[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong
Chương 89: Bị bắt giam
Nhiên Kỳ bình tĩnh lại tâm trạng bộc phát của mình nhờ cái ôm của Á Hiên, Nhiên Kỳ mặc kệ đám kia dùng Ám hệ hút hết các vết thương của Tử Khiết vàom ột cái hố đen sau đó nhẫn tâm phòng về phía đám kia. Chúng đau đớn gào lên rồi mất mạng, Nhiên Kỳ dùng tay không đâm xuyên qua tim chúng moi tinh hạch ra, nhìn cậu bây giờ thật sự rất đáng sợ. Nhiên Kỳ nở nụ cười nhẹ sau đó cùng mọi người rời đi, trở về nhà Nhiên Kỳ sử dụng Quang hệ chữa trị các vết thương cho Tử Khiết
Vết thương khép miệng cả cơ thể trở lại bình thường, Văn Phong bế Tử Khiết lên phòng ngủ. Tử Khiết đã ngủ say, Văn Phong cúi đầu hôn lên môi nhỏ của Tử Khiết một cái rồi đóng nhẹ cửa rời đi. Bên dưới phòng khách mọi người đang bàn bạc chuyện vừa hồi
"Có điều tra được gì không?"-Á Hiên
"Trước khi chúng bị đánh gần chết Nhiên Kỳ đã biết được một chút thông tin từ bọn nó"-Hứa Khải
"Người ra lệnh cho chúng là cái tên sáng nay tới gặp chúng ta đấy"-Nhiên Kỳ
"Khốn nạn, tôi đi tìm tên đó trả thù cho Tử Khiết"-Văn Phong
"Văn Phong đứng lại"-Á Hiên
"Boss"-Văn Phong
"Tôi không cản cậu nhưng chưa phải lúc, chúng ta là gia đình nên nếu ai dám động vào gia đình này đều phải chết"-Á Hiên
"Cậu đã thấy chứ, cái cảnh tưởng một người luôn vui vẻ, hoà đồng và tốt bụng như Nhiên Kỳ vì Tử Khiết mà nhẫn tâm tàn sát chúng chưa"-Như Yến
"Tôi thấy...Nếu tôi đi theo em ấy, giá như lúc đó tôi không để em ấy một mình thì có lẽ"-Văn Phong
Văn Phong gục hai chân xuống sàn ôm mặt khóc, trái tim Văn Phong bây giờ đang rất đau, Văn Phong tự dằn vặt mình tại sao bản thân không thể bảo vệ tốt cho người mình yêu. Là bản thân quá vô dụng, Nhiên Kỳ thấy vậy đứng dậy đi tới tát cho Á Hiên một cái
"Anh không có tư cách khóc, Tử Khiết không cho anh làm vậy. Anh ấy sẽ rất đau, thay vì ngồi đây vằn vặt bản thân thì nên cùng nhau nghĩ ra một cách trả thù vui vẻ đi"-Nhiên Kỳ
Mọi người hoàn toàn ngạc nhiên, họ nghi ngờ nhân sinh đây có thật sự là Nhiên Kỳ của họ. Nhiên Kỳ cảm thấy mình hơi quá đáng nên thở dài một hơi, đôi mắt ánh lên hi vọng an ủi Văn Phong
"Em không có ý muốn đả kích tâm lý của anh, nhưng nếu giờ anh như thế này. Vậy anh Tử Khiết, anh ấy phải làm sao đây. Anh ấy cũng sẽ giống như anh vậy tự dằn vặt bản thân mình. Văn Phong anh có thể cùng mọi người trả thù họ không? Chơi một trò chơi nhỏ đem căn cứ này phá hủy, người vô tội sẽ không chết, kẻ xấu số phải vào hòm"
"Được, vì Tử Khiết anh nguyện làm mọi thứ. Vì gia đình này không ngại hi sinh mạng sống"
Bọn họ cười vui vẻ với nhau cùng nhau lên kế hoạch. họ biết chắc gần đó có camera kế hoạch đe doạ của họ mà thất bại thì chắc rằng bọn chúng sẽ tìm tới bắt tất cả mọi người. Nhưng đâu có sao, quậy cho tan bày hết vậy. Đúng như suy đoán của bọn họ sáng hôm sau hắn thật sự tới đe doạ họ
"Chật tôi không nghĩ mọi người lại quá đáng đến vậy. dám giết cả đồng đội của tôi vì một chuyện nhỉ như vậy"
"Mày nên ngậm miếng chó của mày lại, bổn tiểu thư thấy thật ghê tởm"-Giai Kỳ
Tối hôm qua Giai Kỳ đã xong việc nên đã rời không gian nên đã được phổ cập lại mọi chuyện, Tử Khiết từ trên lầu đi xuống. Giai Kỳ ôm chầm lấy Tử Khiết khóc lóc, dù hai người hay cãi nhau nhưng những thứ đó cũng chỉ xuất phát từ tình yêu thương họ dành cho nhau mà thôi! Vậy là Tử Khiết và Giai Kỳ cũng tham gia vào kế hoạch này, dưới sự phản đối quyết liệt nhưng Tử Khiết vẫn kiên định một mực muốn tham gia. Họ đành chấp thuận nhưng cũng đảm bảo với nhau sẽ bảo vệ tốt cho Tử Khiết. Vì cơ thể của Tử Khiết vẫn còn rất yếu, quay lại vấn đề chính đám người kia nói lý không được bèn không nói không rằng bắt họ đi
"Chật đúng là cứng đầu vậy tôi phải dùng biện pháp mạnh rồi, An Tùng mau đưa những vị khách này tới nhà giam"
"Vâng"
Họ bị áp giải đi, lại một lần nữa phong toả dị năng lại. Chật chúng cũng mạnh tay quá rồi, dưới sự ra lệnh của cấp trên. An Tùng và Sỹ Thành rất vui vẻ chăm sóc cho đám người bọn họ, một ngày ba bữa hết đưa đồ ăn thừa, ôi thiu thì lại đến nhịn đói. Văn Phong là người bị trúng ngắm nhiều nhất một ngày 1 lần bị lôi đi tra tấn, riêng Văn Phong là đến tối mới được thả về phòng giam. Mọi người lập tức chạy tới chữa trị
"Chà vẫn còn sức sử dụng dị năng cơ à"-An Tùng
"Liên quan con mịa gì tới mày"-Tử Khiết
"Ra là thằng người yêu bé nhỏ của Văn Phong à"-Sỹ Thành
"Tởm qua mau cút hộ cái, buồn nôn chết đi được"-Giai Kỳ
"Đã không được ăn uống tử tế còn gặp mấy đống rác liền thiệt sự muốn nôn"-Vu Thần
"Vi Thần đây không phải rác mà là súc vật đang sống"-Hứa Khải
"Cậu cũng hết từ đẹp đẽ để diễn tả rồi à"-Á Hiên
"Chật ông bạn còn từ gì nữa không?"-Hứa Khải
"Tạm thời chưa nghĩ ra"-Á Hiên
"Chúng mày......đám quái vật"-An Tùng và Sỹ Thành
"Cảm ơn vì lời khen"-Như Yến
"Phiền cút hộ"-Vu Thần
Bọn họ rời đi con không quên tặng họ một chút điện, tra tấn kiểu này mới kích thích chứ. Nhiên Kỳ thấy chúng rời đi thì lôi ra một cái chìa khoá và bản đồ
"Chật đám ngạo mạn, ngu ngốc"-Nhiên Kỳ
"Mấy pha điện này đau quá"-Giai Kỳ
"Thôi lẹ lẹ còn đi"-Hứa Khải
"papa là Lôi hệ nên mấy cái này chả nhầm nhò gì nhỉ"?-Vu Thần
"Boss anh chơi vậy có đáng mặt nam nhi không vậy"-Như Yến
"Đáng"-Á Hiên
"Con mịa nó á boss"-Tử Khiết
"Tử Khiết bình tĩnh nào"-Văn Phong
"Vết thương của anh có ổn không?"-Nhiên Kỳ
"Nhờ Giai Kỳ và em chữa trị nên ổn rồi"-Văn Phong
"Đừng cố quá"-Tử Khiết
"Tuân lệnh laopa"-Văn Phong
"Cút cho lão tử ghê quá đi"-Tử Khiết
Văn Phong vẫn ngồi cười ngốc ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng lên của Tử Khiết. Trông thật đáng yêu chết mất và trò chơi mèo vồn chuột bắt đầu
Vết thương khép miệng cả cơ thể trở lại bình thường, Văn Phong bế Tử Khiết lên phòng ngủ. Tử Khiết đã ngủ say, Văn Phong cúi đầu hôn lên môi nhỏ của Tử Khiết một cái rồi đóng nhẹ cửa rời đi. Bên dưới phòng khách mọi người đang bàn bạc chuyện vừa hồi
"Có điều tra được gì không?"-Á Hiên
"Trước khi chúng bị đánh gần chết Nhiên Kỳ đã biết được một chút thông tin từ bọn nó"-Hứa Khải
"Người ra lệnh cho chúng là cái tên sáng nay tới gặp chúng ta đấy"-Nhiên Kỳ
"Khốn nạn, tôi đi tìm tên đó trả thù cho Tử Khiết"-Văn Phong
"Văn Phong đứng lại"-Á Hiên
"Boss"-Văn Phong
"Tôi không cản cậu nhưng chưa phải lúc, chúng ta là gia đình nên nếu ai dám động vào gia đình này đều phải chết"-Á Hiên
"Cậu đã thấy chứ, cái cảnh tưởng một người luôn vui vẻ, hoà đồng và tốt bụng như Nhiên Kỳ vì Tử Khiết mà nhẫn tâm tàn sát chúng chưa"-Như Yến
"Tôi thấy...Nếu tôi đi theo em ấy, giá như lúc đó tôi không để em ấy một mình thì có lẽ"-Văn Phong
Văn Phong gục hai chân xuống sàn ôm mặt khóc, trái tim Văn Phong bây giờ đang rất đau, Văn Phong tự dằn vặt mình tại sao bản thân không thể bảo vệ tốt cho người mình yêu. Là bản thân quá vô dụng, Nhiên Kỳ thấy vậy đứng dậy đi tới tát cho Á Hiên một cái
"Anh không có tư cách khóc, Tử Khiết không cho anh làm vậy. Anh ấy sẽ rất đau, thay vì ngồi đây vằn vặt bản thân thì nên cùng nhau nghĩ ra một cách trả thù vui vẻ đi"-Nhiên Kỳ
Mọi người hoàn toàn ngạc nhiên, họ nghi ngờ nhân sinh đây có thật sự là Nhiên Kỳ của họ. Nhiên Kỳ cảm thấy mình hơi quá đáng nên thở dài một hơi, đôi mắt ánh lên hi vọng an ủi Văn Phong
"Em không có ý muốn đả kích tâm lý của anh, nhưng nếu giờ anh như thế này. Vậy anh Tử Khiết, anh ấy phải làm sao đây. Anh ấy cũng sẽ giống như anh vậy tự dằn vặt bản thân mình. Văn Phong anh có thể cùng mọi người trả thù họ không? Chơi một trò chơi nhỏ đem căn cứ này phá hủy, người vô tội sẽ không chết, kẻ xấu số phải vào hòm"
"Được, vì Tử Khiết anh nguyện làm mọi thứ. Vì gia đình này không ngại hi sinh mạng sống"
Bọn họ cười vui vẻ với nhau cùng nhau lên kế hoạch. họ biết chắc gần đó có camera kế hoạch đe doạ của họ mà thất bại thì chắc rằng bọn chúng sẽ tìm tới bắt tất cả mọi người. Nhưng đâu có sao, quậy cho tan bày hết vậy. Đúng như suy đoán của bọn họ sáng hôm sau hắn thật sự tới đe doạ họ
"Chật tôi không nghĩ mọi người lại quá đáng đến vậy. dám giết cả đồng đội của tôi vì một chuyện nhỉ như vậy"
"Mày nên ngậm miếng chó của mày lại, bổn tiểu thư thấy thật ghê tởm"-Giai Kỳ
Tối hôm qua Giai Kỳ đã xong việc nên đã rời không gian nên đã được phổ cập lại mọi chuyện, Tử Khiết từ trên lầu đi xuống. Giai Kỳ ôm chầm lấy Tử Khiết khóc lóc, dù hai người hay cãi nhau nhưng những thứ đó cũng chỉ xuất phát từ tình yêu thương họ dành cho nhau mà thôi! Vậy là Tử Khiết và Giai Kỳ cũng tham gia vào kế hoạch này, dưới sự phản đối quyết liệt nhưng Tử Khiết vẫn kiên định một mực muốn tham gia. Họ đành chấp thuận nhưng cũng đảm bảo với nhau sẽ bảo vệ tốt cho Tử Khiết. Vì cơ thể của Tử Khiết vẫn còn rất yếu, quay lại vấn đề chính đám người kia nói lý không được bèn không nói không rằng bắt họ đi
"Chật đúng là cứng đầu vậy tôi phải dùng biện pháp mạnh rồi, An Tùng mau đưa những vị khách này tới nhà giam"
"Vâng"
Họ bị áp giải đi, lại một lần nữa phong toả dị năng lại. Chật chúng cũng mạnh tay quá rồi, dưới sự ra lệnh của cấp trên. An Tùng và Sỹ Thành rất vui vẻ chăm sóc cho đám người bọn họ, một ngày ba bữa hết đưa đồ ăn thừa, ôi thiu thì lại đến nhịn đói. Văn Phong là người bị trúng ngắm nhiều nhất một ngày 1 lần bị lôi đi tra tấn, riêng Văn Phong là đến tối mới được thả về phòng giam. Mọi người lập tức chạy tới chữa trị
"Chà vẫn còn sức sử dụng dị năng cơ à"-An Tùng
"Liên quan con mịa gì tới mày"-Tử Khiết
"Ra là thằng người yêu bé nhỏ của Văn Phong à"-Sỹ Thành
"Tởm qua mau cút hộ cái, buồn nôn chết đi được"-Giai Kỳ
"Đã không được ăn uống tử tế còn gặp mấy đống rác liền thiệt sự muốn nôn"-Vu Thần
"Vi Thần đây không phải rác mà là súc vật đang sống"-Hứa Khải
"Cậu cũng hết từ đẹp đẽ để diễn tả rồi à"-Á Hiên
"Chật ông bạn còn từ gì nữa không?"-Hứa Khải
"Tạm thời chưa nghĩ ra"-Á Hiên
"Chúng mày......đám quái vật"-An Tùng và Sỹ Thành
"Cảm ơn vì lời khen"-Như Yến
"Phiền cút hộ"-Vu Thần
Bọn họ rời đi con không quên tặng họ một chút điện, tra tấn kiểu này mới kích thích chứ. Nhiên Kỳ thấy chúng rời đi thì lôi ra một cái chìa khoá và bản đồ
"Chật đám ngạo mạn, ngu ngốc"-Nhiên Kỳ
"Mấy pha điện này đau quá"-Giai Kỳ
"Thôi lẹ lẹ còn đi"-Hứa Khải
"papa là Lôi hệ nên mấy cái này chả nhầm nhò gì nhỉ"?-Vu Thần
"Boss anh chơi vậy có đáng mặt nam nhi không vậy"-Như Yến
"Đáng"-Á Hiên
"Con mịa nó á boss"-Tử Khiết
"Tử Khiết bình tĩnh nào"-Văn Phong
"Vết thương của anh có ổn không?"-Nhiên Kỳ
"Nhờ Giai Kỳ và em chữa trị nên ổn rồi"-Văn Phong
"Đừng cố quá"-Tử Khiết
"Tuân lệnh laopa"-Văn Phong
"Cút cho lão tử ghê quá đi"-Tử Khiết
Văn Phong vẫn ngồi cười ngốc ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng lên của Tử Khiết. Trông thật đáng yêu chết mất và trò chơi mèo vồn chuột bắt đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất