Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 9: Đáng giá

Trước Sau
Khi Lục Áo biến trở về thằn lằn, một bộ phận nhỏ sợi dây vẫn còn quấn trên người cậu.

Cá mú nghệ vẫn đang giãy dụa.

Chỉ là đồ lặn và chân vịt vân vân đều đã bị rớt mất.

Mắt kính và ống thở cũng vậy.

Hiện tại cậu là một con thằn lằn trần truồng, trên người quấn đầy dây thừng, bị một con cá mú nghệ lớn dắt chạy loạn về phía trước.

Lục Áo từ nhỏ đến lớn, hiếm khi chật vật nhếch nhác như vậy.

Trong lòng cậu có hơi tức giận, móng vuốt vung lên, dùng sức kéo con cá mú nghệ về phía cậu.

Cậu vốn cho rằng sẽ kéo không được, ai ngờ con cá đó lại bị cậu kéo cho ngã nhào!

Dưới trạng thái thằn lằn, cậu kéo con cá mú nghệ không hề tốn sức.

Lục Áo có chút ngoài ý muốn, rất nhanh liền tỉnh táo lại, kéo theo con cá mú bơi về phía trước.

Trạng thái thằn lằn của cậu hình như trưởng thành hơn lúc trước không ít, móng vuốt cũng dài hơn nữa.

Vốn dĩ sức của con cá mú nghệ cực lớn, hiện tại lại cho cậu 1 cảm giác chỉ là thường thường mà thôi.

Lục Áo cắn răng, trực tiếp kéo con cá bơi về phía bờ.

Cá mú điên cuồng giãy dụa, nhưng lại không thể giãy thoát được.

Lục Áo dứt khoát áp sát con cá, dùng móng vuốt móc lấy cằm dưới của nó, túm nó bơi đi.

Con cá mú nghệ to con hơn Lục Áo, hình thể cũng dài hơn, nhưng đấu không lại cậu.

Cuối cùng hơn 10 phút, Lục Áo cuối cùng cũng thành công kéo nó lên bờ.

Cậu nằm bò trên bờ, hung hăng thở hổn hển một hồi, sau đó nhớ về cảm giác của lần trước, lại biến về hình người.

Một lát sau, cậu lấy hình người đứng dậy, lảo đảo đi tới trước con cá mú nghệ.

Nó mệt mỏi lắc lắc cái đuôi, Lục Áo đưa tay trực tiếp ôm con cá kia lên.

Con cá mú này cực kỳ nặng, tối thiểu cũng phải 40 kg, không chỉ nặng, mà vẫn luôn giãy dụa.

Lục Áo tay chân như nhũn ra, ôm lấy nó đi một cách gian nan, thật vất vả nửa kéo nửa ôm đem nó ném vô trong cái hố nước mà cậu dùng để trữ cá kia.

"Ba" một tiếng, cá mú nghệ rớt vô trong nước, vẫy vẫy cái đuôi, khuấy cho một bãi bọt nước sau đó ẩn núp ở đáy hốt.

Bình thường hố nước có thể thả hơn mười con cá, nhưng giờ bị con cá mú này chiếm đầy.

Lục Áo thấy cá mú nghệ yên lặng đợi trong hố nước, thở phào ra một hơi, triệt để trầm tĩnh lại.

Áo lặn của Lục Áo từ lúc vừa rồi biến thành thằn lằn đã lạc mất trong biển, hiện tại cậu đang trần trụi, dưới nắng ban mai cũng không còn sức cảm thấy xấu hổ, trực tiếp tê liệt ngồi ở bên cạnh hố.

Đá ngậm có hơi đâm đít, cậu chỉ ngồi bên cạnh nhẹ thở gấp, híp mắt nhìn ánh bình minh sáng lạn đỏ rực như lửa, cảm thấy đời người vô cùng tốt đẹp.

Nghỉ ngơi một hồi lâu, cậu nhảy xuống hố nước, rút mũi tên từ trên người cá mú nghệ ra.

Thu dọn xong, cậu bỏ mũi tên thép cùng với quần áo giày cỡi ra trước khi xuống nước đặt cùng nhau, lại lặn xuống biển tìm áo lặn.

Lục Áo xuống nước, hơn 20 phút sau, cậu mới tìm được áo lặn và chân vịt, mắt kính và ống thở thì không thấy.

Cậu bơi xung quanh vài vòng, thật sự tìm không ra đành thôi vậy.

Lên bờ, nghỉ ngơi thêm lần nữa.

Lục Áo tìm cái điện thoại bị giấu trong hốc, bủn rủn mở máy coi thời gian.

Sáng sớm mới hơn 5 giờ cậu đã ra đây bắt cá, hiện tại đã hơn 8 giờ.

Lục Áo thở ra một ngụm khí, chậm chậm mặc quần áo, mang giày vào, gửi tin nhắn cho Lâm Mãn Chương: Anh Chương, bên anh đã bắt xong cá chưa? Tôi bắt được một con cá mú nghệ khá to, có thể mượn 2 cái máy bơm oxy không?

– Cá mú nghệ to khoảng bao nhiêu?

Lục Áo nhìn tin nhắn rồi liếc mắt nhìn cá mú nghệ trong hố nước, đáp: đoán chừng 35-40 kg.

- Bao nhiêu?!

Sự hoài nghi của Lâm Mãn Chương sắp tràn ra từ trong màn hình, không đợi Lục Áo trả lời, anh ta đã gọi qua, "Alo, Lục Áo? Cậu thật sự bắt được 1 con cá mú nghệ nặng 35-40kg?"

"Xấp xỉ vậy, anh qua đây xem là biết."

Lâm Mãn Chương lập tức đáp:" Được, cậu đợi xíu, tôi và tụi Cống Thương tới liền!"

"Ừ." Lục Áo dừng một chút, "Anh Mãn, nếu mà có tiện thì đem chút thức ăn cho tôi luôn được không?"

"Không thành vấn đề, cậu đợi đi, tôi tới liền."

Lâm Mãn Chương cúp điện thoại quay đầu nói với người vợ đang xem TV của anh:" Lục Áo bắt được một con cá mú nghệ lớn, chắc là hao hết thể lực rồi, anh lấy chút thức ăn cho cậu ấy."

Vợ Lâm Mãn Chương mấy ngày hôm trước từng gặp Lục Áo, nghe thấy là cậu, chị ấy liền đáp:" Anh đừng lấy mỳ gói nha, trong tủ lạnh còn nửa con vịt kìa, anh dùng lò vi sóng hâm nóng lại đưa cậu ta đi."

Lâm Mãn Chương nhét gói mì về tủ, nói:" Anh đi báo cho tụi Cống Thương, em giúp anh hâm nhé."

"Được rồi được rồi, đi đi."

Vợ Lâm Mãn Chương tạm dừng TV, đi hâm nóng đồ ăn.

Sợ Lục Áo không đủ ăn, chị ấy còn đặc biệt xé 5 gói trứng kho và 1 bao cải bẹ bỏ vào cùng hâm nóng, cuối cùng múc ra một cái cà mèn to, tối thiểu cũng khoảng 2kg.

Lâm Mãn Chương cầm cà mèn, ước lượng thử, nhìn vợ mình, có chút buồn rầu, "Em đúng thật là vợ yêu của anh."

"Không phải là tụt huyết ap hay sao, phải ăn nhiều xíu." Vợ anh không chút che dấu thiên vị với Lục Áo, lại sai bảo anh "Lão Chương này, anh mang theo bình sữa dừa đi, lấy cái to á, Lục Áo chắc cũng khát rồi."

Lâm Mãn Chương bị vợ sai bảo cầm một bình sữa dừa 5 lít, bỏ vô trong cái túi, thả vào thùng xe có thùng nước với máy bơm oxy, lái xe đi chở tụi Lâm Cống Thương.

Chỉ chốc lát, bốn người Lâm Mãn Chương tới bãi đá ngầm.

Khi Lục Áo đợi bọn họ lại xuống biển mò không ít ốc và nhím biển, để chung với nhau ở trên bờ.

"Lục Áo — —" Lâm Mãn Chương bọn họ khiêng thùng nước và máy bơm oxy lại đây, "Chúng tôi tới rồi đây."

Lục Áo thiệt là một chút hơi sức cũng không còn, lười nói chuyện, chỉ quơ quơ tay chào.



Mấy người họ hội hợp với cậu.

Lâm Cống Thương hỏi:" Con cá mú nghệ cậu bắt đâu?"

Lục Áo đưa tay chỉ chỉ cái hố nước, tiếp nhận cái túi mà Lâm Mãn Chương đưa, thấp giọng nói cảm ơn sau đó mở cà mèn ra ăn như hổ đói, tiện thể vặn chai sữa dừa ra uống.

Lâm Cống Thương cúi đầu nhìn hố nước, sau khi nhìn rõ thì bị hù giật cả mình, "Đcm! Con cá mú này thành tinh rồi hả?! Sao mà to thế!!!"

Những người khác bị âm thanh của cậu hấp dẫn, theo bản năng tới nhìn hố nước, con cá mú nghệ bị động tĩnh của bọn họ làm hốt hoảng, lắc lư một cái làm nước văng đầy người bọn họ.

Mấy người vây xem hố nước, như đang ngắm bảo bối vậy tỉ mỉ nhìn từng chút hồi lâu.

Lâm Cống Thương nhịn không được quay đầu nhìn Lục Áo:" Con cá mú nghệ to như thế, cậu làm sao mà kéo nó lên vậy? Cậu trâu bò quá đi?!"

Lục Áo nuốt xuống thức ăn trong miệng, nói:" Tốn hết một phen sức lực, bản thân nó hoảng loạn không biết lựa hướng bơi nhầm về phía bờ biển, cuối cùng là nhảy lên mắc cạn trên bờ, lúc này mới bị tôi bắt được."

"Tôi nói mà, con cá mú nghệ to như vậy, ai mà bắt nổi nó hả?" Lâm Cống Thương ngồi xổm ở bên hố nước, hâm mộ tới đỏ mắt, " Vận may của cậu tốt thiệt á, nó to như thế, hơn 10.000 tệ sắp tới tay rồi."

Lâm Mãn Chương thì không đồng ý, "Cá mú lớn như vậy, quá nguy hiểm."

Lục Áo gật đầu, "Tôi vốn dĩ đị buông tay rồi, ai ngờ nó tự mình nhảy lên bờ,thế là tôi bội thu được một phen."

Lâm Mãn Chương than thở một tiếng, "Lần sau cậu cẩn thận một chút."

"Ừ, lần sau tôi sẽ không mạo hiểm như vậy nữa."

Lâm Mãn Chương lấy thùng nước ra đựng đầy nước, "Chúng ta khiêng con cá lên xe trước nhé?"

Lục Áo ngưng ăn, nói:" Làm phiền, vất vả mọi người."

Lâm Cống Thương thấy cậu muốn giúp thì đuổi đi, "Cậu lo ăn đi, để tụi tôi, tụi tôi chưa từng thấy qua con cá mú nghệ nào to như vậy, vừa lúc có thể dòm cho đã nghiền."

Lục Áo cũng không khách sáo với họ nữa, thẳng thắn ngồi xuống, tiếp tục ăn.

Chỉ chốc lát sau, mọi người đã làm xong, Lục Áo cũng ăn sắp xong, cậu nhét luôn một ngụm thức ăn cuối cùng vào miệng, bỏ xương vào trong biển nói:" Tôi có bắt mấy con nhím biển với ốc, tối nay mời mọi người uống rượu."

Lâm Cống Thương vui vẻ hưởng ứng, "Được, tối nay cậu phải chia xẻ quá trình bắt con cá này đấy."

Đoàn người thu dọn xong, Lâm Mãn Chương lái xe đi nhà Lục Áo, những người khác thì đi bộ.

Lục Áo ăn lửng dạ, vừa rồi mất sức mệt mỏi, hiện tại đi đường thì lười biểng.

Dù cho cậu chậm rãi lắc lư đi về phía trước, bộ dáng vẫn đẹp vô cùng.

Mấy người bên cạnh đều nhìn cậu, Lâm Cống Thương hâm mộ, "Cậu á dù có ăn nhiều thiệt nhưng lại rất đẹp trai, không cần sầu không cưới được vợ."

Lục Áo giương mắt lên, "Cho dù không có mặt mũi đẹp trai thì tôi cũng không sầu."

"Cũng đúng, suy cho cùng cậu biết kiếm tiền."

Ý của Lục Áo là muốn nói cậu căng bản không cần cưới vợ, cậu là gay, nói không chừng là người ta cưới cậu, nhưng mà với mấy người đàn ông thẳng đuột này thì không tiện nói thẳng.

Cậu dứt khoát câm miệng không đề cập tới.

Một đám người trở lại nhà Lục Áo, đem cá mú nghệ khiêng đến trong sân.

Lâm Mãn Chương hỏi, "Cái cân đâu? Nhanh nhanh nhanh, lấy cái cân tới cân coi nó nặng bao nhiêu!"

Không chỉ anh ta hiếu kỳ, ai trong nghề này cũng hiếu kỳ hết, khi nghe anh kêu, vội vã đi vào trong phòng khách nhà Lục Áo khiêng cái cân ra, đặt ở giữa sân.

Cá mú nghệ được nuôi trong thùng nước, vẫn chưa có chết.

Mấy người Lâm Cống Thương ba chân bốn cẳng đi bắt nó, cá mú nghệ vừa ướt vừa trơn, sức giãy cũng mạnh, Lâm Mãn Chương 4 người 8 cái tay cùng nhau kéo con cá to này lên mà suýt nữa còn kéo không được, bị nó làm ướt hết cả người.

Thật vất vả vớt được nó lên bỏ lên trên.

Màn hình điện tử của cái cân lập tức báo con số cụ thể, 41.9 kg.

"Má nó, thật sự là hơn 40kg." Lâm Cống Thương dùng sức lau nước trên mặt, tròng mắt sắp lòi ra ngoài, trên mặt là hâm mộ và ghen tị.

Lâm Mãn Chương ở bên cạnh vỗ vỗ bờ vai của cậu ta.

Lục Áo ngồi phịch ở ở trên ghế không muốn động.

Lâm Mãn Chương thấy cậu mặt mũi trắng bệch, hỗ trợ giúp đem con cá mú bỏ về trong thùng nước, nói:" Nghỉ ngơi trước đi, đợi xíu nữa thì chúng ta đi bến tàu bán cá."

Lục Áo ngồi phịch ở ghế trên, hỏi:" Cá của mọi người đâu?"

"Sáng nay chúng tôi bắt không được bao nhiêu, đem lên trấn bán xong rồi."

"Vậy buổi chiều mọi người có đi bắt cá không?"

Lâm Mãn Chương khoát tay, " Không đi, đi theo cậu xem náo nhiệt."

Lục Áo nghỉ ngơi xong, bọn họ cũng không kéo dài thêm, trực tiếp lái xe 3 gác chạy tới bến tàu Long Hương.

Lâm Mãn Chương vẫn luôn lo lắng con cá mú nghệ này sẽ chết, bọn họ không ngừng bơm oxy cho nó, không ngờ sức sống của nó mạnh như vậy, đợi khi tới bến tàu Long Hương rồi, cá mú nghệ vẫn sống nhăn răng.

Lâm Mãn Chương trực tiếp đem xe đậu ở bên ngoài tiệm cá Đức Cá.

Khi bọn họ đến, bến tàu đang lúc đông người, người trong tiệm cá Đức Cá cũng rất nhiều.

Lâm Cống Thương đẩy cửa xe ra nhảy xuống, hưng phấn mà hô với người trong tiệm, "Anh Ngưu, chúng tôi đưa cá mú nghệ tới!"

Ngưu Đức Vũ đang cân cá với ngư dân, nghe thấy lời cậu, vội vàng nhô đầu ra, "Chờ chút, tôi tới liền."

Lâm Cống Thương lại rống lên một câu:" Con cá mú nghệ siêu khủng, còn sống! Mau tới!"

Ngưu Đức Vũ nhịn không được trong lòng ngứa ngáy, đưa cái đơn trong tay cho nhân viên, chạy ra hỏi:" Siêu khủng là bao lớn?"

Đúng lúc Lâm Mãn Chương mở ra thùng xe ra, anh ta với Lục Áo và Lâm Quý Hiếu cùng nhau đem cái thùng nước đựng cá mú nghệ xuống.

Cá mú nghệ bị lay động, bắt đầu giãy dụa, đôm đốp đôm đốp tạo ra vô số bọt nước.

Người đi đường bên cạnh nghe thấy động tĩnh, cũng sôi nổi góp vui, vô số ánh mắt trong nháy mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm con cá đen mang theo hoa văn đốm vàng.

"Con này là cá mú nghệ thiệt hả?!"

"Nhìn hoa văn này đi, không phải cá mú nghệ thì là gì?"



"Tôi đánh cá hơn 30 năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy con cá mú nghệ hoang dã to như thế. Là hoang dã thiệt không?"

"Đúng vậy, anh xem cái đuôi nó đi."

Ngưu Đức Vũ bước nhanh tới, vội vàng vung tay, nhét đầu vô đám người nhìn," Ai ya, nhường xíu đi, cho tôi xem?"

Chờ thấy rõ con cá mú nghệ trong thùng nước, ông ta bị hù giật cả mình, "Ôi má ơi, con cá mú nghệ này cũng to thật!"

Ngưu Đức Vũ vốn tưởng chỉ tầm 15-20kg thôi, không ngờ là vừa nhìn, con cá mú nghệ này to như con heo nhỏ vậy, nói hơn 50 kg cũng có người tin.

Ông khó tin trừng lớn con mắt, nhìn về phía Lâm Mãn Chương, "Mãn Chương, các anh bắt được sao?"

"Không phải chúng tôi, là một mình Lục Áo." Lâm Mãn Chương chỉa chỉa Lục Áo, cười thán:" Chúng tôi sao có bản lĩnh này?"

Mọi người đều tập trung nhìn Lục Áo.

Lục Áo giải thích:" Cũng là do may mắn. Lúc đó con cá bị thương, trực tiếp nhảy lên bờ, tới khu nước cạn thì mắc cạn, bị tôi kéo lên."

Mọi người về phía con cá, quả thật thấy dấu vết bị kéo ở dưới bụng nó.

Ngưu Đức Vũ chà chà tay, vội vã nói:" May mắn là một phần năng lực, mọi người mau vào ngồi, tôi gọi điện thoại cho bên khách sạn Gia Thành trước."

Lục Áo gật đầu, cùng Lâm Mãn Chương bọn họ đem con cá này khiêng vô trong tiệm.

Các ngư dân xung quanh vẫn chưa giải tán, nhịn không được hỏi thăm. "Con cá mú to như thế, cậu bắt được ở đâu vậy?"

"Con cá này bán cho bên khách sạn Gia Thành giá bao nhiêu?"

"Nghe nói là 188 tệ nửa kg."

"Cái này không phải giá cá chết sao? Con này to thế, lại còn sống, nói thế nào cũng phải tăng giá chứ?"

"Đúng vậy." Có người ở bên cạnh thừa dịp loạn muốn đào góc tường, " Cậu đẹp trai này, con cá mú nghệ này to mua với giá 190 tệ, cậu bán cho tôi nhé?"

Ngưu Đức Vũ đang gọi điện, một cái lỗ tai lo nghe người trong điện thoại nói gì, một cái lỗ tai thì nghe thấy có người muốn đào góc tường của ông, vội vàng đi qua, bụm cái cái loa trừng mắt nói:" Này này, chúng tôi đặt hàng trước! Đừng có mà phỗng tay trên!"

"Bán cá làm gì có khái niệm đặt hàng, ai ra giá cao thì bán cho người đó. Các người mua cá mú nghệ của người ta là giá 188 tệ, con cá này chất lượng tốt như thế, lại còn sống nữa, ông ra giá 188. Vậy thì cậu đẹp trai này bị lỗ chắc rồi.

"Chúng tôi cũng có nói ra chết cái giá đó đâu, đương nhiên sẽ tăng chút đỉnh rồi, đợi người bên khách qua xem rồi lại nói."

Lâm Mãn Chương bọn họ hợp tác với Ngưu Đức Vũ đã lâu, thực ra Lục Áo cũng không có ý muốn đổi người hợp tác.

Ngưu Đức Vũ cũng không yên tâm, nói dăm ba câu xong thì cúp máy, vội vàng chạy qua kéo bọn họ vào nhà uống trà, "Chắc các cậu chưa ăn cơm trưa? Tôi kêu cơm cho các cậu nhé, hay là giống như theo lần trước, kêu nhiều món?"

Lâm Mãn Chương cười, "Lục Áo ăn được lắm, dù sao càng nhiều càng tốt."

"Ăn được là tốt, ăn được thì sức lớn." Ngưu Đức Vũ vội vàng kêu nhân viên trong tiệm tới tiệm cơm kế bên mua cơm trưa, lại lấy ra trà thượng hạng pha cho họ uống.

Chưa bao lâu, cơm trưa đã được đưa tới, Ngưu Đức Vũ vừa ăn vừa nói chuyện với bọn họ.

Rất nhanh, người của khách sạn Gia Thành đã tới, Ngưu Đức Vũ thở phào nhẹ nhõm, vừa hay Lục Áo bọn họ ăn cũng sắp xong, Ngưu Đức Vũ chào hỏi đối phương, "Quản lí Trầm tới rồi? Ăn cơm trưa chưa?"

Lòng dạ của quản lí Trầm đều nằm trên người con cá mú nghệ, vội khua tay, "Ăn rồi."

Ngưu Đức Vũ giới thiệu 2 bên, quản lí Trầm qua loa bắt tay, hấp tấp hỏi:" Cá mú nghệ đâu? Tôi muốn nhìn con cá trước."

" Ngay tại bên trong, nào nào, đi theo tôi."

Bán cá quan trọng hơn, Lâm Mãn Chương vội vàng đi theo xem, thấy Lục Áo vẫn còn đang tao nhã nhưng cấp tốc giải quyết 1 cái bánh chiên, liền kéo cậu một cái, ra hiệu cậu tranh thủ đi theo.

Ngưu Đức Vũ dẫn quản lí Trầm tới trước thùng cá.

Quản lí Trầm vốn đã chuẩn bị tâm lí, nhưng khi nhìn thấy thì vẫn bị giật mình,"Lớn thế? Còn sống?'

Ngưu Đức Vũ cũng cảm thấy vinh dự, cười nói:" Đương nhiên, nếu không tôi cũng sẽ không vội vã gọi ông qua đây. Tôi ở đây mở tiệm cá hơn 30 năm, đây là con cá mú nghệ hoang dã to nhất mà tôi từng gặp, càng hiếm là nó còn sống."

Cá mú nghệ bị nhiều người như vậy vây quanh, vẫy vẫy cái đuôi làm nước bắn tung tóe.

Quản lí Trầm vội vàng né tránh, trong mắt là thán phục," Con cá này rất có sức sống."

"Đúng, rất có sức sống, nếu nuôi tốt thì sống tới khi chỗ ông mở tiệc cá mú nghệ cũng không thành vấn đề."

Quản lí Trầm tới tới lui lui nhìn con cá, cũng không rối rắm, quay đầu nhìn Lục Áo, "Ngài Lục, cậu sẽ bán con cá này chứ?"

"Bán."

Lâm Mãn Chương vội vàng bổ sung một câu, "Nhưng cũng phải xem cái giá bên ông đưa ra, vừa rồi bên ngoài có người đồng ý mua với giá 190 tệ nửa kg."

Quản lí Trầm do dự một chút, nói:" Vậy đi, chúng tôi thu với giá 200 tệ nửa kg, đây là giá cao nhất mà cá nhân tôi có thể đưa ra. Con cá mú nghệ to như thế, thực ra cũng không dễ bán."

Cá mú nghệ hoang dã bình thường chỉ bán 134 tệ, con cá to như thế, có thể bán được với giá cao như vậy đã rất không tồi.

Ánh mắt mọi người chuyển tới trên mặt Lục Áo.

Lục Áo cúi đầu cân nhắc một chút, liền đồng ý, "Có thể."

" Ha ha ha ha tốt lắm, chúng ta đi cân trước."

Lâm Mãn Chương mấy người gào to dùng sức, đem thùng nước nâng lên cân chìm*.

Sau khi trừ bỏ cân nặng của thùng nước, lại vớt con cá bỏ vào trong cân.

Trên màn hình điện tử của cân chìm hiện rõ cân nặng — — 42.2 kg.

Nhiêu hơn vài trăm gam khi bọn họ cân ở nhà Lục Áo, có thể là do vấn đề nước.

Quản lí Trầm lau mồ hôi trên trán, lấy máy tính ra 'ba ba' nhập số vào, trong miệng thì lẩm bẩm, "42.2kg, 200 tệ nửa kg, tính ra là 16.880 tệ, cậu tính thử xem có sai không?"

Lục Áo gật đầu, "Đúng vậy, là cái giá này."

Người xem xung quanh nhịn không được nhẹ giọng cảm khái, "Trâu bò, một con cá giá 16.880 tệ."

Chú thích:

Sữa dừa:

Cải bẹ:

Trứng kho:

Cân chìm:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau