Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 151: Khuyên nhủ

Trước Sau
Chỉ sau một ngày biến cố, Hoàng Thế Vinh bận đến sứt đầu mẻ trán, không nói đến chuyện Hoàng Thế Trung vẫn còn chưa tỉnh, chuyện tai nạn giao thông cũng đang rất được đám nhà báo săn đón, mà ở Hoàng Thị lúc này nội bộ lục đục, một số người còn muốn rút cổ phần, cổ phiếu Hoàng thị rớt giá nghiêm trọng, các dự án chuẩn bị đầu tư cũng không thể thực hiện.

Mấy ngày nay Hoàng Thế Vinh đều ở trong bệnh viện không về nhà, Tô Đồ Lang Quân có giúp hắn xử lý một số chuyện liên quan đến Hoàng thị, nhưng bản thân cậu không phải là cổ đông trong đó, không thể xen vào nội bộ kia, có muốn giải quyết cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể mỗi ngày mang đồ ăn đến chăm sóc Hoàng Thế Vinh.

Từ khi Hoàng Thế Trung nằm viện đến giờ, Hoàng Thế Minh chỉ đến duy nhất một lần rồi từ đó không đến nữa, Hoàng thị hiện tại đã tạm thời do ông ta nắm quyền điều hành. Mà Hoàng Mộng Đình cơ hồ đều túc trực ở bệnh viện, cả ngày đi theo phía sau Hoàng Thế Vinh, mỗi khi nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân đến bệnh viện, cô gái này lại cố tình nhìn về phía cậu rồi giả bộ đứng ở một bên an ủi, động chạm hắn.

Tối hôm đó Hoàng Thế Trung lại một lần nữa đối diện nguy hiểm, sau khi được thông báo tạm thời qua cơn nguy kịch Hoàng Thế Vinh giống như mất hết sức lực ngồi xuống dãy ghế bên hành lang bệnh viện. Hoàng Mộng Định ngồi ở bên cạnh ôm lấy hắn, có lẽ Hoàng Thế Vinh hiện tại trống rỗng cho nên cũng không phát hiện ra mình thế nhưng bị người khác ôm vào trong lòng. Mà Tô Đồ Lang Quân vừa hay đi đến, Hoàng Mộng Định cười lạnh nhìn cậu, trong ánh mắt mang theo tia khiêu khích. Tô Đồ Lang Quân vẫn thản nhiên, bước chân chậm rãi tiến về phía trước, khẽ gọi Hoàng Thế Vinh:

"Tiểu Vinh..."

Hoàng Thế Vinh nghe thấy giọng nói quen thuộc, lúc này mới ý thức được Hoàng Mộng Định đang ôm mình liền trực tiếp đẩy cô ấy ra, quay sang nhìn Tô Đồ Lang Quân:

"Quân Quân"

Tô Đồ Lang Quân nhận ra rằng, người đàn ông này gần đây đã gầy đi rất nhiều, râu ở trên mặt cũng đã mơ hồ mọc ra, vừa nhìn liền thấy sắc mặt xanh xao phong trần, cậu quả thật có chút đau lòng.

Tô Đồ Lang Quân đứng ở trước mặt của Hoang Thế Vinh, đưa tay ôm lấy hắn kéo vào trong lòng, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve lấy mái tóc hắn, giọng nói nhẹ nhàng trấn an cổ vũ hắn:

"Tiểu Vinh, đói chưa? Có mang cơm đến cho anh, toàn là món anh thích!"

Hoàng Mộng Đình vừa nhìn thấy sự thân thiết trước mặt, trong bụng lại nổi lên một hồi kích động không vui, đến khi chạm phải ánh mắt u ám cảnh cáo kia của Tô Đồ Lang Quân thì cô liền có điểm giật mình, nhưng rất nhanh đó liền hừ một tiếng, không muốn tiếp tục ở chỗ này để Tô Đồ Lang Quân châm chọc nữa.

Hoàng Mộng Đình đi rồi, Tô Đồ Lang Quân liền ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thế Vinh, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía hắn:

"Tiểu Vinh, cậu phải quay trở về Hoàng thị"

Mấy ngày nay Hoàng Thế Vinh đều không quan tâm bất cứ chuyện gì, chỉ chuyên tâm ở bên cạnh quan sát tình hình của Hoàng Thế Trung, cho đến ngày hôm nay bác sĩ chính thức thông báo Hoàng Thế Trung sẽ không còn nguy hiểm nữa thì hắn mới có thể thở phào buông lỏng.

Tô Đồ Lang Quân không thấy Hoàng Thế Vinh nói gì liền tiếp tục lên tiếng:

"Em nghe được tin tức, Hoàng Thế Minh mấy ngày hôm nay đang lôi kéo thu mua cổ phần của cổ đông trong công ty, nếu như anh còn không xuất hiện, ông ta rất nhanh sẽ đạt được mục đích"

Hoàng Thế Vinh có chút ủ rũ:

"Quân Quân, Hoàng thị vốn không phải của anh, anh không phải là huyết thống Hoàng gia"

Tô Đồ Lang Quân vòng tay qua bao lấy gương mặt của Hoàng Thế Vinh, để cho hắn đối diện cậu, đôi mắt của cậu mang theo tia kiên trì nói:



"Không được Tiểu Vinh, anh chẳng lẽ đã quên rồi, ba của anh chưa bao giờ muốn Hoàng thị rơi vào tay của Hoàng Thế Minh. Hơn nữa anh không cảm thấy vụ tai nạn này có gì đó không đúng hay sao, nếu như ba anh gặp vấn đề gì thì ai sẽ là người được lợi nhất?"

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại được mở ra, Hàn Kỳ nhanh chóng nâng giọng:

"Tiểu Vinh, ba con tỉnh rồi"

Lời của Hàn Kỳ vừa nói xong, Hoàng Thế Vinh cùng Tô Đồ Lang Quân lập tức tiến vào trong phòng bệnh. Hoàng Thế Trung yếu ớt nằm trên giường, mọi thiết bị y tế xung quanh rất nhiều, hiện tai vẫn chưa thể nói được gì, chỉ có thể dùng ánh mắt trao đổi với Hoàng Thế Vinh.

"Ba, tạm thời nghỉ ngơi đừng cử động mạnh, bác sĩ rất nhanh sẽ tới kiểm tra"

Tô Đồ Lang Quân đứng ở bên cạnh quan sát, vẫn luôn cảm thấy Hoàng Thế Trung giống như muốn nói điều gì đó với Hoàng Thế Vinh, nhưng cả một quá trình đều nói không được. Bác sĩ rất nhanh đến làm kiểm tra, Hoàng Thế Trung được xác nhận rằng đã không còn nguy hiểm nữa, chỉ có điều cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật nhiều.

Sau khi bác sĩ nghiêm túc thông báo xong, cả Hoàng Thế Vinh và Hàn Kỳ đều thở nhẹ một hơi, nhưng nhìn dáng vẻ kia của Hoàng Thế Trung có chút kích động khiến cho mọi người đều cảm thấy vô cùng lo lắng. Hàn Kỳ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, có điểm đau lòng khuyên bảo:

"Thế Trung, anh vừa mới tỉnh lại có gì muốn nói thì để sau đi"

Hoàng Thế Trung nhìn Hà Kỳ một hồi rồi lại đưa mắt nhìn tới với Hoàng Thế Vinh, khuôn miệng mấp máy nói không lên lời. Hoàng Thế Vinh nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh ba mình:

"Ba à, có chuyện gì đợi ngày mai rồi nói, ba vừa mới tỉnh đừng cố gắng cử động"

Tô Đồ Lang Quân nãy giờ luôn an tĩnh đứng ở một bên quan sát, tuy rằng không biết rõ Hoàng Thế Trung rốt cuộc muốn nói cái gì, nhưng vẫn tiến đến nhẹ giọng nói một câu thế này:

"Bác trai yên tâm, Tiểu Vinh sẽ không bỏ bê Hoàng thị"

Quả nhiên sau lời nói kia của Tô Đồ Lang Quân, Hoàng Thế Trung liền chớp mắt tỏ ý đồng ý với cậu, sau đó cũng không cố gắng gượng nữa mà nằm ở một chỗ nghỉ ngơi.

Mấy ngày hôm nay Hoàng Thế Vinh không rời khỏi bệnh viện, Hàn Kỳ nhìn thấy con trai mình đã gầy gò xanh xao, trên mặt râu cũng không thèm cạo liền kiên quyết giao hắn cho Tô Đồ Lang Quân rồi đuổi hắn về nhà nghỉ ngơi cho bằng được.

Lúc ra khỏi phòng liền bắt gặp Hoàng Mộng Đình mang theo một cặp lồng đựng thức ăn đi đến, vừa nhìn thấy Hoàng Thế Vinh liền nói:

"Tiểu Vinh, chú sao rồi? Chị thấy gần đây em vì chăm sóc chú mà tiều tụy rất nhiều, ở đây có một ít cháo bào ngư..."

Lời còn chưa kịp nói xong, Hoàng Thế Vinh đã mệt mỏi cắt ngang lời của Hoàng Mộng Đình:

"Chị Mộng Đình, cảm ơn chị mấy ngày nay đã quan tâm, cháo này chị giữ lại ăn đi, em hiện tại sẽ về nhà với Quân Quân"

Tô Đồ Lang Quân vẫn như ngày thường, ở một bên đứng im lặng nghe, sau đó cứ như vậy được Hoàng Thế Vinh nắm tay chậm rãi rời khỏi tầm mắt của Hoàng Mộng Đình.

...



Tô Đồ Lang Quân lái xe, Hoàng Thế Vinh ngồi ở ghế lái phụ, hai người bọn họ không nói với nhau lời nào, cậu biết người đàn ông này mấy ngày hôm nay ăn uống không đủ, sức khỏe suy kiệt vì lo lắng cho Hoàng Thế Trung, cho nên chẳng mấy chốc hắn đã ngủ ở trên ghế.

Khi chiếc xe dừng lại ở trước cửa khu nhà, Tô Đồ Lang Quân im lặng quan sát Hoàng Thế Vinh, gương mặt cương nghị, sống mũi cao thẳng, đôi môi đa tình, quả thật đẹp đến khiến cho người ta thích thú. Hiện tại xung quanh miệng của hắn xuất hiện một vòng râu đang mọc lên, càng khiến cho hắn thêm phần nam tính cuồng ngạo. Tô Đồ Lang Quân chậm rãi đưa tay chạm vào miệng hắn, cảm nhận được sự cứng cứng của râu trên cằm, sau đó là sự mềm mại ở trên má, thoáng chốc người đàn ông kia liền đưa tay nắm lấy tay của cậu, gương mặt cọ cọ vào nơi đó, giọng nói mang theo chút trầm khàn:

"Quân Quân, thời gian này rất muốn nói một tiếng cảm ơn em"

Tô Đồ Lang Quân cũng không thu tay lại, chỉ nhẹ giọng nói thế này:

"Thời điểm em gặp khó khăn, không phải anh cũng là người ở bên em đấy sao, chúng ta căn bản không nên tồn tại câu cảm ơn này. Đến nhà rồi, mau vào thôi, lát nữa em giúp anh cạo râu"

Hoàng Thế Vinh cười nhẹ, trong lòng hắn thật sự cảm thấy vô cùng biết ơn, lại càng thêm phần yêu thích không muốn rời xa Tô Đồ Lang Quân. Vừa rồi trong lúc hắn ngủ, đã mơ đến những chuyện lúc nhỏ, hình ảnh cậu bé nhỏ nhắn mang theo ánh mắt sợ sệt nhìn xung quanh lớp học mẫu giáo, cả một quá trình đều trầm lặng kiệm lời giống như rất phòng bị, ngay tại thời điểm đó Hoàng Thế Vinh hắn sớm đã nhận định cần phải ở bên cạnh chăm sóc cho cậu bé đó rồi.

Ở nhà khác với bệnh viện, có thể thoải mái tự do rất nhiều, Hoàng Thế Vinh nằm ở trong bồn tắm lớn, cơ thể thả lỏng, đôi mắt nhắm lại, chỉ đơn giản là muốn chợp mắt một chút, quả nhiên vừa nhắm mắt lại liền đã ngủ quên.

Tô Đồ Lang Quân đợi ở bên ngoài không nghe thấy động tĩnh gì, liền đẩy cửa tiến vào trong, hình ảnh người đàn ông cơ bắp hoàn mỹ đang hưởng thụ nằm trong bồn tắm lớn, hai mắt nhắm lại hình như đã ngủ say. Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười, đi đến gọi hắn:

"Tiểu Vinh, giường có vì sao anh lại không ngủ?"

Hoàng Thế Vinh nghe thấy giọng nói quen thuộc, mở mắt nhìn lên liền thấy hình bóng quen thuộc, hắn lường biếng nói:

"Tiểu Lang Quân, đến, cạo râu giúp anh đi"

Tô Đồ Lang Quân vô cùng ngoan ngoãn xoay người đi lấy dao cùng kem cạo râu, cẩn thận tỉ mỉ ngồi xuống bên cạnh phun kem vòng quanh miệng hắn, người nọ thế nhưng vô cùng hưởng thụ mà nằm im như vậy không nhúc nhích.

Tình hình Hoàng thị gần đây không ổn lắm, bởi vì vụ tai nạn kia có liên quan đến người có tiếng tăm trong bộ máy nhà nước, mấy ngày nay nhà báo đề muốn bám sát theo đuổi đến cùng. Mà trong Hoàng thị nội bộ lục đục, Hoàng Thế Minh tâm tư bất chính, không những không muốn đứng ra nói vài lời đảm bảo động viên, lại liên tục muốn thu mua cổ phần trong Hoàng thị. Nếu như Hoàng Thế Vinh còn chưa xuất hiện, chỉ e trong Hoàng thị, người có cổ phần cao nhất sẽ trở thành Hoàng Thế Minh.

"Tiểu Vinh, ngày mai anh nên đến Hoàng thị"

Hoàng Thế Vinh không nói gì, Tô Đồ Lang Quân chậm rãi cẩn thận bắt đầu lia dao cạo râu:

"Có một số cổ đông đã đồng ý bán cổ phần lại cho Hoàng Thế Minh, hơn nữa truyền thông mấy ngày nay cũng đang sôi sục. Phía bên Hồ Điển cũng chưa có động tĩnh gì, nhưng có lẽ sẽ sớm thôi"

Không phải Hoàng Thế Vinh không biết thế cục mấy ngày này bất ổn như thế nào, chỉ là sau sự kiện suýt chút nữa không cứu được Hoàng Thế Trung, hắn chợt nhận ra bản thân mình không thật sự là thiếu gia của Hoàng thị, có tư cách để đi tranh giành với người Hoàng gia hay sao.

Tô Đồ Lang Quân không thấy Hoàng Thế Vinh nói gì liền chậm rãi cầm lấy khăn lau đi bọt kem còn thừa trên miệng hắn, chẳng mấy chốc gương mặt sạch sẽ điển trai liền xuất hiện quen thuộc:

"Cậu không muốn đi cũng không sao, chỉ là hãy nghĩ đến lúc bác trai xuất viện, nghe thấy tin tức kia sẽ như thế nào. Hơn nữa, nếu cậu để cho Hoàng Thế Minh nắm được Hoàng thị trong tay, chuyện tai nạn giao thông kia ông ta có giúp bác trai hay không, hay là sẽ nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau