Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 74: Cẩn thận với bữa tiệc(1)

Trước Sau
Cheon Sa-yeon hướng ánh nhìn về phía Ha Tae-heon, người đang đứng phía sau Lee Joo-ha.

"Tôi có chúc mừng cậu hơi muộn quá không. Nghe nói giờ đây cậu đã lên làm Phó Hội rồi nhỉ?"

"Vâng, cảm ơn."

Ha Tae-heon nhìn tôi chằm chằm khi đáp lại dứt khoát. Khi chạm phải đôi mắt đen lạnh lùng ấy, cơ thể tôi bất giác hóa cứng.

'Có vẻ.... anh ta không được vui vẻ lắm nhỉ.'

Là do Cheon Sa-yeon sao? Sau khi chào hỏi nhau đầy miễn cưỡng, chúng tôi ngồi xuống bàn.

"...."

Do Công hội Jayna và Công hội Blun chưa đến, nên bàn của khu vực Seoul, nơi chỉ có bốn người chúng tôi đang ngồi, toát lên một sự trầm lặng đến nghẹt thở trái ngược với những bàn khác xung quanh chúng tôi.

'Thật không thoải mái nổi mà....'

Không hiểu vì sao, tôi đổ mồ hôi lạnh không ngừng, khi mà chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc bình ở giữa bàn. Ai đó, làm ơn hãy nói điều gì đó đi. Tôi chầm chậm khẽ liếc sang Cheon Sa-yeon.

"Hử?"

Cheon Sa-yeon đang ngồi nhàn nhã lắc ly rượu sâm panh của mình, chú ý đến ánh mắt của tôi và hơi nghiêng đầu.

Cha nội này còn giả ngây cái gì chứ? Hắn không thấy khó chịu hả? Mau làm điều gì đó với cái bầu không khí này đi.

Trước ánh mắt đầy ẩn ý của tôi, Cheon Sa-yeon khẽ cười như thể đã hiểu, và lên tiếng.

"Giờ tôi đang suy nghĩ xem...."

Ha Tae-heon và Lee Joo-ha ngồi yên với vẻ ảm đạm, nhìn sang phía Cheon Sa-yeon. Đúng rồi đó, ngay cả nói về thời tiết cũng là một chủ đề khá hay đấy. Hay nói trắng ra là để tồn tại đi, bạn biết đấy. Tôi thở phào nhẹ nhõm và cầm ly sâm panh trên bàn lên.

"Tôi đã không giới thiệu người bạn đồng hành của mình nhỉ. Đây là năng lực giả Han Yi-gyeol. Nói lời chào đi nào."

"Khục....!"

Tôi sặc rượu sâm panh trước đề tài không ngờ tới khi ho khan không ngừng. Ha Tae-heon và Lee Joo-ha đang nhìn Cheon Sa-yeon, liền đồng thời chuyển hướng ánh nhìn sang tôi.

'Cheon Sa-yeon, tên khốn này....'

Cổ họng đau rát khi tôi ho liên tục. Cheon Sa-yeon vỗ nhẹ vào lưng tôi khi tươi cười hỏi han.

"Ôi trời. Cậu ổn chứ?"

"Khục, tôi không sao...."

Gần như là tôi không thể trả lời hết câu khi trừng mắt nhìn Cheon Sa-yeon. Rõ ràng là hắn đang rất tận hưởng nó đây mà, hắn còn đang lấy tay che miệng lại nữa kìa.

"Vâng, tôi biết. Han Yi-gyeol- ssi. Cậu ta làm việc với tư cách là lính đánh thuê nhỉ."

Lee Joo-ha nghi vấn trả lời.

"Dù sao thì."

"...."

"Tôi nghe được là cậu và Yi-gyeol của chúng tôi có quen biết nhau."

Trước những lời của Cheon Sa-yeon, mày kiếm của Ha Tae-heon liền cau lại. Tôi vội vã xen vào.

"B-bọn tôi chỉ tình cờ gặp nhau trước đây thôi."

"Tình cờ sao?"

"Đúng thế. Là vô tình thôi."

Tôi gượng cười gật đầu.

Đây là lý do tại sao Ha Tae-heon không nên nói là anh ta có biết tôi đấy. Cheon Sa-yeon chỉ biết rằng tôi và Ha Tae-heon đã chạm mặt nhau từ vụ bắt cóc Cha Soo-yeon kia thôi, thế nên rất khó để giải thích vì sao chúng tôi lại quen biết nhau được— tôi chỉ có thể đưa ra lời bào chữa tệ hại thế này.

"Phải vậy không? Ha Tae-heon- ssi."

"...."

Bất chấp lời cầu cứu tuyệt vọng của tôi, Ha Tae-heon vẫn im lặng. Anh thật sự sẽ làm thế sao? Nhờ lỗi của ai mà tôi phải chịu đựng chuyện này chứ? Sự im lặng bao trùm lên chúng tôi trở nên nặng nề và lạnh lẽo hơn cả khi nãy.

"Chúng tôi là những người đến cuối cùng rồi nhỉ?"

Ngay lúc đó, một giọng nói năng nổ phá tan bầu không khí trầm tĩnh này. Một người phụ nữ với mái tóc vàng lộng lẫy trong chiếc áo blouse trắng đi về phía chúng tôi, tiếng gót giày vang lên khắp đại sảnh.

"Nếu tôi tới muộn thêm xíu nữa thôi, có lẽ tôi đã không vào được rồi. Chào tất cả mọi người nha!"

Người phụ nữ với nụ cười rạng rỡ vẫy tay chào Cheon Sa-yeon và Lee Joo-ha.

"Hội trưởng Hong Si-ah."

"Lâu không gặp, Hội trưởng Lee Joo-ha ~"

Hong Si-ah bắt tay với Lee Joo-ha, khi cô vén mái tóc vàng óng mượt ra sau vai. Tôi nuốt khan khi cẩn thận quan sát cô.



'Đây là Công hội Jayna, Hong Si-ah.'

Cô ấy là một trong những năng lực giả hạng S được người người đón nhận do năng lực và trí thông minh vượt trội của mình.

"Xin chào!"

Người theo sau Hong Si-ah cũng gửi đến một lời chào nồng nhiệt. Đó là một cô gái trông khá dễ thương với mái tóc ngắn gợn sóng màu nâu, đeo cặp kính hơi quá khổ cùng chiếc áo sơ mi màu be.

Nếu suy đoán của tôi là đúng, cô ấy là Kim Na-yul, là Phó Hội của Công hội Jayna từ lúc cô ấy ra mắt cùng với Hong Si-ah. Kim Na-yul cũng là một nhân vật có xuất hiện vài lần trong nguyên tác.

"Cả Phó Hội Ha Tae-heon cũng ở đây sao."

"Xin chào."

Ngay cả với câu trả lời cộc lốc của Ha Tae-heon, Kim Na-yul vẫn đỏ mặt cúi đầu.

Kim Na-yul phải lòng Ha Tae-heon kể từ khi cô vô tình thấy anh sau khi anh thức tỉnh. Cô ấy xuất hiện thường xuyên hơn Min Ah-rin và Lee Joo-ha— cô là một nhân vật khá là nổi trong nguyên tác vì cô ấy luôn thích anh ta.

"Phó Hội Kim Na-yul, cô vẫn khỏe chứ?"

"Hehe, tôi vẫn khỏe. Còn Hội trưởng Lee Joo-ha thì sao?"

"Chà, vẫn như mọi khi thôi."

Có lẽ vì là cả hai đều quen biết nhau nên Kim Na-yul và Lee Joo-ha bắt đầu nói chuyện với nhau rất sôi nổi. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi quan sát bầu không khí yên bình trên bàn của chúng tôi.

"Cơ mà sao Hội trưởng Cheon Sa-yeon lại đến đây thế? Thậm chí còn dẫn theo cả bạn đồng hành nữa này?"

Nhìn như thể hắn đang u sầu trước sự ngạc nhiên của Hong Si-ah, Cheon Sa-yeon đáp lại.

"Cái chuyện này không thể cho qua được nhỉ?"

"Đương nhiên rồi, không phải anh đang để ý đến cổng bên nước ngoài thay vì mấy cách cổng trong nước sao?"

"Chỉ là tôi không thể vô trách nhiệm đến mức mà không quan tâm đến những gì đang xảy ra với cánh cổng mà thôi."

"Thật thế à. Nghĩ lại thì, Requiem cũng lấy một cổng cấp SS mới xuất hiện vài tháng trước mà nhỉ."

Ghen tị thật đấy, đáng ghét quá đi.

Hong Si-ah nói bỡn cợt vậy, nhìn sang tôi đang ngồi cạnh Cheon Sa-yeon. Có một niềm hứng thú hiện lên trong đôi mắt màu hổ phách của cô.

"Ô hô. Đây có phải là lính đánh thuê Han Yi-gyeol kia không thế?"

Quả nhiên, cô ấy cũng biết tôi. Tôi hơi cúi đầu rồi mỉm cười thiện lành nhất có thể.

"Tôi đã thấy cậu quen quen rồi mà. Hân hạnh làm quen. Tôi là Hong Si-ah."

"Hân hạnh được biết cô. Tôi là Han Yi-gyeol."

"Tôi đã rất muốn gặp cậu do có cái tin đồn lan truyền rằng cậu có trong tay cả hai hạng SS đấy. Nghĩ lại thì, hạng SS được cho là đã nằm trong tay cậu đều đang ở đây cả nè không phải sao?"

"...."

Theo phản xạ tự nhiên, tôi nhìn vào mắt Ha Tae-heon. Còn về phần Cheon Sa-yeon, tôi cá chắc hắn cũng biết tỏng mấy cái tin đồn đấy rồi....

"Bạn đồng hành của tôi rất nổi tiếng mà."

Tuy nhiên, ngoài dự đoán của tôi, không như Ha Tae-heon, người còn chẳng thèm nhướng mày, thì Cheon Sa-yeon lại là người lên tiếng.

"Tôi đã phải mời cậu ta đến bữa tiệc cùng tôi tận mấy lần liền lận. Chứ không là tôi đã phải đến đây một mình rồi."

Cheon Sa-yeon rũ mắt xuống, tôi chuyển tầm mắt của mình sang vẻ mặt của hắn.

"Không.... chờ chút."

Anh mời tôi cái gì cơ? Đó là những gì chúng ta đã thỏa thuận mà.

"Gì đây? Hai người thật sự thân nhau đến vậy hả? Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hội trưởng Cheon Sa-yeon làm điều gì đó như thế này đấy."

"Cậu ta là một người rất đặc biệt."

.... Hôm nay hắn ta cố tình phóng đại lên vậy hả?

"Ha. Ha...."

Tôi gượng cười và nhấp một ngụm sâm panh. Cứ bỏ lơ nó đi nào. Điều này sẽ tốt cho sức khỏe tinh thần của tôi.

"Xin chào, những vị khách mời tham dự. Tôi là Choi Mi-jin, Trưởng bộ Trung tâm Quản lý Cổng tại Trụ sở Quản lý."

Choi Mi-jin, người đang đứng lên bục khi cầm micro.

"Khi sự dị thường của cánh cổng vẫn đang tiếp diễn, trụ sở quản lý đã chuẩn bị cho buổi sự kiện này nhằm sẽ tiết lộ một số thông tin tư mật trước mắt để tìm ra biện pháp đối phó với sự dị thường này."

Một màn hình lớn được kéo xuống phía sau Choi Mi-jin và hiện lên một tấm bản đồ. Đó là màn ảnh hiển thị vị trí của các cổng theo từng khu vực.

"Do các điều lệ, sẽ có giới hạn về lượng thông tin mà mỗi khu vực có thể chia sẻ, nhưng hiện tại chúng tôi đang cố gắng để tăng giới hạn đó lên thêm một chút."

"Cô đang nói là chúng tôi phải tiết lộ thêm đặc tính của cổng hoặc cách phá nó cho các khu vực khác sao?"



Một Hội trưởng từ khu vực Gyeonggi cau mày hỏi. Phản ứng của những người khác cũng không được tốt cho lắm.

"Tôi hiểu sự khó chịu này. Tuy nhiên, Hoa Kỳ, Trung Quốc và Nga cũng đang bắt đầu quản lý các cổng của các khu vực theo cách này."

"Tôi biết chuyện đó rồi, nhưng những người đó cũng chẳng đạt được kết quả tốt hơn là bao không phải thế sao?"

Lần này, là một người đến từ Daegu xen vào. Như thể Choi Mi-jin đã đoán trước được tình huống này, cô điềm tĩnh trả lời họ mà vẻ mặt vẫn không hề biến sắc.

"Miễn là tình hình có chuyển biến, tương lai sẽ khác bất kể chúng ta đã làm gì. Ngay cả khi anh không thích sự thay đổi này, chúng ta cũng không thể làm mọi thứ quay lại được ngay cả khi ta có giữ nguyên cách thức cũ."

"Không phải vậy, tôi cũng biết là thế. Nó nên được áp dụng cho từng khu vực khác nhau không phải thế sao? Dù có nhìn theo hướng nào đi nữa thì đảo Jeju cũng đang chịu bất lợi kìa. Còn với những nơi như Busan và Seoul thì lại được tiết lộ nhiều thông tin hơn."

"Khoan đã, tôi hiểu phía bên Seoul, nhưng tại sao lại gộp luôn cả Busan vào? Cậu phải nói đến Daejeon hay Incheon kia chứ."

"Cái quái....? Bọn khốn Busan vô lương tâm kia. Tôi dám chắc có cả tá thủy quái mới được phát hiện ở phía cổng Gwangalli kia đấy."

"Nếu anh thấy bất mãn, thì cứ thử xuống Busan đi xem nào. Nguyên cớ gì lại cãi nhau như đám côn đồ thế, rồi định tàng trữ vật phẩm ở cổng của các khu vực khác đấy hả?"

Trước những lời bình phẩm gay gắt từ phía những người thuộc Busan, đám người bên phía Incheon cũng bật dậy khỏi ghế với khuôn mặt đỏ bừng. Trước cảnh đó, Kwon Ji-hoon, người đang ngồi cùng bàn, trông anh ta chết lặng luôn kìa.

"Đậu mẹ, côn đồ ấy hả? Mày nói xong chưa?"

"Tao xong rồi đấy, thằng khốn. Sao nào? Vấn đề à?"

Thay vì bối rối trước cuộc chiến bất ngờ, những kẻ ngoài cuộc đều hò reo cổ vũ.

"Đúng rồi, chiến đê, đánh đê!"

"Giờ thì mới hay này."

"Những tên khốn Incheon và Busan, luôn ngồi chổng mông đi moi tiền của kẻ khác. Thử thể hiện kỹ năng của mày ra xem nào?"

Cứ như thể Choi Mi-jin đã lường trước được chuyện này sẽ xảy ra, cô thở dài khi day day trán mình. Những kẻ đến từ Busan và Incheon đều rút vũ khí của họ ra khi lao vào cuộc ẩu đả. Sức ép ngày một tăng lên trước cuộc xung đột diễn ra trong đại sảnh sang trọng lộng lẫy này.

"Thế này có ổn không vậy?"

"Chà, có những người còn đang mong chờ nó ấy."

Hong Si-ah xoa cằm khi quan sát.

Đoàng!

Một thanh kiếm được bao quanh bởi làn khói xám và một khẩu súng trường xung đột với nhau, mọi thứ trong phòng đều rung chuyển dữ dội. Ngay từ thời điểm đó, một số người đã kích hoạt năng lực và giương vũ khí của họ, thì những chiếc bàn và bình hoa đã vỡ tan tành hết cả rồi.

"Mọi người cứ ngồi yên vậy sao?"

Tôi hỏi vậy, rồi dùng gió bao trùm xung quanh chúng tôi như một tấm khiên chắn.

Xoảng! Rầm!

Những mảnh gỗ và thủy tinh bị ném qua với đủ loại tiếng ồn, nhưng gió đã cản tất cả lại.

"Tôi không hiểu tại sao tôi phải rời khỏi chỗ ngồi của mình."

"Anh không hiểu á.... Anh có thể nói ra điều đó khi chúng ta đang ở trong cái mớ hỗn độn này sao?"

Những người ngồi trên bàn, bao gồm cả Cheon Sa-yeon, đều ngây người nhìn tôi như thể nói rằng họ không hiểu thật vậy. Mấy cái người này cũng thật là....

"Tôi không muốn ở một nơi nguy hiểm như thế này nữa đâu."

"Ôi trời. Thật là cộc cằn mà."

Đây là lúc để đùa đấy à?

"Ách....!"

Một chiếc ghế bị lực ném mạnh bay xuyên qua gió của tôi. Tôi vội cúi đầu xuống để tránh. Chiếc ghế gãy nát trong tay của Ha Tae-heon đang ngồi đối diện tôi.

"Nếu anh định ở đây, thì tôi sẽ ra ngoài một mình."

Nói vậy, khi nhìn vào đống mẩu vụn của chiếc ghế.

Nếu cứ thế này, thực sự sẽ đổ máu mất. Cheon Sa-yeon nhướng mày tươi cười.

"Cậu không làm vậy được đâu."

"Thế sao, bất cứ thứ gì cũng được.... khoan đã, sao anh lại rút kiếm ra thế?"

Cheon Sa-yeon gõ vào chiếc đồng hồ của mình, khi rút ​​ra một thanh kiếm từ kho lưu trữ. Đó không phải là thanh kiếm Lillith đấy sao, là một thanh kiếm cấp S đấy, thằng cha này định làm gì với nó thế?

"Cậu nghĩ sao tôi lại lấy nó ra?"

Cheon Sa-yeon để lòng bàn tay của mình lên lưỡi kiếm một cách tự nhiên.

"Tôi chỉ là đi giải quyết tình hình như này thôi mà?"

"Gì cơ? Không, khoan đã! Đừng làm vậy!"

Tôi hoảng hốt giữ chặt vào lấy cánh tay của Cheon Sa-yeon, cái tên đang chuẩn bị cứa tay bất cứ lúc nào này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau