Chương 8: Thích
Lúc này, Mục Mộc nhớ ra báo đen sẽ hiện cánh ra, tựa đoán ra được cái gì, Mục Mộc thay đổi sắc mặt, mang theo sợ hãi hỏi báo đen: ” Anh… Không phải là muốn chở tôi bay ở trên trời chứ? “
” Đi như vậy thì tốc độ sẽ nhanh hơn, bay trở về bộ lạc chỉ cần có ba ngày “. Lạc Tang giải thích: ” Nếu như đi bộ, ít nhất phải mất một tháng “
Ý nghĩ của mình như đã được khẳng định, mặt của Mục Mộc trở nên khó coi ” Tôi bị rơi xuống thì làm thế nào? “.
” Sẽ không rơi xuống “.
” Cánh mọc ở trên thân thể của anh thì tất nhiên anh sẽ không bị rơi xuống, tôi thì chỉ nằm úp sấp trên lưng của anh không có biện pháp bảo vệ gì, anh nhìn anh kìa một thân lông đen bóng loáng sáng lên giống như bị bôi qua dầu, lỡ như tay của tôi trượt đi không ôm chặt thì không phải bị ngã xuống sao? “. Mục Mộc kiên quyết phản đối, hắn nhưng là người rất yêu quý sinh mạng nên sẽ không làm ra loại sự tình vô căn cứ này.
Lạc Tang nghe Mục Mộc vừa nói như thế đột nhiên cảm thấy hợp lý, nhìn tay chân nhỏ nhắn của Mục Mộc, để cho hắn nằm sấp trên lưng mình bay nếu không cẩn thận mà bị gió thổi một hơi liền rơi xuống, xác thực là không thoả đáng.
Suy nghĩ một chút, Lạc Tang biến trở về hình người, từ trong một đống da lông kiếm ra một tấm thật lớn, sau đó nhìn về phía Mục Mộc: ” Em bước vào, anh đem em bọc lại rồi dùng miệng ngậm là được, sẽ không sợ ngã xuống “.
Bọc lại? Coi tôi là hàng hóa sao? Trong lòng của Mục Mộc rất không vui vẻ, hơn nữa vẫn là cảm thấy không thích hợp lắm, lỡ như khi đang ngậm hắn, Lạc Tang liền thở một hơi miệng buông lỏng, hắn sẽ không bị rơi xuống sao?
Trái lo phải nghĩ, Mục Mộc kêu Lạc Tang đi ra bên ngoài lấy một sợi dây leo rắn chắc, nghĩ đến một đầu dây leo buộc vào hông của mình mà đầu còn lại thì buộc ở trên cổ của Lạc Tang, tương tự như dây thừng chắc chắn, nếu như hắn không cẩn thận từ trên trời rơi xuống thì còn có thể dựa vào dây leo.
Sau khi đem dây leo buộc quanh hông của mình, Mục Mộc kéo kéo, trong lòng vẫn là không chắc chắn, vì vậy lại để cho Lạc Tang lấy thêm một cái nữa. Chờ sau khi ở trên eo bị quấn hai cái dây leo rắn chắc xong, Mục Mộc mới hơi hơi cảm thấy yên tâm.
Cầm một đầu khác của hai cái dây leo, Mục Mộc đang muốn buộc vào cổ của Lạc Tang thì Lạc Tang lại lui ra, sau đó lắc mình biến hóa thành báo đen lớn uy phong lẫm lẫm.
” Có thể buộc vào cổ anh “. Báo đen nói ra, phát hiện sắc mặt của Mục Mộc tái xanh còn chân thì run rẩy, giống như chuột thấy mèo vậy mà nhìn y, y vì vậy nở nụ cười: ” Lại đây, anh sẽ không cắn em “.
Sợ nhất là anh cắn tôi. Mục Mộc hít sâu rồi lại hít sâu, cưỡng ép lấy can đảm đi về phía báo đen lớn, hai tay khẽ run đem một đầu khác của hai cái dây leo quấn lấy cái cổ của báo đen, đôi mắt một chút cũng không dám ngắm nhìn trên người báo đen.
Lạc Tang yên lặng để Mục Mộc quấn lấy dây leo lên cổ y, nhìn sợ y muốn chết của Mục Mộc, Lạc Tang đột nhiên muốn đùa dai, liền lè lưỡi liếm thử mặt của Mục Mộc một tý.
Hình thú của Lạc Tang to lớn nên đầu lưỡi bởi vậy cũng rất lớn, một lần liếm này đem mặt của Mục Mộc ” Rửa ” hoàn toàn một lần.
” A a a a a! ” Bị báo đen lớn không hề báo trước liếm khuôn mặt, Mục Mộc bị sợ hãi đến gan mật đều nứt, tay ném một cái dây leo nhảy nhót tưng bừng liền chạy đến bên trong góc sơn động, tốc độ chạy trối chết có thể so với Lưu Tường (vận động viên điền kinh).
Nhưng dây leo đã đem một người và một báo cùng trói lại, bị doạ điên nên Mục Mộc quên mất việc này, chạy trốn đến một nửa liền bị dây leo kéo ghìm lại, chịu ảnh hưởng của quán tính thân thể hướng phía trước một khoảng, cả người nhất thời tiếp xúc thân mật nhất với mặt đất.
Lạc Tang không nghĩ tới Mục Mộc sẽ có phản ứng lớn như vậy, y thấy Mục Mộc bị té hơi nặng, lập tức lo lắng đi tới bên cạnh hắn, dùng chân trước đã thu hồi móng vuốt sắc bén đẩy nhẹ vào Mục Mộc đang nằm trên mặt đất.
” Không bị sao chứ? “. Lạc Tang bị vây trong sự áy náy sâu sắc: ” Anh chỉ muốn trêu em một chút “.
Mục Mộc không có phản ứng, Lạc Tang vì vậy liền đẩy nhẹ, thấy hắn vẫn không có phản ứng, đang muốn lật hắn lại xem xét tình huống một chút, Mục Mộc liền rủ đầu xuống từ dưới đất bò dậy.
” Trêu tôi như thế, chơi vui sao? “. Một nửa tóc đen dài che khuất khuôn mặt của Mục Mộc, giọng của hắn có vẻ ảm đảm, hai bàn tay trắng noãn cầm lấy đất cát ở trên mặt đất.
” Xin lỗi… “. Lạc Tang biết là Mục Mộc đang tức giận, tự biết đuối lý y lúng túng dùng móng chân cào cào mặt, ” Sau này anh sẽ không doạ em nữa “.
Mục Mộc đột nhiên hất đầu lên nhìn Lạc Tang, nắm lên một nhúm đất cát liền vứt vào mặt của Lạc Tang, Lạc Tang theo bản năng nhắm mắt lại, bị Mục Mộc liên tiếp ném ba, bốn nhúm đất cát.
Nhưng đây căn bản không đủ làm cho Mục Mộc hết tức giận, hắn đang giận muốn điên lên, cũng chính là bởi vì giận điên lên, cho nên hắn cũng to gan hơn.
Mục Mộc suy nghĩ một chút, nhướng mày hỏi Lạc Tang: ” Anh còn muốn liếm thêm một lần nữa sao? “.
Lạc Tang sửng sốt, chỉ thấy Mục Mộc lấy tay đem những sợi tóc che ở trước trán vén ra sau tai, nở nụ cười mang theo vẻ mặt phong tình.
” Đến đây, lại liếm tôi này! “. Mục Mộc liền nháy mắt với Lạc Tang, hơi có chút ý tứ hàm xúc câu dẫn, nhìn nét cười tươi như hoa của Mục Mộc, Lạc Tang bị mê hoặc, liền duỗi đầu lưỡi ra liếm lên mặt của Mục Mộc.
Đầu lưỡi của Lạc Tang vừa mới duỗi ra, Mục Mộc liền vươn tay trái ra mạnh mẽ nắm lấy, đồng thời tay phải từ bên trong quần cộc da thú móc ra dao găm mà hắn tự chế, không chút do dự liền hướng cái đầu lưỡi lớn mà cắt xuống.
Mục Mộc không phải là người lương thiện gì, bề ngoài nhã nhặn nhưng khi hắn phát điên lên cũng có thể làm cho người khác sợ hãi đến mức kinh hồn táng đảm, hắn đã từng dùng chậu đựng cơm đánh một bác gái làm bếp đanh đá không nói lý ở quán cơm, đạp bay con chó điên đang cắn bậy ở ven đường, còn từng suýt chút nữa dùng dao nói chuyện cùng người cha bất lương của mình. Cái gì? Làm sao có thể đánh nữ nhân ngược đãi động vật? Chọc giận hắn lên thì toàn thế giới trải qua tận thế chỉ còn lại tang thi thì ai còn quản bạn là nữ nhân hay là động vật nữa.
Ban đầu Mục Mộc chỉ muốn dùng dao găm cắt đầu lưỡi của con báo đen bỉ ổi này, hắn rất hận Lạc Tang, hơn nữa từ trước đến giờ đều không coi Lạc Tang là con người, cho nên ra tay không chút nào đắn đo nào, sử dụng hai trăm phần trăm sức lực, nhưng hắn lại đánh giá thấp thân thể cường hãn của thú nhân, bất chấp là chém bằng dao găm nhưng chỉ làm trầy xước bề mặt đầu lưỡi của báo đen mà thôi.
Nhưng đầu lưỡi lại là cơ quan nhạy cảm nên dù là chỉ bị trầy xước cũng khiến cho Lạc Tang rất đau đến mức phải hít vào một hơi, nếu không phải lý trí nói cho y biết cố gắng để cắt đứt đầu lưỡi của y là chàng nhóc đáng thương của y thì y chắc chắn sẽ cắn chết đối phương.
Chịu đựng cơn đau, Lạc Tang nhẹ nhàng dùng móng vuốt đẩy Mục Mộc đang tức giận đến đỏ mắt ra, Mục Mộc bị y đẩy ra liền giống như tỉnh lại từ trong mộng, liền nhanh chóng buông bàn tay đang tóm đầu lưỡi lớn của báo đen ra, tay còn lại thì cất thanh dao găm dính máu vào trong áo rồi liên tục lăn lộn trốn xa.
Mục Mộc hoảng loạn co lại thành một đoàn mà nhìn về phía báo đen, từ diêm vương đoạt mệnh lúc nãy liền biến thành họ hàng nhà rùa.
Lạc Tang rụt đầu lưỡi bị thương vào trong miệng, vết thương không sâu nhưng muốn nói chuyện thì không được thoải mái cho lắm. Y quay đầu nhìn về phía Mục Mộc đang núp ở bên tường, trầm mặc nhìn chăm chú hồi lâu, sau đó chậm rãi đi lại gần đến trước mặt hắn.
Cho rằng chính mình sẽ bị giết chết, ngay cả ý nghĩ chạy trốn của Mục Mộc cũng biến mất không còn, đôi môi của hắn run rẩy, nhợt nhạt nghiêm mặt để lại những lời cuối cùng: ” Giết tôi chết sau đó hãy chôn tôi, tôi không muốn thi thể của mình bị những dã thú kia ăn mất… “.
” Đừng sợ “. Lạc Tang lắp bắp không rõ tiếng nhẹ giọng an ủi Mục Mộc đang sợ mất mật, y dùng mặt thú chà chà Mục Mộc, trong ngực cảm thấy có chút áp lực, nhưng không phải là tức giận.
Y sao có thể giết Mục Mộc được? Mục Mộc lại đáng yêu thế này.
Lạc Tang là thực sự thích Mục Mộc, đầu tiên nhìn liền thấy thích, yêu thích đến tận xương tủy, có cảm giác là do số mệnh an bài.
Mục Mộc sững sờ, đờ đẫn nhìn một con báo đen lớn cọ vào hắn thể hiện sự mật thiết.
” Anh… “. Mục Mộc vừa mở miệng liền ngậm lại, không biết mình muốn nói gì, chỉ là tâm bị chấn động một chút.
Quái vật này vậy mà không có tức giận, thật sự cũng không tức giận một chút xíu nào, rõ ràng là hắn muốn cắt đầu lưỡi của y…
Mục Mộc không hiểu, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn, trong đầu không khỏi nhớ lại lời mà Lạc Tang từng nói với hắn: ” Tin anh, em hãy tin anh, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em “.
Mục Mộc trầm mặc, sau đó nở nụ cười mỉa mai
Lạc Tang nhìn thấy Mục Mộc nở nụ cười thì mới yên tâm lại, y nằm sấp xuống tại trước mặt của Mục Mộc.
” Đi lên, xuất phát “. Giọng của Lạc Tang không rõ ràng, máu đỏ tươi nhuộm trên hàm răng sắc nhọn của dã thú, người không biết nhìn thấy còn tưởng rằng con dã thú này mới vừa ăn xong thịt sống đấy.
Mục Mộc do dự một chút, sau đó từ từ chậm rãi mà bò lên lưng của báo đen lớn.
” Ôm chặt cổ của anh “. Lạc Tang lo lắng nhắc nhở.
Mục Mộc rất miễn cưỡng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm chặt cổ của báo đen lớn.
” Ngồi cho vững “. Lạc Tang liền dặn dò một câu, không mảy may chú ý đến cái miệng đang chảy đầy máu của mình.
Cả người của Mục Mộc nằm phục ở trên lưng của Lạc Tang, ngồi vững vững vàng vàng, hắn nghiêng đầu nhìn Lạc Tang, hỏi y: ” Anh thích tôi phải không? “.
Đang chuẩn bị bay lên Lạc Tang ngây ngẩn cả người, y nghiêng đầu lại nhìn Mục Mộc đang ngồi trên lưng, đôi mắt màu vàng sậm của dã thú liền trở nên nhu hòa.
” Ừ “. Lạc Tang hơi ngượng ngùng, y cũng giống như Mục Mộc vậy đều chưa từng yêu đương, tại phương diện tình cảm y cũng ngây ngô không thua gì Mục Mộc, thậm chí còn thuần phác hơn.
Y thích Mục Mộc, cho nên y muốn chiếm được hắn, sống chung với nhau, có con của hai người bọn họ, được rồi, kỳ thực tất cả các thú nhân khi gặp phải người mà mình thích đều nghĩ như vậy.
Thú nhân có thú tính, bởi vậy bọn họ khát máu và hiếu chiến hơn so với con người, nhưng lại đơn thuần hơn con người.
Điều này đã sưởi ấm trái tim của Lạc Tang nên cũng không còn uất ức với việc bị Mục Mộc gây trầy xước ở trên đầu lưỡi nữa, y vừa ôn nhu vừa ngượng ngùng nói với Mục Mộc: ” Anh nghĩ là… Em biết… Anh thích em “.
” Tôi không biết cái gì, tôi căn bản còn không nghĩ đến phương diện đó “. Mục Mộc hừ lạnh một tiếng, sau đó liền hả dạ, cố ý tại bên tai của động vật lông nhung mềm mại Lạc Tang nói rằng: ” Anh thảm rồi “, Mục Mộc có nghe qua một câu nói, yêu càng sâu nặng thì thua càng thê thảm, nếu đúng là như vậy thì ngày sau hắn thực sự không cần phải sợ hãi quái vật này nữa.
Không phải sao, hắn cắt đầu lưỡi của y bị thương nhưng y cũng không nói gì.
Lạc Tang không thể hiểu được, y muốn nhìn Mục Mộc, mà khuôn mặt của Mục Mộc lại kề sát ở trên gáy của y.
” Lên đường đi “. Bắt chước theo động tác của người cưỡi ngựa ở trên ti vi, Mục Mộc cũng dùng hai chân kẹp chặt vào Lạc Tang.
Lạc Tang muốn hỏi rõ Mục Mộc tại sao lại nói y thảm, nhưng y nói nhiều như vậy thì đầu lưỡi thật không kiên trì nổi, liền quyết định sau này sẽ hỏi lại.
Sau đó, Lạc Tang không hỏi, một là quên mất, hai là sự báo thù của Mục Mộc tới rất nhanh.
” Đi như vậy thì tốc độ sẽ nhanh hơn, bay trở về bộ lạc chỉ cần có ba ngày “. Lạc Tang giải thích: ” Nếu như đi bộ, ít nhất phải mất một tháng “
Ý nghĩ của mình như đã được khẳng định, mặt của Mục Mộc trở nên khó coi ” Tôi bị rơi xuống thì làm thế nào? “.
” Sẽ không rơi xuống “.
” Cánh mọc ở trên thân thể của anh thì tất nhiên anh sẽ không bị rơi xuống, tôi thì chỉ nằm úp sấp trên lưng của anh không có biện pháp bảo vệ gì, anh nhìn anh kìa một thân lông đen bóng loáng sáng lên giống như bị bôi qua dầu, lỡ như tay của tôi trượt đi không ôm chặt thì không phải bị ngã xuống sao? “. Mục Mộc kiên quyết phản đối, hắn nhưng là người rất yêu quý sinh mạng nên sẽ không làm ra loại sự tình vô căn cứ này.
Lạc Tang nghe Mục Mộc vừa nói như thế đột nhiên cảm thấy hợp lý, nhìn tay chân nhỏ nhắn của Mục Mộc, để cho hắn nằm sấp trên lưng mình bay nếu không cẩn thận mà bị gió thổi một hơi liền rơi xuống, xác thực là không thoả đáng.
Suy nghĩ một chút, Lạc Tang biến trở về hình người, từ trong một đống da lông kiếm ra một tấm thật lớn, sau đó nhìn về phía Mục Mộc: ” Em bước vào, anh đem em bọc lại rồi dùng miệng ngậm là được, sẽ không sợ ngã xuống “.
Bọc lại? Coi tôi là hàng hóa sao? Trong lòng của Mục Mộc rất không vui vẻ, hơn nữa vẫn là cảm thấy không thích hợp lắm, lỡ như khi đang ngậm hắn, Lạc Tang liền thở một hơi miệng buông lỏng, hắn sẽ không bị rơi xuống sao?
Trái lo phải nghĩ, Mục Mộc kêu Lạc Tang đi ra bên ngoài lấy một sợi dây leo rắn chắc, nghĩ đến một đầu dây leo buộc vào hông của mình mà đầu còn lại thì buộc ở trên cổ của Lạc Tang, tương tự như dây thừng chắc chắn, nếu như hắn không cẩn thận từ trên trời rơi xuống thì còn có thể dựa vào dây leo.
Sau khi đem dây leo buộc quanh hông của mình, Mục Mộc kéo kéo, trong lòng vẫn là không chắc chắn, vì vậy lại để cho Lạc Tang lấy thêm một cái nữa. Chờ sau khi ở trên eo bị quấn hai cái dây leo rắn chắc xong, Mục Mộc mới hơi hơi cảm thấy yên tâm.
Cầm một đầu khác của hai cái dây leo, Mục Mộc đang muốn buộc vào cổ của Lạc Tang thì Lạc Tang lại lui ra, sau đó lắc mình biến hóa thành báo đen lớn uy phong lẫm lẫm.
” Có thể buộc vào cổ anh “. Báo đen nói ra, phát hiện sắc mặt của Mục Mộc tái xanh còn chân thì run rẩy, giống như chuột thấy mèo vậy mà nhìn y, y vì vậy nở nụ cười: ” Lại đây, anh sẽ không cắn em “.
Sợ nhất là anh cắn tôi. Mục Mộc hít sâu rồi lại hít sâu, cưỡng ép lấy can đảm đi về phía báo đen lớn, hai tay khẽ run đem một đầu khác của hai cái dây leo quấn lấy cái cổ của báo đen, đôi mắt một chút cũng không dám ngắm nhìn trên người báo đen.
Lạc Tang yên lặng để Mục Mộc quấn lấy dây leo lên cổ y, nhìn sợ y muốn chết của Mục Mộc, Lạc Tang đột nhiên muốn đùa dai, liền lè lưỡi liếm thử mặt của Mục Mộc một tý.
Hình thú của Lạc Tang to lớn nên đầu lưỡi bởi vậy cũng rất lớn, một lần liếm này đem mặt của Mục Mộc ” Rửa ” hoàn toàn một lần.
” A a a a a! ” Bị báo đen lớn không hề báo trước liếm khuôn mặt, Mục Mộc bị sợ hãi đến gan mật đều nứt, tay ném một cái dây leo nhảy nhót tưng bừng liền chạy đến bên trong góc sơn động, tốc độ chạy trối chết có thể so với Lưu Tường (vận động viên điền kinh).
Nhưng dây leo đã đem một người và một báo cùng trói lại, bị doạ điên nên Mục Mộc quên mất việc này, chạy trốn đến một nửa liền bị dây leo kéo ghìm lại, chịu ảnh hưởng của quán tính thân thể hướng phía trước một khoảng, cả người nhất thời tiếp xúc thân mật nhất với mặt đất.
Lạc Tang không nghĩ tới Mục Mộc sẽ có phản ứng lớn như vậy, y thấy Mục Mộc bị té hơi nặng, lập tức lo lắng đi tới bên cạnh hắn, dùng chân trước đã thu hồi móng vuốt sắc bén đẩy nhẹ vào Mục Mộc đang nằm trên mặt đất.
” Không bị sao chứ? “. Lạc Tang bị vây trong sự áy náy sâu sắc: ” Anh chỉ muốn trêu em một chút “.
Mục Mộc không có phản ứng, Lạc Tang vì vậy liền đẩy nhẹ, thấy hắn vẫn không có phản ứng, đang muốn lật hắn lại xem xét tình huống một chút, Mục Mộc liền rủ đầu xuống từ dưới đất bò dậy.
” Trêu tôi như thế, chơi vui sao? “. Một nửa tóc đen dài che khuất khuôn mặt của Mục Mộc, giọng của hắn có vẻ ảm đảm, hai bàn tay trắng noãn cầm lấy đất cát ở trên mặt đất.
” Xin lỗi… “. Lạc Tang biết là Mục Mộc đang tức giận, tự biết đuối lý y lúng túng dùng móng chân cào cào mặt, ” Sau này anh sẽ không doạ em nữa “.
Mục Mộc đột nhiên hất đầu lên nhìn Lạc Tang, nắm lên một nhúm đất cát liền vứt vào mặt của Lạc Tang, Lạc Tang theo bản năng nhắm mắt lại, bị Mục Mộc liên tiếp ném ba, bốn nhúm đất cát.
Nhưng đây căn bản không đủ làm cho Mục Mộc hết tức giận, hắn đang giận muốn điên lên, cũng chính là bởi vì giận điên lên, cho nên hắn cũng to gan hơn.
Mục Mộc suy nghĩ một chút, nhướng mày hỏi Lạc Tang: ” Anh còn muốn liếm thêm một lần nữa sao? “.
Lạc Tang sửng sốt, chỉ thấy Mục Mộc lấy tay đem những sợi tóc che ở trước trán vén ra sau tai, nở nụ cười mang theo vẻ mặt phong tình.
” Đến đây, lại liếm tôi này! “. Mục Mộc liền nháy mắt với Lạc Tang, hơi có chút ý tứ hàm xúc câu dẫn, nhìn nét cười tươi như hoa của Mục Mộc, Lạc Tang bị mê hoặc, liền duỗi đầu lưỡi ra liếm lên mặt của Mục Mộc.
Đầu lưỡi của Lạc Tang vừa mới duỗi ra, Mục Mộc liền vươn tay trái ra mạnh mẽ nắm lấy, đồng thời tay phải từ bên trong quần cộc da thú móc ra dao găm mà hắn tự chế, không chút do dự liền hướng cái đầu lưỡi lớn mà cắt xuống.
Mục Mộc không phải là người lương thiện gì, bề ngoài nhã nhặn nhưng khi hắn phát điên lên cũng có thể làm cho người khác sợ hãi đến mức kinh hồn táng đảm, hắn đã từng dùng chậu đựng cơm đánh một bác gái làm bếp đanh đá không nói lý ở quán cơm, đạp bay con chó điên đang cắn bậy ở ven đường, còn từng suýt chút nữa dùng dao nói chuyện cùng người cha bất lương của mình. Cái gì? Làm sao có thể đánh nữ nhân ngược đãi động vật? Chọc giận hắn lên thì toàn thế giới trải qua tận thế chỉ còn lại tang thi thì ai còn quản bạn là nữ nhân hay là động vật nữa.
Ban đầu Mục Mộc chỉ muốn dùng dao găm cắt đầu lưỡi của con báo đen bỉ ổi này, hắn rất hận Lạc Tang, hơn nữa từ trước đến giờ đều không coi Lạc Tang là con người, cho nên ra tay không chút nào đắn đo nào, sử dụng hai trăm phần trăm sức lực, nhưng hắn lại đánh giá thấp thân thể cường hãn của thú nhân, bất chấp là chém bằng dao găm nhưng chỉ làm trầy xước bề mặt đầu lưỡi của báo đen mà thôi.
Nhưng đầu lưỡi lại là cơ quan nhạy cảm nên dù là chỉ bị trầy xước cũng khiến cho Lạc Tang rất đau đến mức phải hít vào một hơi, nếu không phải lý trí nói cho y biết cố gắng để cắt đứt đầu lưỡi của y là chàng nhóc đáng thương của y thì y chắc chắn sẽ cắn chết đối phương.
Chịu đựng cơn đau, Lạc Tang nhẹ nhàng dùng móng vuốt đẩy Mục Mộc đang tức giận đến đỏ mắt ra, Mục Mộc bị y đẩy ra liền giống như tỉnh lại từ trong mộng, liền nhanh chóng buông bàn tay đang tóm đầu lưỡi lớn của báo đen ra, tay còn lại thì cất thanh dao găm dính máu vào trong áo rồi liên tục lăn lộn trốn xa.
Mục Mộc hoảng loạn co lại thành một đoàn mà nhìn về phía báo đen, từ diêm vương đoạt mệnh lúc nãy liền biến thành họ hàng nhà rùa.
Lạc Tang rụt đầu lưỡi bị thương vào trong miệng, vết thương không sâu nhưng muốn nói chuyện thì không được thoải mái cho lắm. Y quay đầu nhìn về phía Mục Mộc đang núp ở bên tường, trầm mặc nhìn chăm chú hồi lâu, sau đó chậm rãi đi lại gần đến trước mặt hắn.
Cho rằng chính mình sẽ bị giết chết, ngay cả ý nghĩ chạy trốn của Mục Mộc cũng biến mất không còn, đôi môi của hắn run rẩy, nhợt nhạt nghiêm mặt để lại những lời cuối cùng: ” Giết tôi chết sau đó hãy chôn tôi, tôi không muốn thi thể của mình bị những dã thú kia ăn mất… “.
” Đừng sợ “. Lạc Tang lắp bắp không rõ tiếng nhẹ giọng an ủi Mục Mộc đang sợ mất mật, y dùng mặt thú chà chà Mục Mộc, trong ngực cảm thấy có chút áp lực, nhưng không phải là tức giận.
Y sao có thể giết Mục Mộc được? Mục Mộc lại đáng yêu thế này.
Lạc Tang là thực sự thích Mục Mộc, đầu tiên nhìn liền thấy thích, yêu thích đến tận xương tủy, có cảm giác là do số mệnh an bài.
Mục Mộc sững sờ, đờ đẫn nhìn một con báo đen lớn cọ vào hắn thể hiện sự mật thiết.
” Anh… “. Mục Mộc vừa mở miệng liền ngậm lại, không biết mình muốn nói gì, chỉ là tâm bị chấn động một chút.
Quái vật này vậy mà không có tức giận, thật sự cũng không tức giận một chút xíu nào, rõ ràng là hắn muốn cắt đầu lưỡi của y…
Mục Mộc không hiểu, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn, trong đầu không khỏi nhớ lại lời mà Lạc Tang từng nói với hắn: ” Tin anh, em hãy tin anh, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em “.
Mục Mộc trầm mặc, sau đó nở nụ cười mỉa mai
Lạc Tang nhìn thấy Mục Mộc nở nụ cười thì mới yên tâm lại, y nằm sấp xuống tại trước mặt của Mục Mộc.
” Đi lên, xuất phát “. Giọng của Lạc Tang không rõ ràng, máu đỏ tươi nhuộm trên hàm răng sắc nhọn của dã thú, người không biết nhìn thấy còn tưởng rằng con dã thú này mới vừa ăn xong thịt sống đấy.
Mục Mộc do dự một chút, sau đó từ từ chậm rãi mà bò lên lưng của báo đen lớn.
” Ôm chặt cổ của anh “. Lạc Tang lo lắng nhắc nhở.
Mục Mộc rất miễn cưỡng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm chặt cổ của báo đen lớn.
” Ngồi cho vững “. Lạc Tang liền dặn dò một câu, không mảy may chú ý đến cái miệng đang chảy đầy máu của mình.
Cả người của Mục Mộc nằm phục ở trên lưng của Lạc Tang, ngồi vững vững vàng vàng, hắn nghiêng đầu nhìn Lạc Tang, hỏi y: ” Anh thích tôi phải không? “.
Đang chuẩn bị bay lên Lạc Tang ngây ngẩn cả người, y nghiêng đầu lại nhìn Mục Mộc đang ngồi trên lưng, đôi mắt màu vàng sậm của dã thú liền trở nên nhu hòa.
” Ừ “. Lạc Tang hơi ngượng ngùng, y cũng giống như Mục Mộc vậy đều chưa từng yêu đương, tại phương diện tình cảm y cũng ngây ngô không thua gì Mục Mộc, thậm chí còn thuần phác hơn.
Y thích Mục Mộc, cho nên y muốn chiếm được hắn, sống chung với nhau, có con của hai người bọn họ, được rồi, kỳ thực tất cả các thú nhân khi gặp phải người mà mình thích đều nghĩ như vậy.
Thú nhân có thú tính, bởi vậy bọn họ khát máu và hiếu chiến hơn so với con người, nhưng lại đơn thuần hơn con người.
Điều này đã sưởi ấm trái tim của Lạc Tang nên cũng không còn uất ức với việc bị Mục Mộc gây trầy xước ở trên đầu lưỡi nữa, y vừa ôn nhu vừa ngượng ngùng nói với Mục Mộc: ” Anh nghĩ là… Em biết… Anh thích em “.
” Tôi không biết cái gì, tôi căn bản còn không nghĩ đến phương diện đó “. Mục Mộc hừ lạnh một tiếng, sau đó liền hả dạ, cố ý tại bên tai của động vật lông nhung mềm mại Lạc Tang nói rằng: ” Anh thảm rồi “, Mục Mộc có nghe qua một câu nói, yêu càng sâu nặng thì thua càng thê thảm, nếu đúng là như vậy thì ngày sau hắn thực sự không cần phải sợ hãi quái vật này nữa.
Không phải sao, hắn cắt đầu lưỡi của y bị thương nhưng y cũng không nói gì.
Lạc Tang không thể hiểu được, y muốn nhìn Mục Mộc, mà khuôn mặt của Mục Mộc lại kề sát ở trên gáy của y.
” Lên đường đi “. Bắt chước theo động tác của người cưỡi ngựa ở trên ti vi, Mục Mộc cũng dùng hai chân kẹp chặt vào Lạc Tang.
Lạc Tang muốn hỏi rõ Mục Mộc tại sao lại nói y thảm, nhưng y nói nhiều như vậy thì đầu lưỡi thật không kiên trì nổi, liền quyết định sau này sẽ hỏi lại.
Sau đó, Lạc Tang không hỏi, một là quên mất, hai là sự báo thù của Mục Mộc tới rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất