Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 27: Ngay lúc này(2)

Trước Sau
Cheon Sa-yeon không ngần ngại vung kiếm xuống. Lilith đỡ lại đòn tấn công, vội vàng lùi lại thét lên.

[Khoan đã!]

Cánh tay trái của Lilith bị bỏng nặng và biến dạng trầm trọng. Ngọn lửa trên tay không ngừng gặm nhấm da thịt lấy cô. Một lần nữa tôi tự nhắc nhở bản thân về sức mạnh của Cheon Sa-yeon.

[Nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ không thể cứu được những kẻ khác!]

Lilith nhe nanh thét lên kinh hãi. Tôi cau mày.

'Nó luôn diễn ra thế này hả?'

Tôi nên làm gì đây? Nếu chúng đang giữ con tin, sẽ tốt hơn là đi thương lượng với bên kia, nhưng tôi không chắc liệu điều này có hiệu lực với quái vật hay không.

"Ta không quan tâm."

"K-khoan đã!"

Khi tôi đang cân nhắc xem nên làm gì, Cheon Sa-yeon trả lời chắc nịch trong khi chém vào con quái vật đang lao tới.

Tôi hoảng hốt túm lấy cổ hắn thầm thì.

"Anh bị điên à? Anh đang làm—"

"Hừm. Tư thế gì đây? Cậu đang muốn tôi hôn cậu sao?"

Thằng cha chết giẫm này....

"Đừng có nói nhảm! Nếu cô ta tự tin đến vậy, hẳn nhiên đã tính sẵn âm mưu hoặc một cái bẫy mà anh không thể ngờ tới được. Vậy nên đừng vội giết cô ta."

Khi tôi và Cheon Sa-yeon dừng lại, Lilith nhướng mày thốt lên vui sướng.

[Hử, ngươi sẽ không hối hận sao? Không ai ở đây ngoài ta có thể đâu! Nếu ta chết, các ngươi sẽ.... ]

Lời nói của Lilith còn chưa dứt. Cheon Sa-yeon nghe Lilith nói với vẻ không mấy để tâm, vung kiếm trước khi tôi có thể kịp ngăn hắn lại khi đầu của Lilith rơi xuống sàn. Hắn lùi ra đằng sau khi máu trào ra từ cơ thể đã ngã xuống loang lố ra khắp sàn nhà.

"Tên khốn ngu đần này!"

Kyaaaak!

Kkyaaah! Kyaaak!

Khi Lilith chết đi, những con quái vật trước đó điên cuồng lao tới bắt đầu gào rú bỏ chạy. Lũ quái vật đứng đầy rẫy trong đại sảnh biến mất ngay tức khắc, và tất cả những gì còn lại chỉ là sự kinh ngạc của tôi, Cheon Sa-yeon nhàn nhã và cái xác của Lilith. Cheon Sa-yeon thả tôi xuống khỏi cánh tay hắn và tra thanh kiếm vào lại vỏ.

"Anh định làm gì tiếp?"

Nhặt thanh kiếm cấp SS của Lilith rơi dưới sàn, Cheon Sa-yeon vung nhẹ lưỡi kiếm để chặt đứt cánh tay phải của Lilith.

"Tất cả những gì tôi cần chỉ là cánh tay phải của cô ta thôi."

Cơ thể của Lilith với cánh tay phải đã bị chặt đứt, thiêu rụi trong ngọn lửa như thể nó đã chực chờ từ trước. Cheon Sa-yeon cầm lấy cánh tay phải của cô, bỏ đi để lại cơ thể đang bốc cháy phía sau.

"Cheon Sa-yeon, giải thích chính đáng chút đi."

"Tự mình đến xem thì sẽ nhanh hơn đấy."

Tôi nhảy qua những tảng đá lớn nằm rải rác trên sàn và đi theo Cheon Sa-yeon. Bên dưới chiếc đèn chùm lớn, Cheon Sa-yeon ấn xuống thứ gì đó trên bề mặt của bức tường.

Kugugugung!

Một dấu ấn kỳ lạ qua đó được khắc trên mặt bức tường, lộ ra một lỗ tròn ở chính giữa. Cheon Sa-yeon đặt thẳng cánh tay phải của Lilith vào lỗ.

Kwareureureung, kugung!

Mặt đất rung chuyển dữ dội khó có thể đứng vững. Khi tôi đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, sàn nhà ở trung tâm đại sảnh tách ra làm đôi, lối vào đi xuống tầng hầm từ từ hiện ra.

"Xuống thôi."

Cheon Sa-yeon nói khi lau vết máu trên thanh kiếm của Lilith.

Trước thái độ điềm nhiên đó, tôi nuốt miếng nước bọt khô khan và ngập ngừng nói.

".... Cheon Sa-yeon."

Tôi nghĩ điều đó là rất khó xảy ra, nhưng hắn thật sự....

"Anh biết cách phá hầm ngục này."

"...."

"Nhưng đó có phải là tất cả không?"

Cheon Sa-yeon đi đến lối vào tầng hầm quay lại nhìn tôi. Hắn ta nhẹ nhàng cười nói.

"Cậu và tôi đều như nhau cả thôi, Han Yi-gyeol."

"Ý anh là sao?"

"Nghĩa là cả hai chúng ta đều đang giấu những lá bài ẩn khỏi tai mắt thiên hạ."

Lá bài ẩn. Tôi cố gắng không phản ứng lại trước lời nói đó, giữ khuôn mặt của tôi thật bình tĩnh.

"Anh không thấy hơi quá sao? Tôi đã nói rồi."

"Đúng ra thì, tôi đã nhìn ra nó rồi, dù cậu đã không nói với tôi."

Thật đê tiện. Cheon Sa-yeon thích thú nhìn tôi và nói.

"Nhưng điều này không tệ. Nó trông có vẻ rất thú vị không phải sao? Dự đoán, khám phá và sử dụng những con bài ẩn của nhau."

"Tôi xin kiếu."

Thực ra tôi cũng có hứng thú đấy nhưng vẫn lắc đầu từ chối, vì nghĩ rằng dù tôi có phô ra gì đi nữa thì cũng chả có gì hay ho để xem hết.

"Tệ thật đấy. Tôi rất muốn cậu thử nó mà."



Trái ngược với lời nói của mình, Cheon Sa-yeon quay lại với khuôn mặt không chút hối tiếc.

"Chúng ta sẽ nói về phần còn lại vào lúc khác. Giờ thì phải xuống dưới để bảo vệ những dây xích quý giá của hạng A chúng ta chứ nhỉ."

Tôi thở ra một hơi đầy xúc cảm phức tạp khi nhìn theo bóng lưng của Cheon Sa-yeon, người không ngại bước xuống nơi cầu thang tối tăm kia.

- --------------------------------

Tầng hầm mà chúng tôi đi xuống nó rộng không tưởng, nó cũng không đến nỗi tối vì có ánh sáng từ trên trần rọi xuống.

Khi thấy tất cả mọi người đang nằm giữa đống cát tôi liền chạy thẳng đến chỗ họ.

"Kim Woo-jin!"

Tôi thấy Kim Woo-jin, người đang ở gần tôi nhất. Kim Woo-jin vẫn nhắm mắt thở ra đều đặn, cậu ta chỉ đang ngủ thôi, may mắn là không có gì bất thường.

"Đánh thức họ dậy đi, Han Yi-gyeol."

"Hhhhgh!"

Trong khi đang nói với tôi, Cheon Sa-yeon đá mạnh về phía Park Geon-ho đang nằm trên cát. Park Geon-ho giật mình bật dậy khi bị sếp của mình đá cho một phát.

"Vì Lilith đã chết, lâu đài sẽ sớm sụp đổ."

"Gì cơ? Vậy, chúng ta phải làm gì?"

"Chúng ta sẽ ra ngoài."

Cheon Sa-yeon hất cằm về phía góc phải. Khi tôi nhìn thấy cánh cổng phát ra ánh sáng xanh đậm, mắt tôi mở to thốt lên.

"Không thể nào, là cổng thoát sao?"

"Đúng."

Lối thoát nằm dưới lòng đất. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn ta giết Lilith mà không biết sự tồn tại của tầng hầm này?

"Kim Woo-jin. Thanh niên, dậy đi!"

"Hử.... sao thế."

Khi tôi lắc mạnh vai cậu ta, Kim Woo-jin mở đôi mắt to tròn đang đảo tung hết cả lên. Từ nãy đến giờ tôi đã rất cố gắng đấy mẹ nó à, nhưng thằng ranh này thì lại nằm ngủ trương ra như khúc gỗ thế này đây. Tôi đã cầu mong cậu ta được an toàn, nhưng khi tôi thấy cậu ta như này, tôi chỉ muốn xiên cho một nhát.

"Ha- Han Yi-gyeol?"

"Nếu cậu đã tỉnh rồi, thì hãy mau đi đánh thức những người khác dậy đi. Chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay."

"Cái gì? Chờ chút. Chúng ta ở đâu?"

Tôi lờ đi Kim Woo-jin, người đang phun ra những thứ ngu ngốc và vỗ nhẹ vào vai Min Ah-rin. Dù cô ấy được đánh thức nhẹ nhàng hơn Kim Woo-jin rất nhiều, nhưng Min Ah-rin đã nhanh chóng tỉnh lại.

"Tôi mừng vì cậu không sao, Yi-gyeol- ssi!"

Min Ah-rin vừa mở mắt cô liền nhận ngay ra tôi khi nắm lấy tay tôi.

"Tôi chỉ muốn nói điều đó thôi. Tôi đã rất lo lắng đấy."

"Những người khác có ổn không?"

"Vâng. Tôi sẽ giải thích sau. Tòa thành này đang sụp đổ rồi.... Chúng ta cần đánh thức những người khác và ra khỏi cổng ngay."

"Mmh, tôi hiểu rồi."

Min Ah-rin rất nhạy bén, không hề hoảng sợ bắt đầu đánh thức những người nằm cạnh cô ấy. Từng người một, họ tỉnh dậy và nhìn quanh cơ thể mình với vẻ bối rối.

"Còn thiếu ai không?"

"Không. Tôi đã kiểm tra lại ba lần rồi."

"Tôi thức dậy sau một đêm ngon giấc và giờ vẫn cứ ngỡ như là mơ vậy...."

"Thật không thế? Một con boss cấp SS xuất hiện sao?"

"Chà, do nó là cấp SS thế nên nó mới có thể dịch chuyển nhiều người đi thế này."

"Phù. Tôi sẽ né xa những cánh cổng sa mạc trong một thời gian mất thôi."

Nhìn thấy các thành viên trong hội túm tụm lại tán gẫu với nhau, có vẻ cũng không cần phải quá lo lắng lắm nhỉ. Kugugung, tầng hầm rung chuyển khi tòa thành ngày càng sụp xuống. Các thành viên trong hội tái mặt chạy thẳng ngay vào cổng. Bỏ lại nơi tầng hầm đầy bụi bặm, toàn đội ra khỏi cổng không sót một ai.

Đó là cánh cổng cấp SS đầu tiên trên thế giới.

- ------------------------------

[Cánh cổng mới ở khu vực N19 hóa ra lại là một cổng cấp SS và cả thế giới đang hướng sự chú ý đến Hội Requiem đã thành công phá cánh cổng mà không có bất kì thiệt hại nào. Trong cuộc phỏng vấn ngay sau khi phá xong cổng, Trưởng Hội Requiem đã thông báo rằng tất cả các thành viên của Hội tham gia phá cổng đều an toàn và họ đã nhận được món vật phẩm cấp SS....]

"Thanh kiếm cấp SS ngon đến thế sao?"

Kim Woo-jin thản nhiên hỏi khi cậu lấy một bịch snack.

"Tôi cũng không biết. Có lẽ nó đáng giá được gọi như vậy? Cỡ cấp A ít nhất cũng phải lên vài tỷ rồi...."

Min Ah-rin đang xem tin tức trả lời.

"Hội trưởng đúng là may mắn thật. Anh ta sở hữu quá nhiều vật phẩm rồi, vậy mà giờ lại còn có thêm cả một cấp SS mới nữa."

"Dù cả đời ăn chơi xa xỉ trong sự xa hoa và giàu sang thì cũng chẳng thể tiêu hết nó được. Ghen tị thật."

Sự thật đau lòng mà. Một chiếc áo khoác kháng lửa cấp A này, một thanh kiếm cấp S debuff khả năng hồi phục này và một thanh kiếm cấp SS với những kỹ năng còn chưa rõ nữa này.

Vì đó là Cheon Sa-yeon, nên cũng chỉ có mình hắn mới có thể dùng được nó. Chúng là những món vật phẩm hàng khủng mà không ai có thể khai thác triệt để hết khả năng của chúng được.

[Trưởng Hội Cheon Sa-yeon hiện đang sở hữu hai thanh kiếm, một thanh cấp S và một thanh cấp SS. Mặc dù dư luận nói rằng chỉ có hai hạng SS ở Hàn Quốc, nhưng có những ý kiến ​​cho rằng số lượng vật phẩm mà họ sở hữu lại quá nhiều...."

"Ôi quào."

Một tấm ảnh của Cheon Sa-yeon đang nở nụ cười khi trả lời phỏng vấn xuất hiện trên bản tin với một kích cỡ to siêu to khổng lồ. Uầy, hắn ta trông đẹp trai phết đấy chứ.



"Ngầu thật đấy. Tất nhiên là Hội trưởng trông có hơi khác một chút. Chỉ là anh ta có cái tính khí khá kỳ quặc thôi."

"Chuẩn luôn."

Tôi gật đầu.

Hắn ta có một nhân cách chó gặm, nhưng lại mang một khuôn mặt tuyệt đẹp.

"Sao cơ? Cậu cũng đồng tình á?"

Kim Woo-jin đang nằm trên ghế sofa ăn snacks, đột nhiên bật dậy nhìn tôi chằm chằm. Giờ lại làm sao nữa?

"Cái gì thế? Thật không đấy?"

"Thật mà."

Khi tôi và Min Ah-rin chằm chằm nhìn nhau, Kim Woojin có ý tránh né ánh mắt của chúng tôi.

"K- không. Không phải— ý tôi là, cậu thích vẻ ngoài đó sao? Trông khá đáng lo đấy...."

"Cậu đang nói về Min Ah-rin- ssi hả? Thật bất lịch sự khi hỏi điều đó đấy."

"Han Yi-gyeol, tôi đang nói về cậu! là vê cậu đấy!"

Hiển nhiên là tôi nghĩ cậu ta đang hỏi Min Ah-rin rồi. Tôi ngay lập tức làm ra một ánh nhìn khó hiểu.

"Tôi thích những người dễ thương hơn là đẹp trai."

"D-dễ thương? Người dễ thương...."

"Yi-gyeol- ssi, mẫu người lý tưởng của cậu là gì?"

Min Ah-rin tò mò hỏi.

Mẫu người lý tưởng á? Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó, thế nên tôi nghiêng đầu và trả lời

"Tôi không biết nữa. Nếu phải nói thì có lẽ là một nét đẹp đơn thuần chăng?"

"Vẻ đẹp đơn thuần, cậu nói vầy? Giống như sự kết hợp giữa áo phông trắng và quần jean, khi mặc chúng lên sẽ trông đẹp lắm nha."

"Vẻ đơn thuần à.... Áo phông trắng và quần jean...."

Min Ah-rin tươi cười trước lời nói của tôi và Kim Woojin lẩm nhẩm với một vẻ nghiêm túc.

"À, đúng vậy."

Tôi miễn cưỡng trả lời.

'....Nhưng dù sao thì cái tình huống gì thế này?'

Như một lẽ tự nhiên tôi quên hỏi. Tôi quay sang Kim Woo-jin và nói.

"Nhưng cậu đang làm gì ở đây?"

"....Để mắt đến cậu."

Kim Woo-jin ho ra một tiếng và ngồi xuống ghế sofa lần nữa. Tôi cũng hỏi thế với Min Ah-rin.

"Không phải Min Ah-rin- ssi bận lắm sao?"

"Cậu không biết hả? Tôi đang được nghỉ đấy."

Không, ý tôi là, tại sao cô lại đến phòng tôi trong kỳ nghỉ quý giá của mình vậy hả....

[Tin tiếp theo. Các nạn nhân trong vụ tấn công quái vật ở khu vực C12 ba tháng trước đang kêu gọi một cuộc biểu tình lần thứ 15 vào hôm nay. Trưởng công Hội Blun vẫn đang trì hoãn trong việc đảm nhận các vị trí....]

Beep.

Tôi tắt bản tin và hỏi Min Ah-rin với vẻ mặt nghiêm túc.

"Hội trưởng có đưa ra chỉ thị nào không? Như là, hãy đảm bảo rằng tôi không rời khỏi phòng của mình chẳng hạn."

Sau khi ra khỏi cổng, tôi không biết đi đâu, nên tôi đành theo Cheon Sa-yeon đến Hội Requiem.

Min Ah-rin và Kim Woo-jin đến gặp tôi sau khi tôi quay lại căn phòng trên tầng 23, nơi tôi bị nhốt hẳn một tuần trong đó và chỉ lăn quanh phòng mà không làm gì cả. Chuyến thăm đột ngột này không tránh khỏi những nghi ngờ nảy sinh. Tôi tự hỏi liệu Cheon Sa-yeon cử họ tới giám sát tôi để đảm bảo rằng tôi sẽ không chạy trốn chăng.

"Tại sao? Thích chơi giam cầm lắm hả?"

"Cũng có thể....?"

Mỗi khi xảy ra mấy chuyện này nọ, tôi nhận ra rằng Min Ah-rin cũng không phải là một người bình thường cho cam. Nó thật kỳ lạ. Tôi không nghĩ rằng nó sẽ diễn ra như thế này trong tiểu thuyết đấy.

"Tôi chỉ đến đây chơi thôi. Tôi nghĩ Woo-jin- ssi sẽ có mấy ý tưởng tốt hơn về điều đó đấy nhỉ?"

"Gì cơ? Không. Tôi cũng không biết gì đâu!"

Tôi thở dài trước biểu hiện lắc đầu kinh ngạc của Kim Woo-jin.

"Sao cậu lại không biết gì được? Cậu nói rằng cậu ở đây để giám sát tôi mà. Cậu không nhận được bất kỳ chỉ thị nào sao?"

"Tôi không biết nữa.... không có gì cả...."

Kim Woo-jin trả lời trong khi mân mê các ngón tay của mình.

Dĩ nhiên, chỉ cần tự hào nói rằng cậu đến đây để trốn tránh trách nhiệm là được. Khi tôi đang suy nghĩ làm thế nào để đưa hai người này ra ngoài, tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa.

"Ai vậy?"

Ai lại đến vào lúc này. Phòng hờ thôi, tôi nhìn lại Min Ah-rin và Kim Woo-jin nhưng cả hai đều mang vẻ bối rối giống như tôi vậy.

Tôi bước tới và vặn nắm cửa. Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, tôi lập tức cau mày khi nhìn thấy chủ nhân của tiếng gõ đó là ai.

"Han Yi-gyeol."

Park Geon-ho, Đội trưởng của Cục Tác Chiến Đặc Biệt. Anh ta hướng ánh nhìn xuống tôi với một nụ cười ranh mãnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau