Chương 9: Ăn vạ thất bại
Anh giai boss đến phòng livestream xoa đầu thỏ để xin lỗi sự cố ước chiến à.
Chẳng lẽ đây chính là minh chứng rõ ràng chuyện anh giai có để ý chuyện ước chiến.
Bé Hình Vân nghĩ không ra.
Sáng hôm sau khi Hình Vân thức dậy, trong đầu cậu vẫn ngây ngất dư vị ngày hôm qua, mãi tới lúc thiết bị ngoại vi vang chuông báo cậu mới nhớ ra hôm nay là ngày tổ chức tiệc dành cho tân sinh viên.
“Hôm qua đánh nai xừ lắm chú em.” Diệp Tử khen ngợi.
“Hôm qua? Video quay lại chỗ nào cơ?” Hình Vân vội vàng hỏi, hôm qua cậu livestream bận rộn khai hoang tinh cầu, đâu có đánh nhau.
“Không phải góc nhìn của cậu, cũng không phải cắt từ livestream trên Hân Hỏa.” Diệp Tử giải thích, “Sau đấy cậu cùng anh giai kia lén lút ước chiến đó, thoạt nhìn là video của anh ta quay lại, nhưng hai người đánh đẹp mắt lắm, trình của tôi không bằng người ta.”
Hình Vân chợt nhớ, hôm qua trước khi người kia offline có bảo cậu video PK đã được thu lại. Nhưng cả đêm qua cậu cứ bối rối chuyện bị người ta xoa đầu mãi thôi, chuyện bị quay phim sớm đã ném lên chín tầng mây rồi.
Diệp Tử mở màn chiếu giả lập tìm tài khoản nọ đưa cho Hình Vân, Hình Vân lướt mới phát hiện trang cá nhân này trống không, chỉ có mỗi video duy nhất này. Video quay từ góc nhìn của anh giai boss, quay rất kĩ càng từng động tác của Hình Vân.
Bồ Câu Đưa Thư trong video vẫn mặt bộ đồ màu đen thường ngày, kĩ năng chiến đấu miễn chê, trong tròng mắt nhạt màu phản chiếu người đối diện cậu, nếu zoom lớn còn có thể thấy trên chuôi kiếm của cậu đeo một món trang sức hình con thỏ nhỏ.
Video có một caption ngắn: “Tới đây, trả lại cho mọi người một anh trai nhỏ Bồ Câu Đưa Thư cực kì đẹp trai.”
Cái giọng điệu quen quen này, Hình Vân run rẩy.
ID kia tên Xuyên Lưu, cái giọng điệu này y chang anh giai boss hôm qua, tài khoản Xuyên Lưu này rất mới, lại chỉ follow mỗi Hình Vân.
Hình Vân do dự, sau đó cũng follow lại Xuyên Lưu.
Hình Vân nhớ ID của boss trong game là Earth Yellow, một màu vàng y chang đống lòe loẹt trên người anh ta.
Video nhanh chóng đạt quá 10k lượt forward, bên dưới lời khiêu chiến của Hình Vân cũng vô cùng nhộn nhịp.
“Sao thế Bồ Câu Đưa Thư, hôm qua ngủ một đêm trong phòng stream không thấy các con đánh, nhân lúc mami đi ngủ lại lén login đánh, có gì muốn dấu diếm chúng ta à.” Quả nhiên, comment này được đẩy lên cao nhất.
“Bồ Câu và boss không đánh không quen mà, đánh ra tình cảm luôn hả?” Đây là người nghiêm túc tới bình luận vấn đề yêu đương, “Mới hai ngày thôi nhưng cảm giác như họ đã quen biết từ trước ấy, hơn nữa còn nhân lúc chúng ta không online lén lút follow nhau.”
“Không phải còn đang mập mờ à, đã tiến triển đến bước lén lút hẹn hò rồi?”
“Earth Yellow đánh chuyên nghiệp không?”
“Mi đi lộn chỗ rồi, đây là trang cá nhân của Bồ Câu Đưa Thư.”
“Wow, hai người đẹp đôi quá, lập đội 2vs2 đi.”
Hình Vân mặt ửng hồng, cậu chỉ biết chơi game thôi, sao trong mắt đám cư dân mạng lại kém trong sáng thế không biết nữa.
Cậu và Xuyên Lưu cùng nhau gục ngã, trong mắt đám cư dân mạng thành duyên kéo dài ba kiếp.
Cậu và Xuyên Lưu lén ước chiến, trong mắt đám cư dân mạng thành lét lút hẹn hò.
Cậu và Xuyên Lưu follow nhau, trong mắt đám bạn trên mạng dần trở thành âm thầm thề ước bên nhau cả đời.
Lẽ nào có thứ gì đến cậu cũng không biết, cậu quá ngu ngốc hay đầu óc đám cư dân mạng quá phong phú. Hình Vân bắt đầu suy nghĩ lại.
Tin nhắn của Diệp Tử được gửi đến thiết bị ngoại vi của cậu: “Đồng Cỏ Bao La chuẩn bị mở event thi đấu 2vs2, toàn vào buổi tối hết nhưng tôi không thể online chơi game, chú em lại không tìm được đồng đội hợp cạ, chi bằng thử hỏi Xuyên Lưu một câu xem, tôi nghĩ là ổn.”
Mở to mắt ra mà nhìn, cả thế giới đều hét to it’s okay.
Mời Xuyên Lưu?
Hình Vân hơi do dự, cậu cảm thấy đối phương không thật sự nghiêm túc với thế giới game, giống như khách qua đường thôi, không để ý sẽ hòa vào dòng chảy code dữ liệu, tìm không thấy tăm hơi.
Nhưng cậu vẫn muốn thử mở trang cá nhân của Lưu Xuyên lên, gửi cho anh một tin nhắn.
“Anh muốn thử lập team thi đấu event 2vs2 không?”
Hình Vân chờ một lúc, đối phương chưa trả lời, thời gian khai giảng lại sắp dí đến đít, đành thả thiết bị ngoại vi xuống đi chải chuốt, vừa trò chuyện với Diệp Tử vừa đi về hướng khoa y Đại học Trung ương Liên Bang.
Đại học Trung ương có bối cảnh quân đội, phần lớn sinh viên sau khi tốt nghiệp đều vào quân đội làm việc, trở thành quân nhân Liên Bang. Liên Bang chú trọng sự bình đẳng giữa Alpha – Beta – Omega nên trường quân đội cho phép mọi giới tính đều có thể báo danh. Nhưng những chuyên ngành đặc biệt như Chỉ huy tác chiến hầu như không có Omega, bạn nhỏ Diệp Tử của Hình Vân là trường hợp đặc biệt. Hình Vân không hứng thú, lúc đăng ký anh trai cậu đã khuyên cậu nên đăng ký học y.
Người ta có câu, dám khuyên người khác học y sẽ bị sét đánh.
Anh trai cậu đến giờ vẫn chưa bị hỏi thăm, Hình Vân đành cố gắng học cho thật giỏi tại khoa y, được ngày nào hay ngày ấy.
Cậu rất sĩ diện, làm chuyện gì cũng nghiêm túc, dù cậu không thích ngành y nhưng vẫn phải đứng top đầu trong lớp, vậy nên vợ chồng Chỉ huy Hình đều nghĩ cậu rất yêu thích ngành này.
“Anh ấy không reply mình.” Hình Vân hờn dỗi nhắn tin cho Diệp Tử.
“Chắc đang làm việc.” Diệp Tử đáp, “Hôm nay là ngày đi làm mà.”
“Bạn nói đúng, mình nên lết xác đến khoa y điểm danh trước…” Hình Vân vừa đi men theo vỉa hè vừa nghịch thiết bị ngoại vi, đi đến ngã rẽ không cẩn thận va phải người khác, đập một phát vào bả vai người ta.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
“Ouch…” Hình Vân đang vui vẻ trò chuyện trong thiết bị ngoại vi, ngu ngơ không ngờ mình lỡ va phải người khác, ngã dập mông xuống đất mờ mịt nhìn người trước mặt.
Anh ta là Alpha, vóc người rất cao. Hình Vân ngồi, đối phương đứng, vị trí này khiến Hình Vân lập tức cảm thấy ngột ngạt, ngẩng đầu mới thấy đối phương đang mặc quân phục Liên Bang. Sinh viên trong trường cũng có người mặc quân phục nhưng nó khác lắm, không chỉ có khí chất, người này còn mặc quân phục cấp cao, đeo quân hàm, là người trong bộ ngành, rất có thể còn kiêm luôn chức giảng viên trong trường.
Rất giống người từng lên tiền tuyến, Hình Vân nghĩ.
“Anh, anh không tính xin lỗi à?” Hình Vân mang tâm thái quyết tâm ăn vạ, hòng làm đối phương xuống nước trước.
“Tại sao anh lại phải xin lỗi?” Đối phương nhìn từ trên cao xuống, giống như đang nghe thấy thứ gì đó rất thú vị.
“Vì anh làm em ngã.” Hình Vân không còn sức.
Người trước mặt cười y như không cười, không có chút nào thông cảm dành cho bé cưng Omega.
Qua nửa ngày, Hình Vân kiềm chế không nổi nữa, anh mới chủ động mở miệng: “Đầu tiên, anh không làm em ngã, em vừa đi vừa mải mê nhìn thiết bị ngoại vi không thèm nhìn đường, nếu không có anh thì thứ em va phải là bức tường đấy.”
“Ý anh là em còn phải cảm ơn anh à?” Hình Vân hơi nghiến răng nghiến lợi.
“Không cần cảm ơn.” Người kia bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn cậu.
Hình Vân đứng dậy, phủi phủi quần áo tính rời đi, ai ngờ sau lưng lại có tiếng gọi với: “Bạn nhỏ à, anh trai tốt bụng nhắc nhở em một câu, trong trường quân đội vừa đi vừa nghịch thiết bị ngoại vi, đụng phải thầy giáo nào cũng bị phạt đấy nhé.”
Hình Vân đuối lý, ăn vạ thất bại.
“Còn nữa này.” Đối phương nói nhỏ lại, giống như đang thì thầm bên tai Hình Vân, “Pheromone của em thơm nhỉ, mùi kẹo sữa à?”
Mùi kẹo sữa?
Hình Vân ngẩn người, pheromone của cậu có mùi kẹo sữa thật, thiên về mùi ngọt ngào, nhưng sao anh ta lại cảm nhận được.
Đúng rồi! Hôm qua chỉ lo tìm người đánh nhau, quên không tiêm thuốc ức chế đúng hạn.
“Nhớ về viết kiểm điểm, suy nghĩ lại một chút.” Đối phương nhắc nhở xong nhận ra Hình Vân ý thức được vấn đề của bản thân, từ từ quay người rời đi.
Dù có ý tốt nhưng khí chất đàn áp trên người Alpha khiến Hình Vân cảm thấy ngột ngạt vô cùng, không biết do pheromone hay do thứ gì, sự đàn áp anh ta mang đến mạnh mẽ hơn Alpha khác nhiều. Nói chung, với tính cách Hình Vân, chỉ cần không có cha mẹ ở đây, kẻ khác khiến cậu khó chịu rồi thì đừng hòng vui vẻ ngày nào.
“Alpha như anh còn lâu mới có Omega nào để ý.” Hình Vân nhìn bóng lưng đối phương thì thầm, lỡ mồm rồi mới sợ bị trả thù, nhặt sách vở và thiết bị ngoại vi chạy như bay.
Thịnh Hằng Xuyên mỉm cười nhìn nhóc con chạy một đoạn: “Thế thì đừng để anh túm được lần nữa nhé.”
“Anh Thịnh có vấn đề gì à?” Có giảng viên đi qua chào hỏi, “Sao lại đứng đây, cậu sinh viên kia là ai?”
“Không sao.” Thịnh Hằng Xuyên lắc đầu cười cười, “Gặp phải bạn nhỏ Omega không nghe lời, nhẹ nhàng dạy dỗ một chút.”
Hình Vân báo danh khai giảng xong xuôi trở về phòng ký túc tiêm ngay thuốc ức chế, đè lại hương vị ngọt ngào, nghĩ lại cuộc gặp gỡ kia vẫn thấy xấu hổ. Giờ đã là thời đại tinh tế, quyền bình đẳng Alpha – Beta – Omega vốn đã hoàn thiện, Omega có thể trải qua quá trình thi tuyển sát sao lựa chọn ngành mình thích để học.
Nhưng Omega phải đúng hạn tiêm thuốc ức chế mới có thể sinh hoạt học tập bình thường, như cậu hôm nay quên tiêm thuốc để một Alpha ngửi được pheromone, chẳng khác gì đang bị trêu ghẹo.
Mai sẽ phải lên lớp, Hình Vân ngồi trong phòng ký túc nhìn thời khóa biểu. Cậu còn hai năm nữa là ra trường, học y dù sao cũng nhiều hơn ngành khác một năm, đến thời đại tinh tế thì ngành này vẫn rất khó nhằn.
So với học đại cương, học chuyên ngành vẫn dễ thở hơn nhiều.
“Đúng rồi, tháng sau đi học hộ mình đi bạn hiền.” Diệp Tử nhắn tin.
“Có ổn không đấy?” Hình Vân hơi do dự, “Mình với bạn không cùng một khoa mà.”
“Được chứ sao không, đến lúc ấy mình gửi thời khóa biểu cho, đến điểm danh là được rồi, nghe nói giảng viên mới dạy nên chả biết ai với ai đâu, không hỏi đến ID card đâu, bé cưng cứ ngồi im là tốt rồi.” Diệp Tử đáp.
“Ok ok, nhớ nhắc nhau một câu trước, sợ quên lắm.”
“Okie dokie ~” Hai người vui vẻ trò chuyện về vụ giảng viên dạy thay.
“À ừ nhỉ, cậu tên thật là gì thế Diệp Tử, sợ đến lúc điểm danh lại không biết.” Hình Vân giờ mới nhớ ra.
“Đại học Trung Ương, số 917 lớp 3 khoa Chỉ huy quân sự, Lộ Diệp.” Diệp Tử nhanh chóng reply, “Cứ từ từ, bé cưng đi dụ dỗ đồng đội mới đi đã, mình bận rồi, nói chuyện sau nha.”
Hình Vân tắt khung chat, nhớ chuyện tổ đội mới nhớ ra tin nhắn sáng nay gửi cho Xuyên Lưu. Hình Vân mở ID mạng xã hội của mình lên thì thấy có thông báo mới.
Mang trong mình tâm trạng khẩn trương, Hình Vân click mở ô tin nhắn.
Đáy lòng cũng dao động theo.
Là reply của Xuyên Lưu…
“Được, nhưng phải tối anh mới rảnh.”Tâm sự mỏng của tác giả:
Xem như đây là lần chính thức gặp mặt của đôi chim cu ngoài đời đi, dù sao lúc xem mắt cũng bị hành vi của đối phương làm mù mắt òi ~
Chẳng lẽ đây chính là minh chứng rõ ràng chuyện anh giai có để ý chuyện ước chiến.
Bé Hình Vân nghĩ không ra.
Sáng hôm sau khi Hình Vân thức dậy, trong đầu cậu vẫn ngây ngất dư vị ngày hôm qua, mãi tới lúc thiết bị ngoại vi vang chuông báo cậu mới nhớ ra hôm nay là ngày tổ chức tiệc dành cho tân sinh viên.
“Hôm qua đánh nai xừ lắm chú em.” Diệp Tử khen ngợi.
“Hôm qua? Video quay lại chỗ nào cơ?” Hình Vân vội vàng hỏi, hôm qua cậu livestream bận rộn khai hoang tinh cầu, đâu có đánh nhau.
“Không phải góc nhìn của cậu, cũng không phải cắt từ livestream trên Hân Hỏa.” Diệp Tử giải thích, “Sau đấy cậu cùng anh giai kia lén lút ước chiến đó, thoạt nhìn là video của anh ta quay lại, nhưng hai người đánh đẹp mắt lắm, trình của tôi không bằng người ta.”
Hình Vân chợt nhớ, hôm qua trước khi người kia offline có bảo cậu video PK đã được thu lại. Nhưng cả đêm qua cậu cứ bối rối chuyện bị người ta xoa đầu mãi thôi, chuyện bị quay phim sớm đã ném lên chín tầng mây rồi.
Diệp Tử mở màn chiếu giả lập tìm tài khoản nọ đưa cho Hình Vân, Hình Vân lướt mới phát hiện trang cá nhân này trống không, chỉ có mỗi video duy nhất này. Video quay từ góc nhìn của anh giai boss, quay rất kĩ càng từng động tác của Hình Vân.
Bồ Câu Đưa Thư trong video vẫn mặt bộ đồ màu đen thường ngày, kĩ năng chiến đấu miễn chê, trong tròng mắt nhạt màu phản chiếu người đối diện cậu, nếu zoom lớn còn có thể thấy trên chuôi kiếm của cậu đeo một món trang sức hình con thỏ nhỏ.
Video có một caption ngắn: “Tới đây, trả lại cho mọi người một anh trai nhỏ Bồ Câu Đưa Thư cực kì đẹp trai.”
Cái giọng điệu quen quen này, Hình Vân run rẩy.
ID kia tên Xuyên Lưu, cái giọng điệu này y chang anh giai boss hôm qua, tài khoản Xuyên Lưu này rất mới, lại chỉ follow mỗi Hình Vân.
Hình Vân do dự, sau đó cũng follow lại Xuyên Lưu.
Hình Vân nhớ ID của boss trong game là Earth Yellow, một màu vàng y chang đống lòe loẹt trên người anh ta.
Video nhanh chóng đạt quá 10k lượt forward, bên dưới lời khiêu chiến của Hình Vân cũng vô cùng nhộn nhịp.
“Sao thế Bồ Câu Đưa Thư, hôm qua ngủ một đêm trong phòng stream không thấy các con đánh, nhân lúc mami đi ngủ lại lén login đánh, có gì muốn dấu diếm chúng ta à.” Quả nhiên, comment này được đẩy lên cao nhất.
“Bồ Câu và boss không đánh không quen mà, đánh ra tình cảm luôn hả?” Đây là người nghiêm túc tới bình luận vấn đề yêu đương, “Mới hai ngày thôi nhưng cảm giác như họ đã quen biết từ trước ấy, hơn nữa còn nhân lúc chúng ta không online lén lút follow nhau.”
“Không phải còn đang mập mờ à, đã tiến triển đến bước lén lút hẹn hò rồi?”
“Earth Yellow đánh chuyên nghiệp không?”
“Mi đi lộn chỗ rồi, đây là trang cá nhân của Bồ Câu Đưa Thư.”
“Wow, hai người đẹp đôi quá, lập đội 2vs2 đi.”
Hình Vân mặt ửng hồng, cậu chỉ biết chơi game thôi, sao trong mắt đám cư dân mạng lại kém trong sáng thế không biết nữa.
Cậu và Xuyên Lưu cùng nhau gục ngã, trong mắt đám cư dân mạng thành duyên kéo dài ba kiếp.
Cậu và Xuyên Lưu lén ước chiến, trong mắt đám cư dân mạng thành lét lút hẹn hò.
Cậu và Xuyên Lưu follow nhau, trong mắt đám bạn trên mạng dần trở thành âm thầm thề ước bên nhau cả đời.
Lẽ nào có thứ gì đến cậu cũng không biết, cậu quá ngu ngốc hay đầu óc đám cư dân mạng quá phong phú. Hình Vân bắt đầu suy nghĩ lại.
Tin nhắn của Diệp Tử được gửi đến thiết bị ngoại vi của cậu: “Đồng Cỏ Bao La chuẩn bị mở event thi đấu 2vs2, toàn vào buổi tối hết nhưng tôi không thể online chơi game, chú em lại không tìm được đồng đội hợp cạ, chi bằng thử hỏi Xuyên Lưu một câu xem, tôi nghĩ là ổn.”
Mở to mắt ra mà nhìn, cả thế giới đều hét to it’s okay.
Mời Xuyên Lưu?
Hình Vân hơi do dự, cậu cảm thấy đối phương không thật sự nghiêm túc với thế giới game, giống như khách qua đường thôi, không để ý sẽ hòa vào dòng chảy code dữ liệu, tìm không thấy tăm hơi.
Nhưng cậu vẫn muốn thử mở trang cá nhân của Lưu Xuyên lên, gửi cho anh một tin nhắn.
“Anh muốn thử lập team thi đấu event 2vs2 không?”
Hình Vân chờ một lúc, đối phương chưa trả lời, thời gian khai giảng lại sắp dí đến đít, đành thả thiết bị ngoại vi xuống đi chải chuốt, vừa trò chuyện với Diệp Tử vừa đi về hướng khoa y Đại học Trung ương Liên Bang.
Đại học Trung ương có bối cảnh quân đội, phần lớn sinh viên sau khi tốt nghiệp đều vào quân đội làm việc, trở thành quân nhân Liên Bang. Liên Bang chú trọng sự bình đẳng giữa Alpha – Beta – Omega nên trường quân đội cho phép mọi giới tính đều có thể báo danh. Nhưng những chuyên ngành đặc biệt như Chỉ huy tác chiến hầu như không có Omega, bạn nhỏ Diệp Tử của Hình Vân là trường hợp đặc biệt. Hình Vân không hứng thú, lúc đăng ký anh trai cậu đã khuyên cậu nên đăng ký học y.
Người ta có câu, dám khuyên người khác học y sẽ bị sét đánh.
Anh trai cậu đến giờ vẫn chưa bị hỏi thăm, Hình Vân đành cố gắng học cho thật giỏi tại khoa y, được ngày nào hay ngày ấy.
Cậu rất sĩ diện, làm chuyện gì cũng nghiêm túc, dù cậu không thích ngành y nhưng vẫn phải đứng top đầu trong lớp, vậy nên vợ chồng Chỉ huy Hình đều nghĩ cậu rất yêu thích ngành này.
“Anh ấy không reply mình.” Hình Vân hờn dỗi nhắn tin cho Diệp Tử.
“Chắc đang làm việc.” Diệp Tử đáp, “Hôm nay là ngày đi làm mà.”
“Bạn nói đúng, mình nên lết xác đến khoa y điểm danh trước…” Hình Vân vừa đi men theo vỉa hè vừa nghịch thiết bị ngoại vi, đi đến ngã rẽ không cẩn thận va phải người khác, đập một phát vào bả vai người ta.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
“Ouch…” Hình Vân đang vui vẻ trò chuyện trong thiết bị ngoại vi, ngu ngơ không ngờ mình lỡ va phải người khác, ngã dập mông xuống đất mờ mịt nhìn người trước mặt.
Anh ta là Alpha, vóc người rất cao. Hình Vân ngồi, đối phương đứng, vị trí này khiến Hình Vân lập tức cảm thấy ngột ngạt, ngẩng đầu mới thấy đối phương đang mặc quân phục Liên Bang. Sinh viên trong trường cũng có người mặc quân phục nhưng nó khác lắm, không chỉ có khí chất, người này còn mặc quân phục cấp cao, đeo quân hàm, là người trong bộ ngành, rất có thể còn kiêm luôn chức giảng viên trong trường.
Rất giống người từng lên tiền tuyến, Hình Vân nghĩ.
“Anh, anh không tính xin lỗi à?” Hình Vân mang tâm thái quyết tâm ăn vạ, hòng làm đối phương xuống nước trước.
“Tại sao anh lại phải xin lỗi?” Đối phương nhìn từ trên cao xuống, giống như đang nghe thấy thứ gì đó rất thú vị.
“Vì anh làm em ngã.” Hình Vân không còn sức.
Người trước mặt cười y như không cười, không có chút nào thông cảm dành cho bé cưng Omega.
Qua nửa ngày, Hình Vân kiềm chế không nổi nữa, anh mới chủ động mở miệng: “Đầu tiên, anh không làm em ngã, em vừa đi vừa mải mê nhìn thiết bị ngoại vi không thèm nhìn đường, nếu không có anh thì thứ em va phải là bức tường đấy.”
“Ý anh là em còn phải cảm ơn anh à?” Hình Vân hơi nghiến răng nghiến lợi.
“Không cần cảm ơn.” Người kia bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn cậu.
Hình Vân đứng dậy, phủi phủi quần áo tính rời đi, ai ngờ sau lưng lại có tiếng gọi với: “Bạn nhỏ à, anh trai tốt bụng nhắc nhở em một câu, trong trường quân đội vừa đi vừa nghịch thiết bị ngoại vi, đụng phải thầy giáo nào cũng bị phạt đấy nhé.”
Hình Vân đuối lý, ăn vạ thất bại.
“Còn nữa này.” Đối phương nói nhỏ lại, giống như đang thì thầm bên tai Hình Vân, “Pheromone của em thơm nhỉ, mùi kẹo sữa à?”
Mùi kẹo sữa?
Hình Vân ngẩn người, pheromone của cậu có mùi kẹo sữa thật, thiên về mùi ngọt ngào, nhưng sao anh ta lại cảm nhận được.
Đúng rồi! Hôm qua chỉ lo tìm người đánh nhau, quên không tiêm thuốc ức chế đúng hạn.
“Nhớ về viết kiểm điểm, suy nghĩ lại một chút.” Đối phương nhắc nhở xong nhận ra Hình Vân ý thức được vấn đề của bản thân, từ từ quay người rời đi.
Dù có ý tốt nhưng khí chất đàn áp trên người Alpha khiến Hình Vân cảm thấy ngột ngạt vô cùng, không biết do pheromone hay do thứ gì, sự đàn áp anh ta mang đến mạnh mẽ hơn Alpha khác nhiều. Nói chung, với tính cách Hình Vân, chỉ cần không có cha mẹ ở đây, kẻ khác khiến cậu khó chịu rồi thì đừng hòng vui vẻ ngày nào.
“Alpha như anh còn lâu mới có Omega nào để ý.” Hình Vân nhìn bóng lưng đối phương thì thầm, lỡ mồm rồi mới sợ bị trả thù, nhặt sách vở và thiết bị ngoại vi chạy như bay.
Thịnh Hằng Xuyên mỉm cười nhìn nhóc con chạy một đoạn: “Thế thì đừng để anh túm được lần nữa nhé.”
“Anh Thịnh có vấn đề gì à?” Có giảng viên đi qua chào hỏi, “Sao lại đứng đây, cậu sinh viên kia là ai?”
“Không sao.” Thịnh Hằng Xuyên lắc đầu cười cười, “Gặp phải bạn nhỏ Omega không nghe lời, nhẹ nhàng dạy dỗ một chút.”
Hình Vân báo danh khai giảng xong xuôi trở về phòng ký túc tiêm ngay thuốc ức chế, đè lại hương vị ngọt ngào, nghĩ lại cuộc gặp gỡ kia vẫn thấy xấu hổ. Giờ đã là thời đại tinh tế, quyền bình đẳng Alpha – Beta – Omega vốn đã hoàn thiện, Omega có thể trải qua quá trình thi tuyển sát sao lựa chọn ngành mình thích để học.
Nhưng Omega phải đúng hạn tiêm thuốc ức chế mới có thể sinh hoạt học tập bình thường, như cậu hôm nay quên tiêm thuốc để một Alpha ngửi được pheromone, chẳng khác gì đang bị trêu ghẹo.
Mai sẽ phải lên lớp, Hình Vân ngồi trong phòng ký túc nhìn thời khóa biểu. Cậu còn hai năm nữa là ra trường, học y dù sao cũng nhiều hơn ngành khác một năm, đến thời đại tinh tế thì ngành này vẫn rất khó nhằn.
So với học đại cương, học chuyên ngành vẫn dễ thở hơn nhiều.
“Đúng rồi, tháng sau đi học hộ mình đi bạn hiền.” Diệp Tử nhắn tin.
“Có ổn không đấy?” Hình Vân hơi do dự, “Mình với bạn không cùng một khoa mà.”
“Được chứ sao không, đến lúc ấy mình gửi thời khóa biểu cho, đến điểm danh là được rồi, nghe nói giảng viên mới dạy nên chả biết ai với ai đâu, không hỏi đến ID card đâu, bé cưng cứ ngồi im là tốt rồi.” Diệp Tử đáp.
“Ok ok, nhớ nhắc nhau một câu trước, sợ quên lắm.”
“Okie dokie ~” Hai người vui vẻ trò chuyện về vụ giảng viên dạy thay.
“À ừ nhỉ, cậu tên thật là gì thế Diệp Tử, sợ đến lúc điểm danh lại không biết.” Hình Vân giờ mới nhớ ra.
“Đại học Trung Ương, số 917 lớp 3 khoa Chỉ huy quân sự, Lộ Diệp.” Diệp Tử nhanh chóng reply, “Cứ từ từ, bé cưng đi dụ dỗ đồng đội mới đi đã, mình bận rồi, nói chuyện sau nha.”
Hình Vân tắt khung chat, nhớ chuyện tổ đội mới nhớ ra tin nhắn sáng nay gửi cho Xuyên Lưu. Hình Vân mở ID mạng xã hội của mình lên thì thấy có thông báo mới.
Mang trong mình tâm trạng khẩn trương, Hình Vân click mở ô tin nhắn.
Đáy lòng cũng dao động theo.
Là reply của Xuyên Lưu…
“Được, nhưng phải tối anh mới rảnh.”Tâm sự mỏng của tác giả:
Xem như đây là lần chính thức gặp mặt của đôi chim cu ngoài đời đi, dù sao lúc xem mắt cũng bị hành vi của đối phương làm mù mắt òi ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất