Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết
Chương 83: Bằng lòng
Vệ Liễm bước tới, ngồi xuống đầu giường, chủ động nắm tay Cơ Việt. Hắn thôi không mò mẫm nữa, ấn đường giãn ra và trở nên rất yên tĩnh.
"Ngốc." Vệ Liễm khẽ thở dài: "Ngay cả tay của ta cũng chẳng nhận ra, lại còn dám nắm tay người khác."
Chu Minh Lễ giật thót, chỉ sợ Liễm công tử sẽ chặt rơi móng vuốt của mình trong tích tắc.
Vẻ mặt phức tạp, hắn nhìn hai người đang nắm tay nhau, cảm thấy khó mà tin nổi.
Hắn thấy rất rõ, bệ hạ vốn ngủ không yên, trong giấc mộng cũng bất an, nhưng vừa nắm tay công tử thì cơ thể liền thả lỏng.
Trong mắt mọi người, công tử lạnh lùng, mạnh mẽ, không cho phép ai dám nhìn thẳng, lúc này lại để mặc bệ hạ siết chặt tay, đôi mắt cụp xuống, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng.
Hắn rất kinh ngạc.
... Nói thật, hắn đã từng xem thường Liễm công tử.
Mặc dù đương thời nam phong thịnh hành, nhưng địa vị luyến sủng cực kỳ thấp. Nam sủng chẳng qua là một món đồ chơi, cất nhắc lên vị trí chính thê chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo. Xét cho cùng, nam phong chỉ mới mẻ thôi, chứ chẳng ra sao cả. Cưới hỏi đàng hoàng vẫn phải theo đạo nam nữ, lấy hòa hợp âm dương làm chủ.
Công tử một quốc gia mà nằm dưới thân kẻ khác như nữ tử, cho dù biết y chẳng thể tự quyết định số phận bản thân, người ta vẫn coi thường. Ai cũng nói bệ hạ sủng ái Liễm công tử, Chu Minh Lễ lại cho rằng đó là sự yêu thích dành cho món đồ chơi. Bệ hạ phái Liễm công tử đi cứu trợ khiến hắn mâu thuẫn vạn phần, hắn cảm thấy bệ hạ thật hồ đồ, sủng tới mức chẳng phân biệt đúng sai.
Sau đó Liễm công tử liên tiếp biểu hiện năng lực hơn người, thái độ của Chu Minh Lễ dần thay đổi, cuối cùng thì thở dài nuối tiếc.
Tài năng của Liễm công tử khiến người người kinh ngạc, ngoại hình xinh đẹp trí óc thông tuệ, nếu đặt trên triều nhất định sẽ lập công lao lớn, tạo phúc cho muôn dân, thế nhưng đưa vào hậu cung thì lại bị người chơi đùa d//âm loạn.
Từ khi làm quan đến nay, Chu Minh Lễ không phản đối bất cứ hành động nào của bệ hạ, trừ chuyện này, hắn cảm thấy bệ hạ đang làm nhục Liễm công tử.
Liễm công tử nên có một thế giới rộng lớn hơn.
Nhưng hôm nay, bệ hạ ngàn dặm xa xôi đuổi tới, thấy phương thức hai người chung sống, nhìn gương mặt ấm áp đang chảy xuôi yêu thương của công tử, chẳng khác gì tình cảm giữa hắn và phu nhân.
Chu Minh Lễ hoảng hốt nghĩ, tất cả mọi người đều tưởng bệ hạ nhất thời hứng thú với Liễm công tử, Liễm công tử bị bệ hạ làm nhục.
Nhưng ai mà ngờ được... họ thật lòng yêu nhau.
Tình yêu tương tự muôn ngàn nam nữ trên thế gian này, lại xảy ra giữa quân vương và chất tử nước đối địch trong thời loạn, giữa hai nam tử…
Là thế nào...
Chu Minh Lễ chẳng tìm ra ngôn ngữ để hình dung.
Vệ Liễm quay đầu lại, ôn hòa hỏi: "Chu đại nhân có gì muốn nói ư?"
Hắn hoàn hồn, ôm quyền đáp: "Không có, thần xin cáo lui."
Sao hắn lại chẳng có mắt mà quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi chứ.
Đồng thời hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu người trong phòng là bệ hạ, vậy Liễm công tử không phản bội, đêm qua chắc chắn công tử và bệ hạ đang...
Thân thể Chu Minh Lễ bỗng cứng đờ.
... Đêm qua hắn đã nghe thấy gì?
Hắn đã làm gì?
Hắn cứ lải nhải với công tử mãi.
Chu Minh Lễ bắt đầu sợ hãi.
Tiểu biệt thắng tân hôn*, bệ hạ và công tử đang củi khô lửa bốc, nhung nhớ triền miên, hắn xía vào làm gì?
(Tiểu biệt: xa cách trong thời gian ngắn; tân hôn: vợ chồng mới cưới, ý nói xa cách trong thời gian ngắn rồi gặp lại còn máu lửa nồng nàn hơn cả lúc mới cưới)
Tối hôm qua hắn còn đòi bước vào phòng!
Vệ Liễm thấy Chu Minh Lễ cứ bần thần, không nhịn được bèn lên tiếng: "Sao Chu đại nhân còn chưa đi?"
"... Thần đi đây."
Hắn chạy trối chết, còn thân thiết đóng chặt cửa phòng.
Két!
Tiếng khép cửa gõ thẳng vào lòng người.
Căn phòng yên ắng.
-
Vệ Liễm nhìn chằm chằm cánh cửa kia chốc lát, rốt cục hết duy trì nổi vẻ bình tĩnh.
Y xoa xoa đôi gò má nóng bừng, lẩm bẩm: "Đều tại huynh, chẳng còn mặt mũi mà gặp người nữa rồi."
Da mặt y không quá dầy, trừ lúc trêu chọc Cơ Việt thì mặt không biến sắc đùa chẳng biết mệt, còn trước người khác y vẫn rụt rè tới vạn phần.
Vừa nhớ tới tình cảnh đêm qua bị Cơ Việt bắt nạt, ép phải đối đáp qua một cánh cửa, Vệ Liễm sắp hít thở không thông.
Tạm thời y từ chối gặp Chu Minh Lễ.
Trong lòng có bóng ma.
Cơ Việt vẫn say giấc nồng, chẳng thể cảm nhận được oán niệm của Vệ Liễm.
Hắn kéo tay Vệ Liễm sống chết không buông, khiến y chẳng rời đi được, cực kì dính người.
Nếu không phải Cơ Việt thực sự sắp mệt chết, Vệ Liễm sẽ hoài nghi hắn đang giả bộ ngủ.
Rút tay ra mấy lần chẳng được, y đành bỏ qua.
Y nghĩ ít nhất Cơ Việt vẫn nhận ra mình, bởi vừa nãy Chu Minh Lễ rút tay ra rất dễ, tới phiên y thì làm cách nào cũng không thoát.
Vệ Liễm lẳng lặng ngồi yên bên giường, cảm thấy mình chẳng khác nào một tên ngốc.
Y ngẫm nghĩ, cởi giày, chui vào chăn, vùi trong lồng ngực Cơ Việt rồi ngủ thiếp đi.
Đã một tháng y cũng chưa nghỉ ngơi cho tốt.
Hôm nay tự thưởng cho bản thân nửa ngày vậy.
-
Vừa đặt lưng liền ngủ thẳng qua giờ ngọ.
Cơ Việt tỉnh dậy thì thấy thanh niên đang tìm tư thế thoải mái gối lên khuỷu tay hắn, mái tóc đen rải rác trong lòng bàn tay, cọ đến phát ngứa.
Nhưng hắn lại tưởng mình đang nằm mơ.
Thanh niên cọ quậy, xúc cảm thân thuộc và nhiệt độ cơ thể kéo Cơ Việt trở về hiện thực.
Đúng rồi, bây giờ hắn đang ở phủ tri châu Giang Châu, đâu phải Tần Vương cung Vĩnh Bình.
Người trong lồng ngực là thật.
Một tháng qua hắn thường xuyên mơ thấy Vệ Liễm, y đều đi vào giấc mộng của hắn hàng đêm, mỗi khi y rời đi, hắn lại vươn tay ra bắt lấy, rồi bừng tỉnh trong tiếng gà gáy, kéo theo nỗi thất vọng mất mát tràn trề.
Nỗi nhớ nhung cứ ăn mòn xương tủy.
Hắn bắt đầu hoài nghi liệu mình lựa chọn có chính xác hay không.
Tưởng niệm là thứ giày vò người ta thật khủng khiếp, đáng sợ hơn cả cái chết.
Sinh ly khổ sở như vậy, huống chi là tử biệt.
Căn bản là...
Căn bản là hắn không nỡ.
"Cơ Việt." Vệ Liễm lim dim mở mắt, đối diện với tầm nhìn của Cơ Việt.
Bên trong ẩn chứa cảm xúc quá mức phức tạp, nặng nề, khiến trái tim Vệ Liễm nhói đau, dâng lên một nỗi khổ sở không tên.
Đợi tới khi Vệ Liễm nhìn rõ, thì Cơ Việt đã dời tầm mắt: "Tỉnh rồi à?"
Vệ Liễm mở to mắt, ngồi dậy: "Ừm."
Y nhào vào lòng hắn, không chút keo kiệt vòng tay ôm lấy đối phương: "Thật là tốt, vừa tỉnh lại có thể trông thấy huynh."
Cơ Việt khẽ cười, nhẹ nhàng gom những sợi tóc đang tản ra trước ngực Vệ Liễm.
Hai người ôm nhau, cứ như vậy, rất yên tĩnh, chẳng ai nói gì.
Phảng phất như hiểu ngầm, muốn duy trì khoảnh khắc này vĩnh viễn.
Hai người lẳng lặng vỗ về an ủi nhau hồi lâu, tới lúc tách ra coi như chưa có gì phát sinh.
"Hiện giờ tình hình Giang Châu đã ổn định." Vệ Liễm vừa giúp Cơ Việt mặc quần áo vừa nói: "Người bệnh đều được tập trung ở huyện Thanh Bình, đang tích cực truy tìm cá lọt lưới, thuốc chữa trị có rồi... Giúp ta thắt dây lưng." Y chỉnh trang vạt áo cho Cơ Việt xong xuôi rồi rất tự nhiên xoay người, nhấc cánh tay lên.
Đâu phải họ không tự mình mặc quần áo được, chẳng qua làm bất cứ điều gì với người mình yêu cũng thấy rất thú vị.
Cơ Việt buộc dây áo giúp Vệ Liễm, nhìn vòng eo thon, hắn hơi nhướn mày: "Gầy."
"Huynh không xem lại mình mà còn trách ta, áo rộng cả một vòng, lúc ta đo cho huynh rất vừa vặn cơ mà." Vệ Liễm quay người, liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, đột nhiên cười hỏi: "Có phải huynh tính… mặc kệ cho quần áo rộng, để trông vào càng thấy xanh xao vàng vọt không?"
Cơ Việt thở dài: "Phải, tiều tụy không chịu nổi, ăn ngủ cũng chẳng ngon, cần Vệ Tiểu Liễm hôn một chút thì Cơ Tiểu Việt mới đứng lên được."
Vệ Liễm không nói hai lời, sáp tới hôn chụt lên má hắn.
"Không phải chỗ này."
Vệ Liễm liền hôn lên môi hắn.
Cơ Việt cong khóe miệng, vẫn nói: "Cũng không phải chỗ này."
Vệ Liễm khó hiểu.
Cơ Việt cười nói, trêu tức: "Em không biết Cơ Tiểu Việt ở chỗ nào thật sao?"
Vệ Liễm sững sờ.
Đôi mắt kinh ngạc trợn to.
... Cơ Việt đang cợt nhả gì thế?
Không phải hắn hoàn thành công việc nửa năm trong một tháng, mà là hắn dọn sạch kho báu của nữ quan Đồng sử trong một tháng thì có!
Vệ Liễm vô cùng chấn động.
Sắc hồng từng chút một, mon men bò lên từ cần cổ trắng nõn của thanh niên.
Cơ Việt mỉm cười ngắm nghía dáng dấp thẹn thùng kia, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, lúc trước Vệ Liễm đùa giỡn hắn ra sao, bây giờ hắn sẽ trả lại.
Vệ Tiểu Liễm, sớm hay muộn sẽ trả đầy đủ.
Cơ Việt bình thản ung dung nhìn thanh niên chần chờ hồi lâu, sau đó y bỗng cụp mắt, cúi xuống, dường như hạ quyết tâm, gập đầu gối lại, định quỳ xuống.
Cơ Việt hoảng hốt, vội kéo y lên trước khi hai đầu gối chạm đất.
"Không… không cần đâu." Cơ Việt ho nhẹ: "Đùa em thôi mà, đừng tranh giành hơn thua với ta... như thế..."
Đừng ép bản thân phải chịu oan ức.
Xét về mức độ tàn nhẫn, vẫn là Vệ Liễm tàn nhẫn.
Y thật dứt khoát.
Hắn hoàn toàn chịu thua.
Đại khái cả đời này hắn cũng chẳng thể giành chiến thắng trước Vệ Liễm, bởi y chưa kịp làm gì, hắn đã đau lòng trước rồi.
Vệ Liễm cụp mắt, khẽ nói: "Không phải tranh giành hơn thua với huynh."
Y thì thầm: "... Ta bằng lòng."
Cơ Việt ngơ ngác.
Thanh niên ngước nhìn, ánh mắt trong veo.
Bởi vì ta yêu huynh, cho nên ta bằng lòng.
Cơ Việt yên lặng hồi lâu, rồi ôm người vào trong ngực, bỗng nhiên không biết nói gì cho phải: "Vệ Tiểu Liễm..."
Sao em lại ngoan ngoãn như vậy chứ.
-
Rốt cuộc Cơ Việt không để Vệ Liễm làm. Hắn biết tính y thích sạch sẽ, trước kia chỉ dính một chút bụi cũng bức bối không thể tắm rửa từ trong ra ngoài, có thể đồng ý với yêu cầu của hắn, ngoại trừ diễn tả bằng hai chữ chân tình thì không còn từ ngữ nào khác.
Vệ Liễm bằng lòng, hắn lại không nỡ.
Hai người mặc quần áo xong xuôi, mở cửa phòng, thì thấy trước mặt quỳ một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy viên quan. Cơ Việt vừa đi ra, tất cả lập tức giơ hai tay lên cao, hành đại lễ: "Chúng thần cung nghênh bệ hạ!"
Cơ Việt: "..."
Vệ Liễm: "..."
Cơ Việt nhìn Chu Minh Lễ đang dẫn đầu: "Quỳ ở đây bao lâu rồi?"
Hẳn là không bao lâu, bởi với võ công của hắn và Vệ Liễm thì không thể nào không phát hiện ra.
Chu Minh Lễ lau mồ hôi: "Bẩm bệ hạ, vừa, vừa mới tới."
Sáng nay hắn ra khỏi cửa, liền vội vàng thông báo cho các Tri huyện đến đây tiếp giá. Từ các huyện đến Chủ thành cần thời gian, họ vừa tới nơi thì bệ hạ mở cửa ra.
Cơ Việt nghi ngờ: "Sao Đình úy đại nhân lại nói lắp?"
Chu Minh Lễ đâu phải quan địa phương ít có cơ hội gặp vua, ngày nào cũng giao tiếp, nay trông thấy hắn sao lại sốt sắng thế nhỉ?
Chu Minh Lễ: "Không, không có ạ."
Tưởng lầm bệ hạ là gian phu của công tử Liễm rồi thiếu chút nữa lôi cổ người xuống giường, chuyện như vậy, hắn nghĩ lại mấy lần mà lòng còn sợ hãi.
Hắn suýt qua đời ngay tại trận.
Vệ Liễm mím môi lẳng lặng cười, nhớ lại sự việc Cơ Việt nhầm Chu Minh Lễ là y rồi nắm chặt lấy tay hắn không chịu buông.
Cơ Việt: "..."
Cứ cảm thấy họ kết bè phái giấu hắn chuyện gì đó.
"Miễn lễ." Cơ Việt thản nhiên bảo.
Từ trước đến giờ, trước mặt người ngoài, hắn luôn giữ uy nghiêm của một vị quân vương.
Vệ Liễm không vạch trần, im lặng nhìn hắn diễn.
"Bệ hạ." Chu Minh Lễ chắp tay nói: "Đây là Tri huyện của sáu huyện Giang Châu, nghe nói ngài giá lâm nên đến thăm hỏi."
Cơ Việt gật đầu: "Còn một người nữa đâu?" Hắn nhớ Giang Châu gồm bảy huyện.
Chu Minh Lễ thưa: "Còn một người đang nhốt trong ngục."
Cơ Việt nhướn mày: "... Chà."
Nghe ra là vị Tri huyện với câu chuyện cũ.
"Ngốc." Vệ Liễm khẽ thở dài: "Ngay cả tay của ta cũng chẳng nhận ra, lại còn dám nắm tay người khác."
Chu Minh Lễ giật thót, chỉ sợ Liễm công tử sẽ chặt rơi móng vuốt của mình trong tích tắc.
Vẻ mặt phức tạp, hắn nhìn hai người đang nắm tay nhau, cảm thấy khó mà tin nổi.
Hắn thấy rất rõ, bệ hạ vốn ngủ không yên, trong giấc mộng cũng bất an, nhưng vừa nắm tay công tử thì cơ thể liền thả lỏng.
Trong mắt mọi người, công tử lạnh lùng, mạnh mẽ, không cho phép ai dám nhìn thẳng, lúc này lại để mặc bệ hạ siết chặt tay, đôi mắt cụp xuống, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng.
Hắn rất kinh ngạc.
... Nói thật, hắn đã từng xem thường Liễm công tử.
Mặc dù đương thời nam phong thịnh hành, nhưng địa vị luyến sủng cực kỳ thấp. Nam sủng chẳng qua là một món đồ chơi, cất nhắc lên vị trí chính thê chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo. Xét cho cùng, nam phong chỉ mới mẻ thôi, chứ chẳng ra sao cả. Cưới hỏi đàng hoàng vẫn phải theo đạo nam nữ, lấy hòa hợp âm dương làm chủ.
Công tử một quốc gia mà nằm dưới thân kẻ khác như nữ tử, cho dù biết y chẳng thể tự quyết định số phận bản thân, người ta vẫn coi thường. Ai cũng nói bệ hạ sủng ái Liễm công tử, Chu Minh Lễ lại cho rằng đó là sự yêu thích dành cho món đồ chơi. Bệ hạ phái Liễm công tử đi cứu trợ khiến hắn mâu thuẫn vạn phần, hắn cảm thấy bệ hạ thật hồ đồ, sủng tới mức chẳng phân biệt đúng sai.
Sau đó Liễm công tử liên tiếp biểu hiện năng lực hơn người, thái độ của Chu Minh Lễ dần thay đổi, cuối cùng thì thở dài nuối tiếc.
Tài năng của Liễm công tử khiến người người kinh ngạc, ngoại hình xinh đẹp trí óc thông tuệ, nếu đặt trên triều nhất định sẽ lập công lao lớn, tạo phúc cho muôn dân, thế nhưng đưa vào hậu cung thì lại bị người chơi đùa d//âm loạn.
Từ khi làm quan đến nay, Chu Minh Lễ không phản đối bất cứ hành động nào của bệ hạ, trừ chuyện này, hắn cảm thấy bệ hạ đang làm nhục Liễm công tử.
Liễm công tử nên có một thế giới rộng lớn hơn.
Nhưng hôm nay, bệ hạ ngàn dặm xa xôi đuổi tới, thấy phương thức hai người chung sống, nhìn gương mặt ấm áp đang chảy xuôi yêu thương của công tử, chẳng khác gì tình cảm giữa hắn và phu nhân.
Chu Minh Lễ hoảng hốt nghĩ, tất cả mọi người đều tưởng bệ hạ nhất thời hứng thú với Liễm công tử, Liễm công tử bị bệ hạ làm nhục.
Nhưng ai mà ngờ được... họ thật lòng yêu nhau.
Tình yêu tương tự muôn ngàn nam nữ trên thế gian này, lại xảy ra giữa quân vương và chất tử nước đối địch trong thời loạn, giữa hai nam tử…
Là thế nào...
Chu Minh Lễ chẳng tìm ra ngôn ngữ để hình dung.
Vệ Liễm quay đầu lại, ôn hòa hỏi: "Chu đại nhân có gì muốn nói ư?"
Hắn hoàn hồn, ôm quyền đáp: "Không có, thần xin cáo lui."
Sao hắn lại chẳng có mắt mà quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi chứ.
Đồng thời hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu người trong phòng là bệ hạ, vậy Liễm công tử không phản bội, đêm qua chắc chắn công tử và bệ hạ đang...
Thân thể Chu Minh Lễ bỗng cứng đờ.
... Đêm qua hắn đã nghe thấy gì?
Hắn đã làm gì?
Hắn cứ lải nhải với công tử mãi.
Chu Minh Lễ bắt đầu sợ hãi.
Tiểu biệt thắng tân hôn*, bệ hạ và công tử đang củi khô lửa bốc, nhung nhớ triền miên, hắn xía vào làm gì?
(Tiểu biệt: xa cách trong thời gian ngắn; tân hôn: vợ chồng mới cưới, ý nói xa cách trong thời gian ngắn rồi gặp lại còn máu lửa nồng nàn hơn cả lúc mới cưới)
Tối hôm qua hắn còn đòi bước vào phòng!
Vệ Liễm thấy Chu Minh Lễ cứ bần thần, không nhịn được bèn lên tiếng: "Sao Chu đại nhân còn chưa đi?"
"... Thần đi đây."
Hắn chạy trối chết, còn thân thiết đóng chặt cửa phòng.
Két!
Tiếng khép cửa gõ thẳng vào lòng người.
Căn phòng yên ắng.
-
Vệ Liễm nhìn chằm chằm cánh cửa kia chốc lát, rốt cục hết duy trì nổi vẻ bình tĩnh.
Y xoa xoa đôi gò má nóng bừng, lẩm bẩm: "Đều tại huynh, chẳng còn mặt mũi mà gặp người nữa rồi."
Da mặt y không quá dầy, trừ lúc trêu chọc Cơ Việt thì mặt không biến sắc đùa chẳng biết mệt, còn trước người khác y vẫn rụt rè tới vạn phần.
Vừa nhớ tới tình cảnh đêm qua bị Cơ Việt bắt nạt, ép phải đối đáp qua một cánh cửa, Vệ Liễm sắp hít thở không thông.
Tạm thời y từ chối gặp Chu Minh Lễ.
Trong lòng có bóng ma.
Cơ Việt vẫn say giấc nồng, chẳng thể cảm nhận được oán niệm của Vệ Liễm.
Hắn kéo tay Vệ Liễm sống chết không buông, khiến y chẳng rời đi được, cực kì dính người.
Nếu không phải Cơ Việt thực sự sắp mệt chết, Vệ Liễm sẽ hoài nghi hắn đang giả bộ ngủ.
Rút tay ra mấy lần chẳng được, y đành bỏ qua.
Y nghĩ ít nhất Cơ Việt vẫn nhận ra mình, bởi vừa nãy Chu Minh Lễ rút tay ra rất dễ, tới phiên y thì làm cách nào cũng không thoát.
Vệ Liễm lẳng lặng ngồi yên bên giường, cảm thấy mình chẳng khác nào một tên ngốc.
Y ngẫm nghĩ, cởi giày, chui vào chăn, vùi trong lồng ngực Cơ Việt rồi ngủ thiếp đi.
Đã một tháng y cũng chưa nghỉ ngơi cho tốt.
Hôm nay tự thưởng cho bản thân nửa ngày vậy.
-
Vừa đặt lưng liền ngủ thẳng qua giờ ngọ.
Cơ Việt tỉnh dậy thì thấy thanh niên đang tìm tư thế thoải mái gối lên khuỷu tay hắn, mái tóc đen rải rác trong lòng bàn tay, cọ đến phát ngứa.
Nhưng hắn lại tưởng mình đang nằm mơ.
Thanh niên cọ quậy, xúc cảm thân thuộc và nhiệt độ cơ thể kéo Cơ Việt trở về hiện thực.
Đúng rồi, bây giờ hắn đang ở phủ tri châu Giang Châu, đâu phải Tần Vương cung Vĩnh Bình.
Người trong lồng ngực là thật.
Một tháng qua hắn thường xuyên mơ thấy Vệ Liễm, y đều đi vào giấc mộng của hắn hàng đêm, mỗi khi y rời đi, hắn lại vươn tay ra bắt lấy, rồi bừng tỉnh trong tiếng gà gáy, kéo theo nỗi thất vọng mất mát tràn trề.
Nỗi nhớ nhung cứ ăn mòn xương tủy.
Hắn bắt đầu hoài nghi liệu mình lựa chọn có chính xác hay không.
Tưởng niệm là thứ giày vò người ta thật khủng khiếp, đáng sợ hơn cả cái chết.
Sinh ly khổ sở như vậy, huống chi là tử biệt.
Căn bản là...
Căn bản là hắn không nỡ.
"Cơ Việt." Vệ Liễm lim dim mở mắt, đối diện với tầm nhìn của Cơ Việt.
Bên trong ẩn chứa cảm xúc quá mức phức tạp, nặng nề, khiến trái tim Vệ Liễm nhói đau, dâng lên một nỗi khổ sở không tên.
Đợi tới khi Vệ Liễm nhìn rõ, thì Cơ Việt đã dời tầm mắt: "Tỉnh rồi à?"
Vệ Liễm mở to mắt, ngồi dậy: "Ừm."
Y nhào vào lòng hắn, không chút keo kiệt vòng tay ôm lấy đối phương: "Thật là tốt, vừa tỉnh lại có thể trông thấy huynh."
Cơ Việt khẽ cười, nhẹ nhàng gom những sợi tóc đang tản ra trước ngực Vệ Liễm.
Hai người ôm nhau, cứ như vậy, rất yên tĩnh, chẳng ai nói gì.
Phảng phất như hiểu ngầm, muốn duy trì khoảnh khắc này vĩnh viễn.
Hai người lẳng lặng vỗ về an ủi nhau hồi lâu, tới lúc tách ra coi như chưa có gì phát sinh.
"Hiện giờ tình hình Giang Châu đã ổn định." Vệ Liễm vừa giúp Cơ Việt mặc quần áo vừa nói: "Người bệnh đều được tập trung ở huyện Thanh Bình, đang tích cực truy tìm cá lọt lưới, thuốc chữa trị có rồi... Giúp ta thắt dây lưng." Y chỉnh trang vạt áo cho Cơ Việt xong xuôi rồi rất tự nhiên xoay người, nhấc cánh tay lên.
Đâu phải họ không tự mình mặc quần áo được, chẳng qua làm bất cứ điều gì với người mình yêu cũng thấy rất thú vị.
Cơ Việt buộc dây áo giúp Vệ Liễm, nhìn vòng eo thon, hắn hơi nhướn mày: "Gầy."
"Huynh không xem lại mình mà còn trách ta, áo rộng cả một vòng, lúc ta đo cho huynh rất vừa vặn cơ mà." Vệ Liễm quay người, liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, đột nhiên cười hỏi: "Có phải huynh tính… mặc kệ cho quần áo rộng, để trông vào càng thấy xanh xao vàng vọt không?"
Cơ Việt thở dài: "Phải, tiều tụy không chịu nổi, ăn ngủ cũng chẳng ngon, cần Vệ Tiểu Liễm hôn một chút thì Cơ Tiểu Việt mới đứng lên được."
Vệ Liễm không nói hai lời, sáp tới hôn chụt lên má hắn.
"Không phải chỗ này."
Vệ Liễm liền hôn lên môi hắn.
Cơ Việt cong khóe miệng, vẫn nói: "Cũng không phải chỗ này."
Vệ Liễm khó hiểu.
Cơ Việt cười nói, trêu tức: "Em không biết Cơ Tiểu Việt ở chỗ nào thật sao?"
Vệ Liễm sững sờ.
Đôi mắt kinh ngạc trợn to.
... Cơ Việt đang cợt nhả gì thế?
Không phải hắn hoàn thành công việc nửa năm trong một tháng, mà là hắn dọn sạch kho báu của nữ quan Đồng sử trong một tháng thì có!
Vệ Liễm vô cùng chấn động.
Sắc hồng từng chút một, mon men bò lên từ cần cổ trắng nõn của thanh niên.
Cơ Việt mỉm cười ngắm nghía dáng dấp thẹn thùng kia, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, lúc trước Vệ Liễm đùa giỡn hắn ra sao, bây giờ hắn sẽ trả lại.
Vệ Tiểu Liễm, sớm hay muộn sẽ trả đầy đủ.
Cơ Việt bình thản ung dung nhìn thanh niên chần chờ hồi lâu, sau đó y bỗng cụp mắt, cúi xuống, dường như hạ quyết tâm, gập đầu gối lại, định quỳ xuống.
Cơ Việt hoảng hốt, vội kéo y lên trước khi hai đầu gối chạm đất.
"Không… không cần đâu." Cơ Việt ho nhẹ: "Đùa em thôi mà, đừng tranh giành hơn thua với ta... như thế..."
Đừng ép bản thân phải chịu oan ức.
Xét về mức độ tàn nhẫn, vẫn là Vệ Liễm tàn nhẫn.
Y thật dứt khoát.
Hắn hoàn toàn chịu thua.
Đại khái cả đời này hắn cũng chẳng thể giành chiến thắng trước Vệ Liễm, bởi y chưa kịp làm gì, hắn đã đau lòng trước rồi.
Vệ Liễm cụp mắt, khẽ nói: "Không phải tranh giành hơn thua với huynh."
Y thì thầm: "... Ta bằng lòng."
Cơ Việt ngơ ngác.
Thanh niên ngước nhìn, ánh mắt trong veo.
Bởi vì ta yêu huynh, cho nên ta bằng lòng.
Cơ Việt yên lặng hồi lâu, rồi ôm người vào trong ngực, bỗng nhiên không biết nói gì cho phải: "Vệ Tiểu Liễm..."
Sao em lại ngoan ngoãn như vậy chứ.
-
Rốt cuộc Cơ Việt không để Vệ Liễm làm. Hắn biết tính y thích sạch sẽ, trước kia chỉ dính một chút bụi cũng bức bối không thể tắm rửa từ trong ra ngoài, có thể đồng ý với yêu cầu của hắn, ngoại trừ diễn tả bằng hai chữ chân tình thì không còn từ ngữ nào khác.
Vệ Liễm bằng lòng, hắn lại không nỡ.
Hai người mặc quần áo xong xuôi, mở cửa phòng, thì thấy trước mặt quỳ một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy viên quan. Cơ Việt vừa đi ra, tất cả lập tức giơ hai tay lên cao, hành đại lễ: "Chúng thần cung nghênh bệ hạ!"
Cơ Việt: "..."
Vệ Liễm: "..."
Cơ Việt nhìn Chu Minh Lễ đang dẫn đầu: "Quỳ ở đây bao lâu rồi?"
Hẳn là không bao lâu, bởi với võ công của hắn và Vệ Liễm thì không thể nào không phát hiện ra.
Chu Minh Lễ lau mồ hôi: "Bẩm bệ hạ, vừa, vừa mới tới."
Sáng nay hắn ra khỏi cửa, liền vội vàng thông báo cho các Tri huyện đến đây tiếp giá. Từ các huyện đến Chủ thành cần thời gian, họ vừa tới nơi thì bệ hạ mở cửa ra.
Cơ Việt nghi ngờ: "Sao Đình úy đại nhân lại nói lắp?"
Chu Minh Lễ đâu phải quan địa phương ít có cơ hội gặp vua, ngày nào cũng giao tiếp, nay trông thấy hắn sao lại sốt sắng thế nhỉ?
Chu Minh Lễ: "Không, không có ạ."
Tưởng lầm bệ hạ là gian phu của công tử Liễm rồi thiếu chút nữa lôi cổ người xuống giường, chuyện như vậy, hắn nghĩ lại mấy lần mà lòng còn sợ hãi.
Hắn suýt qua đời ngay tại trận.
Vệ Liễm mím môi lẳng lặng cười, nhớ lại sự việc Cơ Việt nhầm Chu Minh Lễ là y rồi nắm chặt lấy tay hắn không chịu buông.
Cơ Việt: "..."
Cứ cảm thấy họ kết bè phái giấu hắn chuyện gì đó.
"Miễn lễ." Cơ Việt thản nhiên bảo.
Từ trước đến giờ, trước mặt người ngoài, hắn luôn giữ uy nghiêm của một vị quân vương.
Vệ Liễm không vạch trần, im lặng nhìn hắn diễn.
"Bệ hạ." Chu Minh Lễ chắp tay nói: "Đây là Tri huyện của sáu huyện Giang Châu, nghe nói ngài giá lâm nên đến thăm hỏi."
Cơ Việt gật đầu: "Còn một người nữa đâu?" Hắn nhớ Giang Châu gồm bảy huyện.
Chu Minh Lễ thưa: "Còn một người đang nhốt trong ngục."
Cơ Việt nhướn mày: "... Chà."
Nghe ra là vị Tri huyện với câu chuyện cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất