Trọng Sinh Chi Nhật Kí Nuôi Lớn Vợ Yêu
Chương 110: Quậy đủ chưa?
Khi ba Hạ đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, đến thở cũng không dám.
Lão Mã vừa gọi điện đến, ông lập tức báo cảnh sát.
Cảnh sát nói, bọn họ đang đuổi theo phương hướng Cao Chí Bác chỉ.
Ba Hạ lập tức lái xe chạy tới, giữa đường hội hợp với xe cảnh sát, ba Hạ nói lại những lời lão Mã đe doạ khi nãy cho cảnh sát nghe.
Cảnh sát lập tức tìm định vị lão Mã bây giờ.
Chờ bọn họ đuổi tới nơi, khung cảnh trước mắt làm mọi người nghẹn lời.
Ngoại trừ Hạ Dư Huy vẫn luôn ở trong xe không bị thương gì, nhưng người khác đều đã hôn mê bất tỉnh. Hơn nữa nhìn hiện trường toàn máu là máu, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Mà ba Hạ nhìn thấy Cao Chí Bác cả người toàn máu đang nằm trên mặt đất, sau lưng còn cắn sao nhỏ, chân bắt đầu nhũn ra, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nếu Cao Chí Bác có chuyện gì, ông biết giải thích sao với Cao gia?
Cảnh sát nhnh chónh phong tỏa hiện trường, gọi xe cứu thương, đưa tất cả vào bệnh viện.
Hạ Dư Huy ôm Cao Chí Bác không chịu buông tay, ai khuyên cũng không được, nếu có ai chạm vào Cao Chí Bác dù chỉ một chút cậu cũng sẽ không ngừng gào thét điên cuồng.
Cuối cùng vẫn là xe cứu thương tới, đặt Cao Chí Bác lên cáng cứu thương, Hạ Dư Huy mới bình tĩnh trở lại.
Ba Hạ vội vàng gọi điện cho ba Cao rồi đi theo xe cứu thương đến bệnh viện.
Khi Cao Chí Bác tỉnh lại, xung quanh không một bóng người.
Hắn nằm trên giường, trong mũi còn cắm ống thở, vết thương sau lưng vẫn đang nhói đau.
Toàn thân không nơi nào là không đau, đầu nặng trĩu, tay trái bó thạch cao, không động đậy được. Chân trái hình như cũng đang bó thạch cao, Cao Chí Bác không thể ngẩng đầu lên để nhìn được.
Cao Chí Bác nhìn một lượt quanh phòng, ngoại trừ hắn thì không còn ai khác nữa. Dương Dương đâu? Sao lại không ở đây?
Chống cánh tay không bị thương cắn răng nhấc người dậy, mới động một chút mà đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
Cao Chí Bác suýt thì quên mình cầm mảnh thủy tinh bằng tay này, đã bị đâm cho rách tay lâu rồi.
Theo thói quen dựa lưng vào tường, không ngoài ý muốn động đến miệng vết thương, trước mắt Cao Chí Bác lập tức biến thành màu đen. Y tá vừa bước vào vội vàng đẩy xe đứng thuốc ra, chạy tới đè Cao Chí Bác xuống: “Em không thể ngồi dậy được, vết thương sau lưng chắc đã nứt ra rồi.”
Cao Chí Bác thở hổn hển nhìn y tá, hỏi: "Cậu bé vào đây cùng em đâu rồi ạ?"
Y tá nào phân biệt được Cao Chí Bác đang nhắc đến ai, còn tưởng là Hà Đại Tráng, lập tức an ủi: "Cậu bé đấy không có việc gì, chỉ có chút vết thương nhẹ thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi. Còn em thì....ấy ấy ấy đừng có lộn xộn!”
Cao Chí Bác vừa nghe thấy Hạ Dư Huy bị thương, gấp đến độ cắn răng đứng lên. Sau lưng giống như có một dòng nước ấm áp đang chạy xuống, có lẽ vết thương nứt ra thật rồi.
Y tá sợ tới mức lập tức hét to: “Chủ nhiệm Lý! Chủ nhiệm Lý!”
Cao Chí Bác đẩy tay y tá ra, cố gắng đứng dậy, nhưng vết thương đau đến mức làm hắn lập tức ngã rạp xuống đất.
"Chủ nhiệm ơi! Mau đến đây!”
Trong nháy mắt, một đoàn bác sĩ, y tá cộng thêm cảnh sát ùa vào trong phòng bệnh.
“Anh ơi!” Hạ Dư Huy vội vàng chạy tới bên Cao Chí Bác.
Ba Cao vội vàng ôm người đặt lên giường, sốt ruột hỏi: “Bác Nhi, Bác Nhi, con có sao không?”
Hạ Dư Huy nằm bò bên giường bệnh, khóc nức nở: "Anh ơi...anh..."
Trước mắt Cao Chí Bác toàn là màu đen, nhưng vừa nghe thấy tiếng khóc của Hạ Dư Huy lập tức tỉnh táo lên một ít, vươn tay muốn nắm lấy tay Hạ Dư Huy, lại phát hiện tay mình đang bị mọc lại, đành để tay xuống, hỏi: “Em bị thương ở đâu? Ở đâu?”
Hạ Dư Huy thở hổn hển, chỉ biết gọi anh một tiếng lại một tiếng, đôi tay vốn muốn nắm lấy tay Cao Chí Bác nhưng thấy thạch cao lại không dám dùng sức.
Cao Chí Bác thấy Hạ Dư Huy không nói lời nào, sốt ruột muốn ngồi dậy nhìn xem. Ba Cao lập tức đè hắn lại, quát: “Con nháo đủ chưa!”
Một đời này lớn lên, đây vẫn là lần đầu tiên ba Cao quát Cao Chí Bác, Cao Chí Bác lập tức ngẩn cả người, nhìn chằm chằm ba Cao.
Khóe mắt ba Cao đã hơi đỏ lên, Cao Chí Bác lập tức yên tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Ba, con không sao.”
Ba Cao nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, không hé răng, mắt đỏ lên.
Khi ông nhận được điện thoại của ba Hạ, chân ông mềm rũ suýt ngã ra đất. Thật vất vả đến được bệnh viện, nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng kín, ba Cao cảm thấy trước mắt tối đen lại.
Khi y tá ra ngoài, ông vội vàng hỏi xem tình huống thế nào rồi, y tá trả lời mất máu quá nhiều dẫn đến bất tỉnh, hiện tại đang cấp cứu.
Ba Hạ khóc thành tiếng, khi mẹ Hạ xảy ra tai nạn, bác sĩ cũng nói là mất máu quá nhiều.
Thân thể ba Cao hơi lung lay, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất. Bác Nhi tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì...
Ba Cao cũng không biết mình đã ngồi ngoài phòng cấp cứu bao lâu, chỉ khi bác sĩ đi ra, nói rằng bệnh nhân đã an toàn ba Cao mới có cảm giác sống lại.
Bác sĩ nói may mà nhát dao cuối cùng cắm không sâu, nếu dao dài thêm chút nữa thì thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi.
Ba Cao bắt tay bác sĩ, vội vàng nói cảm ơn.
Ngoại trừ vết thương sau lưng, từ trên xuống dưới Cao Chí Bác cũng cũng không ổn hơn là bao nhiêu. Tay trái gãy xương, tay phải bị mảnh kính cứa rách, cánh tay cũng có một vết chém dài. Hai tay tạm thời coi như bị phế. Chân trái có vết nứt xương nhỏ, đầu bị côn sắt đập vào sinh ra chấn động não nhỏ, những vết thương nhỏ khác thì nhiều không đếm xuể, tóm lại nhìn Cao Chí Bác bị bao thành cái gối, chỉ trừ ra đôi mắt và cái đùi, lần đầu tiên ba Cao cảm thấy trời cao đang nhân từ với mình. Hiện tại lại thấy Cao Chí Bác không yêu quý thân thể mình như vậy, ba Cao thật sự rất muốn cho hắn một cái tát, nhưng nhìn con trai từ đầu đến chân không còn chỗ nào lành lặn, nghĩ thế nào cũng không xuống tay nổi.
Mẹ Cao đứng bên đã nước mắt đầy mặt, Cao Chí Bác cảm thấy bà như già đi vài tuổi, trong lòng nghẹn rất khó chịu, nhỏ giọng gọi: “Mẹ.”
Mẹ Cao nhìn Cao Chí Bác, vươn tay muốn xoa người cho hắn nhưng phát hiện đâu đâu cũng là băng gạc, run rẩy sờ sườn mặt cậu, ừ một tiếng.
Ngày khi biết Cao Chí Bác xảy ra chuyện, chạy đến bệnh viện thì thấy con trai dở sống dở chết nằm trên giường bệnh, không ai biết được lúc đấy bà có bao nhiêu sợ hãi.
Sau khi xem ảnh hiện trường cảnh sát đưa cho, bà không thể tưởng tượng được, Cao Chí Bác dựa vào nghị lực nào mà có thể đánh ngã từng người từng người một.
Hắn là một đứa trẻ mười bốn tuổi.
Không chỉ mẹ Cao mà chính cảnh sát cũng không tin được, một đứa trẻ mười bốn tuổi làm sao có thể giải quyết năn tên bắt cóc muốn tiền không muốn mạng này.
Hơn nữa nhớ đến thương thế của hai tên trong số đó, cảnh sát cảm thấy không rét mà run. Một đứa trẻ có thể tàn nhẫn đến mức này, thật sự không dám tin.
Mà hiện tại nhìn cậu bé đang ôn nhu dỗ dành em trai kìa, một bộ dạng anh trai tốt anh trai ngoan, cảnh sát không thể liên tưởng nổi hình tượng kẻ độc ác tàn nhẫn trong miệng bọn bắt cóc với cậu bé.
Đầu Cao Chí Bác vẫn hơi choáng, chưa lấy lại được tiêu cự, miễn cưỡng mở to mắt nhìn Hạ Dư Huy để xem cậu bị thương ờ lâu.
Cao Chí Bác có chút tự trách nhìn Hạ Dư Huy, gian nan há miệng, tràn đầy xấu hổ và đau lòng hỏi: “Em...em bị thương ở đâu?”
Hạ Dư Huy lắc đầu, muốn trả lời nhưng cổ họng không phát ra được âm thanh nào.
Mẹ Cao hiểu ý, mở miệng nói: “Yên tâm đi, Dương Dương không bị thương.”
Lúc này Cao Chí Bác mới thả được hòn đá trong lòng xuống, cười nhẹ với Hạ Dư Huy rồi hôn mê bất tỉnh.
Lần này lại doạ một đoàn bác sĩ, y tá vội đến mức luống cuống tay chân. Vết thương trên lưng và trên tay đều nứt ra rồi. Xử lý vết thương một lần nữa, nhìn sau lưng Cao Chí Bác đẫm máu, bác sĩ thầm mắng một câu, làm bậy!
Hạ Dư Huy lại bị ba Hạ mạnh mẽ ôm ra ngoài. Ba Hạ ôm chặt Hạ Dư Huy giãy gịua muốn xông vào, đau khổ nhìn cửa phòng bệnh đang đóng chặt.
Bác sĩ nói, nếu tay Cao Chí Bác hồi phục không tốt, về sau sẽ lưu lại tàn tật.
Ba Hạ hận người nằm bên trong không phải là ông, Cao Chí Bác mới mười bốn tuổi, ông trời sao có thể tàn nhẫn với hắn như vậy.
Đám lão Mã đương nhiên bị cảnh sát bắt lại. Bọn họ trăm triệu không vào ngờ được mình lại thua trên tay một đứa trẻ mười bốn tuổi.
Năm người, nhẹ nhất là chấn động não, nặng nhất là nội tạng chảy máu, cộng thêm đùi phải dập nát gãy xương, đến bây giờ còn bất tỉnh nhân sự. Cũng chính là người thọc một dao cuối cùng.
Một người khác thì bị Cao Chí Bác dùng gậy sắt phang vào cổ, súyt chút nữa mạng cũng không còn, một người nữa bị vũ khí sắc nhọn đâm thủng tay chân, bây giờ còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU. Lão Mã thì bị chấn động não, cổ tay phải gãy xương. Nói tóm lại, không một ai có kết cục tốt.
Ngoại trừ một kẻ vẫn đang bất tỉnh nhân sự, ba gã bắt cóc còn lại đều nhất trí đổ hết trách nhiệm lên đầu lão Mã, còn lại cái gì cũng nói là không biết.
Cảnh sát đang điều tra, tạm thời chưa có chứng cứ buộc tội bọn họ có hành vi bắt cóc.
Kẻ chọc một dao cuối cùng kia viết thương tương đối nặng, mãi không tỉnh lại. Người nhà hắn vừa đến liền kêu trời khóc đất, bắt Cao gia bồi thường, bằng không sẽ đi kiện Cao Chí Bác tội cố ý gây thương tích.
Mẹ Cao tức giận chửi ầm lên, đẩy cảnh sát đang ngăn mình lại ra, cho bọn họ hai bạt tai.
Cảnh sát vội vàng kéo người ra, đối với hành vi đánh người này làm như không nhìn thấy. Hà Đại Tráng bị thương không nghiêm trọng, chấn động não rất nhỏ, tay trái gãy xương, những vết thương khác thì rất nhanh sẽ hồi phục.
Nhưng như vậy đã đủ khiến mẹ Hà và bà Hà hận không thể giết đám ngưới kia.
Lần này hai người và mẹ Cao đã đạt thành thống nhất, thề phải nhét năm người kia vào tù.
Lão Mã vừa gọi điện đến, ông lập tức báo cảnh sát.
Cảnh sát nói, bọn họ đang đuổi theo phương hướng Cao Chí Bác chỉ.
Ba Hạ lập tức lái xe chạy tới, giữa đường hội hợp với xe cảnh sát, ba Hạ nói lại những lời lão Mã đe doạ khi nãy cho cảnh sát nghe.
Cảnh sát lập tức tìm định vị lão Mã bây giờ.
Chờ bọn họ đuổi tới nơi, khung cảnh trước mắt làm mọi người nghẹn lời.
Ngoại trừ Hạ Dư Huy vẫn luôn ở trong xe không bị thương gì, nhưng người khác đều đã hôn mê bất tỉnh. Hơn nữa nhìn hiện trường toàn máu là máu, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Mà ba Hạ nhìn thấy Cao Chí Bác cả người toàn máu đang nằm trên mặt đất, sau lưng còn cắn sao nhỏ, chân bắt đầu nhũn ra, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nếu Cao Chí Bác có chuyện gì, ông biết giải thích sao với Cao gia?
Cảnh sát nhnh chónh phong tỏa hiện trường, gọi xe cứu thương, đưa tất cả vào bệnh viện.
Hạ Dư Huy ôm Cao Chí Bác không chịu buông tay, ai khuyên cũng không được, nếu có ai chạm vào Cao Chí Bác dù chỉ một chút cậu cũng sẽ không ngừng gào thét điên cuồng.
Cuối cùng vẫn là xe cứu thương tới, đặt Cao Chí Bác lên cáng cứu thương, Hạ Dư Huy mới bình tĩnh trở lại.
Ba Hạ vội vàng gọi điện cho ba Cao rồi đi theo xe cứu thương đến bệnh viện.
Khi Cao Chí Bác tỉnh lại, xung quanh không một bóng người.
Hắn nằm trên giường, trong mũi còn cắm ống thở, vết thương sau lưng vẫn đang nhói đau.
Toàn thân không nơi nào là không đau, đầu nặng trĩu, tay trái bó thạch cao, không động đậy được. Chân trái hình như cũng đang bó thạch cao, Cao Chí Bác không thể ngẩng đầu lên để nhìn được.
Cao Chí Bác nhìn một lượt quanh phòng, ngoại trừ hắn thì không còn ai khác nữa. Dương Dương đâu? Sao lại không ở đây?
Chống cánh tay không bị thương cắn răng nhấc người dậy, mới động một chút mà đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
Cao Chí Bác suýt thì quên mình cầm mảnh thủy tinh bằng tay này, đã bị đâm cho rách tay lâu rồi.
Theo thói quen dựa lưng vào tường, không ngoài ý muốn động đến miệng vết thương, trước mắt Cao Chí Bác lập tức biến thành màu đen. Y tá vừa bước vào vội vàng đẩy xe đứng thuốc ra, chạy tới đè Cao Chí Bác xuống: “Em không thể ngồi dậy được, vết thương sau lưng chắc đã nứt ra rồi.”
Cao Chí Bác thở hổn hển nhìn y tá, hỏi: "Cậu bé vào đây cùng em đâu rồi ạ?"
Y tá nào phân biệt được Cao Chí Bác đang nhắc đến ai, còn tưởng là Hà Đại Tráng, lập tức an ủi: "Cậu bé đấy không có việc gì, chỉ có chút vết thương nhẹ thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi. Còn em thì....ấy ấy ấy đừng có lộn xộn!”
Cao Chí Bác vừa nghe thấy Hạ Dư Huy bị thương, gấp đến độ cắn răng đứng lên. Sau lưng giống như có một dòng nước ấm áp đang chạy xuống, có lẽ vết thương nứt ra thật rồi.
Y tá sợ tới mức lập tức hét to: “Chủ nhiệm Lý! Chủ nhiệm Lý!”
Cao Chí Bác đẩy tay y tá ra, cố gắng đứng dậy, nhưng vết thương đau đến mức làm hắn lập tức ngã rạp xuống đất.
"Chủ nhiệm ơi! Mau đến đây!”
Trong nháy mắt, một đoàn bác sĩ, y tá cộng thêm cảnh sát ùa vào trong phòng bệnh.
“Anh ơi!” Hạ Dư Huy vội vàng chạy tới bên Cao Chí Bác.
Ba Cao vội vàng ôm người đặt lên giường, sốt ruột hỏi: “Bác Nhi, Bác Nhi, con có sao không?”
Hạ Dư Huy nằm bò bên giường bệnh, khóc nức nở: "Anh ơi...anh..."
Trước mắt Cao Chí Bác toàn là màu đen, nhưng vừa nghe thấy tiếng khóc của Hạ Dư Huy lập tức tỉnh táo lên một ít, vươn tay muốn nắm lấy tay Hạ Dư Huy, lại phát hiện tay mình đang bị mọc lại, đành để tay xuống, hỏi: “Em bị thương ở đâu? Ở đâu?”
Hạ Dư Huy thở hổn hển, chỉ biết gọi anh một tiếng lại một tiếng, đôi tay vốn muốn nắm lấy tay Cao Chí Bác nhưng thấy thạch cao lại không dám dùng sức.
Cao Chí Bác thấy Hạ Dư Huy không nói lời nào, sốt ruột muốn ngồi dậy nhìn xem. Ba Cao lập tức đè hắn lại, quát: “Con nháo đủ chưa!”
Một đời này lớn lên, đây vẫn là lần đầu tiên ba Cao quát Cao Chí Bác, Cao Chí Bác lập tức ngẩn cả người, nhìn chằm chằm ba Cao.
Khóe mắt ba Cao đã hơi đỏ lên, Cao Chí Bác lập tức yên tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Ba, con không sao.”
Ba Cao nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, không hé răng, mắt đỏ lên.
Khi ông nhận được điện thoại của ba Hạ, chân ông mềm rũ suýt ngã ra đất. Thật vất vả đến được bệnh viện, nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng kín, ba Cao cảm thấy trước mắt tối đen lại.
Khi y tá ra ngoài, ông vội vàng hỏi xem tình huống thế nào rồi, y tá trả lời mất máu quá nhiều dẫn đến bất tỉnh, hiện tại đang cấp cứu.
Ba Hạ khóc thành tiếng, khi mẹ Hạ xảy ra tai nạn, bác sĩ cũng nói là mất máu quá nhiều.
Thân thể ba Cao hơi lung lay, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất. Bác Nhi tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì...
Ba Cao cũng không biết mình đã ngồi ngoài phòng cấp cứu bao lâu, chỉ khi bác sĩ đi ra, nói rằng bệnh nhân đã an toàn ba Cao mới có cảm giác sống lại.
Bác sĩ nói may mà nhát dao cuối cùng cắm không sâu, nếu dao dài thêm chút nữa thì thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi.
Ba Cao bắt tay bác sĩ, vội vàng nói cảm ơn.
Ngoại trừ vết thương sau lưng, từ trên xuống dưới Cao Chí Bác cũng cũng không ổn hơn là bao nhiêu. Tay trái gãy xương, tay phải bị mảnh kính cứa rách, cánh tay cũng có một vết chém dài. Hai tay tạm thời coi như bị phế. Chân trái có vết nứt xương nhỏ, đầu bị côn sắt đập vào sinh ra chấn động não nhỏ, những vết thương nhỏ khác thì nhiều không đếm xuể, tóm lại nhìn Cao Chí Bác bị bao thành cái gối, chỉ trừ ra đôi mắt và cái đùi, lần đầu tiên ba Cao cảm thấy trời cao đang nhân từ với mình. Hiện tại lại thấy Cao Chí Bác không yêu quý thân thể mình như vậy, ba Cao thật sự rất muốn cho hắn một cái tát, nhưng nhìn con trai từ đầu đến chân không còn chỗ nào lành lặn, nghĩ thế nào cũng không xuống tay nổi.
Mẹ Cao đứng bên đã nước mắt đầy mặt, Cao Chí Bác cảm thấy bà như già đi vài tuổi, trong lòng nghẹn rất khó chịu, nhỏ giọng gọi: “Mẹ.”
Mẹ Cao nhìn Cao Chí Bác, vươn tay muốn xoa người cho hắn nhưng phát hiện đâu đâu cũng là băng gạc, run rẩy sờ sườn mặt cậu, ừ một tiếng.
Ngày khi biết Cao Chí Bác xảy ra chuyện, chạy đến bệnh viện thì thấy con trai dở sống dở chết nằm trên giường bệnh, không ai biết được lúc đấy bà có bao nhiêu sợ hãi.
Sau khi xem ảnh hiện trường cảnh sát đưa cho, bà không thể tưởng tượng được, Cao Chí Bác dựa vào nghị lực nào mà có thể đánh ngã từng người từng người một.
Hắn là một đứa trẻ mười bốn tuổi.
Không chỉ mẹ Cao mà chính cảnh sát cũng không tin được, một đứa trẻ mười bốn tuổi làm sao có thể giải quyết năn tên bắt cóc muốn tiền không muốn mạng này.
Hơn nữa nhớ đến thương thế của hai tên trong số đó, cảnh sát cảm thấy không rét mà run. Một đứa trẻ có thể tàn nhẫn đến mức này, thật sự không dám tin.
Mà hiện tại nhìn cậu bé đang ôn nhu dỗ dành em trai kìa, một bộ dạng anh trai tốt anh trai ngoan, cảnh sát không thể liên tưởng nổi hình tượng kẻ độc ác tàn nhẫn trong miệng bọn bắt cóc với cậu bé.
Đầu Cao Chí Bác vẫn hơi choáng, chưa lấy lại được tiêu cự, miễn cưỡng mở to mắt nhìn Hạ Dư Huy để xem cậu bị thương ờ lâu.
Cao Chí Bác có chút tự trách nhìn Hạ Dư Huy, gian nan há miệng, tràn đầy xấu hổ và đau lòng hỏi: “Em...em bị thương ở đâu?”
Hạ Dư Huy lắc đầu, muốn trả lời nhưng cổ họng không phát ra được âm thanh nào.
Mẹ Cao hiểu ý, mở miệng nói: “Yên tâm đi, Dương Dương không bị thương.”
Lúc này Cao Chí Bác mới thả được hòn đá trong lòng xuống, cười nhẹ với Hạ Dư Huy rồi hôn mê bất tỉnh.
Lần này lại doạ một đoàn bác sĩ, y tá vội đến mức luống cuống tay chân. Vết thương trên lưng và trên tay đều nứt ra rồi. Xử lý vết thương một lần nữa, nhìn sau lưng Cao Chí Bác đẫm máu, bác sĩ thầm mắng một câu, làm bậy!
Hạ Dư Huy lại bị ba Hạ mạnh mẽ ôm ra ngoài. Ba Hạ ôm chặt Hạ Dư Huy giãy gịua muốn xông vào, đau khổ nhìn cửa phòng bệnh đang đóng chặt.
Bác sĩ nói, nếu tay Cao Chí Bác hồi phục không tốt, về sau sẽ lưu lại tàn tật.
Ba Hạ hận người nằm bên trong không phải là ông, Cao Chí Bác mới mười bốn tuổi, ông trời sao có thể tàn nhẫn với hắn như vậy.
Đám lão Mã đương nhiên bị cảnh sát bắt lại. Bọn họ trăm triệu không vào ngờ được mình lại thua trên tay một đứa trẻ mười bốn tuổi.
Năm người, nhẹ nhất là chấn động não, nặng nhất là nội tạng chảy máu, cộng thêm đùi phải dập nát gãy xương, đến bây giờ còn bất tỉnh nhân sự. Cũng chính là người thọc một dao cuối cùng.
Một người khác thì bị Cao Chí Bác dùng gậy sắt phang vào cổ, súyt chút nữa mạng cũng không còn, một người nữa bị vũ khí sắc nhọn đâm thủng tay chân, bây giờ còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU. Lão Mã thì bị chấn động não, cổ tay phải gãy xương. Nói tóm lại, không một ai có kết cục tốt.
Ngoại trừ một kẻ vẫn đang bất tỉnh nhân sự, ba gã bắt cóc còn lại đều nhất trí đổ hết trách nhiệm lên đầu lão Mã, còn lại cái gì cũng nói là không biết.
Cảnh sát đang điều tra, tạm thời chưa có chứng cứ buộc tội bọn họ có hành vi bắt cóc.
Kẻ chọc một dao cuối cùng kia viết thương tương đối nặng, mãi không tỉnh lại. Người nhà hắn vừa đến liền kêu trời khóc đất, bắt Cao gia bồi thường, bằng không sẽ đi kiện Cao Chí Bác tội cố ý gây thương tích.
Mẹ Cao tức giận chửi ầm lên, đẩy cảnh sát đang ngăn mình lại ra, cho bọn họ hai bạt tai.
Cảnh sát vội vàng kéo người ra, đối với hành vi đánh người này làm như không nhìn thấy. Hà Đại Tráng bị thương không nghiêm trọng, chấn động não rất nhỏ, tay trái gãy xương, những vết thương khác thì rất nhanh sẽ hồi phục.
Nhưng như vậy đã đủ khiến mẹ Hà và bà Hà hận không thể giết đám ngưới kia.
Lần này hai người và mẹ Cao đã đạt thành thống nhất, thề phải nhét năm người kia vào tù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất