Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 118: Tra hỏi

Trước Sau
Hồng Bảng nằm ở ngoài mặt đường khu vực ngoại thành, tuy rằng so với trung tâm thành phố không sầm uất đông đúc bằng nhưng để mà nói bên ngoài xảy ra một vụ đánh nhau lớn như vậy liền rất nhanh thu hút đến đám đông nhiều chuyện muốn xem.

An ninh trật tự ở nơi này vốn dĩ không tốt, lực lượng cảnh sát cũng chỉ là lập lên cho có, từ rất lâu rồi chỉ phụ trách tìm đồ mất cắp của người dân chứ chưa bao giờ dám nhúng tay đến chuyện của Hồng Bảng vì sợ rước họa vào thân.

Lúc này một đám hỗn loạn đấm đá náo loạn đã thật lâu rồi cũng không xuất hiện bóng dáng của một cảnh sát nào, người dân xung quanh tuy rằng vây xem nhưng lại không dám đến gần, chỉ có thể đứng ở phía bên kia đường nhìn tới.

Hoàng Thế Vinh trái vung côn sắt đánh người, bên phải lại đá chân lên xử lý nhanh gọn một tên đô con. Áo sơ mi trắng trên người lúc mới đến vẫn còn sạch sẽ bỏ vào trong quần âu, lúc này cũng dính bùn đất cùng máu tươi loang lổ không rõ là của ai, bộ dáng thành đạt lịch lãm chỉnh chu sớm đã biến mất hoàn toàn.

Đám người phía bên Hồng Bảng khi bắt đầu còn coi thường HoàngThế Vinh, người nào cũng chọn hắn đánh tới, nhưng đến khi nhiều người bị hạ gục dưới tay của hắn cùng chạm tới ánh mắt cuồng dã mất hết lí tính kia liền có điểm hoảng hốt muốn né tránh được bao xa thì né tránh.

Người ta vẫn nói không nên dây vào kẻ điên, bởi vì kẻ điên khi làm việc gì đó liền sẽ không cần suy nghĩ đến trước sau, mà Hoàng Thế Vinh hiện tại chính là như vậy. Những người ở đây tuy rằng là lưu manh, ở trong hắc đạo nhiều năm, có điểm ngông cuồng nhưng cũng không vì thế mà không cần mạng nữa. Mà người trước mặt mới nhìn tưởng chừng như là thiếu gia chỉ biết sống trong nhung lụa, nhưng khi đánh nhau liền biến thành người khác, như một dã thú không thể thuần phục.

Người bên Hồng Bảng cũng không phải là bù nhìn, hỗn loạn với bên Bạch Trấn một hồi vẫn chưa phân được thắng bại, cho dù quân số bên Hồng Bảng đã thiệt hai nhiều hơn một chút so với bên Bạch Trấn nhưng bọn họ cũng không tỏ ra yếu thế.

Đúng lúc này một tiếng nói lớn phát ra từ phía sau, mọi người cũng đình chỉ lại động tác nhìn về phía đó. Một người đàn ông cao gầy mặc trên người một bộ vest màu đen, nhìn qua giống như đã ngoài 30. Người nọ có đôi mắt hí hẹp dài sắc bén giống như loài rắn hổ mang, khóe môi cũng rất mỏng, tổng thể gương mặt kia khiến cho người ta có cảm giác đổi phương không khác gì một kẻ tiển nhân không nên thân cận:

"Có chuyện gì mà khiến cho Bạch lão đại phải khoa trương mang người tới Hồng Bảng thế này?"

Đám người Hồng Bảng lập tức thu lại côn sắt nhanh chóng xoay người đi nhanh đứng ở phía sau Hà Hồng. Bạch Trấn không cười, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía Hà Hồng bắn ra tia uy hiếp:

"Muốn đến tìm ông chủ Hà nói chuyện, nhưng mà những người này lại giống như không muốn hợp tác"

Hà Hồng cười ha ha, đối với sự uy hiếp kia của Bạch Trấn không hề bị lung lay, từ đầu đến cuối đều trưng ra gương mặt thoải mái:

"Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm. Bạch lão đại đại giá quang lâm đến Hồng Bảng chính là chuyện tốt, mọi người mau vào bên trong tùy ý dùng đồ, coi nhưng là Hà Hồng tôi xin lỗi vì hiểu lầm này"

Bạch Trấn quay qua nhìn Hoàng Thế Vinh gật nhẹ đầu một cái, sau đó liền ra hiệu cho anh em phía sau tiến vào bên trong. Hiện tại vẫn còn sớm, Hồng Bảng chuyên hoạt động về đêm cho nên lúc này trong bar vắng lặng không tiếp bất cứ một khách hàng nào.

Bạch Trấn vừa ngồi xuống ghế liền lập tức đặt mạnh côn sắt ở trên bàn, Hà Hồng cũng vờ như không để ý đến hành động kia, nhanh chóng gật đầu ra hiệu với phục vụ mang rượu lên:

"Hôm nay Bạch lão đại đến chỗ chúng tôi là có chuyện gì sao?"

Bạch Trấn hừ lạnh, cũng không dông dài cùng Hà Hồng nữa mà trực tiếp nói luôn:

"Đến tìm Khâm Định"

Phục vụ nhanh chóng mang lên đồ uống đặt ở trên bàn, Hà Hồng đưa tay châm rãi rót rượu vào trong ly, nụ cười nhàn nhạt ẩn hiện trên gương mặt, đôi mắt rắn kia nhìn xuống khiến cho người ta không thể thấy được người đàn ông này rốt cuộc mang biểu tình gì:



"Bạch lão đại quên rồi sao, người này sớm đã không còn trên đời này nữa"

Hoàng Thế Vinh nãy giờ vẫn cố gắng bình tĩnh giữ im lặng, nhưng mà trong lòng hắn lúc này quả thật không thể bình tĩnh được. Trong khoảnh khắc tất cả mọi người không để ý đến hắn, hắn liền trực tiếp từ trong túi quần lấy ra khẩu súng mà vừa mới rồi Tô Thành ném cho hắn, dí sát đến trên trán của Hà Hồng:

"Tô Đồ Lang Quân ở chỗ nào?"

Đám người Hồng Bảng vừa thấy cảnh này lập tức liền cầm côn sắt đứng dậy, một bộ dáng giống như là chỉ cần Hoàng Thế Vinh làm ra điều gì không nên sẽ lao tới lấy mạng hắn. Hà Hồng cũng bị bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó liền lấy lại tinh thần, ánh mắt mang theo tia khinh bỉ ngẩng đầu nhìn Hoàng Thế Vinh cười khảy:

"Tuổi trẻ vẫn còn bồng bột, Bạch lão đại vẫn là nên dạy dỗ lại người của mình đi"

Đến chính Bạch Trấn cũng cả kinh trước hành động kia của Hoàng Thế Vinh, nhưng e ngại thân phận đặc biệt của hắn cũng không dám nhiều lời. Bạch Trấn định đưa tay ngăn Hoàng Thế Vinh lại thì hắn đã nhanh chóng đưa tay lên sẵn đạn súng, ngón trỏ sẵn sàng bóp cò. Hắn ghì chặt khẩu súng trong tay ấn mạnh vào trước trán của Hà Hồng khiến cho đối phương cũng bị ngã vào thành ghế phía sau.

Nhóm người Hồng Bảng tiến lên một bước, phía sau Bạch Trấn cùng người của mình cũng đứng dậy cầm sẵn côn sắt ở trong tay. Gương mặt bình thản của Hà Hồng lúc trước cũng biến mất, thay vào đó là sắc mặt hơi tái, trên trán cũng bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh:

"Tôi không biết người cậu muốn tìm"

Hoàng Thế Vinh nâng chân dẫm ở một bên đùi của Hà Hồng, giày da đen bóng đắt tiền dùng sức di mạnh một chút, Hà Hồng lập tức cứng người nhíu mày. Hoàng Thế Vinh mang theo giọng nói lạnh lẽo, ngữ khí uy hiếp dâng cao, giống như là hắn hiện tại không còn gì để mất, có thể làm ra tất cả những chuyện điên rồ nào:

"Trong khẩu súng này có nhiều hơn một viên đạn, chỉ cần trả lời không đúng, do dự một giây thôi thì đạn trong súng sẽ bay ra"

Nói đến đây Hoàng Thế Vinh liền nhìn thẳng vào ánh mắt của Hà Hồng, thân thủ hắn nhanh nhẹn, ngay cả một giây cũng không cần nhìn đi nơi khác đã đưa súng ra bắn đến tên đang cầm côn sắt không sợ chết muốn tiến gần về phía này.

"Bùm" một tiếng, tiếng kêu thảm thiết của người kia lập tức phát ra đau đớn. Hoàng Thế Vinh trong khoảnh khác đó lại nhanh chóng lên sẵn đạn, đặt súng mạnh lên trán của Hà Hồng:

"Đã rõ chưa?"

Hà Hồng nhận ra được người trước mặt giống như một kẻ điên, bình thường ông rất giỏi nhìn ra được điểm yếu của người khác để lấy thứ đó đánh đổi uy hiếp họ, nhưng đối với Hoàng Thế Vinh thì ông ta lại không thể tìm ra được sơ hở gì từ hắn. Hắn giống như một kẻ điên thích làm loạn, không có gì để mất cả:

"Được"

Hoàng Thế Vinh nhìn chằm chằm Hà Hồng như muốn giết chết hắn, hắn nâng giọng nói với người phía sau:

"Hiện tại có bao nhiêu đạn?"

Bạch Trấn cũng mang theo súng, vừa nghe thấy Hoàng Thế Vinh hỏi liền nhanh chóng lấy ra khẩu súng của mình kiểm tra, bên trong có toàn bộ là 5 viên đạn. Bạch Trấn nhanh chóng lấy ra 5 viên đạn đưa đến cho Hoàng Thế Vinh:



"Toàn bộ đều ở đây"

Hoàng Thế Vinh cầm đạn trong tay rồi nói tiếp:

"Để mắt đến đám người kia"

Bạch Trấn gật đầu, nhanh chóng nói đàn em phía sau mình bao vây xung quanh Hà Hồng, khiến cho đám người Hồng Bảng cũng không có cách nào yểm trợ cho ông ta.

Hoàng Thế Vinh lúc này mới chính thức hỏi Hà Hồng:

"Tô Đồ Lang Quân ở chỗ nào?"

Hà Hồng đáp:

"Tôi không biết"

Hoàng Thế Vinh đưa súng đến bắn vào cánh tay phải của Hà Hồng, một chút tia hoảng sợ cũng không tồn tại, gương mặt lạnh lẽo chẳng khác gì một ác ma, ngay cả Bạch Trấn đứng bên cạnh cũng phải bất ngờ bởi vì dáng vẻ này của hắn rất giống với Tô Thành năm đó.

Hà Hồng bị ăn đau kêu lên một tiếng, không đợi cho ông ta kịp hoàn hồn thì Hoàng Thế Vinh đã tiếp tục lên đạn đặt khẩu súng lên trán của ông ta:

"Khâm Định ở chỗ nào?"

Hà Hồng trả lời:

"Không biết"

Hoàng Thế Vinh lại bắn thêm một phát đạn nữa đến bên vai trái của Hà Hồng. Hà Hồng sắc mặt trắng bệch, cố gắng không kêu lớn, hàm răng cắn chặt lấy môi đến rướm máu cố gắng chịu đau.

Hoàng Thế Vinh mặt không đổi sắc tiếp tục lên đạn, lần này hắn đặt súng tới đũng quần của Hà Hồng, giọng nói trầm khàn lạnh lẽo hỏi:

"Tô Đồ Lang Quân ở chỗ nào?"

Hà Hồng cũng rất sợ Hoàng Thế Vinh sẽ làm thật, tuy rằng ông có thể chịu đựng đau đớn, cũng có thể chết nhưng nếu như bị bắn hỏng nơi đó thì không thể chấp nhận được, có điều ông không muốn bán đứng Khâm Định.

Hoàng Thế Vinh thấy Hà Hồng im lặng do dự không trả lời, liền trực tiếp bóp cò. Hà Hồng trong khoảnh khắc đó tim giống như ngừng đập, hai mắt trợn trắng mở lớn, trong đầu trống rỗng, muốn lấy hết sức bình sinh để vùng vẫy thoát ra nhưng đã bị Hoàng Thế Vinh đưa chân đá tới trước ngực, dùng sức cố định ông ta ở trên thành ghế luôn.

Hoàng Thế Vinh lại nhanh chóng, động tác thành thục cho từng viên đạn vào bên trong súng, hành động này có thể ví như là đao phủ đang mài dao trước khi chém đầu tù nhân. "Cách" một tiếng, biểu hiện cho việc đạn đã lên sẵn sàng, chỉ trờ ngón tay trỏ của hắn cử động là sẽ thấy máu xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau