Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
Chương 125: Là cậu ấy
Ngày 27 tháng 12, trước giải đấu vô địch quốc gia một ngày, tất cả các vận động viên đến thi đấu đã nhận phòng khách sạn do ban tổ chức chỉ định.
Có không ít người biết Trương Giác khôi phục huấn luyện, mà đội tuyển tỉnh tỉnh H quả thực có một lượng người khác đông, trong đó có vài ông bà lão năng động thỉnh thoảng ra ngoài, người bà thì dựa vào trụ điện, giơ khăn lụa bay trong gió, phiêu dật xinh đẹp, người ông thì ngồi xổm trên mặt đất cầm camera đầu chó kêu "Cười lên" .
Đội tỉnh H năm nay có vẻ như rất nóng lòng phát thức ăn choc ho cho các cụ.
Mà hai tuyển thủ trẻ Sát Hãn Bất Hoa, Mẫn San của Trương môn đương nhiên cũng tới, thậm chí ngay cả Từ Xước cũng theo sau, tuy nói cô vẫn đang chìm dưới đáy hồ, nhưng đến tham gia cũng được mà.
Bố cục thi đấu năm nay là đội tuyển quốc gia quy tụ các cao thủ ở môn trượt băng đơn và trượt băng đôi tổ thành niên, trong đó tỉnh J chiếm ưu tế ở tổ thiếu niên nội dung trượt đôi, còn tỉnh H có khả năng trượt băng đơn mạnh nhất tổ thiếu niên.
Khiêu vũ trên băng luôn là không có tên, không ít người khi nhìn thấy một nam một nữ sóng vai bước cạnh nhau vào khách sạn, cũng sẽ theo thói quen cho rằng đó là tổ hợp trượt đôi
Khiêu vũ trên băng: Thực ra chúng tôi cũng là nội dung phối hợp nam nữ, chỉ là độ tồn tại ở Thôn Thỏ tương đối thấp mà thôi.
Nhưng dù sao thì trượt băng nghệ thuật cũng là một sự kiện phổ biến trong nhóm thể thao mùa đông không mấy phổ biến, cho dù là khiêu vũ trên băng lạnh giá nhất cũng phải cần sự chú ý của người hâm mộ, chẳng hạn như tổ hợp khiêu vũ trên băng được hứa hẹn nhất năm nay chính là tổ hợp Hoa Mai của đội Bắc Kinh, người nữ Mai Xuân Quả 16 tuổi, người nam Hoa Thái Sư 19 tuổi, cả hai người bắt đầu thống trị cuộc thi khiêu vũ trên băng trong nước từ tổ thiếu niên, năm ngoái mới thăng lên tổ.
Nói cách khác, bọn họ là cùng khóa với Trương Giác, chỉ có điều độ quan tâm của khiêu vũ trên băng quá ít, bọn họ cũng không đạt thành tích trên đấu trường quốc tế, cho nên đội nội tiếng mới kém xa Trương Giác.
Nhưng trong nửa đầu năm nay, tổ hợp Hoa Mai đã đến câu lạc bộ Kraton ở Ontario, Canada Ontario Kraton tập huấn, bây giờ thực lực đã tăng lên rất nhiều, trong phân trạm giải Grand Prix, số điểm đứng trong mười đội đứng đầu, chỉ là không chạm vào được top 6, cuối cùng vẫn là vô duyên với trận chung kết.
Ừm, thành tích này thả vào đấu trường quốc tế thì vẫn còn rất yếu, nhưng đặt xuống Châu Á thì trình độ chỉ đứng sau ánh sáng của tổ hợp Yoon Mi Jeong/ Yoo Mong Seong.
Nếu như không nhớ rõ câu lạc bộ Kraton —— trong trí nhớ của Trương Giác, cựu huy chương đồng Thế vận hội mùa đông là Salen hiện đang huấn luyện tại câu lạc bộ này, nhà vô địch đơn nam năm 2022 được Salen huấn luyện, mà bây giờ Choi Jeong Su đang là đại đệ tử của Salen, người mới được chuyển thành huấn luyện viên.
Mai Xuân Quả chơi điện thoại di động: "Thần cá sấu Đông Bắc tái nhậm chức? Thật hay giả đây?"
Hoa Thái Sư: "Anh còn là thần cá sấu vùng biển đây... Hẳn không phải là giả, anh nhìn thấy nhiều cô gái cầm quạt tròn cá sấu gần chỗ thi đấu, có người trực tiếp treo cờ bên trong sân vận động, cái tin tức từ fan đôi khi còn chính xác hơn tin tức trong ngành."
Mai Xuân Quả tấm tắc lên tiếng: "Dù sao cũng là nhất ca, mùa giải nghỉ ngơi hoàn toàn không lộ diện, vắng mặt nửa mùa giải mà độ nổi tiếng vẫn cao như vậy, nhưng lúc chúng ta đến sân vận động tập với nhạc cũng không thấy người, lúc ăn cơm cũng không nhìn thấy cậu ấy, anh nói xem cậu ấy đi đâu rồi?"
Hoa Thái Sư liếc mắt nhìn bạn nữ: "Em tìm cậu ấy làm gì?"
"Những người thân trong nhà muốn xin chữ ký." Mai Xuân Quả cười hì hì, từ trong ba lô lấy ra hai cuộn áp phích quảng cáo hình cá sấu nhỏ chống nạnh ưỡn bụng cỡ nhỏ A5, "Em cũng muốn xin chữ ký của cậu ấy."
Hoa Thái Sư: Fan mẹ các người thật là, cứ cầm lịch sử đen tối của bé con mình hồi tổ thiếu niên đi xin chữ ký, không sợ bị bé con của mình nhảy dựng lên đanh vào đầu gối à? Nha, quên mất, hiện tại nghe đâu Trương nhất ca đã trở thành một mãnh nam cao 1 mét 8 rồi.
Nói chứ vóc dáng Trương Giác cao như vậy, trực tiếp chuyển sang trượt băng đôi sẽ có tiền đồ hơn đúng không? Lúc trước đơn nam cao nhất Châu Á là Hayato Terakami với 1 mét 77, bây giờ Trương Giác một hơi vượt qua đối thủ cũ luôn, cái con đường leo ra khỏi hồ này coi bộ vô cùng gian nan à.
Còn Mai Xuân Quả còn tràn đầy phấn khởi nói muốn chuồn đi tới khách sạn dạo một vòng thử xem, coi thử có thể ngẫu nhiên gặp được Trương Giác không.
Cô nói năng hùng hồn: "Đợi đến lúc tranh tài lại tìm cậu ấy xin chữ ký, lỡ đâu ảnh hưởng đến việc cậu ấy thì đấu thì phải làm sao? Sau thi đấu mà đi tìm người thì sợ cậu ấy đi mất tiêu rồi, cứ sớm sớm nhìn thấy người là tốt nhất."
Hoa Thái Sư bất đắc dĩ, chỉ có thể tới nhà ăn trước, mà các thành viên của đội tuyển tỉnh H đã ngồi vào chỗ của mình, bao gồm cả các ông bà cụ, trong đó có một cậu em da đen nhanh chóng ăn cơm, sau đó gắp đồ ăn bỏ vào trong hộp cơm, chắc là đưa cho ai đó.
Nửa giờ sau, Mai Xuân Quả phẫn nộ trở lại.
Cô oán giận nói: "Bây giờ là giờ cơm, trong hành lang không phải dì dọn đồ ăn thì là những người chạy đi ăn cơm, em tìm một hơi từ tầng 18 xuống tầng 12, chỉ gặp được có một người thanh niên to con đang ngồi xổm ở góc cầu thang thần kinh hề hề gọi điện thoại, những chỗ khác thì chẳng có ai."
Thành viên đội Bắc Kinh ngồi ở chỗ này nói chuyện, nhất tỷ đương nhiệm đơn nữ Thôn Thỏ Mễ Viên Viên nghi hoặc hỏi: "Người nào mà thần kinh hề hề chứ?"
Mai Xuân Quả: "Là một người thanh niên rất cao mặc áo khoác quân đội dày thiệt dày, anh ta ngồi xổm quay mặt về phía tường, cầm điện thoại nói chuyện với một giọng điệu siêu buồn nôn: Saori ơi, có muốn ba ba không? Mẹ nhớ phải chăm sóc Saori cho kỹ đó, nhớ cho cô ấy ăn cơm đúng giờ, nhưng đừng cho ăn quá nhiều, còn nữa nhớ tắm rửa cho cô ấy đó..."
Tê ——
Nói mãi, nhất tỷ khiêu vũ trên băng cũng phải rùng mình.
"Không phải người nam nào trong trượt băng đôi mới làm ba ba chớ?"
Mễ Viên Viên khẽ mỉm cười: "Nghe cậu nói như vậy, anh ta chắc là một ba ba tốt, đúng rồi, Quả Quả, cái chuyện cậu nói muốn tìm Trương Giác xin chữ ký á, bởi vì năm nay bên phía lãnh đạo yêu cầu bản thân tuyển thủ phải trình diện lúc mà rút thăm, cho nên xế chiều cậu tới phòng rút thăm là gặp được Trương Giác đó."
Một bên khác, Sát Hãn Bất Hoa đã chất đầy xong 5 hộp cơm, huấn luyện viên Lộc lại nhét thêm một chiếc hộp khác đựng bánh làm từ quả óc chó.
"Quả óc chó bổ não, nó học tập mỗi ngày cực khổ rồi."
Sát Hãn Bất Hoa lộ ra nụ cười thật thà chất phát: "Dù sao thì sư huynh sau khi thi đấu giải vô địch quốc gia là phải về thi cuối kỳ mà, bây giờ chịu khổ là chuyện không cách nào tránh khỏi."
Dù sao nếu cậu rớt xuống vị trí 150, giá phơi đồ của dì Thanh Yến sẽ phải được nâng lên đó.
Nói chung, mặc dù đến nơi này trước hai ngày, nhưng Trương Giác vẫn cứ ngồi xổm trong phòng giải đề cho đến trưa ngày 27, chỉ khi đang ăn cơm, được Sát Hãn Bất Hoa nhắc nhở thì mới nhớ hóa ra mình đến thành phố C để tham gia thi đấu trượt băng.
Sát Hãn Bất Hoa: "Sư huynh, rút thăm sẽ bắt đầu lúc hai giờ đó, anh nhớ đặt đồng hồ báo thức để khỏi ngủ quên... Thôi, hai đứa chung phòng, lúc đó em sẽ gọi anh dậy, hai ta nói rõ trước, anh không thể bám lấy giường đâu đó nha."
Nhóc chỉ cao có 1 mét 58, không thể nhúc nhích được cái người mét 8 này, càng không thể giống như huấn luyện viên Trương người đầy cơ bắp xốc chăn lên, thậm chí còn nhấc cả người này lên cho xuống dưới gầm giường.
Chủ yếu là không có lá gan đó.
Trương Giác ừ đáp lời, lấy ra bàn chải đánh răng điện súc miệng, kể từ khi một hơi xuất hiện 9 con sâu răng, Trương Giác không bao giờ dám lơ là việc vệ sinh răng miệng nữa, mỗi ngày sau ba bữa ăn đều sẽ súc miệng.
1 giờ 40 phút chiều, phần lớn vận động viên đều lục đục đến hội trường rút thăm, Mai Xuân Quả cũng ở đó, chờ đến khoảng 1 giờ 50, số người đến gần như đã đông đủ.
Mãi cho đến tận 1 giờ 58 phút, Sát Hãn Bất Hoa đen thùi lùi kéo một thiếu niên cao gầy vào cửa.
Người kia mặc đồng phục của đội tuyển tỉnh H, mái tóc ngắn đen tán loạn, da dẻ hai má ửng đỏ, giống như là mới rời giường rồi dùng sức lấy khăn xoa xoa một trận, bên trong ánh mắt mông lung ngậm lấy hơi nước, nhưng lại mang khí chất tiên khí mờ ảo.
Từ khi cậu ta bước vào, đại sảnh lâm vào một loại yên lặng đến lạ thường.
Mãi cho đến khi Trương Giác ngồi vào chỗ, cậu thiếu niên cao lớn với dung mạo giống như tiên tôn trong truyện tiên hiệp dựa vào huấn luyện viên Trương buồn ngủ, bị một ông cụ mập mập tóc trắng phơ lấy gậy gõ vào trán một cái, cuối cùng mới tỉnh lại.
Mễ Viên Viên há to miệng, âm thanh run rẩy: "Dậy thì hóa ra có thể khiến người ta thay đổi khuôn mặt sao?"
Vậy thì sao lúc cô dậy thì thì sắc đẹp không tăng vọt cơ chứ?
Hai tay Lục Hiểu Dung ôm tim: "Thật không thể tin được."
Con ngươi của Hoàng Oanh thiếu chút nữa là rớt ra: "Cậu ấy là ăn thức ăn cho heo đúng không? Sao dáng vẻ lại cao hơn Lâm ca của tớ luôn thế?"
Quan Lâm bị cue lộ ra nụ cười bi thương: "Oanh tử, đừng nói nữa, anh vốn là người nam lùn nhất trong tổ hợp trượt băng đôi tuyến đầu mà."
Sau đó có thể là do Trương Giác quá đẹp trai, sư đệ của Hoàng Oanh, Quan Lâm là Khương Tú Lăng đột nhiên ngã từ trên ghế xuống.
Đồng tử của Mai Xuân Quả lúc này cũng bị một trận động đất, cô vô thức sờ lên khóe miệng, lầm bầm: "Chị em ơi tôi xin lỗi, tôi không phải là một ma ma hợp lệ rồi, tôi vốn tưởng rằng cái tình yêu vĩnh viễn này sẽ không biết chất, nhưng đây không phải là do ý chí của tôi không kiên định, mà là bé con biến hóa quá lớn rồi, không còn là bé con của tôi nữa."
Nhìn xem anh khí mày kiếm mắt sao kia, khí chất thanh lãnh tự phụ, cô thiếu chút nữa đã hét lên "Thượng tiên" rồi được không!
Lúc này một cô gái trẻ đứng lên, cầm micro gọi tên từng người, nhóm vận động viên dồn dập tiến làm, thò bàn tay vào một chiếc hộp mò quả cầu đánh số.
Khi cô nói danh tự "Tỉnh H, Trương Giác" này, Trương Giác đứng dậy chạy tới, nhẹ nhàng nhảy lên cái bục cao một mét, cho tay vào trong hộp sờ mó.
Cô gái nhỏ nhìn quả cầu trong tay cậu, không nhịn được cười: "Trương Giác, số 19, người đầu tiên nhóm thứ tư."
Rất nhiều người đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, xì xào bàn tán.
"Chính là Trương Giác rồi."
"Thật sự là cậu ấy."
Vốn dĩ nhìn thấy đại manh thần, tiểu tiên nữ đột nhiên biến thành tiên quân phong thái hiên ngang, mọi người thật sự không dám nhận thức, cũng may cho dù ngoại hình có thay đổi như thế nào, vận may của Trương Giác vẫn là vĩnh cửu.
Trương Giác sau khi biết được thứ tự ra trận của mình thì mặt không chút cảm xúc, hai tay đút túi quần, còn có chút kích động muốn huýt sáo.
Khi đi ngang qua một hàng đơn nam của đội tuyển quốc gia, cậu mới dừng bước, phất phất tay với bọn họ.
"Này, có nhớ tớ không đó?"
Trời đất chứng giám, Trương Giác nói như vậy hoàn toàn là nhằm mục địch khiêu khích trước trận đấu, hòng kích thích tinh thần chiến đấu của các tuyển thủ cùng quốc gia, đặc biệt là ý chí chiến đấu của Kim nhất ca, nói tóm lại, tuyệt đội là một hành động nhìn như trung nhị nhưng cực kỳ có ý tốt.
Thế nhưng đám thiếu niên này nhìn trời nhìn đất nhìn mấy cũng không dám nhìn cậu, người duy nhất đáp lại cậu chỉ có Liễu Diệp Minh.
Ánh mắt Liễu Diệp Minh mơ hồ, lời mình nói ra ngay cả hắn cũng không hiểu.
"Một tháng không gặp, quả thực là có chút nhớ, nhìn khuôn mặt trắng hồng, nước da tuyệt hảo, tóc mềm bóng mượt, hẳn là dì căn tin chăm sóc cậu rất tốt nha."
Trương Giác: ?
Có không ít người biết Trương Giác khôi phục huấn luyện, mà đội tuyển tỉnh tỉnh H quả thực có một lượng người khác đông, trong đó có vài ông bà lão năng động thỉnh thoảng ra ngoài, người bà thì dựa vào trụ điện, giơ khăn lụa bay trong gió, phiêu dật xinh đẹp, người ông thì ngồi xổm trên mặt đất cầm camera đầu chó kêu "Cười lên" .
Đội tỉnh H năm nay có vẻ như rất nóng lòng phát thức ăn choc ho cho các cụ.
Mà hai tuyển thủ trẻ Sát Hãn Bất Hoa, Mẫn San của Trương môn đương nhiên cũng tới, thậm chí ngay cả Từ Xước cũng theo sau, tuy nói cô vẫn đang chìm dưới đáy hồ, nhưng đến tham gia cũng được mà.
Bố cục thi đấu năm nay là đội tuyển quốc gia quy tụ các cao thủ ở môn trượt băng đơn và trượt băng đôi tổ thành niên, trong đó tỉnh J chiếm ưu tế ở tổ thiếu niên nội dung trượt đôi, còn tỉnh H có khả năng trượt băng đơn mạnh nhất tổ thiếu niên.
Khiêu vũ trên băng luôn là không có tên, không ít người khi nhìn thấy một nam một nữ sóng vai bước cạnh nhau vào khách sạn, cũng sẽ theo thói quen cho rằng đó là tổ hợp trượt đôi
Khiêu vũ trên băng: Thực ra chúng tôi cũng là nội dung phối hợp nam nữ, chỉ là độ tồn tại ở Thôn Thỏ tương đối thấp mà thôi.
Nhưng dù sao thì trượt băng nghệ thuật cũng là một sự kiện phổ biến trong nhóm thể thao mùa đông không mấy phổ biến, cho dù là khiêu vũ trên băng lạnh giá nhất cũng phải cần sự chú ý của người hâm mộ, chẳng hạn như tổ hợp khiêu vũ trên băng được hứa hẹn nhất năm nay chính là tổ hợp Hoa Mai của đội Bắc Kinh, người nữ Mai Xuân Quả 16 tuổi, người nam Hoa Thái Sư 19 tuổi, cả hai người bắt đầu thống trị cuộc thi khiêu vũ trên băng trong nước từ tổ thiếu niên, năm ngoái mới thăng lên tổ.
Nói cách khác, bọn họ là cùng khóa với Trương Giác, chỉ có điều độ quan tâm của khiêu vũ trên băng quá ít, bọn họ cũng không đạt thành tích trên đấu trường quốc tế, cho nên đội nội tiếng mới kém xa Trương Giác.
Nhưng trong nửa đầu năm nay, tổ hợp Hoa Mai đã đến câu lạc bộ Kraton ở Ontario, Canada Ontario Kraton tập huấn, bây giờ thực lực đã tăng lên rất nhiều, trong phân trạm giải Grand Prix, số điểm đứng trong mười đội đứng đầu, chỉ là không chạm vào được top 6, cuối cùng vẫn là vô duyên với trận chung kết.
Ừm, thành tích này thả vào đấu trường quốc tế thì vẫn còn rất yếu, nhưng đặt xuống Châu Á thì trình độ chỉ đứng sau ánh sáng của tổ hợp Yoon Mi Jeong/ Yoo Mong Seong.
Nếu như không nhớ rõ câu lạc bộ Kraton —— trong trí nhớ của Trương Giác, cựu huy chương đồng Thế vận hội mùa đông là Salen hiện đang huấn luyện tại câu lạc bộ này, nhà vô địch đơn nam năm 2022 được Salen huấn luyện, mà bây giờ Choi Jeong Su đang là đại đệ tử của Salen, người mới được chuyển thành huấn luyện viên.
Mai Xuân Quả chơi điện thoại di động: "Thần cá sấu Đông Bắc tái nhậm chức? Thật hay giả đây?"
Hoa Thái Sư: "Anh còn là thần cá sấu vùng biển đây... Hẳn không phải là giả, anh nhìn thấy nhiều cô gái cầm quạt tròn cá sấu gần chỗ thi đấu, có người trực tiếp treo cờ bên trong sân vận động, cái tin tức từ fan đôi khi còn chính xác hơn tin tức trong ngành."
Mai Xuân Quả tấm tắc lên tiếng: "Dù sao cũng là nhất ca, mùa giải nghỉ ngơi hoàn toàn không lộ diện, vắng mặt nửa mùa giải mà độ nổi tiếng vẫn cao như vậy, nhưng lúc chúng ta đến sân vận động tập với nhạc cũng không thấy người, lúc ăn cơm cũng không nhìn thấy cậu ấy, anh nói xem cậu ấy đi đâu rồi?"
Hoa Thái Sư liếc mắt nhìn bạn nữ: "Em tìm cậu ấy làm gì?"
"Những người thân trong nhà muốn xin chữ ký." Mai Xuân Quả cười hì hì, từ trong ba lô lấy ra hai cuộn áp phích quảng cáo hình cá sấu nhỏ chống nạnh ưỡn bụng cỡ nhỏ A5, "Em cũng muốn xin chữ ký của cậu ấy."
Hoa Thái Sư: Fan mẹ các người thật là, cứ cầm lịch sử đen tối của bé con mình hồi tổ thiếu niên đi xin chữ ký, không sợ bị bé con của mình nhảy dựng lên đanh vào đầu gối à? Nha, quên mất, hiện tại nghe đâu Trương nhất ca đã trở thành một mãnh nam cao 1 mét 8 rồi.
Nói chứ vóc dáng Trương Giác cao như vậy, trực tiếp chuyển sang trượt băng đôi sẽ có tiền đồ hơn đúng không? Lúc trước đơn nam cao nhất Châu Á là Hayato Terakami với 1 mét 77, bây giờ Trương Giác một hơi vượt qua đối thủ cũ luôn, cái con đường leo ra khỏi hồ này coi bộ vô cùng gian nan à.
Còn Mai Xuân Quả còn tràn đầy phấn khởi nói muốn chuồn đi tới khách sạn dạo một vòng thử xem, coi thử có thể ngẫu nhiên gặp được Trương Giác không.
Cô nói năng hùng hồn: "Đợi đến lúc tranh tài lại tìm cậu ấy xin chữ ký, lỡ đâu ảnh hưởng đến việc cậu ấy thì đấu thì phải làm sao? Sau thi đấu mà đi tìm người thì sợ cậu ấy đi mất tiêu rồi, cứ sớm sớm nhìn thấy người là tốt nhất."
Hoa Thái Sư bất đắc dĩ, chỉ có thể tới nhà ăn trước, mà các thành viên của đội tuyển tỉnh H đã ngồi vào chỗ của mình, bao gồm cả các ông bà cụ, trong đó có một cậu em da đen nhanh chóng ăn cơm, sau đó gắp đồ ăn bỏ vào trong hộp cơm, chắc là đưa cho ai đó.
Nửa giờ sau, Mai Xuân Quả phẫn nộ trở lại.
Cô oán giận nói: "Bây giờ là giờ cơm, trong hành lang không phải dì dọn đồ ăn thì là những người chạy đi ăn cơm, em tìm một hơi từ tầng 18 xuống tầng 12, chỉ gặp được có một người thanh niên to con đang ngồi xổm ở góc cầu thang thần kinh hề hề gọi điện thoại, những chỗ khác thì chẳng có ai."
Thành viên đội Bắc Kinh ngồi ở chỗ này nói chuyện, nhất tỷ đương nhiệm đơn nữ Thôn Thỏ Mễ Viên Viên nghi hoặc hỏi: "Người nào mà thần kinh hề hề chứ?"
Mai Xuân Quả: "Là một người thanh niên rất cao mặc áo khoác quân đội dày thiệt dày, anh ta ngồi xổm quay mặt về phía tường, cầm điện thoại nói chuyện với một giọng điệu siêu buồn nôn: Saori ơi, có muốn ba ba không? Mẹ nhớ phải chăm sóc Saori cho kỹ đó, nhớ cho cô ấy ăn cơm đúng giờ, nhưng đừng cho ăn quá nhiều, còn nữa nhớ tắm rửa cho cô ấy đó..."
Tê ——
Nói mãi, nhất tỷ khiêu vũ trên băng cũng phải rùng mình.
"Không phải người nam nào trong trượt băng đôi mới làm ba ba chớ?"
Mễ Viên Viên khẽ mỉm cười: "Nghe cậu nói như vậy, anh ta chắc là một ba ba tốt, đúng rồi, Quả Quả, cái chuyện cậu nói muốn tìm Trương Giác xin chữ ký á, bởi vì năm nay bên phía lãnh đạo yêu cầu bản thân tuyển thủ phải trình diện lúc mà rút thăm, cho nên xế chiều cậu tới phòng rút thăm là gặp được Trương Giác đó."
Một bên khác, Sát Hãn Bất Hoa đã chất đầy xong 5 hộp cơm, huấn luyện viên Lộc lại nhét thêm một chiếc hộp khác đựng bánh làm từ quả óc chó.
"Quả óc chó bổ não, nó học tập mỗi ngày cực khổ rồi."
Sát Hãn Bất Hoa lộ ra nụ cười thật thà chất phát: "Dù sao thì sư huynh sau khi thi đấu giải vô địch quốc gia là phải về thi cuối kỳ mà, bây giờ chịu khổ là chuyện không cách nào tránh khỏi."
Dù sao nếu cậu rớt xuống vị trí 150, giá phơi đồ của dì Thanh Yến sẽ phải được nâng lên đó.
Nói chung, mặc dù đến nơi này trước hai ngày, nhưng Trương Giác vẫn cứ ngồi xổm trong phòng giải đề cho đến trưa ngày 27, chỉ khi đang ăn cơm, được Sát Hãn Bất Hoa nhắc nhở thì mới nhớ hóa ra mình đến thành phố C để tham gia thi đấu trượt băng.
Sát Hãn Bất Hoa: "Sư huynh, rút thăm sẽ bắt đầu lúc hai giờ đó, anh nhớ đặt đồng hồ báo thức để khỏi ngủ quên... Thôi, hai đứa chung phòng, lúc đó em sẽ gọi anh dậy, hai ta nói rõ trước, anh không thể bám lấy giường đâu đó nha."
Nhóc chỉ cao có 1 mét 58, không thể nhúc nhích được cái người mét 8 này, càng không thể giống như huấn luyện viên Trương người đầy cơ bắp xốc chăn lên, thậm chí còn nhấc cả người này lên cho xuống dưới gầm giường.
Chủ yếu là không có lá gan đó.
Trương Giác ừ đáp lời, lấy ra bàn chải đánh răng điện súc miệng, kể từ khi một hơi xuất hiện 9 con sâu răng, Trương Giác không bao giờ dám lơ là việc vệ sinh răng miệng nữa, mỗi ngày sau ba bữa ăn đều sẽ súc miệng.
1 giờ 40 phút chiều, phần lớn vận động viên đều lục đục đến hội trường rút thăm, Mai Xuân Quả cũng ở đó, chờ đến khoảng 1 giờ 50, số người đến gần như đã đông đủ.
Mãi cho đến tận 1 giờ 58 phút, Sát Hãn Bất Hoa đen thùi lùi kéo một thiếu niên cao gầy vào cửa.
Người kia mặc đồng phục của đội tuyển tỉnh H, mái tóc ngắn đen tán loạn, da dẻ hai má ửng đỏ, giống như là mới rời giường rồi dùng sức lấy khăn xoa xoa một trận, bên trong ánh mắt mông lung ngậm lấy hơi nước, nhưng lại mang khí chất tiên khí mờ ảo.
Từ khi cậu ta bước vào, đại sảnh lâm vào một loại yên lặng đến lạ thường.
Mãi cho đến khi Trương Giác ngồi vào chỗ, cậu thiếu niên cao lớn với dung mạo giống như tiên tôn trong truyện tiên hiệp dựa vào huấn luyện viên Trương buồn ngủ, bị một ông cụ mập mập tóc trắng phơ lấy gậy gõ vào trán một cái, cuối cùng mới tỉnh lại.
Mễ Viên Viên há to miệng, âm thanh run rẩy: "Dậy thì hóa ra có thể khiến người ta thay đổi khuôn mặt sao?"
Vậy thì sao lúc cô dậy thì thì sắc đẹp không tăng vọt cơ chứ?
Hai tay Lục Hiểu Dung ôm tim: "Thật không thể tin được."
Con ngươi của Hoàng Oanh thiếu chút nữa là rớt ra: "Cậu ấy là ăn thức ăn cho heo đúng không? Sao dáng vẻ lại cao hơn Lâm ca của tớ luôn thế?"
Quan Lâm bị cue lộ ra nụ cười bi thương: "Oanh tử, đừng nói nữa, anh vốn là người nam lùn nhất trong tổ hợp trượt băng đôi tuyến đầu mà."
Sau đó có thể là do Trương Giác quá đẹp trai, sư đệ của Hoàng Oanh, Quan Lâm là Khương Tú Lăng đột nhiên ngã từ trên ghế xuống.
Đồng tử của Mai Xuân Quả lúc này cũng bị một trận động đất, cô vô thức sờ lên khóe miệng, lầm bầm: "Chị em ơi tôi xin lỗi, tôi không phải là một ma ma hợp lệ rồi, tôi vốn tưởng rằng cái tình yêu vĩnh viễn này sẽ không biết chất, nhưng đây không phải là do ý chí của tôi không kiên định, mà là bé con biến hóa quá lớn rồi, không còn là bé con của tôi nữa."
Nhìn xem anh khí mày kiếm mắt sao kia, khí chất thanh lãnh tự phụ, cô thiếu chút nữa đã hét lên "Thượng tiên" rồi được không!
Lúc này một cô gái trẻ đứng lên, cầm micro gọi tên từng người, nhóm vận động viên dồn dập tiến làm, thò bàn tay vào một chiếc hộp mò quả cầu đánh số.
Khi cô nói danh tự "Tỉnh H, Trương Giác" này, Trương Giác đứng dậy chạy tới, nhẹ nhàng nhảy lên cái bục cao một mét, cho tay vào trong hộp sờ mó.
Cô gái nhỏ nhìn quả cầu trong tay cậu, không nhịn được cười: "Trương Giác, số 19, người đầu tiên nhóm thứ tư."
Rất nhiều người đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, xì xào bàn tán.
"Chính là Trương Giác rồi."
"Thật sự là cậu ấy."
Vốn dĩ nhìn thấy đại manh thần, tiểu tiên nữ đột nhiên biến thành tiên quân phong thái hiên ngang, mọi người thật sự không dám nhận thức, cũng may cho dù ngoại hình có thay đổi như thế nào, vận may của Trương Giác vẫn là vĩnh cửu.
Trương Giác sau khi biết được thứ tự ra trận của mình thì mặt không chút cảm xúc, hai tay đút túi quần, còn có chút kích động muốn huýt sáo.
Khi đi ngang qua một hàng đơn nam của đội tuyển quốc gia, cậu mới dừng bước, phất phất tay với bọn họ.
"Này, có nhớ tớ không đó?"
Trời đất chứng giám, Trương Giác nói như vậy hoàn toàn là nhằm mục địch khiêu khích trước trận đấu, hòng kích thích tinh thần chiến đấu của các tuyển thủ cùng quốc gia, đặc biệt là ý chí chiến đấu của Kim nhất ca, nói tóm lại, tuyệt đội là một hành động nhìn như trung nhị nhưng cực kỳ có ý tốt.
Thế nhưng đám thiếu niên này nhìn trời nhìn đất nhìn mấy cũng không dám nhìn cậu, người duy nhất đáp lại cậu chỉ có Liễu Diệp Minh.
Ánh mắt Liễu Diệp Minh mơ hồ, lời mình nói ra ngay cả hắn cũng không hiểu.
"Một tháng không gặp, quả thực là có chút nhớ, nhìn khuôn mặt trắng hồng, nước da tuyệt hảo, tóc mềm bóng mượt, hẳn là dì căn tin chăm sóc cậu rất tốt nha."
Trương Giác: ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất