Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 163: Hai đứa trẻ

Trước Sau
Thật ra từ lúc mang Tiểu Dực quay trở lại cô nhi viện, Tô Đồ Lang Quân cũng đã từng nghĩ đến chuyện sẽ nhận luôn Tiểu Dạ, nhưng mà suy nghĩ chỉ muốn nhận nuôi một đứa nhỏ vẫn tồn tại trong đầu cậu cho đến vừa rồi, có điều đến hiện tại thì Tô Đồ Lang Quân cậu đúng là không nỡ chia cắt hai đứa trẻ này.

"Con nói thật không?"

Tiểu Dạ lập tức gật đầu:

"Là thật, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không phá phách nghịch ngợm"

Tô Đồ Lang Quân chậm rãi trả lời:

"Nhưng chú chỉ muốn nhận nuôi một mình con, vừa rồi chú cũng đã nói chú không có thời gian có thể chăm sóc tốt cho hai đứa"

Tiểu Dạ tiến về phía trước một bước:

"Con sẽ chăm sóc cho Tiểu Dực, cũng tự mình chăm sóc cho bản thân, chú sẽ không cần phải bận tâm đến con và Tiểu Dực"

Tô Đồ Lang Quân nhìn đứa bé vốn dĩ lanh lợi hoạt bát trước mắt, lúc này khóe mắt cũng đỏ hoe, trong đôi con ngươi đen tuyền kia xuất hiện nước mắt, nhưng mà cả một quá trình đều kiên định không chịu rơi xuống một giọt nước mắt nào.

Nhớ lại thời điểm lúc đó, bản thân cậu cũng không mạnh mẽ như đứa trẻ trước mặt này, Hoàng Thế Vinh quả thật nói rất đúng, đứa bé này cùng cậu có nhiều điểm tương đồng:

"Được rồi, như vậy ba sẽ đưa cả hai về nhà luôn, con có bao nhiêu đồ đạc, để ba giúp con"

Tiểu Dạ vừa nghe thấy lời nói kia của Tô Đồ Lang Quần liền ngẩn người ra một lúc, kế tiếp đôi mắt lanh lợi kia liền mở lớn lộ rõ vẻ bất ngờ:

"Thật sao, sẽ nhận nuôi cả con và Tiểu Dực sao?"

Tô Đồ Lang Quân đối với một đứa bé đáng yêu trước mặt, cũng nhịn không được tự giác nở một nụ cười:

"Thật, đồ đạc của con ở chỗ nào, Tiểu Dực đã ở dưới đợi rồi"

Tiểu Dạ nghe vậy liền vội vã xoay người chạy về phía tủ quần áo trong góc, bởi vì tủ quần áo khá cao cho nên đối với một đứa trẻ khi muốn mở cánh tủ đó ra thì phải đứng lên ghế.

Tô Đồ Lang Quân vừa thấy Tiểu Dạ đẩy một chiếc ghế gỗ về phía này liền tiến tới giúp cậu mở tủ quần áo:

"Để ba giúp, quần áo của con đều ở hết trong tủ này sao?"

Tiểu Dạ lấy ra một chiếc ba lô nhỏ, chỉ chỉ một chồng quần áo trước mặt, ước chừng có tổng cộng 6 7 chiếc cả áo lẫn quần:

"Chỉ có chỗ này"

Tô Đồ Lang Quân im lặng nhìn chỗ quần áo được gấp gọn để trong góc tủ, thấy màu sắc cũng đã bạc màu hết cả, vừa thấy nhìn liền biết quần áo được mặc đi mặc lại rất lâu. Sau đó Tô Đồ Lang Quân lúc này mới để ý, áo mặc trên người của Tiểu Dạ thật ra cũng đã rất cộc, không còn đúng với kích thước của cậu bé hiện tại.

Tiểu Dạ có lẽ rất vui vẻ cho nên không để ý đến Tô Đồ Lang Quân đang nhìn mình, cả một quá trình đều chuyên tâm gấp quần áo thật nhanh bỏ vào trong ba lô của mình.

"Con xong rồi"

Tô Đồ Lang Quân vẫn còn đang thất thần, Tiểu Dạ không thấy đối phương trả lời trong lòng liền có chút lo lắng, lo sợ bản thân mình sẽ bị bỏ rơi, lo sợ Tô Đồ Lang Quân sẽ đổi ý. Tiểu Dạ im lặng, trong ánh mắt tràn ngập tia hoang mang, kế đó liền e dè tiến lên phía trước một bước, bàn tay nhỏ bé nắm lấy một ngón tay út của cậu khẽ lắc nhẹ:

"Con xong rồi, chúng ta có đi nữa không?"

Tô Đồ Lang Quân cảm nhận được sự đụng chạm kia, rất nhanh được kéo lại tinh thần, kế tiếp liền gật đầu:

"Được, đi thôi"

Tiểu Dạ thở nhẹ một hơi, biểu hiện kia đều ở trong mắt của Tô Đồ Lang Quân, cậu mỉm cười, nắm lấy tay đứa nhỏ chậm rãi rời khỏi căn phòng này:



"Ba đang nghĩ một lát nữa sẽ dẫn hai người các con đi mua vài bộ quần áo, có phải quần áo cũ đều đã mặc chật rồi hay không?"

Tiểu Dạ trong lòng vốn dĩ còn đang suy nghĩ, không biết tại vì sao vừa rồi Tô Đồ Lang Quân đột nhiên im lặng như thế, hóa ra là nghĩ muốn mua quần áo cho cậu:

"Cũng không chật lắm a"

Hoàng Thế Vinh đang ở dưới trò chuyện cùng Ria, Tiểu Dực vốn luôn nhút nhát đứng ở một bên Ria, lúc này vừa nhìn thấy Tiểu Dạ được dẫn ra liền nhanh chóng chạy về phía anh trai mình vui vẻ gọi:

"Tiểu Dạ"

Tiểu Dạ một tay ôm ba lô nhỏ, một tay đang nắm lấy tay của Tô Đồ Lang Quân, hiện tại vừa nhìn thấy Tiểu Dực liền lập tức quên mất tất cả, buông tay của Tô Đồ Lang Quân ra rồi chạy về phía trước:

"Tiểu Dực, chúng ta sẽ lại được ở bên nhau"

Tiểu Dực vừa nghe thấy như thế liền mở lớn hai mắt:

"Thật không? Sẽ vẫn được ở cạnh nhau sao?"

Tiểu Dạ gật đầu quả quyết:

"Đương nhiên, ba nói sẽ đón cả hai chúng ta"

Tô Đồ Lang Quân lúc này cũng đi tới, Tiểu Dực vừa nhìn thấy cậu liền cúi đầu né tránh, có lẽ đứa nhỏ vẫn còn lo ngại chuyện vừa mới rồi mình đã lừa gạt hai người.

Tô Đồ Lang Quân làm sao không đoán ra được tâm tư của một đứa trẻ, nói gì thì nói Tiểu Dực cũng là một đứa bé ngoan, đến cuối cùng vẫn nói ra sự thật. Hoàng Thế Vinh đứng ở phía xa xa lớn tiếng gọi:

"Được rồi, chúng ta về thôi"

Tô Đồ Lang Quân cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ nhẹ giọng nói:

"Về thôi"

Tiểu Dạ là một đứa bé hoạt bát, nhưng Tiểu Dực có vẻ là một đứa nhỏ nhút nhát nhu thuận, tuy rằng hai đứa nhỏ có gương mặt giống hệt nhau nhưng nhìn tới ánh mắt của chúng là có thể phân biệt được ai là Tiểu Dực, ai là Tiểu Dạ. Tô Đồ Lang Quân cảm thấy vẫn còn may, nếu không đến lúc đó lại đau đầu tìm đặc điểm khác biệt để phân biệt nữa.

Tiểu Dạ một tay cầm ba lô nhỏ, một tay nắm lấy tay của Tiểu Dực vui vẻ bước đi. Tô Đồ Lang Quân ở phía sau nhìn thấy một màn này, tự nhiên cảm thấy thì ra trẻ con cũng không phải đáng sợ như cậu nghĩ, cảm giác vừa mới mẻ lại vừa thích thú.

Lúc một nhà bốn người ngồi vào trong xe rồi, Hoàng Thế Vinh liền quay đầu về phía sau lên tiếng hỏi:

"Hai con ai là Tiểu Dạ, ai là Tiểu Dực đây?"

Tiểu Dạ vốn luôn rất lém lỉnh, còn Tiểu Dực lại rất nhu thuận, đứng trước câu hỏi này, Tiểu Dạ liền hỏi:

"Ba đoán xem con là ai?"

Hoàng Thế Vinh cười cười, lúc đầu còn không thể đoán ra, nhưng bây giờ liền có thể đoán ra rồi:

"Tiểu Dực..."

Hoàng Thế Vinh còn chưa kịp nói hết câu, Tiểu Dạ ngồi ở một bên liền che miệng nhịn cười.

"Chắc chắn không phải là con, con là Tiểu Dạ có đúng không?"

Tiểu Dạ bất ngờ, còn tưởng rằng Hoàng Thế Vinh sẽ đoán sai:

"Sao ba lại đoán ra được vậy?"

Hoàng Thế Vinh đáp thế này:



"Bởi vì hai đứa mặc áo khác màu mà, lúc đón Tiểu Dực là mặc áo màu trắng, còn con là mặc áo màu vàng. Tiểu Dực không thay áo, đương nhiên áo vàng chỉ có thể là con rồi"

Tiểu Dực luôn ở một bên im lặng lắng nghe chăm chú, nghe thấy Hoàng Thế Vinh nói vậy liền mang biểu tình đã hiểu hiện rõ trên gương mặt, còn Tiểu Dạ thì à một tiếng:

"Vậy một lát nữa chúng con mặc áo giống nhau, ba lại đoán lại xem có đúng không"

Hoàng Thế Vinh cười cười:

"Được thôi"

Tô Đồ Lang Quân nhìn một màn trước mắt, vừa hay chạm tới ánh mắt của Hoàng Thế Vinh cũng đang nhìn mình, khóe miệng không tự chủ được cũng khẽ nhếch lên, mỉm cười một cách yên bình hạnh phúc.

Tiểu Dạ và Tiểu Dực thật sự rất giống nhau, chiều cao, mái tóc đều y hệt. Đôi mắt lớn trong sáng, sống mũi cao thon, khuôn miệng nhỏ nhắn, hai đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu hệt như tiểu thiên sứ. Tô Đồ Lang Quân còn nghĩ, nếu như một ngày nào đó người thân của hai đứa nhỏ này nhìn thấy con trai mình, khẳng định sẽ hối hận không thôi.

Bởi vì Tiểu Dực và Tiểu Dạ cũng đã 5 tuổi, hiện đang trong độ tuổi học lớp mẫu giáo lớn, hơn nữa hai đứa nhỏ này căn bản không có đồ đạc gì, chính vì thế Hoàng Thế Vinh liền trực tiếp lái xe đến trung tâm thương mại lớn của Hoàng thị.

Hai đứa nhỏ có lẽ lần đầu tiên được ra khỏi cô nhi viện, tất cả mọi thế giới xung quanh thành phố này đều lạ lẫm, ngay cả cột đèn giao thông xanh đỏ cũng lần đầu tiên được nhìn thấy trực tiếp ở ngoài đời.

Tiểu Dạ đang ngồi trong xe liền phát hiện tín hiệu đèn giao thông chuyển màu đỏ thì lập tức lên tiếng:

"Đèn đỏ, phải dừng xe đợi đến đèn xanh"

Hoàng Thế Vinh cũng phải buồn cười với đứa nhóc này, bởi vì căn bản cả một đường đi chỉ có một mình nó nói chuyện không ngừng nghỉ, Tiểu Dực thỉnh thoảng sẽ ở bên cạnh phụ họa vài câu, còn Tô Đồ Lang Quân thì chỉ im lặng mỉm cười.

"Phải rồi Tiểu Dạ, con rất nhớ bài đấy"

Hoàng Thế Vinh cũng không muốn thiên vị bất cứ ai liền hỏi:

"Vậy còn đèn vàng thì sao Tiểu Dực?"

Tiểu Dực nghe thấy có người gọi tên mình, tâm tình liền có chút kích động đáp:

"Đèn vàng là chuẩn bị đi"

Hoàng Thế Vinh gật đầu:

"Tiểu Dực cũng rất giỏi"

Trung tâm thương mại của Hoàng thị vốn dĩ là trung tâm thương mại lớn nhất tại thủ đô, lúc hai đứa nhỏ xuống xe còn ngơ ngác một hồi ngẩng đầu muốn nhìn lên tầng cao nhất kia. Tô Đồ Lang Quân nắm tay Tiểu Dực còn Hoàng Thế Vinh nắm tay Tiểu Dạ tiến vào bên trong.

Hình ảnh một nhà bốn người đặc biệt chói mắt, thu hút toàn bộ ánh nhìn cùng những người xung quanh. Tô Đồ Lang Quân và Hoàng Thế Vinh trên người toàn đồ hiệu đắt tiền, không thể che giấu đi được dáng vẻ của thiếu gia con nhà giàu. Hai đứa bé song sinh vốn luôn rất được chú ý, hơn nữa Tiểu Dực và Tiểu Dạ quả thật còn vô cùng đáng yêu, chỉ có một điều rằng quần áo mặc trên người không đúng với hoàn cảnh hiện tại cho lắm mà thôi.

Lúc bước vào trung tâm thương mại, cửa hàng nhỏ đầu tiên ngay cửa ra vào chính là một tiệm kem, cả Tiểu Dạ và Tiểu Dực đều bị thu hút bởi món ăn nhiều màu sắc kia, nhưng chúng chỉ luyến tiếc, thích thú nhìn thứ đó một chút rồi rất hiểu chuyện im lặng bước đi.

Tô Đồ Lang Quân thấy một màn này lại vô cùng cảm thấy hài lòng, nhịn không được muốn thưởng cho hai nhóc:

"Muốn ăn kem sao?"

Tiểu Dực đang nắm lấy tay của Tô Đồ Lang Quân, gương mặt rõ ràng là biểu hiện muốn ăn nhưng lại xấu hổ lắc đầu, còn Tiểu Dạ thì cười hì hì, đưa tay lên gãi đầu nói:

"Không ăn cũng không sao"

Hoàng Thế Vinh cảm thấy đứa bé lém lỉnh này chính là muốn nói rằng không ăn thì sẽ có sao rồi, cho nên liền hướng hai đứa nhỏ kia nói:

"Đi thôi, mua cho mỗi đứa một ly, từ lúc rời khỏi đến bây giờ cũng chưa uống nước có đúng không, nhất định là đang khát".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau