Chương 13: Phim Canxi
Vở kịch đã đăng lên 3 tập, lời kịch của Chu Hạc không ít, qua nửa tháng nay số fan của cậu vù vù tăng lên.
"Cắt cắt cắt, Hoa Hồng, bảo cậu rên lên chứ không phải hô lên. Lạt mềm buộc chặt, thanh thuần vũ mị cậu hiểu không? Đoạn này chỉ có ba chữ mà thôi cậu phải làm sao cho người nghe mặt đỏ tai hồng cậu hiểu không?!" Tổ trưởng bên kia hô lên.
"Được rồi được rồi, hôm nay tạm thời cho cậu nghỉ, về nghiên cứu lại đi, thu âm rồi gửi lại cho tổ là được."
"Cảm ơn tổ trưởng." Chu Hạc cởi ra tay nghe, thở dài một hơi, vừa bước ra khỏi phòng thu âm thì nhận được tin nhắn của Cao Hiểu - diễn viên lồng tiếng nhân vật em trai và là công chính của bộ này.
[Yêu nhất mãnh nam: Hoa Hồng, tôi vừa nghe liền biết cậu không có kinh nghiệm trong chuyện này, khà khà, gửi cậu vài thứ "đồ tốt" nhớ học hỏi. (Đường link, đường link)]
Chu Hạc nhìn nội dung thì vẻ mặt bình tĩnh nhắn tin trả lời.
[Hoa hồng: Có thế thôi sao? (Khinh thường)]
[Yêu nhất mãnh nam: Cậu bớt ra vẻ, không rên được còn bày đặt, lo mà học hỏi đi.]
Nhắn xong Cao Hiểu hừ cười một tiếng, tắt điện thoại tiếp tục làm việc.
Chu Hạc nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, do dự nửa ngày vẫn quyết định lưu lại hai cái đường link để lần sau xem.
Cao Hiểu là Omega nhưng chất giọng thì trầm thấp tà mị như bá đạo tổng tài nên luôn lồng tiếng vai công hoặc nam chính.
Nghề này cũng không cần nhìn giới tính hoặc xem mặt hay ngoại hình, chỉ cần chất giọng hay là được, dù là tên béo 100 ký nếu có thể nói giọng loli thì vẫn có được vô số fan.
Chu Hạc cũng đang tìm hiểu các lớp học biến thanh - đổi giọng, nếu có thể thay đổi thành nhiều giọng khác nhau thì các nhân vật mà cậu có thể lồng tiếng cũng nhiều hơn.
Đoạn giường chiếu cậu quả thật diễn không được, chỉ có ba chữ là "hức" và "bệ hạ" nhưng Chu Hạc lại sai rất nhiều lần.
Chu Hạc không sao tìm được cảm giác, cậu không tiếp tục suy nghĩ, muốn cho đầu óc thư giãn rồi hãy nghĩ tiếp.
Chu Hạc đi lấy trái dưa hấu ra ngồi trước cửa sổ sát đất. Chu Hạc ngồi xếp bằng vừa ăn dưa hấu vừa nhìn ra biển, đây là góc nhìn cậu thích nhất, có thể bao quát cả một vùng biển và trời xanh.
Đây là biệt thự cạnh bãi biển của Sở Tinh Châu, từ khi cứu cậu đến bây giờ hai người vẫn luôn ở tại đây. Theo như người giúp việc nói, mỗi năm anh đều sẽ đến đây để nghỉ ngơi, năm nay lại đến sớm hơn một tháng so với bình thường. Cũng nhờ vậy mới cứu được cậu, nếu không Chu Hạc ngỏm rồi.
Ăn hết nửa trái dưa nhưng cũng không khiến cậu cảm thấy khá hơn. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Chu Hạc lại lấy điện thoại ra mở lên hai cái đường link. Cậu dáo dác nhìn xung quanh thì thấy không có ai, vì vậy cậu ngồi dựa lưng vào cửa kính, nhấn vào link và "học tập".
Tiểu thụ bên trong mông kiều eo thon da thịt trắng nõn như gốm sứ, Chu Hạc nhìn vào cũng ngứa ngáy trong lòng.
Nếu thằng công không phải trai đẹp sáu múi thì cậu sẽ không xem. Chu Hạc thầm nói.
Công quân cuối cùng cũng xuất hiện, đúng là đẹp trai thân hình mãnh nam cơ bắp, quá phù hợp với lý tưởng của Cao Hiểu. Khởi đầu thật trong sáng, anh chàng phục vụ và khách hàng khó tính, càng về sau càng nóng bỏng, khiến người thẹn thùng không dám xem.
Đang lúc Chu Hạc chăm chú vào bộ phim thì một bóng đen chặn ánh sáng của cậu, Sở Tinh Châu đứng phía trước, cúi đầu nhìn xuống hỏi: "Cậu đang làm..."
"A!" Sở Tinh Châu chưa nói hết câu thì Chu Hạc đã giật mình hét lên, cậu lập tức giấu điện thoại ở sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn anh, lắp bắp hỏi: "Không, không phải anh đang làm việc sao?"
"Tôi làm xong rồi." Sở Tinh Châu nhìn vào thứ cậu đang cố giấu.
Chu Hạc tính lén tắt điện thoại nhưng vì quá hồi hộp nên nhấn nhầm nút tăng âm lượng và thế là...
"Hức... Nhanh lên, muốn anh lên..."
"Bảo bối, em thật chặt..."
Âm thanh rên rỉ từ trong điện thoại truyền ra, cộng với tiếng nước và tiếng quần áo ma sát vào nhau, ái muội vô cùng. Không cần phải nói cũng biết Chu Hạc đang xem cái gì.
Chu Hạc như chú mèo bị đạp đuôi, lập tức đứng phắt dậy tắt cái điện thoại, khuôn mặt đỏ bừng giải thích: "Cái này, nó, cái kia... tôi chỉ là đang học tập mà thôi!"
Sở Tinh Châu vẫn rất bình tĩnh, chỉ nhìn cậu rồi hỏi lại: "Học tập?"
"Đúng vậy, chỉ là học tập mà thôi." Chu Hạc vờ bình tĩnh nói, nói xong còn nhún vai tỏ vẻ mục đích của cậu rất trong sáng, cũng giải thích về tại sao cậu lại xem phim.
"Cậu không tìm được cảm giác?" Sở Tinh Châu hỏi.
"Đúng vậy." Chu Hạc không quá muốn nói tiếp về chủ đề này, cậu nói xong liền muốn đi về phòng.
Đi được hai bước thì bị Sở Tinh Châu kéo tay lại, Chu Hạc khó hiểu hỏi: "Chuyện gì?"
Sở Tinh Châu nhìn vào mắt Chu Hạc, nghiêm túc nói: "Tôi giúp cậu."
Vì vậy vài phút sau hai người lại vào phòng thu âm, nhấn chế độ thu âm liền bắt đầu.
Sở Tinh Châu nói: "Chúng ta giao lưu tin tức tố ở đây là được."
"Từ, từ từ đã Sở Tinh Châu! Ở đây không có kính ngăn, tôi sẽ không nhịn được mất."
Quả như đã đoán, vì không có kính nhăn nên Chu Hạc theo bản năng ôm chặt Sở Tinh Châu, vùi vào lòng anh không ngừng phát run, âm thanh động tình ngọt nị.
"Kêu bệ hạ." Sở Tinh Châu âm thanh khàn khàn nói.
"Bệ hạ cái, đầu anh!"
Một lúc sau Chu Hạc nức nở ngoan ngoãn kêu: "Bệ hạ... hức."
Chỉ ba mươi phút sau cánh cửa phòng thu âm được mở ra, Chu Hạc đã ngất đi trong lòng anh. Sở Tinh Châu cũng đã giúp cậu cắt nối đoạn ghi âm gửi cho tổ chế tác.
Tổ trưởng nhận được còn cảm khái cậu làm việc có hiệu quả, Cao Hiểu nghe thế nghĩ rằng hai đường link của hắn có tác dụng rồi.
"Cắt cắt cắt, Hoa Hồng, bảo cậu rên lên chứ không phải hô lên. Lạt mềm buộc chặt, thanh thuần vũ mị cậu hiểu không? Đoạn này chỉ có ba chữ mà thôi cậu phải làm sao cho người nghe mặt đỏ tai hồng cậu hiểu không?!" Tổ trưởng bên kia hô lên.
"Được rồi được rồi, hôm nay tạm thời cho cậu nghỉ, về nghiên cứu lại đi, thu âm rồi gửi lại cho tổ là được."
"Cảm ơn tổ trưởng." Chu Hạc cởi ra tay nghe, thở dài một hơi, vừa bước ra khỏi phòng thu âm thì nhận được tin nhắn của Cao Hiểu - diễn viên lồng tiếng nhân vật em trai và là công chính của bộ này.
[Yêu nhất mãnh nam: Hoa Hồng, tôi vừa nghe liền biết cậu không có kinh nghiệm trong chuyện này, khà khà, gửi cậu vài thứ "đồ tốt" nhớ học hỏi. (Đường link, đường link)]
Chu Hạc nhìn nội dung thì vẻ mặt bình tĩnh nhắn tin trả lời.
[Hoa hồng: Có thế thôi sao? (Khinh thường)]
[Yêu nhất mãnh nam: Cậu bớt ra vẻ, không rên được còn bày đặt, lo mà học hỏi đi.]
Nhắn xong Cao Hiểu hừ cười một tiếng, tắt điện thoại tiếp tục làm việc.
Chu Hạc nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, do dự nửa ngày vẫn quyết định lưu lại hai cái đường link để lần sau xem.
Cao Hiểu là Omega nhưng chất giọng thì trầm thấp tà mị như bá đạo tổng tài nên luôn lồng tiếng vai công hoặc nam chính.
Nghề này cũng không cần nhìn giới tính hoặc xem mặt hay ngoại hình, chỉ cần chất giọng hay là được, dù là tên béo 100 ký nếu có thể nói giọng loli thì vẫn có được vô số fan.
Chu Hạc cũng đang tìm hiểu các lớp học biến thanh - đổi giọng, nếu có thể thay đổi thành nhiều giọng khác nhau thì các nhân vật mà cậu có thể lồng tiếng cũng nhiều hơn.
Đoạn giường chiếu cậu quả thật diễn không được, chỉ có ba chữ là "hức" và "bệ hạ" nhưng Chu Hạc lại sai rất nhiều lần.
Chu Hạc không sao tìm được cảm giác, cậu không tiếp tục suy nghĩ, muốn cho đầu óc thư giãn rồi hãy nghĩ tiếp.
Chu Hạc đi lấy trái dưa hấu ra ngồi trước cửa sổ sát đất. Chu Hạc ngồi xếp bằng vừa ăn dưa hấu vừa nhìn ra biển, đây là góc nhìn cậu thích nhất, có thể bao quát cả một vùng biển và trời xanh.
Đây là biệt thự cạnh bãi biển của Sở Tinh Châu, từ khi cứu cậu đến bây giờ hai người vẫn luôn ở tại đây. Theo như người giúp việc nói, mỗi năm anh đều sẽ đến đây để nghỉ ngơi, năm nay lại đến sớm hơn một tháng so với bình thường. Cũng nhờ vậy mới cứu được cậu, nếu không Chu Hạc ngỏm rồi.
Ăn hết nửa trái dưa nhưng cũng không khiến cậu cảm thấy khá hơn. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Chu Hạc lại lấy điện thoại ra mở lên hai cái đường link. Cậu dáo dác nhìn xung quanh thì thấy không có ai, vì vậy cậu ngồi dựa lưng vào cửa kính, nhấn vào link và "học tập".
Tiểu thụ bên trong mông kiều eo thon da thịt trắng nõn như gốm sứ, Chu Hạc nhìn vào cũng ngứa ngáy trong lòng.
Nếu thằng công không phải trai đẹp sáu múi thì cậu sẽ không xem. Chu Hạc thầm nói.
Công quân cuối cùng cũng xuất hiện, đúng là đẹp trai thân hình mãnh nam cơ bắp, quá phù hợp với lý tưởng của Cao Hiểu. Khởi đầu thật trong sáng, anh chàng phục vụ và khách hàng khó tính, càng về sau càng nóng bỏng, khiến người thẹn thùng không dám xem.
Đang lúc Chu Hạc chăm chú vào bộ phim thì một bóng đen chặn ánh sáng của cậu, Sở Tinh Châu đứng phía trước, cúi đầu nhìn xuống hỏi: "Cậu đang làm..."
"A!" Sở Tinh Châu chưa nói hết câu thì Chu Hạc đã giật mình hét lên, cậu lập tức giấu điện thoại ở sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn anh, lắp bắp hỏi: "Không, không phải anh đang làm việc sao?"
"Tôi làm xong rồi." Sở Tinh Châu nhìn vào thứ cậu đang cố giấu.
Chu Hạc tính lén tắt điện thoại nhưng vì quá hồi hộp nên nhấn nhầm nút tăng âm lượng và thế là...
"Hức... Nhanh lên, muốn anh lên..."
"Bảo bối, em thật chặt..."
Âm thanh rên rỉ từ trong điện thoại truyền ra, cộng với tiếng nước và tiếng quần áo ma sát vào nhau, ái muội vô cùng. Không cần phải nói cũng biết Chu Hạc đang xem cái gì.
Chu Hạc như chú mèo bị đạp đuôi, lập tức đứng phắt dậy tắt cái điện thoại, khuôn mặt đỏ bừng giải thích: "Cái này, nó, cái kia... tôi chỉ là đang học tập mà thôi!"
Sở Tinh Châu vẫn rất bình tĩnh, chỉ nhìn cậu rồi hỏi lại: "Học tập?"
"Đúng vậy, chỉ là học tập mà thôi." Chu Hạc vờ bình tĩnh nói, nói xong còn nhún vai tỏ vẻ mục đích của cậu rất trong sáng, cũng giải thích về tại sao cậu lại xem phim.
"Cậu không tìm được cảm giác?" Sở Tinh Châu hỏi.
"Đúng vậy." Chu Hạc không quá muốn nói tiếp về chủ đề này, cậu nói xong liền muốn đi về phòng.
Đi được hai bước thì bị Sở Tinh Châu kéo tay lại, Chu Hạc khó hiểu hỏi: "Chuyện gì?"
Sở Tinh Châu nhìn vào mắt Chu Hạc, nghiêm túc nói: "Tôi giúp cậu."
Vì vậy vài phút sau hai người lại vào phòng thu âm, nhấn chế độ thu âm liền bắt đầu.
Sở Tinh Châu nói: "Chúng ta giao lưu tin tức tố ở đây là được."
"Từ, từ từ đã Sở Tinh Châu! Ở đây không có kính ngăn, tôi sẽ không nhịn được mất."
Quả như đã đoán, vì không có kính nhăn nên Chu Hạc theo bản năng ôm chặt Sở Tinh Châu, vùi vào lòng anh không ngừng phát run, âm thanh động tình ngọt nị.
"Kêu bệ hạ." Sở Tinh Châu âm thanh khàn khàn nói.
"Bệ hạ cái, đầu anh!"
Một lúc sau Chu Hạc nức nở ngoan ngoãn kêu: "Bệ hạ... hức."
Chỉ ba mươi phút sau cánh cửa phòng thu âm được mở ra, Chu Hạc đã ngất đi trong lòng anh. Sở Tinh Châu cũng đã giúp cậu cắt nối đoạn ghi âm gửi cho tổ chế tác.
Tổ trưởng nhận được còn cảm khái cậu làm việc có hiệu quả, Cao Hiểu nghe thế nghĩ rằng hai đường link của hắn có tác dụng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất