Chương 158: Play phòng tạm giam
Hoàng Mộng Đình vốn được nuông chiều từ nhỏ, hiện tại nghe thấy những lời nói kia của Hoàng Thế Vinh liền lập tức thẹn quá hóa giận:
"Hoàng Thế Vinh, cậu đúng thật là không biết điều, cậu bị Tô Đồ Lang Quân xỏ mũi năm lần bảy lượt như vậy mà còn không nhận ra, cậu nhất định sẽ hối hận, tôi sẽ chờ đến một ngày cậu phải quay trở lại cầu xin tôi tha thứ"
Hoàng Thế Vinh có điểm đau đầu, cô gái này luôn đến tìm hắn kiếm chuyện, sau đó lại tức giận quát tháo rồi đùng đùng rời đi như vậy, đối với một cô gái ấu trĩ như thế, Hoàng Thế Vinh hắn quả thật không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
Hoàng Mộng Đình rời đi rồi, Hoàng Thế Vinh vốn là định rời khỏi phòng quay trở về nhưng lúc này lại có một viên cảnh sát dẫn theo một người nữa đến nói:
"Hoàng Thế Vinh, có người đến gặp cậu"
Thật ra Tô Đồ Lang Quân hôm nay đến sớm hơn thường ngày vì muốn lập tức báo chuyện của Hồ Hân Nghiên cho hắn biết, không nghĩ tới lại biết được Hoàng Mộng Đình cũng đến đây, còn ở bên ngoài nghe được một số chuyện buồn cười.
Hoàng Thế Vinh nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân đến thăm mình, ánh mắt vốn dĩ mang tia chán ghét lúc này liền nhanh chóng thay đổi bằng tia ôn nhu. Tô Đồ Lang Quân cũng mang theo một hộp cơm nhỏ đi vào trong phòng đóng cửa lại, giả bộ nhìn bàn đồ ăn trước mặt rồi kéo ghế xuống ngồi cạnh bên Hoàng Thế Vinh:
"Hình như em đến chậm một bước rồi"
Hoàng Thế Vinh bị còng hai tay, hiện tại không thể kéo Tô Đồ Lang Quân ôm vào trong lòng được, chỉ có thể dùng ngón tay nâng cằm cậu nói:
"Chồng em ở trong này bị người ta quấy rối"
Tô Đồ Lang Quân cúi đầu, mang từng hộp thức ăn bày ra trên bàn:
"Phải không, vậy mang đến cho anh vài món anh thích xem như an ủi đây"
Hoàng Thế Vinh vốn dĩ là một người đàn ông trẻ tuổi, thời gian này ở trong phòng tạm giam sớm đã bứt dứt khó chịu rồi, hiện tại vừa nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân liền khàn giọng:
"Quân Quân, mấy món ăn trên bàn này không an ủi anh được"
Tô Đồ Lang Quân biết đối phương nói hàm ý điều gì, chỉ là địa phương này không thích hợp để làm chuyện kia, cậu ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị bát đũa, vừa làm vừa lảng sang chuyện khác:
"Phải rồi, hôm nay em gặp một người, anh đoán xem người đó là ai?"
Hoàng Thế Vinh trong lòng khó chịu, hắn thật sớm muốn thoát khỏi chỗ này, một phần là còn có rất nhiều công việc chưa giải quyết, một phần là muốn cùng Tô Đồ Lang Quân giải quyết nhu cầu sinh lý bị kìm hãm bấy lâu nay:
"Ai?"
Tô Đồ Lang Quân đáp:
"Chính là con gái của Hồ Điển, cô ta nói đưa cho em một số chứng cứ phạm pháp của Lăng Chính Mãnh, chuyện tai nạn giao thông kia là có người sắp đặt muốn giết người diệt khẩu, bởi vì Lăng Chính Mãnh đã biết quá nhiều, mà chú Hoàng không may lại trùng hợp trở thành vật hy sinh"
Hoàng Thế Vinh nghe được vấn đề này liền im lặng giống như đang tính toán thật cẩn thận, sau một hồi hắn liền hỏi:
"Quân Quân, khi nào anh có thể rời khỏi đây?"
Tô Đồ Lang Quân đáp:
"Hai ngày nữa, bọn họ không có chứng cứ gì không thể giữ người lâu như vậy được"
Nói rồi Tô Đồ Lang Quân liền gắp một miếng hàu đưa lên trước miệng của Hoàng Thế Vinh, Hoàng Thế Vinh nhìn chằm chằm con hàu được kẹp ở giữa đôi đũa kia liền nhíu mày:
"Quân Quân, em muốn trêu chọc anh hả?"
Tô Đồ Lang Quân mờ mịt không hiểu gì hả một tiếng, Hoàng Thế Vinh đưa tay đẩy đũa thức ăn kia xuống:
"Cho anh ăn hàu là ý gì?"
Tô Đồ Lang Quân lúc đầu còn không hiểu, nhưng sau đó liền hiểu rồi, ngày hôm nay cậu lại trùng hợp nấu một ít hải sản mang đến cho Hoàng Thế Vinh ăn, chỉ đơn thuần muốn hắn ăn đầy đủ dinh dưỡng một chút, không nghĩ tới người đàn ông này luôn mang một bụng đen tối suy nghĩ sâu xa. Tô Đồ Lang Quân liếc nhìn chỗ đồ ăn Hoàng Mộng Đình mang tới kia, đa số đều là thịt liền hỏi:
"Hay là ăn đồ ăn của Hoàng Mộng Đình?"
Hoàng Thế Vinh đưa tay chạm vào môi của Tô Đồ Lang Quân, ngón tay tà ý khẽ niết nhẹ đôi môi mỏng của cậu, giọng nói hắn trầm khàn:
"Quân Quân, em giúp anh đi"
Tô Đồ Lang Quân từ trước đến nay luôn không bị chuyện gì chi phối làm cho mất bình tĩnh, hiện tại trước lời đề nghị kia của Hoàng Thế Vinh thật sự khiến cho cậu cũng phải túng quẫn khó xử:
"Nhưng mà... chỗ này là phòng giam"
Hoàng Thế Vinh ánh mắt nhiễm đầy dục vọng, giống như một con mãnh thú nguy hiểm:
"Một chút thôi, nếu như hôm nay em cứ như vậy trở về, anh sẽ rất thống khổ"
Trước lời nói kia của Hoàng Thế Vinh, Tô Đồ Lang Quân dù vô cùng lo lắng, nhưng cứ nghĩ đến người đàn ông của mình phải ở trong này chịu khổ lâu như vậy, cậu cuối cùng cũng đưa tay xuống phía dưới nơi đó của Hoàng Thế Vinh.
Tô Đồ Lang Quân vừa mới kéo được quần của hắn xuống, Hoàng Thế Vinh liền ngăn cản cậu:
"Nếu như không phải nơi đó, ít nhất cũng phải là cái miệng này mới được"
Tô Đồ Lang Quân do dự, ở nơi này có camera giám sát, cũng không biết tại thời điểm này có người nào đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính hay không nữa. Tô Đồ Lang Quân nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng liền đứng dậy đi về phía cửa phòng.
Triệu Chung vốn luôn đi theo Tô Đồ Lang Quân để bảo đảm an toàn, cậu nói hắn đến phòng giám sát an ninh nói người ở bên kia tắt camera ở trong phòng này đi. Triệu Chung nghe được liền gật đầu đồng ý, nhanh chóng rời đi giúp Tô Đồ Lang Quân giải quyết xong xuôi chuyện này.
Tô Đồ Lang Quân đóng cửa phòng lại, tuy rằng cửa phòng này có một miếng kính nhỏ ở giữa nhưng nếu như không phải người ta cố tình nhìn vào cũng sẽ không biết được bên trong làm chuyện gì. Lúc Hoàng Thế Vinh bị tạm giam trong này, mọi người đều biết thân phận đặc biệt của hắn, cũng biết qua một chút tiếng tăm của Tô gia, cho nên luôn ở chỗ này mắt nhắm mắt mở với bọn họ.
Tô Đồ Lang Quân im lặng quan sát chiếc camera đang treo ở trên góc tường kia, đến khi ánh điện đỏ ở đó biết mất liền biết được camera đã tắt lúc đó mới có thể yên tâm làm chuyện xấu cùng Hoàng Thế Vinh.
Hoàng Thế Vinh cảm thấy chiếc còng tay này thật là vướng víu, không thể nào ôm lấy eo nhỏ của Tô Đồ Lang Quân thoải mái được, chỉ có thể sờ loạn da thịt cậu.
Tô Đồ Lang Quân biết không còn tai mắt nào nữa, cũng không e dè mà nhiệt tình như lửa, chủ động ngồi ở trên đùi hắn, cúi đầu hôn môi hắn, đầu lưỡi hai người dây dưa không ngớt, tiếng thở dốc hòa quyện lấy nhau, mãi cho đến khi tưởng chừng như không thể thở nữa, Hoàng Thế Vinh mới luyến tiếc buông tha cho đôi môi xinh đẹp kia của cậu.
"Quân Quân, đây là cơ hội hiếm có, không phải lúc nào cũng được chơi trò kích thích như vậy đâu"
Phòng làm việc, trước ban công, trong xe hơi, ngay cả wc công cộng trong trung tâm thương mại đông người qua lại thì hai người bọn họ cũng đã từng thử qua, chỉ có duy nhất tại nơi vốn dĩ nên nghiêm túc này là chưa thử. Đúng như lời Hoàng Thế Vinh nói, đây chính là cơ hội hiếm có, bởi vì không phải lúc nào cũng có thể vào nơi này.
Hoàng Thế Vinh khàn giọng:
"Đừng để tốn thời gian, mau cởi quần của em"
Tô Đồ Lang Quân nghe thấy Hoàng Thế Vinh nóng vội thúc giục như vậy cũng nhanh chóng đứng lên cởi quần âu, sau đó liền mang quần lót kéo xuống. Hoàng Thế Vinh nhìn một màn trước mắt, máu trong cơ thể bắt đầu sôi sục, vật nam tính phía dưới cũng hấp tấp ngẩng cao đầu ngạo nghễ.
Hoàng Thế Vinh đứng dậy nhường ghế cho Tô Đồ Lang Quân, ý nói cậu nhanh chóng bám lấy thành ghế kia. Tô Đồ Lang Quân trên người chỉ có duy nhất một chiếc sơ mi trắng chỉnh tề, gương mặt vẫn còn mang mắt kính cận, vốn dĩ là nghiêm túc nhưng lúc này lại bày ra một tư thế lẳng lơ hết cỡ. Cậu cúi thấp người, hơi nhấc mông về phía Hoàng Thế Vinh, Hoàng Thế Vinh cũng nóng vội vô cùng, qua loa dùng ngón tay ra vào hai ba lần đã nhịn không được trực tiếp đưa tính khí ương ngạnh kia của hắn tiến vào.
Tô Đồ Lang Quân bị đau, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, trên trán xuất hiện tầng mồ hôi mỏng tinh mịn. Bởi vì Hoàng Thế Vinh ở phía sau điên cuồng dùng sức, Tô Đồ Lang Quân rất nhanh nhịn không được đưa tay về phía sau, tại nơi giao nhau kia hơi hơi đẩy hắn:
"A... Tiểu Vinh, anh chậm một chút... chậm một chút... em chịu không nổi"
Trong căn phòng vang vọng tiếng da thịt đụng chạm, cặp mông trắng ngần của Tô Đồ Lang Quân cũng phải xuất hiện một mảng ửng đỏ vì tần suất điên cuồng đụng chạm kia của Hoàng Thế Vinh. Cậu nức nở, kịch liệt run rẩy chống đỡ người phía sau, bởi vì hai tay hắn đang bị còng lại cho nên không có cách nào đỡ cậu được, vì thế sức nặng của cả hai đều do cậu chống đỡ:
"Đừng quá nhanh... sẽ có người nghe thấy..."
Hoàng Thế Vinh cũng cảm nhận được sự run rẩy của Tô Đồ Lang Quân, hắn đương nhiên là cũng không nỡ, đành rút ra vật cứng nóng của mình tạm ly khai khỏi nơi đó của cậu:
"Tiểu Lang Quân, ngồi xuống ghế, há miệng ra"
Hoàng Thế Vinh biết mình đã mạnh tay rồi, nơi này không có giường, cũng không tiện ở lại nghỉ ngơi, nếu như hắn còn tiếp tục như vậy Tô Đồ Lang Quân sẽ không thể rời khỏi chỗ này được. Hắn lại không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật yêu kiều đó của cậu.
Tô Đồ Lang Quân được buông tha nơi đó, quả thật là vô cùng cảm kích, ở trên ghế chuyên tâm thành thật giúp Hoàng Thế Vinh ngậm lấy vật thô lớn có độ dài kinh người kia.
"Hừ, Tiểu Lang Quân... thật ngoan"
Tô Đồ Lang Quân mấy lần bị chạm tới cuống họng, một cảm giác ngộp thở liên tục xuất hiện khiến cho cậu choáng váng mất ý thức, mãi cho đến khi các khớp hàm bị ép buộc mở to đến mỏi nhừ, cuống họng đau rát bị đâm tưởng chừng như chịu không nổi thì một tia nước mạnh mẽ nóng ấm bắn trong khoang miệng cậu khiến cho mọi động tác của cậu cũng theo đó dừng lại, vô thức mà nuốt xuống sạch sẽ thứ nước đặc sệt đó.
Hoàng Thế Vinh tạm thời cảm thấy thỏa mãn, vỗ vỗ gương mặt cậu nói:
"Tiểu yêu tinh hư hỏng"
Hoàng Thế Vinh ngồi qua chiếc ghế bên cạnh rồi kéo Tô Đồ Lang Quân ngồi lên đùi của mình, trên đùi của cậu sớm đã có rất nhiều dấu vết tinh dịch chảy dài dọc bắp đùi, ngay cả chiếc ghế cậu mới ngồi vừa rồi cũng xuất hiện thứ đó. Hoàng Thế Vinh nhìn thấy một màn kia lại càng thỏa mãn, nếu như không ngại nơi này là phòng giam thì hắn đã làm cậu thêm mấy lần rồi.
Tô Đồ Lang Quân lại bị Hoàng Thế Vinh hôn môi, đầu lưỡi hắn lại tiếp tục tàn phá khoang miệng cậu, miệng của cậu vừa mới rồi phải phục vụ người nào đó đã trở nên tê rân sắp mất cảm giác luôn rồi, hiện tại lại bị người này bá đạo tiếp tục dày vò nữa:
"Ưm..."
Hoàng Thế Vinh hôn môi xong rồi liền hơi buông Tô Đồ Lang Quân ra một chút rồi hỏi:
"Thích không?"
Tô Đồ Lang Quân im lặng thở dốc, không còn sức lực trả lời tên ác ma nào đó nữa. Hoàng Thế Vinh lại không buông tha người ta, hôn hôn bên vành tai cậu, lại cảm thấy không thích bằng khoang miệng ướt át mềm mại kia cho nên liền chuyển hướng đến nơi đó tiếp tục cắn mút đến mức cái miệng nhỏ kia cũng phải sưng đỏ:
"Rốt cuộc em có thích hay không?"
Tô Đồ Lang Quân biết nếu mình còn không trả lời sẽ bị người nào đó tiếp tục tàn phá khoang miệng, cho nên cậu liền khó khăn mà khàn giọng, đáng thương nói một câu thế này:
"Tiểu Vinh... miệng của em rất mỏi".
"Hoàng Thế Vinh, cậu đúng thật là không biết điều, cậu bị Tô Đồ Lang Quân xỏ mũi năm lần bảy lượt như vậy mà còn không nhận ra, cậu nhất định sẽ hối hận, tôi sẽ chờ đến một ngày cậu phải quay trở lại cầu xin tôi tha thứ"
Hoàng Thế Vinh có điểm đau đầu, cô gái này luôn đến tìm hắn kiếm chuyện, sau đó lại tức giận quát tháo rồi đùng đùng rời đi như vậy, đối với một cô gái ấu trĩ như thế, Hoàng Thế Vinh hắn quả thật không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
Hoàng Mộng Đình rời đi rồi, Hoàng Thế Vinh vốn là định rời khỏi phòng quay trở về nhưng lúc này lại có một viên cảnh sát dẫn theo một người nữa đến nói:
"Hoàng Thế Vinh, có người đến gặp cậu"
Thật ra Tô Đồ Lang Quân hôm nay đến sớm hơn thường ngày vì muốn lập tức báo chuyện của Hồ Hân Nghiên cho hắn biết, không nghĩ tới lại biết được Hoàng Mộng Đình cũng đến đây, còn ở bên ngoài nghe được một số chuyện buồn cười.
Hoàng Thế Vinh nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân đến thăm mình, ánh mắt vốn dĩ mang tia chán ghét lúc này liền nhanh chóng thay đổi bằng tia ôn nhu. Tô Đồ Lang Quân cũng mang theo một hộp cơm nhỏ đi vào trong phòng đóng cửa lại, giả bộ nhìn bàn đồ ăn trước mặt rồi kéo ghế xuống ngồi cạnh bên Hoàng Thế Vinh:
"Hình như em đến chậm một bước rồi"
Hoàng Thế Vinh bị còng hai tay, hiện tại không thể kéo Tô Đồ Lang Quân ôm vào trong lòng được, chỉ có thể dùng ngón tay nâng cằm cậu nói:
"Chồng em ở trong này bị người ta quấy rối"
Tô Đồ Lang Quân cúi đầu, mang từng hộp thức ăn bày ra trên bàn:
"Phải không, vậy mang đến cho anh vài món anh thích xem như an ủi đây"
Hoàng Thế Vinh vốn dĩ là một người đàn ông trẻ tuổi, thời gian này ở trong phòng tạm giam sớm đã bứt dứt khó chịu rồi, hiện tại vừa nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân liền khàn giọng:
"Quân Quân, mấy món ăn trên bàn này không an ủi anh được"
Tô Đồ Lang Quân biết đối phương nói hàm ý điều gì, chỉ là địa phương này không thích hợp để làm chuyện kia, cậu ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị bát đũa, vừa làm vừa lảng sang chuyện khác:
"Phải rồi, hôm nay em gặp một người, anh đoán xem người đó là ai?"
Hoàng Thế Vinh trong lòng khó chịu, hắn thật sớm muốn thoát khỏi chỗ này, một phần là còn có rất nhiều công việc chưa giải quyết, một phần là muốn cùng Tô Đồ Lang Quân giải quyết nhu cầu sinh lý bị kìm hãm bấy lâu nay:
"Ai?"
Tô Đồ Lang Quân đáp:
"Chính là con gái của Hồ Điển, cô ta nói đưa cho em một số chứng cứ phạm pháp của Lăng Chính Mãnh, chuyện tai nạn giao thông kia là có người sắp đặt muốn giết người diệt khẩu, bởi vì Lăng Chính Mãnh đã biết quá nhiều, mà chú Hoàng không may lại trùng hợp trở thành vật hy sinh"
Hoàng Thế Vinh nghe được vấn đề này liền im lặng giống như đang tính toán thật cẩn thận, sau một hồi hắn liền hỏi:
"Quân Quân, khi nào anh có thể rời khỏi đây?"
Tô Đồ Lang Quân đáp:
"Hai ngày nữa, bọn họ không có chứng cứ gì không thể giữ người lâu như vậy được"
Nói rồi Tô Đồ Lang Quân liền gắp một miếng hàu đưa lên trước miệng của Hoàng Thế Vinh, Hoàng Thế Vinh nhìn chằm chằm con hàu được kẹp ở giữa đôi đũa kia liền nhíu mày:
"Quân Quân, em muốn trêu chọc anh hả?"
Tô Đồ Lang Quân mờ mịt không hiểu gì hả một tiếng, Hoàng Thế Vinh đưa tay đẩy đũa thức ăn kia xuống:
"Cho anh ăn hàu là ý gì?"
Tô Đồ Lang Quân lúc đầu còn không hiểu, nhưng sau đó liền hiểu rồi, ngày hôm nay cậu lại trùng hợp nấu một ít hải sản mang đến cho Hoàng Thế Vinh ăn, chỉ đơn thuần muốn hắn ăn đầy đủ dinh dưỡng một chút, không nghĩ tới người đàn ông này luôn mang một bụng đen tối suy nghĩ sâu xa. Tô Đồ Lang Quân liếc nhìn chỗ đồ ăn Hoàng Mộng Đình mang tới kia, đa số đều là thịt liền hỏi:
"Hay là ăn đồ ăn của Hoàng Mộng Đình?"
Hoàng Thế Vinh đưa tay chạm vào môi của Tô Đồ Lang Quân, ngón tay tà ý khẽ niết nhẹ đôi môi mỏng của cậu, giọng nói hắn trầm khàn:
"Quân Quân, em giúp anh đi"
Tô Đồ Lang Quân từ trước đến nay luôn không bị chuyện gì chi phối làm cho mất bình tĩnh, hiện tại trước lời đề nghị kia của Hoàng Thế Vinh thật sự khiến cho cậu cũng phải túng quẫn khó xử:
"Nhưng mà... chỗ này là phòng giam"
Hoàng Thế Vinh ánh mắt nhiễm đầy dục vọng, giống như một con mãnh thú nguy hiểm:
"Một chút thôi, nếu như hôm nay em cứ như vậy trở về, anh sẽ rất thống khổ"
Trước lời nói kia của Hoàng Thế Vinh, Tô Đồ Lang Quân dù vô cùng lo lắng, nhưng cứ nghĩ đến người đàn ông của mình phải ở trong này chịu khổ lâu như vậy, cậu cuối cùng cũng đưa tay xuống phía dưới nơi đó của Hoàng Thế Vinh.
Tô Đồ Lang Quân vừa mới kéo được quần của hắn xuống, Hoàng Thế Vinh liền ngăn cản cậu:
"Nếu như không phải nơi đó, ít nhất cũng phải là cái miệng này mới được"
Tô Đồ Lang Quân do dự, ở nơi này có camera giám sát, cũng không biết tại thời điểm này có người nào đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính hay không nữa. Tô Đồ Lang Quân nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng liền đứng dậy đi về phía cửa phòng.
Triệu Chung vốn luôn đi theo Tô Đồ Lang Quân để bảo đảm an toàn, cậu nói hắn đến phòng giám sát an ninh nói người ở bên kia tắt camera ở trong phòng này đi. Triệu Chung nghe được liền gật đầu đồng ý, nhanh chóng rời đi giúp Tô Đồ Lang Quân giải quyết xong xuôi chuyện này.
Tô Đồ Lang Quân đóng cửa phòng lại, tuy rằng cửa phòng này có một miếng kính nhỏ ở giữa nhưng nếu như không phải người ta cố tình nhìn vào cũng sẽ không biết được bên trong làm chuyện gì. Lúc Hoàng Thế Vinh bị tạm giam trong này, mọi người đều biết thân phận đặc biệt của hắn, cũng biết qua một chút tiếng tăm của Tô gia, cho nên luôn ở chỗ này mắt nhắm mắt mở với bọn họ.
Tô Đồ Lang Quân im lặng quan sát chiếc camera đang treo ở trên góc tường kia, đến khi ánh điện đỏ ở đó biết mất liền biết được camera đã tắt lúc đó mới có thể yên tâm làm chuyện xấu cùng Hoàng Thế Vinh.
Hoàng Thế Vinh cảm thấy chiếc còng tay này thật là vướng víu, không thể nào ôm lấy eo nhỏ của Tô Đồ Lang Quân thoải mái được, chỉ có thể sờ loạn da thịt cậu.
Tô Đồ Lang Quân biết không còn tai mắt nào nữa, cũng không e dè mà nhiệt tình như lửa, chủ động ngồi ở trên đùi hắn, cúi đầu hôn môi hắn, đầu lưỡi hai người dây dưa không ngớt, tiếng thở dốc hòa quyện lấy nhau, mãi cho đến khi tưởng chừng như không thể thở nữa, Hoàng Thế Vinh mới luyến tiếc buông tha cho đôi môi xinh đẹp kia của cậu.
"Quân Quân, đây là cơ hội hiếm có, không phải lúc nào cũng được chơi trò kích thích như vậy đâu"
Phòng làm việc, trước ban công, trong xe hơi, ngay cả wc công cộng trong trung tâm thương mại đông người qua lại thì hai người bọn họ cũng đã từng thử qua, chỉ có duy nhất tại nơi vốn dĩ nên nghiêm túc này là chưa thử. Đúng như lời Hoàng Thế Vinh nói, đây chính là cơ hội hiếm có, bởi vì không phải lúc nào cũng có thể vào nơi này.
Hoàng Thế Vinh khàn giọng:
"Đừng để tốn thời gian, mau cởi quần của em"
Tô Đồ Lang Quân nghe thấy Hoàng Thế Vinh nóng vội thúc giục như vậy cũng nhanh chóng đứng lên cởi quần âu, sau đó liền mang quần lót kéo xuống. Hoàng Thế Vinh nhìn một màn trước mắt, máu trong cơ thể bắt đầu sôi sục, vật nam tính phía dưới cũng hấp tấp ngẩng cao đầu ngạo nghễ.
Hoàng Thế Vinh đứng dậy nhường ghế cho Tô Đồ Lang Quân, ý nói cậu nhanh chóng bám lấy thành ghế kia. Tô Đồ Lang Quân trên người chỉ có duy nhất một chiếc sơ mi trắng chỉnh tề, gương mặt vẫn còn mang mắt kính cận, vốn dĩ là nghiêm túc nhưng lúc này lại bày ra một tư thế lẳng lơ hết cỡ. Cậu cúi thấp người, hơi nhấc mông về phía Hoàng Thế Vinh, Hoàng Thế Vinh cũng nóng vội vô cùng, qua loa dùng ngón tay ra vào hai ba lần đã nhịn không được trực tiếp đưa tính khí ương ngạnh kia của hắn tiến vào.
Tô Đồ Lang Quân bị đau, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, trên trán xuất hiện tầng mồ hôi mỏng tinh mịn. Bởi vì Hoàng Thế Vinh ở phía sau điên cuồng dùng sức, Tô Đồ Lang Quân rất nhanh nhịn không được đưa tay về phía sau, tại nơi giao nhau kia hơi hơi đẩy hắn:
"A... Tiểu Vinh, anh chậm một chút... chậm một chút... em chịu không nổi"
Trong căn phòng vang vọng tiếng da thịt đụng chạm, cặp mông trắng ngần của Tô Đồ Lang Quân cũng phải xuất hiện một mảng ửng đỏ vì tần suất điên cuồng đụng chạm kia của Hoàng Thế Vinh. Cậu nức nở, kịch liệt run rẩy chống đỡ người phía sau, bởi vì hai tay hắn đang bị còng lại cho nên không có cách nào đỡ cậu được, vì thế sức nặng của cả hai đều do cậu chống đỡ:
"Đừng quá nhanh... sẽ có người nghe thấy..."
Hoàng Thế Vinh cũng cảm nhận được sự run rẩy của Tô Đồ Lang Quân, hắn đương nhiên là cũng không nỡ, đành rút ra vật cứng nóng của mình tạm ly khai khỏi nơi đó của cậu:
"Tiểu Lang Quân, ngồi xuống ghế, há miệng ra"
Hoàng Thế Vinh biết mình đã mạnh tay rồi, nơi này không có giường, cũng không tiện ở lại nghỉ ngơi, nếu như hắn còn tiếp tục như vậy Tô Đồ Lang Quân sẽ không thể rời khỏi chỗ này được. Hắn lại không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật yêu kiều đó của cậu.
Tô Đồ Lang Quân được buông tha nơi đó, quả thật là vô cùng cảm kích, ở trên ghế chuyên tâm thành thật giúp Hoàng Thế Vinh ngậm lấy vật thô lớn có độ dài kinh người kia.
"Hừ, Tiểu Lang Quân... thật ngoan"
Tô Đồ Lang Quân mấy lần bị chạm tới cuống họng, một cảm giác ngộp thở liên tục xuất hiện khiến cho cậu choáng váng mất ý thức, mãi cho đến khi các khớp hàm bị ép buộc mở to đến mỏi nhừ, cuống họng đau rát bị đâm tưởng chừng như chịu không nổi thì một tia nước mạnh mẽ nóng ấm bắn trong khoang miệng cậu khiến cho mọi động tác của cậu cũng theo đó dừng lại, vô thức mà nuốt xuống sạch sẽ thứ nước đặc sệt đó.
Hoàng Thế Vinh tạm thời cảm thấy thỏa mãn, vỗ vỗ gương mặt cậu nói:
"Tiểu yêu tinh hư hỏng"
Hoàng Thế Vinh ngồi qua chiếc ghế bên cạnh rồi kéo Tô Đồ Lang Quân ngồi lên đùi của mình, trên đùi của cậu sớm đã có rất nhiều dấu vết tinh dịch chảy dài dọc bắp đùi, ngay cả chiếc ghế cậu mới ngồi vừa rồi cũng xuất hiện thứ đó. Hoàng Thế Vinh nhìn thấy một màn kia lại càng thỏa mãn, nếu như không ngại nơi này là phòng giam thì hắn đã làm cậu thêm mấy lần rồi.
Tô Đồ Lang Quân lại bị Hoàng Thế Vinh hôn môi, đầu lưỡi hắn lại tiếp tục tàn phá khoang miệng cậu, miệng của cậu vừa mới rồi phải phục vụ người nào đó đã trở nên tê rân sắp mất cảm giác luôn rồi, hiện tại lại bị người này bá đạo tiếp tục dày vò nữa:
"Ưm..."
Hoàng Thế Vinh hôn môi xong rồi liền hơi buông Tô Đồ Lang Quân ra một chút rồi hỏi:
"Thích không?"
Tô Đồ Lang Quân im lặng thở dốc, không còn sức lực trả lời tên ác ma nào đó nữa. Hoàng Thế Vinh lại không buông tha người ta, hôn hôn bên vành tai cậu, lại cảm thấy không thích bằng khoang miệng ướt át mềm mại kia cho nên liền chuyển hướng đến nơi đó tiếp tục cắn mút đến mức cái miệng nhỏ kia cũng phải sưng đỏ:
"Rốt cuộc em có thích hay không?"
Tô Đồ Lang Quân biết nếu mình còn không trả lời sẽ bị người nào đó tiếp tục tàn phá khoang miệng, cho nên cậu liền khó khăn mà khàn giọng, đáng thương nói một câu thế này:
"Tiểu Vinh... miệng của em rất mỏi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất