Chương 49: Bị bệnh
Lương Chu ngủ không yên giấc, mày nhăn, mặt ửng đỏ.
Dư Sơ Lâm buông khăn lông, bàn tay tiến vào trong chăn sờ sờ, nhíu mày —— bên trong đều đã bị mướt mồ hôi. Hắn suy nghĩ rồi đứng dậy đi lấy một chậu nước ấm từ trong phòng tắm, bò lên giường và xốc chăn lên, sau đó gian nan cởi áo ngủ của Lương Chu và bắt đầu lau người.
Trong khoảng thời gian này công ty rất bận, Lương Chu vốn dĩ không tăng được tí cân nào, nhưng… Mắt hắn nhìn đến bụng Lương Chu, duỗi tay, tò mò chọc chọc.
Oa ha ha, không hề giống người mình thịt mềm mập mập trên eo… Cơ bụng đó, thật hâm mộ.
Lương Chu khi ngủ say đặc biệt yên ổn, hắn nhẹ nhàng thu dọn, sau đó giúp anh hắn thay đổi bộ quần áo ngủ sạch sẽ, còn giúp anh hắn đổichăn gối. Nhưng sau khi đổi chăn thì phát hiện ra khăn trải giường đều bị ướt, hắn nhíu mày, lại lần nữa bò lên giường, chui vào trong chăn, bé nửa người Lương Chu dịch tới nửa bên giường khô ráo vừa mới dọn xong.
Hắn không phải là người biết chăm sóc người bệnh, nên khi di chuyển động tác cũng không quá nhẹ nhàng, Lương Chu bị lăn lộn như vậy, lông mi có chút run rẩy, liền mở mắt ra:
“Sơ Lâm?” Trong mắt Lương Chu là mê mang của người vừa mới tỉnh, giơ tay vòng qua ôm người hắn, trấn an sờ đầu, nghi hoặc hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Dư Sơ Lâm bị ôm, toàn bộ vừa mới gồng sức liền bị rút sạch, thân thể mệt lả ngã xuống người hắn, tay chân luống cuống, giãy giụa nói: “Anh, anh tỉnh thật là tốt, mau buông tay em, nằm ngủ sang một bên đi, khăn trải giường bên này đều bị ướt cả rồi.”
Lương Chu vẫn có chút mơ hồ, lại thấy bản thân mình không mặc quần áo, trong ngực thì ôm người vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, liền cho rằng bản thân mình đang nằm mơ, tay không những không buông, còn ôm chặt hơn, một tay ôm eo, một tay lần xuống mông hắn, còn ôm chặt hắn lăn sang bên cạnh, còn săn sóc kéo cái chăn lên trên người cả hai, vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ nhàng dụ dỗ, nói: “Tốt lắm, không ướt, ngủ đi.”
Hai người hoàn toàn gắt gao dán sát vào nhau, ngay cả một kẽ hở cũng không có. Dư Sơ Lâm bị động tác của hắn làm cho choáng váng, một lúc lâu mới kịp phản ứng, vội giãy giụa: “Anh làm gì vậy, mau thả em ra, em không ngủ đâu, em còn chưa có tắm rửa.”
“Đừng nhúc nhích.” Lương Chu chế trụ động tác của hắn, hô hấp đột nhiên dồn dập hơn, cũng không biết là do bị bệnh hay vì nguyên nhân khác, nhiệt độ cơ thể lại tăng lên. Đầu óc hắn hôn mê, trong lòng thì thắc mắc vì sao ở trong mộng Sơ Lâm ngoan ngoãn sao lại nghịch ngợm như vậy, cau mày, cúi đầu lấp kín miệng đối phương.
“Ngô!” Dư Sơ Lâm ngừng giãy giụa, trứng lớn đôi mắt: “Anh… Ngô ngô…”
Môi răng dây dưa có cảm giác đều chân thật hơn so với những giấc mơ lần trước, Lương Chu không tự chủ được gia tăng động tác, cánh tay ôm chặt, sau một lúc cọ xát mới có chút không thuần thục vươn đầu lưỡi cạy mở khớp hàm đang mím chặt của đối phương, tiếp tục cuốn lấy đối phương dây dưa với mình.
Này, vượt quá xa rồi!
Dư Sơ Lâm giãy giụa, nhưng chân tay lại luống cuống, hai chân bị áp chế nên hắn hoàn toàn không thể dùng được sức lực! Nhận thấy cơ thể trên người Lương Chu càng lúc càng cao, hồi chuông cảnh báo trong lòng hắn kéo vang ——xong rồi, người anh hắn càng lúc càng nóng, đều bị nóng đến choáng váng mà nhận nhầm người!
Thật lâu sau, Lương Chu rốt cuộc cũng hôn đủ rồi, hắn rời môi bắt đầu cắn vành tay của Sơ Lâm, tay cũng bắt đầu có hành động xấu.
“Đừng, khụ khụ……” Dư Sơ Lâm lông tơ đều dựng ngược, rốt cuộc ý thức được lý do vì sao nhiệt độ thân thể anh hắn lại tăng lên không phải bởi vì phát sốt, mà là bởi vì tình huống khó nói khác nào đó.
Này, này quả thực…
Sau khi hôn môi, hắn thở sâu, nhìn chuẩn cơ hội thoát tay khỏi trước ngực Lương Chu, trước khi tay đối phương tiến vào sờ trong quần áo mình thì nhắm mắt, một tay chém ở sau cổ Lương Chu.
Giây tiếp theo, lực áp chế hắn buông lỏng, sau đó thì hoàn toàn biến mất, ngay sau đó thì ngã xuống người hắn.
Hắn bị ép phải kêu lên một tiếng, sau đó thì thở phào, tay chân luống cuống đẩy người xuống và vội vàng bò xuống khỏi giường, hắn có chút chột dạ quay đầu nhìn Lương Chu đang ngất xỉu, vội vàng lung tung đắp chăn lại cho hắn và trốn trở về phòng.
Sau khi dùng sức đóng lại cánh cửa phòng, hắn dựa lưng trên cửa, vô cùng rối rắm.
Anh hắn vừa mới đó là… Không không không, anh hắn chỉ là đang bị bệnh, nên mới choáng váng thôi… Nhưng khi nãy mình đánh có vẻ dùng quá sức, anh hắn còn đang bị bệnh… Nếu không hay quay lại nhìn xem?
Cảm giác môi bị ngậm giờ đột nhiên hiện lên trong đầu khiến hắn xấu hổ bèn xoay người vọi khóa trái cửa phòng!
Không quay lại nữa, dù sao bây giờ anh hắn cũng đã đổ mồ hôi rồi, sớm muộn gì anh hắn cũng sẽ hạ sốt, với lại, sức lực cánh tay kia cũng không lớn hơn so với tưởng tượng, thuốc cũng có tác dụng trợ giúp giấc ngủ, được rồi, hẳn là sẽ không có việc gì đâu.
Hắn nuốt nước miếng, chạy vội tới tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ chạy thẳng vào phòng tắm tắm rửa, sau đó đánh răng rửa mặt.
Thiếu niên trong gương mới làm được một nửa, trước mắt rối rắm, mặt đỏ hồng, môi cũng hồng hồng… Không! Đây khẳng định không phải là mình! Hắn vội rửa mặt xong chui ngay vào trong chăn, đấm gối đầu. Anh hắn bởi vì bị sốt nên mới mơ hồ làm xằng làm bậy, sẽ rất nhanh quên thôi, bằng không nếu anh hắn sau mà biết sẽ rất xấu hổ… Đúng vậy, mau ngủ đi mau ngủ đi thôi, sau khi thức dậy sẽ là một ngày mới.
Một đêm không… không, hắn có một giấc mơ thật đáng sợ.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn ngây ngốc trừng mắt nhìn quần của mình, sau đó xấu hổ và giận dữ chạy vào trong phòng tắm! Người trong mộng là ai? Ai? Vậy mà quên sạch, không xong rồi! Nhưng đối phương thở dốc bộ dáng động lòng người… Ngừng! Không thể nghĩ nữa!
Chỉ, chỉ là thân thể tự nhiên phản ứng thôi, đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều.
…*!
Khi Lương Chu tỉnh lại đã là hơn mười giờ sáng. Đã hạ sốt nên thân thể rất nhẹ nhàng khoan khoái, trạng thái tinh thần vô cùng tốt. Hắn giơ tay xoa sau cổ thì cau mày. Sao lại có chút đau, là lúc ngủ bị sái cổ sao?
Hắn ngồi dậy, chăn từ trên người rơi xuống, làn da tiếp xúc với không khí mà lạnh buốt, khắp nơi đều nổi da gà. Hắn khó hiểu, cau mày xốc chăn lên nhìn, sao lại không mặc quần áo, áo ngủ đâu?
Sau khi rửa mặt xong, tâm tình hắn rất tốt đi xuống nhà, hỏi dì Lưu đang quét dọn phòng khách: “Sơ Lâm đâu rồi dì? Cháu nhớ hôm nay em ấy được nghỉ học.”
“Cậu chủ cậu đã tỉnh, thân thế có thấy tốt hơn không?” Dì Lưu quan tâm hỏi han một câu, sau đó xoay người đi vào trong phòng bếp: “Cậu chủ Sơ Lâm đang ở trong vườn giúp bác Hà làm cỏ, cậu cứ từ từ, dì bưng cho cậu bát cháo, ngày hôm qua cậu cũng không có ăn thứ gì, hiện tại hẳn là rất đói bụng.”
Hắn quả thật có chút đói nên gật đầu, đi tới phía vườn: “Nấu xong thì gọi cháu, cháu đi tìm Sơ Lâm.”
Mới vừa nói xong thì thấy Dư Sơ Lâm một tay xách thùng một tay lấm lem bùn đang đi tới. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Lương Chu đứng ở phòng khách thì ngẩn người, sau đó vội cúi đầu nhìn sàn nhà, tránh đi tầm mắt của Lương Chu, chạy nhanh tới nhà kho, nói: “Anh, anh tỉnh rồi, em đi cất đồ đã.” Nói xong thì chạy vèo đi mất.
Lương Chủ nhíu mày, sao lại thế này, Sơ Lâm sao lại trốn tránh mình nhỉ? Hắn đi theo đứng ở cửa nhà kho, nhìn theo lưng thiếu niên đang sửa sang các loại công cụ, hỏi: “Sơ Lâm, em làm sao vậy?”
“Không, không có gì.” Dư Sơ Lâm cất thùng xong, xoay người cúi đầu đi tới, sau đó nhanh chóng đi qua bên người hắn, chạy vội lên tầng, vừa đi vừa kêu, thái độ rất có lệ: “Anh, anh mau ăn sáng đi, em lên phòng học bài.”
Vừa thấy liền biết có cái gì…… Lương Chu đen mặt.
Bác Hà cũng vừa tầm mang đồ vào, thấy khí sắc Lương Chu rất tốt đang đứng ở phòng khách thì vẻ mặt thả lỏng rất nhiều: “Cậu chủ, cậu thấy khá hơn chút nào không?”
“Khá hơn nhiều.” Lương Chu thu hồi tầm mắt nhìn về phía cầu thang, gật đầu với bác Hà, như nghĩ tới cái gì liền hỏi: “Ngày hôm qua ai chăm sóc cháu vậy?”
“Là cậu chủ Sơ Lâm.”Bác Hà cười nhẹ, bộ dáng rất là vui mừng: “Đứa nhỏ kia một chút cũng không để mọi người nhúng tay, tâm cũng chu đáo, không giống cái tên Hà Long ngang bướng kia không hiểu chút.”
“Chăm sóc tới khuya sao?”
“Hình như là có muộn, chắc là tầm 9, 10 giờ đi, bác cũng không quá chú ý. Cậu chủ hỏi cái này để làm gì?”
“Không có gì.” Hắn lắc đầu, trong lòng thì thở dài. Cho nên, giấc mộng vô cùng chân thật kia… Tình huống này có chút không ổn rồi.
Bầu không khí bữa trưa khá ngột ngạt, Dư Sơ Lâm khi nhìn thấy Lương Chu lại không tự giác nghĩ tới nụ hôn và giấc mơ không hài hòa ngày hôm qua, vừa thấy thẹn lại có chút chột dạ nên vẫn luôn cúi đầu cố gắng và cơm, coi Lương Chu ở đối diện như là không khí. Lương Chu thấy hắn như vậy thì nghĩ rằng ngày hôm qua mình đã dọa em ấy sợ nên vừa ảo não vừa tự trách, vẫn luôn chỉ yên lặng gắp đồ ăn cho hắn, nỗ lực nghĩ cách giải quyết việc này.
Sau khi ăn xong, không cho Lương Chu có cơ hội mở miệng, Dư Sơ Lâm lấy cớ đi mua sách mà hỏa tốc rời khỏi nhà.
Lương Chu nhìn theo hắn chạy ra khỏi cửa, rũ mắt, xoay người đi lên tầng nhốt mình vào trong phòng.
Dư Sơ Lâm sau khi ra khỏi cửa thì đi thẳng tới hiệu sách và ở trong đọc sách rất lâu.
Một tiếng rưỡi sau, vẻ mặt của hắn bắt đầu trở nên khó coi.
Tình huống tối hôm qua và sáng nay của mình cũng chỉ là thuộc về phản ứng sinh lý tuổi dậy thì bình thường mà thôi, nhưng anh hắn…Tuy rằng ngày hôm qua anh hắn có chút mơ hồ nhưng chuyện tùy tiện ôm người gặm hôn như vậy thì… Hơn nữa, hắn nhớ rõ khi anh hắn mở mắt ra còn gọi tên của hắn.
Nếu đã gọi tên thì khẳng định anh hắn đã biết người anh ấy ôm hôm là ai, sau đó lại mơ hồ không biết, nhưng ôm người là nam hay nữ thì vẫn phải rõ ràng đi… Tốt thôi, thật ra kêu tên gì không phải là quan trọng, trọng điểm chính là chẳng phân biệt nam nữ mà tùy tiện loạn hôn!
Vì sao lại phản xạ có điều kiện liền hôn xuống chứ? Lại còn trong tình trạng bị bệnh mơ hồ… Chẳng lẽ anh hắn đang yêu? Trong lúc mơ hồ liền coi mình là người khác?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, hắn buông sách, cố gắng áp chế ký ức tối hôm qua xuống trong đầu, nhắm mắt lại và thở dài một hơi. Mặc kệ có phải là coi mình thành người khác hay không, anh hắn đã hơn hai mươi cũng là lúc nên tìm một đối tượng… Nếu như anh hắn có người yêu…Sẽ ghét bỏ mình liên lụy vướng bận hay không?
… Trong lòng đột nhiên ê ẩm.
Suy đoán quá nhiều khiến hắn có chút loạn, sau khi bình tĩnh mới lấy di động và gọi điện thoại cho Trương Khiêm. Trong đám bạn bè của anh trai, anh ta là người có tin tức linh hoạt nhất, lại nói nhiều nhất, nếu anh hắn thật sự yêu đương… Nhất định anh ta sẽ biết.
Trương Khiêm vẫn đang hãm sâu trong ác mộng “Ông chủ dâm loạn vị thành niên bị bắt bỏ tù”, khi nhìn thấy cuộc gọi của Dư Sơ Lâm thì sợ tới mức hồn đều bay mất, vội vàng nhận điện thoại, khẩn trương nói: “Tiểu Dư, anh trai em rốt cuộc cũng bị bị bắt vì tội dâm loạn vị thành niên sao? Em đừng sợ, anh sẽ cứu cậu ta! Đừng hoảng hốt! Trời sập còn có Trương ca của em chống đẩy cho em!”
Nói lung tung rối loạn cái gì vậy… Dư Sơ Lâm hết nói nổi, trực tiếp hỏi: “Anh Trương, anh trai em có phải đang yêu không?”
“Cái gì?!” Trương Khiêm gân cổ lên kêu gầm, oán khí tận trời: “Anh giúp cậu ta tìm một đống thiếu niên đáng yêu đều còn chưa kịp giới thiệu cho cậu ta, cậu ta sao lại yêu đương rồi? Cậu ta không phải mỗi ngày đều bận công tác sao? Khi nào tìm đối tượng, sao anh lại không biết nhỉ, đúng rồi, đối tượng của cậu là thành niên chứ?”
“… Gặp lại anh sau.” Dư Sơ Lâm quyết đoán cúp điện thoại, ngồi ở tại chỗ choáng váng đã lâu, che mặt lại.
Hắn nghe được cái gì? Thiếu niên đáng yêu… Anh hắn quả nhiên… Ừm? Vì sao bản thân mình lại dùng từ quả nhiên nhỉ? Hắn lắc lắc đầu, nhớ tới những chuyện lộn xộn ở trong nhà tù đời trước thì run lập cập, nhưng nghĩ lại anh hắn thì lại có chút buồn rầu.
Anh hắn quả nhiên thích nam nhân cứng nhắc, tại sao lại như vậy… Con gái mềm mại thơm thơ không tốt sao? Hắn không tự chủ nhớ tới Lưu Phân thì lại run lập cập, tốt thôi, con gái cũng không phải nhất định tất cả đều là tốt.
Hắn vẫn ngơ ngẩn đến khi cửa hàng sách đóng cửa thì mới trở về nhà, trong ba lô đều là mấy quyển sách về tình yêu đồng tính, có cái thì cực đoan mà cũng có cái khách quan, có cái rất bao dung nhưng cũng còn có rất nhiều học thuật. Tóm lại, hắn cần phải tìm hiểu thật tốt.
Từ đời trước đến đời này, hiểu biết của hắn vẫn luôn rất hạn chế, phương diện tình yêu thì càng là một tờ giấy trắng, hiện giờ đột nhiên phải tiếp xúc, hắn nghĩ tới những gì nhìn thấy ở trong nhà tù thì một chút cũng không còn hoảng hốt, một chút mức độ đáng tin đều không có. Nhưng người nọ là anh trai vẫn luôn đối xử với mình rất tốt… Tâm bình tĩnh, tâm bình tĩnh.
“Sao muộn như vậy mới về nhà, đã ăn cơm tối chưa?”
Nghe được giọng nói của Lương Chu, động tác đổi giày của Dư Sơ Lâm ngừng lại một giây, hắn hé môi, sau đó lại giống như không có việc gì ngẩng đầu, cười đáp: “Em ở hiệu sách tìm được vài quyển sách thú vị nên mải xem quên giờ giấc nên mới về nhà muộn chút. Anh sao lại không bật đèn? Đang đợi em sao?” Nói xong thì bàn tay tìm chốt mở bật đèn phòng khách.
Trong nháy mắt khi ánh đèn bật lên, Lương Chu vốn đang luôn chăm chú nhìn hắn bỗng đứng dậy từ sô pha, tay ném di động lên sô pha, đi tới và dừng trước hắn hai bước chân, ngón tay giật giật, sau đó nắm tay, vẻ mặt bình tĩnh nhìn nhưng ánh mắt phức tạp: “Em.. có phải đã phát hiện?” Phát hiện ra anh không phải người anh trai tốt, phát hiện ra anh có những suy nghĩ đáng sợ với em, phát hiện…
“Anh!” Không biết là vì sao, Dư Sơ Lâm đột nhiên có chút hốt hoảng, hắn tiến lên một bước, duỗi tay cầm tay Lương Chu tay thật gắt gao, ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Anh, anh đừng như vậy… Không sao cả, cho dù người anh thích là nam hay nữ thì anh vẫn luôn là anh trai của em, chẳng sợ người khác đều kỳ thị anh, em vẫn sẽ đứng sau lưng ủng hộ anh, anh đừng sợ, em…Em sẽ luôn bên cạnh anh!” Hắn không thích anh trai hắn có đôi mắt khẩn trương thấp thỏm như vậy, anh trai hắn phải là tự tin lóa mắt. Còn không phải chỉ là yêu người cùng giới thôi sao, không có vấn đề gì cả, anh hắn không giống những kẻ trong nhà tù chỉ thuần túy vì phát tiết dục vọng như cầm thú kia, anh ấy chỉ đơn thuần yêu người cùng giới mà thôi… Anh trai hắn tốt như vậy, người được anh ấy thích nên rất hạnh phúc!
Nghĩ tới đây, những rối rắm linh tinh cả buổi trưa trong nháy mắt liền biến mất không thấy nữa, hắn buông tay ra, tiến lên ôm lấy Lương Chu, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn khi phát hiện bí mật của anh trai. Lúc trước vẫn luôn là anh trai hắn chiếu cố hắn, hắn cũng muốn chăm lo cho anh hắn, hắn nhất định sẽ giữ gìn bảo vệ bí mật của anh trai.
“Anh, anh đừng sợ, anh tốt như vậy, sẽ có rất nhiều nam nhân tốt thích anh!” Hắn vỗ vỗ bả vai đối phương, sau đó lùi lại một chút, nhếch miệng cười ngẩng đầu đối diện đôi mắt đen nhánh của Lương Chu.
Lương Chu yên lặng nhìn hắn, ánh mắt đảo qua đôi mắt sáng ngời và khóe miệng cười của hắn, nhắm mắt lại và đè xuống những xúc động đang muốn ngo ngoe rục rịch trong lòng, một lần nữa kéo người vào trong lòng, giọng nói rất thấp: “Sơ Lâm, không phải sợ anh, cũng không cần phải trốn tránh anh, càng đừng bao giờ nói rời bỏ anh, được không?” Hắn cũng không biết, cảm giác chờ một người về nhà sẽ gian nan như vậy.
Người trong lòng mình còn nhỏ… Còn nhỏ, hắn không nghĩ sẽ dọa em ấy chạy mất.
Dư Sơ Lâm bị giọng nói không rõ ràng và yếu ớt khiến cho ngẩn người, tâm hơi đau, nâng cánh tay ôm lấy hắn, gật đầu: “Vâng, em sẽ luôn bên cạnh anh, anh trai.”
Kết quả thi toàn thành phố có chút chậm, khoảng một tuần sau năm hai mới có bảng xếp hạng.
Dư Sơ Lâm thi tương đối không tệ, là người đứng thứ hai, hắn kém người thứ nhất 1 điểm, thầy Cao tiếc nuối không thôi, Lý Đào kém Dư Sơ Lâm 5 điểm, xếp hạng hơn hai mươi, vì phân chia khá nhiều nên cũng không có cách nào cả.
“Chúc mừng.” Lý Đào buông bảng xếp hạng xuống: “Nếu là top 1 thì tốt rồi.”
Tâm tình Dư Sơ Lâm rất tốt, xua xua tay nói: “Đứng thứ hai là tốt rồi, không cần top 1 để hấp dẫn nhiều người chú ý, như vậy là dễ dàng rồi.”
Lý Đào nghĩ tới sức mạnh truyền thống thì nhíu mày: “Ba người đầu tiên rất nổi bật, nếu không muốn bị chú ý thì hẳn là đứng sau hai số thì càng nhẹ nhàng hơn.”
Nghĩ lại cũng thấy đạo lý, Dư Sơ Lâm gật gật đầu, nói: “Vậy lần thi sau tớ sẽ không nỗ lực làm bài tụt sau vài người.”
“Ừ” Lý Đào vừa lòng.
Các bạn học nghe bọn họ nói chuyện đều phải hộc máu, phiền não của học sinh đều không giống nhau, lại còn nghĩ muốn tụt lùi vài hạng xếp hạng thật đúng là quá đáng giận.”
Kết quả thi toàn thành phố tốt thì sẽ có rất nhiều số tốt, trước chưa nói tới khen thưởng, chỉ cần các trường đại học duỗi cành ô liu cũng khiến người vui sướng. Nhưng bọn họ dù sao cũng chỉ là học sinh năm hai, phần lớn chỉ đều chỉ được các trường học cam kết rằng: nếu năm ba tốt nghiệp dốc lòng xếp hạng đầu thì trường học sẽ ưu tiên xét tuyển họ, còn chuyên ngành thì tùy họ lựa chọn.
Dư Sơ Lâm rất tự tin sẽ thi đại học đạt thành tích cao nên cũng chưa từng nhận bất kỳ cành ô liu nào mà vẫn như ngày thường đi học. Thầy cao thấy thái độ không kiêu không nóng nảy của hắn rất là vừa lòng, ông gọi điện thoại cho Lương Chu khen ngợi hắn một hồi.
Sau khi biết được bí mật về tính hướng của anh trai mình, khi ở chung với đối phương, Dư Sơ Lâm càng thêm tri kỷ ngoan ngoãn hơn. Lương Chu nhận thấy biến hóa của hắn thì dở khóc dở cười trong lòng, nhưng hắn lại quá mức hưởng thụ em trai mình quá mức thân cận dịu dàng nên đành lặng yên, sau đó càng đối xử tốt hơn với Dư Sơ Lâm.
Vì vậy về sau, hình ảnh hai anh em ở chung bên nhau càng ngày càng trở thành dính nhau.
Trung tuần tháng mười hai (Giữa tháng), Lương Chu và Quan Bác Văn lại xuất ngoại lần nữa—— bọn họ đoạt giải.
Đây chính là niềm vui ngoài ý muốn, 《 truyền kỳ 》 ở phòng bán vé Âu Mĩ tuy rằng rất tốt nhưng danh tiếng Quan Bác Văn và Lương Chu ở Âu Mĩ chưa có cao bằng minh tinh địa phương, có thể chiếm được một chỗ ngồi trong lễ trao giải cuối năm cũng coi như là rất vinh dự. Quan Bác Văn phát triển ở Hollywood mấy năm, nhân khí cũng đã dần ổn định, đoạt giải cũng là điều bình thường (nguyên văn là nước chảy thànhsông) nhưng Lương Chu có thể giành được giải thưởng thì đúng là may mắn (nguyên văn là vận cứt chó) – giải thưởng hắn giành được là giải thưởng dành cho diễn viên trẻ xuất sắc.
Cũng không biết đám thiếu nam thiếu nữ Âu Mĩ phản nghịch kia rốt cuộc bị điên ở đâu, sau khi chiếu 《 truyền kỳ》, đột nhiên liền sùng bái kỹ thuật và diện mạo khí chất của Lương Chu, vì vậy số lượng fan cũng tăng lên rất nhiều.
Sau buổi lễ trao giải thưởng “giải sao thổ”, Quan Bác Văn ngồi ở trong siêu xe, làm mặt lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn Lương Chu: “Cậu rất hợp ăn chén cơm này đấy, cả ngày đều một bộ mặt lạnh mà có cả một đám fan yêu cậu, ông trời thật thiên vị.”
“Anh thích hợp hơn.” Lương Chu thờ ơ nói: “Thật nhiều bà bác Âu Mỹ đều rất yêu thích anh.”
“… Nguyền rủa cậu đoạn tử tuyệt tôn.”
“Tôi vốn dĩ sẽ đoạn tử tuyệt tôn.” Lương Chu mỉm cười mà chống chế.
Quan Bác Văn nhớ tới tính hướng của hắn thì trợn trắng mắt: “Cậu sao càng ngày càng độc vậy, sao có thể làm ông chủ, anh đây nguyền rủa cậu cả đời đều độc thân.”
Lương Chu liếc nhìn hắn một cái, cong môi: “Như nhau thôi.”
… Khốn nạn! Quan đại ảnh đề không nhịn nổi chửi một câu thô tục trong lòng.
Qua tháng mười hai, bầu không khí mỗi ngày một lạnh hơn. Các hạng mục trong công ty đều tạm thời bị ngừng, Lương Chu dứt khoát phủi tay ném hết hoạt động cuối năm cho Trương Tri và Trương Khiêm, còn mình thì thả lỏng một kỳ nghỉ đông dài.
Sau ngày nghỉ phép rất nhàn nhã, hắn đều đưa đón sớm tới Dư Sơ Lâm đi học, buổi tối thì bên Dư Sơ Lâm làm bài tập, cuối tuần thì rủ Sơ Lâm đi xem phim hoặc chơi trò chơi, quả thực là cuộc sống thần tiên sung sướng.
Lăng Xuân bay về từ thành phố S, hai mắt đều biến thành màu đen bay tới nhà họ Lương, nhìn thấy bộ dáng nam nhân tốt của Lương Chu, ưu nhã dựng ngón giữa, chọc đúng chọc điểm: “Theo đuổi thành công à? Dâm loạn vị thành niên à?”
Mặt Lương Chu đen một chút, trên thực tế, sau sự kiện bị ốm ngoài ý muốn kia, hắn đã thổ lộ với Dư Sơ Lâm hơn mười lần nhưng Sơ Lâm không hề hiểu! Sợ ảnh hưởng đối phương học tập nên hắn cũng không dám làm rõ, chỉ có nghẹn tới bây giờ, chỉ có thi thoảng có chút ái muộn mà đối phương không hề nhận ra.
“A.” Lăng Xuân cười lạnh, ôm ngực dựa cửa: “Gà tơ.”
Lương Chu đứng dậy, đi tới đẩy hắn đi ra bên ngoài: “Lăn về nhà đi, ngủ một giấc lại đến.” Nói xong quyết đoán đóng cửa lại.
Không ngủ đủ nên bùng nổ bị người ghét.
Trưa hôm đó, Lăng Xuân lại lần nữa tới cửa, mặt đầy vẻ cười, thần thái sáng lạn.
“Ngủ no rồi?” Lương Chu ôm ngực, chặn cửa không cho hắn tiến vào.
Lăng Xuân gật đầu, lắc lắc túi trong tay, cười tủm tỉm: “Tớ mang quà tặng cho cậu.”
Thấy hắn đúng là đã khôi phục bình thường, vẻ mặt Lương Chu cũng dịu đi một chút, dịch thân tể để hắn vào cửa, thuận miệng hỏi: “Quà gì? Quà cậu tặng Sơ Lâm đâu?”
“Làm sao tớ có thể quên Sơ Lâm tiểu bảo bối của nhà cậu chứ.” Tâm tình Lăng Xuân tương đối tốt, trực tiếp đặt túi đồ lên trên bàn trà, từ trong đống đồ vật lấy ra một cái hộp ném vào trong lòng Lương Chu: “Khi xuất ngoại vừa vặn được phát một phiếu mua hàng ra mắt sản phẩm đồng hồ đeo tay mới nhất, liền mang về cho Tiểu Dư một cái.”
Lương Chu cầm hộp đồng hồ, ánh mắt dừng lại trên một đống quà lớn nhỏ không rõ là gì ở trên bàn trà, lạnh lùng mở miệng: “Những cái này đều là cái gì?”
“Tài liệu nghiên cứu.” Lăng xuân mặt đầy chính trực, ngồi xuống ghế sa lon, mỉm cười: “Có đĩa phim, có sách, có tài liệu, còn có mấy thứ bảo hộ nữa, cậu là người của công chúng, mua mấy thứ này khẳng định là không có tiện, vì vậy tớ liền giúp cậu đóng gói một đống mang về.”
Thấy Lương Chu mặt đen không nói lời nào, hắn lại nói những lời thành khẩn: ” Cậu đều không hiểu gì về những thứ này, cố tình lại có sở thích khác người, dù sao cấu tạo nam nữ cũng khác nhau, cậu càng phải cẩn thận một chút, nếu không Tiểu Dư rất đáng thương.”
“Lăng, Xuân!” Lương Chu nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng liếc mắt quát hắn, còn vứt bỏ toàn bộ mấy thứ trong túi kia, ném trở về trong ngực hắn: “Sơ Lâm còn nhỏ, cậu đừng có xằng bậy.”
Lăng xuân mới không cho hắn mặt mũi, buông đồ xuống, ôm ngực dựa vào ghế sa lon, hừ lạnh: “Tớ cũng đâu có làm bậy, có ý nghĩa làm loạn với Tiểu Dư là cậu đó, cậu trước đâu có biết mấy thứ này, chẳng lẽ về sau cứng lên rồi làm hại Tiểu Dư bị thương thì làm sao?”
“…” Không thể phản bác.
Lăng Xuân liếc hai mắt nhìn hắn, hạ giọng nói dịu dàng thân thiết, ngồi sang bên vỗ vỗ bả vai hắn: “Được rồi, đừng có bảo thủ nữa, một chút cũng chả có điểm nào giống thanh niên cả. Đồng hồ cậu cũng đã nhìn thấy, Tiểu Dư liệu có thích không?”
Có bậc thang hạ xuống, Lương Chu thả lỏng thân thể, nghẹn ra một câu: “Là tớ cố chấp, cảm ơn!” Đây là đồng ý nhận lấy thứ “Tài liệu nghiên cứu” kia.
“Không khách khí.” Lăng Xuân ngủ no luôn luôn rất dễ nói chuyện: “Cậu cứ tặng lại tớ một phần đại lễ là được rồi.”
Đồng hồ Lăng Xuân mua rất đẹp, dây đồng hồ màu đen, mặt đồng hồ đan xen giữa hai màu đen – bạc, thoạt nhìn rất có ấn tượng, mặt trong đồng hồ còn có một đoạn vàng nhạt khiến cả chiếc đồng hồ đều có vẻ trẻ trung, đúng là rất thích hợp cho thiếu niên tuổi dậy thì đeo.
“Thưởng thức không tệ.” Lương Chu gật đầu, hắn nhớ tới di động Dư Sơ Lâm dùng đã hơn một năm, đang suy nghĩ mấy ngày nữa sẽ đổi cho em ấy một chiếc mới.
“Dĩ nhiên, tớ chưa từng kém nhé.” Lăng Xuân rất tự nhiên nhận lời khen ngợi của hắn, cười tủm tỉm, ” Cũng chỉ có năm đó mắt mù một lần mới chạy tới làm bạn với cái tên hũ nút (khó hiểu, kỳ lạ) như cậu, thất sạch ghê.”
“…”
P/s: Choáng váng, càng ngày tác giả càng viết dài, và con mèo này bắt đầu bệnh lười rồi đấy! Đã vậy không thèm dịch “Người giám hộ” nữa, chuyển sang dịch “Điêu cốt sư”, hiu hiu, tác giả ơi là tác giả, rốt cuộc là người ăn gì mà viết dài thế. Oa hoa oa.
Mà cũng chẳng mấy ai mong chờ đọc bản dịch đâu nhỉ, cứ từ từ mà lết thôi, dù sao cũng đi được nửa chặng đường rồi. Từ giờ cuối năm cũng sẽ xong bộ này thôi. Hắc hắc.
P/s: À vâng, người anh thích là em đó, không biết khi em biết thì cái mặt mẹt của em thế nào nhỉ? Rất chờ mong biểu hiện của em. Nhưng chắc chỉ vài chương nữa sẽ được chứng kiến thôi, cũng những 50 chương rồi, cũng phải bắt đầu hành trình truy thê thôi chứ.
Phải nói rằng, Lương Chu có những người bạn thật tuyệt vời! *Giật giật khóe miệng*, mình làm chuyện xấu, bạn mình cũng ủng hộ hết mình. Đồng cảnh ngộ ghê gớm.
Dư Sơ Lâm buông khăn lông, bàn tay tiến vào trong chăn sờ sờ, nhíu mày —— bên trong đều đã bị mướt mồ hôi. Hắn suy nghĩ rồi đứng dậy đi lấy một chậu nước ấm từ trong phòng tắm, bò lên giường và xốc chăn lên, sau đó gian nan cởi áo ngủ của Lương Chu và bắt đầu lau người.
Trong khoảng thời gian này công ty rất bận, Lương Chu vốn dĩ không tăng được tí cân nào, nhưng… Mắt hắn nhìn đến bụng Lương Chu, duỗi tay, tò mò chọc chọc.
Oa ha ha, không hề giống người mình thịt mềm mập mập trên eo… Cơ bụng đó, thật hâm mộ.
Lương Chu khi ngủ say đặc biệt yên ổn, hắn nhẹ nhàng thu dọn, sau đó giúp anh hắn thay đổi bộ quần áo ngủ sạch sẽ, còn giúp anh hắn đổichăn gối. Nhưng sau khi đổi chăn thì phát hiện ra khăn trải giường đều bị ướt, hắn nhíu mày, lại lần nữa bò lên giường, chui vào trong chăn, bé nửa người Lương Chu dịch tới nửa bên giường khô ráo vừa mới dọn xong.
Hắn không phải là người biết chăm sóc người bệnh, nên khi di chuyển động tác cũng không quá nhẹ nhàng, Lương Chu bị lăn lộn như vậy, lông mi có chút run rẩy, liền mở mắt ra:
“Sơ Lâm?” Trong mắt Lương Chu là mê mang của người vừa mới tỉnh, giơ tay vòng qua ôm người hắn, trấn an sờ đầu, nghi hoặc hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Dư Sơ Lâm bị ôm, toàn bộ vừa mới gồng sức liền bị rút sạch, thân thể mệt lả ngã xuống người hắn, tay chân luống cuống, giãy giụa nói: “Anh, anh tỉnh thật là tốt, mau buông tay em, nằm ngủ sang một bên đi, khăn trải giường bên này đều bị ướt cả rồi.”
Lương Chu vẫn có chút mơ hồ, lại thấy bản thân mình không mặc quần áo, trong ngực thì ôm người vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, liền cho rằng bản thân mình đang nằm mơ, tay không những không buông, còn ôm chặt hơn, một tay ôm eo, một tay lần xuống mông hắn, còn ôm chặt hắn lăn sang bên cạnh, còn săn sóc kéo cái chăn lên trên người cả hai, vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ nhàng dụ dỗ, nói: “Tốt lắm, không ướt, ngủ đi.”
Hai người hoàn toàn gắt gao dán sát vào nhau, ngay cả một kẽ hở cũng không có. Dư Sơ Lâm bị động tác của hắn làm cho choáng váng, một lúc lâu mới kịp phản ứng, vội giãy giụa: “Anh làm gì vậy, mau thả em ra, em không ngủ đâu, em còn chưa có tắm rửa.”
“Đừng nhúc nhích.” Lương Chu chế trụ động tác của hắn, hô hấp đột nhiên dồn dập hơn, cũng không biết là do bị bệnh hay vì nguyên nhân khác, nhiệt độ cơ thể lại tăng lên. Đầu óc hắn hôn mê, trong lòng thì thắc mắc vì sao ở trong mộng Sơ Lâm ngoan ngoãn sao lại nghịch ngợm như vậy, cau mày, cúi đầu lấp kín miệng đối phương.
“Ngô!” Dư Sơ Lâm ngừng giãy giụa, trứng lớn đôi mắt: “Anh… Ngô ngô…”
Môi răng dây dưa có cảm giác đều chân thật hơn so với những giấc mơ lần trước, Lương Chu không tự chủ được gia tăng động tác, cánh tay ôm chặt, sau một lúc cọ xát mới có chút không thuần thục vươn đầu lưỡi cạy mở khớp hàm đang mím chặt của đối phương, tiếp tục cuốn lấy đối phương dây dưa với mình.
Này, vượt quá xa rồi!
Dư Sơ Lâm giãy giụa, nhưng chân tay lại luống cuống, hai chân bị áp chế nên hắn hoàn toàn không thể dùng được sức lực! Nhận thấy cơ thể trên người Lương Chu càng lúc càng cao, hồi chuông cảnh báo trong lòng hắn kéo vang ——xong rồi, người anh hắn càng lúc càng nóng, đều bị nóng đến choáng váng mà nhận nhầm người!
Thật lâu sau, Lương Chu rốt cuộc cũng hôn đủ rồi, hắn rời môi bắt đầu cắn vành tay của Sơ Lâm, tay cũng bắt đầu có hành động xấu.
“Đừng, khụ khụ……” Dư Sơ Lâm lông tơ đều dựng ngược, rốt cuộc ý thức được lý do vì sao nhiệt độ thân thể anh hắn lại tăng lên không phải bởi vì phát sốt, mà là bởi vì tình huống khó nói khác nào đó.
Này, này quả thực…
Sau khi hôn môi, hắn thở sâu, nhìn chuẩn cơ hội thoát tay khỏi trước ngực Lương Chu, trước khi tay đối phương tiến vào sờ trong quần áo mình thì nhắm mắt, một tay chém ở sau cổ Lương Chu.
Giây tiếp theo, lực áp chế hắn buông lỏng, sau đó thì hoàn toàn biến mất, ngay sau đó thì ngã xuống người hắn.
Hắn bị ép phải kêu lên một tiếng, sau đó thì thở phào, tay chân luống cuống đẩy người xuống và vội vàng bò xuống khỏi giường, hắn có chút chột dạ quay đầu nhìn Lương Chu đang ngất xỉu, vội vàng lung tung đắp chăn lại cho hắn và trốn trở về phòng.
Sau khi dùng sức đóng lại cánh cửa phòng, hắn dựa lưng trên cửa, vô cùng rối rắm.
Anh hắn vừa mới đó là… Không không không, anh hắn chỉ là đang bị bệnh, nên mới choáng váng thôi… Nhưng khi nãy mình đánh có vẻ dùng quá sức, anh hắn còn đang bị bệnh… Nếu không hay quay lại nhìn xem?
Cảm giác môi bị ngậm giờ đột nhiên hiện lên trong đầu khiến hắn xấu hổ bèn xoay người vọi khóa trái cửa phòng!
Không quay lại nữa, dù sao bây giờ anh hắn cũng đã đổ mồ hôi rồi, sớm muộn gì anh hắn cũng sẽ hạ sốt, với lại, sức lực cánh tay kia cũng không lớn hơn so với tưởng tượng, thuốc cũng có tác dụng trợ giúp giấc ngủ, được rồi, hẳn là sẽ không có việc gì đâu.
Hắn nuốt nước miếng, chạy vội tới tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ chạy thẳng vào phòng tắm tắm rửa, sau đó đánh răng rửa mặt.
Thiếu niên trong gương mới làm được một nửa, trước mắt rối rắm, mặt đỏ hồng, môi cũng hồng hồng… Không! Đây khẳng định không phải là mình! Hắn vội rửa mặt xong chui ngay vào trong chăn, đấm gối đầu. Anh hắn bởi vì bị sốt nên mới mơ hồ làm xằng làm bậy, sẽ rất nhanh quên thôi, bằng không nếu anh hắn sau mà biết sẽ rất xấu hổ… Đúng vậy, mau ngủ đi mau ngủ đi thôi, sau khi thức dậy sẽ là một ngày mới.
Một đêm không… không, hắn có một giấc mơ thật đáng sợ.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn ngây ngốc trừng mắt nhìn quần của mình, sau đó xấu hổ và giận dữ chạy vào trong phòng tắm! Người trong mộng là ai? Ai? Vậy mà quên sạch, không xong rồi! Nhưng đối phương thở dốc bộ dáng động lòng người… Ngừng! Không thể nghĩ nữa!
Chỉ, chỉ là thân thể tự nhiên phản ứng thôi, đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều.
…*!
Khi Lương Chu tỉnh lại đã là hơn mười giờ sáng. Đã hạ sốt nên thân thể rất nhẹ nhàng khoan khoái, trạng thái tinh thần vô cùng tốt. Hắn giơ tay xoa sau cổ thì cau mày. Sao lại có chút đau, là lúc ngủ bị sái cổ sao?
Hắn ngồi dậy, chăn từ trên người rơi xuống, làn da tiếp xúc với không khí mà lạnh buốt, khắp nơi đều nổi da gà. Hắn khó hiểu, cau mày xốc chăn lên nhìn, sao lại không mặc quần áo, áo ngủ đâu?
Sau khi rửa mặt xong, tâm tình hắn rất tốt đi xuống nhà, hỏi dì Lưu đang quét dọn phòng khách: “Sơ Lâm đâu rồi dì? Cháu nhớ hôm nay em ấy được nghỉ học.”
“Cậu chủ cậu đã tỉnh, thân thế có thấy tốt hơn không?” Dì Lưu quan tâm hỏi han một câu, sau đó xoay người đi vào trong phòng bếp: “Cậu chủ Sơ Lâm đang ở trong vườn giúp bác Hà làm cỏ, cậu cứ từ từ, dì bưng cho cậu bát cháo, ngày hôm qua cậu cũng không có ăn thứ gì, hiện tại hẳn là rất đói bụng.”
Hắn quả thật có chút đói nên gật đầu, đi tới phía vườn: “Nấu xong thì gọi cháu, cháu đi tìm Sơ Lâm.”
Mới vừa nói xong thì thấy Dư Sơ Lâm một tay xách thùng một tay lấm lem bùn đang đi tới. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Lương Chu đứng ở phòng khách thì ngẩn người, sau đó vội cúi đầu nhìn sàn nhà, tránh đi tầm mắt của Lương Chu, chạy nhanh tới nhà kho, nói: “Anh, anh tỉnh rồi, em đi cất đồ đã.” Nói xong thì chạy vèo đi mất.
Lương Chủ nhíu mày, sao lại thế này, Sơ Lâm sao lại trốn tránh mình nhỉ? Hắn đi theo đứng ở cửa nhà kho, nhìn theo lưng thiếu niên đang sửa sang các loại công cụ, hỏi: “Sơ Lâm, em làm sao vậy?”
“Không, không có gì.” Dư Sơ Lâm cất thùng xong, xoay người cúi đầu đi tới, sau đó nhanh chóng đi qua bên người hắn, chạy vội lên tầng, vừa đi vừa kêu, thái độ rất có lệ: “Anh, anh mau ăn sáng đi, em lên phòng học bài.”
Vừa thấy liền biết có cái gì…… Lương Chu đen mặt.
Bác Hà cũng vừa tầm mang đồ vào, thấy khí sắc Lương Chu rất tốt đang đứng ở phòng khách thì vẻ mặt thả lỏng rất nhiều: “Cậu chủ, cậu thấy khá hơn chút nào không?”
“Khá hơn nhiều.” Lương Chu thu hồi tầm mắt nhìn về phía cầu thang, gật đầu với bác Hà, như nghĩ tới cái gì liền hỏi: “Ngày hôm qua ai chăm sóc cháu vậy?”
“Là cậu chủ Sơ Lâm.”Bác Hà cười nhẹ, bộ dáng rất là vui mừng: “Đứa nhỏ kia một chút cũng không để mọi người nhúng tay, tâm cũng chu đáo, không giống cái tên Hà Long ngang bướng kia không hiểu chút.”
“Chăm sóc tới khuya sao?”
“Hình như là có muộn, chắc là tầm 9, 10 giờ đi, bác cũng không quá chú ý. Cậu chủ hỏi cái này để làm gì?”
“Không có gì.” Hắn lắc đầu, trong lòng thì thở dài. Cho nên, giấc mộng vô cùng chân thật kia… Tình huống này có chút không ổn rồi.
Bầu không khí bữa trưa khá ngột ngạt, Dư Sơ Lâm khi nhìn thấy Lương Chu lại không tự giác nghĩ tới nụ hôn và giấc mơ không hài hòa ngày hôm qua, vừa thấy thẹn lại có chút chột dạ nên vẫn luôn cúi đầu cố gắng và cơm, coi Lương Chu ở đối diện như là không khí. Lương Chu thấy hắn như vậy thì nghĩ rằng ngày hôm qua mình đã dọa em ấy sợ nên vừa ảo não vừa tự trách, vẫn luôn chỉ yên lặng gắp đồ ăn cho hắn, nỗ lực nghĩ cách giải quyết việc này.
Sau khi ăn xong, không cho Lương Chu có cơ hội mở miệng, Dư Sơ Lâm lấy cớ đi mua sách mà hỏa tốc rời khỏi nhà.
Lương Chu nhìn theo hắn chạy ra khỏi cửa, rũ mắt, xoay người đi lên tầng nhốt mình vào trong phòng.
Dư Sơ Lâm sau khi ra khỏi cửa thì đi thẳng tới hiệu sách và ở trong đọc sách rất lâu.
Một tiếng rưỡi sau, vẻ mặt của hắn bắt đầu trở nên khó coi.
Tình huống tối hôm qua và sáng nay của mình cũng chỉ là thuộc về phản ứng sinh lý tuổi dậy thì bình thường mà thôi, nhưng anh hắn…Tuy rằng ngày hôm qua anh hắn có chút mơ hồ nhưng chuyện tùy tiện ôm người gặm hôn như vậy thì… Hơn nữa, hắn nhớ rõ khi anh hắn mở mắt ra còn gọi tên của hắn.
Nếu đã gọi tên thì khẳng định anh hắn đã biết người anh ấy ôm hôm là ai, sau đó lại mơ hồ không biết, nhưng ôm người là nam hay nữ thì vẫn phải rõ ràng đi… Tốt thôi, thật ra kêu tên gì không phải là quan trọng, trọng điểm chính là chẳng phân biệt nam nữ mà tùy tiện loạn hôn!
Vì sao lại phản xạ có điều kiện liền hôn xuống chứ? Lại còn trong tình trạng bị bệnh mơ hồ… Chẳng lẽ anh hắn đang yêu? Trong lúc mơ hồ liền coi mình là người khác?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, hắn buông sách, cố gắng áp chế ký ức tối hôm qua xuống trong đầu, nhắm mắt lại và thở dài một hơi. Mặc kệ có phải là coi mình thành người khác hay không, anh hắn đã hơn hai mươi cũng là lúc nên tìm một đối tượng… Nếu như anh hắn có người yêu…Sẽ ghét bỏ mình liên lụy vướng bận hay không?
… Trong lòng đột nhiên ê ẩm.
Suy đoán quá nhiều khiến hắn có chút loạn, sau khi bình tĩnh mới lấy di động và gọi điện thoại cho Trương Khiêm. Trong đám bạn bè của anh trai, anh ta là người có tin tức linh hoạt nhất, lại nói nhiều nhất, nếu anh hắn thật sự yêu đương… Nhất định anh ta sẽ biết.
Trương Khiêm vẫn đang hãm sâu trong ác mộng “Ông chủ dâm loạn vị thành niên bị bắt bỏ tù”, khi nhìn thấy cuộc gọi của Dư Sơ Lâm thì sợ tới mức hồn đều bay mất, vội vàng nhận điện thoại, khẩn trương nói: “Tiểu Dư, anh trai em rốt cuộc cũng bị bị bắt vì tội dâm loạn vị thành niên sao? Em đừng sợ, anh sẽ cứu cậu ta! Đừng hoảng hốt! Trời sập còn có Trương ca của em chống đẩy cho em!”
Nói lung tung rối loạn cái gì vậy… Dư Sơ Lâm hết nói nổi, trực tiếp hỏi: “Anh Trương, anh trai em có phải đang yêu không?”
“Cái gì?!” Trương Khiêm gân cổ lên kêu gầm, oán khí tận trời: “Anh giúp cậu ta tìm một đống thiếu niên đáng yêu đều còn chưa kịp giới thiệu cho cậu ta, cậu ta sao lại yêu đương rồi? Cậu ta không phải mỗi ngày đều bận công tác sao? Khi nào tìm đối tượng, sao anh lại không biết nhỉ, đúng rồi, đối tượng của cậu là thành niên chứ?”
“… Gặp lại anh sau.” Dư Sơ Lâm quyết đoán cúp điện thoại, ngồi ở tại chỗ choáng váng đã lâu, che mặt lại.
Hắn nghe được cái gì? Thiếu niên đáng yêu… Anh hắn quả nhiên… Ừm? Vì sao bản thân mình lại dùng từ quả nhiên nhỉ? Hắn lắc lắc đầu, nhớ tới những chuyện lộn xộn ở trong nhà tù đời trước thì run lập cập, nhưng nghĩ lại anh hắn thì lại có chút buồn rầu.
Anh hắn quả nhiên thích nam nhân cứng nhắc, tại sao lại như vậy… Con gái mềm mại thơm thơ không tốt sao? Hắn không tự chủ nhớ tới Lưu Phân thì lại run lập cập, tốt thôi, con gái cũng không phải nhất định tất cả đều là tốt.
Hắn vẫn ngơ ngẩn đến khi cửa hàng sách đóng cửa thì mới trở về nhà, trong ba lô đều là mấy quyển sách về tình yêu đồng tính, có cái thì cực đoan mà cũng có cái khách quan, có cái rất bao dung nhưng cũng còn có rất nhiều học thuật. Tóm lại, hắn cần phải tìm hiểu thật tốt.
Từ đời trước đến đời này, hiểu biết của hắn vẫn luôn rất hạn chế, phương diện tình yêu thì càng là một tờ giấy trắng, hiện giờ đột nhiên phải tiếp xúc, hắn nghĩ tới những gì nhìn thấy ở trong nhà tù thì một chút cũng không còn hoảng hốt, một chút mức độ đáng tin đều không có. Nhưng người nọ là anh trai vẫn luôn đối xử với mình rất tốt… Tâm bình tĩnh, tâm bình tĩnh.
“Sao muộn như vậy mới về nhà, đã ăn cơm tối chưa?”
Nghe được giọng nói của Lương Chu, động tác đổi giày của Dư Sơ Lâm ngừng lại một giây, hắn hé môi, sau đó lại giống như không có việc gì ngẩng đầu, cười đáp: “Em ở hiệu sách tìm được vài quyển sách thú vị nên mải xem quên giờ giấc nên mới về nhà muộn chút. Anh sao lại không bật đèn? Đang đợi em sao?” Nói xong thì bàn tay tìm chốt mở bật đèn phòng khách.
Trong nháy mắt khi ánh đèn bật lên, Lương Chu vốn đang luôn chăm chú nhìn hắn bỗng đứng dậy từ sô pha, tay ném di động lên sô pha, đi tới và dừng trước hắn hai bước chân, ngón tay giật giật, sau đó nắm tay, vẻ mặt bình tĩnh nhìn nhưng ánh mắt phức tạp: “Em.. có phải đã phát hiện?” Phát hiện ra anh không phải người anh trai tốt, phát hiện ra anh có những suy nghĩ đáng sợ với em, phát hiện…
“Anh!” Không biết là vì sao, Dư Sơ Lâm đột nhiên có chút hốt hoảng, hắn tiến lên một bước, duỗi tay cầm tay Lương Chu tay thật gắt gao, ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Anh, anh đừng như vậy… Không sao cả, cho dù người anh thích là nam hay nữ thì anh vẫn luôn là anh trai của em, chẳng sợ người khác đều kỳ thị anh, em vẫn sẽ đứng sau lưng ủng hộ anh, anh đừng sợ, em…Em sẽ luôn bên cạnh anh!” Hắn không thích anh trai hắn có đôi mắt khẩn trương thấp thỏm như vậy, anh trai hắn phải là tự tin lóa mắt. Còn không phải chỉ là yêu người cùng giới thôi sao, không có vấn đề gì cả, anh hắn không giống những kẻ trong nhà tù chỉ thuần túy vì phát tiết dục vọng như cầm thú kia, anh ấy chỉ đơn thuần yêu người cùng giới mà thôi… Anh trai hắn tốt như vậy, người được anh ấy thích nên rất hạnh phúc!
Nghĩ tới đây, những rối rắm linh tinh cả buổi trưa trong nháy mắt liền biến mất không thấy nữa, hắn buông tay ra, tiến lên ôm lấy Lương Chu, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn khi phát hiện bí mật của anh trai. Lúc trước vẫn luôn là anh trai hắn chiếu cố hắn, hắn cũng muốn chăm lo cho anh hắn, hắn nhất định sẽ giữ gìn bảo vệ bí mật của anh trai.
“Anh, anh đừng sợ, anh tốt như vậy, sẽ có rất nhiều nam nhân tốt thích anh!” Hắn vỗ vỗ bả vai đối phương, sau đó lùi lại một chút, nhếch miệng cười ngẩng đầu đối diện đôi mắt đen nhánh của Lương Chu.
Lương Chu yên lặng nhìn hắn, ánh mắt đảo qua đôi mắt sáng ngời và khóe miệng cười của hắn, nhắm mắt lại và đè xuống những xúc động đang muốn ngo ngoe rục rịch trong lòng, một lần nữa kéo người vào trong lòng, giọng nói rất thấp: “Sơ Lâm, không phải sợ anh, cũng không cần phải trốn tránh anh, càng đừng bao giờ nói rời bỏ anh, được không?” Hắn cũng không biết, cảm giác chờ một người về nhà sẽ gian nan như vậy.
Người trong lòng mình còn nhỏ… Còn nhỏ, hắn không nghĩ sẽ dọa em ấy chạy mất.
Dư Sơ Lâm bị giọng nói không rõ ràng và yếu ớt khiến cho ngẩn người, tâm hơi đau, nâng cánh tay ôm lấy hắn, gật đầu: “Vâng, em sẽ luôn bên cạnh anh, anh trai.”
Kết quả thi toàn thành phố có chút chậm, khoảng một tuần sau năm hai mới có bảng xếp hạng.
Dư Sơ Lâm thi tương đối không tệ, là người đứng thứ hai, hắn kém người thứ nhất 1 điểm, thầy Cao tiếc nuối không thôi, Lý Đào kém Dư Sơ Lâm 5 điểm, xếp hạng hơn hai mươi, vì phân chia khá nhiều nên cũng không có cách nào cả.
“Chúc mừng.” Lý Đào buông bảng xếp hạng xuống: “Nếu là top 1 thì tốt rồi.”
Tâm tình Dư Sơ Lâm rất tốt, xua xua tay nói: “Đứng thứ hai là tốt rồi, không cần top 1 để hấp dẫn nhiều người chú ý, như vậy là dễ dàng rồi.”
Lý Đào nghĩ tới sức mạnh truyền thống thì nhíu mày: “Ba người đầu tiên rất nổi bật, nếu không muốn bị chú ý thì hẳn là đứng sau hai số thì càng nhẹ nhàng hơn.”
Nghĩ lại cũng thấy đạo lý, Dư Sơ Lâm gật gật đầu, nói: “Vậy lần thi sau tớ sẽ không nỗ lực làm bài tụt sau vài người.”
“Ừ” Lý Đào vừa lòng.
Các bạn học nghe bọn họ nói chuyện đều phải hộc máu, phiền não của học sinh đều không giống nhau, lại còn nghĩ muốn tụt lùi vài hạng xếp hạng thật đúng là quá đáng giận.”
Kết quả thi toàn thành phố tốt thì sẽ có rất nhiều số tốt, trước chưa nói tới khen thưởng, chỉ cần các trường đại học duỗi cành ô liu cũng khiến người vui sướng. Nhưng bọn họ dù sao cũng chỉ là học sinh năm hai, phần lớn chỉ đều chỉ được các trường học cam kết rằng: nếu năm ba tốt nghiệp dốc lòng xếp hạng đầu thì trường học sẽ ưu tiên xét tuyển họ, còn chuyên ngành thì tùy họ lựa chọn.
Dư Sơ Lâm rất tự tin sẽ thi đại học đạt thành tích cao nên cũng chưa từng nhận bất kỳ cành ô liu nào mà vẫn như ngày thường đi học. Thầy cao thấy thái độ không kiêu không nóng nảy của hắn rất là vừa lòng, ông gọi điện thoại cho Lương Chu khen ngợi hắn một hồi.
Sau khi biết được bí mật về tính hướng của anh trai mình, khi ở chung với đối phương, Dư Sơ Lâm càng thêm tri kỷ ngoan ngoãn hơn. Lương Chu nhận thấy biến hóa của hắn thì dở khóc dở cười trong lòng, nhưng hắn lại quá mức hưởng thụ em trai mình quá mức thân cận dịu dàng nên đành lặng yên, sau đó càng đối xử tốt hơn với Dư Sơ Lâm.
Vì vậy về sau, hình ảnh hai anh em ở chung bên nhau càng ngày càng trở thành dính nhau.
Trung tuần tháng mười hai (Giữa tháng), Lương Chu và Quan Bác Văn lại xuất ngoại lần nữa—— bọn họ đoạt giải.
Đây chính là niềm vui ngoài ý muốn, 《 truyền kỳ 》 ở phòng bán vé Âu Mĩ tuy rằng rất tốt nhưng danh tiếng Quan Bác Văn và Lương Chu ở Âu Mĩ chưa có cao bằng minh tinh địa phương, có thể chiếm được một chỗ ngồi trong lễ trao giải cuối năm cũng coi như là rất vinh dự. Quan Bác Văn phát triển ở Hollywood mấy năm, nhân khí cũng đã dần ổn định, đoạt giải cũng là điều bình thường (nguyên văn là nước chảy thànhsông) nhưng Lương Chu có thể giành được giải thưởng thì đúng là may mắn (nguyên văn là vận cứt chó) – giải thưởng hắn giành được là giải thưởng dành cho diễn viên trẻ xuất sắc.
Cũng không biết đám thiếu nam thiếu nữ Âu Mĩ phản nghịch kia rốt cuộc bị điên ở đâu, sau khi chiếu 《 truyền kỳ》, đột nhiên liền sùng bái kỹ thuật và diện mạo khí chất của Lương Chu, vì vậy số lượng fan cũng tăng lên rất nhiều.
Sau buổi lễ trao giải thưởng “giải sao thổ”, Quan Bác Văn ngồi ở trong siêu xe, làm mặt lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn Lương Chu: “Cậu rất hợp ăn chén cơm này đấy, cả ngày đều một bộ mặt lạnh mà có cả một đám fan yêu cậu, ông trời thật thiên vị.”
“Anh thích hợp hơn.” Lương Chu thờ ơ nói: “Thật nhiều bà bác Âu Mỹ đều rất yêu thích anh.”
“… Nguyền rủa cậu đoạn tử tuyệt tôn.”
“Tôi vốn dĩ sẽ đoạn tử tuyệt tôn.” Lương Chu mỉm cười mà chống chế.
Quan Bác Văn nhớ tới tính hướng của hắn thì trợn trắng mắt: “Cậu sao càng ngày càng độc vậy, sao có thể làm ông chủ, anh đây nguyền rủa cậu cả đời đều độc thân.”
Lương Chu liếc nhìn hắn một cái, cong môi: “Như nhau thôi.”
… Khốn nạn! Quan đại ảnh đề không nhịn nổi chửi một câu thô tục trong lòng.
Qua tháng mười hai, bầu không khí mỗi ngày một lạnh hơn. Các hạng mục trong công ty đều tạm thời bị ngừng, Lương Chu dứt khoát phủi tay ném hết hoạt động cuối năm cho Trương Tri và Trương Khiêm, còn mình thì thả lỏng một kỳ nghỉ đông dài.
Sau ngày nghỉ phép rất nhàn nhã, hắn đều đưa đón sớm tới Dư Sơ Lâm đi học, buổi tối thì bên Dư Sơ Lâm làm bài tập, cuối tuần thì rủ Sơ Lâm đi xem phim hoặc chơi trò chơi, quả thực là cuộc sống thần tiên sung sướng.
Lăng Xuân bay về từ thành phố S, hai mắt đều biến thành màu đen bay tới nhà họ Lương, nhìn thấy bộ dáng nam nhân tốt của Lương Chu, ưu nhã dựng ngón giữa, chọc đúng chọc điểm: “Theo đuổi thành công à? Dâm loạn vị thành niên à?”
Mặt Lương Chu đen một chút, trên thực tế, sau sự kiện bị ốm ngoài ý muốn kia, hắn đã thổ lộ với Dư Sơ Lâm hơn mười lần nhưng Sơ Lâm không hề hiểu! Sợ ảnh hưởng đối phương học tập nên hắn cũng không dám làm rõ, chỉ có nghẹn tới bây giờ, chỉ có thi thoảng có chút ái muộn mà đối phương không hề nhận ra.
“A.” Lăng Xuân cười lạnh, ôm ngực dựa cửa: “Gà tơ.”
Lương Chu đứng dậy, đi tới đẩy hắn đi ra bên ngoài: “Lăn về nhà đi, ngủ một giấc lại đến.” Nói xong quyết đoán đóng cửa lại.
Không ngủ đủ nên bùng nổ bị người ghét.
Trưa hôm đó, Lăng Xuân lại lần nữa tới cửa, mặt đầy vẻ cười, thần thái sáng lạn.
“Ngủ no rồi?” Lương Chu ôm ngực, chặn cửa không cho hắn tiến vào.
Lăng Xuân gật đầu, lắc lắc túi trong tay, cười tủm tỉm: “Tớ mang quà tặng cho cậu.”
Thấy hắn đúng là đã khôi phục bình thường, vẻ mặt Lương Chu cũng dịu đi một chút, dịch thân tể để hắn vào cửa, thuận miệng hỏi: “Quà gì? Quà cậu tặng Sơ Lâm đâu?”
“Làm sao tớ có thể quên Sơ Lâm tiểu bảo bối của nhà cậu chứ.” Tâm tình Lăng Xuân tương đối tốt, trực tiếp đặt túi đồ lên trên bàn trà, từ trong đống đồ vật lấy ra một cái hộp ném vào trong lòng Lương Chu: “Khi xuất ngoại vừa vặn được phát một phiếu mua hàng ra mắt sản phẩm đồng hồ đeo tay mới nhất, liền mang về cho Tiểu Dư một cái.”
Lương Chu cầm hộp đồng hồ, ánh mắt dừng lại trên một đống quà lớn nhỏ không rõ là gì ở trên bàn trà, lạnh lùng mở miệng: “Những cái này đều là cái gì?”
“Tài liệu nghiên cứu.” Lăng xuân mặt đầy chính trực, ngồi xuống ghế sa lon, mỉm cười: “Có đĩa phim, có sách, có tài liệu, còn có mấy thứ bảo hộ nữa, cậu là người của công chúng, mua mấy thứ này khẳng định là không có tiện, vì vậy tớ liền giúp cậu đóng gói một đống mang về.”
Thấy Lương Chu mặt đen không nói lời nào, hắn lại nói những lời thành khẩn: ” Cậu đều không hiểu gì về những thứ này, cố tình lại có sở thích khác người, dù sao cấu tạo nam nữ cũng khác nhau, cậu càng phải cẩn thận một chút, nếu không Tiểu Dư rất đáng thương.”
“Lăng, Xuân!” Lương Chu nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng liếc mắt quát hắn, còn vứt bỏ toàn bộ mấy thứ trong túi kia, ném trở về trong ngực hắn: “Sơ Lâm còn nhỏ, cậu đừng có xằng bậy.”
Lăng xuân mới không cho hắn mặt mũi, buông đồ xuống, ôm ngực dựa vào ghế sa lon, hừ lạnh: “Tớ cũng đâu có làm bậy, có ý nghĩa làm loạn với Tiểu Dư là cậu đó, cậu trước đâu có biết mấy thứ này, chẳng lẽ về sau cứng lên rồi làm hại Tiểu Dư bị thương thì làm sao?”
“…” Không thể phản bác.
Lăng Xuân liếc hai mắt nhìn hắn, hạ giọng nói dịu dàng thân thiết, ngồi sang bên vỗ vỗ bả vai hắn: “Được rồi, đừng có bảo thủ nữa, một chút cũng chả có điểm nào giống thanh niên cả. Đồng hồ cậu cũng đã nhìn thấy, Tiểu Dư liệu có thích không?”
Có bậc thang hạ xuống, Lương Chu thả lỏng thân thể, nghẹn ra một câu: “Là tớ cố chấp, cảm ơn!” Đây là đồng ý nhận lấy thứ “Tài liệu nghiên cứu” kia.
“Không khách khí.” Lăng Xuân ngủ no luôn luôn rất dễ nói chuyện: “Cậu cứ tặng lại tớ một phần đại lễ là được rồi.”
Đồng hồ Lăng Xuân mua rất đẹp, dây đồng hồ màu đen, mặt đồng hồ đan xen giữa hai màu đen – bạc, thoạt nhìn rất có ấn tượng, mặt trong đồng hồ còn có một đoạn vàng nhạt khiến cả chiếc đồng hồ đều có vẻ trẻ trung, đúng là rất thích hợp cho thiếu niên tuổi dậy thì đeo.
“Thưởng thức không tệ.” Lương Chu gật đầu, hắn nhớ tới di động Dư Sơ Lâm dùng đã hơn một năm, đang suy nghĩ mấy ngày nữa sẽ đổi cho em ấy một chiếc mới.
“Dĩ nhiên, tớ chưa từng kém nhé.” Lăng Xuân rất tự nhiên nhận lời khen ngợi của hắn, cười tủm tỉm, ” Cũng chỉ có năm đó mắt mù một lần mới chạy tới làm bạn với cái tên hũ nút (khó hiểu, kỳ lạ) như cậu, thất sạch ghê.”
“…”
P/s: Choáng váng, càng ngày tác giả càng viết dài, và con mèo này bắt đầu bệnh lười rồi đấy! Đã vậy không thèm dịch “Người giám hộ” nữa, chuyển sang dịch “Điêu cốt sư”, hiu hiu, tác giả ơi là tác giả, rốt cuộc là người ăn gì mà viết dài thế. Oa hoa oa.
Mà cũng chẳng mấy ai mong chờ đọc bản dịch đâu nhỉ, cứ từ từ mà lết thôi, dù sao cũng đi được nửa chặng đường rồi. Từ giờ cuối năm cũng sẽ xong bộ này thôi. Hắc hắc.
P/s: À vâng, người anh thích là em đó, không biết khi em biết thì cái mặt mẹt của em thế nào nhỉ? Rất chờ mong biểu hiện của em. Nhưng chắc chỉ vài chương nữa sẽ được chứng kiến thôi, cũng những 50 chương rồi, cũng phải bắt đầu hành trình truy thê thôi chứ.
Phải nói rằng, Lương Chu có những người bạn thật tuyệt vời! *Giật giật khóe miệng*, mình làm chuyện xấu, bạn mình cũng ủng hộ hết mình. Đồng cảnh ngộ ghê gớm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất