Chương 152: Cuộc họp
Buổi sáng ngày hôm sau, trên tầng cao nhất của Hoàng thị diễn ra một cuộc họp quan trọng giữa các cổ đông. Sau sự việc tai nạn giao thông lần đó, chỉ biết tin chủ tịch Hoàng Thế Trung lái xe gây tai nạn nghiêm trọng với một điều tra viên trong tổ trọng án về điều tra kinh tế trong nước - Lăng Chính Mãnh, mà người này chỉ ít lâu nữa sẽ chính thức trở thành con rể quý nhà cục trưởng Hồ Điển.
Tin tức Hoàng Thế Trung đã qua cơn nguy hiểm vẫn chưa được công bố ra ngoài, nhưng tin tức nội bộ Hoàng thị lục đục sớm đã rõ mồn một ngay phía trước, hơn nữa gần đây cảnh sát kinh tế đang điều tra những giấy tờ trong Hoàng thị, nghi vấn trốn thuế, cổ phiếu Hoàng thị mấy ngày nay cũng sụt giảm nhanh chóng, các nhà đầu tư nhanh chóng rút vốn, Hoàng thị đứng trước nguy cơ phá sản.
Hoàng Thế Minh ngồi ở vị trí chủ vị, gương mặt ngưng trọng nhìn mọi người trong cuộc họp:
"Các vị, tin tức chủ tịch đang đấu tranh với sự sống trong bệnh viện mọi người hẳn cũng đã biết rồi, hơn nữa mấy ngày nay cũng có người bên điều tra kinh tế tới công ty chúng ta làm một vài thao tác, cổ phiếu Hoàng thị sớm không có chỗ đứng trên thị trường, Hoàng phó tổng đứng trước những biến cố này cũng lựa chọn không xuất hiện, cũng không có một lời giải thích gì. Như vậy tôi ở chỗ này thay mặt Hoàng tổng tạm thời điều hành mọi hoạt động của công ty, cũng muốn nói luôn nếu như các vị ở đây ai muốn vì chuyện này bán cổ phần, mong các vị hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu như thật sự không muốn tiếp tục gắn bó với công ty thì hãy đến gặp tôi, tôi sẽ là người mua lại cổ phần của các vị, dù sao Hoàng thị cũng là tâm huyết cả đời của biết bao thế hệ Hoàng gia, cho nên tôi không hy vọng đến hiện tại Hoàng thị bị sự chi phối của người khác"
Lời nói này của Hoàng Thế Minh lập tức khiến cho các cổ đông có mặt tại hiện trường sôi sục bàn tán. Lời này chẳng phải nói Hoàng tổng đến 90% là không qua khỏi, Hoàng phó tổng yếu kém không thể chủ trì đại cuộc, Hoàng thị sắp phá sản hay sao.
"Giám đốc Hoàng, không biết tình hình hiện tại của Hoàng tổng thế nào rồi?" Một người đàn ông trung niên nhíu mày hỏi
Hoàng Thế Minh nhàn nhạt đáp:
"Tình trạng không khả quan, nếu như Hoàng tổng tỉnh lại thì tôi sẽ báo cho mọi người biết"
Hoàng Thế Trung mà không tỉnh lại thì chẳng khác gì như rắn mất đầu, một người trong ban quản trị sớm đã bị Hoàng Thế Minh lôi kéo lúc này liền lên tiếng:
"Hiện tại cả Hoàng tổng và Hoàng phó tổng đều không có mặt, Hoàng tổng xảy ra sự việc kia thì không nói, nhưng Hoàng phó tổng không lộ diện đã thể hiện rõ cậu ta không có năng lực điều hành mọi chuyện. Hoàng thị không thể cứ như vậy mà kéo dài tình trạng này, tôi đề nghị để giám đốc Hoàng lên làm phó tổng, điều hành công ty cho đến khi Hoàng tổng tỉnh lại. Năng lực của giám đốc Hoàng như thế nào mọi người cũng đã biết, hơn nữa hiện tại giám đốc Hoàng cũng đang là người có cổ phần lớn thứ hai ở công ty"
Lại một hồi tiếp tục xôn xao bàn tán, trong nhóm cổ đông có người luôn đứng về Hoàng Thế Minh, có người lại không ưa ông ta, cũng có người ở phe trung lập cảm thấy chỗ nào lợi cho mình sẽ nghiêng về nơi đó.
Có người vốn dĩ không ưa Hoàng Thế Minh liền lên tiếng:
"Chuyện chức vị trong công ty không thể quyết định nhanh như vậy, hơn nữa Hoàng phó tổng cũng không có ở đây, chuyện này cứ để nói sau đi. Việc quan trọng trước mắt chính là làm sao xử lý với giới truyền thông mấy ngày nay, tránh ảnh hưởng đến thanh danh Hoàng thị"
"Giám đốc Phó, bây giờ hai người có quyền hành tối cao nhất ở công ty đều không xuất hiện, nếu như chúng ta không bầu ra một người tạm thời như vậy còn có thể giải quyết được các việc tiếp theo hay sao?"
"Giám đốc Trương, chuyện làm của ông chẳng khác gì bỏ đá xuống giếng, như ông đã nói hai người có quyết định tối cao nhất không có mặt, như vậy chuyện chức vị trong công ty còn có thể nói hay sao?"
Đúng lúc này cánh cửa phòng được mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc trên mình một bộ tây trang màu xám, cả người đều phát ra hơi thở lạnh lùng nguy hiểm, thần bí khó nắm bắt. Sải bước chậm rãi có lực nhưng không hề lười biếng mà vô cùng tự tin, người nọ vừa đẩy cửa tiến vào liền khiến cho toàn bộ cuộc tranh cãi trong nội bộ nhất loạt im lặng.
"Hôm nay công ty có cuộc họp cổ đông quan trọng như vậy, tại vì sao không có ai nói cho tôi biết chứ?"
Người nọ vừa xuất hiện, sắc mặt của Hoàng Thế Minh liền lập tức biến đổi không vui, có điều ông vẫn ngồi im ở vị trí chủ vị, không có ý định đứng dậy:
"Tiểu Vinh, chú gọi cho cháu không được..."
Lời còn chưa nói hết, Hoàng Thế Vinh đã nâng giọng cắt lời:
"Là vậy sao, điện thoại của tôi tại vì sao không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào của giám đốc Hoàng?"
Một lời này liền giống như muốn phân biệt rõ ràng thân phận, ai cũng biết Hoàng Thế Vinh và Hoàng Thế Minh là chú cháu, nhưng hiện tại hắn lại dùng xưng hô làm việc kia mà đối đáp, hơn nữa trong giọng nói giống như là còn hàm chứa tia tra hỏi truy vấn.
Hoàng Thế Minh đương nhiên cũng nghe ra được, có điều hiện tại ông cũng không sợ Hoàng Thế Vinh nữa, vốn dĩ lúc trước là vì có Hoàng Thế Trung chống lưng cho hắn, hiện tại Hoàng Thế Trung còn ở trong bệnh viện sống chết chưa rõ, nếu như thật sự có khỏe lại cũng phải đối diện với Hồ Điển.
Bùi Đức thấy không khí có vẻ bất lợi, cho nên ông liền nhanh chóng nâng giọng nói thế này:
"Hoàng phó tổng đến rồi thì mau ngồi xuống đi, mấy ngày nay không thấy mặt cậu, hôm nay cậu đến vừa vặn thật đúng lúc, chúng tôi có một vài đề xuất quan trọng muốn cậu thông qua"
Hoàng Thế Vinh ồ một tiếng:
"Thông qua? Có quyết định quan trọng muốn tôi thông qua hay sao? Tôi xem tình huống hiện tại giống như là không cần phải quyết định của tôi nữa rồi, phải không giám đốc Hoàng?"
Hoàng Thế Minh ngồi ở vị trí chủ vị im lặng không lên tiếng, Lê Vĩnh Trường vốn dĩ là người rất trung thành với Hoàng Thế Trung, rất không thuận mắt Hoàng Thế Minh, thế cho nên ông liền nói thế này:
"Giám đốc Hoàng hình như ngồi sai chỗ rồi thì phải, Hoàng phó tổng đến rồi, vị trí chủ trì cuộc họp hình như là nên để cậu ấy ngồi"
Không gian tiếp theo liền rơi vào trầm mặc, Hoàng Thế Vinh im lặng vài giây rồi cười nhẹ:
"Ghế nào mà chẳng để ngồi, giám đốc Hoàng có lẽ cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều như thế"
Hoàng Thế Minh cuối cùng cũng phải đứng dậy, gương mặt mang theo nụ cười không được tự nhiên cho lắm:
"Tiểu Vinh, nếu như cháu đã đến rồi vậy thì mau ngồi xuống đi, đừng để tốn thời gian cuộc họp thêm nữa"
Hoàng Thế Vinh nâng bước tiến đến ngồi xuống vị trí chủ vị, không khí trên bàn họp cũng bắt đầu biến đổi, rất nhanh liền bao trùm một mảnh dè dặt, người nhìn trước ngó sau, đùn đẩy lẫn nhau chỉ đợi một người nào đó lên tiếng nói trước:
"Hoàng phó tổng thời gian gần đây không biết đã ở chỗ nào, cổ phiếu Hoàng thị rớt giá, một số đối tác hủy hợp đồng, rút đầu tư, truyền thông bên ngoài cũng đăng rất nhiều tin không tốt, hơn nữa bên phía điều tra thuế đột nhiên đến công ty chúng ta điều tra rất nhiều. Tôi còn nghe người ngoài nói rằng, vụ tai nạn kia của Hoàng tổng không phải là do chẳng may gây ra mà là có cố ý"
Người nói kia chính là Dương Triều Vĩnh, người này là một cổ đông nhỏ trong công ty, mới đầu còn luôn đứng về phía Hoàng Thế Trung, nhưng sau khi Hoàng Thế Trung xảy ra tai nạn, ông ta liền lập tức chân chó chạy về đứng trên cùng một chiến tuyến với Hoàng Thế Minh.
Hoàng Thế Vinh điềm tĩnh lắng nghe, sau khi Dương Triều Vĩnh ngừng nói, ánh mắt sắc bén của hắn lập tức liền chiếu thẳng về phía ông ta, khiến cho ông ta cũng hoảng hốt chuyển tầm mắt nhìn về phía khác:'
"Dương phó phòng, thời gian này tôi không xuất hiện tại Hoàng thị chính là vì giải quyết những chuyện không may xảy ra kia. Việc một số đối tác muốn vì chuyện này mà hủy hợp đồng tôi cũng đã gặp mặt và nói chuyện ổn thỏa, những người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng này Hoàng thị sẽ không cần, sau này cũng sẽ không nói đến chuyện hợp tác. Truyền thông vốn là con dao hai lưỡi, bọn họ thích viết gì thì viết, chúng ta không lên tiếng nói bất cứ lời nào thì tất cả cũng chỉ có thể coi là dự đoán của bọn họ, không thể coi là thật được. Còn về phía điều tra thuế đến kiểm tra, công ty thường niên vẫn có một đội đến làm những thủ tục này, mọi người không cần căng thẳng như vậy, công ty làm ăn trong sạch, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng. Sau khi giải quyết được những việc kia, cổ phiếu Hoàng thị tự nhiên sẽ bình ổn. Vấn đề ba tôi là cố tình hay vô ý, tôi tin chắc mọi người đều có suy nghĩ rõ ràng, hiểu được ba tôi cũng sẽ không điên rồ đến mức trêu đùa với mạng sống của mình"
Lời của Hoàng Thế Vinh nói ra vô cùng đanh thép rõ ràng, những người luôn theo phe Hoàng Thế Trung cũng phải gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hoàng Thế Minh liếc mắt nhìn về phía Lâm Lệnh Thao, Lâm Lệnh Thao vốn là giám đốc kinh doanh trong Hoàng thị, cũng là người có cổ phần nhiều thứ 5 lên tiếng:
"Hoàng phó tổng, chuyện cậu nói tôi cảm thấy không hợp tình hợp lý cho lắm nếu như nói thẳng ra thì Lâm Lệnh Thao tôi chính là nghi ngờ năng lực làm việc của cậu. Cậu nói Hoàng thị không cần những người bỏ đá xuống giếng, vậy thì xin hỏi những đối tác chuẩn bị hợp tác với chúng ta, vì chuyện này mà muốn rút vốn đầu tư, cậu đã thuyết phục được bao nhiêu người?"
Hoàng Thế Vinh thẳng thắn đáp:
"Không ai cả"
Hoàng Thế Minh nghe được liền cười khẩy, Lâm Lệnh Thao lại lên tiếng nói:
"Không ai cả? Hoàng phó tổng cậu cũng thật thẳng thắn, nếu như không có đối tác, thử hỏi Hoàng thị có thể tiếp tục duy trì để đối đầu với khủng hoảng này hay không? Hoàng phó tổng, thứ cho tôi nói thẳng, tuổi tác của cậu so với những người chúng tôi đang ngồi đây chỉ đáng bậc con cháu, nếu như cậu không có năng lực giải quyết đến khi Hoàng tổng bình phục, vậy thì lên nhường quyền tạm thời điều hành ra quyết định cho người khác đi"
Hoàng Thế Vinh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh nhìn những người trong phòng họp một lượt, có người tỏ vẻ đồng ý với lời nói kia của Lâm Lệnh Thao, có người lại nhíu mày lắc đầu, có người thì hướng ánh mắt khó hiểu nhìn tới phía hắn. Hoàng Thế Vinh sau khi đã nhìn rõ được mọi người lúc này mới lên tiếng:
"Mấy ngày nay tôi không có mặt ở công ty, không phải là vì tôi trốn tránh mà là vì tôi đang đi giải quyết khủng hoảng này. Đối tác cũ tuy rằng đã rút đầu từ, nhưng đối tác mới muốn hợp tác cùng Hoàng thị chúng ta cũng không phải không có. Hôm nay tôi cũng đã mời bọn họ đến đây, bây giờ hẳn cũng đã đến rồi, như vậy tôi sẽ mời bọn họ tham dự cuộc họp này luôn".
Tin tức Hoàng Thế Trung đã qua cơn nguy hiểm vẫn chưa được công bố ra ngoài, nhưng tin tức nội bộ Hoàng thị lục đục sớm đã rõ mồn một ngay phía trước, hơn nữa gần đây cảnh sát kinh tế đang điều tra những giấy tờ trong Hoàng thị, nghi vấn trốn thuế, cổ phiếu Hoàng thị mấy ngày nay cũng sụt giảm nhanh chóng, các nhà đầu tư nhanh chóng rút vốn, Hoàng thị đứng trước nguy cơ phá sản.
Hoàng Thế Minh ngồi ở vị trí chủ vị, gương mặt ngưng trọng nhìn mọi người trong cuộc họp:
"Các vị, tin tức chủ tịch đang đấu tranh với sự sống trong bệnh viện mọi người hẳn cũng đã biết rồi, hơn nữa mấy ngày nay cũng có người bên điều tra kinh tế tới công ty chúng ta làm một vài thao tác, cổ phiếu Hoàng thị sớm không có chỗ đứng trên thị trường, Hoàng phó tổng đứng trước những biến cố này cũng lựa chọn không xuất hiện, cũng không có một lời giải thích gì. Như vậy tôi ở chỗ này thay mặt Hoàng tổng tạm thời điều hành mọi hoạt động của công ty, cũng muốn nói luôn nếu như các vị ở đây ai muốn vì chuyện này bán cổ phần, mong các vị hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu như thật sự không muốn tiếp tục gắn bó với công ty thì hãy đến gặp tôi, tôi sẽ là người mua lại cổ phần của các vị, dù sao Hoàng thị cũng là tâm huyết cả đời của biết bao thế hệ Hoàng gia, cho nên tôi không hy vọng đến hiện tại Hoàng thị bị sự chi phối của người khác"
Lời nói này của Hoàng Thế Minh lập tức khiến cho các cổ đông có mặt tại hiện trường sôi sục bàn tán. Lời này chẳng phải nói Hoàng tổng đến 90% là không qua khỏi, Hoàng phó tổng yếu kém không thể chủ trì đại cuộc, Hoàng thị sắp phá sản hay sao.
"Giám đốc Hoàng, không biết tình hình hiện tại của Hoàng tổng thế nào rồi?" Một người đàn ông trung niên nhíu mày hỏi
Hoàng Thế Minh nhàn nhạt đáp:
"Tình trạng không khả quan, nếu như Hoàng tổng tỉnh lại thì tôi sẽ báo cho mọi người biết"
Hoàng Thế Trung mà không tỉnh lại thì chẳng khác gì như rắn mất đầu, một người trong ban quản trị sớm đã bị Hoàng Thế Minh lôi kéo lúc này liền lên tiếng:
"Hiện tại cả Hoàng tổng và Hoàng phó tổng đều không có mặt, Hoàng tổng xảy ra sự việc kia thì không nói, nhưng Hoàng phó tổng không lộ diện đã thể hiện rõ cậu ta không có năng lực điều hành mọi chuyện. Hoàng thị không thể cứ như vậy mà kéo dài tình trạng này, tôi đề nghị để giám đốc Hoàng lên làm phó tổng, điều hành công ty cho đến khi Hoàng tổng tỉnh lại. Năng lực của giám đốc Hoàng như thế nào mọi người cũng đã biết, hơn nữa hiện tại giám đốc Hoàng cũng đang là người có cổ phần lớn thứ hai ở công ty"
Lại một hồi tiếp tục xôn xao bàn tán, trong nhóm cổ đông có người luôn đứng về Hoàng Thế Minh, có người lại không ưa ông ta, cũng có người ở phe trung lập cảm thấy chỗ nào lợi cho mình sẽ nghiêng về nơi đó.
Có người vốn dĩ không ưa Hoàng Thế Minh liền lên tiếng:
"Chuyện chức vị trong công ty không thể quyết định nhanh như vậy, hơn nữa Hoàng phó tổng cũng không có ở đây, chuyện này cứ để nói sau đi. Việc quan trọng trước mắt chính là làm sao xử lý với giới truyền thông mấy ngày nay, tránh ảnh hưởng đến thanh danh Hoàng thị"
"Giám đốc Phó, bây giờ hai người có quyền hành tối cao nhất ở công ty đều không xuất hiện, nếu như chúng ta không bầu ra một người tạm thời như vậy còn có thể giải quyết được các việc tiếp theo hay sao?"
"Giám đốc Trương, chuyện làm của ông chẳng khác gì bỏ đá xuống giếng, như ông đã nói hai người có quyết định tối cao nhất không có mặt, như vậy chuyện chức vị trong công ty còn có thể nói hay sao?"
Đúng lúc này cánh cửa phòng được mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc trên mình một bộ tây trang màu xám, cả người đều phát ra hơi thở lạnh lùng nguy hiểm, thần bí khó nắm bắt. Sải bước chậm rãi có lực nhưng không hề lười biếng mà vô cùng tự tin, người nọ vừa đẩy cửa tiến vào liền khiến cho toàn bộ cuộc tranh cãi trong nội bộ nhất loạt im lặng.
"Hôm nay công ty có cuộc họp cổ đông quan trọng như vậy, tại vì sao không có ai nói cho tôi biết chứ?"
Người nọ vừa xuất hiện, sắc mặt của Hoàng Thế Minh liền lập tức biến đổi không vui, có điều ông vẫn ngồi im ở vị trí chủ vị, không có ý định đứng dậy:
"Tiểu Vinh, chú gọi cho cháu không được..."
Lời còn chưa nói hết, Hoàng Thế Vinh đã nâng giọng cắt lời:
"Là vậy sao, điện thoại của tôi tại vì sao không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào của giám đốc Hoàng?"
Một lời này liền giống như muốn phân biệt rõ ràng thân phận, ai cũng biết Hoàng Thế Vinh và Hoàng Thế Minh là chú cháu, nhưng hiện tại hắn lại dùng xưng hô làm việc kia mà đối đáp, hơn nữa trong giọng nói giống như là còn hàm chứa tia tra hỏi truy vấn.
Hoàng Thế Minh đương nhiên cũng nghe ra được, có điều hiện tại ông cũng không sợ Hoàng Thế Vinh nữa, vốn dĩ lúc trước là vì có Hoàng Thế Trung chống lưng cho hắn, hiện tại Hoàng Thế Trung còn ở trong bệnh viện sống chết chưa rõ, nếu như thật sự có khỏe lại cũng phải đối diện với Hồ Điển.
Bùi Đức thấy không khí có vẻ bất lợi, cho nên ông liền nhanh chóng nâng giọng nói thế này:
"Hoàng phó tổng đến rồi thì mau ngồi xuống đi, mấy ngày nay không thấy mặt cậu, hôm nay cậu đến vừa vặn thật đúng lúc, chúng tôi có một vài đề xuất quan trọng muốn cậu thông qua"
Hoàng Thế Vinh ồ một tiếng:
"Thông qua? Có quyết định quan trọng muốn tôi thông qua hay sao? Tôi xem tình huống hiện tại giống như là không cần phải quyết định của tôi nữa rồi, phải không giám đốc Hoàng?"
Hoàng Thế Minh ngồi ở vị trí chủ vị im lặng không lên tiếng, Lê Vĩnh Trường vốn dĩ là người rất trung thành với Hoàng Thế Trung, rất không thuận mắt Hoàng Thế Minh, thế cho nên ông liền nói thế này:
"Giám đốc Hoàng hình như ngồi sai chỗ rồi thì phải, Hoàng phó tổng đến rồi, vị trí chủ trì cuộc họp hình như là nên để cậu ấy ngồi"
Không gian tiếp theo liền rơi vào trầm mặc, Hoàng Thế Vinh im lặng vài giây rồi cười nhẹ:
"Ghế nào mà chẳng để ngồi, giám đốc Hoàng có lẽ cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều như thế"
Hoàng Thế Minh cuối cùng cũng phải đứng dậy, gương mặt mang theo nụ cười không được tự nhiên cho lắm:
"Tiểu Vinh, nếu như cháu đã đến rồi vậy thì mau ngồi xuống đi, đừng để tốn thời gian cuộc họp thêm nữa"
Hoàng Thế Vinh nâng bước tiến đến ngồi xuống vị trí chủ vị, không khí trên bàn họp cũng bắt đầu biến đổi, rất nhanh liền bao trùm một mảnh dè dặt, người nhìn trước ngó sau, đùn đẩy lẫn nhau chỉ đợi một người nào đó lên tiếng nói trước:
"Hoàng phó tổng thời gian gần đây không biết đã ở chỗ nào, cổ phiếu Hoàng thị rớt giá, một số đối tác hủy hợp đồng, rút đầu tư, truyền thông bên ngoài cũng đăng rất nhiều tin không tốt, hơn nữa bên phía điều tra thuế đột nhiên đến công ty chúng ta điều tra rất nhiều. Tôi còn nghe người ngoài nói rằng, vụ tai nạn kia của Hoàng tổng không phải là do chẳng may gây ra mà là có cố ý"
Người nói kia chính là Dương Triều Vĩnh, người này là một cổ đông nhỏ trong công ty, mới đầu còn luôn đứng về phía Hoàng Thế Trung, nhưng sau khi Hoàng Thế Trung xảy ra tai nạn, ông ta liền lập tức chân chó chạy về đứng trên cùng một chiến tuyến với Hoàng Thế Minh.
Hoàng Thế Vinh điềm tĩnh lắng nghe, sau khi Dương Triều Vĩnh ngừng nói, ánh mắt sắc bén của hắn lập tức liền chiếu thẳng về phía ông ta, khiến cho ông ta cũng hoảng hốt chuyển tầm mắt nhìn về phía khác:'
"Dương phó phòng, thời gian này tôi không xuất hiện tại Hoàng thị chính là vì giải quyết những chuyện không may xảy ra kia. Việc một số đối tác muốn vì chuyện này mà hủy hợp đồng tôi cũng đã gặp mặt và nói chuyện ổn thỏa, những người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng này Hoàng thị sẽ không cần, sau này cũng sẽ không nói đến chuyện hợp tác. Truyền thông vốn là con dao hai lưỡi, bọn họ thích viết gì thì viết, chúng ta không lên tiếng nói bất cứ lời nào thì tất cả cũng chỉ có thể coi là dự đoán của bọn họ, không thể coi là thật được. Còn về phía điều tra thuế đến kiểm tra, công ty thường niên vẫn có một đội đến làm những thủ tục này, mọi người không cần căng thẳng như vậy, công ty làm ăn trong sạch, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng. Sau khi giải quyết được những việc kia, cổ phiếu Hoàng thị tự nhiên sẽ bình ổn. Vấn đề ba tôi là cố tình hay vô ý, tôi tin chắc mọi người đều có suy nghĩ rõ ràng, hiểu được ba tôi cũng sẽ không điên rồ đến mức trêu đùa với mạng sống của mình"
Lời của Hoàng Thế Vinh nói ra vô cùng đanh thép rõ ràng, những người luôn theo phe Hoàng Thế Trung cũng phải gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hoàng Thế Minh liếc mắt nhìn về phía Lâm Lệnh Thao, Lâm Lệnh Thao vốn là giám đốc kinh doanh trong Hoàng thị, cũng là người có cổ phần nhiều thứ 5 lên tiếng:
"Hoàng phó tổng, chuyện cậu nói tôi cảm thấy không hợp tình hợp lý cho lắm nếu như nói thẳng ra thì Lâm Lệnh Thao tôi chính là nghi ngờ năng lực làm việc của cậu. Cậu nói Hoàng thị không cần những người bỏ đá xuống giếng, vậy thì xin hỏi những đối tác chuẩn bị hợp tác với chúng ta, vì chuyện này mà muốn rút vốn đầu tư, cậu đã thuyết phục được bao nhiêu người?"
Hoàng Thế Vinh thẳng thắn đáp:
"Không ai cả"
Hoàng Thế Minh nghe được liền cười khẩy, Lâm Lệnh Thao lại lên tiếng nói:
"Không ai cả? Hoàng phó tổng cậu cũng thật thẳng thắn, nếu như không có đối tác, thử hỏi Hoàng thị có thể tiếp tục duy trì để đối đầu với khủng hoảng này hay không? Hoàng phó tổng, thứ cho tôi nói thẳng, tuổi tác của cậu so với những người chúng tôi đang ngồi đây chỉ đáng bậc con cháu, nếu như cậu không có năng lực giải quyết đến khi Hoàng tổng bình phục, vậy thì lên nhường quyền tạm thời điều hành ra quyết định cho người khác đi"
Hoàng Thế Vinh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh nhìn những người trong phòng họp một lượt, có người tỏ vẻ đồng ý với lời nói kia của Lâm Lệnh Thao, có người lại nhíu mày lắc đầu, có người thì hướng ánh mắt khó hiểu nhìn tới phía hắn. Hoàng Thế Vinh sau khi đã nhìn rõ được mọi người lúc này mới lên tiếng:
"Mấy ngày nay tôi không có mặt ở công ty, không phải là vì tôi trốn tránh mà là vì tôi đang đi giải quyết khủng hoảng này. Đối tác cũ tuy rằng đã rút đầu từ, nhưng đối tác mới muốn hợp tác cùng Hoàng thị chúng ta cũng không phải không có. Hôm nay tôi cũng đã mời bọn họ đến đây, bây giờ hẳn cũng đã đến rồi, như vậy tôi sẽ mời bọn họ tham dự cuộc họp này luôn".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất