Quyển 1 Chương 56: Những kẻ rình trộm
Đường Tư Hoàng đem đồ nhồi vào balô của hai người, Đường Miểu đem kho hàng thu vào đến khi chỉ còn lại vài ba thùng giấy nhỏ. Nếu thu quá sạch sẽ, sẽ dễ dàng bị hoài nghi. Cậu cũng không lo lắng có người hoài nghi cậu có không gian, dù sao việc này cũng quá lì kỳ, hơn nữa cũng sẽ có khả năng cửa hàng vừa vặn chưa nhập hàng kịp nên sẽ không có nhiều thứ như thế này?
Đường Tư Hoàng lấy ba cái thùng bị băng dán niêm phong lại mở ra, trong đó là một rương kẹo, ném hai thanh lên mặt đất, tạo thành một hiện trường lộn xộn. Mặt khác, hai cái rương còn lại bên trong Đường Miểu cũng lấy ra vài thứ rồi làm tương tự.
Đường Miểu cười híp mắt hướng y giơ ngón cái lên. Cậu chưa từng nghĩ sẽ có cơ hội cùng cha kề vai chiến đấu. Không thể phủ nhận là cậu rất thích cảm giác này.
Đường Tư Hoàng vỗ vỗ lưng Đường Miểu, ra hiệu cậu nhanh đi.
Hai người mang hai cái balô căng phồng, bình thản ra khỏi kho. Vừa đi ra vài bước, có hai người còn sống chú ý đến họ, nghi hoặc nhìn về phía bọn họ đi ra, hai mắt sáng ngời, rất nhanh đã chạy vào.
Đường Miểu “hảo tâm” nhắc nhở bọn hắn: “Bên trong đã không còn bao nhiêu rồi.”
Hai người kia rõ ràng không tin, không nói lời nào, đâm đầu chạy vào. Mấy người ở xa hơn chút nghe động tĩnh cũng liền chạy nhanh tới.
Đường Miểu bộ dáng không sao cả nhún nhún vai. Sau khi lên xe mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thật may là tang thi sợ ánh mặt trời cho nên đường về cũng phi thường thuận lợi.
Điều kì quái chính là, khi tới khu vực phụ cận biệt thự, Đường Miểu cứ có cảm giác bị theo dõi, lại xoay nhìn bốn phía, cũng không phát hiện cái gì khác thường, có phải do cậu quá mẫn cảm hay không?
Trước khi tiến vào sân, Đường Miểu thúc giục: “Cha, cha uống linh thủy đi.”
“Không gấp.” Đường Tư Hoàng tránh đi mấy người Trương Vọng, dẫn Đường Miểu đến tầng ngầm của biệt thự, mở cửa: “Đem tất cả vật tư trong đây thu vào không gian đi.”
Tầng hầm ngầm cũng tồn không ít thứ tốt, còn có một bao dược phẩm lớn. Bọn họ tổng cộng có 6 chiếc Land Rover, vật tư thiết yếu có đủ, đang đậu trong gara. Vật tư trong tầng hầm đều được chuẩn bị từ trước, khi có việc sẽ tới lấy. Đường Miểu vừa ra khỏi cửa, Đường Tư Hoàng liền khóa cửa lại như cũ. Chỉ có y có chìa khóa tầng hầm này nên cũng không cần lo lắng người khác phát hiện tầng hầm đã trống không.
“Khu vực này ngoài chúng ta còn có nhiều người sống sót, mấy ngày nay phải cẩn thận. Cũng nên phòng bị con người.”
Đường Miểu nghiêm túc nói: “ Cha, cha yên tâm, nếu như không ứng phó được, con sẽ lập tức trốn đi.”
Đường Tư Hoàng gật nhẹ đầu.
Vì nhóm người Trương Vọng ở trong nhà, Đường Tư Hoàng và Đường Miểu giả vờ lại ra ngoài một chuyến, Đường Miểu đưa y vào không gian, qua vài ngày lại tìm cơ hội mang y ra ngoài.
Đường Miểu lấy từ không gian chậu đựng thức ăn cho chó, rồi lấy linh thủy đổ vào. Charles cùng Hắc Uy nếm thử một chút, lập tức bắt đầu uống từng ngụm từng ngụm vào, rất nhanh uống đến không còn một giọt, chưa đến nửa phút, tứ chi cả hai đều mềm nhũn, ngã xuống đất ngất đi. Đường Miểu cũng đem bọn chúng bắt vào không gian. Sau đó, một mình về nhà.
Tính cảnh giác của Trương Vọng không tệ, vừa nghe tiếng động cơ liền chạy đến phía cửa lớn, nhìn thấy chỉ có mình tiểu thiếu gia trở về, có chút kì quái.
“Tiểu thiếu gia, tiên sinh đâu rồi?”
“Cha lo lắng nên đã mang theo Charles cùng Hắc Uy ra ngoài tìm nhóm Đường Hâm rồi.”
Trương Vọng nhẹ gật đầu, không hoài nghi gì.
Đường Tư Hoàng lấy ba cái thùng bị băng dán niêm phong lại mở ra, trong đó là một rương kẹo, ném hai thanh lên mặt đất, tạo thành một hiện trường lộn xộn. Mặt khác, hai cái rương còn lại bên trong Đường Miểu cũng lấy ra vài thứ rồi làm tương tự.
Đường Miểu cười híp mắt hướng y giơ ngón cái lên. Cậu chưa từng nghĩ sẽ có cơ hội cùng cha kề vai chiến đấu. Không thể phủ nhận là cậu rất thích cảm giác này.
Đường Tư Hoàng vỗ vỗ lưng Đường Miểu, ra hiệu cậu nhanh đi.
Hai người mang hai cái balô căng phồng, bình thản ra khỏi kho. Vừa đi ra vài bước, có hai người còn sống chú ý đến họ, nghi hoặc nhìn về phía bọn họ đi ra, hai mắt sáng ngời, rất nhanh đã chạy vào.
Đường Miểu “hảo tâm” nhắc nhở bọn hắn: “Bên trong đã không còn bao nhiêu rồi.”
Hai người kia rõ ràng không tin, không nói lời nào, đâm đầu chạy vào. Mấy người ở xa hơn chút nghe động tĩnh cũng liền chạy nhanh tới.
Đường Miểu bộ dáng không sao cả nhún nhún vai. Sau khi lên xe mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thật may là tang thi sợ ánh mặt trời cho nên đường về cũng phi thường thuận lợi.
Điều kì quái chính là, khi tới khu vực phụ cận biệt thự, Đường Miểu cứ có cảm giác bị theo dõi, lại xoay nhìn bốn phía, cũng không phát hiện cái gì khác thường, có phải do cậu quá mẫn cảm hay không?
Trước khi tiến vào sân, Đường Miểu thúc giục: “Cha, cha uống linh thủy đi.”
“Không gấp.” Đường Tư Hoàng tránh đi mấy người Trương Vọng, dẫn Đường Miểu đến tầng ngầm của biệt thự, mở cửa: “Đem tất cả vật tư trong đây thu vào không gian đi.”
Tầng hầm ngầm cũng tồn không ít thứ tốt, còn có một bao dược phẩm lớn. Bọn họ tổng cộng có 6 chiếc Land Rover, vật tư thiết yếu có đủ, đang đậu trong gara. Vật tư trong tầng hầm đều được chuẩn bị từ trước, khi có việc sẽ tới lấy. Đường Miểu vừa ra khỏi cửa, Đường Tư Hoàng liền khóa cửa lại như cũ. Chỉ có y có chìa khóa tầng hầm này nên cũng không cần lo lắng người khác phát hiện tầng hầm đã trống không.
“Khu vực này ngoài chúng ta còn có nhiều người sống sót, mấy ngày nay phải cẩn thận. Cũng nên phòng bị con người.”
Đường Miểu nghiêm túc nói: “ Cha, cha yên tâm, nếu như không ứng phó được, con sẽ lập tức trốn đi.”
Đường Tư Hoàng gật nhẹ đầu.
Vì nhóm người Trương Vọng ở trong nhà, Đường Tư Hoàng và Đường Miểu giả vờ lại ra ngoài một chuyến, Đường Miểu đưa y vào không gian, qua vài ngày lại tìm cơ hội mang y ra ngoài.
Đường Miểu lấy từ không gian chậu đựng thức ăn cho chó, rồi lấy linh thủy đổ vào. Charles cùng Hắc Uy nếm thử một chút, lập tức bắt đầu uống từng ngụm từng ngụm vào, rất nhanh uống đến không còn một giọt, chưa đến nửa phút, tứ chi cả hai đều mềm nhũn, ngã xuống đất ngất đi. Đường Miểu cũng đem bọn chúng bắt vào không gian. Sau đó, một mình về nhà.
Tính cảnh giác của Trương Vọng không tệ, vừa nghe tiếng động cơ liền chạy đến phía cửa lớn, nhìn thấy chỉ có mình tiểu thiếu gia trở về, có chút kì quái.
“Tiểu thiếu gia, tiên sinh đâu rồi?”
“Cha lo lắng nên đã mang theo Charles cùng Hắc Uy ra ngoài tìm nhóm Đường Hâm rồi.”
Trương Vọng nhẹ gật đầu, không hoài nghi gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất