cú điện thoại vừa rồi là Tiểu Dư gọi tới sao? Không phải là tiểu tình nhân của cậu hả? Biểu cảm lúc cậu nghe điện thoại, chậc chậc, quả thực giống như hoa nở vậy.”

Lương Chu đen mặt: “Đừng có nói lung tung nữa, liên hoan buổi tối tớ không đi, các cậu tự chơi đi, nhớ đấy.” Nói xong thì buông văn kiện, bước đi ra ngoài.

Mọi người nhìn bóng dáng hắn rời đi, Quan Bác Văn cười đầy hứng thú: “Đây chính là văn phòng của cậu ta, không phải chúng ta nên đi ra ngoài sao, sao lại là hắn bỏ chạy chứ? Chẳng lẽ là … chột dạ?”

Trương Khiêm và Triệu Tri quay đầu nhìn hắn, thật lâu sau cùng dựng ngón cái. Chân tướng là đây.

Chu Hòa vì bị thương nên cả kỳ nghỉ năm mới đều ở nhà Lương Chu, Lương Chu vì việc này mà vô cùng bất mãn, còn Dư Sơ Lâm thì lại rất vui vẻ. Không có biện pháp, chơi trò chơi một lần đều không thể dừng lại!

Chu Hòa chứng kiến vẻ mặt biến sắc so với tốc độ còn nhanh hơn của anh họ nhà mình, mỗi lần đều là bộ dạng “đây là tôi đối xử dịu dàng với em trai tôi” đối với Dư Sơ Lâm, chuyển tới mình sẽ là “Đây là đứa nhỏ hư nhà ai lại tới ăn chực cơm nhà tôi còn không biết đi”, sự đối lập rõ ràng như vậy thật khiến lòng người đau buồn. Cũng may tâm lý hắn có tố chất tự vượt qua, da mặt đủ dày, có sự phòng tránh cực cao không sợ bị đông lạnh không sợ bị nóng cũng không sợ gặp lừa đảo. Chu Hòa tỏ vẻ, muốn hắn cút sao … Ha hả.

Năm mới qua đi, Dư Sơ Lâm vì khôi phục quan hệ tốt với anh trai mà tâm tình cực tốt lại đi học, nhưng vết thương trên mặt lại khiến bạn học sợ ngây người.

Ai u, đây là tên trời đánh hỗn đản nào giám đánh vào mặt Dư soái ca của chúng ta!

Vương Chí nhìn khóe miệng thâm tím của Dư Sơ Lâm, sau đó lại nghe xong nguyên nhân thì đầu tiên là lòng đầy căm phẫn khiển trách lũ côn đồ phát rồ, sau lại cười lớn đấm bàn đập ghế.

Lý Đào cũng phá lệ quay đầu nhìn chằm chằm mặt Dư Sơ Lâm một hồi, sau đó hừ lạnh một tiếng, quay đầu bò lên bàn sách đọc sách.



Dư Sơ Lâm bất đắc dĩ nhìn bọn họ cười.

Dư Tu lần này xem như hoàn toàn hết hy vọng, tên lưu manh đầu sỏ sau khi thú nhận bộc trực phạm tội, lại làm chứng Dư Tu thuê bọn họ đi đánh Dư Sơ Lâm, tiền đặt cọc đã đưa, tổng cộng sáu vạn đồng, tất cả đều còn ở trong nhà của hắn.

Tuy rằng Dư Sơ Lâm và Chu Hòa không bị thương nặng, nhưng đám lưu manh kia đều là trẻ vị thành niên, Dư Tu lần này thuê người đánh người, lại còn là xúi giục vị thành niên phạm tội, tội càng thêm tội, không thể phán nhẹ.

Cũng không biết Lăng Xuân làm thế nào mà một cơ hội biện bạch của Dư Tu đều không có, bằng tốc độ xử án rất nhanh đã bị dẫn đuổi về thành phố W giam vào nhà tù.

Có lẽ là ý trời, Dư Tu giống như đời trước của Dư Sơ Lâm, đều bị phán bảy năm tù, ngay cả nơi giam giữ cũng không xa nhau.

Lúc biết được tin tức này, Dư Sơ Lâm chỉ chớp mắt một cái, nhớ tới đủ chuyện ở đời trước, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy được giải thoát.

Chu Mai sau khi biết Dư Tu ngồi thù thì rất nhanh khởi tố ly hôn, cô ta bán hết của cải đồ đạc trong nhà, mang theo Dư Bác mười ba tuổi biến mất tại thành phố W. Căn hộ bán quá mức phiền toái, nhưng thật ra còn giữ lại, nhưng Dư Tu thiếu nợ Dư Sơ Lâm còn chưa trả nên căn hộ kia được tòa án phán trả cho Dư Sơ Lâm.

Lăng Xuân hỏi hắn có muốn truy tìm Chu Mai hay không, hắn trầm tư thật lâu rồi lắc đầu. Chu Mai kia hiện giờ không có gia đình trụ cột, lại mang theo một đứa bé từ nhỏ được nuôi chiều lưu lạc bên ngoài, coi nhu cũng là báo ứng.

Căn họ Dư Tu bị hắn bán giá thấp, tiền trực tiếp được quyên cho chương trình hy vọng —— coi như tích đức cho mẹ hắn, hy vọng bà kiếp sau được đầu thai tốt.

Việc này trôi qua mấy ngày thì hắn nhận được điện thoại của Dư Tu từ trong nhà tù.

“Súc sinh! Mày sao đối xử với cậu mày như vậy?”

Hắn buông bút, nhìn về tờ poster dán trên tường, cong miệng cười lạnh: “Dư Tu, ông có biết cái gì gọi là báo ứng trên đời khong? Ông từ khi động tâm tư đối với tôi khi đó thì cũng đã định ra một kết cục đời này rồi… Yên tâm ở trong đó cải tạo đi, người xấu.” Nói xong trực tiếp cắt đứt liên lạc, lại nhắn tin cho Lăng Xuân nói về chuyện này một chút.

Có thể gọi điện thoại từ trong tù ra ngoài, xem ra móng vuốt của Dư Tu vẫn rất không sạch sẽ.

Lương Chu bưng sữa bò tiến vào, nhìn điện thoại trong tay hắn, hỏi:  “Có điện thoại?”

Hắn quay đầu lại, buông di động, “Không có……Anh, cuối tuần này anh có thời gian không? Chúng ta đi chùa miếu cúng lễ đi, em muốn lễ tạ thần linh.”

“Lễ tạ thần linh?” Lương Chu nhíu mày, đặt sữa bò lên trên bàn học.

“Vâng.” Hắn ngửa đầu, nhìn ngũ quan Lương Chu dưới ánh đèn có vẻ nhu hòa rất nhiều, híp mắt nở nụ cười, “Em cảm thấy đời này em quá mức may mắn, có lẽ Bồ Tát trộm giúp em nên em muốn đi tạ lễ một chút.”

Lương Chu nhìn  độ cong nơi khóe miệng của hắn, ngón tay giật giật, giơ tay dừng bên gương mặt của hắn, cuối cùng dừng ở trên đầu, xoa xoa tóc hắn, gật đầu, “Được, theo ý em.”

Nghỉ năm mới không lâu sau chính là kỳ thi cuối kỳ, tâm tình Dư Sơ Lâm rất tốt, phát huy không tệ nên lại thi giành top 1. Sau khi nhận phiếu điểm, hắn cười tít mắt, duỗi phiếu điểm ra trước mặt Lương Chu, người thì bò nằm trên vai hắn: “Anh à, em lại top 1, có khen thưởng cho em không?”

Hiện tại Lương Chu sẽ không vì Dư Sơ Lâm đột nhiên tới gần mà thân thể cứng đờ, hắn rất tự nhiên vỗ vỗ cánh tay đứa nhỏ, buông tài liệu và cầm phiếu điểm nhìn, gật đầu: “Đương nhiên là có, em muốn cái gì?”

Dư Sơ Lâm híp mắt nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không biết, tùy anh đưa đi.” Nói xong leo xuống người Lương Chu, một lần nữa ngồ xuống thảm nhà, ghé mặt lên bàn trà làm bài tập nghỉ đông.

Trong mắt Lương Chu tràn đầy ý cười, tiếp tục cúi đầu cầm tài liệu xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau