Quyển 3 Chương 39: Nhiệm vụ cuối cùng (1)
Đường Miểu đối với việc này vô cùng hài lòng, cười cười với y, thản nhiên ngồi xuống, làm ra bộ dáng chủ nhân, phất tay nói: "Tiếu nhị gia, Tiếu tam gia, sao mọi người có thời gian tới chơi vậy? Mau ngồi đi. Xuân thẩm, phiền thẩm rót ba chén trà."
Lời còn chưa dứt, Tiếu Vận Lai, Tiếu Vận Phong và Tiếu Hồ Dương đã đều biến sắc.
Câu này nói thật đúng là khéo, Đường Hâm ngồi một bên mà thầm thấy buồn cười. Câu "sao mọi người có thời gian tới chơi" này thoạt nhìn có vẻ khách khí, kỳ thật không hề khách khí chút nào, ngược lại đối với Xuân thẩm lại vô cùng lễ phép. Đối lập rõ rệt lập tức đánh một đòn ra oai phủ đầu ba người Tiếu Vận Lai, nhưng bọn họ lại không thể gây chuyện được.
Những người khác của Đường gia đều tránh đi, kỳ thật là đang trốn trong tối nghe lén.
Đường Tư Hoàng làm như trách cứ vỗ đầu Đường Miểu, cười cười không nói.
Tiếu Vận Lai hoàn toàn không đem một thằng nhóc để vào mắt, nhìn về phía Đường Tư Hoàng, cười nói: "Đường hiền chất, con vẫn khỏe chứ? Ha ha...con đúng là người bận rộn, từ cái lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, không biết đã bao nhiêu tháng rồi nhỉ?"
Lời này có chút cậy già lên mặt, chỉ trích Đường Tư Hoàng thân làm vãn bối lại vẫn không tới thăm lão. Đường Miểu thầm nghĩ cái người Tiếu Vận Lai đúng là hồ đồ, trước tận thế, Đường gia so với Tiếu gia chỉ mạnh chứ không yếu, cha dù không đi thăm hỏi bọn họ, cũng không ai cho là cha không đúng, vì cha có tư cách để kiêu ngạo. Hiện tại đã là tận thế, thực lực của quân đoàn hoa quả và của Hồ Đồ đội nằm ngang nhau (đây là xem ở biểu hiện bề ngoài, thực tế, quân đoàn hoa quả mạnh hơn Hồ Đồ đội, một trong những nguyên do là còn vì thuộc hạ của Tiếu Hồ Lâm là "quân hỗn tạp"), càng không cần phải nhờ cậy vào Tiếu gia. Lại càng không cần phải nói, hiện tại Hồ Đồ đội và Tiếu gia đã không còn bất cứ quan hệ gì với nhau. Mặc kệ ý đồ của ba người Tiếu Vận Lai là gì, Tiếu Vận Lai vừa nói ra lời này, kỳ thật đã rơi xuống thế hạ phong.
"Tiếu nhị gia quả nhiên rất hiểu cha con, có lúc nào mà cha không bận đâu? Mỗi ngày đều phải vội vàng đi làm nhiệm vụ, còn làm bản thân bị cảm, mất giọng nữa. Tiếu nhị gia, hai người có việc gì cứ nói với con. Cha con đã từng nói, chuyện của cha, con cũng có thể làm chủ." Đường Miểu lập tức đập tan hy vọng của Tiếu Vận Lai.
Tiếu Vận Phong nhướng mày.
Tiếu Hồ Dương cười cười, nói với Đường Miểu: "Tiểu Miểu, chuyện người lớn bọn họ, em đừng chen vào. Chúng ta qua chỗ khác nói chuyện đi? Em còn nhớ không, trước kia anh còn dắt em đi chơi đây này."
"Khi đó còn trẻ người non dạ, luôn làm chuyện ngỗ nghịch. Tiếu nhị gia đừng chê cười con." Đường Miểu mỉm cười, nâng chén trà đưa cho Đường Tư Hoàng, "Cha, uống trà."
Đường Tư Hoàng cong môi cười, hơi gật đầu với ba người Tiếu Vận Lai, tỏ vẻ Đường Miểu quả thật có thể đại diện cho y.
Đường Hâm thở dài trong lòng. Tiếu Vận Lai và Tiếu Vận Phong cũng hơi khó đối phó, papa đây hoàn toàn là đang dung túng Đường Miểu quấy rối.
"Hử?" Tiếu Vận Lai rõ ràng rất bực mình trong nháy mắt vừa rồi, sau đó lại làm như không có gì cười cười, nhìn qua Đường Hâm, ngữ khí vô cùng hòa ái, giống như một bậc cha chú vậy, "Này..mấy đứa đúng là làm ta hỗn loạn mà. Ta nhớ là Đường Tư Hoàng vẫn luôn xem Đường Hâm là người thừa kế mà bồi dưỡng, hay là để ta nói với Đường Hâm?"
Đường Hâm thầm mắng lão già này đúng là không chịu thành thật, may mà hắn và Đường Miểu đã hóa giải hiểu lầm từ lâu, bằng không, hai người họ chẳng phải mới câu đầu tiên đã bị lão châm ngòi chia rẽ rồi sao?
Thật ra Đường Hâm lo lắng quá rồi, Đường Miểu hiện tại cũng không phải Đường Miểu mới 17 tuổi, cười nhạt một tiếng rồi nói: "Vậy cũng không sao, chỉ là, cổ họng Đường Hâm cũng đau rồi, đã bảo anh ấy đừng có ăn nhiều ớt như vậy mà anh ấy cứ không nghe."
Thái dương Đường Hâm giật giật. Nếu hắn mà đang uống nước thì nhất định đã mất đi hình tượng ưu nhã phun ra hết rồi.
Đường Tư Hoàng bật cười trong lòng. Vật nhỏ này đúng là trưởng thành rồi, nói chuyện đủ ngoan độc. Mọi người đều biết, người tỉnh G rất ít khi ăn cay, dù ăn thì một lần sẽ không ăn quá nhiều. Ba người Tiếu Vận Lai tuy biết cậu đang nói bừa nhưng cũng không thể nói gì.
"Đã vậy thì ta cũng nói luôn." Tiếu Vận Phong khá thiếu kiên nhẫn, "Bọn ta và đứa nhỏ Hồ Lâm kia có chút hiểu lầm, nó tâm cao khí ngạo, trong lúc tức giận đã rời khỏi nhà. Tư Hoàng, hai đứa là bạn tốt đã nhiều năm, nên ta muốn phiền con khuyên nó, đừng dỗi với bọn ta nữa, mau sớm trở về nhà."
Đường Miểu thở dài một hơi, tiếc hận nhìn Tiếu Vận Phong, chân thành nói: "Tiếu tam gia, người đừng trách vãn bối nói quá trực tiếp, việc này là người đã không suy xét cẩn thận."
"Hử?" Sắc mặt Tiếu Vận Phong trầm xuống, cười gượng, "Ý Tiểu Miểu con là sao?"
"Việc này cha con không dễ nhúng tay vào. Cha và Tiếu thúc thúc quả thật là bạn tốt, cùng Tiếu nhị gia, Tiếu tam gia cũng là bạn vong niên, nhưng thế nào thì cũng là người ngoài. Người ta nói, "Thanh quan khó dứt việc nhà" *, huống hồ một người ngoài như cha con? Hơn nữa, dù cha con có khuyên Tiếu thúc thúc về, nếu hiểu lầm giữa mọi người một ngày vẫn chưa hóa giải, thì nói không chừng Tiếu thúc thúc có thể sẽ tiếp tục trốn đi; ngoài ra, vạn nhất cha con không hòa giải cho mọi người được, thế chẳng phải cha không còn cách nào đối mặt với người và Tiếu tam gia cũng như Tiếu thúc thúc sao? Hai bên đều không vui? Tiếu nhị gia, Tiếu tam gia, hai người thấy con nói đúng không?" Thần sắc Đường Miểu vô cùng thản nhiên cùng chân thành.
(*) thanh quan nan đoạn gia vụ sự (清官难断家务事): thành ngữ ý chỉ chuyện trong nhà lộn xộn, dù là quan thanh liêm cũng không có cách nào phân biệt đúng sai. Trích từ quyển thứ 10 trong "Dụ thế minh ngôn" của Phùng Mộng Long thời Minh.
"Khụ!" Đường Hâm nhịn không được khụ một tiếng, nâng chén trà lên che miệng.
Tiếu Vận Lai nhất thời không nói gì được, nhưng tất nhiên không dễ dàng buông tha, lại cười nói: "Vậy con nói xem phải làm sao đây? Như con đã nói, Tư Hoàng và Hồ Lâm là bạn tốt, Tư Hoàng con cũng không thể nhìn Hồ Lâm một mình vất vả bên ngoài chứ hả, ta làm trưởng bối của nó, thấy rất đau lòng a."
"Điểm này, Tiếu nhị gia có thể yên tâm. Theo như con thấy, cứ để Tiếu thúc thúc ở bên ngoài một thời gian, để thúc ấy ăn khổ một chút, đến khi thúc ấy nhớ sẽ trở về thôi. Bất quá, người cứ yên tâm, cha con là bạn tốt của Tiếu thúc thúc, sẽ không mặc kệ thúc ấy, nếu như Tiếu thúc thúc có gặp chuyện gì, cha con nhất định sẽ "giúp" thúc ấy." Ngữ khí an ủi của Đường Miểu cực kỳ ôn hòa.
"Sao vậy được?" Tiếu Hồ Dương không biết nghĩ gì mà đột nhiên kích động bật dậy.
Đường Miểu ra vẻ kinh ngạc nhìn gã, cầm ấm trà châm trà cho ba người Tiếu Vận Lai, lời ích ý nhiều mà đẩy Đường Tư Hoàng ra xa khỏi chuyện này, "Cha con là nhất định không thể nhúng tay vào rồi, bằng không, quan hệ của ba bên lúc đó, sẽ càng lúc càng phức tạp. Người ta nói, "Cởi chuông cần người buộc chuông", hai người cứ dứt khoát đi tìm Tiếu thúc thúc rồi nói rõ ràng mọi chuyện. Mọi người chắc không biết chứ sáng nay Tiếu thúc thúc có đến đây, còn nhắc tới các thúc đó, nhìn sắc mặt thúc ấy, cứ buồn bã mãi, con thấy trong lòng thúc ấy vẫn rất luyến tiếc Tiếu nhị gia và Tiếu tam gia đó, thúc ấy còn kể cho nhà con khi còn bé hai người hay đưa thúc ấy đi chơi mà."
Đường Tư Hoàng suýt nữa đã bật cười.
Đường Miểu căn bản là nói dối trắng trợn, không chút thẹn thùng đẩy vấn đề lại cho Tiếu Hồ Lâm. Đây vốn là phiền phức của Tiếu Hồ Lâm, dựa vào cái gì mà cha cậu phải bận tâm?
"Thật sao?" Tiếu Vận Phong tin là thật, mặt lộ ra vài phần vui mừng, Tiếu Vận Lai không kịp cản lại, lão đã nói, "Đã vậy thì bọn ta đi tìm nó."
Tiếu Vận Lai hung hăng trừng lão một cái, lồng ngực phập phồng không ngừng, vẻ mặt cực kỳ khó coi, trước khi đi, mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua Đường Miểu. Tiếu Hồ Dương dù sao cũng còn trẻ nên không hề biết che dấu, ánh mắt nhìn Đường Miểu tràn ngập phẫn hận cùng ác liệt.
Ý cười trên mặt Đường Tư Hoàng đột nhiên thu lại, phất tay ra hiệu Xuân thẩm tiễn khách.
"Cha, thế nào?" Đường Miểu vui vẻ khoái trá hỏi, cái cậu hỏi dĩ nhiên là biểu hiện của mình.
Đường Tư Hoàng khẽ cười gật đầu.
Đường Hâm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, yên lặng ngồi kế bên uống trà. Trời biết, lượng trà hắn uống trong một tiếng đồng hồ vừa rồi đã vượt quá lượng hắn uống một ngày bình thường rồi.
"Tiên sinh, tôi sợ là Tiếu Vận Lai và Tiếu Vận Phong sẽ không từ bỏ ý định đâu, tên Tiếu Hồ Dương kia e rằng có thể ghi hận tiểu thiếu gia." Đường Xuân nhanh chóng đi tới, cau mày nói.
Đường Văn đúng là một trợ lý kiêm luật sư danh xứng với thực, đứng cạnh Đường Tư Hoàng, lời lẽ sắc bén, "Tiên sinh, nếu Tiếu tiên sinh ngay cả chút việc nhỏ này mà cũng không thể giải quyết, tôi nghĩ, chúng ta cần phải suy nghĩ chu đáo việc cùng nhau rời đi với Hồ Đồ đội." Không phải hắn xem thường Tiếu Hồ Lâm hay có ý kiến với Tiếu Hồ Lâm, mà chỉ là nhìn với thái độ khách quan, hoàn toàn cân nhắc trên lập trường vì lợi ích của quân đoàn hoa quả, hay nói đúng hơn là đội của Đường Tư Hoàng.
Đường Võ khẽ hừ một tiếng, thô lỗ ngồi phịch xuống tay ghế sofa: "Tôi ngược lại không lo chuyện này, mà lo Tiếu Hồ Dương xài ám chiêu gì đó sau lưng. Thằng nhóc đó chẳng phải đứa tốt lành gì. Vốn đã là thằng vô dụng, còn hết lần này đến lần khác trưng ra cái mặt oán hận "Trời sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng" đó!"
(trời sinh Du sao còn sinh Lượng: Chu Du vốn là một mưu tướng nổi tiếng của nước Đông Ngô thời Tam Quốc, còn Gia Cát Lượng là quân sư đại tài của nước Thục, Chu Du sau 3 lần trúng kế sách của Gia Cát Lượng thì uất ức chết, trước khi chết đã than với trời: "Trời sinh Du sao còn sinh Lượng!")
"Đường Thất, cậu mau chóng đi tìm Tiếu Hồ Lâm trước khi Tiếu Vận Lai tới tìm rồi đem chuyện hôm nay nói cho cậu ta." Đường Tư Hoàng phân phó, "Nhớ nói rõ ràng một chút, Tiếu Hồ Lâm sẽ biết nên làm thế nào."
"Vâng, tiên sinh."
Đường Tư Hoàng nhìn qua Đường Văn: "Bản kế hoạch thế nào rồi?"
Đường Văn nói: "Tôi đang chỉnh sửa lại, còn cần chừng hai ngày nữa." Dù sao ban ngày mọi người cũng phải làm nhiệm vụ, chỉ có tối mới có thời gian.
Đường Tư Hoàng trầm ngâm một lúc, thấy Đường Miểu lại sắp buồn ngủ thì đứng dậy, "Chuyện này muộn hai ngày cũng không sao. Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, mai Đường Xuân và Phùng Dã ở nhà, những người khác đi làm nhiệm vụ, lần này có thể là nhiệm vụ cuối cùng ở căn cứ WH, rất quan trọng, không qua loa được. Đường Miểu, lên lầu ngủ."
"Dạ." Đường Miểu ngáp một cái, có chút bất đắc dĩ. Nhiệm vụ ngày mai, cậu hy vọng có thể giải quyết trong vòng 6 tiếng, bằng không, e là sẽ cản trở mọi người.
"Đúng rồi, cha, sao mấy hôm nay không thấy Charles và Hắc Uy?" Đường Miểu vừa đi lên lầu vừa hỏi. Vì cơ thể rất dễ mệt mỏi, đầu óc cũng trì độn theo, lúc này mới nhớ tới Charles và Hắc Uy.
Trên mặt Xuân thẩm mang vẻ vui mừng, lại có chút thương cảm, "Tiểu thiếu gia, là thế này, Hắc Uy mang thai rồi." Hắc Uy mang thai, đương nhiên là chuyện tốt, chẳng qua hiện tại điều kiện không tốt lắm. Nhưng không còn cách nào, cũng không thể bỏ con của Hắc Uy được.
"Thật sao?" Đường Miểu lập tức vui vẻ. Cậu thích chó nhất, bây giờ lại có cơ hội nuôi chó con, sao cậu có thể mất hứng chứ?
"Lên lầu ngủ, ngủ xong rồi đi coi bọn nó." Đường Tư Hoàng vỗ một cái lên lưng cậu. Hai người mau chóng lên lầu. Những chuyện khác như vài công tác cần chuẩn bị cho nhiệm vụ ngày mai, đã có Đường Văn, Đường Xuân bọn họ lo rồi.
—————————
Đọc đoạn Charles với Hắc Uy, tui cứ niệm: đây là sinh tử văn, đây là sinh tử văn, đây là sinh tử văn, đây là sinh tử văn.... =]]]]]
*********************************
Lời còn chưa dứt, Tiếu Vận Lai, Tiếu Vận Phong và Tiếu Hồ Dương đã đều biến sắc.
Câu này nói thật đúng là khéo, Đường Hâm ngồi một bên mà thầm thấy buồn cười. Câu "sao mọi người có thời gian tới chơi" này thoạt nhìn có vẻ khách khí, kỳ thật không hề khách khí chút nào, ngược lại đối với Xuân thẩm lại vô cùng lễ phép. Đối lập rõ rệt lập tức đánh một đòn ra oai phủ đầu ba người Tiếu Vận Lai, nhưng bọn họ lại không thể gây chuyện được.
Những người khác của Đường gia đều tránh đi, kỳ thật là đang trốn trong tối nghe lén.
Đường Tư Hoàng làm như trách cứ vỗ đầu Đường Miểu, cười cười không nói.
Tiếu Vận Lai hoàn toàn không đem một thằng nhóc để vào mắt, nhìn về phía Đường Tư Hoàng, cười nói: "Đường hiền chất, con vẫn khỏe chứ? Ha ha...con đúng là người bận rộn, từ cái lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, không biết đã bao nhiêu tháng rồi nhỉ?"
Lời này có chút cậy già lên mặt, chỉ trích Đường Tư Hoàng thân làm vãn bối lại vẫn không tới thăm lão. Đường Miểu thầm nghĩ cái người Tiếu Vận Lai đúng là hồ đồ, trước tận thế, Đường gia so với Tiếu gia chỉ mạnh chứ không yếu, cha dù không đi thăm hỏi bọn họ, cũng không ai cho là cha không đúng, vì cha có tư cách để kiêu ngạo. Hiện tại đã là tận thế, thực lực của quân đoàn hoa quả và của Hồ Đồ đội nằm ngang nhau (đây là xem ở biểu hiện bề ngoài, thực tế, quân đoàn hoa quả mạnh hơn Hồ Đồ đội, một trong những nguyên do là còn vì thuộc hạ của Tiếu Hồ Lâm là "quân hỗn tạp"), càng không cần phải nhờ cậy vào Tiếu gia. Lại càng không cần phải nói, hiện tại Hồ Đồ đội và Tiếu gia đã không còn bất cứ quan hệ gì với nhau. Mặc kệ ý đồ của ba người Tiếu Vận Lai là gì, Tiếu Vận Lai vừa nói ra lời này, kỳ thật đã rơi xuống thế hạ phong.
"Tiếu nhị gia quả nhiên rất hiểu cha con, có lúc nào mà cha không bận đâu? Mỗi ngày đều phải vội vàng đi làm nhiệm vụ, còn làm bản thân bị cảm, mất giọng nữa. Tiếu nhị gia, hai người có việc gì cứ nói với con. Cha con đã từng nói, chuyện của cha, con cũng có thể làm chủ." Đường Miểu lập tức đập tan hy vọng của Tiếu Vận Lai.
Tiếu Vận Phong nhướng mày.
Tiếu Hồ Dương cười cười, nói với Đường Miểu: "Tiểu Miểu, chuyện người lớn bọn họ, em đừng chen vào. Chúng ta qua chỗ khác nói chuyện đi? Em còn nhớ không, trước kia anh còn dắt em đi chơi đây này."
"Khi đó còn trẻ người non dạ, luôn làm chuyện ngỗ nghịch. Tiếu nhị gia đừng chê cười con." Đường Miểu mỉm cười, nâng chén trà đưa cho Đường Tư Hoàng, "Cha, uống trà."
Đường Tư Hoàng cong môi cười, hơi gật đầu với ba người Tiếu Vận Lai, tỏ vẻ Đường Miểu quả thật có thể đại diện cho y.
Đường Hâm thở dài trong lòng. Tiếu Vận Lai và Tiếu Vận Phong cũng hơi khó đối phó, papa đây hoàn toàn là đang dung túng Đường Miểu quấy rối.
"Hử?" Tiếu Vận Lai rõ ràng rất bực mình trong nháy mắt vừa rồi, sau đó lại làm như không có gì cười cười, nhìn qua Đường Hâm, ngữ khí vô cùng hòa ái, giống như một bậc cha chú vậy, "Này..mấy đứa đúng là làm ta hỗn loạn mà. Ta nhớ là Đường Tư Hoàng vẫn luôn xem Đường Hâm là người thừa kế mà bồi dưỡng, hay là để ta nói với Đường Hâm?"
Đường Hâm thầm mắng lão già này đúng là không chịu thành thật, may mà hắn và Đường Miểu đã hóa giải hiểu lầm từ lâu, bằng không, hai người họ chẳng phải mới câu đầu tiên đã bị lão châm ngòi chia rẽ rồi sao?
Thật ra Đường Hâm lo lắng quá rồi, Đường Miểu hiện tại cũng không phải Đường Miểu mới 17 tuổi, cười nhạt một tiếng rồi nói: "Vậy cũng không sao, chỉ là, cổ họng Đường Hâm cũng đau rồi, đã bảo anh ấy đừng có ăn nhiều ớt như vậy mà anh ấy cứ không nghe."
Thái dương Đường Hâm giật giật. Nếu hắn mà đang uống nước thì nhất định đã mất đi hình tượng ưu nhã phun ra hết rồi.
Đường Tư Hoàng bật cười trong lòng. Vật nhỏ này đúng là trưởng thành rồi, nói chuyện đủ ngoan độc. Mọi người đều biết, người tỉnh G rất ít khi ăn cay, dù ăn thì một lần sẽ không ăn quá nhiều. Ba người Tiếu Vận Lai tuy biết cậu đang nói bừa nhưng cũng không thể nói gì.
"Đã vậy thì ta cũng nói luôn." Tiếu Vận Phong khá thiếu kiên nhẫn, "Bọn ta và đứa nhỏ Hồ Lâm kia có chút hiểu lầm, nó tâm cao khí ngạo, trong lúc tức giận đã rời khỏi nhà. Tư Hoàng, hai đứa là bạn tốt đã nhiều năm, nên ta muốn phiền con khuyên nó, đừng dỗi với bọn ta nữa, mau sớm trở về nhà."
Đường Miểu thở dài một hơi, tiếc hận nhìn Tiếu Vận Phong, chân thành nói: "Tiếu tam gia, người đừng trách vãn bối nói quá trực tiếp, việc này là người đã không suy xét cẩn thận."
"Hử?" Sắc mặt Tiếu Vận Phong trầm xuống, cười gượng, "Ý Tiểu Miểu con là sao?"
"Việc này cha con không dễ nhúng tay vào. Cha và Tiếu thúc thúc quả thật là bạn tốt, cùng Tiếu nhị gia, Tiếu tam gia cũng là bạn vong niên, nhưng thế nào thì cũng là người ngoài. Người ta nói, "Thanh quan khó dứt việc nhà" *, huống hồ một người ngoài như cha con? Hơn nữa, dù cha con có khuyên Tiếu thúc thúc về, nếu hiểu lầm giữa mọi người một ngày vẫn chưa hóa giải, thì nói không chừng Tiếu thúc thúc có thể sẽ tiếp tục trốn đi; ngoài ra, vạn nhất cha con không hòa giải cho mọi người được, thế chẳng phải cha không còn cách nào đối mặt với người và Tiếu tam gia cũng như Tiếu thúc thúc sao? Hai bên đều không vui? Tiếu nhị gia, Tiếu tam gia, hai người thấy con nói đúng không?" Thần sắc Đường Miểu vô cùng thản nhiên cùng chân thành.
(*) thanh quan nan đoạn gia vụ sự (清官难断家务事): thành ngữ ý chỉ chuyện trong nhà lộn xộn, dù là quan thanh liêm cũng không có cách nào phân biệt đúng sai. Trích từ quyển thứ 10 trong "Dụ thế minh ngôn" của Phùng Mộng Long thời Minh.
"Khụ!" Đường Hâm nhịn không được khụ một tiếng, nâng chén trà lên che miệng.
Tiếu Vận Lai nhất thời không nói gì được, nhưng tất nhiên không dễ dàng buông tha, lại cười nói: "Vậy con nói xem phải làm sao đây? Như con đã nói, Tư Hoàng và Hồ Lâm là bạn tốt, Tư Hoàng con cũng không thể nhìn Hồ Lâm một mình vất vả bên ngoài chứ hả, ta làm trưởng bối của nó, thấy rất đau lòng a."
"Điểm này, Tiếu nhị gia có thể yên tâm. Theo như con thấy, cứ để Tiếu thúc thúc ở bên ngoài một thời gian, để thúc ấy ăn khổ một chút, đến khi thúc ấy nhớ sẽ trở về thôi. Bất quá, người cứ yên tâm, cha con là bạn tốt của Tiếu thúc thúc, sẽ không mặc kệ thúc ấy, nếu như Tiếu thúc thúc có gặp chuyện gì, cha con nhất định sẽ "giúp" thúc ấy." Ngữ khí an ủi của Đường Miểu cực kỳ ôn hòa.
"Sao vậy được?" Tiếu Hồ Dương không biết nghĩ gì mà đột nhiên kích động bật dậy.
Đường Miểu ra vẻ kinh ngạc nhìn gã, cầm ấm trà châm trà cho ba người Tiếu Vận Lai, lời ích ý nhiều mà đẩy Đường Tư Hoàng ra xa khỏi chuyện này, "Cha con là nhất định không thể nhúng tay vào rồi, bằng không, quan hệ của ba bên lúc đó, sẽ càng lúc càng phức tạp. Người ta nói, "Cởi chuông cần người buộc chuông", hai người cứ dứt khoát đi tìm Tiếu thúc thúc rồi nói rõ ràng mọi chuyện. Mọi người chắc không biết chứ sáng nay Tiếu thúc thúc có đến đây, còn nhắc tới các thúc đó, nhìn sắc mặt thúc ấy, cứ buồn bã mãi, con thấy trong lòng thúc ấy vẫn rất luyến tiếc Tiếu nhị gia và Tiếu tam gia đó, thúc ấy còn kể cho nhà con khi còn bé hai người hay đưa thúc ấy đi chơi mà."
Đường Tư Hoàng suýt nữa đã bật cười.
Đường Miểu căn bản là nói dối trắng trợn, không chút thẹn thùng đẩy vấn đề lại cho Tiếu Hồ Lâm. Đây vốn là phiền phức của Tiếu Hồ Lâm, dựa vào cái gì mà cha cậu phải bận tâm?
"Thật sao?" Tiếu Vận Phong tin là thật, mặt lộ ra vài phần vui mừng, Tiếu Vận Lai không kịp cản lại, lão đã nói, "Đã vậy thì bọn ta đi tìm nó."
Tiếu Vận Lai hung hăng trừng lão một cái, lồng ngực phập phồng không ngừng, vẻ mặt cực kỳ khó coi, trước khi đi, mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua Đường Miểu. Tiếu Hồ Dương dù sao cũng còn trẻ nên không hề biết che dấu, ánh mắt nhìn Đường Miểu tràn ngập phẫn hận cùng ác liệt.
Ý cười trên mặt Đường Tư Hoàng đột nhiên thu lại, phất tay ra hiệu Xuân thẩm tiễn khách.
"Cha, thế nào?" Đường Miểu vui vẻ khoái trá hỏi, cái cậu hỏi dĩ nhiên là biểu hiện của mình.
Đường Tư Hoàng khẽ cười gật đầu.
Đường Hâm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, yên lặng ngồi kế bên uống trà. Trời biết, lượng trà hắn uống trong một tiếng đồng hồ vừa rồi đã vượt quá lượng hắn uống một ngày bình thường rồi.
"Tiên sinh, tôi sợ là Tiếu Vận Lai và Tiếu Vận Phong sẽ không từ bỏ ý định đâu, tên Tiếu Hồ Dương kia e rằng có thể ghi hận tiểu thiếu gia." Đường Xuân nhanh chóng đi tới, cau mày nói.
Đường Văn đúng là một trợ lý kiêm luật sư danh xứng với thực, đứng cạnh Đường Tư Hoàng, lời lẽ sắc bén, "Tiên sinh, nếu Tiếu tiên sinh ngay cả chút việc nhỏ này mà cũng không thể giải quyết, tôi nghĩ, chúng ta cần phải suy nghĩ chu đáo việc cùng nhau rời đi với Hồ Đồ đội." Không phải hắn xem thường Tiếu Hồ Lâm hay có ý kiến với Tiếu Hồ Lâm, mà chỉ là nhìn với thái độ khách quan, hoàn toàn cân nhắc trên lập trường vì lợi ích của quân đoàn hoa quả, hay nói đúng hơn là đội của Đường Tư Hoàng.
Đường Võ khẽ hừ một tiếng, thô lỗ ngồi phịch xuống tay ghế sofa: "Tôi ngược lại không lo chuyện này, mà lo Tiếu Hồ Dương xài ám chiêu gì đó sau lưng. Thằng nhóc đó chẳng phải đứa tốt lành gì. Vốn đã là thằng vô dụng, còn hết lần này đến lần khác trưng ra cái mặt oán hận "Trời sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng" đó!"
(trời sinh Du sao còn sinh Lượng: Chu Du vốn là một mưu tướng nổi tiếng của nước Đông Ngô thời Tam Quốc, còn Gia Cát Lượng là quân sư đại tài của nước Thục, Chu Du sau 3 lần trúng kế sách của Gia Cát Lượng thì uất ức chết, trước khi chết đã than với trời: "Trời sinh Du sao còn sinh Lượng!")
"Đường Thất, cậu mau chóng đi tìm Tiếu Hồ Lâm trước khi Tiếu Vận Lai tới tìm rồi đem chuyện hôm nay nói cho cậu ta." Đường Tư Hoàng phân phó, "Nhớ nói rõ ràng một chút, Tiếu Hồ Lâm sẽ biết nên làm thế nào."
"Vâng, tiên sinh."
Đường Tư Hoàng nhìn qua Đường Văn: "Bản kế hoạch thế nào rồi?"
Đường Văn nói: "Tôi đang chỉnh sửa lại, còn cần chừng hai ngày nữa." Dù sao ban ngày mọi người cũng phải làm nhiệm vụ, chỉ có tối mới có thời gian.
Đường Tư Hoàng trầm ngâm một lúc, thấy Đường Miểu lại sắp buồn ngủ thì đứng dậy, "Chuyện này muộn hai ngày cũng không sao. Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, mai Đường Xuân và Phùng Dã ở nhà, những người khác đi làm nhiệm vụ, lần này có thể là nhiệm vụ cuối cùng ở căn cứ WH, rất quan trọng, không qua loa được. Đường Miểu, lên lầu ngủ."
"Dạ." Đường Miểu ngáp một cái, có chút bất đắc dĩ. Nhiệm vụ ngày mai, cậu hy vọng có thể giải quyết trong vòng 6 tiếng, bằng không, e là sẽ cản trở mọi người.
"Đúng rồi, cha, sao mấy hôm nay không thấy Charles và Hắc Uy?" Đường Miểu vừa đi lên lầu vừa hỏi. Vì cơ thể rất dễ mệt mỏi, đầu óc cũng trì độn theo, lúc này mới nhớ tới Charles và Hắc Uy.
Trên mặt Xuân thẩm mang vẻ vui mừng, lại có chút thương cảm, "Tiểu thiếu gia, là thế này, Hắc Uy mang thai rồi." Hắc Uy mang thai, đương nhiên là chuyện tốt, chẳng qua hiện tại điều kiện không tốt lắm. Nhưng không còn cách nào, cũng không thể bỏ con của Hắc Uy được.
"Thật sao?" Đường Miểu lập tức vui vẻ. Cậu thích chó nhất, bây giờ lại có cơ hội nuôi chó con, sao cậu có thể mất hứng chứ?
"Lên lầu ngủ, ngủ xong rồi đi coi bọn nó." Đường Tư Hoàng vỗ một cái lên lưng cậu. Hai người mau chóng lên lầu. Những chuyện khác như vài công tác cần chuẩn bị cho nhiệm vụ ngày mai, đã có Đường Văn, Đường Xuân bọn họ lo rồi.
—————————
Đọc đoạn Charles với Hắc Uy, tui cứ niệm: đây là sinh tử văn, đây là sinh tử văn, đây là sinh tử văn, đây là sinh tử văn.... =]]]]]
*********************************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất