Chương 43: Tẩu thoát (nhất)
May là Mục Tri Thâm sức dài vai rộng, thằng oắt này bẻ gãy tấm gỗ làm kẹt vai trái của Bách Lý Quyết Minh, cùng lúc đó Bùi Chân một tay nắm cổ áo, một tay giữ mông y đẩy ra ngoài. Bách Lý Quyết Minh đạp lên dây xích sắt lớn, mắt nhìn chằm chằm vào cái chân của nữ quỷ cổ dài. Ả dường như không có ý định nhúc nhích, hẳn là do chưa phát hiện ra bọn họ. Bách Lý Quyết Minh thoáng yên tâm đôi chút, ra hiệu cho Bùi Chân và Mục Tri Thâm nhỏ giọng. Bùi Chân leo lên xích sắt trước, sau đó đến Mục Tri Thâm, ba người cẩn thận nhìn về hướng cái lỗ trên tường rồi nhanh chóng lùi lại trong im lặng.
Bách Lý Quyết Minh cách khá xa, lại cộng thêm mắt mờ thành ra nhìn không rõ lắm. Tựa như có thứ gì đang lấp ló trong bóng tối, lại còn đang phát ra âm thanh "kẽo kẹt kẽo kẹt" quái đản.
"Sao lại thế này?" Bách Lý Quyết Minh làm khẩu hình với Bùi Chân và Mục Tri Thâm.
Mục Tri Thâm cau chặt mày, lắc đầu.
Bùi Chân dùng thuật truyền âm đáp lại, "Thi thể có gì đó."
"Quỷ hồn bám vào người, khởi thi rồi à?" Bách Lý Quyết Minh lại hỏi.
"Không thể nào." Bùi Chân khẳng định, "Châm bạc của ta còn cắm ở đó, chắc chắn không thể khởi thi."
Thằng nhãi này rất tự tin vào thuật pháp của bản thân, Bách Lý Quyết Minh lại không tin tưởng hắn ta cho lắm. Gượm đã, Bách Lý Quyết Minh chợt nhớ ra một chuyện, thời điểm lần đầu bắt gặp tên khốn kiếp Tạ Sầm Quan là lúc hắn ta đang lén lút sờ mó cái túi bọc xác. Chắc chắn ông ta đã làm gì đó, Bách Lý Quyết Minh thầm mắng, ngay cả thi thể của mình mà tên khốn đấy cũng không tha!
Ba người rón ra rón rén dọc theo xích sắt lẩn vào trong màn tối. Dây xích không đủ to thật sự rất thử thách lực cân bằng, chỉ cần có người bước lên thôi là sẽ đung đưa, bên dưới là vô số những cái xác ngàn mắt bị treo lơ lửng, tiếng hít thở hừ hừ quẩn quanh trong gian nhà nhỏ tĩnh mịch.
Âm thanh "kẽo kẹt kẽo kẹt" kỳ dị càng lúc càng lớn, trong phòng vốn im ắng lại càng khiến âm thanh này vang lên hết sức đột ngột, thoạt nghe như tiếng trẻ sơ sinh kêu khóc. Ba người bọn họ cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất rời xa khỏi cái lỗ trên tường, vừa mới chìm vào bóng tối đã thấy ngay một cái cổ gầy nhẳng tái nhợt đang trườn lên cột sóng dưa[1] to bằng cả vòng tay phía đối diện mà dò tìm, khuôn mặt vô hồn của nữ quỷ cổ dài thoắt ẩn thoắt hiện. May là ả không nhìn về hướng bọn họ mà bò thật nhanh về phía khung trang trí, dừng lại trước cái lỗ trên tường rồi chui đầu vào trong.
[1] Cột sóng dưa: Loại cột nhà được ghép từ 8 khúc gỗ nhỏ, giống hình quả mướp Trung Quốc.
Bùi Chân nhìn cái thứ giống như mãng xà quấn quanh cây cột, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Bách Lý Quyết Minh lại làm khẩu hình với hắn, "Chưa nhìn thấy nữ quỷ cổ siêu dài bao giờ đúng không? Cổ vịt mà dài như vầy thì lại hay quá, ăn bao nhiêu tùy thích."
Y nói quá dài, không ai hiểu khẩu hình của y. Cái cổ nữ quỷ không ngừng duỗi đầu ra, nhân lúc hai con quỷ giao tranh, bọn họ cần phải nắm lấy thời cơ rời khỏi căn nhà này. Quay đầu nhìn quanh, ở phía tây bắc có cái cột sóng dưa cách xích sắt khá gần, có thể men theo đó để leo xuống đất. Khoảng cách để từ đây đến được cột sóng dưa đấy phải đi qua ba sợi xích sắt, bọn họ cẩn thận từng li từng tí bước tới. Bách Lý Quyết Minh mới vừa đặt chân lên dây xích thứ hai, còn Bùi Chân vẫn đang ở giữa dây xích thứ nhất thì mụ ta đã bắt đầu rụt cổ về.
Ăn nhanh thế không sợ tiêu chảy à! Bách Lý Quyết Minh tái mặt.
Bên trên xích sắt vô cùng trống trải, liếc mắt một cái thôi thì gần như đã quan sát được hết không sót thứ gì. Nữ quỷ rướn đầu ra, chỉ cần hơi quay mặt lại chút là sẽ thấy ngay ba tên đầu đất đang diễn xiếc. Bùi Chân nhanh chóng đưa ra quyết định, y bò xuống dọc theo sợi xích đang treo xác ngàn mắt, ôm lấy rồi cùng treo ngược với chúng. Số lượng xác ngàn mắt ở đây dày đặc, bả vai gần như dính sát bả vai, lẫn vào trong như thế này quả thật sẽ không dễ bị phát hiện. Chỉ là đám xác chết kia quá kinh tởm, Bách Lý Quyết Minh chán ghét đến tột cùng.
Mục Tri Thâm thấy thế cũng ngay lập tức bắt chước Bùi Chân, lộn người xuống ôm xác chết. Thấy nữ quỷ cổ dài sắp đi ra tới nơi, lại nghĩ đến Bùi Chân là kiểu người dính chút bẩn thôi đã đòi chết đòi sống mà còn dám ôm thi thể; Bách Lý Quyết Minh hạ quyết tâm, cũng chúi đầu bò theo, càng đi xuống tiếng hô hấp của xác ngàn mắt càng rõ rệt, cái mùi tanh hôi cũng càng thêm nồng nặc. Y dứt khoát nín thở, bò đến đằng sau thi thể rồi bám vào trên lưng nó.
Người của tiên môn đều có thể thuật* rất mạnh nên Bách Lý Quyết Minh không cần lo cho Mục Tri Thâm, nhưng không ngờ là tên thầy thuốc bắt mạch thi châm như Bùi Chân lúc lộn đầu xuống bám vào sau lưng cái xác hơi thở cũng không hỗn loạn chút nào. Mỗi tội sắc mặt thì đáng sợ quá, lông mày nhíu chặt lại tạo thành một rãnh sâu, lần đầu tiên Bách Lý Quyết Minh trông thấy dáng vẻ không cười đùa của hắn ta. Trước đó lúc bị cầm tù không thể thoát ra ngoài hắn vẫn có thể nói cười vui vẻ, mà giờ lại cau mày như thế. Xem ra là bị mùi xác chết làm cho choáng váng rồi, Bách Lý Quyết Minh nghĩ, lúc trở về thế nào cũng phải tắm cánh hoa ba ngày ba đêm mới thôi.
*Thể thuật: kỹ năng của cơ thể.
Thử cúi đầu một cái thì thấy ngay cái đầu to của nữ quỷ cổ dài xẹt qua dây xích, ả đang lẳng lặng tuần tra trên xà nhà. Y đang nghĩ rốt cuộc thì khi nào ả mới chịu rời đi đây thì âm thanh kẽo kẹt trong cái lỗ trên tường lại vang lên, thế mà nữ quỷ cổ dài lại không động đến thứ đồ đó, có vẻ như ả không có hứng thú với cái túi da đã nát bấy kia của Tạ Sầm Quan. Ả liên tục nhìn ngó khắp nơi, cứ như đang tìm bọn họ vậy.
Đang lúc buồn phiền, tiếng hít thở y bên tai bỗng trở nên dồn dập. Bách Lý Quyết Minh sửng sốt, vội nhìn cái xác trước mắt, mặt mày bọc dưới lớp băng vải ngo ngoe chuyển động, cái cằm mở ra đóng vào thể như đang cố gắng gồng sức để thoát khỏi sự trói buộc của đống băng. Không phải chứ, làm thế nào mà vật này lại có thể thức tỉnh được? Một tia sáng xẹt qua, gần như chạm đến lông mi của y. Tập trung nhìn kĩ thì phát hiện là châm bạc của Bùi Chân, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm về phía y. Bách Lý Quyết Minh không tiếng động nói câu cảm ơn, rồi cầm lấy cây châm đâm vào gáy cái xác.
Quả nhiên nó không còn động đậy nữa, nhưng chỉ ngay một lát sau, y đã nghe thấy một tiếng lách cách vang lên. Cúi đầu nhìn, hóa ra dây xích đã gỉ sắt không thể chịu được trọng lượng của hai người nên đứt gãy ngay chính giữa.
Cái ngày chết tiệt.
Bách Lý Quyết Minh thầm chửi bới trong lòng, ngay lập tức, cả người y rơi vào một khoảng không, sau đó nện xuống sàn nhà 'rầm rầm' cùng với cái xác ngàn mắt ôm trong tay. Ngay lúc tiếp đất Bách Lý Quyết Minh lật người ngồi nhổm dậy, còn chưa kịp nhìn nữ quỷ cổ dài ở đâu thì trông thấy châm bạc trên gáy cái xác ngàn mắt bị gãy nát do đập xuống sàn, băng vải trên mặt rớt ra, để lộ một khuôn mặt tươi cười.
Bách Lý Quyết Minh: "..."
Mí mắt của nó run run, có dấu hiệu sẽ mở. Không được nhìn vào mắt thứ này, Bách Lý Quyết Minh giật mình, lấy chân đá văng đầu nó làm cái gáy xoay lại, nhưng bên này hóa ra cũng là một gương mặt đang nhắm mắt. Hiện tại Bách Lý Quyết Minh mới phát hiện ra đầu nó không có tóc, ba tấm da trắng ởn được khâu bọc lại xung quanh, cái mặt vừa nhìn thấy cũng chỉ là giả.
Bùi Chân nhảy xuống theo, tay xách cổ áo y thúc giục: "Chạy mau!"
Nữ quỷ cổ dài hiển nhiên đã nghe thấy tiếng động, đầu ả vòng qua qua tầng tầng lớp lớp những cái xác ngàn mắt, cái cổ uốn lượn luồn lách như con sóng. Bách Lý Quyết Minh vừa muốn đứng dậy đã thấy cái mặt kia đột nhiên mở mắt, không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm Bách Lý Quyết Minh. Đó là cái nhìn chất chứa những oán độc và căm thù tột cùng, ánh mắt giao nhau trong chớp nhoáng đủ khiến Bách Lý Quyết Minh lạnh lẽo như thể đang nằm trên một tảng băng vậy.
Miệng nó khép rồi mở, tựa như đang thốt ra hai từ.
Bùi Chân túm lấy Bách Lý Quyết Minh quát lớn bên tai y: "Chạy đi!"
Không kịp nhìn rõ thi thể kia nói gì, ba người đã sóng vai chạy như điên trên hành lang. Vừa chạy vừa quay đầu lại, chỉ thấy cái đầu to của nữ quỷ đuổi tới cùng phần cổ uốn lượn trập trùng. Cầu thang cách quá xa, Mục Tri Thâm quyết định thật nhanh, xoay người nhảy qua hàng rào chắn sơn đỏ, giẫm lên mái ngói rồi nhảy xuống.
Bách Lý Quyết Minh hét lên: "Tách ra!"
Không cần y nói, Bùi Chân đã vịn lên một cái rào chắn khác xoay người nhảy xuống. Bách Lý Quyết Minh vận khởi linh lực, chỉ trong nháy mắt nơi bàn tay phải đã nóng cháy. Y rút đao Linh Tê ra, thân đao bị nung nóng khiến lưỡi đao rực lên ánh đỏ. Y chém một đường về phía cái đầu to cùng với phần cổ dài đang lao đến công kích, thế đao như biển núi nghiền nát vạn vật mà bổ xuống, xà ngang hay cột trụ, mọi nơi bị nhát đao này chém qua đều bị đổ gãy. Ánh đao mang theo ngọn lửa mãnh liệt, khói lửa bùng lên khắp xung quanh. Cổ và đầu của nữ quỷ cổ dài đã bị chặn lại, Bách Lý Quyết Minh nhanh chóng thu đao rồi quay người, đạp lên mảng tường vỡ nhảy xuống.
Gạch ngói run lên, ả đàn bà cổ dài giãy giụa từ bên trong trườn ra, đuổi theo cắn vào vạt áo của Bách Lý Quyết Minh. Y không ngờ mụ già yêu quái này lại nhanh thế, không kịp trở tay bám vào đấu củng[3] thế là rơi thẳng xuống. Tiếng gió vù vù thổi bên tai, y đang ở lầu bốn cách mặt đất phải mấy thước. Y nghĩ thế là xong đời rồi, cái thân thể này kiểu gì cũng ngã cho bại liệt mà xem. Bỗng nhiên tay được ai đó nắm lấy thật chặt, thân mình ngừng rơi, ngửa đầu lên nhìn thì hóa ra là Bùi Chân. Hắn ngồi xổm trên lớp mái ngói lầu ba, thở dài nhìn y.
[3] Đấu củng: là một yếu tố cấu trúc cấu tạo từ một bộ các khối gỗ (đấu) và các tay xà ngắn (củng) được cắt gọt sao cho khi chồng lên chúng sẽ đan cài vào nhau, tạo thành một khối thống nhất. Đây được coi là một trong những yếu tố quan trọng nhất trong kiến trúc truyền thống Á Đông.
"Tiền bối, lỡ người xảy ra chuyện, Tầm Vi cô nương biết phải làm sao?"
Bách Lý Quyết Minh bám lấy mái hiên bên cạnh, đáp lại: "Ta còn lâu mới xảy ra chuyện nhé." Y nhìn lên trên, vội vàng kêu, "Nhanh, mụ quỷ ấy lại đến nữa rồi."
Bùi Chân cũng không thèm nhìn, lật người xuống bên dưới mái hiên, đồng thời một tay bắt lấy đấu củng, đu đưa thân mình. Tam Muội Chân Hỏa bùng lên rất nhanh, các vụn gỗ đá bắt lửa rơi xuống không ngừng. Đầu và cổ của nữ quỷ cổ dài cũng bị thiêu đốt, nom như một con rồng lửa hung dữ. Rõ ràng Mục Tri Thâm ở gần ả ta hơn nhưng dường như ả chẳng có hứng thú nào với hắn, chỉ nhất quyết cắn chặt Bách Lý Quyết Minh và Bùi Chân không buông.
Tốc độ Bùi Chân rất nhanh, không hề kéo chân sau chút nào, bọn họ đung đưa hai cái rồi cuối cùng ngã xuống đất, Mục Tri Thâm đã đứng sẵn bên dưới chờ. Cả ba nhanh chóng chạy về phía cổng lớn, sau lưng "rầm" một tiếng, vừa quay đầu nhìn đã thấy cả người ả đàn bà cổ dài kia rơi xuống, cái cổ bốc cháy quằn quại trên đất chẳng khác gì một con rắn rực lửa dữ dội. Ả ta chống tay chống chân, nằm sấp bụng xuống đất, nom y hệt một con nhền nhện bò về phía bọn họ. Tay chân của con quỷ cái này cực nhanh, cái bóng như thể ảo ảnh khiến người ta không kịp nhìn rõ. Tình huống này thấy mà tê hết cả đầu, Bách Lý Quyết Minh vọt lẹ ra khỏi cổng miếu, quay người lại chém một nhát.
"Ông đây tiễn ngươi về Tây Thiên!"
Toàn bộ trại Âm Mộc sụp đổ, ầm ầm tựa sấm rền, hệt như một ngọn núi sập xuống. Lửa cháy hừng hực bốc lên, ả nữ quỷ bị vây khốn trong biển lửa, khuôn mặt vô cảm ấy nhìn y chằm chằm.
"Đừng vội nghỉ ngơi, chạy thêm chút nữa đi." Bùi Chân nói, "Tam Muội Chân Hỏa của người không thiêu chết ả ta được."
Sắc mặt Mục Tri Thâm lúc này vô cùng khó coi, hắn thấp giọng: "Chúng ta phải nhanh lên. Không có mưa thì chỉ lát nữa thôi cả khu rừng này sẽ bị cháy sạch."
Bây giờ Bách Lý Quyết Minh mới nhận ra rằng cơn mưa to từ khi họ tiến vào Quỷ Quốc nay đã ngừng rơi, khắp đồi núi bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng đỏ ửng. Ánh đỏ dường như phát ra từ tận sâu trong rừng rậm, nơi rực đỏ nhất là một tòa tháp sừng sững cao vút, phía chân trời xa xa hiện lên một bóng dáng đen như mực, góc mái hiên bay lên, nhìn từ xa thật giống một con rết khổng lồ.
Lửa đốt cháy rừng cây, nếu mượn theo sức gió vậy tốc độ ngọn lửa lan ra sẽ còn nhanh hơn loài báo lúc trốn chạy. Đến khi ấy, bọn họ không bị ả nữ quỷ cổ dài ăn thịt thì cũng sẽ bị lửa rừng thiêu chết. Cả ba không dám chậm trễ, cho dù giờ đây đã là nỏ mạnh hết đà vẫn liều mạng lên đường. Chạy tầm một canh giờ mới dám thả chậm lại chút, ngoảnh đầu đưa mắt nhìn lại, nơi đỉnh núi xa xa kia trại Âm Mộc đang bốc cháy ngùn ngụt, khói đen dày đặc bao phủ khắp bầu trời đỏ rực.
Đám cháy lớn như thế chắc hẳn là có thể vây khốn ả đàn bà cổ dài. Dù sao Mục Tri Thâm và Bùi Chân vẫn là cơ thể người phàm trần, sau cùng cũng không thể gắng gượng thêm được nữa. Ba người ai nấy đều nhếch nhác, đầu bù tóc rối. Mục Tri Thâm để trần nửa thân trên, còn tay phải của Bách Lý Quyết Minh giờ chỉ là đống xương cháy đen nhẻm, áo ngoài không còn, trên mặt và ngực thì dính vết máu của hung thi. Bùi Chân cũng chỉ còn lại tầng áo trong vốn đã bẩn thỉu không ra cái dạng gì, nhưng so ra vẫn khá hơn Mục Tri Thâm và Bách Lý Quyết Minh. Bọn họ ngồi xổm trên đường, giờ mà có người đi ngang qua khéo còn bố thí cho họ mấy đồng tiền ấy chứ.
Bùi Chân xé một mảnh vải buộc lên cây để nhận biết hướng gió, may thay không thổi về hướng bọn họ.
Hắn nói: "Thay phiên nhau quan sát tấm vải, một khi hướng gió thay đổi là chúng ta phải khởi hành ngay. Trước mắt nghỉ ngơi tạm nửa canh giờ đã."
"Được, các ngươi chợp mắt trước đi, để ta canh đầu tiên cho." Bách Lý Quyết Minh nói.
Mục Tri Thâm gật đầu, dịch đến dưới gốc cây tĩnh tọa, một lúc sau thì ngủ thiếp đi. Hắn cúi đầu, ánh sáng của khóa Liên Tâm trên vạt áo trước ngực vô cùng ảm đạm. Bách Lý Quyết Minh mạnh mẽ lấy lại tinh thần, trèo lên cây để canh gác. Trên cây tầm nhìn rộng hơn, nếu ả cổ dài kia đuổi tới cũng có thể sớm phát hiện.
Bùi Chân cũng leo lên, ngồi bên cạnh y.
"Ta muốn hỏi tiền bối một chuyện." Bùi Chân nhẹ nhàng nói. Ánh lửa đằng xa hắt lên gương mặt của hắn, bóng hắn đổ xuống cứ tựa như một mỹ nhân bên song cửa sổ vậy.
Sao người nào người nấy đều có chuyện muốn hỏi y vậy? Bộ y là Bách Hiểu Sinh[5] chắc? Bách Lý Quyết Minh có hơi cáu, hai mí mắt ríu hết cả lại, y rất muốn nói rằng nếu không ngủ được thì đổi cho ngươi gác đấy.
[5] Bách Hiểu Sinh: một người được cho là hiểu biết rộng trong võ lâm.
"Nếu Tầm Vi cô nương làm chuyện mà người không thích, người có ghét bỏ nàng không?"
Vấn đề này không đầu không đuôi, Bách Lý Quyết Minh muốn cạn lời luôn, thỏ con Tầm Vi kia nhát gan như vậy thì có thể làm được chuyện xấu gì chứ? Y ngửa đầu nhìn lên bầu trời, thật ra vấn đề này y đã từng nghĩ đến, nuôi trẻ nhỏ không phải dễ, còn rất nhiều việc phải nhọc lòng lo lắng, chăm sóc con bé ăn uống, rồi lại truyền dạy thuật pháp cho nó, mấy việc này nhìn thì tưởng phức tạp nhưng thật ra lại rất dễ. Quan trọng nhất chính là làm sao dạy nó nên người. Y thở dài: "Chỉ cần con bé không làm ra chuyện khiến lẽ trời khó dung thứ, vậy thì hết thảy đều dễ nói chuyện."
"Chuyện khiến lẽ trời khó dung..." Bùi Chân khẽ lặp lại.
"Ví dụ như..." Bách Lý Quyết Minh gãi gãi đầu, "Châu thai ám kết gì đó."
[6] Châu thai ám kết: tằng tịu với người khác rồi lén lút mang thai.
Bùi Chân: "..."
"Nếu thật muốn nuôi con nhỏ thì khó khăn lắm." Bách Lý Quyết Minh lắc đầu than thở, "Trước hết là không thể phá thai, với thân thể kia của Tầm Vi, phá thai nhất định sẽ gây tổn thương. Sau đó ta sẽ đi tìm thằng chó đã lừa mất sự trong sạch của Tầm Vi để tính sổ, nếu hắn đồng ý ở rể, ta đánh hắn một trận rồi thôi. Còn nếu hắn bỏ chạy, ta sẽ thu nhận đứa trẻ làm đồ tôn."
Bùi Chân chết lặng mất một lúc, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.
Bách Lý Quyết Minh nhìn hắn, nói: "Rốt cuộc cũng cười, ta nói ngươi này, từ lúc rời khỏi cái trại Âm Mộc là không cười nữa luôn. Sao nào, bị ả cổ dài kia dọa à?"
"Tiền bối cố ý chọc ta cười à?"
"Ai chọc ngươi," Bách Lý Quyết Minh nghiêm túc nói, "Ta đã cân nhắc những việc này từ khi Tầm Vi lên mười rồi. Tầm Vi vừa ngây thơ vừa tốt bụng, bên ngoài thì rặt một lũ đàn ông xấu xa, không chắc sẽ gặp phải chuyện phiền phức gì. Nếu Tầm Vi bỏ trốn theo trai thì ta phải làm sao, nuôi con người khác thì thế nào, lỡ có gả cho một gã bạc tình sủng thiếp diệt thê vậy ta nên giúp Tầm Vi chống lưng ra sao.... Ta nghĩ kỹ cả rồi, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo[7]."
[7] Nguyên văn là 未雨绸缪 Vị vũ trù mâu: tục ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là sửa nhà (buộc bằng lụa) trước khi mưa đến.
"Tiền bối..." Bùi Chân bật cười.
Bách Lý Quyết Minh tiếp tục nói không ngừng nghỉ, thế là kéo theo hàng đống vấn đề, chẳng hạn như Tầm Vi khó sinh thì thế nào? Tầm Vi vô sinh thì phải làm sao? Y còn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, không để ý tới Bùi Chân đã dựa lên đầu vai mình, mắt khẽ nhắm lại.
Phía trời xa rực lên ánh lửa đỏ, tiếng gió lặng lẽ vờn quanh, Bùi Chân xưa nay luôn ôn hòa nhã nhặn khéo léo, dù cho bị vây hãm trong trại quỷ cũng không làm mất đi phong thái, phải đến tận lúc này giữa mày mới lộ rõ vẻ mệt mỏi. Hắn nghĩ Tạ Sầm Quan nói không sai, sư tôn mới là thân phụ của hắn, sư tôn mới là người nhà của hắn. Quãng thời gian tám năm trên núi Bão Trần, người cùng hắn lớn lên chính là sư tôn, cũng chính sư tôn đã dạy hắn nên người. Hắn sẽ kính trọng, phụng dưỡng sư tôn, nhưng hắn sẽ không vì sư tôn mà đập ngói, cũng sẽ không bê linh cữu cho người.
Bởi vì hắn muốn ở bên sư tôn thật dài thật lâu.
Bách Lý Quyết Minh nói xong mới nhận ra Bùi Chân dựa vào vai y ngủ mất rồi. Thằng nhãi này thiếp đi mà lông mày vẫn cứ nhíu chặt. Tuổi còn trẻ như vậy, mới ngoài hai mươi, không biết trong lòng có chuyện gì mà cảm thấy tâm tư luôn nặng trĩu. Bách Lý Quyết Minh bất đắc dĩ đành thẳng lưng lên, để hắn dựa thoải mái hơn chút.
Y nhìn đỉnh núi đằng xa đang hừng hực ánh lửa, trong lòng cũng dần nặng nề.
Cái xác ba mặt vừa thức tỉnh kia nếu theo cách nghĩ thông thường hẳn là người của tộc Mã Tang, nói chuyện cũng phải bằng tiếng Mã Tang mới đúng. Nhưng Bách Lý Quyết Minh nhớ lại khẩu hình của nó, cứ cảm thấy không quá thích hợp, giống như là tiếng Hán hơn. Còn ba tấm da của nó nữa, Bách Lý Quyết Minh có thể chắc chắn rằng khi ấy khuôn mặt sau gáy đã mở mắt, nhưng một người sao có thể có đến ba khuôn mặt? Ba mặt, ba phân thân của Quỷ Mẫu, và ba sắc thái trên bức tượng người phụ nữ bằng vàng có mười một gương mặt, giữa chúng nhất định có mối liên hệ nào đó.
Hắn nhớ lại khẩu hình của cái xác ba mặt, khẽ khàng bắt chước theo nó:
"Tuyệt mật..."
Nó muốn nói bí mật gì đó cho y sao?
"Ký tên..."
"Tuyệt mệnh..."
Không đúng, tất cả đều không đúng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu làm y thảng thốt, lông tơ sau lưng dựng đứng.
Điều nó nói chính là:
"Quyết Minh."
Bách Lý Quyết Minh cách khá xa, lại cộng thêm mắt mờ thành ra nhìn không rõ lắm. Tựa như có thứ gì đang lấp ló trong bóng tối, lại còn đang phát ra âm thanh "kẽo kẹt kẽo kẹt" quái đản.
"Sao lại thế này?" Bách Lý Quyết Minh làm khẩu hình với Bùi Chân và Mục Tri Thâm.
Mục Tri Thâm cau chặt mày, lắc đầu.
Bùi Chân dùng thuật truyền âm đáp lại, "Thi thể có gì đó."
"Quỷ hồn bám vào người, khởi thi rồi à?" Bách Lý Quyết Minh lại hỏi.
"Không thể nào." Bùi Chân khẳng định, "Châm bạc của ta còn cắm ở đó, chắc chắn không thể khởi thi."
Thằng nhãi này rất tự tin vào thuật pháp của bản thân, Bách Lý Quyết Minh lại không tin tưởng hắn ta cho lắm. Gượm đã, Bách Lý Quyết Minh chợt nhớ ra một chuyện, thời điểm lần đầu bắt gặp tên khốn kiếp Tạ Sầm Quan là lúc hắn ta đang lén lút sờ mó cái túi bọc xác. Chắc chắn ông ta đã làm gì đó, Bách Lý Quyết Minh thầm mắng, ngay cả thi thể của mình mà tên khốn đấy cũng không tha!
Ba người rón ra rón rén dọc theo xích sắt lẩn vào trong màn tối. Dây xích không đủ to thật sự rất thử thách lực cân bằng, chỉ cần có người bước lên thôi là sẽ đung đưa, bên dưới là vô số những cái xác ngàn mắt bị treo lơ lửng, tiếng hít thở hừ hừ quẩn quanh trong gian nhà nhỏ tĩnh mịch.
Âm thanh "kẽo kẹt kẽo kẹt" kỳ dị càng lúc càng lớn, trong phòng vốn im ắng lại càng khiến âm thanh này vang lên hết sức đột ngột, thoạt nghe như tiếng trẻ sơ sinh kêu khóc. Ba người bọn họ cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất rời xa khỏi cái lỗ trên tường, vừa mới chìm vào bóng tối đã thấy ngay một cái cổ gầy nhẳng tái nhợt đang trườn lên cột sóng dưa[1] to bằng cả vòng tay phía đối diện mà dò tìm, khuôn mặt vô hồn của nữ quỷ cổ dài thoắt ẩn thoắt hiện. May là ả không nhìn về hướng bọn họ mà bò thật nhanh về phía khung trang trí, dừng lại trước cái lỗ trên tường rồi chui đầu vào trong.
[1] Cột sóng dưa: Loại cột nhà được ghép từ 8 khúc gỗ nhỏ, giống hình quả mướp Trung Quốc.
Bùi Chân nhìn cái thứ giống như mãng xà quấn quanh cây cột, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Bách Lý Quyết Minh lại làm khẩu hình với hắn, "Chưa nhìn thấy nữ quỷ cổ siêu dài bao giờ đúng không? Cổ vịt mà dài như vầy thì lại hay quá, ăn bao nhiêu tùy thích."
Y nói quá dài, không ai hiểu khẩu hình của y. Cái cổ nữ quỷ không ngừng duỗi đầu ra, nhân lúc hai con quỷ giao tranh, bọn họ cần phải nắm lấy thời cơ rời khỏi căn nhà này. Quay đầu nhìn quanh, ở phía tây bắc có cái cột sóng dưa cách xích sắt khá gần, có thể men theo đó để leo xuống đất. Khoảng cách để từ đây đến được cột sóng dưa đấy phải đi qua ba sợi xích sắt, bọn họ cẩn thận từng li từng tí bước tới. Bách Lý Quyết Minh mới vừa đặt chân lên dây xích thứ hai, còn Bùi Chân vẫn đang ở giữa dây xích thứ nhất thì mụ ta đã bắt đầu rụt cổ về.
Ăn nhanh thế không sợ tiêu chảy à! Bách Lý Quyết Minh tái mặt.
Bên trên xích sắt vô cùng trống trải, liếc mắt một cái thôi thì gần như đã quan sát được hết không sót thứ gì. Nữ quỷ rướn đầu ra, chỉ cần hơi quay mặt lại chút là sẽ thấy ngay ba tên đầu đất đang diễn xiếc. Bùi Chân nhanh chóng đưa ra quyết định, y bò xuống dọc theo sợi xích đang treo xác ngàn mắt, ôm lấy rồi cùng treo ngược với chúng. Số lượng xác ngàn mắt ở đây dày đặc, bả vai gần như dính sát bả vai, lẫn vào trong như thế này quả thật sẽ không dễ bị phát hiện. Chỉ là đám xác chết kia quá kinh tởm, Bách Lý Quyết Minh chán ghét đến tột cùng.
Mục Tri Thâm thấy thế cũng ngay lập tức bắt chước Bùi Chân, lộn người xuống ôm xác chết. Thấy nữ quỷ cổ dài sắp đi ra tới nơi, lại nghĩ đến Bùi Chân là kiểu người dính chút bẩn thôi đã đòi chết đòi sống mà còn dám ôm thi thể; Bách Lý Quyết Minh hạ quyết tâm, cũng chúi đầu bò theo, càng đi xuống tiếng hô hấp của xác ngàn mắt càng rõ rệt, cái mùi tanh hôi cũng càng thêm nồng nặc. Y dứt khoát nín thở, bò đến đằng sau thi thể rồi bám vào trên lưng nó.
Người của tiên môn đều có thể thuật* rất mạnh nên Bách Lý Quyết Minh không cần lo cho Mục Tri Thâm, nhưng không ngờ là tên thầy thuốc bắt mạch thi châm như Bùi Chân lúc lộn đầu xuống bám vào sau lưng cái xác hơi thở cũng không hỗn loạn chút nào. Mỗi tội sắc mặt thì đáng sợ quá, lông mày nhíu chặt lại tạo thành một rãnh sâu, lần đầu tiên Bách Lý Quyết Minh trông thấy dáng vẻ không cười đùa của hắn ta. Trước đó lúc bị cầm tù không thể thoát ra ngoài hắn vẫn có thể nói cười vui vẻ, mà giờ lại cau mày như thế. Xem ra là bị mùi xác chết làm cho choáng váng rồi, Bách Lý Quyết Minh nghĩ, lúc trở về thế nào cũng phải tắm cánh hoa ba ngày ba đêm mới thôi.
*Thể thuật: kỹ năng của cơ thể.
Thử cúi đầu một cái thì thấy ngay cái đầu to của nữ quỷ cổ dài xẹt qua dây xích, ả đang lẳng lặng tuần tra trên xà nhà. Y đang nghĩ rốt cuộc thì khi nào ả mới chịu rời đi đây thì âm thanh kẽo kẹt trong cái lỗ trên tường lại vang lên, thế mà nữ quỷ cổ dài lại không động đến thứ đồ đó, có vẻ như ả không có hứng thú với cái túi da đã nát bấy kia của Tạ Sầm Quan. Ả liên tục nhìn ngó khắp nơi, cứ như đang tìm bọn họ vậy.
Đang lúc buồn phiền, tiếng hít thở y bên tai bỗng trở nên dồn dập. Bách Lý Quyết Minh sửng sốt, vội nhìn cái xác trước mắt, mặt mày bọc dưới lớp băng vải ngo ngoe chuyển động, cái cằm mở ra đóng vào thể như đang cố gắng gồng sức để thoát khỏi sự trói buộc của đống băng. Không phải chứ, làm thế nào mà vật này lại có thể thức tỉnh được? Một tia sáng xẹt qua, gần như chạm đến lông mi của y. Tập trung nhìn kĩ thì phát hiện là châm bạc của Bùi Chân, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm về phía y. Bách Lý Quyết Minh không tiếng động nói câu cảm ơn, rồi cầm lấy cây châm đâm vào gáy cái xác.
Quả nhiên nó không còn động đậy nữa, nhưng chỉ ngay một lát sau, y đã nghe thấy một tiếng lách cách vang lên. Cúi đầu nhìn, hóa ra dây xích đã gỉ sắt không thể chịu được trọng lượng của hai người nên đứt gãy ngay chính giữa.
Cái ngày chết tiệt.
Bách Lý Quyết Minh thầm chửi bới trong lòng, ngay lập tức, cả người y rơi vào một khoảng không, sau đó nện xuống sàn nhà 'rầm rầm' cùng với cái xác ngàn mắt ôm trong tay. Ngay lúc tiếp đất Bách Lý Quyết Minh lật người ngồi nhổm dậy, còn chưa kịp nhìn nữ quỷ cổ dài ở đâu thì trông thấy châm bạc trên gáy cái xác ngàn mắt bị gãy nát do đập xuống sàn, băng vải trên mặt rớt ra, để lộ một khuôn mặt tươi cười.
Bách Lý Quyết Minh: "..."
Mí mắt của nó run run, có dấu hiệu sẽ mở. Không được nhìn vào mắt thứ này, Bách Lý Quyết Minh giật mình, lấy chân đá văng đầu nó làm cái gáy xoay lại, nhưng bên này hóa ra cũng là một gương mặt đang nhắm mắt. Hiện tại Bách Lý Quyết Minh mới phát hiện ra đầu nó không có tóc, ba tấm da trắng ởn được khâu bọc lại xung quanh, cái mặt vừa nhìn thấy cũng chỉ là giả.
Bùi Chân nhảy xuống theo, tay xách cổ áo y thúc giục: "Chạy mau!"
Nữ quỷ cổ dài hiển nhiên đã nghe thấy tiếng động, đầu ả vòng qua qua tầng tầng lớp lớp những cái xác ngàn mắt, cái cổ uốn lượn luồn lách như con sóng. Bách Lý Quyết Minh vừa muốn đứng dậy đã thấy cái mặt kia đột nhiên mở mắt, không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm Bách Lý Quyết Minh. Đó là cái nhìn chất chứa những oán độc và căm thù tột cùng, ánh mắt giao nhau trong chớp nhoáng đủ khiến Bách Lý Quyết Minh lạnh lẽo như thể đang nằm trên một tảng băng vậy.
Miệng nó khép rồi mở, tựa như đang thốt ra hai từ.
Bùi Chân túm lấy Bách Lý Quyết Minh quát lớn bên tai y: "Chạy đi!"
Không kịp nhìn rõ thi thể kia nói gì, ba người đã sóng vai chạy như điên trên hành lang. Vừa chạy vừa quay đầu lại, chỉ thấy cái đầu to của nữ quỷ đuổi tới cùng phần cổ uốn lượn trập trùng. Cầu thang cách quá xa, Mục Tri Thâm quyết định thật nhanh, xoay người nhảy qua hàng rào chắn sơn đỏ, giẫm lên mái ngói rồi nhảy xuống.
Bách Lý Quyết Minh hét lên: "Tách ra!"
Không cần y nói, Bùi Chân đã vịn lên một cái rào chắn khác xoay người nhảy xuống. Bách Lý Quyết Minh vận khởi linh lực, chỉ trong nháy mắt nơi bàn tay phải đã nóng cháy. Y rút đao Linh Tê ra, thân đao bị nung nóng khiến lưỡi đao rực lên ánh đỏ. Y chém một đường về phía cái đầu to cùng với phần cổ dài đang lao đến công kích, thế đao như biển núi nghiền nát vạn vật mà bổ xuống, xà ngang hay cột trụ, mọi nơi bị nhát đao này chém qua đều bị đổ gãy. Ánh đao mang theo ngọn lửa mãnh liệt, khói lửa bùng lên khắp xung quanh. Cổ và đầu của nữ quỷ cổ dài đã bị chặn lại, Bách Lý Quyết Minh nhanh chóng thu đao rồi quay người, đạp lên mảng tường vỡ nhảy xuống.
Gạch ngói run lên, ả đàn bà cổ dài giãy giụa từ bên trong trườn ra, đuổi theo cắn vào vạt áo của Bách Lý Quyết Minh. Y không ngờ mụ già yêu quái này lại nhanh thế, không kịp trở tay bám vào đấu củng[3] thế là rơi thẳng xuống. Tiếng gió vù vù thổi bên tai, y đang ở lầu bốn cách mặt đất phải mấy thước. Y nghĩ thế là xong đời rồi, cái thân thể này kiểu gì cũng ngã cho bại liệt mà xem. Bỗng nhiên tay được ai đó nắm lấy thật chặt, thân mình ngừng rơi, ngửa đầu lên nhìn thì hóa ra là Bùi Chân. Hắn ngồi xổm trên lớp mái ngói lầu ba, thở dài nhìn y.
[3] Đấu củng: là một yếu tố cấu trúc cấu tạo từ một bộ các khối gỗ (đấu) và các tay xà ngắn (củng) được cắt gọt sao cho khi chồng lên chúng sẽ đan cài vào nhau, tạo thành một khối thống nhất. Đây được coi là một trong những yếu tố quan trọng nhất trong kiến trúc truyền thống Á Đông.
"Tiền bối, lỡ người xảy ra chuyện, Tầm Vi cô nương biết phải làm sao?"
Bách Lý Quyết Minh bám lấy mái hiên bên cạnh, đáp lại: "Ta còn lâu mới xảy ra chuyện nhé." Y nhìn lên trên, vội vàng kêu, "Nhanh, mụ quỷ ấy lại đến nữa rồi."
Bùi Chân cũng không thèm nhìn, lật người xuống bên dưới mái hiên, đồng thời một tay bắt lấy đấu củng, đu đưa thân mình. Tam Muội Chân Hỏa bùng lên rất nhanh, các vụn gỗ đá bắt lửa rơi xuống không ngừng. Đầu và cổ của nữ quỷ cổ dài cũng bị thiêu đốt, nom như một con rồng lửa hung dữ. Rõ ràng Mục Tri Thâm ở gần ả ta hơn nhưng dường như ả chẳng có hứng thú nào với hắn, chỉ nhất quyết cắn chặt Bách Lý Quyết Minh và Bùi Chân không buông.
Tốc độ Bùi Chân rất nhanh, không hề kéo chân sau chút nào, bọn họ đung đưa hai cái rồi cuối cùng ngã xuống đất, Mục Tri Thâm đã đứng sẵn bên dưới chờ. Cả ba nhanh chóng chạy về phía cổng lớn, sau lưng "rầm" một tiếng, vừa quay đầu nhìn đã thấy cả người ả đàn bà cổ dài kia rơi xuống, cái cổ bốc cháy quằn quại trên đất chẳng khác gì một con rắn rực lửa dữ dội. Ả ta chống tay chống chân, nằm sấp bụng xuống đất, nom y hệt một con nhền nhện bò về phía bọn họ. Tay chân của con quỷ cái này cực nhanh, cái bóng như thể ảo ảnh khiến người ta không kịp nhìn rõ. Tình huống này thấy mà tê hết cả đầu, Bách Lý Quyết Minh vọt lẹ ra khỏi cổng miếu, quay người lại chém một nhát.
"Ông đây tiễn ngươi về Tây Thiên!"
Toàn bộ trại Âm Mộc sụp đổ, ầm ầm tựa sấm rền, hệt như một ngọn núi sập xuống. Lửa cháy hừng hực bốc lên, ả nữ quỷ bị vây khốn trong biển lửa, khuôn mặt vô cảm ấy nhìn y chằm chằm.
"Đừng vội nghỉ ngơi, chạy thêm chút nữa đi." Bùi Chân nói, "Tam Muội Chân Hỏa của người không thiêu chết ả ta được."
Sắc mặt Mục Tri Thâm lúc này vô cùng khó coi, hắn thấp giọng: "Chúng ta phải nhanh lên. Không có mưa thì chỉ lát nữa thôi cả khu rừng này sẽ bị cháy sạch."
Bây giờ Bách Lý Quyết Minh mới nhận ra rằng cơn mưa to từ khi họ tiến vào Quỷ Quốc nay đã ngừng rơi, khắp đồi núi bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng đỏ ửng. Ánh đỏ dường như phát ra từ tận sâu trong rừng rậm, nơi rực đỏ nhất là một tòa tháp sừng sững cao vút, phía chân trời xa xa hiện lên một bóng dáng đen như mực, góc mái hiên bay lên, nhìn từ xa thật giống một con rết khổng lồ.
Lửa đốt cháy rừng cây, nếu mượn theo sức gió vậy tốc độ ngọn lửa lan ra sẽ còn nhanh hơn loài báo lúc trốn chạy. Đến khi ấy, bọn họ không bị ả nữ quỷ cổ dài ăn thịt thì cũng sẽ bị lửa rừng thiêu chết. Cả ba không dám chậm trễ, cho dù giờ đây đã là nỏ mạnh hết đà vẫn liều mạng lên đường. Chạy tầm một canh giờ mới dám thả chậm lại chút, ngoảnh đầu đưa mắt nhìn lại, nơi đỉnh núi xa xa kia trại Âm Mộc đang bốc cháy ngùn ngụt, khói đen dày đặc bao phủ khắp bầu trời đỏ rực.
Đám cháy lớn như thế chắc hẳn là có thể vây khốn ả đàn bà cổ dài. Dù sao Mục Tri Thâm và Bùi Chân vẫn là cơ thể người phàm trần, sau cùng cũng không thể gắng gượng thêm được nữa. Ba người ai nấy đều nhếch nhác, đầu bù tóc rối. Mục Tri Thâm để trần nửa thân trên, còn tay phải của Bách Lý Quyết Minh giờ chỉ là đống xương cháy đen nhẻm, áo ngoài không còn, trên mặt và ngực thì dính vết máu của hung thi. Bùi Chân cũng chỉ còn lại tầng áo trong vốn đã bẩn thỉu không ra cái dạng gì, nhưng so ra vẫn khá hơn Mục Tri Thâm và Bách Lý Quyết Minh. Bọn họ ngồi xổm trên đường, giờ mà có người đi ngang qua khéo còn bố thí cho họ mấy đồng tiền ấy chứ.
Bùi Chân xé một mảnh vải buộc lên cây để nhận biết hướng gió, may thay không thổi về hướng bọn họ.
Hắn nói: "Thay phiên nhau quan sát tấm vải, một khi hướng gió thay đổi là chúng ta phải khởi hành ngay. Trước mắt nghỉ ngơi tạm nửa canh giờ đã."
"Được, các ngươi chợp mắt trước đi, để ta canh đầu tiên cho." Bách Lý Quyết Minh nói.
Mục Tri Thâm gật đầu, dịch đến dưới gốc cây tĩnh tọa, một lúc sau thì ngủ thiếp đi. Hắn cúi đầu, ánh sáng của khóa Liên Tâm trên vạt áo trước ngực vô cùng ảm đạm. Bách Lý Quyết Minh mạnh mẽ lấy lại tinh thần, trèo lên cây để canh gác. Trên cây tầm nhìn rộng hơn, nếu ả cổ dài kia đuổi tới cũng có thể sớm phát hiện.
Bùi Chân cũng leo lên, ngồi bên cạnh y.
"Ta muốn hỏi tiền bối một chuyện." Bùi Chân nhẹ nhàng nói. Ánh lửa đằng xa hắt lên gương mặt của hắn, bóng hắn đổ xuống cứ tựa như một mỹ nhân bên song cửa sổ vậy.
Sao người nào người nấy đều có chuyện muốn hỏi y vậy? Bộ y là Bách Hiểu Sinh[5] chắc? Bách Lý Quyết Minh có hơi cáu, hai mí mắt ríu hết cả lại, y rất muốn nói rằng nếu không ngủ được thì đổi cho ngươi gác đấy.
[5] Bách Hiểu Sinh: một người được cho là hiểu biết rộng trong võ lâm.
"Nếu Tầm Vi cô nương làm chuyện mà người không thích, người có ghét bỏ nàng không?"
Vấn đề này không đầu không đuôi, Bách Lý Quyết Minh muốn cạn lời luôn, thỏ con Tầm Vi kia nhát gan như vậy thì có thể làm được chuyện xấu gì chứ? Y ngửa đầu nhìn lên bầu trời, thật ra vấn đề này y đã từng nghĩ đến, nuôi trẻ nhỏ không phải dễ, còn rất nhiều việc phải nhọc lòng lo lắng, chăm sóc con bé ăn uống, rồi lại truyền dạy thuật pháp cho nó, mấy việc này nhìn thì tưởng phức tạp nhưng thật ra lại rất dễ. Quan trọng nhất chính là làm sao dạy nó nên người. Y thở dài: "Chỉ cần con bé không làm ra chuyện khiến lẽ trời khó dung thứ, vậy thì hết thảy đều dễ nói chuyện."
"Chuyện khiến lẽ trời khó dung..." Bùi Chân khẽ lặp lại.
"Ví dụ như..." Bách Lý Quyết Minh gãi gãi đầu, "Châu thai ám kết gì đó."
[6] Châu thai ám kết: tằng tịu với người khác rồi lén lút mang thai.
Bùi Chân: "..."
"Nếu thật muốn nuôi con nhỏ thì khó khăn lắm." Bách Lý Quyết Minh lắc đầu than thở, "Trước hết là không thể phá thai, với thân thể kia của Tầm Vi, phá thai nhất định sẽ gây tổn thương. Sau đó ta sẽ đi tìm thằng chó đã lừa mất sự trong sạch của Tầm Vi để tính sổ, nếu hắn đồng ý ở rể, ta đánh hắn một trận rồi thôi. Còn nếu hắn bỏ chạy, ta sẽ thu nhận đứa trẻ làm đồ tôn."
Bùi Chân chết lặng mất một lúc, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.
Bách Lý Quyết Minh nhìn hắn, nói: "Rốt cuộc cũng cười, ta nói ngươi này, từ lúc rời khỏi cái trại Âm Mộc là không cười nữa luôn. Sao nào, bị ả cổ dài kia dọa à?"
"Tiền bối cố ý chọc ta cười à?"
"Ai chọc ngươi," Bách Lý Quyết Minh nghiêm túc nói, "Ta đã cân nhắc những việc này từ khi Tầm Vi lên mười rồi. Tầm Vi vừa ngây thơ vừa tốt bụng, bên ngoài thì rặt một lũ đàn ông xấu xa, không chắc sẽ gặp phải chuyện phiền phức gì. Nếu Tầm Vi bỏ trốn theo trai thì ta phải làm sao, nuôi con người khác thì thế nào, lỡ có gả cho một gã bạc tình sủng thiếp diệt thê vậy ta nên giúp Tầm Vi chống lưng ra sao.... Ta nghĩ kỹ cả rồi, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo[7]."
[7] Nguyên văn là 未雨绸缪 Vị vũ trù mâu: tục ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là sửa nhà (buộc bằng lụa) trước khi mưa đến.
"Tiền bối..." Bùi Chân bật cười.
Bách Lý Quyết Minh tiếp tục nói không ngừng nghỉ, thế là kéo theo hàng đống vấn đề, chẳng hạn như Tầm Vi khó sinh thì thế nào? Tầm Vi vô sinh thì phải làm sao? Y còn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, không để ý tới Bùi Chân đã dựa lên đầu vai mình, mắt khẽ nhắm lại.
Phía trời xa rực lên ánh lửa đỏ, tiếng gió lặng lẽ vờn quanh, Bùi Chân xưa nay luôn ôn hòa nhã nhặn khéo léo, dù cho bị vây hãm trong trại quỷ cũng không làm mất đi phong thái, phải đến tận lúc này giữa mày mới lộ rõ vẻ mệt mỏi. Hắn nghĩ Tạ Sầm Quan nói không sai, sư tôn mới là thân phụ của hắn, sư tôn mới là người nhà của hắn. Quãng thời gian tám năm trên núi Bão Trần, người cùng hắn lớn lên chính là sư tôn, cũng chính sư tôn đã dạy hắn nên người. Hắn sẽ kính trọng, phụng dưỡng sư tôn, nhưng hắn sẽ không vì sư tôn mà đập ngói, cũng sẽ không bê linh cữu cho người.
Bởi vì hắn muốn ở bên sư tôn thật dài thật lâu.
Bách Lý Quyết Minh nói xong mới nhận ra Bùi Chân dựa vào vai y ngủ mất rồi. Thằng nhãi này thiếp đi mà lông mày vẫn cứ nhíu chặt. Tuổi còn trẻ như vậy, mới ngoài hai mươi, không biết trong lòng có chuyện gì mà cảm thấy tâm tư luôn nặng trĩu. Bách Lý Quyết Minh bất đắc dĩ đành thẳng lưng lên, để hắn dựa thoải mái hơn chút.
Y nhìn đỉnh núi đằng xa đang hừng hực ánh lửa, trong lòng cũng dần nặng nề.
Cái xác ba mặt vừa thức tỉnh kia nếu theo cách nghĩ thông thường hẳn là người của tộc Mã Tang, nói chuyện cũng phải bằng tiếng Mã Tang mới đúng. Nhưng Bách Lý Quyết Minh nhớ lại khẩu hình của nó, cứ cảm thấy không quá thích hợp, giống như là tiếng Hán hơn. Còn ba tấm da của nó nữa, Bách Lý Quyết Minh có thể chắc chắn rằng khi ấy khuôn mặt sau gáy đã mở mắt, nhưng một người sao có thể có đến ba khuôn mặt? Ba mặt, ba phân thân của Quỷ Mẫu, và ba sắc thái trên bức tượng người phụ nữ bằng vàng có mười một gương mặt, giữa chúng nhất định có mối liên hệ nào đó.
Hắn nhớ lại khẩu hình của cái xác ba mặt, khẽ khàng bắt chước theo nó:
"Tuyệt mật..."
Nó muốn nói bí mật gì đó cho y sao?
"Ký tên..."
"Tuyệt mệnh..."
Không đúng, tất cả đều không đúng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu làm y thảng thốt, lông tơ sau lưng dựng đứng.
Điều nó nói chính là:
"Quyết Minh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất