Chương 131: Ghi hình 18+
Cao Hiểu Chi vốn tưởng rằng người cùng mình nói chuyện điện thoại là Hoàng Thế Vinh, không nghĩ tới đầu dây bên kia lại truyền tới một giọng nam khác. Kế đến cô liền ở bên này đình chỉ động tác, trong lòng có điểm tức giận không nói lên lời, người tiếp nhận điện thoại của cô không phải là Hoàng Thế Vinh mà là Tô Đồ Lang Quân sao, người kia tại vì sao có thể trắng trợn lừa dối cô như vậy được chứ.
Cao Hiểu Chi giận đến run người, trong lòng vô cùng tức giận, cảm giác bản thân giống như bị trêu đùa, vừa xấu hổ lại vừa bực bội không thôi. Cuối cùng Cao Hiểu Chi lấy hết dũng khí muốn gọi lại cho Hoàng Thế Vinh, nhưng đầu dây bên kia giống như có người cố tình tắt máy.
Quay trở lại với ban công phòng bệnh, Hoàng Thế Vinh vừa tùy tiện dùng chân tắt điện thoại vừa luồn tay vào trong quần của Tô Đồ Lang Quân, bàn tay to lớn mang theo sự nóng bóng chai sần liên tục cọ sát đến những phần da thịt nhạy cảm của người trong lòng, càng cọ càng cảm thấy hứng chí bừng bừng muốn một ngụm ăn sạch sẽ người ta.
Tô Đồ Lang Quân không đáp lại, phải nói cậu chính là người rất khéo léo, có thể tại lúc dục vọng dâng cao như vậy, nửa xa cách giận dỗi, nửa ngoan ngoãn phục tùng Hoàng Thế Vinh, làm cho hắn cũng cảm thấy thật muốn chinh phục đối phương hơn. Hoàng Thế Vinh khẽ gặm cắn vành tai non mềm của Tô Đồ Lang Quân, giọng nói từ tính trầm khàn tràn trề dục vọng:
"Sao thế?"
Tô Đồ Lang Quân không nóng không lạnh đáp:
"Không sao"
Hoàng Thế Vinh đặt lên gương mặt của Tô Đồ Lang Quân từng nụ hôn vụn vặt:
"Rõ ràng là có sao mà"
Tô Đồ Lang Quân hơi hơi quay đầu sang một bên né tránh đôi môi nóng bỏng của ai đó:
"Trời hôm nay u ám như vậy, làm gì mà có sao được"
Hoàng Thế Vinh hơi dừng lại động tác, cúi đầu đặt lên trán Tô Đồ Lang Quân một nụ hôn nhẹ nhàng mà trịnh trọng:
"Tớ làm sao cấm được người khác thích mình, chỉ có thể nghiêm khắc với bản thân không được thích ai khác ngoài cậu thôi"
Tô Đồ Lang Quân không lên tiếng, Hoàng Thế Vinh liền nhẹ giọng lấy lòng:
"Bảo bối, cậu muốn như nào mới hết giận?"
Tô Đồ Lang Quân nghe thấy hai từ bảo bối kia, cuối cùng cũng chịu mỉm cười đáp rằng:
"Tớ không giận, là cậu tự mình nghĩ thế"
Hoàng Thế Vinh nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân cười liền ở bên trêu chọc thêm:
"Phải không, Tiểu Lang Quân của tớ"
Tô Đồ Lang Quân gật đầu đáp:
"Phải"
Hoàng Thế Vinh đưa tay luồn vào trong áo của Tô Đồ Lang Quân, bàn tay trắng trợn xoa xoa khắp cơ thể cậu:
"Như vậy chúng ta bây giờ làm chuyện chính sự đã được chưa?"
Tô Đồ Lang Quân đáp:
"Chẳng phải cậu đang làm chuyện chính sự rồi đó sao"
Hoàng Thế Vinh khẽ cười:
"Như vậy cậu thay lại bộ đồ kia đi, tớ vừa rồi còn ngắm chưa kỹ"
Tô Đồ Lang Quân vòng tay qua cổ Hoàng Thế Vinh, nhẹ giọng nói thế này:
"Bộ đồ đó khó mặc như vậy, cậu phải giúp tớ thay"
Hoàng Thế Vinh khàn giọng:
"Được"
Kế tiếp chính là một màn nóng bỏng, thay đồ khó khăn hơn thường ngày. Hoàng Thế Vinh chậm rãi cởi ra từng nút áo pijama của Tô Đồ Lang Quân. Trong bóng tối mờ ảo, thân thể hoàn mỹ mềm mại bại lộ trước mắt hắn, dù cho đã chính mắt nhìn thấy thân thể này rất nhiều lần, cũng có thể tùy thích động chạm xoa nắn, nhưng mà hắn vẫn luôn cảm thấy trong người tồn tại loại khát vọng vô hình.
Hoàng Thế Vinh mang theo đầu ngón tay nóng bỏng cố tình lướt nhẹ trên da thịt mềm mại trơn bóng của Tô Đồ Lang Quân, có lúc còn tựa như vô tình mà cố ý ma sát nơi có hai hạt đậu đỏ nho nhỏ trên ngực cậu.
Tô Đồ Lang Quân thấy Hoàng Thế Vinh chậm chạp như vậy thì nhắc nhở hắn:
"Có phải bộ đồ này rất khó mặc hay không?"
Hoàng Thế Vinh ừ một tiếng, tiếp tục giúp cậu mặc vào chiếc áo ngắn chưa đến hai gang tay kia trên người. Kế tiếp hắn liền chậm rãi cởi quần của cậu, bên trong quả nhiên không mặc quần lót, hắn vừa nhìn thấy thế liền nhịn không được trêu chọc:
"Không đứng đắn"
Tô Đồ Lang Quân cũng không bị lời này của hắn làm cho xấu hổ, chỉ đáp lại một câu thế này:
"Bệnh nhân Tô thích người đứng đắn sao?"
Hoàng Thế Vinh khàn giọng, bàn tay phía dưới nhịn không được phải vuốt ve vật nam tính tinh xảo của Tô Đồ Lang Quân vài cái:
"Chỉ cần là y tá Đồ thì đều thích"
Chiếc váy ngắn được thiết kế khuy bấm, thực chất chỉ là một tấm vải quây lại được cố định bằng khuy bấm kia, chỉ cần dùng lực một cái là có thể kéo ra, bại lộ những phong cảnh tươi đẹp ẩn hiện bên trong. Hoàng Thế Vinh mặc đồ xong cho Tô Đồ Lang Quân liền cảm thấy người này thật là đẹp, mỗi ngày đều có thể ngắm cậu mặc những bộ đồ tương tự như vậy thì thật thỏa mãn:
"Tớ muốn chụp ảnh lại, có được không?"
Tô Đồ Lang Quân không do dự mà đáp:
"Được, vậy cậu đi mở đèn lên"
Hoàng Thế Vinh nhận được sự đồng ý kia của Tô Đồ Lang Quân thì rất vui vẻ, hắn nhanh chóng đi đến mở đèn. Đèn trong phòng vừa sáng liền nhìn thấy rõ ràng hơn dáng vẻ ngọt ngào hư hỏng của Tô Đồ Lang Quân, Hoàng Thế Vinh quả thật có chút thất thần. Vốn đã biết Tô Đồ Lang Quân luôn rất đẹp, thân thể hoàn hảo tuyệt mỹ, nhưng mà bộ dáng bây giờ của cậu, quả thật là nên dùng một vài từ ngữ như sau để miêu tả: ngọt ngào, ngây thơ, dịu dàng lại có chút nhỏ bé xen lẫn sự hư hỏng, khiến cho người ta phải muốn ngay lập tức trêu chọc chà đạp nhưng lại không muốn mạnh tay.
Tô Đồ Lang Quân là một trong số những người mang gương mặt hoàn mỹ không góc chết, Hoàng Thế Vinh dù có chụp ở góc độ nào cũng có thể lưu giữ lại được nét mặt đẹp trai nhất.
"Đến bên giường bệnh đi"
Tô Đồ Lang Quân thản nhiên bước tới bên giường bệnh rồi ngồi xuống, ánh mắt không chút rụt rè nhìn thẳng về điện thoại trong tay của Hoàng Thế Vinh:
"Cậu đang quay sao?"
Hoàng Thế Vinh nhìn màn hình điện thoại, người nọ vừa ngồi xuống giường, váy ngắn lập tức không thể che được cảnh xuân phơi phới, đôi chân dài kia trắng trẻo mịn màng, nơi vốn dĩ nên phải kín đáo, lúc này cũng ẩn hiện mơ hồ:
"Ừ"
Tô Đồ Lang Quân nhìn về phía điện thoại khẽ mỉm cười thật ngọt ngào, Hoàng Thế Vinh chính là yêu nhất nụ cười xinh đẹp đó:
"Bộ đồ đó mặc có thoải mái không?"
Tô Đồ Lang Quân im lặng một chút mới cất giọng:
"Không thoải mái lắm, biết bây giờ trong đầu tớ nghĩ muốn gì không?"
Hoàng Thế Vinh vẫn nhìn tới người trong màn hình điện thoại hỏi:
"Muốn gì?"
Tô Đồ Lang Quân nhỏ giọng mấp máy môi, cố ý muốn trêu chọc Hoàng Thế Vinh:
"Muốn cởi ra"
Máy điện thoại cũng vì lời kia mà khẽ rung một nhịp, Hoàng Thế Vinh suýt chút nữa là ném điện thoại qua một bên tiến đến ăn sạch người ta rồi:
"Chỗ nào không thoải mái?"
Tô Đồ Lang Quân dùng ánh mắt dục vọng nhìn tới phía điện thoại:
"Cậu đoán xem?"
Hai người bọn họ giống như là thông qua chiếc máy kia mà trao đổi ánh mắt vậy:
"Tớ đoán không được"
Tô Đồ Lang Quân đưa tay về phía trước nói thế này:
"Vậy cậu qua đây được không, tớ sẽ chỉ cho cậu, nơi này thật sự rất khó nói"
Hoàng Thế Vinh khẽ cười tà, tiến đến phía trước. Tô Đồ Lang Quân liền kéo tay của hắn luồn vào trong áo mình, cố tình để đầu ngón tay chạm đến phía trước ngực mình, còn hơi cử động bàn tay của hắn: "Nơi này..." nói rồi cậu lại chậm rãi kéo tay của hắn xuống dưới đùi của mình, bàn tay kia càng ngày càng tiến sâu vào nơi nhạy cảm của cậu: "Cả nơi này nữa, cậu có cảm nhận được hay không?"
Hoàng Thế Vinh ngồi xuống giường, tay vẫn cầm điện thoại chưa chịu tắt đi, hắn hơi hơi kéo vạt váy ngắn kia, làm cho nơi tinh tế xinh đẹp kia bại lộ trước máy điện thoại. Tô Đồ Lang Quân cũng không bị hoảng hốt, cả một quá trình đều ngoan ngoãn ngồi như vậy, Hoàng Thế Vinh cảm nhận được sự đồng ý kia cũng không kiêng kỵ gì nữa, cùng cậu chơi trò chơi ghi hình 18+ này:
"Vậy cậu mở chân ra một chút, tớ muốn xem thử"
Tô Đồ Lang Quân rất phối hợp mà hỏi lại hắn:
"Nhất định phải xem sao?"
Hoàng Thế Vinh một tay cầm máy điện thoại, một tay đặt ở trên đùi Tô Đồ Lang Quân, tà ý đáp:
"Nhất định"
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi tách mở hai chân, máy điện thoại liền hơi đưa về phía dưới một chút. Hoàng Thế Vinh dùng bàn tay to lớn trêu đùa vật nam tính giữa hai chân cậu, một bên vuốt ve, một bên vẫn không quên nói ra vài lời lưu manh:
"Đúng thật là rất khó chịu rồi đây"
Tô Đồ Lang Quân chỉ ừ một tiếng, Hoàng Thế Vinh ra tăng sức lực vuốt ve nơi đó của cậu, động tác thuần thục uyển chuyển, lực đạo vừa mạnh vừa nhẹ đan xen, lúc thì khiêu khích, lúc lại kích thích, chẳng mấy chốc trong phòng liền truyền ra tiếng thở dốc ám muội.
Cả người Tô Đồ Lang Quân chợt khẽ rùng mình một cái, Hoàng Thế Vinh sớm đã quen thuộc với thân thể này, tốc độ ở bàn tay càng lúc càng nhanh hơn. Tô Đồ Lang Quân cuối cùng chịu không được nữa, tại thời điểm sau đó liền bắn ra thứ dịch trắng như sữa ở trong tay của Hoàng Thế Vinh. Hoàng Thế Vinh tà ác xoa nhẹ thứ đó vào đùi cậu, khàn giọng hỏi:
"Đã đỡ khó chịu hay chưa?"
Tô Đồ Lang Quân đáp:
"Một chút"
Hoàng Thế Vinh chuyển hướng quay đến gương mặt nhỏ nhắn nhiễm đầy dục vọng của cậu:
"Cởi áo ra đi"
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi cởi từng khuy áo, chiếc áo này rất ngắn, thực chất cũng chỉ có ba chiếc khuy, rất nhanh đã có thể được cởi ra. Hoàng Thế Vinh đưa tay về phía trước kéo hai vạt áo của cậu sang hai bên, ngón tay chạm tới điểm nhỏ trước ngực cậu khẽ gãi nhẹ:
"Chỗ này cũng khó chịu sao?"
Tô Đồ Lang Quân gật đầu, Hoàng Thế Vinh lại hỏi:
"Tớ phải làm gì mới có thể giúp được cậu đây?"
Tô Đồ Lang Quân đưa tay về phía trước khẽ chạm lên môi của Hoàng Thế Vinh:
"Cậu ngậm nó thì sẽ tốt hơn chút"
Hoàng Thế Vinh khàn khàn giọng hỏi:
"Nhưng mà tớ còn phải cầm điện thoại, như thế nào mới ngậm được đây"
Tô Đồ Lang Quân đáp:
"Tắt điện thoại đi không phải được rồi sao"
Hoàng Thế Vinh lắc đầu:
"Tớ vẫn còn muốn quay".
Cao Hiểu Chi giận đến run người, trong lòng vô cùng tức giận, cảm giác bản thân giống như bị trêu đùa, vừa xấu hổ lại vừa bực bội không thôi. Cuối cùng Cao Hiểu Chi lấy hết dũng khí muốn gọi lại cho Hoàng Thế Vinh, nhưng đầu dây bên kia giống như có người cố tình tắt máy.
Quay trở lại với ban công phòng bệnh, Hoàng Thế Vinh vừa tùy tiện dùng chân tắt điện thoại vừa luồn tay vào trong quần của Tô Đồ Lang Quân, bàn tay to lớn mang theo sự nóng bóng chai sần liên tục cọ sát đến những phần da thịt nhạy cảm của người trong lòng, càng cọ càng cảm thấy hứng chí bừng bừng muốn một ngụm ăn sạch sẽ người ta.
Tô Đồ Lang Quân không đáp lại, phải nói cậu chính là người rất khéo léo, có thể tại lúc dục vọng dâng cao như vậy, nửa xa cách giận dỗi, nửa ngoan ngoãn phục tùng Hoàng Thế Vinh, làm cho hắn cũng cảm thấy thật muốn chinh phục đối phương hơn. Hoàng Thế Vinh khẽ gặm cắn vành tai non mềm của Tô Đồ Lang Quân, giọng nói từ tính trầm khàn tràn trề dục vọng:
"Sao thế?"
Tô Đồ Lang Quân không nóng không lạnh đáp:
"Không sao"
Hoàng Thế Vinh đặt lên gương mặt của Tô Đồ Lang Quân từng nụ hôn vụn vặt:
"Rõ ràng là có sao mà"
Tô Đồ Lang Quân hơi hơi quay đầu sang một bên né tránh đôi môi nóng bỏng của ai đó:
"Trời hôm nay u ám như vậy, làm gì mà có sao được"
Hoàng Thế Vinh hơi dừng lại động tác, cúi đầu đặt lên trán Tô Đồ Lang Quân một nụ hôn nhẹ nhàng mà trịnh trọng:
"Tớ làm sao cấm được người khác thích mình, chỉ có thể nghiêm khắc với bản thân không được thích ai khác ngoài cậu thôi"
Tô Đồ Lang Quân không lên tiếng, Hoàng Thế Vinh liền nhẹ giọng lấy lòng:
"Bảo bối, cậu muốn như nào mới hết giận?"
Tô Đồ Lang Quân nghe thấy hai từ bảo bối kia, cuối cùng cũng chịu mỉm cười đáp rằng:
"Tớ không giận, là cậu tự mình nghĩ thế"
Hoàng Thế Vinh nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân cười liền ở bên trêu chọc thêm:
"Phải không, Tiểu Lang Quân của tớ"
Tô Đồ Lang Quân gật đầu đáp:
"Phải"
Hoàng Thế Vinh đưa tay luồn vào trong áo của Tô Đồ Lang Quân, bàn tay trắng trợn xoa xoa khắp cơ thể cậu:
"Như vậy chúng ta bây giờ làm chuyện chính sự đã được chưa?"
Tô Đồ Lang Quân đáp:
"Chẳng phải cậu đang làm chuyện chính sự rồi đó sao"
Hoàng Thế Vinh khẽ cười:
"Như vậy cậu thay lại bộ đồ kia đi, tớ vừa rồi còn ngắm chưa kỹ"
Tô Đồ Lang Quân vòng tay qua cổ Hoàng Thế Vinh, nhẹ giọng nói thế này:
"Bộ đồ đó khó mặc như vậy, cậu phải giúp tớ thay"
Hoàng Thế Vinh khàn giọng:
"Được"
Kế tiếp chính là một màn nóng bỏng, thay đồ khó khăn hơn thường ngày. Hoàng Thế Vinh chậm rãi cởi ra từng nút áo pijama của Tô Đồ Lang Quân. Trong bóng tối mờ ảo, thân thể hoàn mỹ mềm mại bại lộ trước mắt hắn, dù cho đã chính mắt nhìn thấy thân thể này rất nhiều lần, cũng có thể tùy thích động chạm xoa nắn, nhưng mà hắn vẫn luôn cảm thấy trong người tồn tại loại khát vọng vô hình.
Hoàng Thế Vinh mang theo đầu ngón tay nóng bỏng cố tình lướt nhẹ trên da thịt mềm mại trơn bóng của Tô Đồ Lang Quân, có lúc còn tựa như vô tình mà cố ý ma sát nơi có hai hạt đậu đỏ nho nhỏ trên ngực cậu.
Tô Đồ Lang Quân thấy Hoàng Thế Vinh chậm chạp như vậy thì nhắc nhở hắn:
"Có phải bộ đồ này rất khó mặc hay không?"
Hoàng Thế Vinh ừ một tiếng, tiếp tục giúp cậu mặc vào chiếc áo ngắn chưa đến hai gang tay kia trên người. Kế tiếp hắn liền chậm rãi cởi quần của cậu, bên trong quả nhiên không mặc quần lót, hắn vừa nhìn thấy thế liền nhịn không được trêu chọc:
"Không đứng đắn"
Tô Đồ Lang Quân cũng không bị lời này của hắn làm cho xấu hổ, chỉ đáp lại một câu thế này:
"Bệnh nhân Tô thích người đứng đắn sao?"
Hoàng Thế Vinh khàn giọng, bàn tay phía dưới nhịn không được phải vuốt ve vật nam tính tinh xảo của Tô Đồ Lang Quân vài cái:
"Chỉ cần là y tá Đồ thì đều thích"
Chiếc váy ngắn được thiết kế khuy bấm, thực chất chỉ là một tấm vải quây lại được cố định bằng khuy bấm kia, chỉ cần dùng lực một cái là có thể kéo ra, bại lộ những phong cảnh tươi đẹp ẩn hiện bên trong. Hoàng Thế Vinh mặc đồ xong cho Tô Đồ Lang Quân liền cảm thấy người này thật là đẹp, mỗi ngày đều có thể ngắm cậu mặc những bộ đồ tương tự như vậy thì thật thỏa mãn:
"Tớ muốn chụp ảnh lại, có được không?"
Tô Đồ Lang Quân không do dự mà đáp:
"Được, vậy cậu đi mở đèn lên"
Hoàng Thế Vinh nhận được sự đồng ý kia của Tô Đồ Lang Quân thì rất vui vẻ, hắn nhanh chóng đi đến mở đèn. Đèn trong phòng vừa sáng liền nhìn thấy rõ ràng hơn dáng vẻ ngọt ngào hư hỏng của Tô Đồ Lang Quân, Hoàng Thế Vinh quả thật có chút thất thần. Vốn đã biết Tô Đồ Lang Quân luôn rất đẹp, thân thể hoàn hảo tuyệt mỹ, nhưng mà bộ dáng bây giờ của cậu, quả thật là nên dùng một vài từ ngữ như sau để miêu tả: ngọt ngào, ngây thơ, dịu dàng lại có chút nhỏ bé xen lẫn sự hư hỏng, khiến cho người ta phải muốn ngay lập tức trêu chọc chà đạp nhưng lại không muốn mạnh tay.
Tô Đồ Lang Quân là một trong số những người mang gương mặt hoàn mỹ không góc chết, Hoàng Thế Vinh dù có chụp ở góc độ nào cũng có thể lưu giữ lại được nét mặt đẹp trai nhất.
"Đến bên giường bệnh đi"
Tô Đồ Lang Quân thản nhiên bước tới bên giường bệnh rồi ngồi xuống, ánh mắt không chút rụt rè nhìn thẳng về điện thoại trong tay của Hoàng Thế Vinh:
"Cậu đang quay sao?"
Hoàng Thế Vinh nhìn màn hình điện thoại, người nọ vừa ngồi xuống giường, váy ngắn lập tức không thể che được cảnh xuân phơi phới, đôi chân dài kia trắng trẻo mịn màng, nơi vốn dĩ nên phải kín đáo, lúc này cũng ẩn hiện mơ hồ:
"Ừ"
Tô Đồ Lang Quân nhìn về phía điện thoại khẽ mỉm cười thật ngọt ngào, Hoàng Thế Vinh chính là yêu nhất nụ cười xinh đẹp đó:
"Bộ đồ đó mặc có thoải mái không?"
Tô Đồ Lang Quân im lặng một chút mới cất giọng:
"Không thoải mái lắm, biết bây giờ trong đầu tớ nghĩ muốn gì không?"
Hoàng Thế Vinh vẫn nhìn tới người trong màn hình điện thoại hỏi:
"Muốn gì?"
Tô Đồ Lang Quân nhỏ giọng mấp máy môi, cố ý muốn trêu chọc Hoàng Thế Vinh:
"Muốn cởi ra"
Máy điện thoại cũng vì lời kia mà khẽ rung một nhịp, Hoàng Thế Vinh suýt chút nữa là ném điện thoại qua một bên tiến đến ăn sạch người ta rồi:
"Chỗ nào không thoải mái?"
Tô Đồ Lang Quân dùng ánh mắt dục vọng nhìn tới phía điện thoại:
"Cậu đoán xem?"
Hai người bọn họ giống như là thông qua chiếc máy kia mà trao đổi ánh mắt vậy:
"Tớ đoán không được"
Tô Đồ Lang Quân đưa tay về phía trước nói thế này:
"Vậy cậu qua đây được không, tớ sẽ chỉ cho cậu, nơi này thật sự rất khó nói"
Hoàng Thế Vinh khẽ cười tà, tiến đến phía trước. Tô Đồ Lang Quân liền kéo tay của hắn luồn vào trong áo mình, cố tình để đầu ngón tay chạm đến phía trước ngực mình, còn hơi cử động bàn tay của hắn: "Nơi này..." nói rồi cậu lại chậm rãi kéo tay của hắn xuống dưới đùi của mình, bàn tay kia càng ngày càng tiến sâu vào nơi nhạy cảm của cậu: "Cả nơi này nữa, cậu có cảm nhận được hay không?"
Hoàng Thế Vinh ngồi xuống giường, tay vẫn cầm điện thoại chưa chịu tắt đi, hắn hơi hơi kéo vạt váy ngắn kia, làm cho nơi tinh tế xinh đẹp kia bại lộ trước máy điện thoại. Tô Đồ Lang Quân cũng không bị hoảng hốt, cả một quá trình đều ngoan ngoãn ngồi như vậy, Hoàng Thế Vinh cảm nhận được sự đồng ý kia cũng không kiêng kỵ gì nữa, cùng cậu chơi trò chơi ghi hình 18+ này:
"Vậy cậu mở chân ra một chút, tớ muốn xem thử"
Tô Đồ Lang Quân rất phối hợp mà hỏi lại hắn:
"Nhất định phải xem sao?"
Hoàng Thế Vinh một tay cầm máy điện thoại, một tay đặt ở trên đùi Tô Đồ Lang Quân, tà ý đáp:
"Nhất định"
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi tách mở hai chân, máy điện thoại liền hơi đưa về phía dưới một chút. Hoàng Thế Vinh dùng bàn tay to lớn trêu đùa vật nam tính giữa hai chân cậu, một bên vuốt ve, một bên vẫn không quên nói ra vài lời lưu manh:
"Đúng thật là rất khó chịu rồi đây"
Tô Đồ Lang Quân chỉ ừ một tiếng, Hoàng Thế Vinh ra tăng sức lực vuốt ve nơi đó của cậu, động tác thuần thục uyển chuyển, lực đạo vừa mạnh vừa nhẹ đan xen, lúc thì khiêu khích, lúc lại kích thích, chẳng mấy chốc trong phòng liền truyền ra tiếng thở dốc ám muội.
Cả người Tô Đồ Lang Quân chợt khẽ rùng mình một cái, Hoàng Thế Vinh sớm đã quen thuộc với thân thể này, tốc độ ở bàn tay càng lúc càng nhanh hơn. Tô Đồ Lang Quân cuối cùng chịu không được nữa, tại thời điểm sau đó liền bắn ra thứ dịch trắng như sữa ở trong tay của Hoàng Thế Vinh. Hoàng Thế Vinh tà ác xoa nhẹ thứ đó vào đùi cậu, khàn giọng hỏi:
"Đã đỡ khó chịu hay chưa?"
Tô Đồ Lang Quân đáp:
"Một chút"
Hoàng Thế Vinh chuyển hướng quay đến gương mặt nhỏ nhắn nhiễm đầy dục vọng của cậu:
"Cởi áo ra đi"
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi cởi từng khuy áo, chiếc áo này rất ngắn, thực chất cũng chỉ có ba chiếc khuy, rất nhanh đã có thể được cởi ra. Hoàng Thế Vinh đưa tay về phía trước kéo hai vạt áo của cậu sang hai bên, ngón tay chạm tới điểm nhỏ trước ngực cậu khẽ gãi nhẹ:
"Chỗ này cũng khó chịu sao?"
Tô Đồ Lang Quân gật đầu, Hoàng Thế Vinh lại hỏi:
"Tớ phải làm gì mới có thể giúp được cậu đây?"
Tô Đồ Lang Quân đưa tay về phía trước khẽ chạm lên môi của Hoàng Thế Vinh:
"Cậu ngậm nó thì sẽ tốt hơn chút"
Hoàng Thế Vinh khàn khàn giọng hỏi:
"Nhưng mà tớ còn phải cầm điện thoại, như thế nào mới ngậm được đây"
Tô Đồ Lang Quân đáp:
"Tắt điện thoại đi không phải được rồi sao"
Hoàng Thế Vinh lắc đầu:
"Tớ vẫn còn muốn quay".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất