Chương 63: Mong muốn
Âm thanh kia rung động đến tận tâm can, khàn giọng kiệt sức, dư âm văng vẳng bên tai đến ba ngày có khi cũng không dứt được. Tô Chiết nghe câu hát "Nghe tôi cảm ơn cậu này" tựa như đang hát một bản nhạc hào hùng, ngồi trên ghế cả người ngơ ngẩn.
Đây là lần đầu tiên anh nghe một người ca hát, mà lại hát ra được hiệu quả 3D.
Bên tai tràn đầy lời ca cảm ơn vang vang mạnh mẽ.
Diêm Quan Thương nghe tiếng ca, sắc mặt cũng từ bình thường chuyển sang ghét bỏ.
"Nghe tôi nói..."
Không đợi bài hát được phát xong toàn bộ, hắn đã đè tay xuống ấn nút tạm dừng.
Thực sự không thể nghe nổi.
Sắc mặt Diêm Quan Thương khôi phục như thường: "Thích không?"
Tô Chiết:...
Có thích hay không, ngài không tự biết hả?
Tô Chiết đưa mắt liếc nhìn chiếc điện thoại di động ở bên cạnh tay hắn, cũng không biết Diêm Đông Lâm đã ôm tâm trạng thế nào khi thu âm ca khúc này. Quả nhiên có được tất có mất, muốn làm một cậu em trai cưng của anh nào phải chuyện dễ dàng.
Nhưng dù sao anh cũng là một cậu hộ lý tri kỷ, Tô Chiết chọn lời trái lương tâm, muốn có được đương nhiên cũng phải trả giá, anh không thể nào lấy không bất cứ thứ gì.
"Thích ạ, cảm ơn ngài".
Cũng chỉ một câu cảm ơn, nhưng giọng điệu ngọt ngào dựa dẫm khiến Diêm Quan Thương nghe xong trong lòng vui sướng tưng bừng.
Hắn ho khan một tiếng nhằm che giấu: "Nếu cậu thích, sau này ngày nào tôi cũng bảo nó hát cho cậu nghe".
Tô Chiết:...
Chuyện này Diêm Đông Lâm có biết không ạ?
Hôm nay là ngày kiểm tra lại mắt cho Diêm Quan Thương, thời gian được đặt hẹn vào buổi chiều. Lần này Tô Chiết không tính xin phép nghỉ, anh cần biết rõ thời gian dự tính Diêm Quan Thương sẽ khôi phục thị lực hoàn toàn. Lần trước bác sĩ đã nói thời gian khôi phục vào trong khoảng hai tháng, thế nhưng giai đoạn gần đây đối phương khôi phục thị giác có vẻ thuận lợi hơn rất nhiều, thế sự khó lường, anh làm việc gì cũng phải chuẩn bị thật toàn vẹn.
Anh sẽ dựa trên số liệu bác sĩ gia đình đưa ra để quyết định rời khỏi nơi này, ít nhất phải sớm ba ngày trước khi đôi mắt Diêm Quan Thương khôi phục.
Tô Chiết ăn cháo cá trong bát, từ khi anh biết được Diêm Quan Thương có khả năng khôi phục thị giác trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cả nửa tháng nay trái tim anh cứ treo lơ lửng, hình như còn căng thẳng hơn năm đầu gia nhập công ty.
Sớm chiều chung sống nửa năm, cũng coi như đã được nghỉ một kỳ nghỉ dài, nhưng trong lòng anh không sinh ra thứ gì gọi là không nỡ cùng lưu luyến. Diêm Quan Thương hiện giờ với anh mà nói, không khác gì mảnh đất bằng chôn đầy mìn, mỗi bước chân bước lên anh đều nơm nớp lo sợ, nửa tháng nay cân nặng cũng sụt giảm đi một chút rồi.
Nếu còn đợi tiếp, có khi thần kinh cũng sẽ có chút vấn đề mất.
Huống hồ rời khỏi nơi này trở lại công ty, anh vẫn có thể gặp được Diêm Quan Thương giống như bình thường, chỉ là khi đó thân phận quan hệ giữa hai bên không còn giống hiện tại, nhưng thế thì thế nào, hai người họ chỉ quay lại mối quan hệ ban đầu thôi mà.
Tô Chiết ăn bữa sáng, ánh mắt rơi vào chiếc điện thoại di động bên cạnh Diêm Quan Thương. Mấy ngày gần đây Diêm Quan Thương một mực mang điện thoại di động theo bên người, là hành động không hề có trong quá khứ.
Trong quá khứ gần như trừ khi phải nhận điện thoại, Diêm Quan Thương sẽ tùy ý nhét điện thoại vào chỗ nào đó, đến lúc cần dùng mới nhờ người tìm kiếm.
Tô Chiết không biết đối phương có tính toán gì, nhưng trong mắt anh lại dần toát lên cảnh giác.
Tô Chiết: "Cậu chủ, ngài muốn uống cà phê không?"
Diêm Quan Thương đáp một tiếng đơn giản, thấy người muốn uống, Tô Chiết vội vã xoay người, gần như chỉ cần có cơ hội tránh xa khỏi phạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy nếu đối phương đột ngột khôi phục thị lực, Tô Chiết sẽ cố gắng tận dụng.
Nghe tiếng bước chân bên tai từng bước đi xa, Diêm Quan Thương mò mẫm điện thoại di động gọi cho Diêm Đông Lâm. Hai ngày nay không ngừng gọi cho em trai, thao tác của hắn đã rất trôi chảy.
Lúc này Diêm Đông Lâm đang ôm đôi mắt đầy quầng thâm bắt đầu lao động cải tạo.
Ngụy Mẫn đặt hợp đồng trước mặt cậu: "Ký tên".
Diêm Đông Lâm vừa định đặt bút đã lập tức cảm nhận được não mình bị chấn động.
Cậu che cái đầu bị đánh, chuẩn bị nổi giận: "Chị..."
Ngụy Mẫn lạnh lùng: "Cậu dám chửi bậy tôi sẽ xé nát miệng cậu".
Nói xong cô giơ ngón tay được cắt tỉa gọn gàng chỉ vào hợp đồng: "Ký cho chuẩn".
Diêm Đông Lâm cảm thấy mình oan uổng quá, oán than cãi lời: "Đây không phải chỗ ký tên ạ?!"
Ngụy Mẫn:...
Nhìn sắc mặt người càng lúc càng lạnh lùng, Diêm Đông Lâm run lập cập: "Không... không phải sao?"
Ngụy Mẫn: "Đó là phần ký tên của bên đối tác".
Diêm Đông Lâm:...
Diêm Đông Lâm vội vã ký cho xong: "Được rồi ạ".
Ngụy Mẫn đen mặt đứng ở nơi đó, Diêm Đông Lâm vội vàng lật về phía sau, cười nói: "À, còn một tờ ha".
Ký xong, cậu nhét đồ vào tay Ngụy Mẫn: "Chị ơi, chị đừng nóng giận, là lỗi của em mà, xem này, em làm cho chị của em tức đến nỗi kính mắt cũng lệch luôn rồi".
Ngụy Mẫn phải tiếp tục đi làm việc, không muốn để ý đến thằng nhóc này, đạp giày cao gót rời đi.
Cửa phòng làm việc đóng lại, Diêm Đông Lâm kiệt sức ngồi xuống ghế ông chủ.
Cả cái bộ phận thư ký đều bị anh trai cậu lây bệnh rồi à? Sao đen mặt cũng giống anh cậu y như đúc vậy?
Các chị gái trong bộ phận thư ký người này lại đẹp hơn người kia, nhưng tính tình người này cũng càng bạo lực hơn người kia một bậc.
Ngay khi Diêm Đông Lâm mới thở phào, bên tai liền vang lên tiếng chuông điện thoại di động. Diêm Đông Lâm nhìn thấy người gọi đến là anh trai, nhanh nhanh chóng chóng nhận điện thoại.
Diêm Đông Lâm: "Anh ơi!!!"
Diêm Quan Thương: "Sau này mỗi ngày ghi âm một ca khúc gửi cho anh."
Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Diêm Đông Lâm:...
Ghi âm bài hát cho ai nghe? Còn không phải là cho trợ lý Tô nghe à!
Diêm Đông Lâm nhìn điện thoại di động, khóc không ra nước mắt.
Anh thanh cao! Anh không tầm thường!
Quả nhiên cái nhà này không thể thiếu em được.
Sau khi cúp điện thoại, Diêm Quan Thương chăm chú để ý đến thời gian thay đổi. Hiện giờ hắn đã xác định được thời gian cố định hai mắt hắn nhìn lại được vào ban ngày, cũng chỉ trong khoảng thời gian đó hắn mới có khả năng trông thấy cậu hộ lý nhỏ có dáng hình như thế nào.
Trước đó hắn không tò mò về diện mạo của đối phương, cũng có thể nói là không thèm quan tâm. Lãng phí thời gian lên thân một cậu hộ lý, cho dù người nào nghe qua cũng cảm thấy thật buồn cười.
Ban đầu hắn không hề có ý định giữ người ở lại, đối phương trông như thế nào hắn căn bản không hề muốn biết.
Nhưng gần đây lòng hắn càng lúc càng tò mò với dáng vẻ của người ta, hắn nhìn không thấy, mà trong lòng cũng phán đoán không ra.
Những người đến nhà ai cũng khen cậu hộ lý nhỏ rất đẹp, nhưng Diêm Quan Thương không tưởng tượng được. Người bình thường nghe kể về diện mạo một người, thường thì sẽ chủ động mô phỏng một phen hoặc là đem sở thích của mình đặt trên thân người cần tưởng tượng.
Nhưng Diêm Quan Thương không có đầu mối, căn bản không thể nào tưởng tượng mô phỏng được. Hắn cảm thấy cậu hộ lý nhỏ không giống bất cứ người nào, hắn cần tận mắt nhìn thấy cậu ấy.
Hai mắt của đối phương có hình dạng như thế nào, làn da trắng hay đen, vóc người cao đến chừng nào, năm nay bao nhiêu tuổi, giọng nói sao lại non nớt như vậy. Hắn năm nay đã ba mươi, có thể nào lớn hơn đối phương quá nhiều không nhỉ, đối phương có ngại chênh lệch tuổi tác giữa hai bên hay không.
Diêm Quan Thương hoàn toàn không tự ý thức được, ý nghĩ của bản thân đã sớm phi nước đại trên con đường không hợp lẽ thường.
Hiện tại hắn chỉ nhớ cậu hộ lý nhỏ có bàn tay thô ráp, bởi vì lần trước hắn từng nắm lấy.
Suy nghĩ của Diêm Quan Thương bỗng nhiên biến động, hắn có thể cảm nhận ngũ quan của đối phương thông qua xúc giác mà.
Ý nghĩ này mới vừa hiện ra, bản thân cơ thể hình như không quá đồng ý. Hành động giống như vậy không hề hòa hợp với tư tưởng vốn có của bản thân hắn, hắn chưa bao giờ chủ động đụng chạm vào người khác.
Nhưng dù thế nào thì đây cũng là một biện pháp.
Bàn tay Diêm Quan Thương tùy ý chống cằm, mi mắt rũ xuống, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất đi vào trong phòng, đan xen chiếu lên người, làm cho người đang ngồi trong phòng có thêm mấy phần nghiêm túc thâm trầm. Gương mặt này cũng có thể xem như được tạo nên bởi rất nhiều điểm phù hợp với thẩm mỹ số đông, chỉ là nó đem cái đẹp trai và tàn bạo hòa vào chung một chỗ, thứ đằng sau lại có phần nổi trội hơn, thế nên biến thành dáng vẻ của một kẻ thoạt nhìn qua thì có vẻ có yêu đương với ai cũng không thể nào biết thương hương tiếc ngọc.
Nhưng lại chính vì điểm này, thoạt nhìn qua cũng càng mang thêm sự hấp dẫn kỳ lạ, tựa như chỉ cần vươn tay là có thể vò nát người ta, giống một kẻ vừa biến thái điên cuồng vừa xấu xa hung dữ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thỉnh thoảng Diêm Quan Thương lại hỏi người giúp việc xem hiện giờ là mấy giờ rồi.
Lúc một giờ chiều sắp gần tới nơi, cậu hộ lý nhỏ dắt chó ra ngoài dạo chơi vẫn chưa quay lại.
Diêm Quan Thương chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện ánh sáng, hình ảnh trước mặt bắt đầu mơ hồ.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng động, Diêm Quan Thương lập tức đứng thẳng người đi về phía bên đó.
Hình ảnh hắn thấy trước tiên là thảm trải sàn rồi đến sàn nhà, thời gian không nhiều, Diêm Quan Thương bước nhanh hơn. Hắn mơ hồ trông thấy một bóng người ở cửa trước, nhưng không hoàn toàn trông thấy rõ ràng, giống như hắn bị cận đến tám trăm độ.
Lúc này bóng người mơ hồ đang cúi thấp người, hình như định tháo dây giày. Hai mắt Diêm Quan Thương dần trở nên rõ ràng hơn, hắn cũng ngồi xổm xuống, ngay lúc con mắt trông thấy rõ nét mọi thứ trước mặt, đôi mắt người đàn ông vốn đang bình thản hiện ra một câu chửi bậy thô tục.
Chỉ thấy trước mắt hiện lên một cái đầu chó lớn.
Golden thấy anh trai cúi người, vội vàng lon ton chạy tới, mặt dán vào mặt, ngăn cản ánh mắt anh trai nhìn sang bố yêu của nó.
Golden tạo dáng: Hello anh~ Nhìn em đi~ Anh đang sợ~ cái gì~
Diêm Quan Thương:...
Chờ khi gỡ được đầu chó ra, hai mắt đã không còn nhìn thấy.
Diêm Quan Thương không biết nên nói gì, lại không tiện cáu giận với Golden, một con chó như nó thì có biết gì đâu?
Chỉ đành mặt lạnh quay về.
Ba giờ chiều bác sĩ gia đình đúng hẹn tới cửa, Tô Chiết đứng sau lưng Diêm Quan Thương, chú ý cẩn thận từng li từng tí. Vị trí anh đang đứng coi như là một chỗ trú ẩn, nếu đối phương sáng mắt trong một khoảng thời gian ngắn ngủi chắc chắn cũng không kịp nhìn thấy anh được.
Sau khi bác sĩ gia đình kiểm tra, anh ta nói: "Thị lực của ngài hồi phục rất tốt, chắc sẽ khôi phục hoàn toàn sớm thôi".
Tô Chiết không hỏi ngay lập tức, mà sau khi đưa bác sĩ gia đình đi ra cửa, anh mới mở miệng: "Xin hỏi, hai mắt của cậu chủ có khả năng hồi phục nhanh nhất trong tầm khoảng bao nhiêu lâu nữa?"
Bác sĩ gia đình cõng theo hòm dụng cụ, "Nếu như tất cả đều bình thường, nhanh nhất chỉ cần tầm nửa tháng".
Cơ thể Tô Chiết cứng đờ: "Nửa tháng?"
"Đúng vậy, tôi thấy tất cả các chỉ tiêu của ngài ấy đều rất bình thường, mắt sáng lại cũng chỉ tầm trong nửa tháng này mà thôi".
Tô Chiết lễ phép nói vài câu ngỏ ý cảm ơn, đáp án của đối phương đưa ra nhanh hơn rất nhiều so với anh tưởng tượng.
Anh cứ tưởng nhanh nhất cũng phải một tháng nữa, vì vấn đề thời gian quá nhanh, Tô Chiết lo lắng suốt buổi chiều, cơm tối ăn cũng không được mấy miếng.
Lúc đi vào pha trà, thấy cô đầu bếp đang bận rộn làm món gì đó, Tô Chiết tò mò nhìn thoáng qua.
Cô đầu bếp cười nói: "Đây là bánh gato cô làm cho cháu gái nhỏ, ngài mai là sinh nhật con bé, mặc dù nó mới chỉ một tuổi, nhưng cô vẫn muốn làm cho nó một cái".
Tô Chiết nghe xong, cũng cười nói: "Vậy cháu cũng chúc cô bé sinh nhật vui vẻ".
Cô đầu bếp nhìn anh: "Tiểu Tô, sinh nhật cháu là ngày nào? Đến lúc đó cô cũng làm cho cháu một cái".
Tô Chiết: "Ngày mùng 4 tháng 10."
Ánh mắt cô đầu bếp lộ rõ sự giật mình: "Không phải chính là ngày hôm nay sao?!"
Tô Chiết nghe cô nói vậy, sắc mặt cũng bất ngờ, sau đó anh cười bảo: "Cháu không tổ chức sinh nhật bao giờ nên không chú ý, không ngờ lại là ngày hôm nay".
Cô đầu bếp: "Cô làm thêm cho cháu một cái bánh".
Tô Chiết nhã nhặn từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn cô ạ".
Mười giờ hơn hai người chuẩn bị lần lượt lên tầng nghỉ ngơi, Diêm Quan Thương đang định uống một cốc nước rồi đi lên tầng, không xa có tiếng bàn luận truyền đến bên tai.
"Hôm nay là sinh nhật Tiểu Tô".
"Vậy chúng ta tổ chức sinh nhật cho Tiểu Tô đi, đứa trẻ đó ngoan ngoãn biết chừng nào".
"Nhưng Tiểu Tô nói nó không định ăn mừng".
Diêm Quan Thương chỉ nghe vài câu, dù sao hắn cũng không có đam mê nghe lén người khác nói chuyện.
Hôm nay là sinh nhật cậu hộ lý nhỏ, nhưng đối phương không định chúc mừng.
Tại sao lại không muốn chúc mừng? Đó chẳng phải sinh nhật của cậu ấy hả?
Diêm Quan Thương nằm trên giường lật đi lật lại không ngủ được, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu, nhưng chuyện sinh nhật của cậu hộ lý nhỏ cứ một mực treo trong lòng hắn.
Hai mắt hắn chưa sáng, chứng tỏ thời gian chưa tới 0 giờ. Diêm Quan Thương khó khăn mở ngăn kéo, bắt đầu mò mẫm tìm tòi.
Tô Chiết ngồi ở trên giường, đang suy nghĩ mình có nên gọi điện thoại cho mẹ hay không, lúc này bên tai vang lên âm thanh gõ cửa, trong bóng đêm đen nhánh càng thêm đột ngột.
Anh xuống giường đi ra mở cửa, một ánh lửa bỗng nhiên bùng lên.
Diêm Quan Thương cầm que diêm mới quẹt trên tay, quầng sáng tỏa ra chiếu lên gương mặt hắn.
"Sinh nhật vui vẻ."
Đây là lần đầu tiên anh nghe một người ca hát, mà lại hát ra được hiệu quả 3D.
Bên tai tràn đầy lời ca cảm ơn vang vang mạnh mẽ.
Diêm Quan Thương nghe tiếng ca, sắc mặt cũng từ bình thường chuyển sang ghét bỏ.
"Nghe tôi nói..."
Không đợi bài hát được phát xong toàn bộ, hắn đã đè tay xuống ấn nút tạm dừng.
Thực sự không thể nghe nổi.
Sắc mặt Diêm Quan Thương khôi phục như thường: "Thích không?"
Tô Chiết:...
Có thích hay không, ngài không tự biết hả?
Tô Chiết đưa mắt liếc nhìn chiếc điện thoại di động ở bên cạnh tay hắn, cũng không biết Diêm Đông Lâm đã ôm tâm trạng thế nào khi thu âm ca khúc này. Quả nhiên có được tất có mất, muốn làm một cậu em trai cưng của anh nào phải chuyện dễ dàng.
Nhưng dù sao anh cũng là một cậu hộ lý tri kỷ, Tô Chiết chọn lời trái lương tâm, muốn có được đương nhiên cũng phải trả giá, anh không thể nào lấy không bất cứ thứ gì.
"Thích ạ, cảm ơn ngài".
Cũng chỉ một câu cảm ơn, nhưng giọng điệu ngọt ngào dựa dẫm khiến Diêm Quan Thương nghe xong trong lòng vui sướng tưng bừng.
Hắn ho khan một tiếng nhằm che giấu: "Nếu cậu thích, sau này ngày nào tôi cũng bảo nó hát cho cậu nghe".
Tô Chiết:...
Chuyện này Diêm Đông Lâm có biết không ạ?
Hôm nay là ngày kiểm tra lại mắt cho Diêm Quan Thương, thời gian được đặt hẹn vào buổi chiều. Lần này Tô Chiết không tính xin phép nghỉ, anh cần biết rõ thời gian dự tính Diêm Quan Thương sẽ khôi phục thị lực hoàn toàn. Lần trước bác sĩ đã nói thời gian khôi phục vào trong khoảng hai tháng, thế nhưng giai đoạn gần đây đối phương khôi phục thị giác có vẻ thuận lợi hơn rất nhiều, thế sự khó lường, anh làm việc gì cũng phải chuẩn bị thật toàn vẹn.
Anh sẽ dựa trên số liệu bác sĩ gia đình đưa ra để quyết định rời khỏi nơi này, ít nhất phải sớm ba ngày trước khi đôi mắt Diêm Quan Thương khôi phục.
Tô Chiết ăn cháo cá trong bát, từ khi anh biết được Diêm Quan Thương có khả năng khôi phục thị giác trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cả nửa tháng nay trái tim anh cứ treo lơ lửng, hình như còn căng thẳng hơn năm đầu gia nhập công ty.
Sớm chiều chung sống nửa năm, cũng coi như đã được nghỉ một kỳ nghỉ dài, nhưng trong lòng anh không sinh ra thứ gì gọi là không nỡ cùng lưu luyến. Diêm Quan Thương hiện giờ với anh mà nói, không khác gì mảnh đất bằng chôn đầy mìn, mỗi bước chân bước lên anh đều nơm nớp lo sợ, nửa tháng nay cân nặng cũng sụt giảm đi một chút rồi.
Nếu còn đợi tiếp, có khi thần kinh cũng sẽ có chút vấn đề mất.
Huống hồ rời khỏi nơi này trở lại công ty, anh vẫn có thể gặp được Diêm Quan Thương giống như bình thường, chỉ là khi đó thân phận quan hệ giữa hai bên không còn giống hiện tại, nhưng thế thì thế nào, hai người họ chỉ quay lại mối quan hệ ban đầu thôi mà.
Tô Chiết ăn bữa sáng, ánh mắt rơi vào chiếc điện thoại di động bên cạnh Diêm Quan Thương. Mấy ngày gần đây Diêm Quan Thương một mực mang điện thoại di động theo bên người, là hành động không hề có trong quá khứ.
Trong quá khứ gần như trừ khi phải nhận điện thoại, Diêm Quan Thương sẽ tùy ý nhét điện thoại vào chỗ nào đó, đến lúc cần dùng mới nhờ người tìm kiếm.
Tô Chiết không biết đối phương có tính toán gì, nhưng trong mắt anh lại dần toát lên cảnh giác.
Tô Chiết: "Cậu chủ, ngài muốn uống cà phê không?"
Diêm Quan Thương đáp một tiếng đơn giản, thấy người muốn uống, Tô Chiết vội vã xoay người, gần như chỉ cần có cơ hội tránh xa khỏi phạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy nếu đối phương đột ngột khôi phục thị lực, Tô Chiết sẽ cố gắng tận dụng.
Nghe tiếng bước chân bên tai từng bước đi xa, Diêm Quan Thương mò mẫm điện thoại di động gọi cho Diêm Đông Lâm. Hai ngày nay không ngừng gọi cho em trai, thao tác của hắn đã rất trôi chảy.
Lúc này Diêm Đông Lâm đang ôm đôi mắt đầy quầng thâm bắt đầu lao động cải tạo.
Ngụy Mẫn đặt hợp đồng trước mặt cậu: "Ký tên".
Diêm Đông Lâm vừa định đặt bút đã lập tức cảm nhận được não mình bị chấn động.
Cậu che cái đầu bị đánh, chuẩn bị nổi giận: "Chị..."
Ngụy Mẫn lạnh lùng: "Cậu dám chửi bậy tôi sẽ xé nát miệng cậu".
Nói xong cô giơ ngón tay được cắt tỉa gọn gàng chỉ vào hợp đồng: "Ký cho chuẩn".
Diêm Đông Lâm cảm thấy mình oan uổng quá, oán than cãi lời: "Đây không phải chỗ ký tên ạ?!"
Ngụy Mẫn:...
Nhìn sắc mặt người càng lúc càng lạnh lùng, Diêm Đông Lâm run lập cập: "Không... không phải sao?"
Ngụy Mẫn: "Đó là phần ký tên của bên đối tác".
Diêm Đông Lâm:...
Diêm Đông Lâm vội vã ký cho xong: "Được rồi ạ".
Ngụy Mẫn đen mặt đứng ở nơi đó, Diêm Đông Lâm vội vàng lật về phía sau, cười nói: "À, còn một tờ ha".
Ký xong, cậu nhét đồ vào tay Ngụy Mẫn: "Chị ơi, chị đừng nóng giận, là lỗi của em mà, xem này, em làm cho chị của em tức đến nỗi kính mắt cũng lệch luôn rồi".
Ngụy Mẫn phải tiếp tục đi làm việc, không muốn để ý đến thằng nhóc này, đạp giày cao gót rời đi.
Cửa phòng làm việc đóng lại, Diêm Đông Lâm kiệt sức ngồi xuống ghế ông chủ.
Cả cái bộ phận thư ký đều bị anh trai cậu lây bệnh rồi à? Sao đen mặt cũng giống anh cậu y như đúc vậy?
Các chị gái trong bộ phận thư ký người này lại đẹp hơn người kia, nhưng tính tình người này cũng càng bạo lực hơn người kia một bậc.
Ngay khi Diêm Đông Lâm mới thở phào, bên tai liền vang lên tiếng chuông điện thoại di động. Diêm Đông Lâm nhìn thấy người gọi đến là anh trai, nhanh nhanh chóng chóng nhận điện thoại.
Diêm Đông Lâm: "Anh ơi!!!"
Diêm Quan Thương: "Sau này mỗi ngày ghi âm một ca khúc gửi cho anh."
Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Diêm Đông Lâm:...
Ghi âm bài hát cho ai nghe? Còn không phải là cho trợ lý Tô nghe à!
Diêm Đông Lâm nhìn điện thoại di động, khóc không ra nước mắt.
Anh thanh cao! Anh không tầm thường!
Quả nhiên cái nhà này không thể thiếu em được.
Sau khi cúp điện thoại, Diêm Quan Thương chăm chú để ý đến thời gian thay đổi. Hiện giờ hắn đã xác định được thời gian cố định hai mắt hắn nhìn lại được vào ban ngày, cũng chỉ trong khoảng thời gian đó hắn mới có khả năng trông thấy cậu hộ lý nhỏ có dáng hình như thế nào.
Trước đó hắn không tò mò về diện mạo của đối phương, cũng có thể nói là không thèm quan tâm. Lãng phí thời gian lên thân một cậu hộ lý, cho dù người nào nghe qua cũng cảm thấy thật buồn cười.
Ban đầu hắn không hề có ý định giữ người ở lại, đối phương trông như thế nào hắn căn bản không hề muốn biết.
Nhưng gần đây lòng hắn càng lúc càng tò mò với dáng vẻ của người ta, hắn nhìn không thấy, mà trong lòng cũng phán đoán không ra.
Những người đến nhà ai cũng khen cậu hộ lý nhỏ rất đẹp, nhưng Diêm Quan Thương không tưởng tượng được. Người bình thường nghe kể về diện mạo một người, thường thì sẽ chủ động mô phỏng một phen hoặc là đem sở thích của mình đặt trên thân người cần tưởng tượng.
Nhưng Diêm Quan Thương không có đầu mối, căn bản không thể nào tưởng tượng mô phỏng được. Hắn cảm thấy cậu hộ lý nhỏ không giống bất cứ người nào, hắn cần tận mắt nhìn thấy cậu ấy.
Hai mắt của đối phương có hình dạng như thế nào, làn da trắng hay đen, vóc người cao đến chừng nào, năm nay bao nhiêu tuổi, giọng nói sao lại non nớt như vậy. Hắn năm nay đã ba mươi, có thể nào lớn hơn đối phương quá nhiều không nhỉ, đối phương có ngại chênh lệch tuổi tác giữa hai bên hay không.
Diêm Quan Thương hoàn toàn không tự ý thức được, ý nghĩ của bản thân đã sớm phi nước đại trên con đường không hợp lẽ thường.
Hiện tại hắn chỉ nhớ cậu hộ lý nhỏ có bàn tay thô ráp, bởi vì lần trước hắn từng nắm lấy.
Suy nghĩ của Diêm Quan Thương bỗng nhiên biến động, hắn có thể cảm nhận ngũ quan của đối phương thông qua xúc giác mà.
Ý nghĩ này mới vừa hiện ra, bản thân cơ thể hình như không quá đồng ý. Hành động giống như vậy không hề hòa hợp với tư tưởng vốn có của bản thân hắn, hắn chưa bao giờ chủ động đụng chạm vào người khác.
Nhưng dù thế nào thì đây cũng là một biện pháp.
Bàn tay Diêm Quan Thương tùy ý chống cằm, mi mắt rũ xuống, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất đi vào trong phòng, đan xen chiếu lên người, làm cho người đang ngồi trong phòng có thêm mấy phần nghiêm túc thâm trầm. Gương mặt này cũng có thể xem như được tạo nên bởi rất nhiều điểm phù hợp với thẩm mỹ số đông, chỉ là nó đem cái đẹp trai và tàn bạo hòa vào chung một chỗ, thứ đằng sau lại có phần nổi trội hơn, thế nên biến thành dáng vẻ của một kẻ thoạt nhìn qua thì có vẻ có yêu đương với ai cũng không thể nào biết thương hương tiếc ngọc.
Nhưng lại chính vì điểm này, thoạt nhìn qua cũng càng mang thêm sự hấp dẫn kỳ lạ, tựa như chỉ cần vươn tay là có thể vò nát người ta, giống một kẻ vừa biến thái điên cuồng vừa xấu xa hung dữ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thỉnh thoảng Diêm Quan Thương lại hỏi người giúp việc xem hiện giờ là mấy giờ rồi.
Lúc một giờ chiều sắp gần tới nơi, cậu hộ lý nhỏ dắt chó ra ngoài dạo chơi vẫn chưa quay lại.
Diêm Quan Thương chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện ánh sáng, hình ảnh trước mặt bắt đầu mơ hồ.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng động, Diêm Quan Thương lập tức đứng thẳng người đi về phía bên đó.
Hình ảnh hắn thấy trước tiên là thảm trải sàn rồi đến sàn nhà, thời gian không nhiều, Diêm Quan Thương bước nhanh hơn. Hắn mơ hồ trông thấy một bóng người ở cửa trước, nhưng không hoàn toàn trông thấy rõ ràng, giống như hắn bị cận đến tám trăm độ.
Lúc này bóng người mơ hồ đang cúi thấp người, hình như định tháo dây giày. Hai mắt Diêm Quan Thương dần trở nên rõ ràng hơn, hắn cũng ngồi xổm xuống, ngay lúc con mắt trông thấy rõ nét mọi thứ trước mặt, đôi mắt người đàn ông vốn đang bình thản hiện ra một câu chửi bậy thô tục.
Chỉ thấy trước mắt hiện lên một cái đầu chó lớn.
Golden thấy anh trai cúi người, vội vàng lon ton chạy tới, mặt dán vào mặt, ngăn cản ánh mắt anh trai nhìn sang bố yêu của nó.
Golden tạo dáng: Hello anh~ Nhìn em đi~ Anh đang sợ~ cái gì~
Diêm Quan Thương:...
Chờ khi gỡ được đầu chó ra, hai mắt đã không còn nhìn thấy.
Diêm Quan Thương không biết nên nói gì, lại không tiện cáu giận với Golden, một con chó như nó thì có biết gì đâu?
Chỉ đành mặt lạnh quay về.
Ba giờ chiều bác sĩ gia đình đúng hẹn tới cửa, Tô Chiết đứng sau lưng Diêm Quan Thương, chú ý cẩn thận từng li từng tí. Vị trí anh đang đứng coi như là một chỗ trú ẩn, nếu đối phương sáng mắt trong một khoảng thời gian ngắn ngủi chắc chắn cũng không kịp nhìn thấy anh được.
Sau khi bác sĩ gia đình kiểm tra, anh ta nói: "Thị lực của ngài hồi phục rất tốt, chắc sẽ khôi phục hoàn toàn sớm thôi".
Tô Chiết không hỏi ngay lập tức, mà sau khi đưa bác sĩ gia đình đi ra cửa, anh mới mở miệng: "Xin hỏi, hai mắt của cậu chủ có khả năng hồi phục nhanh nhất trong tầm khoảng bao nhiêu lâu nữa?"
Bác sĩ gia đình cõng theo hòm dụng cụ, "Nếu như tất cả đều bình thường, nhanh nhất chỉ cần tầm nửa tháng".
Cơ thể Tô Chiết cứng đờ: "Nửa tháng?"
"Đúng vậy, tôi thấy tất cả các chỉ tiêu của ngài ấy đều rất bình thường, mắt sáng lại cũng chỉ tầm trong nửa tháng này mà thôi".
Tô Chiết lễ phép nói vài câu ngỏ ý cảm ơn, đáp án của đối phương đưa ra nhanh hơn rất nhiều so với anh tưởng tượng.
Anh cứ tưởng nhanh nhất cũng phải một tháng nữa, vì vấn đề thời gian quá nhanh, Tô Chiết lo lắng suốt buổi chiều, cơm tối ăn cũng không được mấy miếng.
Lúc đi vào pha trà, thấy cô đầu bếp đang bận rộn làm món gì đó, Tô Chiết tò mò nhìn thoáng qua.
Cô đầu bếp cười nói: "Đây là bánh gato cô làm cho cháu gái nhỏ, ngài mai là sinh nhật con bé, mặc dù nó mới chỉ một tuổi, nhưng cô vẫn muốn làm cho nó một cái".
Tô Chiết nghe xong, cũng cười nói: "Vậy cháu cũng chúc cô bé sinh nhật vui vẻ".
Cô đầu bếp nhìn anh: "Tiểu Tô, sinh nhật cháu là ngày nào? Đến lúc đó cô cũng làm cho cháu một cái".
Tô Chiết: "Ngày mùng 4 tháng 10."
Ánh mắt cô đầu bếp lộ rõ sự giật mình: "Không phải chính là ngày hôm nay sao?!"
Tô Chiết nghe cô nói vậy, sắc mặt cũng bất ngờ, sau đó anh cười bảo: "Cháu không tổ chức sinh nhật bao giờ nên không chú ý, không ngờ lại là ngày hôm nay".
Cô đầu bếp: "Cô làm thêm cho cháu một cái bánh".
Tô Chiết nhã nhặn từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn cô ạ".
Mười giờ hơn hai người chuẩn bị lần lượt lên tầng nghỉ ngơi, Diêm Quan Thương đang định uống một cốc nước rồi đi lên tầng, không xa có tiếng bàn luận truyền đến bên tai.
"Hôm nay là sinh nhật Tiểu Tô".
"Vậy chúng ta tổ chức sinh nhật cho Tiểu Tô đi, đứa trẻ đó ngoan ngoãn biết chừng nào".
"Nhưng Tiểu Tô nói nó không định ăn mừng".
Diêm Quan Thương chỉ nghe vài câu, dù sao hắn cũng không có đam mê nghe lén người khác nói chuyện.
Hôm nay là sinh nhật cậu hộ lý nhỏ, nhưng đối phương không định chúc mừng.
Tại sao lại không muốn chúc mừng? Đó chẳng phải sinh nhật của cậu ấy hả?
Diêm Quan Thương nằm trên giường lật đi lật lại không ngủ được, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu, nhưng chuyện sinh nhật của cậu hộ lý nhỏ cứ một mực treo trong lòng hắn.
Hai mắt hắn chưa sáng, chứng tỏ thời gian chưa tới 0 giờ. Diêm Quan Thương khó khăn mở ngăn kéo, bắt đầu mò mẫm tìm tòi.
Tô Chiết ngồi ở trên giường, đang suy nghĩ mình có nên gọi điện thoại cho mẹ hay không, lúc này bên tai vang lên âm thanh gõ cửa, trong bóng đêm đen nhánh càng thêm đột ngột.
Anh xuống giường đi ra mở cửa, một ánh lửa bỗng nhiên bùng lên.
Diêm Quan Thương cầm que diêm mới quẹt trên tay, quầng sáng tỏa ra chiếu lên gương mặt hắn.
"Sinh nhật vui vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất