Tuyệt Địa Cầu Sinh

Chương 54

Trước Sau
Hạ Tiểu Húc nôn nao trong lòng, mất cảm giác nhìn Kỳ Túy cùng Vu Dương, đột nhiên rất có suy nghĩ muốn từ chức.

Hắn, Hạ Tiểu Húc, sinh viên tài cao tốt nghiệp 211 đại học trong nước, tuổi còn trẻ, thuận buồn xuôi gió, sao không làm chút gì như xây dựng chủ nghĩa xã hội trở nên càng toàn diện hơn? Mà lại phụ lòng thanh xuân, tùy ý vận mệnh ở trong căn cứ chập trùng lên xuống, ngày ngày dựa vào Thái thái khẩu phục dịch kéo dài tính mạng.

Tiền đội trưởng chủ động gánh tội: “Quên đi, cũng do tôi, tôi đang nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào…”

Tân đội trưởng vội vàng nhận tội theo: “Tôi, tôi, tôi nên thương lương với các cậu trước mới đúng.”

Tiền đội trưởng nở nụ cười: “Liên quan gì tới em, mang team đi huấn luyện thực chiến là điều nên làm…”

Tân đội trưởng lắc đầu: “Do em kinh nghiệm không đủ…”

“Không trách các cậu! Đều do tôi! Đều do tôi được chưa?!!” Hạ Tiểu Húc muốn quỳ rồi, “Kỳ Túy thề đi! Cậu thề cậu sẽ bình luận bình thường! Không làm gì cả! Cậu phải thề! Cậu lấy tính mạng Bốc Na Na ra thề!!!”

Bốc Na Na mới vừa ăn cơm no lên lầu, cảnh giác nhìn ba người trong phòng huấn luyện, “Các cậu đang nói cái gì?”

Vu Dương lúng túng, giải thích lại.

Bốc Na Na giận dữ: “Vậy thì mắc mớ gì đến tôi? Loại thề độc kiểu này không phải hay dùng mạng bạn trai cũ để thề sao?!”

Vu Dương: “…”

Kỳ Túy nhìn Bốc Na Na, cười dịu dàng: “Cậu vừa nói cái gì thế? Nói lại lần nữa?”

Bốc Na Na tự dưng đổ mồ hôi lạnh cả người, hắn vừa cẩn thận từng li từng tí một dán vào mặt tường lết về máy của mình, vừa nhỏ giọng nói: “Không thì… Bảo Kỳ Túy tìm người khác thay thế? Nói thật… Tôi cũng không muốn nghe lão súc sinh này bình luận lúc tôi thi đấu…”

“Có ý gì?” Kỳ Túy nhíu mày, “Người ngoài không chê trách thì thôi, ít ra nội bộ chúng ta cũng nên tán thành việc tôi làm bình luận chứ?”

Kỳ Túy nhìn Vu Dương, Vu Dương yên lặng nuốt nuốt nước bọt, “Tán thành…”

Vô cùng trái ý lương tâm.

Chỉ có Vu Dương mặt ngoài cố chống đỡ, một lát sau đến lần Lão Khải cùng Tân Ba lên lầu nghe được tin này thì ôm đầu hét lên, từ chối thẳng không cần nói nhiều.

Lòng người dễ thay đổi.

Kỳ Túy nghiêng đầu nhìn Hạ Tiểu Húc, “Thấy không? Cậu tìm cho tôi một công việc không được bất luận người nào chờ mong, chính team của mình còn không muốn để cho tôi đi…”

Hạ Tiểu Húc rít gào: “Mấy ngày nay tôi đã nhịn lắm rồi đó! Về nhà một chuyến cũng chẳng thoải mái gì! Tôi là muốn để cậu ấy trào phúng xả giận từng team khác một lần một! Sao, được không?!”

“Đúng vậy.” Kỳ Túy nhìn Lão Khải cùng Tân Ba, “Sao hả? Các cậu thì sao? Năng lực hai người đều rất kém cỏi, bình thường cũng chẳng nỗ lực mấy gì, ưu điểm duy nhất chính là tâm thái đủ ổn, sao giờ lại còn dưỡng ra tật xấu trái tim thủy tinh?”

Lão Khải Tân Ba trong nháy mắt uể oải.

Kỳ Túy thiếu đạo đức mà không tự biết, nhìn Hạ Tiểu Húc: “Vừa nãy tôi trào phúng?”

Hạ Tiểu Húc gian nan đỡ tường: “Quên đi, tôi sẽ nghĩ thêm biện pháp, sắp hai giờ rồi, các cậu huấn luyện trước đi, đừng chậm trễ chính sự…”

Đội 1 huấn luyện như bình thường, chờ sắp tới phút vào trận, Vu Dương gửi tin nhắn trên steam cho Kỳ Túy.

Youth: Em không hề muốn cho anh đi…

Drunk: Không cảm giác được.

Youth: Anh… giận rồi?

Drunk: Xì, sao có thể.

Youth: Anh làm bình luận viên, em sợ em không chiến đấu được.

Drunk:?

Youth: … Chỉ muốn anh.

Kỳ Túy nhìn tin nhắn lưu lại, tâm trạng trong nháy mắt tốt hẳn lên.

Kỳ Túy đang định trả lời, thì điện thoại rung lên, Kỳ mẹ gửi tin nhắn cho Kỳ Túy, Kỳ Túy ra khỏi phòng huấn luyện đi gọi điện thoại.

Kỳ Túy hỏi: “Chuyện căn nhà có động tĩnh?”

Kỳ mẹ ừm một tiếng: “Con trai bạn học cũ của mẹ muốn kết hôn, muốn mua căn nhà đó.”

“Con đúng là khiến mẹ dài mặt.” Kỳ mẹ lạnh nhạt nói, “Thằng bé kia bằng tuổi con, người ta mua nhà, còn con bán nhà.” [3]

[3] dài mặt kiểu như làm tăng/mất thể diện.

Kỳ Túy không nói gì, chỉ cười ra tiếng.

Kỳ mẹ lạnh lùng nói: “Không sai, ít ra thì vẫn lạc quan.”



“Không.” Kỳ Túy câu môi cười cười, “Đúng là con khiến mẹ dài mặt trước người bạn học kia, con trai của người đó bằng tuổi con… Thì sao? Năm nay hắn mới mua được nhà? Còn con thì…”

Kỳ Túy ngẫm lại giây lát, nhớ lại hồi đó, khiêm tốn: “Căn nhà đó con mua lúc hai mươi tuổi.”

Kỳ mẹ: “…”

“Mẹ không tìm con để ôn chuyện.” Kỳ mẹ đã hơi mất kiên nhẫn, “Giá cả mẹ đã thương lượng tốt thay con rồi, mẹ cũng không có mặt mũi mà đi cò kè mặc cả cho con, thấy thích hợp liền đồng ý rồi, con không có chuyện gì thì đi làm thủ tục đi.”

Kỳ Túy đáp ứng: “Vâng vâng, mẹ vất vả rồi.”

Kỳ mẹ: “Không có chuyện gì thì mẹ cúp…”

“Chờ chút.” Kỳ Túy nở nụ cười, “Phiền mẹ một chuyện nữa.”

“Chuyện gì?” Kỳ mẹ tốt bụng đâm dao găm cho Kỳ Túy một nhát, “Còn chưa đủ tiền à? Phải giúp con bán nốt căn nhà còn lại sao?”

Kỳ Túy đi ra ngoài, “Mẹ xem giúp con một chút, có phòng nhỏ nào thích hợp, không cần lớn lắm, vị trí địa lý tốt là được.”

Kỳ mẹ nhíu mày.

“Vu Dương cũng tích được chút tiền, vẫn để ở chỗ con, thật ra đã đủ để trả.” Kỳ Túy nói, “Cả ngày em ấy không ra khỏi cửa, không tiêu gì, cũng không hiểu quản lý tài sản, tiền tiết kiệm trong ngân hàng quá nhiều, trước đây con từng muốn xem nhà cho em ấy, nhưng không có thời gian, cũng không hiểu bằng mẹ.”

Kỳ mẹ nói: “Tiền tiết kiệm của con… Cũng không ít phải không? Mà không phải con đang thiếu tiền sao?”

Kỳ Túy hỏi ngược lại: “Cái đó thì liên quan gì tới cái này?” (tui thấy có gì mờ ám ở đây, và tui đã hiểu)

Kỳ mẹ hơi khựng lại, nở nụ cười.

Kỳ mẹ đáp ứng, cay nghiệt với Kỳ Túy vài câu rồi cúp điện thoại.

Điều kiện thu mua club đã hoàn thành, chỉ chờ một thời cơ thích hợp.

Kỳ Túy thu hồi điện thoại, đi vào phòng huấn luyện.

“Bình luận thì cứ bình luận đi.” Sau khi kết thúc một trận tập luyện, trong khoảng thời gian chờ đợi, Vu Dương tháo tai nghe xuống, khẽ nói với ba người, “Chuyện đã định rồi, khỏi nói nữa.”

Bốc Na Na tuyệt vọng: “Tôi chỉ sợ cậu ấy vừa bình luận vừa mắng tô!”

Lão Khải tâm sự nặng nề: “Tôi còn lo lắng nhiều hơn, tôi sợ cậu ấy không nhìn nổi thao tác của tôi, để nhân viên tới khiêng cả ghế lẫn người tôi xuống, rồi chính cậu ấy đeo balo thiết bị tới…Cậu ấy đi bình luận có mang theo balo thiết bị ngoài luôn để đề phòng không nhở?”

“Sao có thể?” Vu Dương khẽ nói, “Đùa là đùa, chứ đừng có nói vậy trước mặt anh ấy… Không hay.”

Lão Khải nhịn cười: “Đội trưởng, Kỳ Túy không phải trái tim thủy tinh, cậu xem bình thường mọi người hỗ tổn thế nào?” (nói móc lẫn nhau nhưng không gây ác cảm)

“Không giống nhau.” Vu Dương nhẹ giọng nói, “Tuy anh ấy đã giải nghệ, nhưng trong lòng hẳn là vẫn muốn tham gia, anh ấy thích nhất chính là eSports, nên đừng lấy chuyện này ra… Đùa giỡn.”

Bốc Na Na nở nụ cười: “Không phải cậu ấy thích nhất là cậu sao?”

Vu Dương lắc đầu: “Không phải.”

Trong hành lang, Kỳ Túy nhướng mày.

Không phải?

Kỳ Túy cười nhạt, xem ra đêm nay huấn luyện cần “cho ăn”.

Đối xử với tiểu đội trưởng quá thân sĩ quá dịu dàng, làm em ấy bắt đầu ăn nói bậy bạ.

Không nghiêm khắc một chút, không trừng phạt một chút là không được rồi.

Trong phòng huấn luyện, Vu Dương còn đang khuyên các thành viên: “Không chừng sau này sẽ là bình luận viên chuyên nghiệp, làm quen trước đi.”

Kỳ Túy nhẹ nhàng lắc đầu, chờ mua được club lại, thì anh cũng không rảnh thế này nữa.

Vu Dương lại nói: “Các cậu đều sống trong một gia đình tốt, nên không biết, tìm một công việc gì đó…cũng đâu có dễ.”

Kỳ Túy: “…”

Vu Dương quá thiên vị Kỳ Túy, đã bắt đầu ăn nói linh tinh, “Lại nói tôi cảm thấy đội trưởng bình luận rất hay, rất sắc bén, một trận thấy máu, tôi không biết các cậu thấy thế nào, chứ tôi nghe là thật sự cảm thấy rất hài lòng.”

“Hài lòng?” Bốc Na Na đau lòng nhìn Vu Dương thần trí không rõ, một lời khó nói hết nói, “Được rồi… Nếu cậu đã nói vậy, nhưng mà Vu Dương này… Tôi hi vọng là cậu vui vẻ thật sự.”

Lão Khải cũng đau lòng nhìn Vu Dương: “Là cái gì khiến cậu với động thái thị lực TOP1 trở nên mù quáng như vậy? Là trách nhiệm sao? Hay là tình yêu…”

Kỳ Túy nghe không vô, ho nhẹ một tiếng, trong phòng huấn luyện nhất thời yên lặng như tờ.

Kỳ Túy giống như cái gì cũng không nghe thấy, lắc trở về vị trí của mình.

Kỳ Túy hồi tưởng lại dáng vẻ Vu Dương che chở cho mình, miệng hơi cười cười.



Anh biết rõ Vu Dương sắp xếp không thành vấn đề, đội 1 mới còn chưa chính thức rèn luyện ở giải đấu offline nào, xác thực nên luyện binh.

Kỳ Túy cũng biết bản thân anh sẽ ảnh hưởng đến phát huy của team, cân nhắc hai giây, Kỳ Túy nghĩ đến ra một biện pháp hay.

Bốc Na Na nói trước đó rất đúng, tìm người thay anh là được.

Tâm trạng Kỳ Túy rất tốt, nhanh chóng nghĩ đến bạn cũ của mình, Hoa Lạc Đoàn kỵ sĩ.

Kỳ Túy thoát khỏi màn hình game, mở Trực tiếp Douyu ra, gặp đúng lúc Hoa Lạc đang trực tiếp.

Kỳ Túy có chút tự mình biết mình, biết rõ dựa vào tình anh em cây khế giữa mình và Hoa Lạc, nếu lén lút tìm hắn nhất định sẽ bị cự tuyệt, cho nên muốn chào hỏi ngay trên Douyu.

Kỳ Túy dùng tài khoản hội viên Chí Tôn tiến vào Trực tiếp Hoa Lạc, trong trực tiếp thông báo vang dội một hồi, sau đó bình luận spam điên cuồng.

Hoa Lạc còn đang chuẩn bị luyện tập, hắn bớt thời gian liếc mắt nhìn bình luận đang lăn nhanh chóng qua trực tiếp, nhìn kỹ.

Kỳ Túy nghĩ rằng Hoa Lạc sẽ đồng ý.

Cũng là người thích giữ mặt mũi, không đến nỗi ngay mặt từ chối chứ?

Huống hồ anh còn rất có lễ phép nữa đó.

Binh mã chưa động, lương thảo đi đầu.

Kỳ Túy không đề chuyện bình luận trước, mà tặng cho Hoa Lạc một món quà.

Bó hoa nhỏ tương đương ba đồng nhân dân tệ.

Hoa Lạc mất cảm giác nhìn đóa hoa gầy yếu khen thưởng kia: “…”

Kỳ Túy đánh chữ ở màn đạn.

“Drunk: Người anh em, giúp một chuyện.”

Hoa Lạc cảnh giác nhìn màn đạn.

“Drunk: Có giải đấu cần bình luận, chỗ tôi có chuyện nên không đi được, cậu thay tôi nha?”

Hoa Lạc tận lực duy trì phong độ, nhịn nhịn, “Cút đi…”

“Drunk:?”

“Drunk: Ăn rồi phủi mông?”[4]

[4]”cật nhân chủy đoản” = há mồm ăn của người ta thì ko nói nặng được người ấy.

tục ngữ việt tương đương là “há miệng mắc quai”, nhưng ở đây mình để ăn rùi phủi mông.

“…” Hoa Lạc hờ hững nhìn đóa hoa trị giá ba đồng tiền kia, thê lương nói, “Cậu nói cái này? A… Tôi nhớ cái ngày cậu tỏ tình, quét một mạch mấy vạn đồng tiền quà ở Trực tiếp Youth phải không nhở?”

“Drunk: Đúng đấy, hoa này là lúc đó tôi khen thưởng cho em ấy, hệ thống tự động tặng kèm, có một trăm đóa.”

Hoa Lạc phát điên: “Vậy ít ra cậu cũng phải lấy ra hết chứ! Tặng kèm mà cũng không cho đủ?!”

“Drunk: Tôi sợ cậu không đáp ứng, còn phải giữ lại tặng cho Chu câm.”

Hệ thống Trực tiếp Douyu thông báo: Hội viên Chí Tôn Drunk bị Flower mời ra khỏi Trực tiếp Đoàn kỵ sĩ.

“May là chưa tặng hết cái đống này.”

Kỳ Túy lại mở ra Trực tiếp đội trưởng Chu Phong team TGC, anh ngã một lần nên khôn ra thêm, lần này tặng một lần ba đóa hoa…

Không tới 3 phút, Kỳ Túy bị Chu Phong cấm nói.

Sau bảy phút, Kỳ Túy bị đội trưởng team FIRE Nghiệp Hỏa mời ra khỏi trực tiếp.

Sau mười phút, Kỳ Túy vô cùng oanh liệt bị quản lí team Lioness tự mình mời ra khỏi trực tiếp.

Sau mười lăm phút… Hạ Tiểu Húc lên đến nơi rồi.

Hạ Tiểu Húc cầm một phong thư từ chức quản lí, lấy chết để uy hiếp, thành công ngăn cản Kỳ Túy không để cho anh tiếp tục gây nghiệp chướng.

Kỳ Túy bất đắc dĩ thoát tài khoản chính, đóng trực tiếp Douyu.

Lần này không thể trách anh, anh đã tận lực, nên đừng tiếc nuối.

Chuyện bình luận này, cứ thế định ra.

________________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau