[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong
Chương 198: Quyết đấu (Cuối)Tang thi triều đến
Hiệp 5: Nhiên Kỳ đấu với boss của đội S Dương, trận hôm nay Tử Khiết và Gia Tử được miễn nên hai con người kia đang nhàn hạ đấm nhau phía dưới khán đài, đánh đã thì lăn ra ăn bánh, uống trà, tâm sự mỏng các kiểu. Nhiên Kỳ thấy vậy liền cười trừ bất lực
"Hửm không vui sao"
"Có ý gì?"
"Ý tôi là em đang cảm thấy buồn chán à"
"Không bất lực thì đúng hơn, mà sao hôm nay anh cũng lạ thật"
"Sắp đưa được em về nên mới vậy thôi"
"Vậy anh nhắm đưa được tôi về đi đã"
Nhiên Kỳ chỉ tay về phía doanh binh đoàn Ánh Sáng ai cũng cười một nụ cười rất chi là dịu cmn dàng đối với Dương. Anh ta chả thèm quan tâm vẫn cứ trêu ghẹo Nhiên Kỳ, cậu sau đó chỉ nhẹ nhàng dùng Ám hệ bao bọc lấy hắn ta đưa lên cao rồi đập xuống sàn đấu. Dương phá vỡ dị năng của cậu, phóng lôi hệ về phía Nhiên Kỳ từng đợt điện lùa qua cũng đủ khiến cả cơ thể tê dại
Thôi thì đánh đấm nhàm quá nên hai người này quyết định chuẩn sang đấu kiếm, nó theo một nghĩa trong sáng chứ không phải đen tối nha quý vị. Nhiên Kỳ lục trong không gian lôi ra kiếm Thạch Bảo của Ông Tây đã tặng cho cậu, Dưong lấy làm ngạc nhiên nhưng sau đó vẻ mặt không một chút gợn sóng. Dưong lôi ra một thanh kiếm đen nó có tên là Án Dạ
Hai thành kiếm sắt bén cứ thế mà va vào nhau tạo thành những tiếng keng keng vui tai nhưng uy áp của người sử dụng nó khiến mọi người nín thở. Động tác nhanh nhẹn uyền chuyển lướt qua rồi lại tránh của hai người thật điêu luyện.
"Em đúng là không tệ chút nào"
"Ai kề kiếm vào cổ người kia trước là thắng"
"Được tôi chiều em"
Nhiên Kỳ và Dương tung một cú chém quyết định, Dương bẻ lái sang nạng trái để dễ kề dao vào cổ cậu. Nhưng Nhiên Kỳ lại cười nhẹ một cái, xoay người thụt xuống nhảy nhanh ra phía sau anh ta. Hai thanh kiếm kề lên cổ đối phương, nhưng không thể phủ nhận lúc đó anh ta đã run sợ trước đường kiếm kia. Tay buông thả thanh kiếm Dưong cúi đầu nhận thua, ké hôn nhẹ lên bàn tay của Nhiên Kỳ. Á Hiên ở dưới đang bị mọi người đì chặt lại
"Cảm ơn em vì trận đấu này, nó thú vị lắm y như em vậy. Hôm nay tôi thua nhưng chưa chắc cả cuộc đời này của tôi không có được em. Bảo anh ta cẩn thận tôi sẽ cướp lấy em bất cứ lúc nào anh ta không để ý đấy"
"Được thôi! Nhưng anh ấy sẽ băm anh ra thành cám trước khi anh cướp lấy tôi đấy, cảm ơn vì trận đấu"
Tố Tố đứng trên đài cao ngước xuông một cách tức giận, ả đang cảm thấy kế hoạch của mình triệt để đổ vỡ rồi. Ả tức giận tuyên bố người chiến thắng, từ xa một tiểu tốt hớt hải chạy vào bẩm báo
"Xin lỗi thưa tiểu thư nhưng mà bên ngoài tang thi đang ồ ạt kéo tới phá hoại căn cứ, cầu tiểu thư đứa ra viện trợ. Nếu không mọi người sẽ chết hết mất"
"được rồi những ai có khả năng có thẻ chiến đấu được thì theo chân chỉ huy tới tiếp viện cho căn cứ. Mau đi"
Mọi người rời đi đội S và Ánh Sáng thêm vài chỉ huy của đội khác vẫn đứng yên ở đó. Tố Tố cũng đã rời đi từ lâu, ả phải lấy lại lòng tin của mọi người, ả vẫn có thể có khả năng nắm quyền căn cứ này một lần nữa
"Đi hết rồi à"-Giai Kỳ
"Các người không đi à?"-Chu Minh
"Chúng tôi không có hứng thú đánh đấm cho lắm"-Tư Cảnh
"Hửm vậy còn mọi người"-Mộc Nhĩ
"Không thích tham gia"-Tử Khiết
"Chúng tôi chỉ là được mời tới đây làm trò hề cho các người theo kế hoạch của ả thôi"-Như Yến
"Nhưng ai ngờ ả lại xem thường chúng tôi quá nên nhânh quả đắng hơi nhiều"-Văn Phong
"Tôi nhớ các người thấy ai không vừa mắt liền giết luôn người đó mà"-Mộng Tinh Tinh
"Mọi người chỉ muốn chơi đùa với đồ chơi một tý thôi"-Bạch Vọng
"Còn giết thì cứ từ từ nha"-Vu Thần.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Cấm Hôn Môi
3. Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương
4. Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!
=====================================
"Kiểu gì ả chả chết"-Gia Tử
"Mấy người nói chuyện dửng dưng như không vậy luôn"-Khởi Khởi
"Phong cách của họ là vậy, ở chung nhiều sẽ quen thôi"-Hứa Khải
"Không định tham gia thiệt à"-Dương
"Ờm"-Á Hiên
"Hừm lạnh lùng thật đấy, ngươi là đứa cháu quý hoá của Tây à"-Thương
"Nhảm nhí"-Tây
"Đi"-Nhiên Kỳ
Mọi người nghe vậy cũng theo chân Nhiên Kỳ mà đi, những người khác không hiểu gì. Khởi Khởi lên tiếng hỏi
"Chúng ta đi đâu vậy"-Khởi Khởi
"Đi tiếp viện cứu người, đội E đang gặp nguy hiểm"-Nhiên Kỳ
"Cái khí chất này không lẽ là cháu em à"-Thương
"Ừm và là cháu ruột của sư phụ tôi"-Tây
"Ông ấy là một người đáng kính nhưng lại bị vu tội đồng loã bao che cho hắc đạo, tiếp cho một nhân tài "-Thương
"Có thể nói là vậy đi cũng bởi vì con của sư phụ yêu người không nên yêu thôi. Mà tình yêu thì đâu phân biệt điều gì, yêu thì cứ yêu thôi"-Tây
"Ha kẻ cứng nhắc và lạnh lùng như em cũng biết điều đó à"-Thương
"Mặt nhìn tởm quá cứt đi nhanh lên lão già chậm chạp bọn trẻ đi xa rồi kìa"-Tây
"Được, chúng ta cùng nhau sát cánh chiến đấu lần cuối nào bảo bối"-Thương
"Cút, tởm chết đi được"-Tây
Ông Thương cười cười sau đó cùng ông Tây chạy sau bọn trẻ
"Hửm không vui sao"
"Có ý gì?"
"Ý tôi là em đang cảm thấy buồn chán à"
"Không bất lực thì đúng hơn, mà sao hôm nay anh cũng lạ thật"
"Sắp đưa được em về nên mới vậy thôi"
"Vậy anh nhắm đưa được tôi về đi đã"
Nhiên Kỳ chỉ tay về phía doanh binh đoàn Ánh Sáng ai cũng cười một nụ cười rất chi là dịu cmn dàng đối với Dương. Anh ta chả thèm quan tâm vẫn cứ trêu ghẹo Nhiên Kỳ, cậu sau đó chỉ nhẹ nhàng dùng Ám hệ bao bọc lấy hắn ta đưa lên cao rồi đập xuống sàn đấu. Dương phá vỡ dị năng của cậu, phóng lôi hệ về phía Nhiên Kỳ từng đợt điện lùa qua cũng đủ khiến cả cơ thể tê dại
Thôi thì đánh đấm nhàm quá nên hai người này quyết định chuẩn sang đấu kiếm, nó theo một nghĩa trong sáng chứ không phải đen tối nha quý vị. Nhiên Kỳ lục trong không gian lôi ra kiếm Thạch Bảo của Ông Tây đã tặng cho cậu, Dưong lấy làm ngạc nhiên nhưng sau đó vẻ mặt không một chút gợn sóng. Dưong lôi ra một thanh kiếm đen nó có tên là Án Dạ
Hai thành kiếm sắt bén cứ thế mà va vào nhau tạo thành những tiếng keng keng vui tai nhưng uy áp của người sử dụng nó khiến mọi người nín thở. Động tác nhanh nhẹn uyền chuyển lướt qua rồi lại tránh của hai người thật điêu luyện.
"Em đúng là không tệ chút nào"
"Ai kề kiếm vào cổ người kia trước là thắng"
"Được tôi chiều em"
Nhiên Kỳ và Dương tung một cú chém quyết định, Dương bẻ lái sang nạng trái để dễ kề dao vào cổ cậu. Nhưng Nhiên Kỳ lại cười nhẹ một cái, xoay người thụt xuống nhảy nhanh ra phía sau anh ta. Hai thanh kiếm kề lên cổ đối phương, nhưng không thể phủ nhận lúc đó anh ta đã run sợ trước đường kiếm kia. Tay buông thả thanh kiếm Dưong cúi đầu nhận thua, ké hôn nhẹ lên bàn tay của Nhiên Kỳ. Á Hiên ở dưới đang bị mọi người đì chặt lại
"Cảm ơn em vì trận đấu này, nó thú vị lắm y như em vậy. Hôm nay tôi thua nhưng chưa chắc cả cuộc đời này của tôi không có được em. Bảo anh ta cẩn thận tôi sẽ cướp lấy em bất cứ lúc nào anh ta không để ý đấy"
"Được thôi! Nhưng anh ấy sẽ băm anh ra thành cám trước khi anh cướp lấy tôi đấy, cảm ơn vì trận đấu"
Tố Tố đứng trên đài cao ngước xuông một cách tức giận, ả đang cảm thấy kế hoạch của mình triệt để đổ vỡ rồi. Ả tức giận tuyên bố người chiến thắng, từ xa một tiểu tốt hớt hải chạy vào bẩm báo
"Xin lỗi thưa tiểu thư nhưng mà bên ngoài tang thi đang ồ ạt kéo tới phá hoại căn cứ, cầu tiểu thư đứa ra viện trợ. Nếu không mọi người sẽ chết hết mất"
"được rồi những ai có khả năng có thẻ chiến đấu được thì theo chân chỉ huy tới tiếp viện cho căn cứ. Mau đi"
Mọi người rời đi đội S và Ánh Sáng thêm vài chỉ huy của đội khác vẫn đứng yên ở đó. Tố Tố cũng đã rời đi từ lâu, ả phải lấy lại lòng tin của mọi người, ả vẫn có thể có khả năng nắm quyền căn cứ này một lần nữa
"Đi hết rồi à"-Giai Kỳ
"Các người không đi à?"-Chu Minh
"Chúng tôi không có hứng thú đánh đấm cho lắm"-Tư Cảnh
"Hửm vậy còn mọi người"-Mộc Nhĩ
"Không thích tham gia"-Tử Khiết
"Chúng tôi chỉ là được mời tới đây làm trò hề cho các người theo kế hoạch của ả thôi"-Như Yến
"Nhưng ai ngờ ả lại xem thường chúng tôi quá nên nhânh quả đắng hơi nhiều"-Văn Phong
"Tôi nhớ các người thấy ai không vừa mắt liền giết luôn người đó mà"-Mộng Tinh Tinh
"Mọi người chỉ muốn chơi đùa với đồ chơi một tý thôi"-Bạch Vọng
"Còn giết thì cứ từ từ nha"-Vu Thần.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Cấm Hôn Môi
3. Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương
4. Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!
=====================================
"Kiểu gì ả chả chết"-Gia Tử
"Mấy người nói chuyện dửng dưng như không vậy luôn"-Khởi Khởi
"Phong cách của họ là vậy, ở chung nhiều sẽ quen thôi"-Hứa Khải
"Không định tham gia thiệt à"-Dương
"Ờm"-Á Hiên
"Hừm lạnh lùng thật đấy, ngươi là đứa cháu quý hoá của Tây à"-Thương
"Nhảm nhí"-Tây
"Đi"-Nhiên Kỳ
Mọi người nghe vậy cũng theo chân Nhiên Kỳ mà đi, những người khác không hiểu gì. Khởi Khởi lên tiếng hỏi
"Chúng ta đi đâu vậy"-Khởi Khởi
"Đi tiếp viện cứu người, đội E đang gặp nguy hiểm"-Nhiên Kỳ
"Cái khí chất này không lẽ là cháu em à"-Thương
"Ừm và là cháu ruột của sư phụ tôi"-Tây
"Ông ấy là một người đáng kính nhưng lại bị vu tội đồng loã bao che cho hắc đạo, tiếp cho một nhân tài "-Thương
"Có thể nói là vậy đi cũng bởi vì con của sư phụ yêu người không nên yêu thôi. Mà tình yêu thì đâu phân biệt điều gì, yêu thì cứ yêu thôi"-Tây
"Ha kẻ cứng nhắc và lạnh lùng như em cũng biết điều đó à"-Thương
"Mặt nhìn tởm quá cứt đi nhanh lên lão già chậm chạp bọn trẻ đi xa rồi kìa"-Tây
"Được, chúng ta cùng nhau sát cánh chiến đấu lần cuối nào bảo bối"-Thương
"Cút, tởm chết đi được"-Tây
Ông Thương cười cười sau đó cùng ông Tây chạy sau bọn trẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất