Chương 55
Nói là khôi phục ký ức cũng không chính xác, đó giống như là một cái đèn kéo quân về cuộc đời hơn.
Năm bốn tuổi, mẹ tôi dẫn tôi vào cửa hàng nhạc cụ, mua cây Cello tỉ lệ 1/10 cho trẻ em đầu tiên, sau đó tôi liền kết duyên hoàn toàn với đàn Cello. Nó trở thành sở thích của tôi, cũng trở thành nghề nghiệp của tôi.
Năm tám tuổi, gia đình gặp biến cố lớn. Nếu nói trước tám tuổi, cuộc đời của tôi là mẹ hiền cha nghiêm, cả nhà hạnh phúc, vậy thì sau tám tuổi là sự sụp đổ hoàn toàn.
Vẫn còn nhớ ngày đó, sau khi ăn tối xong, tôi đang làm bài tập thì đột nhiên điện thoại bàn trong nhà vang lên. Mẹ tôi nhận, nghe mấy phút rồi chưa nói gì với tôi mà đã vội vàng mang cái bụng lớn ra cửa, trên lò thậm chí còn đang hầm canh bổ chuẩn bị cho bố tôi.
Tôi tự làm bài tập xong nhưng vì ở một mình nên sợ hãi không ngủ được, bèn bật hết đèn trong nhà lên, ngủ ở trong phòng khách với tiếng TV chờ bố mẹ về nhà.
Đại khái đến lúc trời vừa rạng sáng, mẹ tôi mới kéo lê cơ thể mệt mỏi vào nhà.
Tôi nghe thấy tiếng động, dụi mắt đứng dậy từ trên ghế sô pha, trên màn hình TV đang hiện dòng chữ “Cảm ơn đã đón xem”. Mẹ tôi trông như du hồn buông chìa khoá xuống, ngồi xuống cái ghế sô pha đối diện tôi, khuôn mặt như già đi mười tuổi chỉ trong vòng mấy canh giờ ngắn ngủi.
Bà khom lưng, ngây người nhìn chằm chằm vào bàn trà. Ngoại trừ ngực vẫn phập phồng ra, bà thậm chí còn không nháy mắt.
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng bà như vậy ít nhiều gì cũng làm tôi hơi hoảng sợ. Tôi leo xuống ghế sô pha, cẩn thận lại gần, hỏi bà sao thế.
Bà chậm chạp ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn tôi thật lâu rồi dang tay ôm tôi vào trong ngực, từ khóc rấm rứt đến mặc kệ tất cả mà gào khóc. Tôi lớn đến tám tuổi rồi mà đó vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bà khóc đến thế.
Tôi nhớ mãi khoảnh khắc mẹ tôi bị đẩy vào trong phòng sinh sản, tôi ngồi một mình ở hành lang bệnh viện vắng vẻ. Sự cô độc, sợ hãi đó đánh vào trong đáy lòng cảm giác “lạnh lẽo”, mà khi đó thậm chí còn là mùa hè.
Mấy năm sau, mẹ tôi tìm hết cách để nuôi tôi và em gái, vào thời điểm liều lĩnh nhất còn một mình làm mấy công việc, mệt đến mức đang nấu cơm vẫn ngủ gật được.
Để tạo điều kiện cho tôi học Cello, cho em gái học khiêu vũ, mẹ hoàn toàn từ bỏ cuộc sống của mình, cả ngày chỉ luồn cúi trên con đường kiếm tiền, ngày qua ngày đi sớm về tối. Áp lực cuộc sống đã hủy hoại bà, khiến bà không có cả thời gian để thở dốc. Bà quả thật rất yêu chúng tôi, nhưng cũng bị chúng tôi làm cho liên lụy rất thê thảm.
Tôi đã từng nghĩ, sau này bà tin vào đạo hẳn cũng là vì bà cần một cái “cột chống đỡ”, nếu không cuộc sống vô vọng như thế này, thực sự rất khó để bà có thể tiếp tục cố gắng.
Năm mười lăm tuổi, tôi nghe theo sự sắp xếp của mẹ, thuận lợi thi vào Hồng Cao, trở thành một trong những học sinh lớp 10 đông đảo.
Trường học rất tốt, cách nhà tôi mấy trạm xe buýt, không quá xa, chỉ là ngay bên cạnh có một trường cao đẳng nghề tiếng tăm không được tốt lắm. Vì thế mẹ tôi hơi lo lắng, còn đặc biệt cảnh cáo tôi, bảo tôi cách xa những người đó một chút, đừng để bị làm hư.
“Mấy thằng đó thích đánh nhau sinh sự, suốt ngày lưu manh ngậm thuốc trong miệng, không phải là “học sinh”. Học sinh nào mà không lo học hành, chỉ đi học đòi làm lưu manh? Quý Ninh, con tuyệt đối không được làm bạn với những loại người thế này, biết chưa?”
Mẹ tôi bảo tôi làm như thế. Tôi đồng ý ngoài miệng nhưng trong lòng lại cảm thấy bà đang làm quá. Dù cho tôi có muốn hư hỏng thì sao có thể tiếp xúc với loại người này được? Hồng Cao quản lý nghiêm như vậy, bình thường vào trong cổng trường rồi, chưa tan học thì đừng hòng ra ngoài, chẳng lẽ người ta còn đặc biệt leo tường vào làm bạn với tôi sao?
Khóe mắt dán băng dán cá nhân, khóe miệng một cục máu bầm, Nhiễm Thanh Trang hạ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không nghiêm túc dựa vào vách tường. Người đi ngang qua cửa phòng làm việc sẽ không nhịn được mà liếc nhìn hắn một cái nhưng hắn không thèm để ý chút nào, từ đầu đến cuối chỉ giữ một tư thế, vẻ mặt buồn ngủ.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trong đầu tôi bất giác hiện lên lời nói của mẹ. Hẳn đây là loại người không bao giờ được làm bạn cùng trong lời của bà chăng?
“Cậu ta lại đánh nhau với học sinh ở Nam Chức à?”
Thu tầm mắt lại, tôi tiếp tục đi về phía trước, khi đi ngang qua hai nữ sinh thì vừa khéo nghe thấy bọn họ nói chuyện liên quan đến Nhiễm Thanh Trang.
“Thầy Lưu sắp đau đầu đến chết rồi. Hình như trong nhà cậu ta chỉ có một người bà, cũng không quản lý được cậu ta.”
“Trông cậu ta hung dữ quá. Sau này không có chuyện gì thì cứ tránh xa cậu ta một chút, ai biết cậu ta có đột nhiên lên cơn biến thành một kẻ cuồng bạo lực không?”
“Tớ thấy cậu ta vào nhầm trường thật rồi, hẳn phải vào trường bên cạnh mới đúng.”
“Vậy chắc điểm cậu ta cao lắm, nếu không thì thầy Lưu cũng sẽ không nhức đầu…”
Tôi rẽ ở một chỗ rẽ, mỗi người một ngả với các cô ấy, cách càng lúc càng xa.
Chưa qua mấy ngày, tôi đang nhìn xuống từ cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy cái tên “hung dữ”, không biết lúc “sẽ lên cơn” “cuồng bạo lực” lúc nào đang cầm cây chổi “chơi kéo co” với một con chó đen nhỏ.
Vừa nhìn đã nhìn đến hết cả một học kì.
Không thể nói rõ là bắt đầu từ lúc nào, có lẽ là khi nhìn thấy hắn chơi đùa với Tiểu Hắc với vẻ mặt dịu dàng; có lẽ là khi hắn chạy vào trong mưa một mình, để lại dù cho tôi; có lẽ là khi hắn đẩy tôi ra, mình thì bị đạo cụ đập vào bị thương; lại có lẽ là khi… hắn chỉ từ tiếng đàn mà có thể nhận ra tôi đang bị thương.
Trái tim tôi cứ chìm vào một cách từ từ, bị một tâm tình xa lạ mà tôi không biết tên chiếm lấy. Mà ngay từ đầu, thậm chí kẻ ngu là tôi đây còn chỉ xem nó là “tình bạn” với Nhiễm Thanh Trang.
Từ sau khi biết hắn thường xuyên bị tuột huyết áp vì không kịp ăn sáng, tôi bắt đầu lén đưa đồ ăn sáng cho hắn mỗi ngày.
Luyện đàn xong, trước khi rời khỏi trường học, tôi sẽ bỏ túi đựng đồ ăn sáng ở trong cặp vào trong tủ đồ của hắn. Tủ chứa đồ ở sát tường hành lang, ngăn tủ của hắn xưa nay không khóa, bên trong cũng chỉ để ít sách vở, rất bừa bộn.
Trong túi đồ ăn sáng có hai cái bánh mì đậu đỏ, một hộp sữa ăn sáng và một cái bánh bích quy may mắn. Khi đó mẹ tôi hay đi bày hàng bán đồ ăn vặt ở chợ đêm vào buổi tối nên đồ đều có sẵn ở trong nhà. Tôi lấy thêm một phần, mẹ tôi cũng chỉ nghĩ rằng tôi đói bụng muốn ăn vào lúc luyện đàn mà thôi.
Nhiễm Thanh Trang không hề biết là tôi đang đưa bữa sáng cho hắn, vào lúc đại hội thể dục thể thao còn nói là không biết nữ sinh nào tặng.
“Nam đưa cho tôi sữa chuối, bánh mì đậu đỏ? Cậu ta bị khùng hả?”
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, buồn đến trong ngực đau nhói, thậm chí còn át cả nỗi đau trên đầu gối.
Thì ra nam sinh đưa đồ ăn sáng cho hắn sẽ làm cho hắn phản cảm như thế.
Lời đã đến khóe miệng rồi nhưng lại bị nuốt xuống, cuối cùng tôi không hề nói gì.
Tôi vẫn đưa bữa sáng mỗi ngày, chỉ là cẩn thận hơn. Tôi sợ bị hắn phát hiện rồi cảm thấy tôi bị điên.
Năm đó nghỉ hè, mặc dù sau khai giảng sẽ lên lớp mười hai nhưng tôi vẫn khăng khăng muốn đi đến chợ đêm với mẹ tôi vào buổi tối để phụ giúp bà ấy.
Bà không lay chuyển được tôi, cộng thêm nghỉ hè nhiều người hơn thật, buôn bán tốt hơn bèn đồng ý dẫn tôi theo. Nhưng bà cũng không để tôi làm việc nặng mà chỉ giao cho tôi việc đơn giản nhất.
Bà ở phía trước chiên thịt, tôi ở đằng sau chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Tôi ngồi ở trên một chiếc ghế nhỏ, đổ các loại nguyên liệu và gia vị vào trong thau, rồi mang găng tay vào trộn đều là xong.
Thật ra tôi cũng không cảm thấy mất mặt khi làm những chuyện này, kiếm tiền một cách đàng hoàng thì có gì đâu mà phải mất mặt. Nhưng khi nhìn thấy Nhiễm Thanh Trang và Lâm Sênh ở đằng xa đang sóng vai nhau đi sang phía bên này, tôi vẫn bất giác xoay người đi, không muốn dáng vẻ đầy dầu và bột mì trên người của mình bị bọn họ nhìn thấy. Nói đúng hơn là không muốn bị Nhiễm Thanh Trang nhìn thấy.
Đôi tay này cũng chẳng phải quý giá gì. Siết hai bàn tay đang đeo găng tay cao su lại, tôi mỉa mai nghĩ.
“Cậu có muốn ăn cái này không?”
Giọng nói của Lâm Sênh từ phía sau truyền đến, tôi giật mình một cái, chỉ muốn chạy đi trốn ngay. Đúng là sợ gì thì gặp đó, chợ đêm nhiều quầy hàng như vậy, tại sao cứ phải dừng lại ở chỗ của chúng tôi.
Tôi nhắm mắt lại, trong lòng cầu nguyện bọn họ tuyệt đối đừng nhìn về phía bên này, tuyệt đối đừng nhìn.
“Không, cậu muốn ăn thì tự mua đi.” Giọng Nhiễm Thanh Trang vang lên ngay sau đó.
“Vậy thì thôi, đi thôi.”
“Nóng quá, tôi muốn về.”
“Chúng ta mới đi dạo nửa tiếng…”
“Về đây.”
“Hả?”
Có thể là lời cầu nguyện của tôi đã có hiệu lực nên hai người họ không dừng lại. Tôi lặng lẽ quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy một góc bóng lưng của bọn họ ở trong đám người chen chúc.
Tôi luôn luôn ở đằng xa nhìn bọn họ.
Tôi nhìn chằm chằm theo bóng lưng nhờ chiều cao mà vô cùng bắt mắt của Nhiễm Thanh Trang, mãi đến khi không còn nhìn thấy hắn nữa.
Năm bốn tuổi, mẹ tôi dẫn tôi vào cửa hàng nhạc cụ, mua cây Cello tỉ lệ 1/10 cho trẻ em đầu tiên, sau đó tôi liền kết duyên hoàn toàn với đàn Cello. Nó trở thành sở thích của tôi, cũng trở thành nghề nghiệp của tôi.
Năm tám tuổi, gia đình gặp biến cố lớn. Nếu nói trước tám tuổi, cuộc đời của tôi là mẹ hiền cha nghiêm, cả nhà hạnh phúc, vậy thì sau tám tuổi là sự sụp đổ hoàn toàn.
Vẫn còn nhớ ngày đó, sau khi ăn tối xong, tôi đang làm bài tập thì đột nhiên điện thoại bàn trong nhà vang lên. Mẹ tôi nhận, nghe mấy phút rồi chưa nói gì với tôi mà đã vội vàng mang cái bụng lớn ra cửa, trên lò thậm chí còn đang hầm canh bổ chuẩn bị cho bố tôi.
Tôi tự làm bài tập xong nhưng vì ở một mình nên sợ hãi không ngủ được, bèn bật hết đèn trong nhà lên, ngủ ở trong phòng khách với tiếng TV chờ bố mẹ về nhà.
Đại khái đến lúc trời vừa rạng sáng, mẹ tôi mới kéo lê cơ thể mệt mỏi vào nhà.
Tôi nghe thấy tiếng động, dụi mắt đứng dậy từ trên ghế sô pha, trên màn hình TV đang hiện dòng chữ “Cảm ơn đã đón xem”. Mẹ tôi trông như du hồn buông chìa khoá xuống, ngồi xuống cái ghế sô pha đối diện tôi, khuôn mặt như già đi mười tuổi chỉ trong vòng mấy canh giờ ngắn ngủi.
Bà khom lưng, ngây người nhìn chằm chằm vào bàn trà. Ngoại trừ ngực vẫn phập phồng ra, bà thậm chí còn không nháy mắt.
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng bà như vậy ít nhiều gì cũng làm tôi hơi hoảng sợ. Tôi leo xuống ghế sô pha, cẩn thận lại gần, hỏi bà sao thế.
Bà chậm chạp ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn tôi thật lâu rồi dang tay ôm tôi vào trong ngực, từ khóc rấm rứt đến mặc kệ tất cả mà gào khóc. Tôi lớn đến tám tuổi rồi mà đó vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bà khóc đến thế.
Tôi nhớ mãi khoảnh khắc mẹ tôi bị đẩy vào trong phòng sinh sản, tôi ngồi một mình ở hành lang bệnh viện vắng vẻ. Sự cô độc, sợ hãi đó đánh vào trong đáy lòng cảm giác “lạnh lẽo”, mà khi đó thậm chí còn là mùa hè.
Mấy năm sau, mẹ tôi tìm hết cách để nuôi tôi và em gái, vào thời điểm liều lĩnh nhất còn một mình làm mấy công việc, mệt đến mức đang nấu cơm vẫn ngủ gật được.
Để tạo điều kiện cho tôi học Cello, cho em gái học khiêu vũ, mẹ hoàn toàn từ bỏ cuộc sống của mình, cả ngày chỉ luồn cúi trên con đường kiếm tiền, ngày qua ngày đi sớm về tối. Áp lực cuộc sống đã hủy hoại bà, khiến bà không có cả thời gian để thở dốc. Bà quả thật rất yêu chúng tôi, nhưng cũng bị chúng tôi làm cho liên lụy rất thê thảm.
Tôi đã từng nghĩ, sau này bà tin vào đạo hẳn cũng là vì bà cần một cái “cột chống đỡ”, nếu không cuộc sống vô vọng như thế này, thực sự rất khó để bà có thể tiếp tục cố gắng.
Năm mười lăm tuổi, tôi nghe theo sự sắp xếp của mẹ, thuận lợi thi vào Hồng Cao, trở thành một trong những học sinh lớp 10 đông đảo.
Trường học rất tốt, cách nhà tôi mấy trạm xe buýt, không quá xa, chỉ là ngay bên cạnh có một trường cao đẳng nghề tiếng tăm không được tốt lắm. Vì thế mẹ tôi hơi lo lắng, còn đặc biệt cảnh cáo tôi, bảo tôi cách xa những người đó một chút, đừng để bị làm hư.
“Mấy thằng đó thích đánh nhau sinh sự, suốt ngày lưu manh ngậm thuốc trong miệng, không phải là “học sinh”. Học sinh nào mà không lo học hành, chỉ đi học đòi làm lưu manh? Quý Ninh, con tuyệt đối không được làm bạn với những loại người thế này, biết chưa?”
Mẹ tôi bảo tôi làm như thế. Tôi đồng ý ngoài miệng nhưng trong lòng lại cảm thấy bà đang làm quá. Dù cho tôi có muốn hư hỏng thì sao có thể tiếp xúc với loại người này được? Hồng Cao quản lý nghiêm như vậy, bình thường vào trong cổng trường rồi, chưa tan học thì đừng hòng ra ngoài, chẳng lẽ người ta còn đặc biệt leo tường vào làm bạn với tôi sao?
Khóe mắt dán băng dán cá nhân, khóe miệng một cục máu bầm, Nhiễm Thanh Trang hạ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không nghiêm túc dựa vào vách tường. Người đi ngang qua cửa phòng làm việc sẽ không nhịn được mà liếc nhìn hắn một cái nhưng hắn không thèm để ý chút nào, từ đầu đến cuối chỉ giữ một tư thế, vẻ mặt buồn ngủ.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trong đầu tôi bất giác hiện lên lời nói của mẹ. Hẳn đây là loại người không bao giờ được làm bạn cùng trong lời của bà chăng?
“Cậu ta lại đánh nhau với học sinh ở Nam Chức à?”
Thu tầm mắt lại, tôi tiếp tục đi về phía trước, khi đi ngang qua hai nữ sinh thì vừa khéo nghe thấy bọn họ nói chuyện liên quan đến Nhiễm Thanh Trang.
“Thầy Lưu sắp đau đầu đến chết rồi. Hình như trong nhà cậu ta chỉ có một người bà, cũng không quản lý được cậu ta.”
“Trông cậu ta hung dữ quá. Sau này không có chuyện gì thì cứ tránh xa cậu ta một chút, ai biết cậu ta có đột nhiên lên cơn biến thành một kẻ cuồng bạo lực không?”
“Tớ thấy cậu ta vào nhầm trường thật rồi, hẳn phải vào trường bên cạnh mới đúng.”
“Vậy chắc điểm cậu ta cao lắm, nếu không thì thầy Lưu cũng sẽ không nhức đầu…”
Tôi rẽ ở một chỗ rẽ, mỗi người một ngả với các cô ấy, cách càng lúc càng xa.
Chưa qua mấy ngày, tôi đang nhìn xuống từ cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy cái tên “hung dữ”, không biết lúc “sẽ lên cơn” “cuồng bạo lực” lúc nào đang cầm cây chổi “chơi kéo co” với một con chó đen nhỏ.
Vừa nhìn đã nhìn đến hết cả một học kì.
Không thể nói rõ là bắt đầu từ lúc nào, có lẽ là khi nhìn thấy hắn chơi đùa với Tiểu Hắc với vẻ mặt dịu dàng; có lẽ là khi hắn chạy vào trong mưa một mình, để lại dù cho tôi; có lẽ là khi hắn đẩy tôi ra, mình thì bị đạo cụ đập vào bị thương; lại có lẽ là khi… hắn chỉ từ tiếng đàn mà có thể nhận ra tôi đang bị thương.
Trái tim tôi cứ chìm vào một cách từ từ, bị một tâm tình xa lạ mà tôi không biết tên chiếm lấy. Mà ngay từ đầu, thậm chí kẻ ngu là tôi đây còn chỉ xem nó là “tình bạn” với Nhiễm Thanh Trang.
Từ sau khi biết hắn thường xuyên bị tuột huyết áp vì không kịp ăn sáng, tôi bắt đầu lén đưa đồ ăn sáng cho hắn mỗi ngày.
Luyện đàn xong, trước khi rời khỏi trường học, tôi sẽ bỏ túi đựng đồ ăn sáng ở trong cặp vào trong tủ đồ của hắn. Tủ chứa đồ ở sát tường hành lang, ngăn tủ của hắn xưa nay không khóa, bên trong cũng chỉ để ít sách vở, rất bừa bộn.
Trong túi đồ ăn sáng có hai cái bánh mì đậu đỏ, một hộp sữa ăn sáng và một cái bánh bích quy may mắn. Khi đó mẹ tôi hay đi bày hàng bán đồ ăn vặt ở chợ đêm vào buổi tối nên đồ đều có sẵn ở trong nhà. Tôi lấy thêm một phần, mẹ tôi cũng chỉ nghĩ rằng tôi đói bụng muốn ăn vào lúc luyện đàn mà thôi.
Nhiễm Thanh Trang không hề biết là tôi đang đưa bữa sáng cho hắn, vào lúc đại hội thể dục thể thao còn nói là không biết nữ sinh nào tặng.
“Nam đưa cho tôi sữa chuối, bánh mì đậu đỏ? Cậu ta bị khùng hả?”
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, buồn đến trong ngực đau nhói, thậm chí còn át cả nỗi đau trên đầu gối.
Thì ra nam sinh đưa đồ ăn sáng cho hắn sẽ làm cho hắn phản cảm như thế.
Lời đã đến khóe miệng rồi nhưng lại bị nuốt xuống, cuối cùng tôi không hề nói gì.
Tôi vẫn đưa bữa sáng mỗi ngày, chỉ là cẩn thận hơn. Tôi sợ bị hắn phát hiện rồi cảm thấy tôi bị điên.
Năm đó nghỉ hè, mặc dù sau khai giảng sẽ lên lớp mười hai nhưng tôi vẫn khăng khăng muốn đi đến chợ đêm với mẹ tôi vào buổi tối để phụ giúp bà ấy.
Bà không lay chuyển được tôi, cộng thêm nghỉ hè nhiều người hơn thật, buôn bán tốt hơn bèn đồng ý dẫn tôi theo. Nhưng bà cũng không để tôi làm việc nặng mà chỉ giao cho tôi việc đơn giản nhất.
Bà ở phía trước chiên thịt, tôi ở đằng sau chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Tôi ngồi ở trên một chiếc ghế nhỏ, đổ các loại nguyên liệu và gia vị vào trong thau, rồi mang găng tay vào trộn đều là xong.
Thật ra tôi cũng không cảm thấy mất mặt khi làm những chuyện này, kiếm tiền một cách đàng hoàng thì có gì đâu mà phải mất mặt. Nhưng khi nhìn thấy Nhiễm Thanh Trang và Lâm Sênh ở đằng xa đang sóng vai nhau đi sang phía bên này, tôi vẫn bất giác xoay người đi, không muốn dáng vẻ đầy dầu và bột mì trên người của mình bị bọn họ nhìn thấy. Nói đúng hơn là không muốn bị Nhiễm Thanh Trang nhìn thấy.
Đôi tay này cũng chẳng phải quý giá gì. Siết hai bàn tay đang đeo găng tay cao su lại, tôi mỉa mai nghĩ.
“Cậu có muốn ăn cái này không?”
Giọng nói của Lâm Sênh từ phía sau truyền đến, tôi giật mình một cái, chỉ muốn chạy đi trốn ngay. Đúng là sợ gì thì gặp đó, chợ đêm nhiều quầy hàng như vậy, tại sao cứ phải dừng lại ở chỗ của chúng tôi.
Tôi nhắm mắt lại, trong lòng cầu nguyện bọn họ tuyệt đối đừng nhìn về phía bên này, tuyệt đối đừng nhìn.
“Không, cậu muốn ăn thì tự mua đi.” Giọng Nhiễm Thanh Trang vang lên ngay sau đó.
“Vậy thì thôi, đi thôi.”
“Nóng quá, tôi muốn về.”
“Chúng ta mới đi dạo nửa tiếng…”
“Về đây.”
“Hả?”
Có thể là lời cầu nguyện của tôi đã có hiệu lực nên hai người họ không dừng lại. Tôi lặng lẽ quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy một góc bóng lưng của bọn họ ở trong đám người chen chúc.
Tôi luôn luôn ở đằng xa nhìn bọn họ.
Tôi nhìn chằm chằm theo bóng lưng nhờ chiều cao mà vô cùng bắt mắt của Nhiễm Thanh Trang, mãi đến khi không còn nhìn thấy hắn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất