Quan Hệ Thế Thân

Chương 117: [Gương vỡ lại lành 4] Giữ bí mật

Trước Sau
---------------------------------------------------

Hạ Dương tùy ý trả lời: "Nhóc nhìn lầm rồi."

"Cháu không nhìn lầm mà." Giọng điệu Tiểu Trình rất chắc chắn, còn thở phì phì nói: "Chú Tiểu Dương rõ ràng chính là hôn trộm còn không thừa nhận."

Hạ Dương nhíu mày: "Chú không hôn."

"Cháu phải đi nói với anh Tần Chu mới được, chú hôn trộm anh ấy."

Nói xong, Tiểu Trình liền xoay người đi về phía phòng nghỉ, tựa hồ như định mật báo thật.

Hạ Dương thấy vậy liền ngăn Tiểu Trình lại: "Đừng nói cho em ấy."

Tiểu Trình lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không được, cháu phải nói cho anh Tần Chu biết."

Hạ Dương nhìn cậu nhóc trước mặt, thoáng đau đầu cả lên, cuối cùng đành phải dỗ dành: "Chú sẽ mua đồ ăn cho nhóc, chuyện hôm nay đừng nói với ai hết nhé."

Hai mắt Tiểu Trình tức khắc sáng lên, vội hỏi lại: "Thật sao ạ?"

Hạ Dương gật đầu, dẫn Tiểu Trình đến siêu thị bên cạnh mua đồ. Cậu nhóc vừa vào cửa đã nhanh chân chạy về phía kệ để hàng, chọn một đống lớn đồ ăn vặt.

Sau khi ra khỏi siêu thị, Tiểu Trình vui vẻ ôm theo đống đồ ăn vặt, nói với Hạ Dương: "Chú Tiểu Dương, cháu nhất định sẽ giữ bí mật giúp chú."

Vẻ mặt Tiểu Trình còn rất nghiêm túc, nghiêm trang nói: "Đây là bí mật nhỏ của hai chúng ta, cháu chắc chắn sẽ không nói cho anh Tần Chu biết đâu."

Nhóc sẽ giúp chú Tiểu Dương giữ bí mật cho thật kỹ.

Bên kia, Hứa Thừa Yến còn đang ngủ trưa trong phòng nghỉ. Mà bởi vì bị bệnh nên Hứa Thừa Yến ngủ rất sâu, đến tận hơn ba giờ chiều mới tỉnh lại. Hứa Thừa Yến mở mắt ra, nhất thời còn có chút mơ hồ, nhìn sang bên cạnh thì thấy một thân ảnh ngồi trên sô pha.

"Phàm ca?" Hứa Thừa Yến khẽ gọi một tiếng rồi chống tay ngồi dậy.

Người đại diện đang ngồi xem điện thoại, khi phát hiện Hứa Thừa Yến đã tỉnh liền đi tới, thuận tay cầm lấy cốc giữ nhiệt trên bàn đưa qua cho cậu. Hứa Thừa Yến cũng cảm thấy cổ họng hơi khô liền nhận ấy uống một ngụm, nhưng đầu vẫn còn hơi choáng váng, rất khó chịu. 

Hứa Thừa Yến xoa xoa mi tâm, hỏi: "Phàm ca, mấy giờ rồi?"

"Ba giờ."

Hứa Thừa Yến sửng sốt, vội vàng xốc lên chăn bước xuống giường, hấp tấp nói: "Em ngủ quên mất, ba giờ còn có cuộc phỏng vấn..."

Người đại diện nhanh chóng ngăn cậu lại: "Không sao không sao, hoạt động buổi chiều đều đã hủy bỏ hết rồi."

"Hủy bỏ?" Hứa Thừa Yến ngồi ở mép giường, xoa xoa thái dương khẽ hỏi: "Sao lại hủy vậy ạ?"

"Cậu không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi trước đi." Người đại diện nói: "Xin nghỉ phép là được mà."

"Như thế thì sẽ làm trễ nãi công việc, không cần phải xin nghỉ đâu."

Người đại diện nhịn không được phản bác: "Cậu lại không thiếu tiền, cứ đua như vậy làm gì?"

Hứa Thừa Yến không trả lời.

"Hoạt động buổi chiều tôi đều giúp cậu đẩy lùi sang ngày khác rồi." Người đại diện đưa thuốc trị cảm qua: "Uống thuốc đi."

Hứa Thừa Yến nhìn chằm chằm thuốc trị cảm vài giây, sau đó mới nhận lấy. Uống thuốc xong, cậu lại hỏi: "Có phải Hạ Dương đã từng tới đây đúng không anh?"

"Ừm." Người đại diện gật đầu: "Bây giờ Hạ tổng vẫn còn ở bên ngoài với Tiểu Trình đấy."

"Anh ấy còn ở đây sao?" Hứa Thừa Yến nghe vậy thì có hơi ngạc nhiên liền bước xuống giường đi ra bên ngoài xem sao.

Sau khi ra ngoài, Hứa Thừa Yến liền nhìn thấy một lớn một nhỏ cách đó không xa. Hạ Dương đang ngồi trên sô pha cúi đầu xem điện thoại, còn Tiểu Trình thì ngồi ở bên cạnh thích thú ăn đồ ăn vặt của mình.

Hạ Dương cũng nhìn thấy Hứa Thừa Yến, lập tức buông điện thoại xuống: "Em khá hơn chút nào chưa?"

"Tốt hơn rồi." Hứa Thừa Yến cười cười: "Sao anh lại ở đây?"



"Có chút việc tìm Viên Liệt, vừa vặn tiện đường ghé qua."

Hứa Thừa Yến gật đầu, không nói gì nữa. Ở bên cạnh, Tiểu Trình ngẩng đầu tò mò nhìn hai người lớn, cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái.

Thật lâu sau, Hứa Thừa Yến đành lên tiếng phá tan sự im lặng: "Tôi đi nghỉ ngơi trước đã."

"Ừm." Hạ Dương đứng dậy, lại hỏi: "Lần sau chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé?"

Hứa Thừa Yến quay sang nhìn lại, cười nói: "Còn muốn ăn nữa à?"

Hạ Dương thoáng nhìn sang chỗ khác, giải thích: "Nhà hàng hôm qua ăn không ngon, anh muốn ăn cùng nhau một lần nữa."

Hứa Thừa Yến cũng nhớ tới nhà hàng Mộ Quang, chủ yếu đều là đồ ngọt.

"Không sao đâu." Hứa Thừa Yến cười, không có đáp ứng, chỉ tìm đại một lý do thoái thác: "Lần sau rồi nói sau."

Hạ Dương cũng thuận thế đồng ý: "Vậy lần sau lại nói tiếp."

Một người thì không cho câu trả lời chính xác, người kia cũng không tiếp tục hỏi thêm, chỉ đáp ứng "Lần sau lại nói".

Hứa Thừa Yến xoay người trở về phòng nghỉ, nằm xuống giường ngủ tiếp một giấc. Lúc tỉnh lại lần nữa thì đã là chạng vạng. Hứa Thừa Yến ngồi ở mép giường, cảm giác đầu vẫn còn hơi choáng váng nhưng không nghiêm trọng như hồi sáng nữa. 

Trong studio cũng không còn bao nhiêu người, chỉ có trợ lý cùng một vài nhân viên còn chưa tan làm. Hứa Thừa Yến đi ra phía ngoài, nhìn xung quanh một vòng không thấy được Hạ Dương thì đoán chắc hắn đã rời đi rồi. Nhưng một nhân vật khác là Tiểu Trình lại vẫn còn ở đây, ngồi yên lặng một mình trước bàn tròn ăn đồ ăn vặt.

Hứa Thừa Yến bước tới, nhìn đống đồ ăn vặt tràn ngập mặt bàn không khỏi lên tiếng hỏi: "Mua nhiều như vậy à? Ai mua cho nhóc vậy?"

Tiểu Trình thành thật trả lời: "Là Chú Tiểu Dương ạ!"

Hứa Thừa Yến cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì đối với câu trả lời này, thuận tay xoa xoa đầu Tiểu Trình. Lúc trước khi bọn họ còn quay《 Vườn lê 》 thì quan hệ giữa Tiểu Trình và Hạ Dương rất tốt, Hạ Dương còn lần nào cũng mua đồ ăn vặt cho Tiểu Trình. Có lẽ là hắn rất thích trẻ con.

Hứa Thừa Yến rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: "Anh ấy mua cho nhóc nhiều vậy sao?"

"Đây là bí mật của em và chú Tiểu Dương." Vẻ mặt Tiểu Trình tràn đầy nghiêm túc.

"Bí mật" Hứa Thừa Yến nhịn không được bật cười một tiếng, hỏi lại: "Bí mật gì thế?"

"Không được, không thể nói được." Tiểu Trình lắc lắc đầu.

Hứa Thừa Yến càng tò mò, chỉ là mua đồ ăn vặt thôi thì còn có bí mật gì nữa chứ, thế là cậu lại khẽ dụ dỗ tiếp: "Vậy nhóc trộm nói cho anh biết đi? Anh sẽ không nói cho ai khác đâu."

"Không thể nói." Tiểu Trình vẫn lắc đầu, thập phần kiên trì giữ vững quan điểm của mình.

Hứa Thừa Yến cười cười, thật ra cũng không để ý đến chuyện này lắm. Trẻ con mà, có đôi khi chính là như vậy, cứ ra vẻ thần thần bí bí.

Buổi tối, Hứa Thừa Yến trở về chung cư. Có điều chắc là do cậu đã ngủ cả buổi chiều rồi cho nên bây giờ không còn buồn ngủ nữa. Hứa Thừa Yến ngồi ở mép giường, uống thuốc ngủ mà trợ lý mới mua. Thuốc ngủ lần này thế mà lại có tác dụng, một lúc sau cậu liền cảm thấy buồn ngủ rồi nằm xuống gối ngủ thϊếp đi. 

Sáng hôm sau, khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại vẫn còn thấy có chút choáng váng, cảm giác thân thể mềm nhũn như bông không thể vực dậy tinh thần nổi, đây dường như là tác dụng phụ của thuốc. Cậu bước xuống giường tùy ý vò vò mái tóc, kết quả lại phát hiện trên tay có rất nhiều tóc bị rụng. 

Hứa Thừa Yến ngây ngẩn nhìn tóc rụng trong lòng bàn tay, lại nhìn sang chiếc gối, thấy trên đó cũng có một ít tóc. Tình trạng rụng tóc có điểm nhiều, Hứa Thừa Yến nhíu nhíu mày đứng dậy đi vào phòng tắm soi gương. Cũng may là tóc cậu khá dày nên nhìn không ra sự khác biệt nào.

Hứa Thừa Yến thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi rửa mặt trước. Buổi chiều còn phải tham gia một hoạt động phát sóng trực tiếp, thời điểm Hứa Thừa Yến đến thì thấy Lâm Trì Tiêu đã ở hậu đài rồi.

Lâm Trì Tiêu nhìn thấy cậu cũng gật đầu chào hỏi, lại thuận miệng hỏi han: "Cậu sao vậy?"

Hứa Thừa Yến không hiểu anh đang hỏi gì, khẽ nhìn sang: "Hửm?"

"Thức đêm à?" Lâm Trì Tiêu.

"Mấy ngày nay ngủ không ngon." Hứa Thừa Yến gật gật đầu, ngồi trên ghế chờ trang điểm.

Sau khi trang điểm xong, hai người đợi ở hậu đài được một lúc thì buổi phát sóng trực tiếp cũng chuẩn bị bắt đầu.

Hứa Thừa Yến và Lâm Trì Tiêu ngồi cùng nhau sau bàn dài, mỉm cười chảo hỏi trước ống kính. Nội dung buổi phát sóng trực tiếp này liên quan đến《 Vườn lê 》, chủ yếu là mọi người cùng trò chuyện tán gẫu một chút chuyện liên quan đến bộ phim. 

Có một phần hỏi đáp trong buổi phát sóng trực tiếp, MC lên tiếng hỏi: "Hình mẫu lý tưởng của Tần Chu lão sư là gì vậy?"



Phần hỏi đáp đã được thông báo trước, Hứa Thừa Yến cũng theo quy củ mà trả lời: "Tôi không có tiêu chuẩn gì cho hình mẫu lý tưởng cả, chỉ cần thích hợp là được."

"Vậy trạng thái hiện tại của Tần Chu lão sư là thế nào vậy?"

Hứa Thừa Yến: "Hiện tại tôi vẫn còn độc thân."

Hoạt động phát sóng trực tiếp kết thúc thì đã hơn 9 giờ tối. Hứa Thừa Yến đi vào hậu trường tổ tiết mục, lại không ngờ là Tô Đường cũng có mặt ở đây.

Tô Đường mỉm cười đi tới, nói với hai người: "Cùng đi ăn khuya đi."

"Ok." Hứa Thừa Yến vui vẻ đồng ý.

Thế là ba người họ cùng nhau đến một cửa hàng gần đó để ăn khuya. Tô Đường và Lâm Trì Tiêu ngồi cùng nhau, còn Hứa Thừa Yến thì ngồi ở đối diện Lâm Trì Tiêu. Lâm Trì Tiêu đã đi gọi món trước, Tô Đường thì ngồi nghịch điện thoại. 

Đột nhiên Tô Đường nhìn thấy gì đó liền lẩm bẩm: "Sao cái tên tra nam cặn bã này vẫn còn sống thế... Đồ không biết xấu hổ..."

Hứa Thừa Yến nghe được lời cô nói, ngẩng đầu lên thuận miệng hỏi: "Chị Tô Tô có chuyện gì vậy?"

"Còn không phải cái tên tra nam kia sao, người yêu cũ của tôi đã trở lại." Tô Đường cười lạnh một tiếng chế nhạo: "Còn muốn mời chị đây đi ăn cơm, da mặt cũng dày thật đấy."

Hứa Thừa Yến gật đầu, cậu cũng có chút ấn tượng với người yêu cũ này của Tô Đường. Trước đây cái tên kia cùng với Tô Đường gia nhập vào giới giải trí diễn vai quần chúng, hai người đã ở bên nhau nhiều năm, kết quả sau này cái tên kia lại chê Tô Đường không nổi tiếng nên liền quay đầu đi cặp kè với một nữ minh tinh tuyến ba. 

Nhưng hiện tại danh tiếng của Tô Đường đã cao hơn trước rất nhiều, mà nữ minh tinh tuyến ba kia lại càng ngày càng chìm, thế nên cái tên tra nam người yêu cũ kia liền quay xe đến tìm Tô Đường muốn nối lại tình xưa.

"Còn nói cái gì mà làm bạn rồi cùng nhau ăn bữa cơm nữa..." Giọng điệu Tô Đường thập phần lạnh nhạt: "Đúng là tưởng bở, ai lại đi làm bạn với người yêu cũ chứ!"

Động tác Hứa Thừa Yến chợt khựng lại, nhìn về phía Tô Đường ngập ngừng hỏi: "Không thể cùng người yêu cũ làm bạn bè sao?"

"Khẳng định là không thể a." Tô Đường theo bản năng đáp lại một câu. 

Hứa Thừa Yến cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, thoáng xuất thần. Mà trên màn hình điện thoại là tin nhắn Hạ Dương gửi tới...

【 Tuần sau có thời gian cùng nhau ăn bữa cơm không? 】

【 Lần này sẽ không có đồ ngọt đâu. 】

Tô Đường còn đang chơi điện thoại, bổ sung thêm: "Nhưng cũng tùy tình huống nha, nếu như cả hai đều không còn thích nhau nữa thì làm bạn bè cũng được."

Tô Đường lơ đãng nghiêng đầu nhìn sang, chú ý tới biểu hiện trên mặt Hứa Thừa Yến liền hỏi: "Sao thế?"

Hứa Thừa Yến trả lời: "Người yêu cũ của tôi cũng muốn hẹn tôi ra ngoài ăn cơm."

Tô Đường: "Hắn muốn quay lại với cậu?"

"Cũng không phải." Hứa Thừa Yến nói: "Hiện tại là bạn bè."

Tô Đường ở bên cạnh an tĩnh lắng nghe, đây cũng là lần đầu tiên cô nghe Hứa Thừa Yến đề cập đến vấn đề tình cảm.

Tô Đường có chút tò mò hỏi: "Hai người các cậu chia tay thế nào?"

Hứa Thừa Yến trả lời: "Chia tay trong hoà bình."

Tô Đường ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Con gái đã chủ động hẹn cậu đi ăn cơm thì đây chính là muốn quay lại với cậu đấy."

Hứa Thừa Yến thoáng sững sờ một lúc mới đáp: "Là nam."

Tô Đường nghe xong đáp án này liền ngây ngẩn cả người, nhưng cũng rất nhanh phản ứng lại gật đầu nói: "Dù sao cũng đều giống nhau, cậu xác định hai người chỉ là bạn bè thôi à? Anh ta cũng đã hẹn cậu rồi, ai mà biết anh ta có phải là muốn quay lại với cậu không chứ."

Hứa Thừa Yến nhìn chằm chằm tin nhắn trong điện thoại hồi lâu, không nói gì.

"Vậy còn cậu? Có muốn quay lại không?" Tô Đường tò mò: "Nếu muốn thì cứ thử xem sao đi."

---------------------------------------------------

Bánh cá: Mọi người đi chơi lễ thế nào rồi, chỗ tui mới mưa xong gió to lắm mà vẫn cố lết ra ngoài đi chơi với nhóm bạn rồi về trễ không kịp đăng chap cho mọi người luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau