Chương 51: Chiến tranh lạnh
“Chủ tử!” Hình Bắc Minh đang nghe Ảnh Nhị bẩm báo, chợt Thập Thất ập vào như trận gió, ra hiệu cho Ảnh Nhị lui xuống trước, liền nghe Thập Thất hỏi chuyện mà mình đã biết từ lâu.
“Không sai, đương nhiên là ta biết.” Hắn đương nhiên phải nắm được hành tung của các ảnh vệ.
“Chủ tử, ngài vốn biết Ân Giới đang như hổ rình mồi bên ngoài! Lại còn để Thất ca nhận nhiêm vụ ấy? Nếu chẳng may…” Nghĩ đến những chuyện Ân Giới đã làm trước đây, giọng nói của Thập Thất bất giác to lên.
“Hắn muốn đi, sao ta lại ngăn? Nếu hắn đã muốn nhận nhiệm vụ này, đương nhiên là có suy nghĩ của hắn, nếu ta không cho phép, ngươi chắc hắn sẽ không tìm cách khác?”
“Gọi Thất ca về đi, quá nguy hiểm…”
“Ngươi muốn tìm hắn về, sau đó dùng quy tắc của ảnh vệ xử phạt hắn sao?” Hình Bắc Minh hừ lạnh một tiếng: “Không còn việc gì thì lui xuống đi.”
“… Thuộc hạ… Cáo lui…” Thập Thất ngẩn người, hành lễ, dùng vẻ mặt xa lạ cáo lui, không thấy được Hình Bắc Minh phía sau đang giận đến mức ném luôn tin tức tình báo trong tay.
Thập Thất ngồi trên giường nắm cái tay nhỏ xíu của Bảo Bảo ngẩn người, Thập Nhị thò đầu xuống, hiếu kì hỏi: “Chạy ra ngoài tìm chủ tử đúng không? Nói gì rồi, sao lại thành ra thế này?”
Ngơ ngẩn nhìn mặt đất một lúc, Thập Thất kể lại chuyện lúc nãy. Thập Nhị thở dài, tiểu tử này chán sống rồi sao, nhưng mà… “Ngươi không cảm thấy ngươi phản ứng như vậy là quá mạnh sao? Ảnh Thất là người thế nào chứ, đi trong gió về trong máu, nhiệm vụ này còn chưa đủ để làm khó hắn.”
Thập Thất ỉu xìu: “Không phải lý do này.”
Thập Nhị phẫn hận bắn một hạt đào đi, trúng vào đầu Thập Thất, hắn cũng không tránh, hứng lấy cầm trong tay. “Sinh tử dược, ngươi cho rằng ai cũng lấy đùa được sao, nếu như không quá để tâm, sao lại chấp nhập lời hẹn này? Ân Giới cũng vậy, chủ tử cũng vậy, nếu như không phải Ân Giới trêu chọc ngươi trước, chủ tử cũng sẽ không định dạy dỗ hắn. Tình lộ thì phải tự đi, ngươi cho là Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo không thể bảo vệ Ảnh Thất cả đời sao, hắn không phải loại người thích được che chở… Có hiểu không?”
Ảnh Thất không phải người hành động theo cảm tính, chắc chắn huynh ấy đã nghĩ kĩ mới bước trước một bước, mình không nên… Nói thật ra, chuyện đêm đó cũng đã như một cây cọc trong lòng mình…
Thập Nhị cười khẽ: “Hiện tại ngươi không nên lo chuyện Ảnh Thất, ngươi vừa đắc tội với chủ tử, nếu không mau nghĩ cách xin tha làm chủ tử vui vẻ, hừm hừm!” Cái mông của người nào đó sắp gặp nạn rồi!
Thập Thất sững người.
“Lại nói, ngươi to gan hơn rồi? Dám nói với chủ tử như thế?” Thập Nhị chậc chậc chậc, đây không giống tác phong của Tiểu Thập Thất chút nào, ngày thường ngơ ngơ ngốc ngốc, hôm nay còn dám giận dỗi chủ tử.
Trong đầu Thập Thất đột nhiên xuất hiện từng chút từng chút những chuyện hắn đã trải qua cùng chủ tử, đêm qua Thất ca nói không sai, chủ tử thật sự đã làm rất nhiều vì mình. Sự quan tâm của chủ tử, từ lo sợ hồi hộp tiếp nhận đến đáp lại, khi nói chuyện, cũng dần mất khoảng cách chủ tớ, hắn thừa nhận, mình đã lộng quyền rồi. Nhưng, chủ tử sẽ cho hắn cơ hội để lộng quyền lần này chứ?
Ngày hôm sau, Thập Thất đã rối rắm cả một buổi tối gặp Hình Bắc Minh trên cầu, đêm qua chủ tử không về chủ ốc, khiến Thập Thất đã quen ngủ cùng chủ tử hơi sợ một chút, “Chủ tử…”
Hình Bắc Minh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhàn nhạt đáp một tiéng “Ừm”. Sau đó, xoay người đi.
Thập Thất ủ rũ ngồi xuống, thật giống như, đã bị mình làm hỏng rồi.
Hình Bắc Minh đi mãi chưa được bao xa nghiến răng ken két, đồ ngu ngốc kia chỉ biết ngồi chồm hổm ở đó ngơ ngác, không biết đuổi theo tới đây! Hôm qua rốt cuộc là ai sai? Vì người khác mà lớn tiếng với ta, hừ hừ! [thật ra là đại ca thương muốn đứt ruột đi nhưng mà phải làm giá =.=! ]
Thập Thất đã hồn lìa khỏi xác bay ra khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, tuy trong tiệc đầy tháng của Bảo Bảo nhận được rất nhiều lễ vật, nhưng Thập Thất vẫn muốn tự mua quà cho Bảo Bảo, vốn nghĩ chủ tử sẽ đi cùng mình, không ngờ… Mây đen vần vũ khắp người Thập Thất, làm người đi đường kinh hãi không dám đến gần.
“Chè trà dầu, bánh bao…” “Bánh mè nướng, canh trứng…” Đang trong giờ cơm trưa, tiếng gọi hàng ồn ã trên đường, Thập Thất xoa xoa bụng, hình như tối qua không ăn cơm, đói rồi.
Gọi một lồng bánh bao nhỏ, một chén cháo,Thập Thất cầm đũa lên chuẩn bị ăn. “Cạch” một cây đao bạch ngọc nhỏ được đặt xuống đối diện, một người ngồi xuống không chút khách khí, lớn giọng: “Tiểu nhị, hai lồng bánh bao, một chén gì đó… Cháo giống hắn! Nhanh lên!”
Thập Thất cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, nhưng chuyện của người khác đâu liên quan đến mình, gắp một cái bánh bao trắng béo lên định cho vào miệng, người đối diện đột nhiên đưa tay định vỗ vai hắn, phản xạ có điều kiện, tránh, dùng ánh mắt sắc bén nhìn đối phương, người kia sửng sốt, sau đó bật cười: “Ai nha nha, không ngờ một người tình cờ gặp được trên đường cũng có công lực không thường, thành Nguyệt Minh này quả nhiên là nơi đại gia thích nhất! Này, ta hỏi ngươi, ngươi có biết bảo chủ Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo Hình Bắc Minh không?”
Thập Thất khựng lại, thầm cảnh giác: “Ngươi hỏi Hình bảo chủ làm gì?” Thiếu niên trước mắt diện mạo khả ái, tinh ma ranh mãnh, hỏi chủ tử làm gì?Thiếu niên kia cười híp mắt nói: “Trên giang hồ đều đồn Hình Bắc Minh anh tuấn tiêu sái võ công cái thế, còn nghe đồn nữ nhân muốn được gả cho hắn chất thành đống, có phải thật không? Đại gia… Không phải, ta rất ngưỡng mộ hắn, ngươi nói cho ta biết, hắn đã có người trong lòng chưa?”
Thập Thất thầm bảo không ổn, để cái bánh bao chỉ mới cắn một miếng xuống, lắc đầu: “Không rõ lắm, ngươi không phải người của thành Nguyệt Minh?”
Thiếu niên kia cười to: “Xí! Nếu ta là người thành Nguyệt Minh, không thành còn có thứ gì có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta, không phải hù dọa ngươi đâu! Này ngươi có phải người thành Nguyệt Minh không, sao lại chẳng biết gì hết!”
Thập Thất không để ý đến hắn nữa, nhưng thiếu niên kia lại không tha: “Vậy nói hết những gì ngươi biết cho ta nghe đi, khi ta vừa đi qua nghe có người nói tiệc đầy tháng của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo gì đó, không phải là nhi tử của Hình Bắc Minh chứ? Hắn đã có nhi tử rồi, thật không cam lòng…”
Hết muốn ăn rồi, nhai nhai món cháo đã hơi lạnh, Thập Thất đứng lên, vứt cho thiếu niên một câu: “Không sai, cho nên ngươi hết cơ hội rồi.”
Sao? Thiếu niên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn, chẳng lẽ khuôn mặt tuấn mỹ không chút tì vết của hắn còn có lúc không được yêu thích sao? Nhưng, chuyện hắn muốn biết, hắc hắc, chưa từng làm không được! Hắn mở một tờ giấy không biết viết gì trong tay ra, cười trộm.
Thập Thất không mua được gì, lại đeo theo tâm trạng bị chọc cho chua xót cực kì về bảo, vừa qua cửa, đã được một gương mặt tối sầm đón, Hình Bắc Minh nghênh mặt hỏi: “Đi đâu về?”
Thập Thất cứng người, nói lại nguyên nhân ra ngoài.
Được lắm, chuyện quan trọng như vậy cũng không đi cùng mình, có còn để bản bảo chủ vào mắt không, cần phải dạy dỗ! Hình Bắc Minh lạnh mắt, xách ảnh vệ nhà mình lên tiến thẳng chủ ốc, Thập Thất luống cuống: “Chủ tử? Ngài đang…”
Hung hăng đánh mạnh lên cái mông vừa bị thương nặng một tháng trước, Hình Bắc Minh cố nhịn cảm giác muốn xoa xoa nó lại, lạnh giọng nói: “Hừ, xem ra ngươi đã quên mất uy nghiêm của bản bảo chủ rồi!”
Các ảnh vệ trong chỗ khuất đều che mắt, không nỡ xem tiếp.
Thập Thất bị vứt lên giường, nhưng chăn nệm mềm mại, không đau chút nào, vừa ngẩng đầu, Hình Bắc Minh đã đè xuống, ngón tay thon dài nhéo má hắn, giọng nói mang theo ý giận: “Đêm qua ngủ rất ngon, nhỉ?”
Không ngon chút nào, Thập Thất nghĩ, nhưng miệng bị kéo giãn, nói không được. Mắt Hình Bắc Minh tối sầm lại, cúi đầu dán lên đôi môi đang mở to, cắn cái lưỡi đang không biết trốn đi đâu lại mút vào, rất nhanh đã có nước bọt không thể nuốt kịp chảy xuôi thì cằm xuống cổ, trong phòng chỉ còn tiếng hai đôi môi đang quấn vào nhau. Thân thể đã gần ba tháng chưa hoan ái nóng lên, cọ cọ xoa xoa quyện vào nhau.
Vạt áo buông lỏng, bờ ngực nóng bừng chạm vào nhau, hai người gần như đều hít sâu một hơi, ngón tay lướt qua điểm hồng trước ngực, cảm nhận được nó đang đứng lên, đôi môi vốn lưu luyến trên cổ Thập Thất chuyển ra phía trước, xấu xa lướt đến, sau đó, cắn!
Thập Thất hít nhẹ, đưa tay muốn ngăn cảm giác vừa đau vừa nhột kia lại, nhưng lại bị đè xuống gối, lời Cốc Duy Kinh dặn dò lướt qua đầu Hình Bắc Minh: Nếu muốn sau này thân thể Thập Thất không có bất trắc gì, không thể hành phòng quá sớm, nửa tháng một lần là đủ, tốt nhất là hai tháng sau. Thở dài một hơi, vốn chỉ định để hai người bắn ra một lần rồi thôi, kết quả…
Ọt ọt ọt… Bao tử của người nào đó không chịu được cô đơn, kháng nghị, Hình Bắc Minh cảm giác cả người kiệt sức: “Sáng sớm chưa ăn gì?”
Thập Thất gật đầu, nhớ đến sáng nay chỉ cắn một miếng bánh bao, lại nghĩ đến thiếu niên kia, nghĩ một lúc, vẫn là nói cho Hình Bắc Minh nghe, không biết thiếu niên kia có ác ý không. Hình Bắc Minh không để tâm chút nào, nghe thấy tiếng bụng người nào đó lại kêu ọt ọt, nhíu mày: “Rốt cuộc đã bao lâu chưa ăn cơm, đói đến thế này?”
Thập Thất vốn định nói sáng hôm nay, nhưng nếu để chủ tử biết chân tướng sẽ thêm một tội nữa, thế là Thập Thất thành thật nói: “Tối qua cũng không ăn.”
Hình Bắc Minh kéo hắn dậy, chỉnh y phục lại, giận dữ nói: “Đi ăn cơm.”
Thập Thất nhìn ánh mắt hắn, lo sợ hỏi: “Chủ tử, không giận nữa?”
Hình Bắc Minh đang nghĩ bản thân nằm trong thư phòng trăn trở ngủ không được là tên ngớ ngấn, lại đi bực bội với tên ngu ngốc này, “Giận cái gì? Giận ngươi xem Ảnh Thất quan trọng hơn bản bảo chủ? Giận ngươi chất vấn ta vì hắn? Hay là giận ngươi cuối cùng cũng có được bộ dáng cha của Bảo Bảo?”
Mỗi lần Hình Bắc Minh nói giận là đầu Thập Thất lại cúi thấp xuống một chút, đến lúc gần như chỉ có thấy được phần ót, tuy không hiểu ý trong câu cuối của chủ tử lắm, nhưng vẫn đáp lời: “Chủ tử, xin lỗi.”
Trong lòng Hình Bắc Minh trầm xuống, nhưng lại thấy Thập Thất ngẩng đầu lên nghiêm mặt nói: “Xin lỗi, chỉ vì ta quá lo lắng cho Thất ca, nhưng ta đã hiểu được tại sao chủ tử làm vậy… Nhưng, khi nãy chủ tử nói không đúng, Thất ca là Thất ca, chủ tử là chủ tử, không giống nhau, hoàn toàn không có…”
Vụng về nói ra ý mình, không biết chủ tử có hiểu được không. Cảm giác ấm áp trên môi làm hắn thầm thở phào, lập tức… Cảm thấy càng đói hơn rồi… Hình Bắc Minh nghe tiếng kêu như trống đánh, cười to: “Yên tâm, ta đều hiểu! Đi, đem ảnh vệ của bản bảo chủ đi cho ăn no trước!”
“Không sai, đương nhiên là ta biết.” Hắn đương nhiên phải nắm được hành tung của các ảnh vệ.
“Chủ tử, ngài vốn biết Ân Giới đang như hổ rình mồi bên ngoài! Lại còn để Thất ca nhận nhiêm vụ ấy? Nếu chẳng may…” Nghĩ đến những chuyện Ân Giới đã làm trước đây, giọng nói của Thập Thất bất giác to lên.
“Hắn muốn đi, sao ta lại ngăn? Nếu hắn đã muốn nhận nhiệm vụ này, đương nhiên là có suy nghĩ của hắn, nếu ta không cho phép, ngươi chắc hắn sẽ không tìm cách khác?”
“Gọi Thất ca về đi, quá nguy hiểm…”
“Ngươi muốn tìm hắn về, sau đó dùng quy tắc của ảnh vệ xử phạt hắn sao?” Hình Bắc Minh hừ lạnh một tiếng: “Không còn việc gì thì lui xuống đi.”
“… Thuộc hạ… Cáo lui…” Thập Thất ngẩn người, hành lễ, dùng vẻ mặt xa lạ cáo lui, không thấy được Hình Bắc Minh phía sau đang giận đến mức ném luôn tin tức tình báo trong tay.
Thập Thất ngồi trên giường nắm cái tay nhỏ xíu của Bảo Bảo ngẩn người, Thập Nhị thò đầu xuống, hiếu kì hỏi: “Chạy ra ngoài tìm chủ tử đúng không? Nói gì rồi, sao lại thành ra thế này?”
Ngơ ngẩn nhìn mặt đất một lúc, Thập Thất kể lại chuyện lúc nãy. Thập Nhị thở dài, tiểu tử này chán sống rồi sao, nhưng mà… “Ngươi không cảm thấy ngươi phản ứng như vậy là quá mạnh sao? Ảnh Thất là người thế nào chứ, đi trong gió về trong máu, nhiệm vụ này còn chưa đủ để làm khó hắn.”
Thập Thất ỉu xìu: “Không phải lý do này.”
Thập Nhị phẫn hận bắn một hạt đào đi, trúng vào đầu Thập Thất, hắn cũng không tránh, hứng lấy cầm trong tay. “Sinh tử dược, ngươi cho rằng ai cũng lấy đùa được sao, nếu như không quá để tâm, sao lại chấp nhập lời hẹn này? Ân Giới cũng vậy, chủ tử cũng vậy, nếu như không phải Ân Giới trêu chọc ngươi trước, chủ tử cũng sẽ không định dạy dỗ hắn. Tình lộ thì phải tự đi, ngươi cho là Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo không thể bảo vệ Ảnh Thất cả đời sao, hắn không phải loại người thích được che chở… Có hiểu không?”
Ảnh Thất không phải người hành động theo cảm tính, chắc chắn huynh ấy đã nghĩ kĩ mới bước trước một bước, mình không nên… Nói thật ra, chuyện đêm đó cũng đã như một cây cọc trong lòng mình…
Thập Nhị cười khẽ: “Hiện tại ngươi không nên lo chuyện Ảnh Thất, ngươi vừa đắc tội với chủ tử, nếu không mau nghĩ cách xin tha làm chủ tử vui vẻ, hừm hừm!” Cái mông của người nào đó sắp gặp nạn rồi!
Thập Thất sững người.
“Lại nói, ngươi to gan hơn rồi? Dám nói với chủ tử như thế?” Thập Nhị chậc chậc chậc, đây không giống tác phong của Tiểu Thập Thất chút nào, ngày thường ngơ ngơ ngốc ngốc, hôm nay còn dám giận dỗi chủ tử.
Trong đầu Thập Thất đột nhiên xuất hiện từng chút từng chút những chuyện hắn đã trải qua cùng chủ tử, đêm qua Thất ca nói không sai, chủ tử thật sự đã làm rất nhiều vì mình. Sự quan tâm của chủ tử, từ lo sợ hồi hộp tiếp nhận đến đáp lại, khi nói chuyện, cũng dần mất khoảng cách chủ tớ, hắn thừa nhận, mình đã lộng quyền rồi. Nhưng, chủ tử sẽ cho hắn cơ hội để lộng quyền lần này chứ?
Ngày hôm sau, Thập Thất đã rối rắm cả một buổi tối gặp Hình Bắc Minh trên cầu, đêm qua chủ tử không về chủ ốc, khiến Thập Thất đã quen ngủ cùng chủ tử hơi sợ một chút, “Chủ tử…”
Hình Bắc Minh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhàn nhạt đáp một tiéng “Ừm”. Sau đó, xoay người đi.
Thập Thất ủ rũ ngồi xuống, thật giống như, đã bị mình làm hỏng rồi.
Hình Bắc Minh đi mãi chưa được bao xa nghiến răng ken két, đồ ngu ngốc kia chỉ biết ngồi chồm hổm ở đó ngơ ngác, không biết đuổi theo tới đây! Hôm qua rốt cuộc là ai sai? Vì người khác mà lớn tiếng với ta, hừ hừ! [thật ra là đại ca thương muốn đứt ruột đi nhưng mà phải làm giá =.=! ]
Thập Thất đã hồn lìa khỏi xác bay ra khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, tuy trong tiệc đầy tháng của Bảo Bảo nhận được rất nhiều lễ vật, nhưng Thập Thất vẫn muốn tự mua quà cho Bảo Bảo, vốn nghĩ chủ tử sẽ đi cùng mình, không ngờ… Mây đen vần vũ khắp người Thập Thất, làm người đi đường kinh hãi không dám đến gần.
“Chè trà dầu, bánh bao…” “Bánh mè nướng, canh trứng…” Đang trong giờ cơm trưa, tiếng gọi hàng ồn ã trên đường, Thập Thất xoa xoa bụng, hình như tối qua không ăn cơm, đói rồi.
Gọi một lồng bánh bao nhỏ, một chén cháo,Thập Thất cầm đũa lên chuẩn bị ăn. “Cạch” một cây đao bạch ngọc nhỏ được đặt xuống đối diện, một người ngồi xuống không chút khách khí, lớn giọng: “Tiểu nhị, hai lồng bánh bao, một chén gì đó… Cháo giống hắn! Nhanh lên!”
Thập Thất cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, nhưng chuyện của người khác đâu liên quan đến mình, gắp một cái bánh bao trắng béo lên định cho vào miệng, người đối diện đột nhiên đưa tay định vỗ vai hắn, phản xạ có điều kiện, tránh, dùng ánh mắt sắc bén nhìn đối phương, người kia sửng sốt, sau đó bật cười: “Ai nha nha, không ngờ một người tình cờ gặp được trên đường cũng có công lực không thường, thành Nguyệt Minh này quả nhiên là nơi đại gia thích nhất! Này, ta hỏi ngươi, ngươi có biết bảo chủ Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo Hình Bắc Minh không?”
Thập Thất khựng lại, thầm cảnh giác: “Ngươi hỏi Hình bảo chủ làm gì?” Thiếu niên trước mắt diện mạo khả ái, tinh ma ranh mãnh, hỏi chủ tử làm gì?Thiếu niên kia cười híp mắt nói: “Trên giang hồ đều đồn Hình Bắc Minh anh tuấn tiêu sái võ công cái thế, còn nghe đồn nữ nhân muốn được gả cho hắn chất thành đống, có phải thật không? Đại gia… Không phải, ta rất ngưỡng mộ hắn, ngươi nói cho ta biết, hắn đã có người trong lòng chưa?”
Thập Thất thầm bảo không ổn, để cái bánh bao chỉ mới cắn một miếng xuống, lắc đầu: “Không rõ lắm, ngươi không phải người của thành Nguyệt Minh?”
Thiếu niên kia cười to: “Xí! Nếu ta là người thành Nguyệt Minh, không thành còn có thứ gì có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta, không phải hù dọa ngươi đâu! Này ngươi có phải người thành Nguyệt Minh không, sao lại chẳng biết gì hết!”
Thập Thất không để ý đến hắn nữa, nhưng thiếu niên kia lại không tha: “Vậy nói hết những gì ngươi biết cho ta nghe đi, khi ta vừa đi qua nghe có người nói tiệc đầy tháng của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo gì đó, không phải là nhi tử của Hình Bắc Minh chứ? Hắn đã có nhi tử rồi, thật không cam lòng…”
Hết muốn ăn rồi, nhai nhai món cháo đã hơi lạnh, Thập Thất đứng lên, vứt cho thiếu niên một câu: “Không sai, cho nên ngươi hết cơ hội rồi.”
Sao? Thiếu niên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn, chẳng lẽ khuôn mặt tuấn mỹ không chút tì vết của hắn còn có lúc không được yêu thích sao? Nhưng, chuyện hắn muốn biết, hắc hắc, chưa từng làm không được! Hắn mở một tờ giấy không biết viết gì trong tay ra, cười trộm.
Thập Thất không mua được gì, lại đeo theo tâm trạng bị chọc cho chua xót cực kì về bảo, vừa qua cửa, đã được một gương mặt tối sầm đón, Hình Bắc Minh nghênh mặt hỏi: “Đi đâu về?”
Thập Thất cứng người, nói lại nguyên nhân ra ngoài.
Được lắm, chuyện quan trọng như vậy cũng không đi cùng mình, có còn để bản bảo chủ vào mắt không, cần phải dạy dỗ! Hình Bắc Minh lạnh mắt, xách ảnh vệ nhà mình lên tiến thẳng chủ ốc, Thập Thất luống cuống: “Chủ tử? Ngài đang…”
Hung hăng đánh mạnh lên cái mông vừa bị thương nặng một tháng trước, Hình Bắc Minh cố nhịn cảm giác muốn xoa xoa nó lại, lạnh giọng nói: “Hừ, xem ra ngươi đã quên mất uy nghiêm của bản bảo chủ rồi!”
Các ảnh vệ trong chỗ khuất đều che mắt, không nỡ xem tiếp.
Thập Thất bị vứt lên giường, nhưng chăn nệm mềm mại, không đau chút nào, vừa ngẩng đầu, Hình Bắc Minh đã đè xuống, ngón tay thon dài nhéo má hắn, giọng nói mang theo ý giận: “Đêm qua ngủ rất ngon, nhỉ?”
Không ngon chút nào, Thập Thất nghĩ, nhưng miệng bị kéo giãn, nói không được. Mắt Hình Bắc Minh tối sầm lại, cúi đầu dán lên đôi môi đang mở to, cắn cái lưỡi đang không biết trốn đi đâu lại mút vào, rất nhanh đã có nước bọt không thể nuốt kịp chảy xuôi thì cằm xuống cổ, trong phòng chỉ còn tiếng hai đôi môi đang quấn vào nhau. Thân thể đã gần ba tháng chưa hoan ái nóng lên, cọ cọ xoa xoa quyện vào nhau.
Vạt áo buông lỏng, bờ ngực nóng bừng chạm vào nhau, hai người gần như đều hít sâu một hơi, ngón tay lướt qua điểm hồng trước ngực, cảm nhận được nó đang đứng lên, đôi môi vốn lưu luyến trên cổ Thập Thất chuyển ra phía trước, xấu xa lướt đến, sau đó, cắn!
Thập Thất hít nhẹ, đưa tay muốn ngăn cảm giác vừa đau vừa nhột kia lại, nhưng lại bị đè xuống gối, lời Cốc Duy Kinh dặn dò lướt qua đầu Hình Bắc Minh: Nếu muốn sau này thân thể Thập Thất không có bất trắc gì, không thể hành phòng quá sớm, nửa tháng một lần là đủ, tốt nhất là hai tháng sau. Thở dài một hơi, vốn chỉ định để hai người bắn ra một lần rồi thôi, kết quả…
Ọt ọt ọt… Bao tử của người nào đó không chịu được cô đơn, kháng nghị, Hình Bắc Minh cảm giác cả người kiệt sức: “Sáng sớm chưa ăn gì?”
Thập Thất gật đầu, nhớ đến sáng nay chỉ cắn một miếng bánh bao, lại nghĩ đến thiếu niên kia, nghĩ một lúc, vẫn là nói cho Hình Bắc Minh nghe, không biết thiếu niên kia có ác ý không. Hình Bắc Minh không để tâm chút nào, nghe thấy tiếng bụng người nào đó lại kêu ọt ọt, nhíu mày: “Rốt cuộc đã bao lâu chưa ăn cơm, đói đến thế này?”
Thập Thất vốn định nói sáng hôm nay, nhưng nếu để chủ tử biết chân tướng sẽ thêm một tội nữa, thế là Thập Thất thành thật nói: “Tối qua cũng không ăn.”
Hình Bắc Minh kéo hắn dậy, chỉnh y phục lại, giận dữ nói: “Đi ăn cơm.”
Thập Thất nhìn ánh mắt hắn, lo sợ hỏi: “Chủ tử, không giận nữa?”
Hình Bắc Minh đang nghĩ bản thân nằm trong thư phòng trăn trở ngủ không được là tên ngớ ngấn, lại đi bực bội với tên ngu ngốc này, “Giận cái gì? Giận ngươi xem Ảnh Thất quan trọng hơn bản bảo chủ? Giận ngươi chất vấn ta vì hắn? Hay là giận ngươi cuối cùng cũng có được bộ dáng cha của Bảo Bảo?”
Mỗi lần Hình Bắc Minh nói giận là đầu Thập Thất lại cúi thấp xuống một chút, đến lúc gần như chỉ có thấy được phần ót, tuy không hiểu ý trong câu cuối của chủ tử lắm, nhưng vẫn đáp lời: “Chủ tử, xin lỗi.”
Trong lòng Hình Bắc Minh trầm xuống, nhưng lại thấy Thập Thất ngẩng đầu lên nghiêm mặt nói: “Xin lỗi, chỉ vì ta quá lo lắng cho Thất ca, nhưng ta đã hiểu được tại sao chủ tử làm vậy… Nhưng, khi nãy chủ tử nói không đúng, Thất ca là Thất ca, chủ tử là chủ tử, không giống nhau, hoàn toàn không có…”
Vụng về nói ra ý mình, không biết chủ tử có hiểu được không. Cảm giác ấm áp trên môi làm hắn thầm thở phào, lập tức… Cảm thấy càng đói hơn rồi… Hình Bắc Minh nghe tiếng kêu như trống đánh, cười to: “Yên tâm, ta đều hiểu! Đi, đem ảnh vệ của bản bảo chủ đi cho ăn no trước!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất