Chương 103
Vẻ mặt của Ứng Bất Thức trở nên quái gở, ông nhìn Bùi Chân, rồi lại nhìn Bách Lý Quyết Minh, sau đó nói: “Các ngươi đều biết người con gái này, chẳng những thế còn từng gặp mặt và nói chuyện nữa.”
Trong lòng Bùi Chân bỗng hiện lên một đáp án không tưởng tượng nổi, trong ánh mắt có vẻ kinh ngạc, “Chẳng lẽ…”
Thảo nào chỉ nghe thấy tiếng bước chân của một người, nếu là như vậy, mọi chuyện càng trở nên quỷ dị hơn.
Bách Lý Quyết Minh không hiểu gì hết, “Rốt cuộc là ai? Các ngươi nói chuyện đừng úp úp mở mở được không, ta ghét nhất mấy đứa cố làm ra vẻ huyền bí đấy, nói rõ ra hết cho ông.”
Ứng Bất Thức hít một hơi, sau đó nói: “Là Mục Quan Quan.”
Bách Lý Quyết Minh mở to hai mắt, “Con bé đó sao lại chạy theo Tạ Sầm Quan đến Tây Nan Đà chứ?”
Sắc mặt của Ứng Bất Thức càng quái gở hơn, “Ngươi không biết Mục Quan Quan là ai ư?”
“Ta biết chứ, là em họ của Mục Tri Thâm, là một con bé rất lanh lợi.” Bách Lý Quyết Minh đầy thắc mắc, “Vì sao khóa Liên Tâm lại không có tiếng bước chân của nàng ấy? Nàng ấy ăn no rửng mỡ đi theo Tạ Sầm Quan đến Tây Nan Đà làm gì, hay là thằng ngu Tạ Sầm Quan kia bắt cóc nàng ấy?”
Bầu không khí chìm vào im lặng, ngay cả quỷ hầu cũng im thin thít. Cái này thực sự rất là khó giải thích, huống hồ hôm trước Bách Lý Quyết Minh còn rêu rao khắp nơi là y muốn cưới Mục Quan Quan. Nếu y biết Mục Quan Quan chính là Tạ Sầm Quan, e là y sẽ đào hố chôn mình thêm lần nữa mất.
Cuối cùng ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Bùi Chân, trông cậy hắn giải thích. Bùi Chân không biết làm sao, đành ho nhẹ hai tiếng, nói: “Chỉ có tiếng bước chân của một người, nhưng lại có giọng của hai người, lời giải thích hợp nhất là giọng nói ấy đều là do một người nói ra.”
“Hả?” Bách Lý Quyết Minh nghe không hiểu.
Bùi Chân thở dài, đỡ trán nói: “Tiền bối, Tạ Sầm Quan và Mục Quan Quan vốn là một người. Lúc đầu ta định nói cho người biết, nhưng thật sự không biết phải mở miệng thế nào. Hồi giữa tháng bảy ta liên minh với quỷ thôn Li Thủy bao vây tiễu trừ núi Thiên Đô, muốn nhân loạn lạc trộm tim hoa sen sáu cánh. Tạ Sầm Quan đục nước béo cò dùng thân phận Mục Quan Quan vào Tông môn, nhân lúc ấy vào mười tám tầng ngục trộm Cửu Tử Ách, bị nhị cô nương và Mục đại lang quân ngăn cản. Tạ Sầm Quan am hiểu thuật dịch dung, khẩu kỹ cũng vô cùng lợi hại, nên tiền bối mới mắc mưu ông ấy.”
Từng chữ của Bùi Chân Bách Lý Quyết Minh đều hiểu, nhưng gom lại thành lời thì y không hiểu gì cả.
“Cái quái gì vậy?” Bách Lý Quyết Minh không thể tin nổi, “Ngươi nói lại lần nữa cho ta nghe xem nào.”
“Lão tiền bối, ngài bị lãng tai hả?” Ứng Bất Thức mất kiên nhẫn, “Ý của Sư lang quân chính là Tạ Sầm Quan là Mục Quan Quan!”
Tựa như một tia chớp giáng xuống đỉnh đầu, bổ cho Bách Lý Quyết Minh sững sờ tại chỗ. Y cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như thể bị sấm sét bổ cho chia năm xẻ bảy, não văng tung tóe không sót lại thứ gì. Cô bé xinh đẹp với đôi mắt sáng rực mặc áo vàng tơ ở núi Thiên Đô trong trí nhớ kia chậm rãi hợp nhất với người đàn ông giảo hoạt thiếu đòn cà lơ phất phơ ở Quỷ Quốc. Y quá đỗi kinh ngạc, đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Chẳng trách Mục Quan Quan mới vừa vào sơn môn, leo tường tình cờ gặp phải Bách Lý Quyết Minh mà không hề sợ hãi chút nào, còn vây quanh Bách Lý Quyết Minh gọi sư huynh này sư huynh nọ, rõ là tên khốn này cố ý. Bách Lý Quyết Minh xem nàng ta như một cô bé mới vừa vào đời, có vài phần giống Tầm Vi, còn nhiều lần giải vây giúp nàng. Bây giờ ngẫm lại, không chừng trong lòng tên khốn đó còn cười nhạo Bách Lý Quyết Minh đấy!
Bách Lý Quyết Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đùa ông mày à?”
Giông tố sắp sửa ập đến giữa mi tâm y, mây đen bao trùm lấy gương mặt, cả người toàn là tà khí cuồn cuộn. Một con quỷ mà nổi điên quả thực khiến người ta kinh hãi, đặc biệt con quỷ này còn là Bách Lý Quyết Minh. Ứng Bất Thức đổ mồ hôi nhìn y, cố lấy can đảm nói: “Đâu phải ngài không biết, tính tình ông chủ của ta là như vậy đó, cũng không phải là ngài ấy cố ý đâu. Ngài nể tình ngài ấy là cha ruột của Tầm Vi cô nương, tha cho ngài ấy lần này đi! Không thì ngài đích thân đến Tây Nan Đà bắt ngài ấy về, lúc đó ngài muốn xử trí ngài ấy thế nào thì tùy.”
Bách Lý Quyết Minh cười khẩy, “Tầm Vi nào có người cha bất nam bất nữ như vậy, đường đường là một thằng đàn ông, lại đi giả dạng thành cô nương làm gì? Ta thấy hắn ta đây là thành quỷ rồi, nên không thèm làm người nữa phải không. Nếu đã đến Tây Nan Đà thì vĩnh viễn cũng đừng về nữa! Nếu hắn dám quay về, ta cắt c* hắn, cho hắn chân chính làm một cô nương luôn.”
Ứng Bất Thức bất giác nhìn về phía Bùi Chân, cái tên đàn ông cũng thích giả nữ kia đang bình tĩnh ngồi trên ghế bành, bưng chung trà với vẻ mặt không hề biến sắc, bất động như núi.
“Tiền bối chớ có nổi quạu, bây giờ không phải là lúc để tức giận đâu.” Bùi Chân đặt chung trà xuống, rũ mi trầm ngâm, “Vì sao Tạ Sầm Quan lại dùng hai giọng nói khác nhau tự đối thoại với mình chứ?”
Bách Lý Quyết Minh cũng không hiểu, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng kia là cánh tay y nổi da gà da vịt. Một mình Tạ Sầm Quan tiến vào Tây Nan Đà, đi giữa rừng rậm tối om, thỉnh thoảng dùng hai giọng nói đối thoại nhau, giống như trong cơ thể hắn thực sự có hai người song song tồn tại vậy. Hơn nữa đối thoại này còn liên tục lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác, nghĩ thoáng qua thôi đã thấy vô cùng quái dị.
Phù văn trên khóa Liên Tâm vẫn đang nhấp nháy, chứng tỏ nội dung ghi chép trên đó vẫn chưa hoàn thành. Tạ Sầm Quan lặp lại điều tương tự một lần nữa, sau đó chìm vào im lặng kéo dài, giữa sự im ắng chỉ có tiếng bước chân ‘cộp’ ‘cộp’. Ước tính thời gian thì có lẽ ông ta đã đi được ba dặm. Suốt nửa canh giờ đó, mọi người cũng im lặng nghe tiếng bước chân của Tạ Sầm Quan. Cuối cùng ngay cả tiếng bước chân cũng ngừng hẳn, mọi âm thanh trong khóa Liên Tâm đều im bặt. Không có tiếng côn trùng râm ran hay chim hót, ngay cả tiếng nước chảy róc rách ban nãy nghe thấy cũng không còn nữa, không ai biết Tạ Sầm Quan đang dừng lại ở nơi nào, và đang làm những gì.
Có lẽ Tạ Sầm Quan đã vứt khóa Liên Tâm đi, cho nên sau đó không nghe thấy âm thanh gì nữa. Bách Lý Quyết Minh chờ đến mức mất kiên nhẫn.
“Đằng sau hết âm thanh rồi.” Ứng Bất Thức nhỏ giọng nhắc nhở.
Nhưng Bùi Chân vẫn cố chấp nghe tiếp, tiếng động bên trong khóa Liên Tâm quá nhỏ, xung quanh không ai dám lên tiếng, tránh át đi bất kỳ manh mối tiếng động nào. Phù văn chậm rãi xoay tròn, mọi người nhìn chằm chằm vầng sáng nhấp nháy trên ổ khóa, không muốn bỏ sót bất kỳ âm thanh nào. Nhưng phù văn xoay chuyển suốt một nén nhang, tận đến khi vầng sáng ổ khóa Liên Tâm biến mất, phù văn ngừng xoay, bên trong quả thực không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Bách Lý Quyết Minh rất thất vọng, nghịch khóa Liên Tâm hồi lâu mà vẫn không tìm được manh mối gì cả.
Sắc mặt của Bùi Chân nghiêm trọng, đôi mày đẹp đẽ chau lại. Hắn cụp mắt nhìn khóa Liên Tâm kia, hàng mi dài cong cong che khuất đôi mắt. Tạ Sầm Quan, cái tên này với hắn mà nói vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ. Hắn chưa bao giờ thực sự hiểu rõ về người đàn ông này, và đối với hắn, “Cha” là một gì đó xa vời. Khi còn bé lúc mẹ và bà kể về “Cha”, tựa như đang kể về một truyền thuyết anh hùng thời xa xưa. Trong sử thi dài và trang nghiêm về dòng nguồn Tạ thị, Tạ Sầm Quan là vị anh hùng hiển hách nhất, mà Tạ Tầm Vi hắn là đứa con trai duy nhất của ông.
Hắn rất tự hào vì điều đó, hắn từng hy vọng “Cha” sẽ trở về như hi vọng thần tiên hiển linh. Cho đến khi Tạ gia diệt môn, cho đến khi sư tôn nắm tay hắn, hắn mới từ bỏ người đàn ông chỉ tồn tại trong ký ức của mẹ và bà.
Năm hai mươi hai tuổi, cuối cùng hắn cũng gặp được cái người được gọi là “Cha”, nhưng người đàn ông này không phải chi lan ngọc thụ trong lời kể của mẹ, ông ta là một con quỷ quái gở thích làm càn. Thậm chí ông ta đã quay về nhân gian từ sớm, chỉ là chưa từng gặp mặt con mình lấy một lần.
Nực cười làm sao, Bùi Chân nở một nụ cười trào phúng, hắn phải đi cứu Tạ Sầm Quan sao? Hắn cũng không phải là hạng chính nhân quân tử gì, càng không phải là hiếu tử hiền tôn nằm băng cầu cá chép[1]. Tạ Sầm Quan lợi dụng sư tôn nuôi con trai ruột của mình, từ đó về sau làm một ông chủ phủi tay vạn sự đại cát. Tại sao hắn phải mạo hiểm mất cả sư tôn để cứu người đàn ông nực cười này?
[1] Nằm băng cầu cá chép: là một thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ lòng hiếu thảo và sự chịu đựng gian khổ. (baidu)
Bùi Chân giơ tay, định gọi quỷ hầu đuổi khách, song Ứng Bất Thức cười nịnh nọt, muốn thuyết phục Bách Lý Quyết Minh đến Tây Nan Đà cứu người. Dù Tạ Tầm Vi có giỏi đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là người trần mắt thịt. Nếu Bách Lý Quyết Minh chịu ra tay tương trợ, khả năng Tạ Sầm Quan được cứu sẽ lớn hơn nhiều.
Đúng lúc này, khóa Liên Tâm trong tay Bách Lý Quyết Minh lập lòe lần nữa. Con ngươi của mọi người co rụt lại, ổ khóa tự động nhấp nháy, chứng tỏ Tạ Sầm Quan cách xa nghìn dặm đang gọi chiếc khóa Liên Tâm này.
Ứng Bất Thức nhào tới, run tay mở ổ khóa ra.
Bọn họ nghe thấy tiếng thở hổn hển, là một người ở đầu kia khóa Liên Tâm đang thở hồng hộc, giống như đã sức cùng lực kiệt. Kèm theo đó là vô số âm thanh kỳ quái ở xa xa, ‘sàn sạt’ ‘sàn sạt’, giống như có thứ gì đó đang bò trên thảm cỏ.
Tạ Sầm Quan gặp phải chuyện gì rồi? Bây giờ còn tỉnh không? Rốt cuộc ông ta đang ở đâu?
Dẫu có chán ghét, dẫu cho không muốn nói một lời nào nữa. Bùi Chân chống bàn, đốt ngón tay gồng đến mức trắng bệch, cuối cùng không nhịn nữa, thấp giọng gọi: “Tạ Sầm Quan!”
Bách Lý Quyết Minh ở bên cạnh cũng kêu: “Đồ ngu kia, ngươi sao rồi? Còn sống thì sủa một tiếng, mẹ nó suốt ngày cứ tìm đường chết, có xứng làm cha Tầm Vi không!”
Mất liên lạc suốt sáu ngày, rốt cuộc khóa Liên Tâm cũng truyền ra lời hồi đáp của Tạ Sầm Quan. Dường như ông cười hai tiếng, giọng rất khàn, giống như có nhiều hạt cát mắc kẹt trong cổ họng.
Ông nói: “Bách Lý tiền bối, đừng để Tầm Vi đến cứu ta.”
Vừa dứt lời, không để bất cứ ai kịp hỏi câu nào, ổ khóa vụt tắt, mọi thứ lại quay về im lặng.
— — —
Trong lòng Bùi Chân bỗng hiện lên một đáp án không tưởng tượng nổi, trong ánh mắt có vẻ kinh ngạc, “Chẳng lẽ…”
Thảo nào chỉ nghe thấy tiếng bước chân của một người, nếu là như vậy, mọi chuyện càng trở nên quỷ dị hơn.
Bách Lý Quyết Minh không hiểu gì hết, “Rốt cuộc là ai? Các ngươi nói chuyện đừng úp úp mở mở được không, ta ghét nhất mấy đứa cố làm ra vẻ huyền bí đấy, nói rõ ra hết cho ông.”
Ứng Bất Thức hít một hơi, sau đó nói: “Là Mục Quan Quan.”
Bách Lý Quyết Minh mở to hai mắt, “Con bé đó sao lại chạy theo Tạ Sầm Quan đến Tây Nan Đà chứ?”
Sắc mặt của Ứng Bất Thức càng quái gở hơn, “Ngươi không biết Mục Quan Quan là ai ư?”
“Ta biết chứ, là em họ của Mục Tri Thâm, là một con bé rất lanh lợi.” Bách Lý Quyết Minh đầy thắc mắc, “Vì sao khóa Liên Tâm lại không có tiếng bước chân của nàng ấy? Nàng ấy ăn no rửng mỡ đi theo Tạ Sầm Quan đến Tây Nan Đà làm gì, hay là thằng ngu Tạ Sầm Quan kia bắt cóc nàng ấy?”
Bầu không khí chìm vào im lặng, ngay cả quỷ hầu cũng im thin thít. Cái này thực sự rất là khó giải thích, huống hồ hôm trước Bách Lý Quyết Minh còn rêu rao khắp nơi là y muốn cưới Mục Quan Quan. Nếu y biết Mục Quan Quan chính là Tạ Sầm Quan, e là y sẽ đào hố chôn mình thêm lần nữa mất.
Cuối cùng ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Bùi Chân, trông cậy hắn giải thích. Bùi Chân không biết làm sao, đành ho nhẹ hai tiếng, nói: “Chỉ có tiếng bước chân của một người, nhưng lại có giọng của hai người, lời giải thích hợp nhất là giọng nói ấy đều là do một người nói ra.”
“Hả?” Bách Lý Quyết Minh nghe không hiểu.
Bùi Chân thở dài, đỡ trán nói: “Tiền bối, Tạ Sầm Quan và Mục Quan Quan vốn là một người. Lúc đầu ta định nói cho người biết, nhưng thật sự không biết phải mở miệng thế nào. Hồi giữa tháng bảy ta liên minh với quỷ thôn Li Thủy bao vây tiễu trừ núi Thiên Đô, muốn nhân loạn lạc trộm tim hoa sen sáu cánh. Tạ Sầm Quan đục nước béo cò dùng thân phận Mục Quan Quan vào Tông môn, nhân lúc ấy vào mười tám tầng ngục trộm Cửu Tử Ách, bị nhị cô nương và Mục đại lang quân ngăn cản. Tạ Sầm Quan am hiểu thuật dịch dung, khẩu kỹ cũng vô cùng lợi hại, nên tiền bối mới mắc mưu ông ấy.”
Từng chữ của Bùi Chân Bách Lý Quyết Minh đều hiểu, nhưng gom lại thành lời thì y không hiểu gì cả.
“Cái quái gì vậy?” Bách Lý Quyết Minh không thể tin nổi, “Ngươi nói lại lần nữa cho ta nghe xem nào.”
“Lão tiền bối, ngài bị lãng tai hả?” Ứng Bất Thức mất kiên nhẫn, “Ý của Sư lang quân chính là Tạ Sầm Quan là Mục Quan Quan!”
Tựa như một tia chớp giáng xuống đỉnh đầu, bổ cho Bách Lý Quyết Minh sững sờ tại chỗ. Y cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như thể bị sấm sét bổ cho chia năm xẻ bảy, não văng tung tóe không sót lại thứ gì. Cô bé xinh đẹp với đôi mắt sáng rực mặc áo vàng tơ ở núi Thiên Đô trong trí nhớ kia chậm rãi hợp nhất với người đàn ông giảo hoạt thiếu đòn cà lơ phất phơ ở Quỷ Quốc. Y quá đỗi kinh ngạc, đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Chẳng trách Mục Quan Quan mới vừa vào sơn môn, leo tường tình cờ gặp phải Bách Lý Quyết Minh mà không hề sợ hãi chút nào, còn vây quanh Bách Lý Quyết Minh gọi sư huynh này sư huynh nọ, rõ là tên khốn này cố ý. Bách Lý Quyết Minh xem nàng ta như một cô bé mới vừa vào đời, có vài phần giống Tầm Vi, còn nhiều lần giải vây giúp nàng. Bây giờ ngẫm lại, không chừng trong lòng tên khốn đó còn cười nhạo Bách Lý Quyết Minh đấy!
Bách Lý Quyết Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đùa ông mày à?”
Giông tố sắp sửa ập đến giữa mi tâm y, mây đen bao trùm lấy gương mặt, cả người toàn là tà khí cuồn cuộn. Một con quỷ mà nổi điên quả thực khiến người ta kinh hãi, đặc biệt con quỷ này còn là Bách Lý Quyết Minh. Ứng Bất Thức đổ mồ hôi nhìn y, cố lấy can đảm nói: “Đâu phải ngài không biết, tính tình ông chủ của ta là như vậy đó, cũng không phải là ngài ấy cố ý đâu. Ngài nể tình ngài ấy là cha ruột của Tầm Vi cô nương, tha cho ngài ấy lần này đi! Không thì ngài đích thân đến Tây Nan Đà bắt ngài ấy về, lúc đó ngài muốn xử trí ngài ấy thế nào thì tùy.”
Bách Lý Quyết Minh cười khẩy, “Tầm Vi nào có người cha bất nam bất nữ như vậy, đường đường là một thằng đàn ông, lại đi giả dạng thành cô nương làm gì? Ta thấy hắn ta đây là thành quỷ rồi, nên không thèm làm người nữa phải không. Nếu đã đến Tây Nan Đà thì vĩnh viễn cũng đừng về nữa! Nếu hắn dám quay về, ta cắt c* hắn, cho hắn chân chính làm một cô nương luôn.”
Ứng Bất Thức bất giác nhìn về phía Bùi Chân, cái tên đàn ông cũng thích giả nữ kia đang bình tĩnh ngồi trên ghế bành, bưng chung trà với vẻ mặt không hề biến sắc, bất động như núi.
“Tiền bối chớ có nổi quạu, bây giờ không phải là lúc để tức giận đâu.” Bùi Chân đặt chung trà xuống, rũ mi trầm ngâm, “Vì sao Tạ Sầm Quan lại dùng hai giọng nói khác nhau tự đối thoại với mình chứ?”
Bách Lý Quyết Minh cũng không hiểu, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng kia là cánh tay y nổi da gà da vịt. Một mình Tạ Sầm Quan tiến vào Tây Nan Đà, đi giữa rừng rậm tối om, thỉnh thoảng dùng hai giọng nói đối thoại nhau, giống như trong cơ thể hắn thực sự có hai người song song tồn tại vậy. Hơn nữa đối thoại này còn liên tục lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác, nghĩ thoáng qua thôi đã thấy vô cùng quái dị.
Phù văn trên khóa Liên Tâm vẫn đang nhấp nháy, chứng tỏ nội dung ghi chép trên đó vẫn chưa hoàn thành. Tạ Sầm Quan lặp lại điều tương tự một lần nữa, sau đó chìm vào im lặng kéo dài, giữa sự im ắng chỉ có tiếng bước chân ‘cộp’ ‘cộp’. Ước tính thời gian thì có lẽ ông ta đã đi được ba dặm. Suốt nửa canh giờ đó, mọi người cũng im lặng nghe tiếng bước chân của Tạ Sầm Quan. Cuối cùng ngay cả tiếng bước chân cũng ngừng hẳn, mọi âm thanh trong khóa Liên Tâm đều im bặt. Không có tiếng côn trùng râm ran hay chim hót, ngay cả tiếng nước chảy róc rách ban nãy nghe thấy cũng không còn nữa, không ai biết Tạ Sầm Quan đang dừng lại ở nơi nào, và đang làm những gì.
Có lẽ Tạ Sầm Quan đã vứt khóa Liên Tâm đi, cho nên sau đó không nghe thấy âm thanh gì nữa. Bách Lý Quyết Minh chờ đến mức mất kiên nhẫn.
“Đằng sau hết âm thanh rồi.” Ứng Bất Thức nhỏ giọng nhắc nhở.
Nhưng Bùi Chân vẫn cố chấp nghe tiếp, tiếng động bên trong khóa Liên Tâm quá nhỏ, xung quanh không ai dám lên tiếng, tránh át đi bất kỳ manh mối tiếng động nào. Phù văn chậm rãi xoay tròn, mọi người nhìn chằm chằm vầng sáng nhấp nháy trên ổ khóa, không muốn bỏ sót bất kỳ âm thanh nào. Nhưng phù văn xoay chuyển suốt một nén nhang, tận đến khi vầng sáng ổ khóa Liên Tâm biến mất, phù văn ngừng xoay, bên trong quả thực không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Bách Lý Quyết Minh rất thất vọng, nghịch khóa Liên Tâm hồi lâu mà vẫn không tìm được manh mối gì cả.
Sắc mặt của Bùi Chân nghiêm trọng, đôi mày đẹp đẽ chau lại. Hắn cụp mắt nhìn khóa Liên Tâm kia, hàng mi dài cong cong che khuất đôi mắt. Tạ Sầm Quan, cái tên này với hắn mà nói vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ. Hắn chưa bao giờ thực sự hiểu rõ về người đàn ông này, và đối với hắn, “Cha” là một gì đó xa vời. Khi còn bé lúc mẹ và bà kể về “Cha”, tựa như đang kể về một truyền thuyết anh hùng thời xa xưa. Trong sử thi dài và trang nghiêm về dòng nguồn Tạ thị, Tạ Sầm Quan là vị anh hùng hiển hách nhất, mà Tạ Tầm Vi hắn là đứa con trai duy nhất của ông.
Hắn rất tự hào vì điều đó, hắn từng hy vọng “Cha” sẽ trở về như hi vọng thần tiên hiển linh. Cho đến khi Tạ gia diệt môn, cho đến khi sư tôn nắm tay hắn, hắn mới từ bỏ người đàn ông chỉ tồn tại trong ký ức của mẹ và bà.
Năm hai mươi hai tuổi, cuối cùng hắn cũng gặp được cái người được gọi là “Cha”, nhưng người đàn ông này không phải chi lan ngọc thụ trong lời kể của mẹ, ông ta là một con quỷ quái gở thích làm càn. Thậm chí ông ta đã quay về nhân gian từ sớm, chỉ là chưa từng gặp mặt con mình lấy một lần.
Nực cười làm sao, Bùi Chân nở một nụ cười trào phúng, hắn phải đi cứu Tạ Sầm Quan sao? Hắn cũng không phải là hạng chính nhân quân tử gì, càng không phải là hiếu tử hiền tôn nằm băng cầu cá chép[1]. Tạ Sầm Quan lợi dụng sư tôn nuôi con trai ruột của mình, từ đó về sau làm một ông chủ phủi tay vạn sự đại cát. Tại sao hắn phải mạo hiểm mất cả sư tôn để cứu người đàn ông nực cười này?
[1] Nằm băng cầu cá chép: là một thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ lòng hiếu thảo và sự chịu đựng gian khổ. (baidu)
Bùi Chân giơ tay, định gọi quỷ hầu đuổi khách, song Ứng Bất Thức cười nịnh nọt, muốn thuyết phục Bách Lý Quyết Minh đến Tây Nan Đà cứu người. Dù Tạ Tầm Vi có giỏi đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là người trần mắt thịt. Nếu Bách Lý Quyết Minh chịu ra tay tương trợ, khả năng Tạ Sầm Quan được cứu sẽ lớn hơn nhiều.
Đúng lúc này, khóa Liên Tâm trong tay Bách Lý Quyết Minh lập lòe lần nữa. Con ngươi của mọi người co rụt lại, ổ khóa tự động nhấp nháy, chứng tỏ Tạ Sầm Quan cách xa nghìn dặm đang gọi chiếc khóa Liên Tâm này.
Ứng Bất Thức nhào tới, run tay mở ổ khóa ra.
Bọn họ nghe thấy tiếng thở hổn hển, là một người ở đầu kia khóa Liên Tâm đang thở hồng hộc, giống như đã sức cùng lực kiệt. Kèm theo đó là vô số âm thanh kỳ quái ở xa xa, ‘sàn sạt’ ‘sàn sạt’, giống như có thứ gì đó đang bò trên thảm cỏ.
Tạ Sầm Quan gặp phải chuyện gì rồi? Bây giờ còn tỉnh không? Rốt cuộc ông ta đang ở đâu?
Dẫu có chán ghét, dẫu cho không muốn nói một lời nào nữa. Bùi Chân chống bàn, đốt ngón tay gồng đến mức trắng bệch, cuối cùng không nhịn nữa, thấp giọng gọi: “Tạ Sầm Quan!”
Bách Lý Quyết Minh ở bên cạnh cũng kêu: “Đồ ngu kia, ngươi sao rồi? Còn sống thì sủa một tiếng, mẹ nó suốt ngày cứ tìm đường chết, có xứng làm cha Tầm Vi không!”
Mất liên lạc suốt sáu ngày, rốt cuộc khóa Liên Tâm cũng truyền ra lời hồi đáp của Tạ Sầm Quan. Dường như ông cười hai tiếng, giọng rất khàn, giống như có nhiều hạt cát mắc kẹt trong cổ họng.
Ông nói: “Bách Lý tiền bối, đừng để Tầm Vi đến cứu ta.”
Vừa dứt lời, không để bất cứ ai kịp hỏi câu nào, ổ khóa vụt tắt, mọi thứ lại quay về im lặng.
— — —
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất