Trọng Sinh Chi Nhật Kí Nuôi Lớn Vợ Yêu

Chương 90: Gặp Âu Ngải Nhạc

Trước Sau
Edit: Bông

Suốt mấy ngày nay Cao Chí Bác không gặp bác bảo vệ, hôm nay đột nhiên nhìn thấy còn có chút kinh ngạc vì trạng thái của ông.

Sắc mặt bác bảo vệ không quá tốt, quầng mắt đen sì chứng tỏ mấy ngày liền không nghỉ ngơi.

"Bác Âu, bác có việc gì à?"

Bác bảo vệ tay cầm điếu thuốc nhưng không hút: "Không có gì, em trai bảo bối còn cháu còn đang đợi, sao không đi đi?"

"Trong nhà bác xảy ra chuyện gì à?"

Bác bảo vệ cười cười lắc đầu: "Đừng lo lắng, không có việc gì."

Người ta đã không muốn nói, Cao Chí Bác cũng không gặng hỏi nữa: "Có chuyện gì thì bác cứ nói với cháu, nếu giúp được cháu nhất định sẽ giúp."

Bác bảo vệ bật cười: "Được được được! Mau đi đi!"

Cao Chí Bác nắm tay Hạ Dư Huy rời đi.

Nhìn theo bóng lưng bọn họ, bác bảo vệ hung hăng rít một điếu thuốc, ném tàn thuốc xuống gạt tàn, xoa xoa đôi mắt đâu nhức, trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt tái nhợt của Âu Ngải Nhạc.

Ngày hôm sau Cao Chí Bác lại không thấy bác bảo vệ. Cao Chí Bác nhíu mày, đi hỏi giáo viên thì chỉ biết bác bảo vệ xin nghỉ, còn lí do vì sao thì họ cũng không biết.

Cao Chí Bác rất có hảo cảm với bác bảo vệ, thứ nhất là vì ông từng giúp hắn, thứ hai là vì cố sự giữa ông với Lý Nhạc, cảm giác trơ mắt nhìn người yêu thương mình chết đi, trải qua một đời hắn đã hiểu.

Lại qua vài ngày, Cao Chí Bác gặp được bác bảo vệ, lần này trông ông còn tiều tụy hơn trước.

Cao Chí Bác trực tiếp hỏi: "Bác Âu, trong nhà bác xảy ra chuyện gì à?"

Bác bảo vệ nhìn Cao Chí Bác, bất đắc dĩ thở dài: "Nhạc Nhạc bị bệnh, cần hai mươi vạn để phẫu thuật. Bác con mẹ nó biết đi đâu mượn nhiều như vậy? Mấy ngày nay bác đi tìm chiến hữu cũ, chấp vá mãi mới được năm vạn. Mẹ nó chứ! Trước kia ở bên nhau, nói cái gì mà tình nghĩa anh em là quan trọng nhất, hiện tại thật sự có chuyện thì chẳng có mấy người giúp!"

"Bác còn thiếu nhiều không?"

"Gần mười ba vạn. Nếu thật sự không mượn được nữ thì bác sẽ bán nhà đi."

"Vậy sau này hai người ở đâu?"

"Đi thuê phòng ở tạm thôi, miễn không bị đông chết bên ngoài là được."

Cao Chí Bác trầm mặc nửa ngày mới hỏi: "Ngày mai bác có đi làm không?"

"Có chứ. Nhạc Nhạc đã khá hơn rồi, không cần bác chăm sóc nữa."

"Vậy được, cháu về trước đây."

"Đi đi."

Cao Chí Bác dẫn Hạ Dư Huy trở về nhà, ngồi trước máy tính tính toàn số tiền mình đang có, mấy năm nay gửi ngân hàng thu vào cũng được mấy vạn nhưng so với mười ba vạn thì vẫn thiếu rất nhiều, sinh hoạt phí và tiền tiêu vặt hàng tháng mẹ Cao cho cũng chỉ có năm nghìn.

Hạ Dư Huy ngồi bên cạnh thấy Cao Chí Bác tính toán liền hỏi: "Anh định cho bác Âu mượn tiền à?"

Cao Chí Bác bế Hạ Dư Huy đặt lên đùi mình: "Bác Âu là người tốt nhưng sống không dễ dàng gì, anh định giúp một chút."

Hạ Dư Huy nhảy xuống, chạy ra ngoài, lúc sau quay lại trên tay đã nhiều thêm hai quyển sổ tiết kiệm: "Đây là tiền tiêu vặt ba cho em, em chưa dùng tí nào đâu, cho anh đấy. Còn cái này...là tiền mừng tuổi hàng năm mẹ gửi vào ngân hàng cho em."

Cao Chí Bác nhìn hai quyển sổ trong tay Hạ Dư Huy: "Anh sẽ nghĩ cách, chưa đến lúc cần dùng tiền của em đâu. Nếu bây giờ dùng hết số tiền này, nhỡ sau này có tình huống khẩn cấp thì chúng ta biết đi đâu đời tiền đây?"



Hạ Dư Huy nghiêng đầu nhìn Cao Chí Bác: "Vậy anh phải làm sao bây giờ? Tiền của anh không đủ."

Cao Chí Bác hôn lên chớp mũi Hạ Dư Huy: "Anh sẽ có biện pháp, anh chính là Superman của em mà."

Hạ Dư Huy lập tức bật cười, đột nhiên có chút tờ mò với bác Âu. Trước kia cậu cũng biết Cao Chí Bác có quan hệ không tồi với bác bảo vệ, đại khái là Cao Chí Bác từng được ông giúp.

"Anh rất thân với bác bảo vệ ạ?"

"Cũng được. Làm sao vậy?"

"Vậy anh biết tại sao chân bác ấy lại bị vậy không?"

Cao Chí Bác nhìn chằm chằm Hạ Dư Huy, không hé răng.

Hạ Dư Huy nghi hoặc nhìn hắn: "Anh?"

Cao Chí Bác thấp giọng nói: "Trước đây bác Âu là bộ đội đặc chủng, sau một lần làm nhiệm vụ thì bị thương một chân."

Hạ Dư Huy kinh ngạc trừng lớn mắt: "Bác Âu trước kia là bộ đội đặc chủng? Chính là nhân vật rất lợi hại trên TV á?"

Cao Chí Bác bật cười: "Trông không giống đúng không?"

Hạ Dư Huy nhớ lại bộ dạng của bác Âu, lắc lắc đầu: "Không giống."

Cao Chí Bác ôm người vào lòng: "Bác ấy đã đem gai nhọn trên người mình giấu hết đi nên em mới không thấy giống."

"Bác ấy rất lợi hại ạ?"

"Hẳn là vậy."

"Vậy tại sao bác ấy lại đến trường mình làm bảo vệ?"

Hạ Dư Huy không nhận được câu trả lời, ngẩng lên thì thấy trong mặt Cao Chí Bác có chút ưu thương, không rõ nguyên do: "Anh ơi?"

Cao Chí Bác xoa mặt Hạ Dư Huy, thấp giọng nói nhỏ: "Bởi vì trong lần làm nhiệm vụ kia, bác ấy không chỉ mất đi một chân mà còn mất đi một người rất quan trọng."

Cao Chí Bác chầm chậm kể cố sự của bác Âu cho Hạ Dư Huy nghe.

Hạ Dư Huy nghiêm túc nghe, không lên tiếng đánh gãy lời Cao Chí Bác, thẳng đến khi Cao Chí Bác dừng lại.

"Em hiểu vì sao bác Âu ở đây chưa?"

Hạ Dư Huy cúi đầu, có chút rầu rĩ không vui: "Là để lưu giữ hồi ức giữa bác ấy và người bác ấy yêu... "

Cao Chí Bác ừ một tiếng.

Hạ Dư Huy vẫn cúi đầu: "Anh..."

"Sao?"

"Anh nói xem.....Chúng ta có giống bọn họ không?"

Cao Chí Bác sửng sốt, nâng mặt Hạ Dư Huy lên, nhìn thẳng vào mắt cậu nói: "Sẽ không, chúng ta là chúng ta, bọn họ là bọn họ. Chúng ta vĩnh viễn sẽ không trở thành bọn họ."

Hạ Dư Huy nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, một lúc lâu sau mới trả lời: "Em muốn đi thăm con trai bác Âu." Cậu muốn gặp người giống Lý Nhạc kia.

"Ngày mai tan học chính ta lại đi tìm bác Âu, được không?"

"Có cần mua gì không?"



"Tùy tiện mua cái gì đó là được, bác Âu không để ý đâu."

Ngày hôm sau, vừa tan học Cao Chí Bác liền dẫn Hạ Dư Huy đến phòng bảo vệ.

Bác bảo vệ nhìn thấy hai người liền hỏi: "Có chuyện gì à?"

"Bọn cháu muốn đi thăm Nhạc Nhạc."

"Vậy đợi bác một lúc."

Bác bảo vệ tan làm, ba người vào tiệm cơm ăn chút gì đó rồi mới đến bệnh viện.

Cao Chí Bác mua một túi hoa quả, bác bảo vệ cũng không ngăn cản, càng quen biết lâu với Cao Chí Bác ông càng không thể xem hắn như trẻ con mà đối đãi. Lòng dạ tâm kế so với người lớn còn sâu hơn.

Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy đều là lần đầu nhìn thấy Âu Ngải Nhạc. Y nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, không lớn hơn Hạ Dư Huy là bao, khá xinh đẹp, đôi mắt rất lớn, nhìn thấy người lạ thì có chút sợ hãi, vừa nhìn thấy người Cao Chí Bác liền nghĩ ngay đến con thỏ nhỏ.

Âu Ngải Nhạc vừa nhìn thấy bác bảo vệ liền cười rộ lên, hai má có hai lúm đồng tiền, lại thêm một đôi răng khểnh, cười lên thật sự rất đẹp.

Bác bảo vệ xoa đầu Âu Ngải Nhạc: "Ba dẫn bạn mới đến chơi với con này."

Cao Chí Bác dắt tay Hạ Dư Huy đi vào.

Âu Ngải Nhạc có chút sợ người lạ, tránh trong lòng bác bảo vệ tò mò nhìn bọn họ.

"Đây là anh Chí Bác, đây là em Dư Huy."

Âu Ngải Nhạc nhỏ giọng gọi một lần, vẫn tránh trong lòng bác bảo vệ. Rõ ràng không nhỏ hơn Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy bao nhiêu nhưng so với bọn họ thì Âu Ngải Nhạc trông càng giống trẻ con hơn.

Bác bảo vệ bất đắc dĩ, nhìn Cao Chí Bác cười nói: "Đứa trẻ này từ nhỏ sợ người lạ."

Cao Chí Bác cười cười, vỗ lưng Hạ Dư Huy nói: "Dương Dương chơi với Nhạc Nhạc đi, anh có chuyện muốn nói với bác Âu."

Hạ Dư Huy tiến lên phía trước nhìn Âu Ngải Nhạc, cậu đối với người này có chút có chút hảo cảm. Có lẽ là thưởng thức lẫn nhau, Hạ Dư Huy cảm thấy trên người Âu Ngải Nhạc có một loại cảm giác rất giống mình, sợ hãi bị bỏ rơi.

Bác bảo vệ đi theo Cao Chí Bác, không biết hắn muốn nói chuyện gì.

Cao Chí Bác trực tiếp mở cặp sách lấy sổ tiết kiệm ra: "Bác Âu, cháu không có đủ mười ba vạn nhưng ba cháu có quên biết với viện trưởng, ông ấy đã hứa sẽ hỗ trợ. Bảy vạn năm này bác cầm tạm đi."

Bác bảo vệ nhìn chằm chằm sổ tiết kiệm trước mặt, sờ soạng trong túi lấy ra một điếu thuốc: "Cháu lấy tiền ở đâu?"

"Cháu tự kiếm."

Một lúc sau bác bảo vệ mới trả lời: "Tiền này bác nhận, lát nữa sẽ ghi giấy nợ cho cháu, bác sĩ đã nói bệnh của Nhạc Nhạc càng nhanh phẫu thuận càng tốt."

Cao Chí Bác bật cười: "Không dối gạt bác, cháu định sang năm sẽ bắt đầu gây dựng sự nghiệp, đến lúc đó còn cần bác Âu hỗ trợ."

Bác bảo vệ vỗ vai Cao Chí Bác: "Có việc gì cần bác thì cứ gọi."

"Nhất định rồi."

Hai người lại nói thêm vài câu rồi trở lại phòng bệnh.

Hạ Dư Huy và Âu Ngải Nhạc đã thân cận hơn một chút, khi Cao Chí Bác bước vào phòng bệnh còn thấy y cười thẹn thùng với Hạ Dư Huy.

Nhìn bác bảo vệ đứng bên cạnh Âu Ngải Nhạc, Cao Chí Bác có thể mường tưởng ra được người trong lòng ông có bộ dạng gì.

< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau