Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
Chương 3: Băng đồng
Bởi vì khu vực có vĩ độ cao càng thích hợp cho việc phát triển các môn thể thao băng tuyết, hạng mục trồng hoa băng tuyết của các vận động viên từ ba tỉnh miền Đông Bắc đã chiếm cứ một nửa giang sơn.
Vừa lúc Trương Giác chính là người vùng Đông Bắc, quê ở tỉnh H thành phố H, đội tuyển trượt băng nghệ thuật của tỉnh đã nổi tiếng khắp cả nước, đặc biệt là cặp đôi anh chị đầu tiên của môn trượt băng nghệ thuật đôi trong nước, đã có hai đời là xuất thân từ đội tuyển tỉnh H.
Dưới tình huống như vậy, kỳ thật huấn luyện viên môn trượt băng đơn như Trương Tuấn Bảo thực sự là khá khó khăn, bởi vì việc tuyển chọn tài năng trong đội đều gần giống như tuyển cho môn trượt băng đôi, nếu như gặp được một cô bé có thân hình nhỏ nhắn phù hợp để tập nâng và có khả năng bật nhảy tốt, kia đều là ưu tiên suy xét cho trượt băng đôi, bên phía đơn nam nếu như có người có vóc dáng đẹp và thiên phú tốt, thì cũng đồng dạng suy xét cho việc trượt băng đôi.
Không có nhân tài, huấn luyện viên có giỏi đến đâu cũng giống như một người phụ nữ giỏi nấu cơm mà không có nguyên liệu.
Trương Tuấn Bảo là huấn luyện viên tập nhảy trong đội, phụ trách huấn luyện việc nhảy thống nhất cho các vận động viên, học sinh duy nhất của hắn thì mang đi nhập viện rồi, mang theo một đứa cháu trai tới chơi cũng không tệ.
Trương Giác được hắn dẫn vào đội tuyển tỉnh sau khi đã hồi phục chấn thương.
Ông chú gác cổng nhìn thấy đội thảo (người đẹp trai nhất trong đội) mang theo một cậu bé còn đẹp trai hơn cả hắn, hiếm lạ nói: "Ai u, tiểu Trương nè, đứa nhỏ này nhà ai thế, thật là đẹp trai ha, bao lớn rồi?"
Trương Tuấn Bảo ôm đứa cháu trai cười ra một hàm răng trắng: "Là con của chị cháu, năm nay mười hai tuổi, mang vào đội chơi một chút, Tiểu Ngọc, đây là ông Ngô, gọi ông một tiếng đi."
Trương Giác ngoan ngoãn chào hỏi: "Con chào ông Ngô."
"Đứa nhỏ thật lễ phép."
Ông Ngô vui tươi hơn hở đưa cho Trương Giác một tấm bưu thiếp.
Trương Giác nhận lấy nhìn vào thì thấy mặt sau của tấm bưu thiếp là hình chụp tổ hợp trượt băng đôi nghệ thuật xuất sắc nhất Kim Mộng / Diêu Lam giành Giải Vô Địch Thế Giới hồi năm ngoái.
Đây cũng có thể là coi như là đồ kỷ niệm của các minh tinh trượt băng nghệ thuật đi, đáng tiếc là môn trượt băng nghệ thuật không được ưa chuộng ở Trung Quốc, độ nổi tiếng của nó cũng không phổ biến như bóng rổ, bóng đá, bóng bàn, tennis, cũng không giống như Lưu Phi - người vượt qua môn điều kinh 110 mét vượt rào, như vậy đồ lưu niệm này không kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ có thể tặng cho người khác chơi.
Trước khi vào sân băng thì cần phải khởi động trên đất liền, Trương Tuấn Bảo ngày thường là một người rất dễ nói chuyện, nhưng khi đặt chân vào sân băng thì lập tức trở nên nghiêm khắc.
Hắn vỗ vỗ tay: "Đầu tiên vận động các khớp xương, sau đó chạy 5 vòng quanh sân thể dục, nâng cao chân 200 lần, nhảy đóng mở 200 lần, nhảy squat 50 lần, nhảy dây 500 lần, bắt đầu."
Trương Giác yên lặng làm theo, sân thể dục của đội tuyển tỉnh một vòng là 400 mét, 5 vòng là 2000 mét, hơn nữa cộng với những động tác khác, Trương Giác mệt đến mức chống đầu gối thở hổn hển.
Trương Tuấn Bảo nhíu mày: "Thể lực này của con cũng quá kém rồi."
Trương Giác biện minh nói: "Ông cậu, con không phải là vận động viên được không?"
Thể chất của vận động viên có chênh lệch rất lớn so với người thường, ví dụ như người bình thường một ngày chạy 5000 mét là cảm thấy đủ rồi, mà vận động viên trước khi huấn luyện là phải chạy 10.000 mét với tốc độ không đổi, hơn nữa còn cảm thấy đó chỉ là một màn làm nóng cơ thể.
Có thể một hơi hoàn thành nội dung "khởi động" của Trương Tuấn Bảo đã cho thấy rằng Trương Giác là một thiếu niên bình thường có thể lực tương đối tốt.
Trương Tuấn Bảo ghét bỏ tỏ vẻ "Cậu còn chưa bắt con nhảy ếch xung quanh sân thể dục xem như là đã chiếu cố con rồi", rồi dẫn Trương Giác đi mang giày trượt và đồ bảo hộ.
Giày trượt băng là vật tư rất tốn tiền, giày trượt cho người mới nhập môn có giá rẻ nhất là 400 - 700 tệ (~1tr4 - 2tr5), còn giày trượt cấp độ thi đấu có giá gần 10.000 tệ (~35tr), các vận động viên luyên tập chăm chỉ có thể thay ít nhất một đôi giày trong mỗi mùa giải, hơn nữa vì để ngừa vạn nhất, tốt nhất là nên có một đôi giày trượt băng dự phòng, bàn chân của các vận động viên trong thời kỳ trưởng thành cũng to hơn, cho nên tần suất đổi giày cũng thường xuyên hơn.
Ngoài ra, phía dưới giày trượt có một lưỡi dao, cho nên còn phải chuẩn bị đồ bảo hộ lưỡi dao đó, đồ bảo hộ cũng rất tốn tiền, mời một huấn luyện viên giỏi có 200 - 700 bài học một lớp, tùy thuộc vào vị trí của huấn luyện viên.
Nếu muốn tham gia thi đấu, ok, chi phí mời người biên đạo cho tiết mục, chi phí cho trang phục biểu diễn cũng rất đắt, cho nên mới nói trượt băng nghệ thuật là môn thể thao đốt tiền.
Năm đó Trương Giác không tiếp tục đi trượt băng cũng là vì Hứa Đức Lạp bắt đầu luyện đàn violon, cha mẹ cũng phải chu cấp hết sức cho hai đứa trẻ, cậu lại bị huấn luyện viên một đàn áp, còn gãy mất hai chiếc răng, hứng thú bị giảm sút, không có động lực, dứt khoát không thèm trượt nữa.
Cho dù đã từ bỏ khiêu vũ trên sân băng nhiều năm, nhưng ngày thường Trương Giác vẫn đến sân băng trong trung tâm thương mại chơi, cho dù là sau khi thành niên cậu vẫn duy trì khả năng nhảy xoay hai vòng, 12 tuổi cậu đã có một đôi giày trượt băng được cha me tặng, các loại dụng cụ bảo hộ cũng đầy đủ.
Thân thể chưa dậy thì không chỉ có sức bật tốt mà còn vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, sau khi thích ứng một lúc, hai chân Trương Giác đặt hình chữ bát (八), bắt đầu thử nhảy lấy đà.
Trương Tuấn Bảo ở bên cạnh nhìn thiếu niên mảnh khảnh dùng tư thế nhảy lấy đà rất tiêu chuẩn bay lên không, ở trong không xoay người 720 độ (2 vòng) rồi rơi xuống, dù tư thế tiếp đất không quá ổn nhưng vẫn không bị ngã, hắn không khỏi ngạc nhiên.
"2S không tồi, nhóc con thật sự đã không tập luyện gì trong bốn năm sao?"
Trương Giác trả lời: "Dạ, không tập luyện, nhưng con thường đến sân băng chơi."
Ánh mắt Trương Tuấn Bảo sáng ngời: "Con có kiểu nhảy xoay 2 vòng khác không? Nhảy một cái cho cậu xem."
Trương Giác lại thử nhảy một cái 2lo cùng 2A, dáng vẻ vẫn không ổn định như cũ, nhưng cho dù là trình độ quy phạm kỹ thuật thì số lần quay trên không trung kia đều không có gì xoi mói.
Đặc biệt là 2A kia, trực tiếp khiến cho Trương Tuấn Bảo vô cùng bất ngờ.
Nhảy Axel (nhảy A) là bước ccnhảy về phía trước duy nhất trong số tất cả các bước nhảy, hơn nữa yêu cầu xoay người 180 độ trên không trung hơn các bước nhảy khác, cũng chính là hơn phân nửa vòng, phương thức tác dụng lực khác nhau, độ khó khi xoay người cao hơn, là loại nhảy khó vượt qua nhất trong số sáu loại nhảy.
Cho nên bước nhảy Axel còn được gọi là vua của những bước nhảy.
Ở đấu trường quốc tế, những vận động viên đơn nam đỉnh cấp sử dụng bước nhảy bốn vòng là vũ khí lớn nhất của họ, không thiếu những người có thể hoàn thành bước nhảy bốn vòng, nhưng lại không thể nhảy 3A.
Trương Tuấn Bảo: "Còn gì nữa?"
Trương Giác: "Không có."
Trương Tuấn Bảo không dám tin tưởng: "Sao lại không có được? 2T đâu? Đây là đơn giản nhất rồi?"
Trương Giác yên lặng nhảy một chút, cậu có biết kỹ thuật, số vòng cũng xoay đủ nhưng trục tâm không ổn định, cho nên lúc rơi xuống đất bất thình lình té ngã xoay vòng như hồ lô.
Cậu có chút xấu hổ nhìn ông cậu: "Mấy năm không luyện, con đã đem kỹ thuật quăng bờ quăng bụi rồi."
Thật ra nếu thật sự chỉ có 12 tuổi, cậu hẳn là chưa quăng đi cú nhảy 2 vòng, nhưng này không phải là do cậu chưa thích ứng với thân thể của mình sao?
Trương Tuấn Bảo im lặng một lát, mở notebook ghi chép một chút: "Con có thể nhảy 2S, 2lo và 2A đều là nhảy trên lưỡi dao, những pha nhảy dao cần phải phối hợp nhịp nhàng, toàn bộ những bước nhảy điểm băng đều bị mất điểm, điều này rất rõ ràng."
Thể chất của mỗi người khác nhau, thiên phú ở phương diện vận động cũng khác nhau, điều này đều do gen di truyền quyết định, vận động viên cũng như thế, ví dụ như Trương Giác chính là loại hình có sức bền dẻo dai, cậu sau nhiều ngày dưỡng thương hồi phục sức khỏe vẫn có thể hoàn thành thực đơn khởi động do Trương Tuấn Bảo đưa ra, còn có thể nhảy trên băng, nhưng sức bộc phát của cậu là tương đối bình thường.
Mà các bước nhảy trên đường băng được Trương Tuấn Bảo đề cập chính là 2T, 2F và 2lz, ba kiểu nhảy này đều phải mượn mũi lưỡi trượt để nhảy lấy đà, đòi hỏi sức mạnh cao hơn.
Tuy nhiên Trương Giác đã có một nền tảng tốt, luyện một buổi trưa, 2T đã được khôi phục dưới sự hướng dẫn của Trương Tuấn Bảo.
Ông cậu vỗ vỗ bút ký: "Con có thể hoàn thành 2A, có thể thấy các điệu nhảy khác đều không thành vấn đề, luyện tập cho chăm chỉ thì rất nhanh con sẽ lĩnh hội được hết các kỹ năng."
Trương Giác dựa vào đầu gối thở dốc: "Ông cậu, trước kia con còn có thể nhảy 3T và 3S đó, cậu cảm thấy con có thể nhặt về không?"
Nhảy xoay ba vòng và nhảy xoay hai vòng không giống nhau, nếu nói người trưởng thành bắt đầu luyện trượt băng có thể luyện được trình độ nhảy xoay hai vòng, thì xoay ba vòng chính là không thể không có đồng tử công.
Trương Tuấn Bảo lại rất xem trọng dáng vẻ của cậu: "Cậu xem cái dạng này của con, không những nhặt về được 3T 3S mà các kiểu nhảy ba vòng khác cũng luyện được, được rồi, đừng có ngừng vận động, sẽ có hại cho cơ thể, hãy trượt một chút để cho cơ thể bình ổn lại, chậm một chút cũng không sao."
Trương Giác ngoan ngoãn trượt, Trương Tuấn Bảo đứng bên ngoài sân nhìn thân ảnh nho nhỏ của cháu trai, trong mắt hiện lên một tia phấn khích.
Huấn luyện viên trượt băng đội tuyển tỉnh Minh Gia dựa vào vách ngăn trên sân băng, hỏi hắn.
"Lão Trương, đứa nhỏ này ở đâu ra thế? Tỉ lệ dáng người không tồi, ngoại hình cũng rất đẹp, kỹ thuật đặc biệt quy phạm, là người có khả năng nha."
Trương Tuấn Bảo kiêu ngạo trả lời: "Đây là cháu trai của tôi, nó không chỉ đẹp trai mà cơ sở còn tốt, mỗi tuần nó đều có lớp học ba lê, anh không thấy tư thế chi trên của nó khi trượt rất đẹp sao."
Ba lê chú ý đến viện mở, duỗi, thẳng, đứng thẳng, tăng khí chất và dáng vẻ, thời điểm tứ chi hoạt động khiến cho vẻ đẹp được nâng lên.
Minh Gia nhìn một hồi, cười rộ lên: "Hắc, đúng là có chút khí chất đó, vừa lúc tổ đơn nam trong đổi tuyển thiếu niên của huấn luyện viên Tống không có hạt giống tốt, anh định đưa đứa bé đó gia nhập đội tuyển tỉnh sao?"
Trương Tuấn Bảo thuận miệng đáp lời: "Thằng nhóc này mất điểm kỹ thuật, trước mắt tôi sẽ hướng dẫn nó luyện lại kỹ năng xoay ba vòng, cứ xem tình hình cái đã, nó cũng đã luyện tốt môn múa ba lê, trước đây đã từng đoạt giải thành phố, năm nay muốn tiếp tục dự thi."
Nói Trương Tuấn Bảo không thèm khát thiên phú của cháu trai là gạt người, phải biết rằng thời điểm Trương Giác luyện được cú nhảy ba vòng khi mới 8 tuổi! Nhà vô định đơn nam trượt băng nghệ thuật tại Thế vận hội mùa đông 2006 là lần đầu tiên nhảy ba vòng khi mới 8 tuổi!
Bây giờ Trương Giác tự mình quay lại tập trượt băng, trong lòng Trương Tuấn Bảo nhất định sẽ cân nhắc, nhưng cuối cùng tài năng này thuộc về ba lê hay trượt băng thì phải nói sau.
Toàn thân Trương Giác mồ hôi nhễ nhại, sau khi thay quần áo xách túi trở về thì nghe thấy tiếng ông cậu kêu cậu.
"Tiểu Ngọc, đi thôi, cậu dẫn con đi ăn cơm!"
Trương Tuấn Bảo dẫn Trương Giác đến căn tin, đặt trước mặt cậu một phần cơm dinh dưỡng, trên mâm là ngó sen, dưa chuột, ức gà, tôm bóc vỏ, cơm có bỏ thêm yến mạch, cùng với một phần khoai lang tím nghiền, dưa Hami và sữa đậu nành.
Bởi vì chủng loại phong phú, cái mâm đựng đầy đồ ăn, khóe mắt Trương Giác không khỏi giật giật.
"Cậu, con tìm cậu là muốn duy trì dáng người, sao cậu cho con ăn nhiều vậy chứ?"
Trương Tuấn Bảo sờ sờ đầu đứa trẻ: "Không nhiều lắm, ăn đi, dưới tình huống vận động nhiều mà không ăn uống đầy đủ thì thân thể sẽ chịu không nổi, con yên tâm, cậu đã tính hết rồi, con có ăn hết cũng không có mập đâu."
Không bổ sung cũng đủ protein và vitamin thì lấy đâu ra năng lượng cho cơ thể phát triển cơ bắp? Không cơ bắp thì làm sao học lại cú nhảy xoay ba vòng?
Trương Tuấn Bảo nhìn đứa cháu trai vùi đầu mà ăn, lộ ra nụ cười yêu thương của bác nông dân khi đang tưới nước cho đồng ruộng của mình.
Sau đó Trương Tuấn Bảo cứ cách một ngày là tới đón Trương Giác đi luyện trượt băng, cha mẹ Trương Giác rất mừng rỡ khi ném con trai của họ cho ông mụn già đáng tin cậy kia khi họ bận rộn.
Huấn luyện viên trưởng đội tuyển tỉnh Tống Thành đã đến xem buổi tập của Trương Giác, lúc sau liền cam chịu trong đội nhiều thêm một tiểu đội viên ngoài biên chế như vậy.
Dù sao thì Trương Tuấn Bảo cũng không bỏ lỡ công việc, mang đứa nhỏ đi ăn cơm dinh dưỡng cũng là quét thẻ cơm của bản thân, mượn một phần sân cũng không có gì, nếu có thể bởi vì thế mà giúp cho đơn nam khởi sắc, Tống Thành còn nguyện ý cho Trương Tuấn Bảo thêm một phần tiền lương.
Thời điểm Trương Giác gập ghềnh khôi phục lại tất cả kiểu nhảy xoay hai vòng, bắt đầu luyện 3S, ông cậu của cậu sau khi kết thúc một hồi huấn luyện đã hỏi cậu chuyện này.
"Bé Ngọc nè, hai ngày tới con có đi học ca hát cùng khiêu vũ không?"
Trương Giác nghĩ nghĩ: "Sau kỳ nghỉ đông, lớp học sẽ cần mẫn hơn ngày thường, cho nên ngày mai ngày mốt đều phải đi học, buổi sáng học thanh nhạc, buổi tối 7 giờ học ba lê."
Không còn cách nào, trong một gia đình mà cha mẹ đều hy vọng rằng con trai của họ sẽ trở thành một con rồng, cuộc sống của nhi đồng tuổi đi học chính là bận rộn như thế, Trương Giác được coi là còn tốt, cậu nhớ rõ có một số người chỉ cần được nghỉ hè, thời điểm mỗi ngày đều bị nhét vào các lớp học sở thích (chỉ các môn văn hóa, âm nhạc, thể thao, nhạc cụ...).
Tuy nhiên bởi vì trượt băng nghệ thuật quá vất vả, cả ngày đều bị té ngã khiến thân thể đều bị bầm dập, các lớp học thanh nhạc hay ba lê đều chỉ như một phần nghỉ ngơi đối với cậu.
Trương Tuấn Bảo thương lượng với cậu: "Phía bên kia con có thể xin nghỉ không? Giải vô địch trượt băng nghệ thuật quốc gia của chúng ta sắp bắt đầu rồi, thiếu một băng đồng*, con có muốn xuất hiện với vai trò là khách mời không?"
*Nguyên văn 冰童:chỉ những đứa nhỏ hỗ trợ trên sân băng.
Vừa lúc Trương Giác chính là người vùng Đông Bắc, quê ở tỉnh H thành phố H, đội tuyển trượt băng nghệ thuật của tỉnh đã nổi tiếng khắp cả nước, đặc biệt là cặp đôi anh chị đầu tiên của môn trượt băng nghệ thuật đôi trong nước, đã có hai đời là xuất thân từ đội tuyển tỉnh H.
Dưới tình huống như vậy, kỳ thật huấn luyện viên môn trượt băng đơn như Trương Tuấn Bảo thực sự là khá khó khăn, bởi vì việc tuyển chọn tài năng trong đội đều gần giống như tuyển cho môn trượt băng đôi, nếu như gặp được một cô bé có thân hình nhỏ nhắn phù hợp để tập nâng và có khả năng bật nhảy tốt, kia đều là ưu tiên suy xét cho trượt băng đôi, bên phía đơn nam nếu như có người có vóc dáng đẹp và thiên phú tốt, thì cũng đồng dạng suy xét cho việc trượt băng đôi.
Không có nhân tài, huấn luyện viên có giỏi đến đâu cũng giống như một người phụ nữ giỏi nấu cơm mà không có nguyên liệu.
Trương Tuấn Bảo là huấn luyện viên tập nhảy trong đội, phụ trách huấn luyện việc nhảy thống nhất cho các vận động viên, học sinh duy nhất của hắn thì mang đi nhập viện rồi, mang theo một đứa cháu trai tới chơi cũng không tệ.
Trương Giác được hắn dẫn vào đội tuyển tỉnh sau khi đã hồi phục chấn thương.
Ông chú gác cổng nhìn thấy đội thảo (người đẹp trai nhất trong đội) mang theo một cậu bé còn đẹp trai hơn cả hắn, hiếm lạ nói: "Ai u, tiểu Trương nè, đứa nhỏ này nhà ai thế, thật là đẹp trai ha, bao lớn rồi?"
Trương Tuấn Bảo ôm đứa cháu trai cười ra một hàm răng trắng: "Là con của chị cháu, năm nay mười hai tuổi, mang vào đội chơi một chút, Tiểu Ngọc, đây là ông Ngô, gọi ông một tiếng đi."
Trương Giác ngoan ngoãn chào hỏi: "Con chào ông Ngô."
"Đứa nhỏ thật lễ phép."
Ông Ngô vui tươi hơn hở đưa cho Trương Giác một tấm bưu thiếp.
Trương Giác nhận lấy nhìn vào thì thấy mặt sau của tấm bưu thiếp là hình chụp tổ hợp trượt băng đôi nghệ thuật xuất sắc nhất Kim Mộng / Diêu Lam giành Giải Vô Địch Thế Giới hồi năm ngoái.
Đây cũng có thể là coi như là đồ kỷ niệm của các minh tinh trượt băng nghệ thuật đi, đáng tiếc là môn trượt băng nghệ thuật không được ưa chuộng ở Trung Quốc, độ nổi tiếng của nó cũng không phổ biến như bóng rổ, bóng đá, bóng bàn, tennis, cũng không giống như Lưu Phi - người vượt qua môn điều kinh 110 mét vượt rào, như vậy đồ lưu niệm này không kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ có thể tặng cho người khác chơi.
Trước khi vào sân băng thì cần phải khởi động trên đất liền, Trương Tuấn Bảo ngày thường là một người rất dễ nói chuyện, nhưng khi đặt chân vào sân băng thì lập tức trở nên nghiêm khắc.
Hắn vỗ vỗ tay: "Đầu tiên vận động các khớp xương, sau đó chạy 5 vòng quanh sân thể dục, nâng cao chân 200 lần, nhảy đóng mở 200 lần, nhảy squat 50 lần, nhảy dây 500 lần, bắt đầu."
Trương Giác yên lặng làm theo, sân thể dục của đội tuyển tỉnh một vòng là 400 mét, 5 vòng là 2000 mét, hơn nữa cộng với những động tác khác, Trương Giác mệt đến mức chống đầu gối thở hổn hển.
Trương Tuấn Bảo nhíu mày: "Thể lực này của con cũng quá kém rồi."
Trương Giác biện minh nói: "Ông cậu, con không phải là vận động viên được không?"
Thể chất của vận động viên có chênh lệch rất lớn so với người thường, ví dụ như người bình thường một ngày chạy 5000 mét là cảm thấy đủ rồi, mà vận động viên trước khi huấn luyện là phải chạy 10.000 mét với tốc độ không đổi, hơn nữa còn cảm thấy đó chỉ là một màn làm nóng cơ thể.
Có thể một hơi hoàn thành nội dung "khởi động" của Trương Tuấn Bảo đã cho thấy rằng Trương Giác là một thiếu niên bình thường có thể lực tương đối tốt.
Trương Tuấn Bảo ghét bỏ tỏ vẻ "Cậu còn chưa bắt con nhảy ếch xung quanh sân thể dục xem như là đã chiếu cố con rồi", rồi dẫn Trương Giác đi mang giày trượt và đồ bảo hộ.
Giày trượt băng là vật tư rất tốn tiền, giày trượt cho người mới nhập môn có giá rẻ nhất là 400 - 700 tệ (~1tr4 - 2tr5), còn giày trượt cấp độ thi đấu có giá gần 10.000 tệ (~35tr), các vận động viên luyên tập chăm chỉ có thể thay ít nhất một đôi giày trong mỗi mùa giải, hơn nữa vì để ngừa vạn nhất, tốt nhất là nên có một đôi giày trượt băng dự phòng, bàn chân của các vận động viên trong thời kỳ trưởng thành cũng to hơn, cho nên tần suất đổi giày cũng thường xuyên hơn.
Ngoài ra, phía dưới giày trượt có một lưỡi dao, cho nên còn phải chuẩn bị đồ bảo hộ lưỡi dao đó, đồ bảo hộ cũng rất tốn tiền, mời một huấn luyện viên giỏi có 200 - 700 bài học một lớp, tùy thuộc vào vị trí của huấn luyện viên.
Nếu muốn tham gia thi đấu, ok, chi phí mời người biên đạo cho tiết mục, chi phí cho trang phục biểu diễn cũng rất đắt, cho nên mới nói trượt băng nghệ thuật là môn thể thao đốt tiền.
Năm đó Trương Giác không tiếp tục đi trượt băng cũng là vì Hứa Đức Lạp bắt đầu luyện đàn violon, cha mẹ cũng phải chu cấp hết sức cho hai đứa trẻ, cậu lại bị huấn luyện viên một đàn áp, còn gãy mất hai chiếc răng, hứng thú bị giảm sút, không có động lực, dứt khoát không thèm trượt nữa.
Cho dù đã từ bỏ khiêu vũ trên sân băng nhiều năm, nhưng ngày thường Trương Giác vẫn đến sân băng trong trung tâm thương mại chơi, cho dù là sau khi thành niên cậu vẫn duy trì khả năng nhảy xoay hai vòng, 12 tuổi cậu đã có một đôi giày trượt băng được cha me tặng, các loại dụng cụ bảo hộ cũng đầy đủ.
Thân thể chưa dậy thì không chỉ có sức bật tốt mà còn vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, sau khi thích ứng một lúc, hai chân Trương Giác đặt hình chữ bát (八), bắt đầu thử nhảy lấy đà.
Trương Tuấn Bảo ở bên cạnh nhìn thiếu niên mảnh khảnh dùng tư thế nhảy lấy đà rất tiêu chuẩn bay lên không, ở trong không xoay người 720 độ (2 vòng) rồi rơi xuống, dù tư thế tiếp đất không quá ổn nhưng vẫn không bị ngã, hắn không khỏi ngạc nhiên.
"2S không tồi, nhóc con thật sự đã không tập luyện gì trong bốn năm sao?"
Trương Giác trả lời: "Dạ, không tập luyện, nhưng con thường đến sân băng chơi."
Ánh mắt Trương Tuấn Bảo sáng ngời: "Con có kiểu nhảy xoay 2 vòng khác không? Nhảy một cái cho cậu xem."
Trương Giác lại thử nhảy một cái 2lo cùng 2A, dáng vẻ vẫn không ổn định như cũ, nhưng cho dù là trình độ quy phạm kỹ thuật thì số lần quay trên không trung kia đều không có gì xoi mói.
Đặc biệt là 2A kia, trực tiếp khiến cho Trương Tuấn Bảo vô cùng bất ngờ.
Nhảy Axel (nhảy A) là bước ccnhảy về phía trước duy nhất trong số tất cả các bước nhảy, hơn nữa yêu cầu xoay người 180 độ trên không trung hơn các bước nhảy khác, cũng chính là hơn phân nửa vòng, phương thức tác dụng lực khác nhau, độ khó khi xoay người cao hơn, là loại nhảy khó vượt qua nhất trong số sáu loại nhảy.
Cho nên bước nhảy Axel còn được gọi là vua của những bước nhảy.
Ở đấu trường quốc tế, những vận động viên đơn nam đỉnh cấp sử dụng bước nhảy bốn vòng là vũ khí lớn nhất của họ, không thiếu những người có thể hoàn thành bước nhảy bốn vòng, nhưng lại không thể nhảy 3A.
Trương Tuấn Bảo: "Còn gì nữa?"
Trương Giác: "Không có."
Trương Tuấn Bảo không dám tin tưởng: "Sao lại không có được? 2T đâu? Đây là đơn giản nhất rồi?"
Trương Giác yên lặng nhảy một chút, cậu có biết kỹ thuật, số vòng cũng xoay đủ nhưng trục tâm không ổn định, cho nên lúc rơi xuống đất bất thình lình té ngã xoay vòng như hồ lô.
Cậu có chút xấu hổ nhìn ông cậu: "Mấy năm không luyện, con đã đem kỹ thuật quăng bờ quăng bụi rồi."
Thật ra nếu thật sự chỉ có 12 tuổi, cậu hẳn là chưa quăng đi cú nhảy 2 vòng, nhưng này không phải là do cậu chưa thích ứng với thân thể của mình sao?
Trương Tuấn Bảo im lặng một lát, mở notebook ghi chép một chút: "Con có thể nhảy 2S, 2lo và 2A đều là nhảy trên lưỡi dao, những pha nhảy dao cần phải phối hợp nhịp nhàng, toàn bộ những bước nhảy điểm băng đều bị mất điểm, điều này rất rõ ràng."
Thể chất của mỗi người khác nhau, thiên phú ở phương diện vận động cũng khác nhau, điều này đều do gen di truyền quyết định, vận động viên cũng như thế, ví dụ như Trương Giác chính là loại hình có sức bền dẻo dai, cậu sau nhiều ngày dưỡng thương hồi phục sức khỏe vẫn có thể hoàn thành thực đơn khởi động do Trương Tuấn Bảo đưa ra, còn có thể nhảy trên băng, nhưng sức bộc phát của cậu là tương đối bình thường.
Mà các bước nhảy trên đường băng được Trương Tuấn Bảo đề cập chính là 2T, 2F và 2lz, ba kiểu nhảy này đều phải mượn mũi lưỡi trượt để nhảy lấy đà, đòi hỏi sức mạnh cao hơn.
Tuy nhiên Trương Giác đã có một nền tảng tốt, luyện một buổi trưa, 2T đã được khôi phục dưới sự hướng dẫn của Trương Tuấn Bảo.
Ông cậu vỗ vỗ bút ký: "Con có thể hoàn thành 2A, có thể thấy các điệu nhảy khác đều không thành vấn đề, luyện tập cho chăm chỉ thì rất nhanh con sẽ lĩnh hội được hết các kỹ năng."
Trương Giác dựa vào đầu gối thở dốc: "Ông cậu, trước kia con còn có thể nhảy 3T và 3S đó, cậu cảm thấy con có thể nhặt về không?"
Nhảy xoay ba vòng và nhảy xoay hai vòng không giống nhau, nếu nói người trưởng thành bắt đầu luyện trượt băng có thể luyện được trình độ nhảy xoay hai vòng, thì xoay ba vòng chính là không thể không có đồng tử công.
Trương Tuấn Bảo lại rất xem trọng dáng vẻ của cậu: "Cậu xem cái dạng này của con, không những nhặt về được 3T 3S mà các kiểu nhảy ba vòng khác cũng luyện được, được rồi, đừng có ngừng vận động, sẽ có hại cho cơ thể, hãy trượt một chút để cho cơ thể bình ổn lại, chậm một chút cũng không sao."
Trương Giác ngoan ngoãn trượt, Trương Tuấn Bảo đứng bên ngoài sân nhìn thân ảnh nho nhỏ của cháu trai, trong mắt hiện lên một tia phấn khích.
Huấn luyện viên trượt băng đội tuyển tỉnh Minh Gia dựa vào vách ngăn trên sân băng, hỏi hắn.
"Lão Trương, đứa nhỏ này ở đâu ra thế? Tỉ lệ dáng người không tồi, ngoại hình cũng rất đẹp, kỹ thuật đặc biệt quy phạm, là người có khả năng nha."
Trương Tuấn Bảo kiêu ngạo trả lời: "Đây là cháu trai của tôi, nó không chỉ đẹp trai mà cơ sở còn tốt, mỗi tuần nó đều có lớp học ba lê, anh không thấy tư thế chi trên của nó khi trượt rất đẹp sao."
Ba lê chú ý đến viện mở, duỗi, thẳng, đứng thẳng, tăng khí chất và dáng vẻ, thời điểm tứ chi hoạt động khiến cho vẻ đẹp được nâng lên.
Minh Gia nhìn một hồi, cười rộ lên: "Hắc, đúng là có chút khí chất đó, vừa lúc tổ đơn nam trong đổi tuyển thiếu niên của huấn luyện viên Tống không có hạt giống tốt, anh định đưa đứa bé đó gia nhập đội tuyển tỉnh sao?"
Trương Tuấn Bảo thuận miệng đáp lời: "Thằng nhóc này mất điểm kỹ thuật, trước mắt tôi sẽ hướng dẫn nó luyện lại kỹ năng xoay ba vòng, cứ xem tình hình cái đã, nó cũng đã luyện tốt môn múa ba lê, trước đây đã từng đoạt giải thành phố, năm nay muốn tiếp tục dự thi."
Nói Trương Tuấn Bảo không thèm khát thiên phú của cháu trai là gạt người, phải biết rằng thời điểm Trương Giác luyện được cú nhảy ba vòng khi mới 8 tuổi! Nhà vô định đơn nam trượt băng nghệ thuật tại Thế vận hội mùa đông 2006 là lần đầu tiên nhảy ba vòng khi mới 8 tuổi!
Bây giờ Trương Giác tự mình quay lại tập trượt băng, trong lòng Trương Tuấn Bảo nhất định sẽ cân nhắc, nhưng cuối cùng tài năng này thuộc về ba lê hay trượt băng thì phải nói sau.
Toàn thân Trương Giác mồ hôi nhễ nhại, sau khi thay quần áo xách túi trở về thì nghe thấy tiếng ông cậu kêu cậu.
"Tiểu Ngọc, đi thôi, cậu dẫn con đi ăn cơm!"
Trương Tuấn Bảo dẫn Trương Giác đến căn tin, đặt trước mặt cậu một phần cơm dinh dưỡng, trên mâm là ngó sen, dưa chuột, ức gà, tôm bóc vỏ, cơm có bỏ thêm yến mạch, cùng với một phần khoai lang tím nghiền, dưa Hami và sữa đậu nành.
Bởi vì chủng loại phong phú, cái mâm đựng đầy đồ ăn, khóe mắt Trương Giác không khỏi giật giật.
"Cậu, con tìm cậu là muốn duy trì dáng người, sao cậu cho con ăn nhiều vậy chứ?"
Trương Tuấn Bảo sờ sờ đầu đứa trẻ: "Không nhiều lắm, ăn đi, dưới tình huống vận động nhiều mà không ăn uống đầy đủ thì thân thể sẽ chịu không nổi, con yên tâm, cậu đã tính hết rồi, con có ăn hết cũng không có mập đâu."
Không bổ sung cũng đủ protein và vitamin thì lấy đâu ra năng lượng cho cơ thể phát triển cơ bắp? Không cơ bắp thì làm sao học lại cú nhảy xoay ba vòng?
Trương Tuấn Bảo nhìn đứa cháu trai vùi đầu mà ăn, lộ ra nụ cười yêu thương của bác nông dân khi đang tưới nước cho đồng ruộng của mình.
Sau đó Trương Tuấn Bảo cứ cách một ngày là tới đón Trương Giác đi luyện trượt băng, cha mẹ Trương Giác rất mừng rỡ khi ném con trai của họ cho ông mụn già đáng tin cậy kia khi họ bận rộn.
Huấn luyện viên trưởng đội tuyển tỉnh Tống Thành đã đến xem buổi tập của Trương Giác, lúc sau liền cam chịu trong đội nhiều thêm một tiểu đội viên ngoài biên chế như vậy.
Dù sao thì Trương Tuấn Bảo cũng không bỏ lỡ công việc, mang đứa nhỏ đi ăn cơm dinh dưỡng cũng là quét thẻ cơm của bản thân, mượn một phần sân cũng không có gì, nếu có thể bởi vì thế mà giúp cho đơn nam khởi sắc, Tống Thành còn nguyện ý cho Trương Tuấn Bảo thêm một phần tiền lương.
Thời điểm Trương Giác gập ghềnh khôi phục lại tất cả kiểu nhảy xoay hai vòng, bắt đầu luyện 3S, ông cậu của cậu sau khi kết thúc một hồi huấn luyện đã hỏi cậu chuyện này.
"Bé Ngọc nè, hai ngày tới con có đi học ca hát cùng khiêu vũ không?"
Trương Giác nghĩ nghĩ: "Sau kỳ nghỉ đông, lớp học sẽ cần mẫn hơn ngày thường, cho nên ngày mai ngày mốt đều phải đi học, buổi sáng học thanh nhạc, buổi tối 7 giờ học ba lê."
Không còn cách nào, trong một gia đình mà cha mẹ đều hy vọng rằng con trai của họ sẽ trở thành một con rồng, cuộc sống của nhi đồng tuổi đi học chính là bận rộn như thế, Trương Giác được coi là còn tốt, cậu nhớ rõ có một số người chỉ cần được nghỉ hè, thời điểm mỗi ngày đều bị nhét vào các lớp học sở thích (chỉ các môn văn hóa, âm nhạc, thể thao, nhạc cụ...).
Tuy nhiên bởi vì trượt băng nghệ thuật quá vất vả, cả ngày đều bị té ngã khiến thân thể đều bị bầm dập, các lớp học thanh nhạc hay ba lê đều chỉ như một phần nghỉ ngơi đối với cậu.
Trương Tuấn Bảo thương lượng với cậu: "Phía bên kia con có thể xin nghỉ không? Giải vô địch trượt băng nghệ thuật quốc gia của chúng ta sắp bắt đầu rồi, thiếu một băng đồng*, con có muốn xuất hiện với vai trò là khách mời không?"
*Nguyên văn 冰童:chỉ những đứa nhỏ hỗ trợ trên sân băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất