Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 134: Làm loạn dưới sảnh

Trước Sau
Thời gian an nhàn trong bệnh viện cuối cùng cũng kết thúc, dù sao bọn họ cũng không thể cứ như vậy không quan tâm đến công việc tại công ty. Phía bên Hoàng thị xem như ổn định không có vấn đề gì, nhưng phía bên Tô thị lại phát sinh ra rất nhiều chuyện cần giải quyết.

Vốn dĩ sự việc lục đục nội bộ đã tồn tại từ rất lâu trước đó nhưng từ sau khi chuyện Tô Thành bị cảnh sát tạm giam, rồi đến chuyện Tô Đồ Lang Quân mất tích tận một tháng thì Tô thị chẳng khác nào như con rắn mất đầu.

Lẽ ra những chuyện như thế chỉ có người trong công ty tự biết với nhau, nhưng trong hội đồng ban quản trị có người bất mãn với Tô Đồ Lang Quân, lợi dụng lúc cậu không có ở chỗ này liền động tay động chân một chút, thành công để việc xấu trong nội bộ truyền ra ngoài, khiến cho Tô thi gặp phải tổn thất không ít.

Buổi sáng ngày hôm đó, Tô Đồ Lang Quân như thường lệ đến công ty, liền bắt gặp một chút chuyện ồn ào. Lễ tân bên dưới đại sảnh gọi điện lên cho thư ký của Tô Đồ Lang Quân, thứ ký đi tới gõ cửa phòng làm việc của cậu, mang toàn bộ lại sự việc mà lễ tân bên dưới nói truyền đạt rõ ràng lại cho cậu:

"Tô tổng, lễ tân bên dưới nói rằng có em trai của ngài muốn gặp"

Tô Đồ Lang Quân vừa nghe thấy từ em trai kia liền nhíu mày, trầm mặc một lúc liền lạnh lùng đáp lại:

"Nói rằng tôi không gặp"

Thư ký gật đầu, rất nhanh nhẹn mà đóng cửa phòng lại. Lễ tân ở bên dưới đang nhìn về phía người thanh niên tóc đỏ kia, lúc mới đến cậu ta luôn miệng nói rằng mình là em trai của Tô Đồ Lang Quân. Cô nhớ rõ Tô tổng nhà mình không có anh em trai gì cả, cũng chưa từng nghe qua Tô Thành ở bên ngoài có con trai riêng. Cậu thanh niên tóc đỏ này rất huênh hoang, vừa đến liền nói rằng Tô Đồ Lang Quân là anh trai mình, còn đòi hỏi rất nhiều thứ từ đồ uống đến thức ăn vặt.

Sau khi tiếp nhận cuộc điện thoại từ thư ký tổng giám đốc, lễ tân liền nghiêm mặt, dù sao cô cũng không thích thái độ của cậu thanh niên tóc đỏ này, thế cho nên liền đi ra chỗ câu ta muốn truyền đạt lại ý của bên trên.

Trương Toàn đang vắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, một tay cầm miếng bánh ngọt đang ăn dở, một tay cầm ly nước cam đang chuẩn bị uống, vừa nhìn thấy thư ký bước tới liền đặt ly nước cam kia xuống bàn nói:

"Sao rồi, anh trai tôi có phải là nói cô nhanh chóng đưa tôi lên gặp anh ấy hay không?"

Lễ tân nhíu mày, dáng vẻ lạnh lùng chậm rãi đáp:

"Tô tổng của chúng tôi rất bận, cảm phiền cậu muốn gặp ngài ấy thì đăng ký đặt lịch hẹn trước"

Trương Toàn nghe thấy thế thì nâng giọng:

"Cái gì, anh ta thật sự nói như thế?"

Lễ tân nghiêng người qua một bên tỏ ý muốn đuổi người:

"Mời cậu"

Trương Toàn hừ lạnh, đập mạnh tay xuống bàn nói lớn:

"Tôi không đi, nếu như anh ta không xuống, tôi sẽ ở chỗ này làm loạn lên"

Lễ tân cảm thấy không ổn liền ngay lập tức gọi bảo an đến, rất nhanh sau đó có hai người đàn ông cao lớn mặc đồng phục nghiêm chỉnh đi tới. Trương Toàn nhìn hai người dáng vẻ đô con, trên mặt không tồn tại một chút cảm xúc kia cũng có điểm hoảng hốt:

"Các người muốn làm gì? Muốn đánh người hay sao?"

Bảo an cũng không nhiều lời, mỗi người một bên tiến đến phía Trương Toàn, nắm lấy vai cậu ta kéo mạnh ra ngoài. Từ sau khi Tô Đồ Lang Quân bị mất tích, Tô Thành liền thay toàn bộ bảo an trước đây thành những bộ độ giải ngũ, không những có thể lực tốt mà còn có sự sắc bén trong công việc.

Hoàng Thế Vinh xuất viện cũng ngay lập tức quay trở về vị trí, bởi vì Tô thị gặp một chút trục trặc trong công việc, thế cho nên Hoàng thị cũng không thể ngồi yên. Ngày hôm nay Hoàng Thế Vinh đến Tô thị, mang cho Tô Đồ Lang Quân một dự án mới, vừa bước vào trong sảnh liền nhìn thấy cảnh tượng Trương Toàn bị kéo ra, hắn cũng phải nhíu mày một chút.

Lễ tân biết vị phó tổng Hoàng thị này chính là đối tượng kết hôn của Tô tổng nhà bọn họ, vừa nhìn thấy Hoàng Thế Vinh đến, nữ lễ tân liền cúi đầu hỏi thăm:



"Chào Hoàng phó tổng, ngài đến gặp Tô tổng sao?"

Hoàng Thế Vinh nhìn Trương Toàn đến khi biến mất sau cửa lớn đại sảnh, hắn quay lại nhìn nữ lễ tân gật đầu:

"Đúng vậy, người kia là ai thế?"

Lễ tân nhanh chóng đáp:

"Là người đến gây dối, còn tự xưng là em trai của Tô tổng"

Hoàng Thế Vinh nhíu chặt mày kiếm, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng gặp qua người này, nói đến em trai của Tô Đồ Lang Quân hiện giờ, hẳn cũng chỉ có Vu Nhạn Bắc kia mà thôi, người thanh niên tóc đỏ đó quả thật rất lạ mặt.

Hoàng Thế Vinh chỉ trầm mặc vài giây, cuối cùng liền sải bước đi đến thang máy. Lúc Hoàng Thế Vinh tiến vào phòng làm việc của Tô Đồ Lang Quân, phát hiện ra cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên gương mặt còn mang một cặp kính cận tinh tế, bộ dáng rất tập trung vào công việc, cả một quá trình cũng không ngẩng đầu lên nhìn hắn lấy một cái.

Hoàng Thế Vinh cảm thấy dáng vẻ thư sinh tinh anh này của Tô Đồ Lang Quân cũng rất đẹp mắt, rõ ràng là áo sơ mi trắng nghiêm túc, rõ ràng là mắt kính tri thức nhưng trong đầu hắn lại liên tưởng đến hình ảnh thật lẳng lơ.

Tô Đồ Lang Quân biết có người vào trong, vốn tưởng rằng là thư ký đến nhắc nhở chuyện gì đó, nhưng đợi mãi không thấy có ai lên tiếng gì liền ngẩng đầu lên nhìn thử, lúc này mới phát hiện ra người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu kia đang đứng trước cửa, dùng đôi mắt giống như buổi tối trên giường nhìn cậu. Tô Đồ Lang Quân tạm thời dừng lại việc xem xét tài liệu, tựa lưng vào ghế giám đốc phía sau, ánh mắt mang theo ý cười cùng khó hiểu hỏi hắn:

"Ánh mắt đó của cậu là sao?"

Hoàng Thế Vinh vẫn đứng ở đó mỉm cười, nhưng ánh mắt cũng thu liễm lại một chút, ít nhất không còn rạo rực như muốn bùng cháy:

"Chỉ là muốn thử cảm giác ngắm cậu từ xa thôi mà"

Tô Đồ Lang Quân bâng quơ đáp:

"Phải không? Như thế nào trong mắt còn có lửa?"

Hoàng Thế Vinh cười cười, mang theo văn kiện tiến tới chỗ Tô Đồ Lang Quân:

"Được rồi, hôm nay đến là vì công việc. Cậu xem qua dự án này một chút đi"

Tô Đồ Lang Quân mở ra văn kiện kia, nghiêm túc cúi đầu xem từng trang một, dáng vẻ thật sự rất chăm chú. Hoàng Thế Vinh biết Tô Đồ Lang Quân không thường xuyên mang kính, cho nên dáng vẻ lúc mang kính của cậu hắn cũng không thường xuyên thấy, hiện tại ở chỗ này im lặng quan sát, liền phát hiện thì ra Quân Quân nhà hắn mang kính lại có lực sát thương lớn đến như vậy.

"Đừng nhìn tớ chằm chằm như vậy" Tô Đồ Lang Quân vẫn cúi đầu đọc văn kiện, cả một quá trình đều không ngẩng đầu lên, nhưng cậu vẫn biết được Hoàng Thế Vinh đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình.

Hoàng Thế Vinh ho nhẹ một tiếng, gần đầy hắn hình như là càng ngày càng khó kiềm chế rồi:

"Dự án này Hoàng thị đã thầu việc xây dựng, vẫn còn một số dịch vụ bên trong chưa tìm được công ty thích hợp. Tớ đã xem qua công ty Alatic kia, tuy là công ty nước ngoài muốn đánh vào thị trường nước ta, nhưng cũng có tầm nhìn xa, chiến lược hoạch định rất rõ ràng. Nếu như cậu có hứng thú, thứ 7 này tớ sẽ sắp xếp một cuộc gặp mặt giữa chúng ta và người bên công ty Alatic đó"

Tô Đồ Lang Quân hơi nâng gọng kính lên một chút, Hoàng Thế Vinh lại cảm thấy động tác nhỏ này cũng thật quyến rũ, lúc này thật chỉ muốn đè cậu xuống bàn hùng hăng chà đạp một phen mà thôi. Hoàng Thế Vinh lắc lắc đầu, tại vì sao lúc nên nghiêm túc bàn công việc, đầu óc hắn lại toàn nghĩ đến những thứ đen tối rồi.

"Ừ, tớ cảm thấy dự án này rất được, như vậy thứ 7 chúng ta gặp mặt bọn họ đi"

Tô Đồ Lang Quân gấp lại văn kiện, ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thế Vinh, trong ánh mắt cũng có tia bất đắc dĩ nói thế này:

"Có một số chuyện buổi sáng không thích hợp làm, cũng có một số chuyện không thể duy trì tần suất đều đặn thường xuyên được. Tớ nói như vậy cậu hiểu chứ?"



Hoàng Thế Vinh lại ho nhe một tiếng:

"Gần đây cậu đừng nấu hải sản nữa, hình như ăn nhiều quá có tác dụng phụ rồi"

Tô Đồ Lang Quân buồn cười ừ một tiếng. Hoàng Thế Vinh nhớ đến người bị bảo an kéo ra vừa rồi liền hỏi:

"Phải rồi, vừa mới tớ đến thấy dưới sảnh có người làm loạn, hỏi lễ tân thì cô ấy nói rằng người kia nói mình là em trai cậu"

Tô Đồ Lang Quân trầm mặc hồi lâu, cuối cùng liền vẫy vẫy tay với Hoàng Thế Vinh ý bảo hắn đến chỗ mình. Hoàng Thế Vinh bước tới, Tô Đồ Lang Quân liền nhường chỗ cho hắn, sau đó lại thản nhiên ngồi lên đùi hắn:

"Có chuyện này tớ vẫn chưa nói với cậu"

Hoàng Thế Vinh thấy ánh mắt của Tô Đồ Lang Quân có điểm thay đổi chuyển sang u ám, liền biết cậu nhất định có vấn đề, thế cho nên liền nghiêm túc hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Tô Đồ Lang Quân trả lời:

"Lúc tớ bị Khâm Định bắt đi, thời gian đó ông ta liền đưa đến một người đàn bà, còn nói đó là mẹ ruột của tớ. Bà ta nói rằng chính ba lớn là người đã hại chết ba ruột tớ"

Hoàng Thế Vinh nghe được liền nhíu mày, khàn giọng hỏi:

"Chuyện này cậu đã nói cho chú hay chưa?"

Tô Đồ Lang Quân lắc đầu:

"Vẫn chưa nói, dù sao người Khâm Định đưa tới cũng không thể nào tin tưởng được"

Hoàng Thế Vinh ừ nhẹ, bàn tay của hắn tự động nắm lấy đôi tay đang lạnh toát của Tô Đồ Lang Quân:

"Vậy cậu đã thử điều tra qua chưa?"

Tô Đồ Lang Quân im lặng hồi lâu mới trả lời:

"Tớ không có ý định điều tra, dù sao từ trước đến nay tớ cũng không quan tâm đến chuyện ai là ba mẹ ruột của mình. Tớ chỉ biết mạng này của tớ là do ba lớn kéo về, ba nhỏ chính là người quan tâm chăm sóc tớ, bọn họ từ trước đến nay đều đối xử với tớ rất tốt"

Hoàng Thế Vinh cảm nhận được sự sợ hãi của Tô Đồ Lang Quân, hắn biết lý do vì sao Tô Đồ Lang Quân không muốn điều tra chuyện này, cậu là sợ một khi phát hiện ra sự thật phía sau sẽ gây tổn thương cho rất nhiều người:

"Người làm loạn ở dưới sảnh là con trai của người đàn bà kia sao?"

Tô Đô Lang Quân gật đầu:

"Ừ, lúc ở bệnh viện hai người bọn họ cũng đã từng tới đó tìm tớ. Người kia mắc nợ một số tiền không thể trả. Tớ đã cho bọn họ một chút tiền, nói bọn họ sau này đứng xuất hiện trước mặt tớ nữa, nhưng mà có lẽ chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Sớm biết là thế, ngay từ lúc đầu đã kiên quyết không dây dưa thêm rồi"

Hoàng Thế Vinh ôm Tô Đồ Lang Quân vào trong lòng, cúi đầu hôn lên mái tóc của cậu, giọng nói nhẹ nhàng giống như muốn bảo vệ che chở cậu:

"Đừng lo, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì tớ cũng sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Chúng ta sẽ cùng nhau chống đỡ!".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau