Chương 57
Edit: jena
Tư Thần bò dậy từ trên mặt đất, có chút muốn hút một điếu thuốc: "Anh đừng khóc, người nên khóc là em mới đúng."
Cậu vươn tay s0 soạng một chút, cảm thấy xương sườn hình như bị gãy mất hai cái.
Cũng may là chỉ gãy hai cái xương, không tổn thương gì đến nội tạng.
Cảm xúc của Đông Phương Trường Dạ đến nhanh, đi cũng nhanh; hắn đã khôi phục sự bình tĩnh, lại lấy băng vải quấn lên tay.
Khác với những chỗ khác, cánh tay của Đông Phương Trường Dạ có màu tím đen, mạch máu nổi rõ, phập phồng như có sinh mệnh riêng. Miệng vết thương lở loét, không ngừng phun máu đen, nhìn lâu sẽ khiến cho người khác có cảm giác ghê tởm và buồn nôn.
Hắn cúi đầu, cau mày, một tay thao tác không quá thuận tiện, phải dùng miệng và tay để băng bó.
Tư Thần tiến lên: "Để em giúp."
Đôi mắt vàng của Đông Phương Trường Dạ hơi nâng lên, hắn không chấp nhận, nhưng cũng không cự tuyệt.
Dù không phải là bác sĩ, nhưng cậu rất quen thuộc với dụng cụ y tế. Hơn nữa cậu cũng thường tự chăm sóc mình khi bị thương, cậu đã quen với việc băng bó.
Cậu nhanh chóng quấn lại băng vải.
Băng vải có đặc tính áp chế, tất nhiên cũng là một vật phẩm cao duy, chạm vào có cảm giác lạnh băng của kim loại.
Tư Thần có ý ôn chuyện: "Em nhớ hình như anh là tiến hóa cơ giới...?"
Đã qua nhiều năm, ký ức của Tư Thần về Đông Phương Trường Dạ đã phai mờ.
Thật ra trí nhớ của cậu rất tốt. Đặc biệt khi phải ghi nhớ số liệu và sự kiện, nhưng muốn nhớ một ai đó cần phải có chút mục đích...
Đông Phương Trường Dạ hít sâu một hơi: "Em xác định mình không nhớ lầm người?"
"..." Tư Thần.
Đông Phương Trường Dạ nhìn cậu chằm chằm, lạnh lùng hỏi: "Em còn nhớ tên anh không?"
Đây là một vấn đề rất lớn.
Tư Thần im lặng một lúc lâu, không nói gì.
Tay phải của Đông Phương Trường Dạ đang được thiếu niên băng bó, tay trái rũ một bên hơi nâng lên, cuối cùng ngừng lại.
Do ảnh hưởng của quái vật đang sống nhờ trong người mình, phần lớn thời gian tính tình của hắn rất tệ, nhưng hắn vốn không phải người như vậy.
Vừa rồi hắn đã nổi sát tâm.
Gi3t ch3t Tư Thần, trói buộc linh hồn của cậu vào mình, cuối cùng chỉ còn cả hai tồn tại vĩnh viễn.
May mắn là Đông Phương Trường Dạ đã áp chế loại xúc động này xuống.
Hắn nghiến răng nghiến lợi bên tai của Tư Thần: "Thật là muốn trói em về rồi làm em cho tới khi em mang thai."
Động tác của Tư Thần dừng lại một chút, nhớ lại lịch sử trò chuyện, trên mặt bày vẻ vô tội đáng thương: "Vậy là em phải sinh đôi cho anh trai của mình hả."
Từ nhỏ đến lớn, Đông Phương Trường Dạ được nhận nền giáo dục tinh anh cấp tiến, bọn họ dạy hắn phải khóa chặt trái tim và phải tàn nhẫn nuôi dưỡng tình yêu của mình.
Gia đình trông giữ hắn rất tốt, đã sớm sắp xếp cho hắn một hôn ước với một gia tộc môn đăng hộ đối, nhưng trong giai đoạn hormone không tiết chế, hắn lại gặp Tư Thần.
Đem lòng yêu cái đẹp, còn nghe được lời gì. Lần đầu tiên Đông Phương Trường Dạ gặp Tư Thần đã nghĩ rằng cậu thật đẹp, giống như một chồi non đang vươn mình trong trái tim vốn đã khóa kín của hắn.
Mà vừa lúc, hắn cũng cảm thấy Tư Thần thích mình.
Khi đó kỹ thuật diễn của Tư Thần chưa tốt, khát vọng hay cảm xúc đều dễ dàng bị nhìn thấu. Nhưng Đông Phương Trường Dạ cảm thấy không có vấn đề gì, hắn hiểu, đã tự mình đi đến bước này không chỉ vì nỗ lực mà còn có cả may mắn.
Tư Thần nóng vội, vì cậu lo rằng cuộc sống sẽ quay về như lúc trước.
Và khi hắn đã thích thì dù đối phương có khuyết điểm gì, trong mắt hắn cũng thật là đáng yêu.
Hắn hiểu, mọi thứ hắn đều hiểu.
Đông Phương Trường Dạ là con ngoài giá thú, nhưng vì có thiên phú nên được gọi trở về.
Vào ngày hắn tốt nghiệp trường quân đội, người mẹ làm gái đi3m của hắn đã tự sát trong phòng ICU*. Hắn lựa chọn rời khỏi gia tộc, đi đến dã khu.
*ICU hay còn gọi là đơn vị chăm sóc tích cực những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được theo dõi, chăm sóc chuyên sâu, đặc biệt cần phải được hỗ trợ hô hấp rất phức tạp.
Đông Phương Trường Dạ cũng tự mình tìm lý do để hủy bỏ hôn ước.
Dã khu chỉ có gió tanh mưa máu, hắn có thể tự mình sinh tồn bằng ngọn gió tự do.
Rất nhiều lần cận kề cái chết, Đông Phương Trường Dạ nghĩ rằng nếu nhận được tin mình chết, liệu Tư Thần có khóc hay không.
Rơi nước mắt một lần cũng được, ít nhất người này có nhớ hắn đã từng xuất hiện trong đời.
Người hắn yêu lại không yêu hắn. Dù những gì hắn yêu chỉ là một lớp mặt nạ của Tư Thần, là do những ảo tưởng và hư vinh về chủ nghĩa anh hùng của chính hắn. Nhưng ai nói đó không phải là tình yêu? Theo đuổi chấp nhất, không màng điều kiện cũng là một kiểu yêu, cũng giống như si mê ánh trăng vàng dưới nước, sao xa trên trời cao.
Hắn yêu Tư Thần suốt quãng thời gian mà cậu cũng có vẻ yêu hắn.
Đông Phương Trường Dạ đi đến ghế trọng tài, nhặt đồng hồ quả quýt rơi dưới đất lên.
Từ năng lượng dao động, đây là một vật phẩm cao duy.
Đông Phương Trường Dạ ném vào lòng Tư Thần: "Cầm đi."
Đây là một chiếc đồng hồ kiểu dáng phương Tây được chế tác tinh xảo, kim đồng hồ đã dừng hoạt động. Mặt đồng hồ như những ô cửa kính vỡ ghép lại thành một cái giếng trời trong nhà thờ.
Dù là hàng mỹ nghệ bình thường, giá cả cũng rất xa xỉ.
Tư Thần nói: "Khi nào ra ngoài, em sẽ đem đi bán, chúng ta chia lợi nhuận. Anh sáu, em bốn."
Cậu vẫn tương đối tự nhận thức.
Chỉ một mình Tư Thần, cậu không thể đánh lại được con gấu pixel, vì vậy cũng không thể có đồng hồ quả quýt này.
Đông Phương Trường Dạ trả lời: "Không cần, em lấy đi. Anh không có ID công dân, thứ đó chỉ là đồ lậu ở dã khu, anh không thể dùng và chỉ có thể bán được với giá thấp."
Đối với hắn, tiêu hóa con gấu pixel kia có giá trị hơn nhiều. Nếu không có Tư Thần, nó cũng sẽ không xuất hiện.
Tư Thần cũng không miễn cưỡng, bỏ đồng hồ quả quýt vào túi.
Cậu chậm chạp xuống lôi đài, mặc lại quần áo. Vì động tác chạm vào vết thương, cậu không khỏi cau mày.
Đông Phương Trường Dạ hỏi: "Em có thuốc không?"
"Có." Tư Thần thấp giọng đáp: "Em để trong phòng."
Thương thế của cậu có hơi nghiêm trọng, nhưng có năng lực trị thương, cậu không còn đau đớn hay gặp trở ngại gì.
Nhưng Tư Thần tình nguyện để người khác hiểu lầm. Đôi khi, bị coi khinh là một chuyện tốt.
Đông Phương Trường Dạ nhảy xuống lôi đài, dùng băng vải còn dư quấn quanh thanh kiếm sau lưng, nói: "Để anh dẫn em về."
Tuy cậu cảm thấy Quý Sở Nghiêu không về nhanh như vậy nhưng Tư Thần vẫn cự tuyệt: "Không cần, em tự về được."
Đông Phương Trường Dạ ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Sao thế, trong phòng giấu..."
Hắn muốn nói "gian phu", nhưng lại cảm thấy không thích hợp, dù sao đính ước của hắn và Tư Thần chỉ là lời nói suông, không đính hôn cũng không kết hôn, vì vậy chỉ có thể gằn từng chữ: "... Tên nào hả?"
Đông Phương Trường Dạ nhìn cậu, giống như một bà vợ bắt gian ông chồng nhưng lại luyến tiếc không muốn ly hôn.
Tư Thần trả lời trôi chảy: "Không, làm gì có. Em nghi ngờ cyber có vấn đề."
Cậu nghĩ nghĩ, hỏi: "Còn con chip trong đầu anh thì sao? Lấy ra được không?"
Cách lảng tránh vấn đề nhanh nhất chính là triển khai một vấn đề mới.
"Sẽ phát nổ." Đông Phương Trường Dạ chỉ vào gáy mình: "Ở đây, nó đã được gắn vào một cách bí mật."
Đông Phương Trường Dạ cũng chưa nhìn thấy hình dáng cụ thể của con chip.
Thậm chí hắn đã từng đi chụp CT, nhưng lại không thể nhìn thấy kích cỡ của nó như thế nào, kể cả kiểm tra đo lường não cũng không tìm thấy sự tồn tại của con chip.
Nhưng não hắn luôn phát đau, và những lần mất khống chế đã nhắc nhở hắn rằng: Hắn bị người khác điều khiển làm một vũ khí.
Trường Sinh Uyên đột nhiên cất tiếng: "Mẹ ơi, cái kia, có thể ăn."
Tư Thần sửng sốt: "Cái gì?"
Trường Sinh Uyên giòn giã trả lời: "Óc, có trùng trùng!"
Ánh mắt Tư Thần dừng trên mặt của Đông Phương Trường Dạ.
Đông Phương Trường Dạ li3m li3m răng nanh: "Ánh mắt gì đấy? Thương hại chồng em hả?"
Tư Thần phổ cập kiến thức: "Chúng ta chưa kết hôn, không thể xưng hô như vậy."
Nhưng đã lâu không diễn kịch, bây giờ tác nghiệp của Tư Thần hơi kém, không thể giả bộ đỏ mặt e lệ được.
Đông Phương Trường Dạ hừ lạnh một tiếng: "Lúc trước nửa đêm trèo tường hẹn hò, em cũng không có nói như vậy."
Hai người đang nói chuyện thì bị gián đoạn, trên loa phát ra thông báo: "Bây giờ đã là 17 giờ. Xin mời các chủ nhân theo sự chỉ dẫn của AI đến nhà ăn để ăn tối."
"Tối nay, căn cứ sẽ chịu tấn công của quân đoàn Apocalypse, xin các chủ nhân không tùy tiện rời khỏi phòng, tránh gặp nguy hiểm."
***
Buổi tối, bàn ăn đã được thay bằng chiếc bàn dài như cũ.
Tư Thần nhìn lướt qua, ba người mất tích buổi trưa đã có mặt.
Hầu hết không ai thân thiết với bọn họ, từ biểu hiện bên ngoài, xem ra ba người không có dị thường gì.
Cơm tối được chế biến công phu và hấp dẫn.
Sở Linh Lung không nhịn được mà dò hỏi: "Có thể nói cho tôi biết xét nghiệm máu là làm gì không?"
Khi cô nói, những AI bảo mẫu vẫn bình tĩnh đứng trong góc phòng, hai mắt nhìn thẳng, trông qua như vật bài trí.
"À." Số 7 là người bị kêu đi, trả lời: "Thật ra cũng không có gì, lúc trước còn làm tôi lo lắng một quãng thời gian."
"Tôi cùng những người khác đến phòng y tế ở tầng 3. Đầu tiên là kiểm tra sức khỏe, rút một ống máu, sau đó chụp MRI. Tiếp theo thì gửi lại bảng báo cáo kiểm tra sức khỏe rồi được đi về."
Số 8 bên cạnh thở dài nhẹ nhõm: "Ôi, chỉ vậy thôi hả. Thế thì còn đỡ..."
"Có thể cho tôi mượn báo cáo sức khỏe được không?" Tư Thần hỏi, sau đó bổ sung: "Tôi làm bên ngành y."
Số 7 sửng sốt, sau đó phất tay với AI bảo mẫu của mình: "Alice, báo cáo sức khỏe."
Alice hơi tiến lên, đưa cho cậu một một xấp giấy.
Tư Thần nhìn lướt qua, phát hiện những thứ được kiểm tra khá bình thường. Trên tờ báo cáo sức khỏe này, sức khỏe của số 7 rất tốt, không có tiền sử bệnh án.
Sở Linh Lung ngồi ở phía đối diện nhìn cậu, ánh mắt nôn nóng ra ám chỉ.
Tư Thần ngó lơ, nói với số 7: "Anh rất khỏe mạnh."
Cậu trả lại báo cáo sức khỏe.
Trên các mục kiểm tra đều có ghi số liệu và thời gian.
Hạng mục đầu tiên mà số 7 kiểm tra là lúc 8 giờ 30 phút sáng.
Hạng mục cuối cùng là chụp MRI, lúc 10 giờ 40 phút sáng.
Nhưng tại sao buổi trưa họ lại không quay về ăn trưa?
Tư Thần hoài nghi, có lẽ những người bị kêu đi đó không biết dưới tình huống nào đã bị động tay động chân.
Nếu không thì rất khó giải thích, bỗng nhiên biến mất mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc bọn họ đã làm gì?
Tư Thần vẫn đút cơm cho Trường Sinh Uyên ăn như thường lệ. Người ở bên ngoài nhìn vào chỉ thấy cậu lắc lắc đồ ăn trong lòng bàn tay.
Tiến hóa sinh vật sẽ dẫn đến nhiều biến dạng, theo đó người sống cũng có nhiều hình dạng khác nhau, những người ở đây cũng đã thấy nhiều nên không tò mò.
Và vì vẫn chưa có ai nhìn thấy rõ được các loại hình thái của Trường Sinh Uyên.
Trường Sinh Uyên ăn hai miếng thì mất hứng thú: "Mẹ ơi. Cái này, không thể ăn. Thiu."
Gần đây nó không ăn được một bữa nào no, hơn nữa còn phải sử dụng bản thể đến hai lần, tiêu hao nhiều năng lượng, bây giờ bụng đã rột rột đói.
Thế nên, sau khi kết thúc bữa cơm tối, Tư Thần nghĩ một hồi thì bắt lấy cánh tay của Đông Phương Trường Dạ, c4n môi du0i, yếu ớt đáng thương hỏi: "Anh à, tối nay ngủ với em được không?"
AI bảo mẫu đang thu dọn chén đũa ở bên cạnh tức khắc bày ra vẻ mặt hiểu rõ.
Chẳng trách Tư Thần không chịu ngủ với mình.
Ra là không phải mình không hợp khẩu vị, mà là không đủ kích cỡ...
Tư Thần bò dậy từ trên mặt đất, có chút muốn hút một điếu thuốc: "Anh đừng khóc, người nên khóc là em mới đúng."
Cậu vươn tay s0 soạng một chút, cảm thấy xương sườn hình như bị gãy mất hai cái.
Cũng may là chỉ gãy hai cái xương, không tổn thương gì đến nội tạng.
Cảm xúc của Đông Phương Trường Dạ đến nhanh, đi cũng nhanh; hắn đã khôi phục sự bình tĩnh, lại lấy băng vải quấn lên tay.
Khác với những chỗ khác, cánh tay của Đông Phương Trường Dạ có màu tím đen, mạch máu nổi rõ, phập phồng như có sinh mệnh riêng. Miệng vết thương lở loét, không ngừng phun máu đen, nhìn lâu sẽ khiến cho người khác có cảm giác ghê tởm và buồn nôn.
Hắn cúi đầu, cau mày, một tay thao tác không quá thuận tiện, phải dùng miệng và tay để băng bó.
Tư Thần tiến lên: "Để em giúp."
Đôi mắt vàng của Đông Phương Trường Dạ hơi nâng lên, hắn không chấp nhận, nhưng cũng không cự tuyệt.
Dù không phải là bác sĩ, nhưng cậu rất quen thuộc với dụng cụ y tế. Hơn nữa cậu cũng thường tự chăm sóc mình khi bị thương, cậu đã quen với việc băng bó.
Cậu nhanh chóng quấn lại băng vải.
Băng vải có đặc tính áp chế, tất nhiên cũng là một vật phẩm cao duy, chạm vào có cảm giác lạnh băng của kim loại.
Tư Thần có ý ôn chuyện: "Em nhớ hình như anh là tiến hóa cơ giới...?"
Đã qua nhiều năm, ký ức của Tư Thần về Đông Phương Trường Dạ đã phai mờ.
Thật ra trí nhớ của cậu rất tốt. Đặc biệt khi phải ghi nhớ số liệu và sự kiện, nhưng muốn nhớ một ai đó cần phải có chút mục đích...
Đông Phương Trường Dạ hít sâu một hơi: "Em xác định mình không nhớ lầm người?"
"..." Tư Thần.
Đông Phương Trường Dạ nhìn cậu chằm chằm, lạnh lùng hỏi: "Em còn nhớ tên anh không?"
Đây là một vấn đề rất lớn.
Tư Thần im lặng một lúc lâu, không nói gì.
Tay phải của Đông Phương Trường Dạ đang được thiếu niên băng bó, tay trái rũ một bên hơi nâng lên, cuối cùng ngừng lại.
Do ảnh hưởng của quái vật đang sống nhờ trong người mình, phần lớn thời gian tính tình của hắn rất tệ, nhưng hắn vốn không phải người như vậy.
Vừa rồi hắn đã nổi sát tâm.
Gi3t ch3t Tư Thần, trói buộc linh hồn của cậu vào mình, cuối cùng chỉ còn cả hai tồn tại vĩnh viễn.
May mắn là Đông Phương Trường Dạ đã áp chế loại xúc động này xuống.
Hắn nghiến răng nghiến lợi bên tai của Tư Thần: "Thật là muốn trói em về rồi làm em cho tới khi em mang thai."
Động tác của Tư Thần dừng lại một chút, nhớ lại lịch sử trò chuyện, trên mặt bày vẻ vô tội đáng thương: "Vậy là em phải sinh đôi cho anh trai của mình hả."
Từ nhỏ đến lớn, Đông Phương Trường Dạ được nhận nền giáo dục tinh anh cấp tiến, bọn họ dạy hắn phải khóa chặt trái tim và phải tàn nhẫn nuôi dưỡng tình yêu của mình.
Gia đình trông giữ hắn rất tốt, đã sớm sắp xếp cho hắn một hôn ước với một gia tộc môn đăng hộ đối, nhưng trong giai đoạn hormone không tiết chế, hắn lại gặp Tư Thần.
Đem lòng yêu cái đẹp, còn nghe được lời gì. Lần đầu tiên Đông Phương Trường Dạ gặp Tư Thần đã nghĩ rằng cậu thật đẹp, giống như một chồi non đang vươn mình trong trái tim vốn đã khóa kín của hắn.
Mà vừa lúc, hắn cũng cảm thấy Tư Thần thích mình.
Khi đó kỹ thuật diễn của Tư Thần chưa tốt, khát vọng hay cảm xúc đều dễ dàng bị nhìn thấu. Nhưng Đông Phương Trường Dạ cảm thấy không có vấn đề gì, hắn hiểu, đã tự mình đi đến bước này không chỉ vì nỗ lực mà còn có cả may mắn.
Tư Thần nóng vội, vì cậu lo rằng cuộc sống sẽ quay về như lúc trước.
Và khi hắn đã thích thì dù đối phương có khuyết điểm gì, trong mắt hắn cũng thật là đáng yêu.
Hắn hiểu, mọi thứ hắn đều hiểu.
Đông Phương Trường Dạ là con ngoài giá thú, nhưng vì có thiên phú nên được gọi trở về.
Vào ngày hắn tốt nghiệp trường quân đội, người mẹ làm gái đi3m của hắn đã tự sát trong phòng ICU*. Hắn lựa chọn rời khỏi gia tộc, đi đến dã khu.
*ICU hay còn gọi là đơn vị chăm sóc tích cực những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được theo dõi, chăm sóc chuyên sâu, đặc biệt cần phải được hỗ trợ hô hấp rất phức tạp.
Đông Phương Trường Dạ cũng tự mình tìm lý do để hủy bỏ hôn ước.
Dã khu chỉ có gió tanh mưa máu, hắn có thể tự mình sinh tồn bằng ngọn gió tự do.
Rất nhiều lần cận kề cái chết, Đông Phương Trường Dạ nghĩ rằng nếu nhận được tin mình chết, liệu Tư Thần có khóc hay không.
Rơi nước mắt một lần cũng được, ít nhất người này có nhớ hắn đã từng xuất hiện trong đời.
Người hắn yêu lại không yêu hắn. Dù những gì hắn yêu chỉ là một lớp mặt nạ của Tư Thần, là do những ảo tưởng và hư vinh về chủ nghĩa anh hùng của chính hắn. Nhưng ai nói đó không phải là tình yêu? Theo đuổi chấp nhất, không màng điều kiện cũng là một kiểu yêu, cũng giống như si mê ánh trăng vàng dưới nước, sao xa trên trời cao.
Hắn yêu Tư Thần suốt quãng thời gian mà cậu cũng có vẻ yêu hắn.
Đông Phương Trường Dạ đi đến ghế trọng tài, nhặt đồng hồ quả quýt rơi dưới đất lên.
Từ năng lượng dao động, đây là một vật phẩm cao duy.
Đông Phương Trường Dạ ném vào lòng Tư Thần: "Cầm đi."
Đây là một chiếc đồng hồ kiểu dáng phương Tây được chế tác tinh xảo, kim đồng hồ đã dừng hoạt động. Mặt đồng hồ như những ô cửa kính vỡ ghép lại thành một cái giếng trời trong nhà thờ.
Dù là hàng mỹ nghệ bình thường, giá cả cũng rất xa xỉ.
Tư Thần nói: "Khi nào ra ngoài, em sẽ đem đi bán, chúng ta chia lợi nhuận. Anh sáu, em bốn."
Cậu vẫn tương đối tự nhận thức.
Chỉ một mình Tư Thần, cậu không thể đánh lại được con gấu pixel, vì vậy cũng không thể có đồng hồ quả quýt này.
Đông Phương Trường Dạ trả lời: "Không cần, em lấy đi. Anh không có ID công dân, thứ đó chỉ là đồ lậu ở dã khu, anh không thể dùng và chỉ có thể bán được với giá thấp."
Đối với hắn, tiêu hóa con gấu pixel kia có giá trị hơn nhiều. Nếu không có Tư Thần, nó cũng sẽ không xuất hiện.
Tư Thần cũng không miễn cưỡng, bỏ đồng hồ quả quýt vào túi.
Cậu chậm chạp xuống lôi đài, mặc lại quần áo. Vì động tác chạm vào vết thương, cậu không khỏi cau mày.
Đông Phương Trường Dạ hỏi: "Em có thuốc không?"
"Có." Tư Thần thấp giọng đáp: "Em để trong phòng."
Thương thế của cậu có hơi nghiêm trọng, nhưng có năng lực trị thương, cậu không còn đau đớn hay gặp trở ngại gì.
Nhưng Tư Thần tình nguyện để người khác hiểu lầm. Đôi khi, bị coi khinh là một chuyện tốt.
Đông Phương Trường Dạ nhảy xuống lôi đài, dùng băng vải còn dư quấn quanh thanh kiếm sau lưng, nói: "Để anh dẫn em về."
Tuy cậu cảm thấy Quý Sở Nghiêu không về nhanh như vậy nhưng Tư Thần vẫn cự tuyệt: "Không cần, em tự về được."
Đông Phương Trường Dạ ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Sao thế, trong phòng giấu..."
Hắn muốn nói "gian phu", nhưng lại cảm thấy không thích hợp, dù sao đính ước của hắn và Tư Thần chỉ là lời nói suông, không đính hôn cũng không kết hôn, vì vậy chỉ có thể gằn từng chữ: "... Tên nào hả?"
Đông Phương Trường Dạ nhìn cậu, giống như một bà vợ bắt gian ông chồng nhưng lại luyến tiếc không muốn ly hôn.
Tư Thần trả lời trôi chảy: "Không, làm gì có. Em nghi ngờ cyber có vấn đề."
Cậu nghĩ nghĩ, hỏi: "Còn con chip trong đầu anh thì sao? Lấy ra được không?"
Cách lảng tránh vấn đề nhanh nhất chính là triển khai một vấn đề mới.
"Sẽ phát nổ." Đông Phương Trường Dạ chỉ vào gáy mình: "Ở đây, nó đã được gắn vào một cách bí mật."
Đông Phương Trường Dạ cũng chưa nhìn thấy hình dáng cụ thể của con chip.
Thậm chí hắn đã từng đi chụp CT, nhưng lại không thể nhìn thấy kích cỡ của nó như thế nào, kể cả kiểm tra đo lường não cũng không tìm thấy sự tồn tại của con chip.
Nhưng não hắn luôn phát đau, và những lần mất khống chế đã nhắc nhở hắn rằng: Hắn bị người khác điều khiển làm một vũ khí.
Trường Sinh Uyên đột nhiên cất tiếng: "Mẹ ơi, cái kia, có thể ăn."
Tư Thần sửng sốt: "Cái gì?"
Trường Sinh Uyên giòn giã trả lời: "Óc, có trùng trùng!"
Ánh mắt Tư Thần dừng trên mặt của Đông Phương Trường Dạ.
Đông Phương Trường Dạ li3m li3m răng nanh: "Ánh mắt gì đấy? Thương hại chồng em hả?"
Tư Thần phổ cập kiến thức: "Chúng ta chưa kết hôn, không thể xưng hô như vậy."
Nhưng đã lâu không diễn kịch, bây giờ tác nghiệp của Tư Thần hơi kém, không thể giả bộ đỏ mặt e lệ được.
Đông Phương Trường Dạ hừ lạnh một tiếng: "Lúc trước nửa đêm trèo tường hẹn hò, em cũng không có nói như vậy."
Hai người đang nói chuyện thì bị gián đoạn, trên loa phát ra thông báo: "Bây giờ đã là 17 giờ. Xin mời các chủ nhân theo sự chỉ dẫn của AI đến nhà ăn để ăn tối."
"Tối nay, căn cứ sẽ chịu tấn công của quân đoàn Apocalypse, xin các chủ nhân không tùy tiện rời khỏi phòng, tránh gặp nguy hiểm."
***
Buổi tối, bàn ăn đã được thay bằng chiếc bàn dài như cũ.
Tư Thần nhìn lướt qua, ba người mất tích buổi trưa đã có mặt.
Hầu hết không ai thân thiết với bọn họ, từ biểu hiện bên ngoài, xem ra ba người không có dị thường gì.
Cơm tối được chế biến công phu và hấp dẫn.
Sở Linh Lung không nhịn được mà dò hỏi: "Có thể nói cho tôi biết xét nghiệm máu là làm gì không?"
Khi cô nói, những AI bảo mẫu vẫn bình tĩnh đứng trong góc phòng, hai mắt nhìn thẳng, trông qua như vật bài trí.
"À." Số 7 là người bị kêu đi, trả lời: "Thật ra cũng không có gì, lúc trước còn làm tôi lo lắng một quãng thời gian."
"Tôi cùng những người khác đến phòng y tế ở tầng 3. Đầu tiên là kiểm tra sức khỏe, rút một ống máu, sau đó chụp MRI. Tiếp theo thì gửi lại bảng báo cáo kiểm tra sức khỏe rồi được đi về."
Số 8 bên cạnh thở dài nhẹ nhõm: "Ôi, chỉ vậy thôi hả. Thế thì còn đỡ..."
"Có thể cho tôi mượn báo cáo sức khỏe được không?" Tư Thần hỏi, sau đó bổ sung: "Tôi làm bên ngành y."
Số 7 sửng sốt, sau đó phất tay với AI bảo mẫu của mình: "Alice, báo cáo sức khỏe."
Alice hơi tiến lên, đưa cho cậu một một xấp giấy.
Tư Thần nhìn lướt qua, phát hiện những thứ được kiểm tra khá bình thường. Trên tờ báo cáo sức khỏe này, sức khỏe của số 7 rất tốt, không có tiền sử bệnh án.
Sở Linh Lung ngồi ở phía đối diện nhìn cậu, ánh mắt nôn nóng ra ám chỉ.
Tư Thần ngó lơ, nói với số 7: "Anh rất khỏe mạnh."
Cậu trả lại báo cáo sức khỏe.
Trên các mục kiểm tra đều có ghi số liệu và thời gian.
Hạng mục đầu tiên mà số 7 kiểm tra là lúc 8 giờ 30 phút sáng.
Hạng mục cuối cùng là chụp MRI, lúc 10 giờ 40 phút sáng.
Nhưng tại sao buổi trưa họ lại không quay về ăn trưa?
Tư Thần hoài nghi, có lẽ những người bị kêu đi đó không biết dưới tình huống nào đã bị động tay động chân.
Nếu không thì rất khó giải thích, bỗng nhiên biến mất mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc bọn họ đã làm gì?
Tư Thần vẫn đút cơm cho Trường Sinh Uyên ăn như thường lệ. Người ở bên ngoài nhìn vào chỉ thấy cậu lắc lắc đồ ăn trong lòng bàn tay.
Tiến hóa sinh vật sẽ dẫn đến nhiều biến dạng, theo đó người sống cũng có nhiều hình dạng khác nhau, những người ở đây cũng đã thấy nhiều nên không tò mò.
Và vì vẫn chưa có ai nhìn thấy rõ được các loại hình thái của Trường Sinh Uyên.
Trường Sinh Uyên ăn hai miếng thì mất hứng thú: "Mẹ ơi. Cái này, không thể ăn. Thiu."
Gần đây nó không ăn được một bữa nào no, hơn nữa còn phải sử dụng bản thể đến hai lần, tiêu hao nhiều năng lượng, bây giờ bụng đã rột rột đói.
Thế nên, sau khi kết thúc bữa cơm tối, Tư Thần nghĩ một hồi thì bắt lấy cánh tay của Đông Phương Trường Dạ, c4n môi du0i, yếu ớt đáng thương hỏi: "Anh à, tối nay ngủ với em được không?"
AI bảo mẫu đang thu dọn chén đũa ở bên cạnh tức khắc bày ra vẻ mặt hiểu rõ.
Chẳng trách Tư Thần không chịu ngủ với mình.
Ra là không phải mình không hợp khẩu vị, mà là không đủ kích cỡ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất