[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong

Chương 188: Là chính mình không tốt sao?

Trước Sau
Nhóm 8: Nhiên Kỳ và Tám, cậu dẫn Tám tới một ngọn đồi nf cách xa khu huấn luyện và tất nhiên hai người đi bộ lên đó. Đến nơi Nhiên Kỳ nằm vật xuống nền cỏ nhân tạo kia

"Mau nằm xuống đây đi, thoải mái lắm đó"

"Chúng ta không luyện tập à"

"chuyện đó cứ từ từ đã, ăn bánh không?"

"Tôi không thích đồ ngọt cảm ơn"

Bên ngoài bản thân cứ nói không thích đồ ngọt nhưng thực chất bên trong đang thèm nến nhỏ dãi, Nhiên Kỳ thấy biểu cảm đang lộ ra trên gương mặt Tám liền nhẹ nhàng cười

"Vậy tôi ăn một mình đây, bánh thơm lắm đấy"

"Ừ, mặc kệ ngươi"

"Ò mà hình như tôi với cậu cũng xấp xỉ tuổi nhau mà nhỉ?"

"Ừ"

"Lạnh lùng thật đấy"

Nửa tiếng sau, Tám mất dần kiên nhẫn lay lay người Nhiên Kỳ. Cậu chỉ ngồi cười cười sau đó lại nằm xuống thảm cỏ

"Chúng ta tập luyện thôi! Tôi không muốn cứ ngồi chơi như vầy nữa"

"Hmm để lần sau đi, bây giờ tôi với cậu trò chuyện một chút đi"

"Mau đi tập luyện, tôi không thích phí phạm thời gian của bản thân vào mấy chuyện dư thừa này của cậu đâu"

"Giờ cậu muốn tôi dạy cho cậu cái gì đây?"

"Mấy chiêu võ lúc đó của cậu"

"À lúc đó chỉ là Chú Tây nhường tôi thôi! Chứ tôi có biết đánh đấm gì nhiều đâu"

"con mịa nó tôi tưởng cậu giỏi cỡ nào, ai ngờ chỉ là loại thích ra oai thôi à"

"Hì Hì xin lỗi khiến cậu thất vọng rồi"

"Mịa nó thiệt chớ vậy làm sao một người không có thực lực như cậu lại được vào doanh binh đoàn Ánh Sáng cơ chứ"



"Hả chắc là do tôi may mắn chăng?"

"Vậy cậu làm được cái thá gì mà họ giữ cậu lại vậy"

"Tôi biết nấu ăn"

"chỉ có vậy?"

"Đúng rồi"

"Tôi nói cho cậu biết với cái tài lẻ đó của cậu sớm hay muộn nếu cậu không mạnh lên thì cậu sẽ bị vứt bỏ"

"Tôi tin đồng đội của tôi sẽ không làm vậy dù tôi chả có gì đặc biệt hơn tài nấu nướng"

"đó chỉ là một cái suy nghĩ ngu xuẩn của vậu mà thôi! Còn đây là thực tế mau tỉnh táo lại đi, đồ ăn bám"

"Này cậu đi đâu vậy?"

Tám hậm hực rời đi, Nhiên Kỳ lắc đầu tỏ vẻ buồn bực

"Đâu nhất thiết phải đè nén bắt ép bản thân làm điều mình không thích cơ chứ, đâu cần phải cho mọi người biết mình mạnh. Chỉ đơn giản sức mạnh của bản thân đôi lúc cứu cánh kịp thời cho mọi người và? tự lo cho bản thân là được rồi mà. Cố chấp thật đấy! Là chính mình không phải tốt hơn sao?"

Ánh chiều tà gần buông cũng là lúc mọi người tập trung tại sân huấn luyện, đội E hôm nay dưới sự dẫn dắt của doanh binh đoàn Ánh Sáng vẫn chưa đạt được trình độ tập luyện nào

"Mọi người ở đây này"-Giai Kỳ

"Đến đây"-Tử Khiết

"Hôm nay bài học có vẻ suông sẻ nhỉ?"-Như Yến

"Được đánh với cậu cũng thú vị phết"-Văn Phong

"Chà đôi bạn tri kỷ vậy mà lại đánh nhau à"-Gia Tử

"Không phải papa nói làm gì thì làm miễn sao giúp họ hiểu là được à?"-Bạch Vọng

"Mọi người có vẻ thuận lợi trong việc này hơn mong đợi đấy"-Á Hiên

"Baba sao vậy?"-Vu Thần

"Thất bại rồi"-Nhiên Kỳ



"Cậu ổn chứ"-Giai Kỳ

"Tớ ổn mà hihi"-Nhiên Kỳ

Á Hiên đặt tay nhẹ xoa lên đầu của Nhiên Kỳ, Tám nhìn thấy vậy trong lòng dâng lên một cổ khó chịu. Mọi người trong đội E cảm thấy sự khác thường ở Tám liền lo lắng hỏi

"Em không sao chứ Tám"-Nhất

"Em ổn"-Tám

"Hôm nay bài học của mọi người thế nào?"-Hai

"Chà chị Hai nói nhiều hơn thường ngày rồi nè-Ba

"Họ dạy mọi người về gì vậy?"-Tư

"Cũng chỉ là mấy bài học thú vị thôi"-Năm

"Em cũng vậy"-Sáu

"Metoo, mà sao nhìn mặt em khó coi vậy Tám"-Bảy

"Mấy anh, chị được họ dạy nghiêm túc thật chả bù cho em, vừa không học được gì. Còn cr thấy nhục"-Tám

"Là sao?"- Nhất

"Nhiên Kỳ có vấn đề gì à?"-Hai

"Cậu ta được cái mác thôi, chỉ biết nấu nướng là giỏi nên bọn họ mới giữ cậu ta lại. Chứ đánh đấm cũng chỉ ngang ngửa chúng ta, dẫn em lên đồi hết ăn bánh rồi lại nằm. Nói mấy cái thứ chi mô, em không ngờ kẻ vô dụng như cậu ta lại được nhận vào một doanh binh đoàn mạnh như Ánh Sáng đấy"-Tám

"Tám nghe này, anh nói nhé! Kẻ mạnh là kẻ không thích khoe mẽ về sức mạnh của bản thân. Kẻ mạnh là lẻ biết vô ưu, vô lo. Kẻ mạnh là kẻ biết che đậy đi sức to lớn của bản thân. Họ nghiêm tốn chứ không phải dáng vẻ thích khoe mẽ em hiểu không?"-Sáu

"Anh nói ít thôi, cậu ta chẳng đáng để em đặt trong mắt. Kẻ mạnh gì chứ chỉ là một bên bốc phét, sợ mất mặt nên mới kêu Ông Tây nhường mà thôi"-Tám

"Vậy à! Chuyện của em, em tự hiểu đi vậy. Nhưng đừng để sau này bản thân cảm thấy hối hận là được"-Năm

"Mọi người"-Bảy

"Giải tán rồi về thôi!"-Tư

Doanh binh đoàn Ánh Sáng đã nghe hết cuộc đối thoại của họ, bọn họ bây giờ vô cùng tức giận. Dưới sự khuyên ngăn của cậu, bọn họ tạm thời nhắm mắt làm ngơ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau