Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
Chương 111: Cổ vũ
Khi Trương Giác nhìn thấy số điểm của mình, cả người thở phào nhẹ nhõm.
"Quá tốt rồi, ít nhất là bài thi ngắn lần này không bị tụt lại quá xa."
Người hâm mộ trên sân băng cũng rất nhiệt tình, sau khi số điểm xuất hiện thì vỗ tay thật nồng nhiệt, trong lòng Thẩm Lưu cũng rất vui sướng, sau đó hắn cảm thấy có một cỗ sức lực đè lên vai mình, quay đầu nhìn thì thấy Trương Giác đỡ vai hai đứng lên, sâu sắc cúi đầu với hàng ghế khán giả, mấy giây sau cậu mới đứng thẳng lại, quay đầu nhìn bọn họ.
"Con có cần chườm đá sau trận đấu không đây?"
Thẩm Lưu nhận ra được điều gì, Trương Tuấn Bảo phản ứng nhanh hơn hắn, cũng đứng dậy đáp lời.
"Đúng vậy, đi thôi."
Nói xong, hắn gác cánh tay của Trương Giác đặt lên vai mình, mang theo đứa nhỏ đi tới khu kiss & cry.
Trương Giác đi mấy bước, đùi phải run lên, một chân quỳ xuống đất.
Một tiếng kinh hô vang lên, Tôn Thiên và Tống Thành đồng thời thất thanh: "Trương Giác!"
Trương Tuấn Bảo vội vã ngồi xổm xuống: "Làm sao vậy? Con còn có thể đi được không? Có muốn lấy cáng không?"
Trương Giác vươn tay, lời ít ý nhiều: "Có thể đi, dìu con một cái."
Vì vậy Thẩm Lưu và Trương Tuấn Bảo đứng hai bên Trương Giác, hai người đồng thời dùng sức dìu Trương Giác đến hậu trường.
Nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, khuôn mặt Ilya đầy vẻ lo lắng: "Cậu ấy bị thương."
"Dùng cái phương pháp tiếp băng kia, bị thương là đương nhiên, chỉ là sớm hay muộn thôi." Vasily đập cái đùi lớn, trong mắt bao hàm sự kính nể.
Ilya không nhịn được hỏi: "Cậu ấy sẽ rút khỏi thi đấu sao?"
Vasily nhẹ giọng trả lời: "Ai biết được, cậu ấy là học trò của Thẩm, trên người bọn họ đều có dáng vẻ quật cường, anh nghĩ ở cái loại thời điểm mấu chốt này, chỉ cần đôi chân còn trượt được thì em ấy sẽ không bỏ cuộc."
Yoon Mi Jeong che miệng lại, khuôn đau lòng: "Cậu ấy mới có 15 tuổi, sao lại bị thương nặng như vậy chứ? Cảm giác tình trạng của cậu ấy cũng giống như những lão tướng chằng chịt chấn thương như McQueen, Martin, thật sự khiến cho người khác không cách nào yên tâm được."
Yoo Mong Seong im lặng ôm cô.
Trước tivi, vợ huấn luyện viên Lộc quay đầu lại hét lên: "Ông già! Ông ra đây mà xem điểm của Trương Giác nè!"
Huấn luyện viên Lộc trung khí mười phần hét lên: "Không xem, với biểu hiện của nó thì sẽ vững vàng tiến vào ba vị trí đầu của bài thi ngắn thôi, xem điểm là vô nghĩa!"
"Nó đạt 91.33 điểm, một kỷ lục cá nhân mới!"
Trong phòng ngủ không có tiếng động, phu nhân Lộc tiếp tục hét: "Nhưng sau đó nó bị ngã một cái, hình như là bị thương!"
Tiếng dép lê xoạt xoat gấp gáp vang lên trên sàn gỗ, huấn luyện viên Lộc trong bộ quần áo ngủ mỏng tang đi ra, hoàn toàn không nhìn thấy sự chậm chạp khi chống gậy đi ra ngaoif mùa hàng ở tạp hóa hàng ngày.
Trong màn hình tivi, ống kính nhắm ngay bóng lưng Trương Giác đã được huấn luyện viên dìu rời sân, thiếu niên đã cao hơn Trương Tuấn Bảo một chút, dáng người mảnh khảnh, bước đi chậm chạp, gò má căng chặt như là đang cố nén cơn đau.
Cùng lúc đó, diễn đàn trong nước đất trời tràn ngập băng tuyết cùng với nơi tụ tập của những người hâm mộ trượt băng đều tỏ ra lo lắng.
【hot~ 】 nhất ca bị thương!
1L
Trời ạ, đi một bước lại khuỵu xuống một bước, đây là bị thương gì cơ chứ? Có nặng hay không?
2L
Tuyệt đối đừng ảnh hưởng đến trượt băng tự do nha, lần đầu tiên Thôn Đại Thỏ chúng ta có nhiều hơn một cơ hội đơn nam tham gia Thế vận hội mùa đông đó, toàn bộ hy vọng đều ký thác trên người nhất ca cả.
3L
Haiz, cũng là Tiểu Kim không hăng hái, một lần ra ngoài lại bị thương trở về, cuối cùng thành ra như vậy, nhóm vận động viên này xảy ra chuyện gì cơ chứ, sao thân thể người nào người nấy đều mỏng manh như vậy! Ban huấn luyện không chăm sóc sức khỏe bọn họ cho tốt sao?
4L
Khán giả đang ở tại hiện trường đay, nhất ca đã được dìu đến một nơi không nhìn thấy được, trước mắt còn chưa biết tình huống, lo muốn chết!
5L
Nếu như thật sự không được, cũng chỉ có thể rút khỏi thi đấu, nếu như chấn thương cứ như vậy mà nặng lên, vận động viên sẽ thực sự bị phế bỏ, thế nhưng Tôn Thiên cũng ở hiện trường, không biết ông ấy có vì suất tham gia Thế vận hội Mùa đông mà tạo áp lực cho Trương Giác tạo không.
6L
Điều đó phụ thuộc vào huấn luyện viên Trương, chỉ mong hắn có thể giữ vững, nếu như Giác ca ca chúng ta bị trọng thương mà còn phải đi trượt băng tự do, tôi thực sự muốn từ fan của huấn luyện viên này biến thành anti.
7L
Khó nói, nếu như huấn luyện viên Trương thực sự là một người có chừng mực thì lẽ ra hắn không nên đồng ý để nhất ca tập nhảy bốn vòng khi vẫn còn nhỏ, thời điểm chưa dậy thì mà nhảy bốn vòng thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với thân thể, huấn luyện viên này cũng là vì thành tích mà không để ý đến sự sống chết của vận động viên mà.
8L
Cầu nguyện cho Giác ca ca không có chuyện gì, nhưng cũng hy vọng anh ấy có thể đạt được thành tích tốt【 rơi lệ. jpg 】
9L
Sách, lầu trên kêu Giác ca ca sợ là fan nữ đem đám vận động viên kia thành thần tượng đúng không?
...
Trần Tư Giai đóng máy tính lại, tức giận hét lên: "Cái tên này là sao chứ, lúc này còn có người mắng huấn luyện viên, coi thường fan nữ?"
Nhưng mà rõ ràng Trương Giác đã phải rất nỗ lực mới có thể đạt được thành tích tốt như vậy trong cuộc thi, nếu chấn thương của cậu ấy ảnh hưởng đến các trận đấu tiếp theo thì hẳn sẽ rất khó vượt qua đi?
Cô lấy chiếc quạt in hình cá sấu nhỏ đang ưỡn bụng, sờ lên khuôn mặt đứa nhỏ thần khí mười phần, nhớ tới chàng thiếu niên đẹp trai tràn đầy ý chí chiến đấu trên sàn thi đấu kia, trong lòng khổ sở không thôi.
Cô thấp giọng nói: "Làm vận động viên thật vất vả, tại sao lại phải có chuyện bị thương như vậy chứ?"
Dương Chí Viễn chạy tới kiểm tra.
"Không phải vấn đề về xương, khớp đầu gối di chuyển bất thường về phía trước, hẳn là do dây chằng bị chéo trước, trước tiên mang thằng nhỏ đến bệnh viện chụp MRI để xem mức độ tổn thương."
Dưới sự nỗ lực của dì căn tin và đốc thúc của ông cậu, Trương Giác đã được bổ sung dinh dưỡng tốt trong suốt quá trình phát triển của mình, cộng với yếu tố bẩm sinh, cậu thuộc về tuýp người có xương tương đối chắc chắn, dù có trổ tài sử dụng kỹ thuật tiếp băng khiến đầu gối bị chấn thương thì cậu cũng không gặp vấn đề gì lớn ngoại trừ việc mòn sụn chêm.
Dây chằng lại không cứng bằng xương, cộng với tư thế tiếp băng 4T của cậu thực sự rất khó đối với cấu trúc mô cũng con người, gặp sự cố cũng là bình thường.
Vì vậy Trương Giác lại được đỡ lên xe đi đến bệnh viện địa phương để chụp MRI, sau khi bác sĩ xem kết quả kiểm tra, lời khuyên của ông chính là —— chấn thương không nhẹ, kiến nghị không nên vận động mạnh nữa, trở về nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại mức độ này còn có thể điều trị bảo thủ, nếu như nặng hơn nữa thì cần phải nội soi khớp.
Ngoài ra, khi cậu điểm băng nhảy 4T thì dùng sức lực quá lớn, cơ solues chân trái của cậu cũng đã bị căng, đây cũng là một trình độ cần được nuôi dưỡng.
Chương trình thi đấu bài thi ngắn đơn nam vào buổi tối, theo thói quen trước đây của Trương Giác thì sau khi thi đấu cậu phải ăn chút gì đó cho no bụng, Trương Tuấn Bảo sợ cậu mập nên thường nấu một số loại sau dưa trong nước sạch và rưới một ít nước tương nhạt lên, hoặc là trực tiếp ném cho cậu hai quả táo..
Lần này sau khi bọn họ vào viện cấp cứu, Trương Giác không còn đòi đồ ăn vặt từ huấn luyện viên giống như trước nữa, mà là ngồi ở sảnh bệnh viện nghe Tôn Thiên và Tống Thành thay phiên nhau khuyên cậu rút khỏi thi đấu.
Tống Thành tận tình khuyên nhủ: "Dây chằng cũng giống như khớp vậy, đối với vận động viên là vô cùng quan trọng, mà cường độ trượt băng tự do còn lớn hơn cả bài thi ngắn, nếu con cứ ương ngạnh thì sẽ tạo thành một vết thương rất lớn đối với cơ thể."
Tôn Thiên ngôn từ khẩn thiết: "Trương Giác nè, với tài năng của con, hãy từ bỏ giải vô địch thế giới này đi, trở về phục hồi và điều chỉnh trạng thái của mình, đợi đến mùa giải tiếp theo con muốn so tài thế nào cũng được, sau đó đến Thế vận hội giành lấy vinh quang cho đất nước, không tốt sao? Suất tham dự này ít hơn một cái thì một cái thôi."
Dù cho có nhiều suất tham dự nhiều hơn đi chăng nữa, dù cho có nhiều người tham gia Thế vận hội mùa đông, nói khó nghe một chút, trong nước ngoại trừ Trương Giác thì cũng không ai có bản lĩnh đoạt được huy chương, đến Thế vận hội Mùa đông nhiều lắm là xoát độ tồn tại, sau đó đi ra ngoài có thể tự xưng một tiếng "Tôi cũng từng tham gia Olympic" .
Áp lực của Tôn Thiên không nhỏ, ông cũng muốn hoàn thành các chỉ tiêu mà cấp trên đưa ra, nhưng ông cũng không nỡ để cho ngôi sao tử vi phải vất vả giành lấy suất tham dự mà đem thân mình phế bỏ.
Trương Tuấn Bảo ngồi một bên không lên tiếng, Thẩm Lưu cảm giác được điều gì, cũng không nói, ngồi bên cạnh Trương Giác, Trương Giác nhìn trái, nhìn phải, nở một nụ cười.
"Giám đốc Tôn, chiều cao cha ruột của con là 1 mét 93."
Cậu chớp mắt: "Hơn nữa con vẫn còn đang phát triển nha, mỗi tối khi đi ngủ không bị chuột rút thì cũng bị đau tỉnh, cho nên con sẽ không dừng lại ở chiều cao hiện tại, hơn nữa nhà chúng con có gen dễ mập, điều này có nghĩa là nếu như con trở thành một người đàn ông 1 mét 8 thì cân nặng của con chắc chắn sẽ tăng ít nhất 10 kg so với hiện tại."
Tôn Thiên dừng lại, nói thật, đây là sự thật mà ông không muốn nghe nhất bây giờ, trong lòng ông biết rằng cha ruột của Trương Giác ngoại trừ cung cấp gen thì không bỏ một cắc nào cho quá trình trưởng thành của thằng nhỏ, để lại cho Trương Giác một tiềm lực chiều cao phiền phức tới cỡ nào đối với một vận động viên trượt băng.
Nhưng ông cũng hiểu rằng vấn đề mà Trương Giác nói là rất thực tế, ông nhất định phải đối mặt.
Tống Thành nhìn dáng vẻ Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu không lên tiếng, một luồng khí từ ngực trào ra, lườm một cái, cũng hầm hừ ngồi xuống.
Trương Giác tiếp tục nói: "Nói thật, thực ra con có linh cảm rằng mình chỉ có thể hoàn thành trượt băng trong mùa giải này, dù cho con có sử dụng phương pháp tiếp băng như hiện tại, nhưng đến lúc đó, có lẽ con sẽ không nhảy lên được nữa."
"Cho nên trước khi giải nghệ, con muốn giành lấy nhiều tiêu chuẩn tham gia Thế vận hội mùa đông hơn mang về nhà mình."
Trương Giác rất thành khẩn, cũng rất kiên định, sau đó cậu quay đầu nói với Trương Tuấn Bảo nói: "Huấn luyện viên, con muốn xin tiêm phong bế."
Dương Chí Viễn liếc cậu một cái: "Tiêm phong bế rất đau, hơn nữa chỗ em bị thương không chỉ một nơi, muốn tiêm thì ít nhất là hai tiêm đó."
Một mùa giải tiêm ba mũi phong bế, điều này đủ gây thương tổn cho bất cứ vận động viên nào, mặc dù ba mũi tiêm này của Trương Giác không phải cùng một nơi, thế nhưng ý định ban đầu của phụ huynh nhà nào khi đưa con trẻ đi học thể dục thể thao mà vì một chút thành tích mà tiêm phong bế chứ?
Phụ huynh của đứa nhỏ còn đang có mặt tại đây đây, Dương Chí Viễn cảm thấy bản thân mình cũng nên từ chối một chút.
Ai ngờ Trương Tuấn Bảo lại gật đầu: "Được, dù sao nếu lần này không chiến đấu, sau này chưa chắc con còn cơ hội chiến đấu."
Họ Lan kia ngoại trừ cản trở con trai mình thì một chút tác dụng cũng không có, phế vật, may là chị hắn đã sớm quăng thứ đồ chơi kia đi, chỉ là thương hại Tiểu Ngọc của hắn, lên đớn 15 tuổi rồi mà còn bị tên phế vật kia liên lụy, quá thảm.
Mà bản thân Trương Tuấn Bảo cũng từng là vận động viên, khi hắn xác nhận rằng Trương Giác quyết định gánh vác trọng trách của một nhất ca, trong lòng hắn có thể nói vừa đan xen sự đau đớn và vui mừng.
Rõ ràng khi mới bắt đầu đưa đứa nhỏ này trở lại sân băng, Trương Tuấn Bảo chỉ là hy vọng Trương Giác có thể sử dụng thiên phú của mình mang về nhiều vinh dự cho làng trượt băng Thôn Thỏ, nhưng khi đó Trương Giác vẫn luôn là dáng vẻ không quan tâm đến trượt băng, còn có thể thừa dịp nghỉ trưa chạy ra ngoài đá bóng, khiến cho các huấn luyện viên tức giận đến long phổi.
Cho tới bây giờ, cậu đã là một nhất ca danh xứng với thực, kiên định muốn mang ngọn cờ trên người, đứa nhỏ này đã so tài ba mùa giải, trưởng thành không chỉ là kỹ thuật và chiều cao, mà cả về trái tim.
Nó đã là một người đàn ông thực sự.
Trương Tuấn Bảo đứng lên, nhìn Tôn Thiên, khẩn thiết nói: "Trương Giác là một người lớn, kể từ khi nó quyết định tham gia giải vô địch thế giới, tôi cũng đã biết rằng kiểu nhảy của nó sớm muộn gì cũng khiến nó bị chấn thương, tôi nghĩ ngay từ lúc bắt đầu thì nó đã chuẩn bị tâm lý tiêm phong bế."
"Giám đốc Tôn, để cho nó đi đi, nó biết hậu quả của việc này là gì mà."
Kết thúc thi đấu bài thi ngắn, Trương Giác dùng 91.33 đứng ở vị trí thứ nhất, một lần nữa thêm bằng chứng xác thực cho tin đồn của cậu là "Cá sấu nhỏ so không bao giờ lật xe bài thi ngắn".
Nhất ca nước Pháp Martin dùng 91.08 theo sát vị trí thứ hai.
Vasily dùng 89.4 điểm đứng vị trí thứ ba.
Nhưng Trương Giác đã vắng mặt trong buổi lễ trao giải huy chương nhỏ.
David Bisulei dùng khăn mặt lau khô mồ hôi, chứng kiến cảnh các phóng viên Trung Quốc đang thu dọn đồ đạc, thở dài bất đắc dĩ.
Hắn bây giờ còn chưa kịp bình phục suy nhược cơ thể do tai nạn lặn hồ, cú nhảy 4T trong bài thi ngắn bị té như chó, chỉ xếp vị trí thứ 9, coi như là rút lui sớm khỏi cuộc tranh huy chương của giải vô địch thế giới lần này.
Không giống như hắn, từ khi Trương Giác all clean bài thi ngắn và thiết lập được điểm số mới cá nhân của mình, không ít người đều cảm thấy cậu thiếu niên này đang lên kế hoạch bước lên bục lĩnh thưởng, thậm chí đặt mục tiêu vào huy chương bạc, cố gắng mang về ba suất tham dự Thế vận hội mùa đông cho đơn nam Trung Quốc (Hai suất giải vô địch thế giới, cùng với tổng thứ hạng của hai tuyển thủ tham dự không vượt quá 13 là có thể giành được ba suất tham dự Thế vận hội mùa đông cho quốc gia của mình).
Không ngờ người này lại bị thương lúc thi đấu.
Hắn và Alex đều là đơn nam hệ tiếng Pháp, giao tình cũng không tệ, lúc này mở lời thở dài với hắn ta: "Em ấy có vẻ bị thương khi nhảy 4T, nhưng lại có thể mặt không biến sắc hoàn thành lượt xoay tròn cuối cùng, lúc mà trượt trở lại lối vào sân băng cũng như đến khu kiss & cry cũng thế, năng lực chịu đau của em ấy thật mạnh mà."
Alex gật đầu đáp: "Cậu ấy vẫn luôn như vậy, chỉ là thoạt nhìn đáng yêu, nhưng trong đó là một con người không sợ trầy da tróc vảy."
Sư huynh Martin của hắn cùng huấn luyện viên cũng là người đầy chấn thương, trước khi bắt đầu mùa giải anh ấy cũng phải phẫu thuật cột sống, trước khi bắt đầu tranh tài thì tiêm phong bế, Alex biết rằng điều này là do mình vẫn còn quá yếu, không đủ thực lực đến tranh suất tham dự Olympic, cho nên sư huynh mới không thể không dùng phương thức như thế, cuối cùng là vì hắn mở một con đường đến Thế vận hội mùa đông.
Trên chuyến bay đến Canada, Alex và sư huynh mình từng có một cuộc nói chuyện.
"Ariel, từ khi Salen rời đi, đơn nam chúng ta đã rất sa sút, anh có thể lấy được tấm huy chương đồng tại Vancouver thì cũng là một chuyện kỳ lạ, bởi vì lúc đó số lượng vận động viên nhảy được cú nhảy bốn vòng rất ít, mà vừa vặn anh là một trong số đó, còn trong lúc thi đấu tình cờ nhảy thành công... Thế nhưng điều này cũng không thay đổi được hiện trạng suy thoái của đơn nam nước Pháp."
Martin vẫn luôn mang khuôn mặt nghiêm túc nở một nụ cười ôn hòa: "Người khác đều nói người nước Pháp tản mạn, nhưng trên thực tế, bất kể là cậu hay là anh đều rất hưởng thụ cảm giác nhìn thấy lá quốc kỳ bay lên nhờ chúng ta, đúng không? Thời gian anh trượt băng không còn bao lâu, cậu phải nhân lúc anh đang rút lui thì cố gắng lên."
Hiện tại trên người Trương Giác, Alex một lần nữa nhìn thấy được tinh thần trách nhiệm và vinh dự khi là tuyển thủ mạnh nhất của đất nước trong môn thể thao này.
"Cậu ấy sẽ không bỏ qua cuộc tranh tài này." Alex lẩm bẩm.
Ngày hôm sau, Trương Giác mang theo một chiếc ba lô xuất hiện trong sân vận động, sau khi khởi động một lúc thì tìm một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó bác sĩ của đội ngồi xổm trước mặt cậu, xoa bóp đầu gối và cẳng chân trái cho cậu.
Rất nhiều người lén lút để ý đến cậu, trong lòng thầm nghĩ, nơi mà người này bị thương thế nhưng không chỉ mình đầu gối.
Trương Giác nhấp vài ngụm đồ uống thể thao có bột thuốc giảm đau, lấy điện thoại di động ra, trong đó là vài tin nhắn cổ vũ, có Kanoko cùng Keiko "Biết là cậu sẽ không bỏ cuộc mà, ganbatte", còn có tin nhắn của mẹ "Cứ so tài cho tốt, không chịu nổi thì rút khỏi thi đấu, vì chấn thương mà rút lui thì không hề mất mặt, cái này gọi là một cuộc rút lui chiến lược" .
Các cô biết rõ cậu như vậy, cũng ủng hộ cậu, lúc này trên màn hình có một bóng người đổ xuống, Trương Giác ngẩng đầu, nhìn thấy Choi Jeong Su đi tới trước mặt cậu, tỉ mỉ quan sát cậu một phen, nhếch miệng.
"Tôi biết cậu sẽ kiên trì hoàn thành trượt băng tự do mà, đến, cái này cho cậu."
Hắn nói như vậy, tháo sợi dây chuyền mà mình vẫn luôn mang khi thi đấu từ trên cổ xuống, cúi người mang vào cho Trương Giác.
"Đây là món đồ may mắn mà tôi đã đeo khi vô địch giải quốc gia Hàn Quốc lần đầu tiên, tạm thời cho cậu mượn, sau khi tranh tài kết thúc nhớ trả lại cho tôi, còn nữa, Mi Jeong cố ý đan một vòng hoa, chờ đến lúc cậu trượt xong nhớ nhặt lên nhé, em ấy vẫn luôn nói dung mạo cậu rất đẹp trai, nếu như trong trang phục dự thi trượt băng tự do này mà mang vòng hoa thì nhất định sẽ đẹp trai hơn Narcissus, vì thế cho nên cố gắng lên nhé."
Trương Giác ngơ ngác, lộ ra nụ cười xán lạn.
Cậu gật đầu thật mạnh: "Cám ơn các cậu, yên tâm đi, làn này màn trình diễn của tớ sẽ là tuyệt vời nhất!"
Trương Tuấn Bảo đưa cho cậu một quả chuối đã bóc vỏ: "Nào, ăn một quả chuối bổ sung thể lực đi, con là người cuối cùng lên sân khấu, đợi chút nữa đám Vasily, McQueen, Martin nhất định sẽ trượt liều rớt cái mạng già, lợi thế có được thì bài thi ngắn của nhóc con sẽ không kéo dài bao lâu đâu, chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Trương Giác bật ngón cái với hắn: "Đúng vậy."
-
Tác giả có lời muốn nói: Cho tới nay, Nấm đều biết những sảng văn mà mình viết chỉ là tương đối hiện thực, nhưng những chỗ hiện thực đó không phù hợp với lề lối sảng văn thông thường, viết tới đây rồi mà còn chưa bị đánh, thật sự cảm ơn sự bao dung và ủng hộ của mọi người 【 cúi đầu 】.
Cảm giác khi viết cuốn sách này rất kỳ diệu đối với Nấm, bởi vì Tiểu Ngọc đang ngày càng trở nên tươi sáng hơn, tuy rằng vào thời điểm bắt đầu viết thiên văn này chỉ là muốn viết một sảng văn là idol trọng sinh lang bạt giới thể thao, nhưng viết rồi viết, cảm thấy Tiểu Ngọc không nên là một nhân vật nam chính thường lệ dựa dẫm vào tác giả ngấm ngầm xoa bóp tài năng và bàn tay vàng để đi trên con đường thuận buồm xuôi gió, có đôi khi, sẽ cảm thấy cậu thoát khỏi đại cương của tác giả để đưa ra những quyết định nào đó, có nhiều chỗ nếu như chẳng phải viết, nếu như cậu không quyết định như vậy, cậu sẽ không phải là Trương Giác .
Thiên phú của Trương Giác là rất cao nhưng cũng sẽ có khuyết điểm, sự cố chấp từ nhỏ đã tiềm ẩn những nguy hiểm cho con đường trượt băng nghệ thuật của cậu, nên bởi vậy cậu đã nếm qua nhiều trái đắng, nhưng nếm trái đắng thì cậu cũng không oán giận một cậu, sau khi tự mình suy nghĩ thì khắc phục khuyết điểm của bản thân và trở về đấu trường, từng bước từng bước đi lên đỉnh thế giới.
Càng viết lại càng cảm thấy đoạn này là mở đầu cho một tình tiết thăng cấp ... sau khi nhân vật chính gặp thất bại thì lão gia gia lên sàn, cựu thiên tài đã chữa lành vết thương với sự giúp đỡ của người thân và bạn bè, chăm chỉ năng cấp và quay trở lại đấu trường để lập kỷ lục 12 lần, tẩy não bởi khu vực bình luận, huấn luyện viên Lộc là huấn luyện viên hiện lên trong đầu tôi với hình ảnh một ông già dữ dằn 【 che mặt 】.
"Quá tốt rồi, ít nhất là bài thi ngắn lần này không bị tụt lại quá xa."
Người hâm mộ trên sân băng cũng rất nhiệt tình, sau khi số điểm xuất hiện thì vỗ tay thật nồng nhiệt, trong lòng Thẩm Lưu cũng rất vui sướng, sau đó hắn cảm thấy có một cỗ sức lực đè lên vai mình, quay đầu nhìn thì thấy Trương Giác đỡ vai hai đứng lên, sâu sắc cúi đầu với hàng ghế khán giả, mấy giây sau cậu mới đứng thẳng lại, quay đầu nhìn bọn họ.
"Con có cần chườm đá sau trận đấu không đây?"
Thẩm Lưu nhận ra được điều gì, Trương Tuấn Bảo phản ứng nhanh hơn hắn, cũng đứng dậy đáp lời.
"Đúng vậy, đi thôi."
Nói xong, hắn gác cánh tay của Trương Giác đặt lên vai mình, mang theo đứa nhỏ đi tới khu kiss & cry.
Trương Giác đi mấy bước, đùi phải run lên, một chân quỳ xuống đất.
Một tiếng kinh hô vang lên, Tôn Thiên và Tống Thành đồng thời thất thanh: "Trương Giác!"
Trương Tuấn Bảo vội vã ngồi xổm xuống: "Làm sao vậy? Con còn có thể đi được không? Có muốn lấy cáng không?"
Trương Giác vươn tay, lời ít ý nhiều: "Có thể đi, dìu con một cái."
Vì vậy Thẩm Lưu và Trương Tuấn Bảo đứng hai bên Trương Giác, hai người đồng thời dùng sức dìu Trương Giác đến hậu trường.
Nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, khuôn mặt Ilya đầy vẻ lo lắng: "Cậu ấy bị thương."
"Dùng cái phương pháp tiếp băng kia, bị thương là đương nhiên, chỉ là sớm hay muộn thôi." Vasily đập cái đùi lớn, trong mắt bao hàm sự kính nể.
Ilya không nhịn được hỏi: "Cậu ấy sẽ rút khỏi thi đấu sao?"
Vasily nhẹ giọng trả lời: "Ai biết được, cậu ấy là học trò của Thẩm, trên người bọn họ đều có dáng vẻ quật cường, anh nghĩ ở cái loại thời điểm mấu chốt này, chỉ cần đôi chân còn trượt được thì em ấy sẽ không bỏ cuộc."
Yoon Mi Jeong che miệng lại, khuôn đau lòng: "Cậu ấy mới có 15 tuổi, sao lại bị thương nặng như vậy chứ? Cảm giác tình trạng của cậu ấy cũng giống như những lão tướng chằng chịt chấn thương như McQueen, Martin, thật sự khiến cho người khác không cách nào yên tâm được."
Yoo Mong Seong im lặng ôm cô.
Trước tivi, vợ huấn luyện viên Lộc quay đầu lại hét lên: "Ông già! Ông ra đây mà xem điểm của Trương Giác nè!"
Huấn luyện viên Lộc trung khí mười phần hét lên: "Không xem, với biểu hiện của nó thì sẽ vững vàng tiến vào ba vị trí đầu của bài thi ngắn thôi, xem điểm là vô nghĩa!"
"Nó đạt 91.33 điểm, một kỷ lục cá nhân mới!"
Trong phòng ngủ không có tiếng động, phu nhân Lộc tiếp tục hét: "Nhưng sau đó nó bị ngã một cái, hình như là bị thương!"
Tiếng dép lê xoạt xoat gấp gáp vang lên trên sàn gỗ, huấn luyện viên Lộc trong bộ quần áo ngủ mỏng tang đi ra, hoàn toàn không nhìn thấy sự chậm chạp khi chống gậy đi ra ngaoif mùa hàng ở tạp hóa hàng ngày.
Trong màn hình tivi, ống kính nhắm ngay bóng lưng Trương Giác đã được huấn luyện viên dìu rời sân, thiếu niên đã cao hơn Trương Tuấn Bảo một chút, dáng người mảnh khảnh, bước đi chậm chạp, gò má căng chặt như là đang cố nén cơn đau.
Cùng lúc đó, diễn đàn trong nước đất trời tràn ngập băng tuyết cùng với nơi tụ tập của những người hâm mộ trượt băng đều tỏ ra lo lắng.
【hot~ 】 nhất ca bị thương!
1L
Trời ạ, đi một bước lại khuỵu xuống một bước, đây là bị thương gì cơ chứ? Có nặng hay không?
2L
Tuyệt đối đừng ảnh hưởng đến trượt băng tự do nha, lần đầu tiên Thôn Đại Thỏ chúng ta có nhiều hơn một cơ hội đơn nam tham gia Thế vận hội mùa đông đó, toàn bộ hy vọng đều ký thác trên người nhất ca cả.
3L
Haiz, cũng là Tiểu Kim không hăng hái, một lần ra ngoài lại bị thương trở về, cuối cùng thành ra như vậy, nhóm vận động viên này xảy ra chuyện gì cơ chứ, sao thân thể người nào người nấy đều mỏng manh như vậy! Ban huấn luyện không chăm sóc sức khỏe bọn họ cho tốt sao?
4L
Khán giả đang ở tại hiện trường đay, nhất ca đã được dìu đến một nơi không nhìn thấy được, trước mắt còn chưa biết tình huống, lo muốn chết!
5L
Nếu như thật sự không được, cũng chỉ có thể rút khỏi thi đấu, nếu như chấn thương cứ như vậy mà nặng lên, vận động viên sẽ thực sự bị phế bỏ, thế nhưng Tôn Thiên cũng ở hiện trường, không biết ông ấy có vì suất tham gia Thế vận hội Mùa đông mà tạo áp lực cho Trương Giác tạo không.
6L
Điều đó phụ thuộc vào huấn luyện viên Trương, chỉ mong hắn có thể giữ vững, nếu như Giác ca ca chúng ta bị trọng thương mà còn phải đi trượt băng tự do, tôi thực sự muốn từ fan của huấn luyện viên này biến thành anti.
7L
Khó nói, nếu như huấn luyện viên Trương thực sự là một người có chừng mực thì lẽ ra hắn không nên đồng ý để nhất ca tập nhảy bốn vòng khi vẫn còn nhỏ, thời điểm chưa dậy thì mà nhảy bốn vòng thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với thân thể, huấn luyện viên này cũng là vì thành tích mà không để ý đến sự sống chết của vận động viên mà.
8L
Cầu nguyện cho Giác ca ca không có chuyện gì, nhưng cũng hy vọng anh ấy có thể đạt được thành tích tốt【 rơi lệ. jpg 】
9L
Sách, lầu trên kêu Giác ca ca sợ là fan nữ đem đám vận động viên kia thành thần tượng đúng không?
...
Trần Tư Giai đóng máy tính lại, tức giận hét lên: "Cái tên này là sao chứ, lúc này còn có người mắng huấn luyện viên, coi thường fan nữ?"
Nhưng mà rõ ràng Trương Giác đã phải rất nỗ lực mới có thể đạt được thành tích tốt như vậy trong cuộc thi, nếu chấn thương của cậu ấy ảnh hưởng đến các trận đấu tiếp theo thì hẳn sẽ rất khó vượt qua đi?
Cô lấy chiếc quạt in hình cá sấu nhỏ đang ưỡn bụng, sờ lên khuôn mặt đứa nhỏ thần khí mười phần, nhớ tới chàng thiếu niên đẹp trai tràn đầy ý chí chiến đấu trên sàn thi đấu kia, trong lòng khổ sở không thôi.
Cô thấp giọng nói: "Làm vận động viên thật vất vả, tại sao lại phải có chuyện bị thương như vậy chứ?"
Dương Chí Viễn chạy tới kiểm tra.
"Không phải vấn đề về xương, khớp đầu gối di chuyển bất thường về phía trước, hẳn là do dây chằng bị chéo trước, trước tiên mang thằng nhỏ đến bệnh viện chụp MRI để xem mức độ tổn thương."
Dưới sự nỗ lực của dì căn tin và đốc thúc của ông cậu, Trương Giác đã được bổ sung dinh dưỡng tốt trong suốt quá trình phát triển của mình, cộng với yếu tố bẩm sinh, cậu thuộc về tuýp người có xương tương đối chắc chắn, dù có trổ tài sử dụng kỹ thuật tiếp băng khiến đầu gối bị chấn thương thì cậu cũng không gặp vấn đề gì lớn ngoại trừ việc mòn sụn chêm.
Dây chằng lại không cứng bằng xương, cộng với tư thế tiếp băng 4T của cậu thực sự rất khó đối với cấu trúc mô cũng con người, gặp sự cố cũng là bình thường.
Vì vậy Trương Giác lại được đỡ lên xe đi đến bệnh viện địa phương để chụp MRI, sau khi bác sĩ xem kết quả kiểm tra, lời khuyên của ông chính là —— chấn thương không nhẹ, kiến nghị không nên vận động mạnh nữa, trở về nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại mức độ này còn có thể điều trị bảo thủ, nếu như nặng hơn nữa thì cần phải nội soi khớp.
Ngoài ra, khi cậu điểm băng nhảy 4T thì dùng sức lực quá lớn, cơ solues chân trái của cậu cũng đã bị căng, đây cũng là một trình độ cần được nuôi dưỡng.
Chương trình thi đấu bài thi ngắn đơn nam vào buổi tối, theo thói quen trước đây của Trương Giác thì sau khi thi đấu cậu phải ăn chút gì đó cho no bụng, Trương Tuấn Bảo sợ cậu mập nên thường nấu một số loại sau dưa trong nước sạch và rưới một ít nước tương nhạt lên, hoặc là trực tiếp ném cho cậu hai quả táo..
Lần này sau khi bọn họ vào viện cấp cứu, Trương Giác không còn đòi đồ ăn vặt từ huấn luyện viên giống như trước nữa, mà là ngồi ở sảnh bệnh viện nghe Tôn Thiên và Tống Thành thay phiên nhau khuyên cậu rút khỏi thi đấu.
Tống Thành tận tình khuyên nhủ: "Dây chằng cũng giống như khớp vậy, đối với vận động viên là vô cùng quan trọng, mà cường độ trượt băng tự do còn lớn hơn cả bài thi ngắn, nếu con cứ ương ngạnh thì sẽ tạo thành một vết thương rất lớn đối với cơ thể."
Tôn Thiên ngôn từ khẩn thiết: "Trương Giác nè, với tài năng của con, hãy từ bỏ giải vô địch thế giới này đi, trở về phục hồi và điều chỉnh trạng thái của mình, đợi đến mùa giải tiếp theo con muốn so tài thế nào cũng được, sau đó đến Thế vận hội giành lấy vinh quang cho đất nước, không tốt sao? Suất tham dự này ít hơn một cái thì một cái thôi."
Dù cho có nhiều suất tham dự nhiều hơn đi chăng nữa, dù cho có nhiều người tham gia Thế vận hội mùa đông, nói khó nghe một chút, trong nước ngoại trừ Trương Giác thì cũng không ai có bản lĩnh đoạt được huy chương, đến Thế vận hội Mùa đông nhiều lắm là xoát độ tồn tại, sau đó đi ra ngoài có thể tự xưng một tiếng "Tôi cũng từng tham gia Olympic" .
Áp lực của Tôn Thiên không nhỏ, ông cũng muốn hoàn thành các chỉ tiêu mà cấp trên đưa ra, nhưng ông cũng không nỡ để cho ngôi sao tử vi phải vất vả giành lấy suất tham dự mà đem thân mình phế bỏ.
Trương Tuấn Bảo ngồi một bên không lên tiếng, Thẩm Lưu cảm giác được điều gì, cũng không nói, ngồi bên cạnh Trương Giác, Trương Giác nhìn trái, nhìn phải, nở một nụ cười.
"Giám đốc Tôn, chiều cao cha ruột của con là 1 mét 93."
Cậu chớp mắt: "Hơn nữa con vẫn còn đang phát triển nha, mỗi tối khi đi ngủ không bị chuột rút thì cũng bị đau tỉnh, cho nên con sẽ không dừng lại ở chiều cao hiện tại, hơn nữa nhà chúng con có gen dễ mập, điều này có nghĩa là nếu như con trở thành một người đàn ông 1 mét 8 thì cân nặng của con chắc chắn sẽ tăng ít nhất 10 kg so với hiện tại."
Tôn Thiên dừng lại, nói thật, đây là sự thật mà ông không muốn nghe nhất bây giờ, trong lòng ông biết rằng cha ruột của Trương Giác ngoại trừ cung cấp gen thì không bỏ một cắc nào cho quá trình trưởng thành của thằng nhỏ, để lại cho Trương Giác một tiềm lực chiều cao phiền phức tới cỡ nào đối với một vận động viên trượt băng.
Nhưng ông cũng hiểu rằng vấn đề mà Trương Giác nói là rất thực tế, ông nhất định phải đối mặt.
Tống Thành nhìn dáng vẻ Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu không lên tiếng, một luồng khí từ ngực trào ra, lườm một cái, cũng hầm hừ ngồi xuống.
Trương Giác tiếp tục nói: "Nói thật, thực ra con có linh cảm rằng mình chỉ có thể hoàn thành trượt băng trong mùa giải này, dù cho con có sử dụng phương pháp tiếp băng như hiện tại, nhưng đến lúc đó, có lẽ con sẽ không nhảy lên được nữa."
"Cho nên trước khi giải nghệ, con muốn giành lấy nhiều tiêu chuẩn tham gia Thế vận hội mùa đông hơn mang về nhà mình."
Trương Giác rất thành khẩn, cũng rất kiên định, sau đó cậu quay đầu nói với Trương Tuấn Bảo nói: "Huấn luyện viên, con muốn xin tiêm phong bế."
Dương Chí Viễn liếc cậu một cái: "Tiêm phong bế rất đau, hơn nữa chỗ em bị thương không chỉ một nơi, muốn tiêm thì ít nhất là hai tiêm đó."
Một mùa giải tiêm ba mũi phong bế, điều này đủ gây thương tổn cho bất cứ vận động viên nào, mặc dù ba mũi tiêm này của Trương Giác không phải cùng một nơi, thế nhưng ý định ban đầu của phụ huynh nhà nào khi đưa con trẻ đi học thể dục thể thao mà vì một chút thành tích mà tiêm phong bế chứ?
Phụ huynh của đứa nhỏ còn đang có mặt tại đây đây, Dương Chí Viễn cảm thấy bản thân mình cũng nên từ chối một chút.
Ai ngờ Trương Tuấn Bảo lại gật đầu: "Được, dù sao nếu lần này không chiến đấu, sau này chưa chắc con còn cơ hội chiến đấu."
Họ Lan kia ngoại trừ cản trở con trai mình thì một chút tác dụng cũng không có, phế vật, may là chị hắn đã sớm quăng thứ đồ chơi kia đi, chỉ là thương hại Tiểu Ngọc của hắn, lên đớn 15 tuổi rồi mà còn bị tên phế vật kia liên lụy, quá thảm.
Mà bản thân Trương Tuấn Bảo cũng từng là vận động viên, khi hắn xác nhận rằng Trương Giác quyết định gánh vác trọng trách của một nhất ca, trong lòng hắn có thể nói vừa đan xen sự đau đớn và vui mừng.
Rõ ràng khi mới bắt đầu đưa đứa nhỏ này trở lại sân băng, Trương Tuấn Bảo chỉ là hy vọng Trương Giác có thể sử dụng thiên phú của mình mang về nhiều vinh dự cho làng trượt băng Thôn Thỏ, nhưng khi đó Trương Giác vẫn luôn là dáng vẻ không quan tâm đến trượt băng, còn có thể thừa dịp nghỉ trưa chạy ra ngoài đá bóng, khiến cho các huấn luyện viên tức giận đến long phổi.
Cho tới bây giờ, cậu đã là một nhất ca danh xứng với thực, kiên định muốn mang ngọn cờ trên người, đứa nhỏ này đã so tài ba mùa giải, trưởng thành không chỉ là kỹ thuật và chiều cao, mà cả về trái tim.
Nó đã là một người đàn ông thực sự.
Trương Tuấn Bảo đứng lên, nhìn Tôn Thiên, khẩn thiết nói: "Trương Giác là một người lớn, kể từ khi nó quyết định tham gia giải vô địch thế giới, tôi cũng đã biết rằng kiểu nhảy của nó sớm muộn gì cũng khiến nó bị chấn thương, tôi nghĩ ngay từ lúc bắt đầu thì nó đã chuẩn bị tâm lý tiêm phong bế."
"Giám đốc Tôn, để cho nó đi đi, nó biết hậu quả của việc này là gì mà."
Kết thúc thi đấu bài thi ngắn, Trương Giác dùng 91.33 đứng ở vị trí thứ nhất, một lần nữa thêm bằng chứng xác thực cho tin đồn của cậu là "Cá sấu nhỏ so không bao giờ lật xe bài thi ngắn".
Nhất ca nước Pháp Martin dùng 91.08 theo sát vị trí thứ hai.
Vasily dùng 89.4 điểm đứng vị trí thứ ba.
Nhưng Trương Giác đã vắng mặt trong buổi lễ trao giải huy chương nhỏ.
David Bisulei dùng khăn mặt lau khô mồ hôi, chứng kiến cảnh các phóng viên Trung Quốc đang thu dọn đồ đạc, thở dài bất đắc dĩ.
Hắn bây giờ còn chưa kịp bình phục suy nhược cơ thể do tai nạn lặn hồ, cú nhảy 4T trong bài thi ngắn bị té như chó, chỉ xếp vị trí thứ 9, coi như là rút lui sớm khỏi cuộc tranh huy chương của giải vô địch thế giới lần này.
Không giống như hắn, từ khi Trương Giác all clean bài thi ngắn và thiết lập được điểm số mới cá nhân của mình, không ít người đều cảm thấy cậu thiếu niên này đang lên kế hoạch bước lên bục lĩnh thưởng, thậm chí đặt mục tiêu vào huy chương bạc, cố gắng mang về ba suất tham dự Thế vận hội mùa đông cho đơn nam Trung Quốc (Hai suất giải vô địch thế giới, cùng với tổng thứ hạng của hai tuyển thủ tham dự không vượt quá 13 là có thể giành được ba suất tham dự Thế vận hội mùa đông cho quốc gia của mình).
Không ngờ người này lại bị thương lúc thi đấu.
Hắn và Alex đều là đơn nam hệ tiếng Pháp, giao tình cũng không tệ, lúc này mở lời thở dài với hắn ta: "Em ấy có vẻ bị thương khi nhảy 4T, nhưng lại có thể mặt không biến sắc hoàn thành lượt xoay tròn cuối cùng, lúc mà trượt trở lại lối vào sân băng cũng như đến khu kiss & cry cũng thế, năng lực chịu đau của em ấy thật mạnh mà."
Alex gật đầu đáp: "Cậu ấy vẫn luôn như vậy, chỉ là thoạt nhìn đáng yêu, nhưng trong đó là một con người không sợ trầy da tróc vảy."
Sư huynh Martin của hắn cùng huấn luyện viên cũng là người đầy chấn thương, trước khi bắt đầu mùa giải anh ấy cũng phải phẫu thuật cột sống, trước khi bắt đầu tranh tài thì tiêm phong bế, Alex biết rằng điều này là do mình vẫn còn quá yếu, không đủ thực lực đến tranh suất tham dự Olympic, cho nên sư huynh mới không thể không dùng phương thức như thế, cuối cùng là vì hắn mở một con đường đến Thế vận hội mùa đông.
Trên chuyến bay đến Canada, Alex và sư huynh mình từng có một cuộc nói chuyện.
"Ariel, từ khi Salen rời đi, đơn nam chúng ta đã rất sa sút, anh có thể lấy được tấm huy chương đồng tại Vancouver thì cũng là một chuyện kỳ lạ, bởi vì lúc đó số lượng vận động viên nhảy được cú nhảy bốn vòng rất ít, mà vừa vặn anh là một trong số đó, còn trong lúc thi đấu tình cờ nhảy thành công... Thế nhưng điều này cũng không thay đổi được hiện trạng suy thoái của đơn nam nước Pháp."
Martin vẫn luôn mang khuôn mặt nghiêm túc nở một nụ cười ôn hòa: "Người khác đều nói người nước Pháp tản mạn, nhưng trên thực tế, bất kể là cậu hay là anh đều rất hưởng thụ cảm giác nhìn thấy lá quốc kỳ bay lên nhờ chúng ta, đúng không? Thời gian anh trượt băng không còn bao lâu, cậu phải nhân lúc anh đang rút lui thì cố gắng lên."
Hiện tại trên người Trương Giác, Alex một lần nữa nhìn thấy được tinh thần trách nhiệm và vinh dự khi là tuyển thủ mạnh nhất của đất nước trong môn thể thao này.
"Cậu ấy sẽ không bỏ qua cuộc tranh tài này." Alex lẩm bẩm.
Ngày hôm sau, Trương Giác mang theo một chiếc ba lô xuất hiện trong sân vận động, sau khi khởi động một lúc thì tìm một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó bác sĩ của đội ngồi xổm trước mặt cậu, xoa bóp đầu gối và cẳng chân trái cho cậu.
Rất nhiều người lén lút để ý đến cậu, trong lòng thầm nghĩ, nơi mà người này bị thương thế nhưng không chỉ mình đầu gối.
Trương Giác nhấp vài ngụm đồ uống thể thao có bột thuốc giảm đau, lấy điện thoại di động ra, trong đó là vài tin nhắn cổ vũ, có Kanoko cùng Keiko "Biết là cậu sẽ không bỏ cuộc mà, ganbatte", còn có tin nhắn của mẹ "Cứ so tài cho tốt, không chịu nổi thì rút khỏi thi đấu, vì chấn thương mà rút lui thì không hề mất mặt, cái này gọi là một cuộc rút lui chiến lược" .
Các cô biết rõ cậu như vậy, cũng ủng hộ cậu, lúc này trên màn hình có một bóng người đổ xuống, Trương Giác ngẩng đầu, nhìn thấy Choi Jeong Su đi tới trước mặt cậu, tỉ mỉ quan sát cậu một phen, nhếch miệng.
"Tôi biết cậu sẽ kiên trì hoàn thành trượt băng tự do mà, đến, cái này cho cậu."
Hắn nói như vậy, tháo sợi dây chuyền mà mình vẫn luôn mang khi thi đấu từ trên cổ xuống, cúi người mang vào cho Trương Giác.
"Đây là món đồ may mắn mà tôi đã đeo khi vô địch giải quốc gia Hàn Quốc lần đầu tiên, tạm thời cho cậu mượn, sau khi tranh tài kết thúc nhớ trả lại cho tôi, còn nữa, Mi Jeong cố ý đan một vòng hoa, chờ đến lúc cậu trượt xong nhớ nhặt lên nhé, em ấy vẫn luôn nói dung mạo cậu rất đẹp trai, nếu như trong trang phục dự thi trượt băng tự do này mà mang vòng hoa thì nhất định sẽ đẹp trai hơn Narcissus, vì thế cho nên cố gắng lên nhé."
Trương Giác ngơ ngác, lộ ra nụ cười xán lạn.
Cậu gật đầu thật mạnh: "Cám ơn các cậu, yên tâm đi, làn này màn trình diễn của tớ sẽ là tuyệt vời nhất!"
Trương Tuấn Bảo đưa cho cậu một quả chuối đã bóc vỏ: "Nào, ăn một quả chuối bổ sung thể lực đi, con là người cuối cùng lên sân khấu, đợi chút nữa đám Vasily, McQueen, Martin nhất định sẽ trượt liều rớt cái mạng già, lợi thế có được thì bài thi ngắn của nhóc con sẽ không kéo dài bao lâu đâu, chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Trương Giác bật ngón cái với hắn: "Đúng vậy."
-
Tác giả có lời muốn nói: Cho tới nay, Nấm đều biết những sảng văn mà mình viết chỉ là tương đối hiện thực, nhưng những chỗ hiện thực đó không phù hợp với lề lối sảng văn thông thường, viết tới đây rồi mà còn chưa bị đánh, thật sự cảm ơn sự bao dung và ủng hộ của mọi người 【 cúi đầu 】.
Cảm giác khi viết cuốn sách này rất kỳ diệu đối với Nấm, bởi vì Tiểu Ngọc đang ngày càng trở nên tươi sáng hơn, tuy rằng vào thời điểm bắt đầu viết thiên văn này chỉ là muốn viết một sảng văn là idol trọng sinh lang bạt giới thể thao, nhưng viết rồi viết, cảm thấy Tiểu Ngọc không nên là một nhân vật nam chính thường lệ dựa dẫm vào tác giả ngấm ngầm xoa bóp tài năng và bàn tay vàng để đi trên con đường thuận buồm xuôi gió, có đôi khi, sẽ cảm thấy cậu thoát khỏi đại cương của tác giả để đưa ra những quyết định nào đó, có nhiều chỗ nếu như chẳng phải viết, nếu như cậu không quyết định như vậy, cậu sẽ không phải là Trương Giác .
Thiên phú của Trương Giác là rất cao nhưng cũng sẽ có khuyết điểm, sự cố chấp từ nhỏ đã tiềm ẩn những nguy hiểm cho con đường trượt băng nghệ thuật của cậu, nên bởi vậy cậu đã nếm qua nhiều trái đắng, nhưng nếm trái đắng thì cậu cũng không oán giận một cậu, sau khi tự mình suy nghĩ thì khắc phục khuyết điểm của bản thân và trở về đấu trường, từng bước từng bước đi lên đỉnh thế giới.
Càng viết lại càng cảm thấy đoạn này là mở đầu cho một tình tiết thăng cấp ... sau khi nhân vật chính gặp thất bại thì lão gia gia lên sàn, cựu thiên tài đã chữa lành vết thương với sự giúp đỡ của người thân và bạn bè, chăm chỉ năng cấp và quay trở lại đấu trường để lập kỷ lục 12 lần, tẩy não bởi khu vực bình luận, huấn luyện viên Lộc là huấn luyện viên hiện lên trong đầu tôi với hình ảnh một ông già dữ dằn 【 che mặt 】.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất