Chương 88: Hợp tác
Trong nhà gỗ nhỏ Lâm Hổ và Hồ Tiểu Lượng hai mặt nhìn nhau, người trước cân nhắc nhiều lần móc ra kẹo hoa quả Tiêu Tê vừa mới bỏ vào cho nó, "Ăn không?"
Từ đầu đến cuối Lâm Hổ luôn cảm thấy túi hắn của Tiêu Tê rất thần kỳ, chỉ cần hắn muốn hắn có thể móc ra bất kỳ vật gì ở bất kỳ cái túi nào đó trên người, kẹo, bánh quy, xúc xích, châu chấu lá hoặc sỏi tròn.
Vừa rồi khi Tiêu Tê hợp lẽ lấy ra một viên kẹo rồi đặt vào tay Mèo Con, trong đầu Mèo Con bỗng hiện ra vài hình ảnh, nó nhận ra khi mình vẫn chưa có ý thức suốt ngày bị Tiêu Tê dùng chút đồ ăn vặt để dỗ dành.
"... Ăn." Khóe mắt Hồ Tiểu Lượng vẫn còn mơ hồ treo một giọt nước mắt, nhưng ở trước thức ăn nhóc béo lập tức quên đi tất cả, nó dùng bàn tay không dính nước mũi xé vỏ kẹo rồi cắn lên.
Vị kẹo dứa hòa tan trên đầu lưỡi, Hồ Tiểu Lượng lẩm bẩm hỏi: "Tớ bị các cậu bắt cóc rồi ư?" "... Đúng thế!" Lâm Hổ nhớ lại khi nãy Hồ Tiểu Lượng vừa nhìn thấy Tiêu Tê liền gọi hắn là anh Lâm Đông, "Cậu quen cái anh tóc đen lúc nãy à?"
"Quen chứ, anh ấy còn bắt cho tớ một con sóc rất đáng yêu nữa." Hồ Tiểu Lượng khoa tay múa chân mô tả lại kích thước của con sóc, "Nhưng mẹ nói anh ấy chết rồi."
"Chết?"
"Ừ, nghe nói anh ấy đắc tội chú Ngô, lúc làm nhiệm vụ bị tiêm virus, sau đó còn bị ném vào trong bầy zombie, bị ăn đến xương cũng chẳng còn." Hồ Tiểu Lượng nói đến những thứ này thì khiếp đảm, nó như một con thỏ mập bị dọa sợ, bất an: "Đội phó nói nếu tớ không nghe lời cũng sẽ bị ném cho bầy zombie ăn."
"... Anh Khỉ Ốm cũng nói nếu tớ không ngoan sẽ vứt tớ cho zombie ăn, sau đó bị chị Tiểu Ngư đánh một trận." Lâm Mèo Con khua khua tay, "Không phải cậu nói sau lưng cậu vẫn còn mẹ à, phía sau mẹ cậu có đội trưởng Ngô, ai dám ra tay với cậu chứ, đội trưởng đội Thánh Quang sẽ không tha cho hắn đâu."
Lâm Hổ nói ra những lời này còn suýt tin là thật, nó sớm đã nhìn ra Hồ Tiểu Lượng chỉ đang hư trương thanh thế, mặt nhóc béo đỏ lên, nói quanh co lòng vòng nửa ngày rồi cúi đầu xuống, cũng may mấy viên kẹo vẫn chưa khiến nó bán mình đếm tiền thay người khác thành thật nói mấy lời đó đều là mẹ tớ dạy cố ý run rẩy tăng thanh thế hù dọa mọi người một chút, chứ thực tế cuộc sống trong đội Thánh Quang của hai mẹ con Hồ Tiểu Lượng rất khó khăn, phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.
"Thôi được rồi." Lâm Hổ đẩy kẹo trái cây từ má bên trái sang má bên phải, "Con sóc anh... Lâm bắt cho cậu đâu? Còn sống không... Hay bị cậu ăn mất rồi?" "Sao tớ nỡ ăn chứ!" Hồ Tiểu Lượng kích động hô lên, nó còn đặc biệt đặt tên cho bé sóc, có vẻ rất trân trọng.
"Bị..." Trong hốc mắt nhóc béo lại ầng ậng nước, giọng nói run rẩy như mỡ toàn thân nó cũng đang run theo, "Bị đội phó bắt ăn rồi huhuhu..."
Lâm Mèo Con: "..."
Lâm Mèo Con: "Xin, xin lỗi, cậu đừng khóc... Tớ còn kẹo này, tớ còn chưa được ăn vị vải bao giờ đâu..."
※
Hồ Điệp vốn giữ khoảng cách hai mét an toàn với Tiêu Tê đề phòng cảm thấy không thích hợp thì có thể chạy đi bất cứ lúc nào, ba người càng đi càng sâu, những ngọn đèn sau lưng dần dần biến mất không còn bóng dáng, bóng cây tối tăm kỳ lạ như con quái vật chỉ cần người khác không chú ý sẽ nhào ra từ chỗ tối ăn thịt. Bạn đang đọc t????u????ện tại || ????????Ù????????????U YỆ????.????n ||
Càng ngày cô ta càng hối hận mình xung động mấy lần chỉ muốn quay đầu đi về, khi đến trước một căn nhà gỗ nhỏ Hồ Điệp nghe được tiếng khóc thê thảm của Hồ Tiểu Lượng, cô ta lập tức vọt tới lên hai bước vượt qua Tiêu Tê và Tây Tư Diên hô: "Lượng Lượng, mẹ tới rồi đây!"
Trong nhà Hồ Tiểu Lượng khóc thút thít một tiếng, xì ra một cái bong bóng nước mũi, "Mẹ?"
Hồ Điệp muốn mở cửa lại phát hiện khóa từ bên trong, cô ta tức giận quay đầu lườm Tiêu Tê, "Anh đã làm gì nó?"
"Làm cái gì đâu... Mèo Con mở cửa." Tiêu Tê mãn bất gõ cửa trong ánh mắt hình viên đạn của Hồ Điệp, chốc lát từ bên trong truyền ra tiếng dây xích leng keng, Lâm Hổ nhẹ nhàng mở ra một cái khe cẩn thận kiểm tra bên ngoài.
Hồ Điệp gấp gáp chặn ngang kéo cửa ra, thấy Hồ Tiểu Lượng ngồi trên giường gỗ lành lặn từ đầu đến chân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ thấy Hồ Điệp nên Hồ Tiểu Lượng khóc càng hăng, nó vừa khóc vừa nấc, nước mắt chảy thành dòng, "Mẹ ơi!"
"Mẹ đây!" Hồ Điệp lại lườm Lâm Mèo Con một cái, cô ta kéo Hồ Tiểu Lượng vào trong lòng nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của nó, "Không khóc không khóc, mẹ đây rồi, bọn họ không dám bắt nạt con nữa."
Mèo Con bị ánh mắt độc ác như kim đâm làm cho giật mình, sau đó được Tây Tư Diên nhẹ nhàng ôm vào lòng. Bàn tay thon dài mạnh mẽ không nói gì đặt lên vai nó, Lâm Hổ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tây Tư Diên như được vỗ về, "... Anh Tây Tư Diên, em không sao."
"Lượng Lượng, họ đánh con à? Cho mẹ xem." Hồ Điệp vội vã muốn vén quần áo của Hồ Tiểu Lượng, Hồ Tiểu Lượng muốn trả lời lại nấc một tiếng, sau đó lập tức che miệng.
"Cái gì đấy? Lâm Đông! Anh cho nó ăn cái gì!"
Tiêu Tê từ đầu đến cuối cứ nhìn Hồ Điệp điên cuồng pha trò, hắn mệt mỏi xoa mũi, "Tôi nói này, cô đừng sồn sồn thế nữa được không, tôi còn muốn hợp tác với cô thì cho nó ăn cái gì được chứ?"
Hồ Tiểu Lượng nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Tê, lúng búng nuốt kẹo cứng vào bụng, lại ợ một hơi toàn mùi kẹo trái cây, "Mẹ, con muốn Đoàn Đoàn, có thể bảo anh Lâm Đông bắt cho con một con không."
"..." Nếu không phải tình huống không cho phép Hồ Điệp nhất định sẽ tìm một chỗ tụt quần Hồ Tiểu Lượng rồi đánh cho mông nó nở hoa.
"Đoàn Đoàn?" Tiêu Tê cau mày nói: "Con sóc hả?"
Lâm Hổ nghe vậy gật đầu thay Hồ Tiểu Lượng, cũng không dám mặt dầy đòi một con nhưng Tiêu Tê quá hiểu làm sao để thỏa mãn niềm vui cho trẻ nhỏ, "Được chứ, qua một thời gian ngắn nữa anh bắt cho em và Mèo Con mỗi đứa một con, nhưng Tiểu Lượng, bây giờ anh và mẹ em có chuyện cần bàn, em và Mèo Con vào trong buồng chơi nhé?"
"Em không cần đâu." Mèo Con lập tức xua hai tay, động tác này khiến Tây Tư Diên bật ra một tiếng cười khẽ, "Thật sự không muốn à?"
"Không cần đâu! Em lớn rồi, không thích mấy con vật nho nhỏ lông nhung." Mèo Con rất kiên cường, chết không thừa nhận.
"Nó không muốn thì cho em nhé, Tư Diên, anh bắt một con cho em chơi." Tiêu Tê nghiêng đầu chớp mắt mấy cái với Tây Tư Diên, người sau rất nghe lời gật đầu, "Được, em còn nhỏ, cũng thích mấy con vật nhỏ này."
Lâm Hổ tuổi còn nhỏ chỉ cảm thấy hai anh giai nói chuyện làm nó nổi hết cả da gà, còn chưa hề biết đây chính là tình yêu sét đánh đẹp đẽ trong truyền thuyết. Trái lại đôi mắt hồ ly của Hồ Điệp đảo qua Tiêu Tê và Tây Tư Diên vài vòng, trong lòng lập tức hiểu rõ quan hệ của họ.
Phía sau căn nhà gỗ có một phòng chứa củi, Hồ Điệp nhìn kỹ bốn phía tường đất xác nhận không có nguy hiểm, lại lấy một bó cỏ khô từ trong góc phòng ra cho Hồ Tiểu Lượng ngồi.
Cặp cha mẹ vô tâm gồm anh Tiêu và anh Anh Cách Lạp Mỗ Tư nào đó chỉ tiện tay đẩy mạnh Lâm Hổ vào trong phòng chứa củi, vô cùng có lệ ném lại một gói đậu rang tỏi đã bốc mùi lạ, Hồ Tiểu Lượng còn đang thèm ăn nép trong lòng Hồ Điệp lập tức trợn mắt.
"Haha." Hồ Điệp không nhịn cười được, "Lâm Đông, anh vẫn như cũ, cuối cùng tôi vẫn nghi ngờ trong túi anh có cái tủ lạnh mini đấy."
"Đừng có lôi kéo làm quen." Tiêu Tê trở tay đóng cửa gỗ, nụ cười của Hồ Điệp càng sâu, "Làm sao, sợ vị kia nhà anh mất vui à? Giới tính cũng không giống, có cái gì mà phải sợ?"
Tây Tư Diên im lặng không lên tiếng đứng ở bên tường, làm như không thấy ánh mắt mang thâm ý khác Hồ Điệp ném tới, Hồ Điệp cảm thấy buồn chán ngồi trên ghế ghét bỏ phủi bụi trên một cái ghế rồi gập chân ngồi xuống, "Được rồi, nói muốn hợp tác với tôi, cụ thể là muốn làm cái gì?"
"Tìm một lý do gì đó đơn độc ở chung với Ngô Tầm, có được không?"
"Đương nhiên có thể ~" Hồ Điệp nheo lại đôi mắt vốn hẹp dài, "Dựa vào cái gì tôi phải giúp anh, anh ta chết thì tôi và Lượng Lượng cũng mất đi chỗ dựa vững chắc trong khu an toàn, ngay cả ăn cũng không đủ no còn nói gì đến đi học?"
Đôi mắt cô ta đảo qua, móc lấy Tây Tư Diên, "Handsome boy, What's your opinion? (Anh đẹp trai, ý anh thế nào?)"
Tây Tư Diên liếc mắt nhìn cô ta, anh cởi túi đựng tên sau lưng nâng mũi tên bẩn đục nằm ngang mặt đất, hai chân ngồi tách ra, khuỷu tay đặt trên đầu gối, khom lưng dùng vải bông lau chùi bó tên.
"Sao lại không tôn trọng phụ nữ thế hả." Hồ Điệp bị mất mặt đành tự tìm lí do cứu vãn, Tiêu Tê trước đây phải chịu thái độ lạnh lùng này của Tây Tư Diên không biết bao lâu, vất vả kiên nhẫn mãi mới ủa ấm được, nay lại được thấy Tây Tư Diên đông lạnh người khác vậy mà lại cảm thấy thú vị.
"Thôi thôi, ai biết cô đã lén lút ngấm ngầm thu mua bao nhiêu người?" Tiêu Tê ngồi đối diện Tây Tư Diên, khóe môi nở nụ cười, "Hình như từ lúc tôi còn trong đội đã bắt đầu rồi?"
Hồ Điệp bất vi sở động sờ sờ móng tay đã nứt nẻ của mình, "Anh nói bậy cái gì đấy, tôi chỉ là phụ nữ, ai sẽ để cho tôi thu mua chứ?"
"Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất." Tiêu Tê lười cãi cọ với cô ta, hắn dùng ánh mắt ra hiệu súng bắn tỉa của mình, Hồ Điệp khinh thường lại tiếp tục nhìn móng tay, "Thôi đi, trước không nói anh bắn có chuẩn hay không, nơi này đất đai bằng phẳng, trời còn sắp sáng, anh định trốn ở đâu?"
"Đây chỉ là một lựa chọn." Ban đầu Tiêu Tê muốn một phát bắn vỡ đầu tiến Ngô Tầm về Tây Thiên, đơn giản mà thô bạo, nhưng hạn chế địa hình khiến hắn từ bỏ kế hoạch này, "Thỏa đáng nhất là cô tìm một lý do dụ gã ra ngoài."
"Anh ta là người tiến hóa lần hai." Hồ Điệp trong lúc vô tình đã nhả ra, quả thật cô ta cũng chờ một cơ hội lật đổ Ngô Tầm như Tiêu Tê nói, khó khăn như núi cao đè nặng lên cô ta, hầu hết thời gian cô ta cũng cảm thấy mình có những suy nghĩ kì lạ, nhưng vì Lượng Lượng cô ta không thể không ngủ đông chờ cơ hội, "Nếu thật sự đánh nhau tôi sẽ không hỗ trợ."
"Không cần cô ra tay, điều duy nhất cô phải làm chính là tạo ra một cơ hội chỉ có một mình cô và gã."
"... Anh ta sẽ không đi theo tôi."
Trải qua đấu tranh tâm lý lâu dài, cuối cùng Hồ Điệp chậm chạp mở miệng, "Nhất là ở bên ngoài, anh ta, đội phó, và bốn tên chó săn sẽ không cách xa nhau."
Tây Tư Diên dừng động tác lau chùi mũi tên trao đổi một ánh mắt với Tiêu Tê, hai người dị năng tiến hóa lần hai, bốn người bình thường, khả năng là sức mạnh và tốc độ.
"Nếu tôi muốn ở riêng với anh ta chỉ có thể đưa ra lý do là đi dạo, với tính cách đa nghi anh ta nhất định sẽ nghi ngờ tôi, nhưng tôi có thể đưa các anh vào." Hồ Điệp ngước mắt nhìn về phía Tiêu Tê, cắn răng dứt khoát nói, "Trong bốn người kia có hai người là người của tôi, tôi có thể giúp các anh kéo dài thời gian chỗ đội phó, nhưng nhớ kỹ, một khi thất thủ hoặc có uy hiếp với tôi, tôi lập tức bán đứng các anh tự bảo vệ mình."
Từ đầu đến cuối Lâm Hổ luôn cảm thấy túi hắn của Tiêu Tê rất thần kỳ, chỉ cần hắn muốn hắn có thể móc ra bất kỳ vật gì ở bất kỳ cái túi nào đó trên người, kẹo, bánh quy, xúc xích, châu chấu lá hoặc sỏi tròn.
Vừa rồi khi Tiêu Tê hợp lẽ lấy ra một viên kẹo rồi đặt vào tay Mèo Con, trong đầu Mèo Con bỗng hiện ra vài hình ảnh, nó nhận ra khi mình vẫn chưa có ý thức suốt ngày bị Tiêu Tê dùng chút đồ ăn vặt để dỗ dành.
"... Ăn." Khóe mắt Hồ Tiểu Lượng vẫn còn mơ hồ treo một giọt nước mắt, nhưng ở trước thức ăn nhóc béo lập tức quên đi tất cả, nó dùng bàn tay không dính nước mũi xé vỏ kẹo rồi cắn lên.
Vị kẹo dứa hòa tan trên đầu lưỡi, Hồ Tiểu Lượng lẩm bẩm hỏi: "Tớ bị các cậu bắt cóc rồi ư?" "... Đúng thế!" Lâm Hổ nhớ lại khi nãy Hồ Tiểu Lượng vừa nhìn thấy Tiêu Tê liền gọi hắn là anh Lâm Đông, "Cậu quen cái anh tóc đen lúc nãy à?"
"Quen chứ, anh ấy còn bắt cho tớ một con sóc rất đáng yêu nữa." Hồ Tiểu Lượng khoa tay múa chân mô tả lại kích thước của con sóc, "Nhưng mẹ nói anh ấy chết rồi."
"Chết?"
"Ừ, nghe nói anh ấy đắc tội chú Ngô, lúc làm nhiệm vụ bị tiêm virus, sau đó còn bị ném vào trong bầy zombie, bị ăn đến xương cũng chẳng còn." Hồ Tiểu Lượng nói đến những thứ này thì khiếp đảm, nó như một con thỏ mập bị dọa sợ, bất an: "Đội phó nói nếu tớ không nghe lời cũng sẽ bị ném cho bầy zombie ăn."
"... Anh Khỉ Ốm cũng nói nếu tớ không ngoan sẽ vứt tớ cho zombie ăn, sau đó bị chị Tiểu Ngư đánh một trận." Lâm Mèo Con khua khua tay, "Không phải cậu nói sau lưng cậu vẫn còn mẹ à, phía sau mẹ cậu có đội trưởng Ngô, ai dám ra tay với cậu chứ, đội trưởng đội Thánh Quang sẽ không tha cho hắn đâu."
Lâm Hổ nói ra những lời này còn suýt tin là thật, nó sớm đã nhìn ra Hồ Tiểu Lượng chỉ đang hư trương thanh thế, mặt nhóc béo đỏ lên, nói quanh co lòng vòng nửa ngày rồi cúi đầu xuống, cũng may mấy viên kẹo vẫn chưa khiến nó bán mình đếm tiền thay người khác thành thật nói mấy lời đó đều là mẹ tớ dạy cố ý run rẩy tăng thanh thế hù dọa mọi người một chút, chứ thực tế cuộc sống trong đội Thánh Quang của hai mẹ con Hồ Tiểu Lượng rất khó khăn, phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.
"Thôi được rồi." Lâm Hổ đẩy kẹo trái cây từ má bên trái sang má bên phải, "Con sóc anh... Lâm bắt cho cậu đâu? Còn sống không... Hay bị cậu ăn mất rồi?" "Sao tớ nỡ ăn chứ!" Hồ Tiểu Lượng kích động hô lên, nó còn đặc biệt đặt tên cho bé sóc, có vẻ rất trân trọng.
"Bị..." Trong hốc mắt nhóc béo lại ầng ậng nước, giọng nói run rẩy như mỡ toàn thân nó cũng đang run theo, "Bị đội phó bắt ăn rồi huhuhu..."
Lâm Mèo Con: "..."
Lâm Mèo Con: "Xin, xin lỗi, cậu đừng khóc... Tớ còn kẹo này, tớ còn chưa được ăn vị vải bao giờ đâu..."
※
Hồ Điệp vốn giữ khoảng cách hai mét an toàn với Tiêu Tê đề phòng cảm thấy không thích hợp thì có thể chạy đi bất cứ lúc nào, ba người càng đi càng sâu, những ngọn đèn sau lưng dần dần biến mất không còn bóng dáng, bóng cây tối tăm kỳ lạ như con quái vật chỉ cần người khác không chú ý sẽ nhào ra từ chỗ tối ăn thịt. Bạn đang đọc t????u????ện tại || ????????Ù????????????U YỆ????.????n ||
Càng ngày cô ta càng hối hận mình xung động mấy lần chỉ muốn quay đầu đi về, khi đến trước một căn nhà gỗ nhỏ Hồ Điệp nghe được tiếng khóc thê thảm của Hồ Tiểu Lượng, cô ta lập tức vọt tới lên hai bước vượt qua Tiêu Tê và Tây Tư Diên hô: "Lượng Lượng, mẹ tới rồi đây!"
Trong nhà Hồ Tiểu Lượng khóc thút thít một tiếng, xì ra một cái bong bóng nước mũi, "Mẹ?"
Hồ Điệp muốn mở cửa lại phát hiện khóa từ bên trong, cô ta tức giận quay đầu lườm Tiêu Tê, "Anh đã làm gì nó?"
"Làm cái gì đâu... Mèo Con mở cửa." Tiêu Tê mãn bất gõ cửa trong ánh mắt hình viên đạn của Hồ Điệp, chốc lát từ bên trong truyền ra tiếng dây xích leng keng, Lâm Hổ nhẹ nhàng mở ra một cái khe cẩn thận kiểm tra bên ngoài.
Hồ Điệp gấp gáp chặn ngang kéo cửa ra, thấy Hồ Tiểu Lượng ngồi trên giường gỗ lành lặn từ đầu đến chân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ thấy Hồ Điệp nên Hồ Tiểu Lượng khóc càng hăng, nó vừa khóc vừa nấc, nước mắt chảy thành dòng, "Mẹ ơi!"
"Mẹ đây!" Hồ Điệp lại lườm Lâm Mèo Con một cái, cô ta kéo Hồ Tiểu Lượng vào trong lòng nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của nó, "Không khóc không khóc, mẹ đây rồi, bọn họ không dám bắt nạt con nữa."
Mèo Con bị ánh mắt độc ác như kim đâm làm cho giật mình, sau đó được Tây Tư Diên nhẹ nhàng ôm vào lòng. Bàn tay thon dài mạnh mẽ không nói gì đặt lên vai nó, Lâm Hổ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tây Tư Diên như được vỗ về, "... Anh Tây Tư Diên, em không sao."
"Lượng Lượng, họ đánh con à? Cho mẹ xem." Hồ Điệp vội vã muốn vén quần áo của Hồ Tiểu Lượng, Hồ Tiểu Lượng muốn trả lời lại nấc một tiếng, sau đó lập tức che miệng.
"Cái gì đấy? Lâm Đông! Anh cho nó ăn cái gì!"
Tiêu Tê từ đầu đến cuối cứ nhìn Hồ Điệp điên cuồng pha trò, hắn mệt mỏi xoa mũi, "Tôi nói này, cô đừng sồn sồn thế nữa được không, tôi còn muốn hợp tác với cô thì cho nó ăn cái gì được chứ?"
Hồ Tiểu Lượng nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Tê, lúng búng nuốt kẹo cứng vào bụng, lại ợ một hơi toàn mùi kẹo trái cây, "Mẹ, con muốn Đoàn Đoàn, có thể bảo anh Lâm Đông bắt cho con một con không."
"..." Nếu không phải tình huống không cho phép Hồ Điệp nhất định sẽ tìm một chỗ tụt quần Hồ Tiểu Lượng rồi đánh cho mông nó nở hoa.
"Đoàn Đoàn?" Tiêu Tê cau mày nói: "Con sóc hả?"
Lâm Hổ nghe vậy gật đầu thay Hồ Tiểu Lượng, cũng không dám mặt dầy đòi một con nhưng Tiêu Tê quá hiểu làm sao để thỏa mãn niềm vui cho trẻ nhỏ, "Được chứ, qua một thời gian ngắn nữa anh bắt cho em và Mèo Con mỗi đứa một con, nhưng Tiểu Lượng, bây giờ anh và mẹ em có chuyện cần bàn, em và Mèo Con vào trong buồng chơi nhé?"
"Em không cần đâu." Mèo Con lập tức xua hai tay, động tác này khiến Tây Tư Diên bật ra một tiếng cười khẽ, "Thật sự không muốn à?"
"Không cần đâu! Em lớn rồi, không thích mấy con vật nho nhỏ lông nhung." Mèo Con rất kiên cường, chết không thừa nhận.
"Nó không muốn thì cho em nhé, Tư Diên, anh bắt một con cho em chơi." Tiêu Tê nghiêng đầu chớp mắt mấy cái với Tây Tư Diên, người sau rất nghe lời gật đầu, "Được, em còn nhỏ, cũng thích mấy con vật nhỏ này."
Lâm Hổ tuổi còn nhỏ chỉ cảm thấy hai anh giai nói chuyện làm nó nổi hết cả da gà, còn chưa hề biết đây chính là tình yêu sét đánh đẹp đẽ trong truyền thuyết. Trái lại đôi mắt hồ ly của Hồ Điệp đảo qua Tiêu Tê và Tây Tư Diên vài vòng, trong lòng lập tức hiểu rõ quan hệ của họ.
Phía sau căn nhà gỗ có một phòng chứa củi, Hồ Điệp nhìn kỹ bốn phía tường đất xác nhận không có nguy hiểm, lại lấy một bó cỏ khô từ trong góc phòng ra cho Hồ Tiểu Lượng ngồi.
Cặp cha mẹ vô tâm gồm anh Tiêu và anh Anh Cách Lạp Mỗ Tư nào đó chỉ tiện tay đẩy mạnh Lâm Hổ vào trong phòng chứa củi, vô cùng có lệ ném lại một gói đậu rang tỏi đã bốc mùi lạ, Hồ Tiểu Lượng còn đang thèm ăn nép trong lòng Hồ Điệp lập tức trợn mắt.
"Haha." Hồ Điệp không nhịn cười được, "Lâm Đông, anh vẫn như cũ, cuối cùng tôi vẫn nghi ngờ trong túi anh có cái tủ lạnh mini đấy."
"Đừng có lôi kéo làm quen." Tiêu Tê trở tay đóng cửa gỗ, nụ cười của Hồ Điệp càng sâu, "Làm sao, sợ vị kia nhà anh mất vui à? Giới tính cũng không giống, có cái gì mà phải sợ?"
Tây Tư Diên im lặng không lên tiếng đứng ở bên tường, làm như không thấy ánh mắt mang thâm ý khác Hồ Điệp ném tới, Hồ Điệp cảm thấy buồn chán ngồi trên ghế ghét bỏ phủi bụi trên một cái ghế rồi gập chân ngồi xuống, "Được rồi, nói muốn hợp tác với tôi, cụ thể là muốn làm cái gì?"
"Tìm một lý do gì đó đơn độc ở chung với Ngô Tầm, có được không?"
"Đương nhiên có thể ~" Hồ Điệp nheo lại đôi mắt vốn hẹp dài, "Dựa vào cái gì tôi phải giúp anh, anh ta chết thì tôi và Lượng Lượng cũng mất đi chỗ dựa vững chắc trong khu an toàn, ngay cả ăn cũng không đủ no còn nói gì đến đi học?"
Đôi mắt cô ta đảo qua, móc lấy Tây Tư Diên, "Handsome boy, What's your opinion? (Anh đẹp trai, ý anh thế nào?)"
Tây Tư Diên liếc mắt nhìn cô ta, anh cởi túi đựng tên sau lưng nâng mũi tên bẩn đục nằm ngang mặt đất, hai chân ngồi tách ra, khuỷu tay đặt trên đầu gối, khom lưng dùng vải bông lau chùi bó tên.
"Sao lại không tôn trọng phụ nữ thế hả." Hồ Điệp bị mất mặt đành tự tìm lí do cứu vãn, Tiêu Tê trước đây phải chịu thái độ lạnh lùng này của Tây Tư Diên không biết bao lâu, vất vả kiên nhẫn mãi mới ủa ấm được, nay lại được thấy Tây Tư Diên đông lạnh người khác vậy mà lại cảm thấy thú vị.
"Thôi thôi, ai biết cô đã lén lút ngấm ngầm thu mua bao nhiêu người?" Tiêu Tê ngồi đối diện Tây Tư Diên, khóe môi nở nụ cười, "Hình như từ lúc tôi còn trong đội đã bắt đầu rồi?"
Hồ Điệp bất vi sở động sờ sờ móng tay đã nứt nẻ của mình, "Anh nói bậy cái gì đấy, tôi chỉ là phụ nữ, ai sẽ để cho tôi thu mua chứ?"
"Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất." Tiêu Tê lười cãi cọ với cô ta, hắn dùng ánh mắt ra hiệu súng bắn tỉa của mình, Hồ Điệp khinh thường lại tiếp tục nhìn móng tay, "Thôi đi, trước không nói anh bắn có chuẩn hay không, nơi này đất đai bằng phẳng, trời còn sắp sáng, anh định trốn ở đâu?"
"Đây chỉ là một lựa chọn." Ban đầu Tiêu Tê muốn một phát bắn vỡ đầu tiến Ngô Tầm về Tây Thiên, đơn giản mà thô bạo, nhưng hạn chế địa hình khiến hắn từ bỏ kế hoạch này, "Thỏa đáng nhất là cô tìm một lý do dụ gã ra ngoài."
"Anh ta là người tiến hóa lần hai." Hồ Điệp trong lúc vô tình đã nhả ra, quả thật cô ta cũng chờ một cơ hội lật đổ Ngô Tầm như Tiêu Tê nói, khó khăn như núi cao đè nặng lên cô ta, hầu hết thời gian cô ta cũng cảm thấy mình có những suy nghĩ kì lạ, nhưng vì Lượng Lượng cô ta không thể không ngủ đông chờ cơ hội, "Nếu thật sự đánh nhau tôi sẽ không hỗ trợ."
"Không cần cô ra tay, điều duy nhất cô phải làm chính là tạo ra một cơ hội chỉ có một mình cô và gã."
"... Anh ta sẽ không đi theo tôi."
Trải qua đấu tranh tâm lý lâu dài, cuối cùng Hồ Điệp chậm chạp mở miệng, "Nhất là ở bên ngoài, anh ta, đội phó, và bốn tên chó săn sẽ không cách xa nhau."
Tây Tư Diên dừng động tác lau chùi mũi tên trao đổi một ánh mắt với Tiêu Tê, hai người dị năng tiến hóa lần hai, bốn người bình thường, khả năng là sức mạnh và tốc độ.
"Nếu tôi muốn ở riêng với anh ta chỉ có thể đưa ra lý do là đi dạo, với tính cách đa nghi anh ta nhất định sẽ nghi ngờ tôi, nhưng tôi có thể đưa các anh vào." Hồ Điệp ngước mắt nhìn về phía Tiêu Tê, cắn răng dứt khoát nói, "Trong bốn người kia có hai người là người của tôi, tôi có thể giúp các anh kéo dài thời gian chỗ đội phó, nhưng nhớ kỹ, một khi thất thủ hoặc có uy hiếp với tôi, tôi lập tức bán đứng các anh tự bảo vệ mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất