Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 95: Bộc phát(2)

Trước Sau
Tôi vỗ nhẹ vào lưng Kim Woo-jin đang vùi mặt vào vai tôi khóc u sầu, khi tòa nhà bắt đầu rung chuyển dữ dội đến mức khó có thể làm ngơ được nữa.

Rầm rầm rầm!

Với tiếng động đáng quan ngại khi bụi trần bê tông bắt đầu đổ xuống, cũng có thể thấy rõ các bức tường đang nứt vỡ.

"Kim Woo- jin. Nó sẽ sập xuống đấy."

Xem ra bọn tôi phải ra khỏi tòa nhà này thôi. Thấy tôi nói vậy, Kim Woo-jin gật đầu với khóe mắt đỏ ửng.

"Đi thôi."

Rầmm! Rầm!

Vách trần của tòa nhà bắt đầu đổ sập xuống. Kim Woo-jin được gió cuốn quanh khi đang cõng tôi trên lưng. Những tảng bê tông to đồ sộ đang rơi xuống đầu, nhưng trước khi nó có thể chạm được đến người cậu ta thì chúng đã bị gió hất đi.

"Lúc này!"

Xem xét các mảnh gạch đang rơi xuống để căn chuẩn thời giờ, tôi tìm ra một khoảng trống nhỏ rồi liền vỗ vào vai Kim Woo-jin. Kim Woo-jin đang đợi tín hiệu của tôi liền đạp mạnh xuống đất.

Vụt!

Dùng lực gió để hất các mảnh gạch vỡ ra xa, tôi và Kim Woo-jin đã an toàn thoát ra bên ngoài, nhìn xuống tòa nhà đã hoàn toàn sụp đổ bốc lên lớp bụi mù mịt. Tôi tựa trán vào vai Kim Woo-jin mà thở phào nhẹ nhõm, một chất giọng êm dịu cất lên.

"Đi thôi, Han Yi-gyeol."

Đi đâu cơ? Trước khi tôi kịp hỏi, Kim Woo-jin đã bắt đầu di chuyển. Lướt qua tòa nhà đổ nát và đi thẳng về phía trước, nó ở gần lối vào của tòa nhà. Sau khi giải trừ năng lực và xuống khỏi lưng của Kim Woo-jin, tôi mở to mắt khi nhìn thấy một người mà tôi còn không ngờ tới.

"Ha Tae-heon- ssi? Anh thế nào...."

Thân ảnh quen thuộc nhìn tôi đang thở dài kia chắc chắn là Ha Tae-heon. Ngay cả khi còn đang ngỡ ngàng, tôi vẫn vui vẻ mà ngay lập tức tiến lại gần, nhưng Kim Woo-jin đã bắt lấy tay tôi.

"Đi chữa trị trước, Han Yi-gyeol."

"Ờ, nhưng...."

Tôi chữa trị gì cơ....

"Yi-gyeol- ssi!"

"Min Ah-rin- ssi?"

Min Ah-rin cũng ở đây luôn sao? Phía sau Min Ah-rin đang chạy tới, có thể nhìn thấy được Hong Si-ah, Cha Soo-yeon và cả Woo Seo-hyuk nữa.

"Không, mọi người đang làm gì ở đây thế?"

"Cậu đang nói thứ ngu đần gì thế hả?"

Khi tôi hoang mang hỏi vậy, Min Ah-rin lần đầu tiên nổi giận với tôi khi cô trưng ra một biểu cảm hết sức đáng sợ. Cô ấy đã nói 'thứ ngu đần' ấy kìa....

*( Ờm bên raw ghi là 'stupid' nhưng theo ngữ cảnh này thì đây là một câu nói tục á. Đầu tui nhảy số ngay thành 'ngulzzz' )

"Cậu ấy bị chấn thương ở đầu. Hãy kiểm tra thật cẩn thận."

Tôi đứng ngây ra không ngờ rằng bản thân lại bị Min Ah-rin mắng cho một trận, và cả Kim Woo-jin đứng cạnh tôi đang nói mấy thứ kì cục gì kia. Không phải, đúng là tôi có bị thương ở đầu, nhưng giải thích như vậy thì hơi kỳ kỳ rồi đấy.

"Ý tôi là, cái quái gì đang diễn ra thế này...."

Choang!

Ngay lúc đó, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cheon Sa-yeon trong chớp mắt đã đứng ngay trước mặt tôi khi chặn lại lưỡi hái khổng lồ bằng kiếm của hắn. Cùng cảm giác dòng năng lượng nóng rực đang tỏa ra Cheon Sa-yeon lên tiếng.

"Mọi thứ đều ổn hết nhỉ."

Hắn đạp lên ác linh đang trồi lên từ sương mù dưới mặt đất và vung kiếm chém về phía lưỡi hái.

"Ta sẽ nói chuyện sau, trước mắt thì hãy giải quyết đống này đã."

Choang!

Grrrrừ! Grrrrào!

Ác linh thoát ra từ lưỡi hái bay ra khắp nơi, gào thét nhức nhối. Tôi lầm bầm khi nhìn chằm chằm vào bóng dáng đó.

"Cheon Sa-yeon, sao anh lại ở đây...."

"Yi-gyeol- ssi, cậu định nói như vậy đến khi nào nữa hả?"

"Là do cậu ta đang bị thương ở đầu."

Giọng nói thương cảm của Kim Woo-jin làm tôi sực tỉnh lại. Cheon Sa-yeon nói đúng. Tôi sẽ hỏi lý do vì sao cả lũ lại ở đây sau, chứ bây giờ thì phải đối phó với kẻ thù trước đã.

Gió thổi bay lớp khói bụi từ vụ sụp đổ của tòa nhà, và thấy được con búp bê trong dáng vẻ kỳ dị với nửa khuôn mặt bị nung chảy cùng Kang Seung-geon đang bò trên nền đất. Con búp bê nhìn tôi rồi lắc đầu càu nhàu tiếc nuối.

"Ài, sau cùng thì ta để vuột mất rồi. Đó là lý do tại sao ta không muốn giao nó cho một con lợn như ngươi đấy."

Con búp bê tàn tạ một tay vung chiếc lưỡi hái khổng lồ của nó. Chỉ mới nhìn chiếc lưỡi hái đen xì với đám ác linh đang tràn ra, lổm ngổm đống đầu lâu trên đó cũng đã khiến tôi rợn tóc gáy rồi.

"Han Yi-gyeol. Kích hoạt năng lực của cậu."



"Nhưng, Hội trưởng! Tình trạng hiện giờ của Yi-gyeol- ssi không khả quan lắm."

"Việc trị liệu để sau đi."

Trước mệnh lệnh kiên quyết, tôi mỉm cười và và giải phóng năng lượng của mình, nói với Min Ah-rin là đừng lo lắng. Miễn là con búp bê vẫn còn đó, thì sẽ rất khó để toàn tâm chữa trị được. Khoảnh khắc Cheon Sa-yeon được gió cuốn quanh.

"Khộc! Khụ áaaaaa!"

Kang Seung-geon đang nằm run rẩy trên nền đất, đột nhiên thét lên. Hắn thở hồng hộc đau đớn ôm lấy lồng ngực mình, òng ọc, tiếng đờm khản đặc, từ miệng phun ra một lượng máu lớn.

"Cái quái...."

"Khục, khụccc!"

Rầmmmm!

Khi Kang Seung-geon khom người xuống nôn tiếp ra máu lần nữa, cả mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội như có động đất.

"Ahahaha! Tốt lắm! Phá hủy nó đi! Hãy tiêu diệt tất cả bọn chúng!"

Khi con búp bê điên cuồng phá lên cười, Kang Seung-geon ôm lấy trán và thở ra một hơi dài.

Rắc.

Từ dưới chân hắn, mặt đất bắt đầu biến dạng và nứt ra khắp nơi.

"Kkyaaaak!"

"Là động đất!"

Đèn đường đổ xuống, đường dây điện giật đứt, đồng thời tiếng người la hét ở khắp nơi. Cheon Sa-yeon cau mày khi nhận ra năng lực của Kang Seung-geon đã vượt quá khỏi tầm kiểm soát.

"Trạng thái bộc phát nguy hiểm."

"Trạng thái bộc phát nguy hiểm?"

"Tên đó không thể kiểm soát được năng lượng của hắn nữa rồi. Nếu cứ để yên vậy, nó sẽ bắt đầu tràn tới đây. Woo Seo-hyuk, Kim Woo-jin cùng với các nhân viên của trụ sở quản lý, hãy đi giúp sơ tán người dân."

"Vâng."

"Đã rõ."

Theo lệnh, Woo Seo-hyuk xé toạc áo quần của mình và biến đổi thành sói, Kim Woo-jin thì tạo ra hai nhân bản mới. Hong Si-ah dõi theo tình hình nãy giờ, đến gần Cha Soo-yeon và nói.

"Soo-yeon và tôi cũng sẽ giúp. Nếu tôi cứ đứng đây thêm nữa, tôi nghĩ nó sẽ chỉ gây cản trở người khác thôi. Healer Min Ah-rin, cô đi với tôi nhé?"

"....Tôi hiểu rồi."

Min Ah-rin nhìn tôi một lúc trước yêu cầu của Hong Si-ah, cô gật đầu với vẻ bất lực.

"Và Han Yi-gyeol."

Cheon Sa-yeon nhanh chóng nắm bắt tình hình và ra lệnh khi quay sang tôi.

"Giao chiến với Kang Seung-geon cùng Ha Tae-heon. Nếu hắn bất tỉnh, trạng thái bạo phát sẽ ngừng lại. Đừng có giết hắn."

"Gì cơ, khoan.... "

Trước khi tôi kịp nói, Cheon Sa-yeon đã lao về phía con búp bê.

Choang!

Xung đột giữa lưỡi hái khổng lồ và thanh kiếm bùng lên ngọn lửa như một vụ nổ.

"Gư hực, Hựuuuu....!"

Hàng chục tảng đá sắc nhọn bay xung quanh Kang Seung-geon đã đứng dậy trong tiếng ỉ ôi đau đớn.

Rắc, rắc!

Mặt đất nứt vỡ kinh khủng và những tảng đá sắt nhọn nhô lên từ mặt đất đâm thẳng ra ngoài. Ha Tae-heon đỡ lấy tôi đang loạng choạng vì cơn chấn động mạnh.

"Ha Tae-heon- ssi."

"Hiện tại, tốt nhất là nên làm theo lời của Hội trưởng Cheon Sa-yeon."

Tôi gật đầu rồi vòng tay qua cổ Ha Tae-heon, anh ta ôm lấy tôi như thể đã chờ sẵn. Không cắt đứt dòng năng lượng mà tôi đang dùng cho Cheon Sa-yeon, tôi giải phóng năng lượng cuốn lấy Ha Tae-heon trong một luồng gió mới.

Khi tôi lơ lửng trên cao, tôi có thể nhìn thấy tình trạng hỗn loạn xung quanh mình trong nháy mắt. Đường xá bị lật tung, tai nạn giao thông có ở khắp nơi, đèn đường và một số tòa nhà thì đã sụp đổ.

Rầmmm! Ầmm!

Các nhân viên của trụ sở quản lý và những hội viên đang bảo vệ tuyến điều khiển giúp đỡ việc sơ tán, nhưng nó không đủ để ngăn chặn thiệt hại. Tôi phải ngăn sự bạo phát của Kang Seung-geon càng sớm càng tốt.

"Lên thôi, Ha Tae-heon- ssi."

Khi chúng tôi đáp xuống trước mặt Kang Seung-geon đang loạng choạng với tay trên đầu, mặt đất rung chuyển đầy đe dọa hướng về phía chúng tôi.



Vùuuu.

Bụi đen hòa cùng với gió quấn quanh cơ thể chúng tôi như một tấm chắn.

"Khục, hừ!"

Kang Seung-geon đập nát nền đất xung quanh hắn, nhìn tôi bằng cặp mắt đỏ bừng nổi ro· các đường mạch máu. Rồi hắn nhếch miệng lên.

'Gì vậy?'

Tôi cau mày chán ghét trước cảnh tượng đó, Kang Seung-geon chỉ bàn tay run rẩy về phía tôi và nói.

"Tao, tao nhớ rồi. Mẹ nó. Tao vừa mới nhớ ra."

"....?"

"Mày? Là mày, đúng không? Chết tiệt, lúc đó. Cái khu ổ chuột hôi hám đó!"

Khu ổ chuột? Nói chẳng rõ đầu đuôi gì hết. Dù tôi chẳng hiểu gì, Kang Seung-geon lạnh lùng chống lưng lên và bắt đầu cười.

"Giờ thì tao biết rồi! Mày và thằng chó mồ côi đó, mày cũng đã hủy hoại cuộc đời tao! Mẹ nó, thậm chí tao còn không nhận ra cơ đấy!"

"....Hắn nói vậy là sao?"

"Tôi không biết."

Tên khốn mồ côi thì có vẻ ý chỉ Cheon Sa-yeon, nhưng tôi không biết hắn và tôi đã làm chuyện gì với Kang Seung-geon. Kang Seung-geon cười hả hê nãy giờ, hắn nhìn tôi với cặp mắt có phần điên cuồng rồi lẩm bẩm.

"Nếu tao giết hết tất cả chúng mày, liệu cuộc sống của tao có trở lại như cũ không? Hử?"

Những tảng đá khổng lồ trồi lên từ mặt đất rung lắc không ngừng.

Rầmmm!

Ha Tae-heon nhảy khỏi nền đất đã sụp đổ, giữ chặt lấy tôi và vung kiếm về phía những tảng đá đang lao tới.

"Hực!"

Một trong những mảnh đá vỡ ra sượt qua tai tôi.

Hầu hết các đòn tấn công đều bị chặn lại bằng kiếm và khiên của Ha Tae-heon, nhưng rất khó để mà chặn hết tất cả khi chúng lao đến từ mọi hướng. Tôi hỏi Ha Tae-heon khi tránh những mảnh vụn đang bắn vào mặt mình.

"Chính xác thì năng lực của Kang Seung-geon là gì vậy?"

Tôi chỉ giả định ít nhiều đó là năng lực điều khiển đất đá thôi, nhưng hiện giờ trước mắt tôi, phạm vi của nó lớn hơn tôi tưởng rất nhiều. Ha Tae-heon vừa trả lời vừa chặn những tảng đá đang lao tới.

"Hắn ta có thể điều khiển những thứ được làm bằng đất và đá. Nó là một năng lực hữu dụng, nhưng cũng chỉ có vậy."

Có thể thấy, chiêu đánh bắn về phía chúng tôi cùng lắm cũng chỉ là đá và các mảnh vụn được phủ đầy năng lượng cấp S. Ngoại trừ việc gây ra một trận động đất bằng cách rung chuyển toàn bộ mặt đất ra, thì nó cũng không phải là loại năng lực chiến đấu như Ha Tae-heon đã giải thích.

Tôi thận trọng nói với Ha Tae-heon đang không thể thu hẹp khoảng cách vì hắn liên tục bắn ra những tảng đá và mảnh vụn tới.

"Hắn có vẻ là đang nhắm vào tôi, thế thì tôi có thể thu hút sự chú ý của hắn qua chỗ khác...."

"Câm miệng."

"Vâng ạ."

Không được rồi. Khi tôi lúng túng cười, Ha Tae-heon trầm giọng nói.

"Tôi dám chắc là nó lại giống như trong cánh cổng ở đảo Gulupdo. Không bao giờ được để cậu một mình."

"Uầy, đến mức đấy cơ à...."

Tôi định giỡn vui đáp lại vậy, nhưng liền im bặt trước ánh mắt đầy đe dọa của Ha Tae-heon. Trông nó không đùa được đâu. Bây giờ thậm chí tôi còn bị cả Ha Tae-heon rầy la nữa này.

"Nhưng cứ như này chúng ta không thể ngăn trạng thái bạo phát được."

"Không. Có một cách. "

"Thật sao? Là gì thế?"

Ờ ha. Nghĩ lại thì. Không phải Ha Tae-heon là nhân vật chính của Vực thẳm sao? Anh ta là một người đàn ông nhanh trí và sắc bén hơn tôi rất nhiều. Tôi đợi chờ lời giải thích của Ha Tae-heon với niềm kỳ vọng tăng dần.

"Cách đó là."

Cách đó là?

"Im lặng rồi xông lên."

"Vâng?"

Ha Tae-heon lấy ra chiếc áo khoác cấp SS từ kho lưu trữ của mình và đưa cho tôi. Khi tôi bất ngờ nhận lấy nó, Ha Tae-heon vung kiếm về phía Kang Seung-geon với cường độ cực nhanh như thể anh đã đợi sẵn.

"Quao, đợi một chút! Ha Tae-heon- ssi!"

Điên rồi!

Khi đó tôi mới nhận ra ý của câu 'im lặng rồi xông lên' là gì, tôi nhanh chóng mặc áo khoác vào và ôm lấy Ha Tae-heon.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau