Xuyên Qua Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân Phải Làm Sao?
Chương 12
Lúc này ở hậu viện, Túc Bạch đi theo nữ nhân kia vào nơi giam giữ Nguyên Tu. Vừa đẩy cửa ra liền thấy một người đang quỳ rạp trên mặt đất, quần áo nhiễm đầy máu bết chặt vào thân mình, suy yếu tới mức không nhìn thấy được hô hấp lên xuống.
Nguyên Tu dường như cảm nhận được có người tới, cố sức mở mắt ra nhìn một chút. Hắn vốn tưởng là người của thanh lâu tới đây xem thử mình sống hay chết. Hắn biết mình cũng không thể sống bao lâu nữa, từ lúc bị Diệp Lan Chi phát hiện mình dẫn theo Túc Bạch bỏ trốn, hắn cũng chỉ có một con đường chết này mà thôi.
Bởi vì ngược sáng, hai mắt Nguyên Tu không được thoải mái mà nheo lại, cảm thấy cái gì cũng thành hai, phải thật lâu thật lâu sau mới có thể thấy rõ ràng thanh niên trước mắt.
Một thân bạch y phiêu phiêu, tóc đen như mực, làn da tái nhợt không có huyết sắc, mặt mày tuy tinh xảo nhưng cánh môi trắng bạch, mềm mại lại mang theo vài phần nho nhã thư sinh.
“Túc… Bạch.”
Túc Bạch nhíu mày, thu liễm hoài nghi trong ngực, bước nhanh về phía Nguyên Tu, cẩn thận nâng hắn dậy: “Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Diệp Lan Chi xuống tay cũng thực tàn nhẫn!”
“Tính tình của hắn chính là như vậy mà, ta dám tự tiện mang ngươi đi, hắn làm sao có thể buông tha ta?” Nguyên Tu cười cười, tựa hồ cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
“Hắn còn có thể lưu lại một mạng cho ta cũng là nhờ vào mặt mũi của ngươi đâu.”
“Nể mặt ta? Nếu là như thế hắn càng không thể làm thương tổn ngươi nửa phần mới đúng.” Túc Bạch cười lạnh nói.
Nhìn Nguyên Tu cả người đều là máu, hơi thở mỏng manh lúc có lúc không, Túc Bạch chỉ muốn giết chết Diệp Lan Chi luôn cho xong.
Hắn để nữ nhân kia tìm một căn phòng, dàn xếp cho Nguyên Tu ở lại nhưng thấy nàng ta có vẻ không vui, ghét bỏ bộ dạng lôi thôi bẩn thỉu của Nguyên Tu thì như có như không liếc một cái, ném qua một thỏi bạc nói: “Nhanh đi dọn một phòng đi, lại kêu thêm vài người lại đây nâng hắn về phòng, còn có mời đại phu tới khám cho hắn.”
Túc Bạch nói xong lại ném thêm một thỏi bạc ra khiến nữ nhân kia vui sướng tiếp nhận, vội vàng rời đi thu xếp.
Chỉ một lát sau Nguyên Tu đã được đưa vào một gian phòng đầy mùi son phấn trong Thanh quán, Túc bạch theo bản năng nhăn mày, có chút phản cảm. Hắn trời sinh vốn dĩ đã là cong, tự nhiên là không thích nữ nhân, hơn nữa mùi phấn dày đặc như vậy, đối với thân thể của Nguyên Tu cũng không tốt.
Túc Bạch dịch dịch chăn cho Nguyên Tu, lại mở cửa sổ cho thoáng khí, sau đó mới ngồi xuống, một tay chống trán, để hệ thống truyền tải cốt truyện tiếp theo cho hắn.
Tuy rằng lúc trước đã lấy cốt truyện, nhưng hơn một trăm vạn tự, hắn vừa nhìn đã thấy đau mắt nên trực tiếp vất luôn vào trong góc không xem. Nhưng tình huống trước mắt của Nguyên Tu đã thành như vậy, có chút chuyện hắn không thể không biết.
Hệ thống trước kia chỉ nói để hắn bổ sung cho hoàn chỉnh cốt truyện nhưng lại không nói phải bổ sung thế nào, hoặc là có thể sửa đổi cốt truyện hay không. Túc Bạch hơi híp mắt, che giấu vài tia tính kế bên trong.
Trong lúc chờ đại phu đến khám, Túc Bạch nhanh chóng xem qua cốt truyện một lần. Nhân vật chính của “Bạo quân tiểu thiếp” không phải Diệp Lan Chi mà chính là bệnh nhân đang nằm trên giường trước mặt kia. Diệp Lan Chi trời sinh tính tình tàn bạo, vì coi trọng nhi tử của Túc thị lang mà mạnh mẽ bắt người về nhốt vào trong phủ trở thành nam thiếp cho hắn.
Nhưng Túc bạch lại không yêu hắn, mà nảy sinh tình cảm với một nam thiếp khác trong hậu viện của Diệp Lan Chi, người này chính là Nguyên Tu. Sau đó hai người lên kế hoạch bỏ trốn thì bị Diệp Lan Chi bắt được.
Theo như trong sách thì lúc Nguyên Tu cận kề tử vong, có một nữ tử vì thương hại hắn mà trộm thỉnh đại phu tới đây xem bệnh cho hắn, may mắn nhặt lại được một mệnh. Nữ tử thanh lâu kia lại cho hắn một số tiền, giúp hắn cao chạy xa bay, rời khỏi nơi kinh thành đầy thị phi này.
Ba năm sau, Nguyên Tu lấy thân phận Trạng Nguyên văn mà trở lại kinh thành một lần nữa. Lúc Túc Bạch nghe được tin này đã cao hứng một đêm, Nguyên Tu mà hắn tâm tâm niệm niệm rốt cuộc đã trở lại.
Túc Bạch tránh khỏi Diệp Lan Chi, tìm cơ hội từ xa nhìn Nguyên Tu một chút, nhưng cũng chính vào lúc đó hắn lại phát hiện người hắn thích trước kia bây giờ thay đổi quá nhiều mà hắn bởi vì lưu lại bên cạnh Diệp Lan Chi, bị người ngày đêm tra tấn mà thân hình đã trở nên tiều tụy, không còn hình dạng gì.
Nhìn Nguyên Tu trạng nguyên tỏa ra hào quang trước mắt, hơn nữa còn nghe nói lần này hắn trở về còn mang theo bên mình một nữ tử thì Túc bạch càng cảm thấy tự tin, cho rằng mình đã không còn xứng với Nguyên Tu nữa nên cũng không đến gặp hắn, trong lòng lại không thể quên được người mà ngày đêm tưởng niệm.
Biết Nguyên Tu cùng Diệp Lan Chi tranh đấu gay gắt trên triều, Túc Bạch đã âm thầm giả danh truyền tin cho Nguyên Tu, đem rất nhiều chuyện cơ mật quan trọng cùng thế lực của Diệp Lan Chi nói cho hắn biết, nhờ đó mà Nguyên Tu có thể đứng vững gót chân trên triều, địa vị cũng dần dần trở nên ngang hàng với Diệp Lan Chi.
Chỉ có điều là đến cuối cùng Nguyên Tu vẫn không biết được là ai đã âm thầm giúp hắn.
Nguyên Tu dường như cảm nhận được có người tới, cố sức mở mắt ra nhìn một chút. Hắn vốn tưởng là người của thanh lâu tới đây xem thử mình sống hay chết. Hắn biết mình cũng không thể sống bao lâu nữa, từ lúc bị Diệp Lan Chi phát hiện mình dẫn theo Túc Bạch bỏ trốn, hắn cũng chỉ có một con đường chết này mà thôi.
Bởi vì ngược sáng, hai mắt Nguyên Tu không được thoải mái mà nheo lại, cảm thấy cái gì cũng thành hai, phải thật lâu thật lâu sau mới có thể thấy rõ ràng thanh niên trước mắt.
Một thân bạch y phiêu phiêu, tóc đen như mực, làn da tái nhợt không có huyết sắc, mặt mày tuy tinh xảo nhưng cánh môi trắng bạch, mềm mại lại mang theo vài phần nho nhã thư sinh.
“Túc… Bạch.”
Túc Bạch nhíu mày, thu liễm hoài nghi trong ngực, bước nhanh về phía Nguyên Tu, cẩn thận nâng hắn dậy: “Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Diệp Lan Chi xuống tay cũng thực tàn nhẫn!”
“Tính tình của hắn chính là như vậy mà, ta dám tự tiện mang ngươi đi, hắn làm sao có thể buông tha ta?” Nguyên Tu cười cười, tựa hồ cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
“Hắn còn có thể lưu lại một mạng cho ta cũng là nhờ vào mặt mũi của ngươi đâu.”
“Nể mặt ta? Nếu là như thế hắn càng không thể làm thương tổn ngươi nửa phần mới đúng.” Túc Bạch cười lạnh nói.
Nhìn Nguyên Tu cả người đều là máu, hơi thở mỏng manh lúc có lúc không, Túc Bạch chỉ muốn giết chết Diệp Lan Chi luôn cho xong.
Hắn để nữ nhân kia tìm một căn phòng, dàn xếp cho Nguyên Tu ở lại nhưng thấy nàng ta có vẻ không vui, ghét bỏ bộ dạng lôi thôi bẩn thỉu của Nguyên Tu thì như có như không liếc một cái, ném qua một thỏi bạc nói: “Nhanh đi dọn một phòng đi, lại kêu thêm vài người lại đây nâng hắn về phòng, còn có mời đại phu tới khám cho hắn.”
Túc Bạch nói xong lại ném thêm một thỏi bạc ra khiến nữ nhân kia vui sướng tiếp nhận, vội vàng rời đi thu xếp.
Chỉ một lát sau Nguyên Tu đã được đưa vào một gian phòng đầy mùi son phấn trong Thanh quán, Túc bạch theo bản năng nhăn mày, có chút phản cảm. Hắn trời sinh vốn dĩ đã là cong, tự nhiên là không thích nữ nhân, hơn nữa mùi phấn dày đặc như vậy, đối với thân thể của Nguyên Tu cũng không tốt.
Túc Bạch dịch dịch chăn cho Nguyên Tu, lại mở cửa sổ cho thoáng khí, sau đó mới ngồi xuống, một tay chống trán, để hệ thống truyền tải cốt truyện tiếp theo cho hắn.
Tuy rằng lúc trước đã lấy cốt truyện, nhưng hơn một trăm vạn tự, hắn vừa nhìn đã thấy đau mắt nên trực tiếp vất luôn vào trong góc không xem. Nhưng tình huống trước mắt của Nguyên Tu đã thành như vậy, có chút chuyện hắn không thể không biết.
Hệ thống trước kia chỉ nói để hắn bổ sung cho hoàn chỉnh cốt truyện nhưng lại không nói phải bổ sung thế nào, hoặc là có thể sửa đổi cốt truyện hay không. Túc Bạch hơi híp mắt, che giấu vài tia tính kế bên trong.
Trong lúc chờ đại phu đến khám, Túc Bạch nhanh chóng xem qua cốt truyện một lần. Nhân vật chính của “Bạo quân tiểu thiếp” không phải Diệp Lan Chi mà chính là bệnh nhân đang nằm trên giường trước mặt kia. Diệp Lan Chi trời sinh tính tình tàn bạo, vì coi trọng nhi tử của Túc thị lang mà mạnh mẽ bắt người về nhốt vào trong phủ trở thành nam thiếp cho hắn.
Nhưng Túc bạch lại không yêu hắn, mà nảy sinh tình cảm với một nam thiếp khác trong hậu viện của Diệp Lan Chi, người này chính là Nguyên Tu. Sau đó hai người lên kế hoạch bỏ trốn thì bị Diệp Lan Chi bắt được.
Theo như trong sách thì lúc Nguyên Tu cận kề tử vong, có một nữ tử vì thương hại hắn mà trộm thỉnh đại phu tới đây xem bệnh cho hắn, may mắn nhặt lại được một mệnh. Nữ tử thanh lâu kia lại cho hắn một số tiền, giúp hắn cao chạy xa bay, rời khỏi nơi kinh thành đầy thị phi này.
Ba năm sau, Nguyên Tu lấy thân phận Trạng Nguyên văn mà trở lại kinh thành một lần nữa. Lúc Túc Bạch nghe được tin này đã cao hứng một đêm, Nguyên Tu mà hắn tâm tâm niệm niệm rốt cuộc đã trở lại.
Túc Bạch tránh khỏi Diệp Lan Chi, tìm cơ hội từ xa nhìn Nguyên Tu một chút, nhưng cũng chính vào lúc đó hắn lại phát hiện người hắn thích trước kia bây giờ thay đổi quá nhiều mà hắn bởi vì lưu lại bên cạnh Diệp Lan Chi, bị người ngày đêm tra tấn mà thân hình đã trở nên tiều tụy, không còn hình dạng gì.
Nhìn Nguyên Tu trạng nguyên tỏa ra hào quang trước mắt, hơn nữa còn nghe nói lần này hắn trở về còn mang theo bên mình một nữ tử thì Túc bạch càng cảm thấy tự tin, cho rằng mình đã không còn xứng với Nguyên Tu nữa nên cũng không đến gặp hắn, trong lòng lại không thể quên được người mà ngày đêm tưởng niệm.
Biết Nguyên Tu cùng Diệp Lan Chi tranh đấu gay gắt trên triều, Túc Bạch đã âm thầm giả danh truyền tin cho Nguyên Tu, đem rất nhiều chuyện cơ mật quan trọng cùng thế lực của Diệp Lan Chi nói cho hắn biết, nhờ đó mà Nguyên Tu có thể đứng vững gót chân trên triều, địa vị cũng dần dần trở nên ngang hàng với Diệp Lan Chi.
Chỉ có điều là đến cuối cùng Nguyên Tu vẫn không biết được là ai đã âm thầm giúp hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất