Chương 16: Nghiệt duyên cũng là duyên
Hình Vân: “…”
Nếu như cậu có thể trốn thoát ra ngoài, việc đầu tiên cần làm là đưa anh trai quay lại black list.
Tinh hạm phát nổ dẫn tới hỗn loạn nguồn năng lượng, đèn trên hành lang và trong phòng chớp tắt, trên cửa còn xẹt xẹt tia lửa. Hình Vân liếc nhìn biểu đồ tốc độ treo trên tường, tinh hạm đã chậm lại không ít sau vụ nổ, tín hiệu bị cắt cũng dần khôi phục, ngoài cửa nhanh chóng có tiếng bước chân.
“Bắt lấy nó!”
“Chuốc thuốc mê nó!”
Tiếng la ó dần tiến tới càng gần, Hình Vân chỉ kịp lao ra rồi chạm mặt đám buôn người trên hành lang, hơn nữa còn có thêm hai người đi cùng cậu, cũng là kẻ trung gian đồng lõa.
Đờ mờ, chỉ có mình cậu là nạn nhân trên cái tàu này thôi.
“Cưng định chạy hả?” Hạm trưởng cười ồ lên, “Ở lại hoặc chết bên ngoài, chọn đi.”
Hình Vân không để ý lão, lùi một bước về sau, ngón tay đè lên vách tường lạnh lẽo tháo vũ khí treo trên đó xuống. Cơ thể dần cảm nhận được sức nóng, lưỡi kiếm laser đỏ thẫm bắn ra, thanh âm lạnh lẽo đối lập xung quanh lại tiếp cho Hình Vân thêm chút tỉnh táo.
Đây không phải kiếm ánh sáng trong game. Trong game cậu có thể dễ như ăn kẹo dùng vũ khí và sử dụng skill, có combo hỗ trợ đánh bại đối thủ, thế nhưng đây là hàng xịn, cậu chưa từng chạm vào nó lần nào ngoài đời.
Kiếm laser trong tay lẹt xẹt chói tai, Hình Vân tay phải nắm chặt chuôi kiếm quơ quơ trước mặt, che tay trái run run phía sau, cố gắng không để đám bắt cóc thấy cậu sợ hãi.
Đám kia là bọn buôn lậu tinh tế, kinh nghiệm phong phú nên hiển nhiên không hề thiếu thực chiến, rất nhanh đã nhận ra sự bối rối của Hình Vân.
Hạm trưởng tiếp tục cợt nhả: “Kiếm laser cũng chưa từng sờ, cậu bạn nhỏ à, thôi bỏ đi.”
Hình Vân sinh ra ở tinh cầu Dao Đài, tuy từng nghe qua chiến tranh giữa Đế Quốc và Liên Bang nhưng cậu chưa từng lên chiến trường, cũng chưa từng thấy cảnh đánh trận. Hình Vân không biết dùng kiếm laser nhưng nó hiện là vật phòng thân duy nhất, cậu nắm chặt chuôi kiếm lùi từng bước về sau.
Đây là lần đầu cậu cảm nhận được sự khác biệt giữa game và hiện thực, cũng là lần đầu cậu cảm thấy vô cùng bất lực.
“Bỏ kiếm xuống.” Đối phương cũng nhận ra Hình Vân là cậu ấm Omega được cưng chiều từ bé, chưa từng cầm qua đao kiếm. Omega lão vừa khinh vừa muốn trêu chọc, trông có vẻ dễ bắt nạt lại làm tinh hạm nổ tung, lão đang tức hộc máu đây!
Hình Vân mặc kệ.
“Muốn biết mình sẽ bị bán tới chỗ nào không?” Có kẻ hỏi, “Ban đầu chỉ tính bán lấy tiền thôi, nhưng cậu bạn nổ tinh hạm của tụi này rồi, tụi này chỉ muốn xin tí bồi thường của cậu bạn thôi.”
Đám người kia không hiểu sao cũng cười rộ lên.
Người kia nhìn Hình Vân, lắc lắc súng trong tay: “Không phải ai cũng biết dùng kiếm laser, không biết dùng thì chả khác gì phế vật, súng gây mê sẽ dạy cho cưng điều này.”
Họng súng gây mê chĩa thẳng vào Hình Vân, Hình Vân cắn răng nhắm mắt…
Đúng lúc này con tàu vận chuyển rung lắc cực mạnh, mấy thứ chất trong khoang cũng rơi rụng đầy đất.
“Sao lại thế này?” Lão hạm trưởng hỏi.
“Xung quanh có kẻ tiếp cận.” Kẻ ban nãy uy hiếp Hình Vân hoảng loạn, “Là chiến hạm!”
“Mau tăng tốc chạy trốn.” Hạm trường giận dữ.
Hình Vân chưa kịp chuẩn bị, kiếm laser xẹt qua mặt hạm trưởng. Lưỡi kiếm ong ong đâm một phát lên cánh tay khiến lão gào ầm lên. Hình Vân run rẩy, lưỡi kiếm lệch quỹ đạo, cọ qua cổ hạm trưởng chứ không làm gã bị thương thêm.
Hình Vân biết mình đánh không nổi, thừa dịp tinh hạm dao động chạy đi, đằng sau có tiếng cười lạnh và tiếng súng nổ. Chân cậu đau nhói lên, ngã nhào xuống đất.
“Mày…” Gã chưa kịp mở miệng chửi thêm thì có tiếng ầm ầm vang lên, trên nóc tinh hạm đã bị cưỡng chế mở ra một khe lớn.
Có người ngay lập tức nhảy vào trong, họ mặc quân phục của Liên Bang, đi đầu là một quân nhân có quân hàm. Đội ngũ này có kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, tiến hành ngăn không cho đám bắt cóc hành động.
Hạm trưởng thấy không ổn, nhanh chóng nắm cổ áo Hình Vân tính kéo cậu làm con tin uy hiếp quân đội. Hệ thống chiếu sáng đã hư hại, ánh sáng vô cùng mờ mịt, người mới tới không thấy khuôn mặt cậu Omega, chỉ thấy thanh kiếm laser trên tay cậu.
“Dựa theo pháp luật Liên Bang, lừa bán, thương tổn Omega có thể tử hình tại chỗ.” Giọng nói khinh miệt kia rơi vào tai Hình Vân, “Ngại quá, tôi lại có quyền thi pháp.”
“Mày không màng sống chết của nó à?” Hạm trưởng gào lên uy hiếp.
Người kia không để ý đến lão, chỉ quay sang nhẹ nhàng nói với Hình Vân: “Đừng sợ, nhìn cho kỹ, kiếm laser phải sử dụng thế này.”
Thực lực trước mặt là đây, uy hiếp không hề che dấu.
Động tác nhanh như chớp, Hình Vân chỉ kịp thấy kiếm laser trong tay có người khác nắm lấy, hoa lửa lẹt xẹt rơi xuống nền đất, tiếng gió và tiếng lưỡi kiếm hòa cùng tiếng la hét thất thanh của lão hạm trưởng. Hình Vân cảm nhận được có người đang bế cậu lên, che kín mắt cho cậu.
“Đừng sợ.” Người nọ nói, “Không sao đâu.”
Hình Vân nhắm mắt. Tác dụng của súng gây mê làm cậu hơi chóng mặt, chỉ có thể nghe được tiếng nói đứt quãng của người bên cạnh: “So với kiếm laser, tôi cảm thấy sử dụng súng càng sạch sẽ và dứt khoát hơn… Kiếm laser bào mòn tinh thần lực lắm, cơ mà phu nhân nhà Nguyên soái… Rất hợp với kiếm laser…”
“Ai vậy?” Hình Vân nghe được cái tên rất quen từ miệng quân nhân nọ, trong lòng lặng lẽ vẽ dấu chấm hỏi.
Hình Vân cảm nhận cái người bế cậu đã đưa cậu đến một tinh hạm khác, hình như là chiến hạm quân đội đám buôn lậu vừa nhắc tới.
Trước khi đạn gây mê phát tác, Hình Vân vẫn giữ được chút tỉnh táo.
“Bạn nhỏ à, chớ có ngủ.” Có người lắc lắc cậu, ánh đèn chiếu lên làm cậu khó lắm mới mở nổi mắt.
Hình Vân lại nghe người nọ nói tiếp: “Khoan hẵng ngủ, kể anh nghe em tên gì, nhà ở đâu, vì sao nửa đêm lại leo lên tàu của đám buôn lậu đi.”
Tra hộ khẩu hay gì, Hình Vân nghĩ.
“Vì… Em phải đi xem mắt…” Hình Vân mơ mơ màng màng thuận miệng.
Đối phương nghe không rõ, buông thiết bị ngoại vi trong tay đang ở chế độ hạ lệnh xuống, quay đầu hỏi: “Em nói gì cơ?”
Trước khi ngất đi, Hình Vân cố mở to mắt nhìn kỹ người giải cứu mình.
Dưới ánh đèn trong chiến hạm, cả hai không ngờ tới mặt đối mặt.
Thịnh Hằng Xuyên đang điều tra hộ khẩu: “…”
Hình Vân: “…Sao lại là anh chứ.”
Hỏi xong thì ngất lịm vì thuốc mê.
Sao lại là anh.
Thịnh Hằng Xuyên cũng muốn hỏi, cậu bạn nhỏ hôn mê trùng hợp chính là bạn nhỏ bị anh phạt viết kiểm điểm ở Đại học Trung ương Liên Bang, trên bản kiểm điểm hình như có đề tên, hình như là…
Khoa Y lớp số 5, Cố Thầm Trạch.
Cậu bạn nhỏ oai như cóc hôm trước giờ mắt nhắm nghiền trên giường trong phòng y tế chiến hạm, trông đáng thương vô cùng, trên cánh tay có vết thương, còn có mùi kẹo sữa ngọt ngào nhàn nhạt.
“Đại học Trung ương, lớp số 5, khoa Y Cố Thầm Trạch, các cậu tra thông tin liên hệ của gia đình rồi gọi người ta kể rõ tình hình, nhắc họ tới đón con về đi.” Thịnh Hằng Xuyên giao việc cho cấp dưới, “Không cần thẩm vấn, em ấy là bị hại, cứ gọi người nhà đến.”
Không bao lâu anh lính được sai đi tra thông tin đã quay về, trên mặt lộ vẻ khó xử: “Thưa Đội trưởng, chúng tôi đã liên hệ gia đình Cố Thầm Trạch, Cố Thầm Trạch chính là người nhận điện thoại. Em ấy đang an ổn ở tinh cầu Dao Đài, hơn nữa còn là Alpha.”
Thịnh Hằng Xuyên: “…”
Nhóc con viết kiểm điểm ký tên nguời khác, cho rằng họ không hề hay biết.
Ai ngờ nghiệt duyên cũng là duyên, anh dẫn đội đi tập kích lũ buôn lậu, ở tinh hạm cũng đụng phải bạn nhỏ này.
Tên cậu nhóc này là gì?
Anh lính cấp dưới tiếp tục báo cáo: “Có việc này cần báo thêm cho ngài.”
Thịnh Hằng Xuyên xoa xoa giữa mày: “Cậu cứ nói đi.”
“Chúng ta tìm được tinh hạm buôn lậu này ít nhiều cũng nhờ công có người từ trong phá hỏng hệ thống ẩn nấp của nó, vừa rồi chúng tôi có điều tra ra tinh hạm bị một mã code tự hủy xâm nhập, có vẻ như…”
Đây là kiệt tác của em trai giấu nghề trước mặt.
Thịnh Hằng Xuyên nhìn cậu với ánh mắt hơi phức tạp, tiếp tục hỏi: “Mã code kia có nguồn gốc từ chỗ nào?”
“Hạm đội Tân Biên số 9, Trung úy Hình Ngân.” Anh lính nhìn vẻ mặt không ổn của sếp, cẩn thận báo cáo nốt, “Mã code này để lại dấu vết, sử dụng thiết bị ngoại vi để xâm nhập, vì tò mò nên tôi đã thử tra thông tin thiết bị ngoại vi của cậu bạn nhỏ.”
Thịnh Hằng Xuyên thấy sai sai rồi đấy, im không nói gì, anh lính cấp dưới cũng không dám ho he.
Một lúc lâu, Thịnh Hằng Xuyên mới hạ quyết tâm hỏi: “Em ấy… Tên gì?”
“Bạn nhỏ tên Hình Vân, ừm… Hình như đây là con út của Chỉ huy Hình Hạm đội Tân Biên số 9, chúng ta có báo lại cho Chỉ huy Hình không ạ?”
Thịnh Hằng Xuyên: “……”
Cấp dưới: “?”
Thịnh Hằng Xuyên: “……”
Hình Vân, nhóc con này chính là Hình Vân.
Thịnh Hằng Xuyên đau hết cả đầu: “Không cần gọi, vụ này để tôi giải quyết.”
Gọi cái quần, người ta chính là đối tượng xem mắt ngày mai của anh.
Anh lính cấp dưới cung kính đáp: “Vâng thưa Thượng úy, ngài cũng nên nghỉ sớm đi, ngày mai phải tới khu New Trallie phía Tây, tôi chỉ nhắc ngài chớ quên lịch trình ngày mai thôi ạ.”
Anh lính kia đi rồi.
Thịnh Hằng Xuyên nhìn Hình Vân mặt hơi nhợt nhạt nằm trên giường, không biết nên làm gì cho đúng. Ai biết, bạn nhỏ Omega đáo để lại chính là đối tượng xem mắt. Gặp một lần ở Dao Đài còn chưa thấy rõ mặt, giờ nhìn lại, đúng là nghiệt duyên chưa dứt.
Dựa theo sắp xếp của gia đình, ngày mai anh phải tới New Trallie gặp mặt đối tượng thêm lần nữa, theo lời cha mẹ anh thì là gặp có một lần thôi chưa nói được gì, hi vọng hai người nói chuyện nhiều hơn, tiếp xúc sâu hơn hẵng quyết định.
Nhưng hơn nửa đêm anh lại có nhiệm vụ triệt phá buôn lậu, lên tinh hạm buôn lậu lại cứu được đối tượng xem mắt. Mai phải làm thế nào để tránh khỏi mối nghiệt duyên này đây.
Đêm khuya an tĩnh, tự dưng anh lại hơi nhớ nhớ người yêu qua mạng, Bồ Câu Đưa Thư hẳn đang ngọt ngào ngủ khì khì rồi.
Đạn gây mê hiệu quả không dài, Hình Vân tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, ánh mặt trời chiếu vào, nhìn cảnh sắc ngoài ô cửa sổ thì tinh hạm hình như đã đáp xuống. Hình ảnh trước khi ngất đi dần tua ngược lại.
Hơn nửa đêm, cậu lên tinh hạm tư nhân cho kịp buổi xem mắt, chó ngáp phải ruồi làm nổ banh xác một con tàu buôn lậu, tới biên cảnh thì gặp quân đội cứu viện, sau đó… Cái người cứu cậu hình như còn là người quen…
Người quen đâu rồi, cậu không ngại cảm ơn một tiếng đâu.
“Tỉnh chưa?” Có người gõ gõ cửa.
“Em cảm ơn.” Hình Vân luôn là người lễ phép cảm ơn trước.
“Bọn anh nên cảm ơn mới đúng, trực tiếp làm nổ hệ thống gia tốc S7836 của thuyền buôn, quân đội nhờ vậy mới nhanh chóng đuổi theo được.” Người nọ đứng cạnh cửa cười như không cười, “Lá gan không nhỏ, chưa từng lên chiến trường nhưng dám sử dụng code tự hủy, nếu hệ thống phòng ngự con tàu kia không thuộc tầm trung thì giờ em chỉ còn tồn tại trên hotsearch thôi.”
Hình Vân: “……”
Xin cảm ơn ông anh trai quý hóa không đáng tin, cậu nghĩ lại giận tím người.
Hình Vân im không nói gì, cái người đứng ở cửa như có như không cáu với cậu, cậu nghĩ không ra nên mặc kệ.
“Em đi được chưa ạ?” Hình Vân nhìn thời gian trên thiết bị ngoại vi, hiện đã là hơn 11h, tọa độ trung tâm khu New Trallie, đi thêm chút nữa là tới chỗ xem mắt gia đình sắp xếp.
Tuy cậu không muốn đi tí nào, nhưng cậu muốn nhanh nhanh còn về chơi game với anh yêu.
Người đứng ở cửa im không nói gì, ánh mắt vừa bất lực vừa đồng cảm.
“Em đi được rồi chứ ạ?” Hình Vân dò hỏi lại.
“Trung tâm New Trallie, khu nghỉ phép ngoại thành số 117, nhà 332 chứ gì.” Đối phương hỏi ngược.
Hình Vân: “?”
Hình Vân: “Anh điều tra tôi? Từ từ, sao anh biết tôi muốn đi đâu?”
Đối phương chìa tay cho cậu, rất chi là bất lực: “Anh cũng chịu. Xin chào đối tượng xem mắt, chúng ta nên đi thôi.”
Hình Vân: “……” Nắm cái củ cải.
“Anh là Thịnh Hằng Xuyên?” Đờ mờ anh là Thinh Hằng Xuyên ư?
“Chửi gì đấy?” Đối phương tự nhiên dừng bước.
“Ngài là cái người lần trước…” Hình Vân thay đổi kính ngữ, khó lắm mới mở miệng được, “Ngài là cái người kia ạ?”
Anh giai, anh là cái thằng Alpha ngu dốt thơm lừng mùi hoa Thạch Nam kia ư?
Hình Vân cảm giác đạn gây mê lần này tác dụng hơi sâu.
Nếu như cậu có thể trốn thoát ra ngoài, việc đầu tiên cần làm là đưa anh trai quay lại black list.
Tinh hạm phát nổ dẫn tới hỗn loạn nguồn năng lượng, đèn trên hành lang và trong phòng chớp tắt, trên cửa còn xẹt xẹt tia lửa. Hình Vân liếc nhìn biểu đồ tốc độ treo trên tường, tinh hạm đã chậm lại không ít sau vụ nổ, tín hiệu bị cắt cũng dần khôi phục, ngoài cửa nhanh chóng có tiếng bước chân.
“Bắt lấy nó!”
“Chuốc thuốc mê nó!”
Tiếng la ó dần tiến tới càng gần, Hình Vân chỉ kịp lao ra rồi chạm mặt đám buôn người trên hành lang, hơn nữa còn có thêm hai người đi cùng cậu, cũng là kẻ trung gian đồng lõa.
Đờ mờ, chỉ có mình cậu là nạn nhân trên cái tàu này thôi.
“Cưng định chạy hả?” Hạm trưởng cười ồ lên, “Ở lại hoặc chết bên ngoài, chọn đi.”
Hình Vân không để ý lão, lùi một bước về sau, ngón tay đè lên vách tường lạnh lẽo tháo vũ khí treo trên đó xuống. Cơ thể dần cảm nhận được sức nóng, lưỡi kiếm laser đỏ thẫm bắn ra, thanh âm lạnh lẽo đối lập xung quanh lại tiếp cho Hình Vân thêm chút tỉnh táo.
Đây không phải kiếm ánh sáng trong game. Trong game cậu có thể dễ như ăn kẹo dùng vũ khí và sử dụng skill, có combo hỗ trợ đánh bại đối thủ, thế nhưng đây là hàng xịn, cậu chưa từng chạm vào nó lần nào ngoài đời.
Kiếm laser trong tay lẹt xẹt chói tai, Hình Vân tay phải nắm chặt chuôi kiếm quơ quơ trước mặt, che tay trái run run phía sau, cố gắng không để đám bắt cóc thấy cậu sợ hãi.
Đám kia là bọn buôn lậu tinh tế, kinh nghiệm phong phú nên hiển nhiên không hề thiếu thực chiến, rất nhanh đã nhận ra sự bối rối của Hình Vân.
Hạm trưởng tiếp tục cợt nhả: “Kiếm laser cũng chưa từng sờ, cậu bạn nhỏ à, thôi bỏ đi.”
Hình Vân sinh ra ở tinh cầu Dao Đài, tuy từng nghe qua chiến tranh giữa Đế Quốc và Liên Bang nhưng cậu chưa từng lên chiến trường, cũng chưa từng thấy cảnh đánh trận. Hình Vân không biết dùng kiếm laser nhưng nó hiện là vật phòng thân duy nhất, cậu nắm chặt chuôi kiếm lùi từng bước về sau.
Đây là lần đầu cậu cảm nhận được sự khác biệt giữa game và hiện thực, cũng là lần đầu cậu cảm thấy vô cùng bất lực.
“Bỏ kiếm xuống.” Đối phương cũng nhận ra Hình Vân là cậu ấm Omega được cưng chiều từ bé, chưa từng cầm qua đao kiếm. Omega lão vừa khinh vừa muốn trêu chọc, trông có vẻ dễ bắt nạt lại làm tinh hạm nổ tung, lão đang tức hộc máu đây!
Hình Vân mặc kệ.
“Muốn biết mình sẽ bị bán tới chỗ nào không?” Có kẻ hỏi, “Ban đầu chỉ tính bán lấy tiền thôi, nhưng cậu bạn nổ tinh hạm của tụi này rồi, tụi này chỉ muốn xin tí bồi thường của cậu bạn thôi.”
Đám người kia không hiểu sao cũng cười rộ lên.
Người kia nhìn Hình Vân, lắc lắc súng trong tay: “Không phải ai cũng biết dùng kiếm laser, không biết dùng thì chả khác gì phế vật, súng gây mê sẽ dạy cho cưng điều này.”
Họng súng gây mê chĩa thẳng vào Hình Vân, Hình Vân cắn răng nhắm mắt…
Đúng lúc này con tàu vận chuyển rung lắc cực mạnh, mấy thứ chất trong khoang cũng rơi rụng đầy đất.
“Sao lại thế này?” Lão hạm trưởng hỏi.
“Xung quanh có kẻ tiếp cận.” Kẻ ban nãy uy hiếp Hình Vân hoảng loạn, “Là chiến hạm!”
“Mau tăng tốc chạy trốn.” Hạm trường giận dữ.
Hình Vân chưa kịp chuẩn bị, kiếm laser xẹt qua mặt hạm trưởng. Lưỡi kiếm ong ong đâm một phát lên cánh tay khiến lão gào ầm lên. Hình Vân run rẩy, lưỡi kiếm lệch quỹ đạo, cọ qua cổ hạm trưởng chứ không làm gã bị thương thêm.
Hình Vân biết mình đánh không nổi, thừa dịp tinh hạm dao động chạy đi, đằng sau có tiếng cười lạnh và tiếng súng nổ. Chân cậu đau nhói lên, ngã nhào xuống đất.
“Mày…” Gã chưa kịp mở miệng chửi thêm thì có tiếng ầm ầm vang lên, trên nóc tinh hạm đã bị cưỡng chế mở ra một khe lớn.
Có người ngay lập tức nhảy vào trong, họ mặc quân phục của Liên Bang, đi đầu là một quân nhân có quân hàm. Đội ngũ này có kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, tiến hành ngăn không cho đám bắt cóc hành động.
Hạm trưởng thấy không ổn, nhanh chóng nắm cổ áo Hình Vân tính kéo cậu làm con tin uy hiếp quân đội. Hệ thống chiếu sáng đã hư hại, ánh sáng vô cùng mờ mịt, người mới tới không thấy khuôn mặt cậu Omega, chỉ thấy thanh kiếm laser trên tay cậu.
“Dựa theo pháp luật Liên Bang, lừa bán, thương tổn Omega có thể tử hình tại chỗ.” Giọng nói khinh miệt kia rơi vào tai Hình Vân, “Ngại quá, tôi lại có quyền thi pháp.”
“Mày không màng sống chết của nó à?” Hạm trưởng gào lên uy hiếp.
Người kia không để ý đến lão, chỉ quay sang nhẹ nhàng nói với Hình Vân: “Đừng sợ, nhìn cho kỹ, kiếm laser phải sử dụng thế này.”
Thực lực trước mặt là đây, uy hiếp không hề che dấu.
Động tác nhanh như chớp, Hình Vân chỉ kịp thấy kiếm laser trong tay có người khác nắm lấy, hoa lửa lẹt xẹt rơi xuống nền đất, tiếng gió và tiếng lưỡi kiếm hòa cùng tiếng la hét thất thanh của lão hạm trưởng. Hình Vân cảm nhận được có người đang bế cậu lên, che kín mắt cho cậu.
“Đừng sợ.” Người nọ nói, “Không sao đâu.”
Hình Vân nhắm mắt. Tác dụng của súng gây mê làm cậu hơi chóng mặt, chỉ có thể nghe được tiếng nói đứt quãng của người bên cạnh: “So với kiếm laser, tôi cảm thấy sử dụng súng càng sạch sẽ và dứt khoát hơn… Kiếm laser bào mòn tinh thần lực lắm, cơ mà phu nhân nhà Nguyên soái… Rất hợp với kiếm laser…”
“Ai vậy?” Hình Vân nghe được cái tên rất quen từ miệng quân nhân nọ, trong lòng lặng lẽ vẽ dấu chấm hỏi.
Hình Vân cảm nhận cái người bế cậu đã đưa cậu đến một tinh hạm khác, hình như là chiến hạm quân đội đám buôn lậu vừa nhắc tới.
Trước khi đạn gây mê phát tác, Hình Vân vẫn giữ được chút tỉnh táo.
“Bạn nhỏ à, chớ có ngủ.” Có người lắc lắc cậu, ánh đèn chiếu lên làm cậu khó lắm mới mở nổi mắt.
Hình Vân lại nghe người nọ nói tiếp: “Khoan hẵng ngủ, kể anh nghe em tên gì, nhà ở đâu, vì sao nửa đêm lại leo lên tàu của đám buôn lậu đi.”
Tra hộ khẩu hay gì, Hình Vân nghĩ.
“Vì… Em phải đi xem mắt…” Hình Vân mơ mơ màng màng thuận miệng.
Đối phương nghe không rõ, buông thiết bị ngoại vi trong tay đang ở chế độ hạ lệnh xuống, quay đầu hỏi: “Em nói gì cơ?”
Trước khi ngất đi, Hình Vân cố mở to mắt nhìn kỹ người giải cứu mình.
Dưới ánh đèn trong chiến hạm, cả hai không ngờ tới mặt đối mặt.
Thịnh Hằng Xuyên đang điều tra hộ khẩu: “…”
Hình Vân: “…Sao lại là anh chứ.”
Hỏi xong thì ngất lịm vì thuốc mê.
Sao lại là anh.
Thịnh Hằng Xuyên cũng muốn hỏi, cậu bạn nhỏ hôn mê trùng hợp chính là bạn nhỏ bị anh phạt viết kiểm điểm ở Đại học Trung ương Liên Bang, trên bản kiểm điểm hình như có đề tên, hình như là…
Khoa Y lớp số 5, Cố Thầm Trạch.
Cậu bạn nhỏ oai như cóc hôm trước giờ mắt nhắm nghiền trên giường trong phòng y tế chiến hạm, trông đáng thương vô cùng, trên cánh tay có vết thương, còn có mùi kẹo sữa ngọt ngào nhàn nhạt.
“Đại học Trung ương, lớp số 5, khoa Y Cố Thầm Trạch, các cậu tra thông tin liên hệ của gia đình rồi gọi người ta kể rõ tình hình, nhắc họ tới đón con về đi.” Thịnh Hằng Xuyên giao việc cho cấp dưới, “Không cần thẩm vấn, em ấy là bị hại, cứ gọi người nhà đến.”
Không bao lâu anh lính được sai đi tra thông tin đã quay về, trên mặt lộ vẻ khó xử: “Thưa Đội trưởng, chúng tôi đã liên hệ gia đình Cố Thầm Trạch, Cố Thầm Trạch chính là người nhận điện thoại. Em ấy đang an ổn ở tinh cầu Dao Đài, hơn nữa còn là Alpha.”
Thịnh Hằng Xuyên: “…”
Nhóc con viết kiểm điểm ký tên nguời khác, cho rằng họ không hề hay biết.
Ai ngờ nghiệt duyên cũng là duyên, anh dẫn đội đi tập kích lũ buôn lậu, ở tinh hạm cũng đụng phải bạn nhỏ này.
Tên cậu nhóc này là gì?
Anh lính cấp dưới tiếp tục báo cáo: “Có việc này cần báo thêm cho ngài.”
Thịnh Hằng Xuyên xoa xoa giữa mày: “Cậu cứ nói đi.”
“Chúng ta tìm được tinh hạm buôn lậu này ít nhiều cũng nhờ công có người từ trong phá hỏng hệ thống ẩn nấp của nó, vừa rồi chúng tôi có điều tra ra tinh hạm bị một mã code tự hủy xâm nhập, có vẻ như…”
Đây là kiệt tác của em trai giấu nghề trước mặt.
Thịnh Hằng Xuyên nhìn cậu với ánh mắt hơi phức tạp, tiếp tục hỏi: “Mã code kia có nguồn gốc từ chỗ nào?”
“Hạm đội Tân Biên số 9, Trung úy Hình Ngân.” Anh lính nhìn vẻ mặt không ổn của sếp, cẩn thận báo cáo nốt, “Mã code này để lại dấu vết, sử dụng thiết bị ngoại vi để xâm nhập, vì tò mò nên tôi đã thử tra thông tin thiết bị ngoại vi của cậu bạn nhỏ.”
Thịnh Hằng Xuyên thấy sai sai rồi đấy, im không nói gì, anh lính cấp dưới cũng không dám ho he.
Một lúc lâu, Thịnh Hằng Xuyên mới hạ quyết tâm hỏi: “Em ấy… Tên gì?”
“Bạn nhỏ tên Hình Vân, ừm… Hình như đây là con út của Chỉ huy Hình Hạm đội Tân Biên số 9, chúng ta có báo lại cho Chỉ huy Hình không ạ?”
Thịnh Hằng Xuyên: “……”
Cấp dưới: “?”
Thịnh Hằng Xuyên: “……”
Hình Vân, nhóc con này chính là Hình Vân.
Thịnh Hằng Xuyên đau hết cả đầu: “Không cần gọi, vụ này để tôi giải quyết.”
Gọi cái quần, người ta chính là đối tượng xem mắt ngày mai của anh.
Anh lính cấp dưới cung kính đáp: “Vâng thưa Thượng úy, ngài cũng nên nghỉ sớm đi, ngày mai phải tới khu New Trallie phía Tây, tôi chỉ nhắc ngài chớ quên lịch trình ngày mai thôi ạ.”
Anh lính kia đi rồi.
Thịnh Hằng Xuyên nhìn Hình Vân mặt hơi nhợt nhạt nằm trên giường, không biết nên làm gì cho đúng. Ai biết, bạn nhỏ Omega đáo để lại chính là đối tượng xem mắt. Gặp một lần ở Dao Đài còn chưa thấy rõ mặt, giờ nhìn lại, đúng là nghiệt duyên chưa dứt.
Dựa theo sắp xếp của gia đình, ngày mai anh phải tới New Trallie gặp mặt đối tượng thêm lần nữa, theo lời cha mẹ anh thì là gặp có một lần thôi chưa nói được gì, hi vọng hai người nói chuyện nhiều hơn, tiếp xúc sâu hơn hẵng quyết định.
Nhưng hơn nửa đêm anh lại có nhiệm vụ triệt phá buôn lậu, lên tinh hạm buôn lậu lại cứu được đối tượng xem mắt. Mai phải làm thế nào để tránh khỏi mối nghiệt duyên này đây.
Đêm khuya an tĩnh, tự dưng anh lại hơi nhớ nhớ người yêu qua mạng, Bồ Câu Đưa Thư hẳn đang ngọt ngào ngủ khì khì rồi.
Đạn gây mê hiệu quả không dài, Hình Vân tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, ánh mặt trời chiếu vào, nhìn cảnh sắc ngoài ô cửa sổ thì tinh hạm hình như đã đáp xuống. Hình ảnh trước khi ngất đi dần tua ngược lại.
Hơn nửa đêm, cậu lên tinh hạm tư nhân cho kịp buổi xem mắt, chó ngáp phải ruồi làm nổ banh xác một con tàu buôn lậu, tới biên cảnh thì gặp quân đội cứu viện, sau đó… Cái người cứu cậu hình như còn là người quen…
Người quen đâu rồi, cậu không ngại cảm ơn một tiếng đâu.
“Tỉnh chưa?” Có người gõ gõ cửa.
“Em cảm ơn.” Hình Vân luôn là người lễ phép cảm ơn trước.
“Bọn anh nên cảm ơn mới đúng, trực tiếp làm nổ hệ thống gia tốc S7836 của thuyền buôn, quân đội nhờ vậy mới nhanh chóng đuổi theo được.” Người nọ đứng cạnh cửa cười như không cười, “Lá gan không nhỏ, chưa từng lên chiến trường nhưng dám sử dụng code tự hủy, nếu hệ thống phòng ngự con tàu kia không thuộc tầm trung thì giờ em chỉ còn tồn tại trên hotsearch thôi.”
Hình Vân: “……”
Xin cảm ơn ông anh trai quý hóa không đáng tin, cậu nghĩ lại giận tím người.
Hình Vân im không nói gì, cái người đứng ở cửa như có như không cáu với cậu, cậu nghĩ không ra nên mặc kệ.
“Em đi được chưa ạ?” Hình Vân nhìn thời gian trên thiết bị ngoại vi, hiện đã là hơn 11h, tọa độ trung tâm khu New Trallie, đi thêm chút nữa là tới chỗ xem mắt gia đình sắp xếp.
Tuy cậu không muốn đi tí nào, nhưng cậu muốn nhanh nhanh còn về chơi game với anh yêu.
Người đứng ở cửa im không nói gì, ánh mắt vừa bất lực vừa đồng cảm.
“Em đi được rồi chứ ạ?” Hình Vân dò hỏi lại.
“Trung tâm New Trallie, khu nghỉ phép ngoại thành số 117, nhà 332 chứ gì.” Đối phương hỏi ngược.
Hình Vân: “?”
Hình Vân: “Anh điều tra tôi? Từ từ, sao anh biết tôi muốn đi đâu?”
Đối phương chìa tay cho cậu, rất chi là bất lực: “Anh cũng chịu. Xin chào đối tượng xem mắt, chúng ta nên đi thôi.”
Hình Vân: “……” Nắm cái củ cải.
“Anh là Thịnh Hằng Xuyên?” Đờ mờ anh là Thinh Hằng Xuyên ư?
“Chửi gì đấy?” Đối phương tự nhiên dừng bước.
“Ngài là cái người lần trước…” Hình Vân thay đổi kính ngữ, khó lắm mới mở miệng được, “Ngài là cái người kia ạ?”
Anh giai, anh là cái thằng Alpha ngu dốt thơm lừng mùi hoa Thạch Nam kia ư?
Hình Vân cảm giác đạn gây mê lần này tác dụng hơi sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất